Đăng bài thơ "Hoa Nắng Vương Thềm "trên Blog YuMe.Vn
Thơ,
Hoa Nắng Vương Thềm,
Huỳnh Mai.St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Tháng Tư Sàigon nắng hoa mùa hạ!
Chút nắng vương thềm, hoa nắng chói chang,
Miền Nam nắng đẹp mùa hè đỏ lửa,
Chỉ có hai mùa,một nắng hay mưa!
Cháy bỏng niềm-tin lửa hè hoa nắng,
Cuối mùa tháng Tư mưa đổ Sàigon...!
Nhạt-nhòa hoa nắng không vương thềm cũ
Tìm về lạc lối,cuối trời Biển Đông!
Bỏ quên thềm cũ rêu xanh vách đá,
Hoa nắng vương thềm lịm tắt đường mưa,
***
Mưa cuối trời tháng Tư,trời bão tố...!
Núi rừng sóng dậy,lắc lư con thuyền !
Phong ba gió bão,cuồng trôi hoa nắng,
Gió núi mây ngàng,hoa nắng về đâu,
Lá gió đưa cành đan xen kín mích,
Đâu còn chút sáng...hoa nắng xuyên cành...!
Rừng núi âm u nắng không xuyên lá,
Cây reo,thác đổ ru đời bằng an,
Thôi ! cứ trôi bên trời...đầy sóng cả !
Cho hoa nắng muộn ! rong thuyền ra khơi,
***
Hoa nắng đâu còn vương bên thềm cũ !?
Chỉ là chút nắng tàn phai nhạt nhòa,
Hoa nắng tàn,thành hoa trăng đồng nội... !?
Đêm dài doi-dỏi trăng soi bóng chàng... !
Ai ngồi bên cửa ...song trăng chờ đợi !
Chỉ là chiếc bóng hoa trăng bên thềm,
Vở vành trăng khóc tan theo lệ ứa,
Theo bóng đèn tàn hiu-hắc bóng đêm,
Thương người thiếu phụ hoa trăng cài tóc,
Đợi chòng viển xứ soi trăng tìm về...!
***
Hoa nắng Sàigon xuyên cành,khe lá,
Đổ chút nắng vàng nhẽ nhại mồ hôi !
Bác xích lô già...lính cũ phu xe!
Dưới gốc cây già đường me trụi lá,
Một thưỡ đợi chờ bóng đổ lá me,
Hoa nắng xuyên cành soi bóng me bay...!
Có người thiếu phụ Việt kiều tắm lá...!
Gợi lại tình xưa...hoa nắng lung linh !
Hoa nắng vương thềm,hoa trăng song cửa...!?
Một thưỡ tình người cần có cho nhau...!!!
Huỳnh - Mai St.8872
{Hoa nắng hay là hoa trăng !?}
Tùy bút,
Một thuở Sài Gòn Ấu Thơ,
Cứ mỗi lần đi dưới tàn lá me rợp bóng trên các nẽo đường Sài gon,kỹ niệm con đường xưa "Anh đưa em đi học về" bổng chợt nhớ trong tôi...Mọi kỹ niện còn lưu dấu,khắc ghi từng góc me già,dần dần bị đón bỏ không tiếc thương.Nhưng cái tên Sàigon của nó khó bỏ được trong tôi...Nó là cái tên địa danh thân thương đầy ấp những kỹ niệm lớn lên của Sàigon do ông cha để lại cháu con trong sự nghiệp xây nước và giử nước...
Hồi trẻ nhỏ thưỡ ấu thời,tôi đi học ngang qua trường"Áo Tím"-Gia Long-hay chọc phá nữ sinh đáng chị tôi và hay leo các tường nhà Tây chung quanh nhà thương "Bạc Hà"giờ là bệnh viện Da Liễu Hồ Chí Minh,hái trộm cây trái của nhà Tây và chọc phá bấm chuông cho chó sủa chơi!,Thĩnh thoãng vắng người tôi hay ngồi cùng đám bạn con nít,ỉa và tè dưới góc me có nhiều xe của Tây-Pháp qua lại nên hay bị"phú lít" rượt bắt cho cha mẹ đến lãnh vê...Tôi vẫn giử tên gọi Sàigon cho mãi ận bây giờ không đổi thay theo biến cố lịch sử.Không dám đổi tên Sàigon bằng tên Hồ Chí Minh cho một thành phố tôi hay quậy phá hằng ngày,mà đắc tội với cụ...Không lẽ ngày xưa ỉa bậy trên mặt đường Sàigon,để mãi tận bây giờ mới bị bắt sau 7o năm qua doco6ng an,cảnh sát Hồ Chí Minh bắt giử về tội mất vệ sinh hay phạm thuần phong mỹ tục và "Công xúcc tu-sĩ"đến bác Hồ Chí Minh.Không lẽ người yêu bé bỏng học trò Sàigon xưa cũng bị truy tố tội dụ dỗ con nít dưới tuổi vị thành niên coin cháu Bác Hồ !?.Tôi ngày xưa còn bé hay chọc phá nữ học sinh Sàigon,nếu ngày nay thì đắc tội"Dê" cháu Hồ Chí Minh?!.thì củng bị bắt bò"Xừ" luôn!?.Nếu có bắt,nên bắt những ngưoi dám đem tên Bác ra giởn mặt"Chính quyền !!!
Tôi cũng nhớ con đường xưa cây me cũ xanh lá SÀigon mỗi lúc cuối hè sang thu,dù đã lớn sắp vào đại học rồi, nhưng vẫn còn con nít ham chơi hơn học, vẫn còn chất nóng trong tôi !.Cứ mỗi cuối thu me chín rụng đầy đường tôi vẫn rủ rê đám con nít học trò theo tôi đi bắn me bằng giàn ná cao su,và đem theo muối ớt,nươc mắm đường chấm ăn tại chổ góc me,trong cái nắng chang-chang .bỏ cả cơm trưa nên dễ đau bụng- mắc cầu- nếu ngày xưa còn bé thì tôi không mắc tội như bây giò...nên đành bỏ dở cuộ chơi nữa chừng!....Cái ngon tuyệt vời là canh nấu lá me non với nhữngcon tép bạc còn để râu,rồi chấm ăn với nước nước mắm nhỉ nguyên chất có dầm ớt thật cay xé miệng...thì không gì bằng!?Đời chỉ thế thôi...Để có nồi canh lá me non,tôi phải chạy bộ đua với xe buýt ra chợ Vườn Chuối bàn cờ,mua một 'mớ tép bạc'là hết tiền mua vé xe dành chạy bộ về cho đám con gái nấu canh chua..và bày trò chơi "Nồi cơm nhỏ học trò..."Vui ghê !Trong hương vị chua caycuả lá me thêm ớt vào và cái ngọt béo con tép nấu canh,tạo cho tôi nổ thèm ăn...như đói ăn tự bao giờ.Và nghĩ rằng nồi canh chua lá me non Sàigon này chắc chỉ đủ một mình tôi ăn thôi!mà không đợi đến khi nó trở thành móm canh Hồ chí Minh bây giờ...
Giờ đây thì cống rảnh đào đường ngổn ngang phố xá.Lô-cốt mọc đầy làm khuất nẽo đường me cây cành trụi lá me.Tôi dừng chiếc xe xích lô kiếm sống hằng ngày bên cạnh một thiếu nữ ra dáng Việt kiều đang dứng tần ngần bên góc me già vừa bị quật đổ,lấy đường cho ống cống chạy qua,còn rơi rẩy vài quả me già chín rụng...Tôi leo lên mô đất cao bên cạnh một con mương cống rảnh mà thấy nao lòng như đang đứng trên một chiến lũy hào sâu...và lô-cốt mọc đầy của Sàigon trước tháng Tư/75.Người thiếu phụ chắc cũng nhận ra người lính cũ Sàigon còn nuối tiếc gốc me già ngả đổ,nên nắm lấy tay tôi kéo đi trong niềm thông cảm.và hai chúng tôi rời khỏi giao thông hào cùng lô-cốt giưa các đại lộ Tp/Hồ Chí Minh ,để dựng lại sự kiện đau lòng lịch sử dân tộc đã 35 năn qua được chôn chặt trong lòng....
Tôi và người thiếu phụ Việt Kiều cố vượt qua đoạn đường lô-cốt ngổn-ngang cống rảnh bộn bề chấn lối dầy lưu thông xe cộ .cô ta phụ lực cùng tôi kéo chiếc xe xích lô lên hè phố,cùng với một đoàn xe gắn máy 2 bánh leo vĩa hè vuợt giao thông hào và chướng ngại vật lô-cốt chắn đường vượt thoát cho người lẩn xe...Và hãy cho phép chúng tôi làm những "Hoa Nắng Vương Thềm"...leo lên vĩa hè để giải thoát giao thông đang bị ách tắt !!!
Huỳnh Mai St.8872
Chút nắng cho Sài Gòn
Hoa Nắng Vương Thềm,
Huỳnh Mai.St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Tháng Tư Sàigon nắng hoa mùa hạ!
Chút nắng vương thềm, hoa nắng chói chang,
Miền Nam nắng đẹp mùa hè đỏ lửa,
Chỉ có hai mùa,một nắng hay mưa!
Cháy bỏng niềm-tin lửa hè hoa nắng,
Cuối mùa tháng Tư mưa đổ Sàigon...!
Nhạt-nhòa hoa nắng không vương thềm cũ
Tìm về lạc lối,cuối trời Biển Đông!
Bỏ quên thềm cũ rêu xanh vách đá,
Hoa nắng vương thềm lịm tắt đường mưa,
***
Mưa cuối trời tháng Tư,trời bão tố...!
Núi rừng sóng dậy,lắc lư con thuyền !
Phong ba gió bão,cuồng trôi hoa nắng,
Gió núi mây ngàng,hoa nắng về đâu,
Lá gió đưa cành đan xen kín mích,
Đâu còn chút sáng...hoa nắng xuyên cành...!
Rừng núi âm u nắng không xuyên lá,
Cây reo,thác đổ ru đời bằng an,
Thôi ! cứ trôi bên trời...đầy sóng cả !
Cho hoa nắng muộn ! rong thuyền ra khơi,
***
Hoa nắng đâu còn vương bên thềm cũ !?
Chỉ là chút nắng tàn phai nhạt nhòa,
Hoa nắng tàn,thành hoa trăng đồng nội... !?
Đêm dài doi-dỏi trăng soi bóng chàng... !
Ai ngồi bên cửa ...song trăng chờ đợi !
Chỉ là chiếc bóng hoa trăng bên thềm,
Vở vành trăng khóc tan theo lệ ứa,
Theo bóng đèn tàn hiu-hắc bóng đêm,
Thương người thiếu phụ hoa trăng cài tóc,
Đợi chòng viển xứ soi trăng tìm về...!
***
Hoa nắng Sàigon xuyên cành,khe lá,
Đổ chút nắng vàng nhẽ nhại mồ hôi !
Bác xích lô già...lính cũ phu xe!
Dưới gốc cây già đường me trụi lá,
Một thưỡ đợi chờ bóng đổ lá me,
Hoa nắng xuyên cành soi bóng me bay...!
Có người thiếu phụ Việt kiều tắm lá...!
Gợi lại tình xưa...hoa nắng lung linh !
Hoa nắng vương thềm,hoa trăng song cửa...!?
Một thưỡ tình người cần có cho nhau...!!!
Huỳnh - Mai St.8872
{Hoa nắng hay là hoa trăng !?}
Tùy bút,
Một thuở Sài Gòn Ấu Thơ,
Mai 20/12/2010 - 17:24
Lời bình cho một bài thơ " Hoa Nắng Vương Thềm".Cứ mỗi lần đi dưới tàn lá me rợp bóng trên các nẽo đường Sài gon,kỹ niệm con đường xưa "Anh đưa em đi học về" bổng chợt nhớ trong tôi...Mọi kỹ niện còn lưu dấu,khắc ghi từng góc me già,dần dần bị đón bỏ không tiếc thương.Nhưng cái tên Sàigon của nó khó bỏ được trong tôi...Nó là cái tên địa danh thân thương đầy ấp những kỹ niệm lớn lên của Sàigon do ông cha để lại cháu con trong sự nghiệp xây nước và giử nước...
Hồi trẻ nhỏ thưỡ ấu thời,tôi đi học ngang qua trường"Áo Tím"-Gia Long-hay chọc phá nữ sinh đáng chị tôi và hay leo các tường nhà Tây chung quanh nhà thương "Bạc Hà"giờ là bệnh viện Da Liễu Hồ Chí Minh,hái trộm cây trái của nhà Tây và chọc phá bấm chuông cho chó sủa chơi!,Thĩnh thoãng vắng người tôi hay ngồi cùng đám bạn con nít,ỉa và tè dưới góc me có nhiều xe của Tây-Pháp qua lại nên hay bị"phú lít" rượt bắt cho cha mẹ đến lãnh vê...Tôi vẫn giử tên gọi Sàigon cho mãi ận bây giờ không đổi thay theo biến cố lịch sử.Không dám đổi tên Sàigon bằng tên Hồ Chí Minh cho một thành phố tôi hay quậy phá hằng ngày,mà đắc tội với cụ...Không lẽ ngày xưa ỉa bậy trên mặt đường Sàigon,để mãi tận bây giờ mới bị bắt sau 7o năm qua doco6ng an,cảnh sát Hồ Chí Minh bắt giử về tội mất vệ sinh hay phạm thuần phong mỹ tục và "Công xúcc tu-sĩ"đến bác Hồ Chí Minh.Không lẽ người yêu bé bỏng học trò Sàigon xưa cũng bị truy tố tội dụ dỗ con nít dưới tuổi vị thành niên coin cháu Bác Hồ !?.Tôi ngày xưa còn bé hay chọc phá nữ học sinh Sàigon,nếu ngày nay thì đắc tội"Dê" cháu Hồ Chí Minh?!.thì củng bị bắt bò"Xừ" luôn!?.Nếu có bắt,nên bắt những ngưoi dám đem tên Bác ra giởn mặt"Chính quyền !!!
Tôi cũng nhớ con đường xưa cây me cũ xanh lá SÀigon mỗi lúc cuối hè sang thu,dù đã lớn sắp vào đại học rồi, nhưng vẫn còn con nít ham chơi hơn học, vẫn còn chất nóng trong tôi !.Cứ mỗi cuối thu me chín rụng đầy đường tôi vẫn rủ rê đám con nít học trò theo tôi đi bắn me bằng giàn ná cao su,và đem theo muối ớt,nươc mắm đường chấm ăn tại chổ góc me,trong cái nắng chang-chang .bỏ cả cơm trưa nên dễ đau bụng- mắc cầu- nếu ngày xưa còn bé thì tôi không mắc tội như bây giò...nên đành bỏ dở cuộ chơi nữa chừng!....Cái ngon tuyệt vời là canh nấu lá me non với nhữngcon tép bạc còn để râu,rồi chấm ăn với nước nước mắm nhỉ nguyên chất có dầm ớt thật cay xé miệng...thì không gì bằng!?Đời chỉ thế thôi...Để có nồi canh lá me non,tôi phải chạy bộ đua với xe buýt ra chợ Vườn Chuối bàn cờ,mua một 'mớ tép bạc'là hết tiền mua vé xe dành chạy bộ về cho đám con gái nấu canh chua..và bày trò chơi "Nồi cơm nhỏ học trò..."Vui ghê !Trong hương vị chua caycuả lá me thêm ớt vào và cái ngọt béo con tép nấu canh,tạo cho tôi nổ thèm ăn...như đói ăn tự bao giờ.Và nghĩ rằng nồi canh chua lá me non Sàigon này chắc chỉ đủ một mình tôi ăn thôi!mà không đợi đến khi nó trở thành móm canh Hồ chí Minh bây giờ...
Giờ đây thì cống rảnh đào đường ngổn ngang phố xá.Lô-cốt mọc đầy làm khuất nẽo đường me cây cành trụi lá me.Tôi dừng chiếc xe xích lô kiếm sống hằng ngày bên cạnh một thiếu nữ ra dáng Việt kiều đang dứng tần ngần bên góc me già vừa bị quật đổ,lấy đường cho ống cống chạy qua,còn rơi rẩy vài quả me già chín rụng...Tôi leo lên mô đất cao bên cạnh một con mương cống rảnh mà thấy nao lòng như đang đứng trên một chiến lũy hào sâu...và lô-cốt mọc đầy của Sàigon trước tháng Tư/75.Người thiếu phụ chắc cũng nhận ra người lính cũ Sàigon còn nuối tiếc gốc me già ngả đổ,nên nắm lấy tay tôi kéo đi trong niềm thông cảm.và hai chúng tôi rời khỏi giao thông hào cùng lô-cốt giưa các đại lộ Tp/Hồ Chí Minh ,để dựng lại sự kiện đau lòng lịch sử dân tộc đã 35 năn qua được chôn chặt trong lòng....
Tôi và người thiếu phụ Việt Kiều cố vượt qua đoạn đường lô-cốt ngổn-ngang cống rảnh bộn bề chấn lối dầy lưu thông xe cộ .cô ta phụ lực cùng tôi kéo chiếc xe xích lô lên hè phố,cùng với một đoàn xe gắn máy 2 bánh leo vĩa hè vuợt giao thông hào và chướng ngại vật lô-cốt chắn đường vượt thoát cho người lẩn xe...Và hãy cho phép chúng tôi làm những "Hoa Nắng Vương Thềm"...leo lên vĩa hè để giải thoát giao thông đang bị ách tắt !!!
Huỳnh Mai St.8872
Chút nắng cho Sài Gòn
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét