Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

Bài thuốc dân gian chữa dứt đau dạ dày trong 15 ngày

 Những bài thuốc dân gian chữa dứt đau dạ dày chỉ trong 15 ngày

Ăn uống là nhu cầu tất yếu hàng ngày của bất kỳ ai, nhưng không có ít người phải khổ sở mỗi khi đến giờ ăn bởi nỗi ám ảnh về nhưng cơn đau dạ dày, cảm giác đầy bụng khó tiêu xuất hiện trước và sau bữa ăn, Những cảm giác này có thể kéo dài suốt cuộc đời nếu không được chữa trị tận gốc hiệu quả. Không những thế còn ảnh hưởng đến tinh thần, công việc, sinh hoạt hàng ngày.

Ở Việt Nam bệnh đau dạ dày chiếm 30% đồng nghĩa cứ 10 người sẽ có 3 người mắc chứng đau dạ dày.

Nhiều trường hợp bị đau dạ dày kinh niên thường rất khó chữa nếu chữa được không sớm muộn sẽ tái phát. Khi đau bệnh nhân thường không biết triệu chứng mình bị đau dạ dày mà cảm giác thường đầy bụng, ợ hơi, hôi miệng hoặc hay bị chảy nước dãi nên khó để ý theo dõi. Khi bệnh đau dạ dày nặng lên thì mới đau thắt. Đói bụng cũng đau, ăn no cũng đau.
Dưới đây là những bài thuốc chữa đau dạ dày hiệu quả có thể giúp người bệnh trị dứt bệnh đau dạ dày

1. Bài thuốc đậu rồng

Đậu rồng hay còn gọi là đâu xương rồng có nơi gọi là đậu khế thuộc họ hàng nhà đậu dùng để làm thực phẩm không những vậy mà nó còn là một loại thảo dược tốt dùng trong y học, đặc biệt đậu rồng chữa bệnh đau dạ dày rất hiệu quả.



Đậu rồng già được trồng phổ biến tại khu vực miền Trung miền Nam, ngoài Bắc còn có tên gọi khác là đậu khế. Nếu răng bạn còn khỏe, hãy lấy Hột Đậu Rồng già, rang với muối cho vàng thơm hong để cháy !

Sáng sớm bụng đói, nhai , ăn khoảng 10 – 12 Hột.

Nếu răng chỉ còn ít, thì xay nhuyễn, vẫn phải nhai 1 muổng cafe bột đó, mà nhai 20 lần rồi mới nuốt từ từ,.

Liên tục trong khoảng 15 buổi sáng là khỏi bệnh, nếu người bị nặng thì cần dùng trong thời gian lâu hơn.

2. Bài thuốc với gừng chữa đau dạ dày
Gừng là một trong những vị thuốc tự nhiên chữa bệnh tốt nhất. Gừng chứa các thành phần kháng viêm cũng như có tác dụng chống oxy hóa. Sử dụng một lát gừng tươi sẽ giúp bạn dễ chịu hơn khi bị đau hay co thắt dạ dày.



Cách sử dụng:

- Thêm một vài lát gừng thái nhỏ vào tách trà buổi sáng hoặc buổi tối, đặc biệt là trà xanh sẽ hạn chế được cơn đau dạ dày trong vòng 2-3 ngày.
- Ngoài ra, bạn cũng có thể thêm một thìa nước cốt gừng tươi và một thìa nước chanh vào cốc nước lọc sau đó quậy đều. Tiếp theo thêm một thìa mật ong vào hỗn hợp trên và uống đều đặn vào buổi sáng hàng ngày.

3. Bài thuốc dùng muối chữa đau dạ dày

Nước muối ấm không chỉ là bài thuốc chữa viêm họng tại nhà hiệu quả mà còn có tác dụng chữa đau dạ dày rất tốt.
Cách sử dụng:
- Thêm một thìa muối vào nước ấm, nguấy đều cho muối tan hết. Hãy uống nước muối ấm ngay lập tức để chấm dứt tình trạng đau, co thắt và rối loạn chức năng dạ dày.

4. Bài thuốc với bạc hà chữa đau dạ dày
Lá bạc hà có tác dụng hỗ trợ tiêu hóa và được sử dụng để chữa trị chứng đau và co thắt dạ dày.



Cách sử dụng:
- Nhai một hoặc hai lá bạc hà tươi 2-3 lần trong vài ngày sẽ dịu bớt cơn đau dạ dày của bạn.
- Cho một vài nhánh bạc hà vào một cốc trà nóng. Uống 2-3 lần trong ngày.
- Trà bạc hà sẽ giúp bạn dứt hẳn những cơn đau dạ dày.

5. Bài thuốc với nước chanh chữa đau dạ dày

Chanh là loại hoa quả rất dễ kiếm. Nếu trong nhà không có gừng và bạc hà, bạn có thể uống thật nhiều nước chanh để làm giảm những cơn đau dạ dày.

Cách sử dụng:
- Cho 2-3 thìa đường nước chanh tươi vào nước ấm. Nguấy đều.
- Uống 2-3 cốc nước chanh mỗi ngày để làm dịu hẳn cơn đau dạ dày.

(Theo Đại lộ)

Nguồn: http://www.thegioinguoiviet.net/showthread.php?t=31037

Cộng sản Việt Nam mắc kẹt?

Cộng sản Việt Nam mắc kẹt?

Nguyễn Ngọc Già (Danlambao) - ĐCSVN luôn luôn "bách chiến bách thắng", nhằm che giấu tình trạng mắc kẹt lời hứa với Hoa Kỳ, khi phóng thích tù nhân lương tâm, "đảng ta" luôn bảo đảm thuyết phục được họ đi khỏi Việt Nam? Thêm vào đó là tình trạng "câu giờ" để cố "nài nỉ" một trong số các tù nhân lương tâm nói trên, khi hù dọa họ rằng: Nếu anh (chị) từ chối đi Mỹ, dứt khoát "vài người nổi tiếng" sẽ phải vào tù. Để làm gì? Có lẽ người CS muốn đánh thẳng vào lương tâm của những người kiên trì bất khuất? Và rằng: Chính anh (chị) từ chối đi Mỹ, nên người khác phải chịu "tội" thay (?!). Một biểu hiện "con tin của con tin".
*
Người cộng sản háo hức với động thái Hoa Kỳ nới lỏng một chút việc cấm vận vũ khí sát thương và xem đó như là thành công đáng kể trên trường quốc tế, thông qua phát biểu của Phạm Bình Minh - Phó thử tướng kiêm Bộ trưởng bộ Ngoại giao.
Dù việc mua bán chưa diễn ra với vũ khí cụ thể như thế nào, nhưng nó là thông tin đáng khích lệ cho họ trước tình hình người đ/c Trung cộng tuyên bố xây xong đường băng quân sự tại đảo Phú Lâm - quần đảo Hoàng Sa.
TPP vẫn chưa có tín hiệu gì rõ rệt hơn, trong khi xu hướng khó khăn ngày càng tăng lên với những chỉ dấu ủng hộ có phần ảm đạm từ Quốc hội Hoa Kỳ.
Dù vũ khí sát thương hay TPP, mấu chốt liên quan đến mối quan hệ Mỹ - Việt vẫn là nhân quyền. Một trong các nội dung liên quan đến nhân quyền, lâu nay Hoa Kỳ đòi hỏi: trả tự do cho tù nhân lương tâm.
Tù nhân lương tâm vừa được thả
Trong đợt trả tự do tù nhân lương tâm mới đây gồm 7 ông: Trần Tư, Nguyễn Tuấn Nam, Nguyễn Văn Tính, Nguyễn Long Hội, Trần Hoàng Giang, Đậu Văn Dương, Trương Văn Tam, người quan sát thấy toàn bộ đã bị hành hạ tàn khốc dưới nhiều hình thức khác nhau. Đặc biệt, các tù nhân lương tâm lớn tuổi với hình ảnh "thân tàn ma dại" như ông Nguyễn Tuấn Nam, trở thành lời tố cáo đanh thép mức độ dã man của chế độ toàn trị, thông qua nước có tên Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
Một tù nhân lương tâm trẻ tuổi, không mấy ai biết, bỗng thình lình "xuất hiện" khiến dư luận sửng sốt về thời gian tù đày gần 15 năm - Trần Hoàng Giang. Anh bị bắt vào tháng 2 năm 2000, ở tuổi 20 vì rải truyền đơn kêu gọi đấu tranh bất bạo động chống chế độ cộng sản. Trần Hoàng Giang cho biết [1], ngoài việc nhiều lần bị cùm chân bằng loại cùm độc địa nhất mang hình chữ V:
"Tôi trẻ nhưng thời gian ở tù ăn uống đâu có chất gì đâu, gia đình cũng khó khăn.[...] Một tuần cho hai lần đồ ăn nhưng chỉ như cho mèo ăn thôi thì làm sao mà đủ. Răng tôi hư năm sáu cái luôn. Những người ở trong đó mà uống nước, nhất là những người lớn tuổi, mà uống nước đa phần đều bị sạn thận, đi tiểu phải nửa tiếng đồng hồ. Tôi hên là cẩn thận và kỹ khi uống nước nên cũng ‘êm’, cơ thể vượt qua bệnh thận, nhưng những bệnh khác thì không biết sức khỏe tôi thế nào".
Khuôn mặt tuấn tú của anh do... "Trời cho" (!) dễ làm ngộ nhận về sức khỏe, nếu như "năm - sáu cái răng rụng" bị bỏ quên. Răng rụng là biểu hiện rõ nét nhất cho tình trạng sức khỏe suy sụp nghiêm trọng đối với người chưa già. 
Tù nhân lương tâm đang trong vòng... mặc cả?
Chế độ cộng sản luôn bị chỉ trích với trò dùng tù nhân lương tâm làm "hàng hóa mua bán" khi cần ít "vốn làm ăn".
Giới quan sát, không mấy ai nhìn những tù nhân lương tâm vừa được thả như là chỉ dấu "lòng thành" của người cộng sản "đáp lễ" Hoa Kỳ vừa "tặng quà" cho họ. Ngược lại, đó là một "nước cờ" quá ấu trĩ của người CSVN trước dư luận thế giới, trong quá trình trước và sau khi Mỹ nới lỏng cấm vận vũ khí sát thương, bởi hình ảnh tàn tạ của tù nhân lương tâm như cú "bộp tai" thẳng cánh dành cho quốc gia được 184/192 nước bầu vào Hội đồng Nhân Quyền LHQ nhiệm kỳ 2014 - 2016.
Ngoài ông Trần Tư, theo dư luận [2], đang chuẩn bị thủ tục để xuất cảnh qua Mỹ, do có người nhà tại Hoa Kỳ bảo lãnh, các tù nhân còn lại không có tin tức gì liên quan đến việc "lưu vong" của họ.
Do đó, có vẻ những tù nhân nói trên thuộc loại "hàng rẻ tiền" trên một xứ sở, nơi đẻ ra "hàng hiệu chính trị" - rất đắt giá (?!).
Chiếu theo "tiêu chuẩn" đó, những tù nhân lương tâm sau đây. tạm được "bày hàng" cho Hoa Kỳ lựa chọn: Nguyễn Văn Lý, Lê Quốc Quân, Tạ Phong Tần, Trần Huỳnh Duy Thức, Điếu Cày?. "Hàng chính phủ" hay "hàng chính chủ" (?!).
Thử phỏng đoán xem sao.
Linh Mục Nguyễn Văn Lý với "bề dày phản động" hàng chục năm qua và khả năng "bỏ xứ" ra đi, nếu muốn, ông có thừa, không đợi đến bây giờ. 
Luật sư Lê Quốc Quân, với chuyên môn giỏi, nhiều lần đến Hoa Kỳ, nếu ông thật sự muốn cuộc sống ấm êm với vợ con, có lẽ không phải đợi bị vu cho "tội trốn thuế" mới cần "cuốn gói" đến Mỹ. Thời hạn ngồi tù của ông, còn lại khoảng 8 tháng, có lẽ cũng được "loại bỏ" khỏi ý định dụ khị từ phía người cộng sản.
Luật gia Tạ Phong Tần - cựu sĩ quan thuộc CAND, cô đã từ bỏ tất cả để đấu tranh dân chủ với án tù 10 năm, tính đến nay còn lại...7 năm tù. Thời gian ngồi nhà đá còn "kha khá" (?). Tuy nhiên, trong một cuộc thăm nuôi, cách đây 17 tháng, em gái cô Tần cho biết [3]: "...chị cũng gửi lời thăm hỏi các cha và nói là cứ yên tâm chị vẫn trước sau như một, không có gì thay đổi". Với tính cách "cứng đầu" trong mắt người cộng sản, e rằng "đồng chí" nào đó, có thể chuốc lấy ê chề, khi tiếp xúc bằng những lời ngọt ngào lã chã để "lo toan" cho "đời sống vương giả" tại Mỹ quốc cho cô Tạ Phong Tần.
Còn cựu giám đốc công ty Một Kết Nối thì sao? Trong lá thư gởi về gia đình hôm tháng 1/2014, ông Trần Huỳnh Duy Thức cho biết [4]: "...Nếu muốn sống ở nước ngoài, như ba cũng biết, thì con đã có quốc tịch khác từ lâu rồi". Do đó, ông Thức tha thiết: "... mong ba hiểu cho con và ủng hộ con đến cùng để đòi lại công lý cho con, chứ không chỉ là tự do thân thể. Con tin rằng chúng ta sẽ làm được, sẽ rất đau xót nếu tổ quốc từ chối mình để mình phải nghĩ đến việc tị nạn, phải không ba?". Chắc cũng "hơi khó" thuyết phục ông Thức "suy nghĩ lại" để giúp "đảng ta" trong tình thế "thắt ngặt" hiện nay?
Cuối cùng còn lại ông... Điếu Cày - Nguyễn Văn Hải. Trong một phỏng vấn mới đây, ngày 10/10/2014, Nguyễn Trí Dũng - con trai ông Hải nói với đài VOA [5]: "... nếu cha ông được trả tự do, ông ấy sẽ không được phép ở lại Việt Nam và có phần chắc sẽ được đề nghị đi sống lưu vong ở Hoa Kỳ...". Tuy nhiên, trước đó không lâu, ông Điếu Cày nhắn với mọi người [6] hãy tổ chức "cho lớn vào" ngày sinh nhật ông cùng với ngày thành lập Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do và ông tỏ ra rất "hà tiện" với "đảng ta", khi nhấn đi nhấn lại rằng: ông chỉ làm đơn đề nghị ra tù, chứ không làm đơn xin tha tù. Trước đó, ông nói: "ở tù đến chết để cho tất cả mọi người được biết đến thực trạng của người tù chính trị ở Việt Nam”. Cũng thật khó?
Có lẽ, danh sách "sọt lít" với "5 hàng hiệu chính trị" cho đợt "chào hàng" đến xứ sở của Nữ Thần Tự Do, cuối cùng trở thành công cốc chăng?
Tù nhân lương tâm chuẩn bị "cho ra bã"?
Nhà văn Nguyễn Viện mới đây cho biết [7] (trích):
"Thứ Sáu này 10/10/2014 tôi bị Công an Điều tra Thành phố triệu tập lần thứ 3. Sau 2 lần làm việc trước, tôi được cho biết, cơ quan giám định chuyên môn kết luận tôi vi phạm Điều 87 [1] và 88 [2] Bộ Luật Hình sự.

Nghĩa là có thể bị bắt bất cứ lúc nào. Tôi chỉ ngạc nhiên là hơn năm nay, tôi hầu như không viết gì nữa, không ký tên các kiến nghị, thư ngỏ, không tham gia bất cứ tổ chức xã hội dân sự nào. Nhưng lại được “chiếu cố” đặc biệt vào thời điểm hơi khó hiểu này..." (hết trích).
Không biết cái "sọt lít" với nguy cơ trở thành công cốc khi "chào hàng" cho Hoa Kỳ, có giúp giải đáp phần nào thắc mắc cho nhà văn Nguyễn Viện, khi ông "khó hiểu" lý do nào mà "thời điểm" này, ông được "quan tâm" đến vậy?
Song song đó, người ta cũng biết các ông: Phạm Đình Trọng, Phạm Thành được công an "nhiệt tình" "săn đón" và "mời hợp tác".
Người ta thắc mắc tại sao lại là các ông nhà văn, nhà báo nói trên mà không phải ai khác? "Hàng hiệu chính trị" chắc là "câu trả lời cuối cùng" trong đáp án của trò chơi "Ai Là Triệu Phú"?
Giả sử "5 hàng hiệu chính trị" nói trên từ chối đi Mỹ là thật, người ta cũng không thấy mối liên hệ "dây mơ rễ má" gì với "3 hàng hiệu chính trị" này? Phải chăng đó là một biểu hiện khốn quẫn, mất phương hướng, được tạm thời đưa ra, để lòe trước dư luận: ĐCSVN luôn luôn "bách chiến bách thắng", nhằm che giấu tình trạng mắc kẹt lời hứa với Hoa Kỳ, khi phóng thích tù nhân lương tâm, "đảng ta" luôn bảo đảm thuyết phục được họ đi khỏi Việt Nam? Thêm vào đó là tình trạng "câu giờ" để cố "nài nỉ" một trong số các tù nhân lương tâm nói trên, khi hù dọa họ rằng: Nếu anh (chị) từ chối đi Mỹ, dứt khoát "vài người nổi tiếng" sẽ phải vào tù. Để làm gì? Có lẽ người CS muốn đánh thẳng vào lương tâm của những người kiên trì bất khuất? Và rằng: Chính anh (chị) từ chối đi Mỹ, nên người khác phải chịu "tội" thay (?!). Một biểu hiện "con tin của con tin".
Đổ trút trách nhiệm lên đầu người khác là một trong các bản chất của người CS, ai cũng biết. Phải chăng "đảng quanh vinh" cần một sự dằn vặt lương tâm từ những người vốn được gọi là "Tù Nhân Lương Tâm"???
Một quy tắc bất di bất dịch của người CS: không bao giờ tạo ra tiền lệ trước mắt dân chúng hình ảnh đuối hơi, hụt hẫng, thảm bại trong mọi tình huống.
Kết
Việc ông Cù Huy Hà Vũ đến Mỹ "chữa bệnh" sau hơn 3 năm ngồi tù được xem là một trận đấu "win-win" cho cả Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ và nước CHXHCNVN.
Hơn 600 tù nhân lương tâm vẫn đang bị hành hạ bằng những năm tháng dằng dặc và tăm tối trong các nhà tù. Và nay, vài người nổi tiếng nữa đang trong vòng đe dọa.
Đối với Mỹ, thả càng nhiều càng tốt, nhưng để đến Hoa Kỳ, nhất định họ phải nghe "nhạc chọn lọc" do chính tay họ lựa (!). Khốn nỗi, "nhạc" đã chọn rồi mà không "ca sĩ nổi tiếng" nào chịu "hy sinh thân mình" ra trình diễn để hát rằng: "đảng của tôi ơi mãi mãi ơn người" (!)... [*]
Mắc kẹt thế này cũng khổ! 
 
Nguồn:http://danlambaovn.blogspot.com/2014/10/cong-san-viet-nam-mac-ket.html#more

ĐIỆP-MỸ-LINH: KỶ NIỆM HỘI NGỘ KHÓA 6/68 SQ/TB THỦ-ĐỨC, 2014 VÀ NHỮNG HOÀI NIỆM RIÊNG

 

ĐIỆP-MỸ-LINH: KỶ NIỆM HỘI NGỘ KHÓA 6/68 SQ/TB THỦ-ĐỨC, 2014 VÀ NHỮNG HOÀI NIỆM RIÊNG

Hồi ký
KỶ NIỆM HỘI NGỘ KHÓA 6/68 SQ/TB THỦ-ĐỨC, 2014
                                 VÀ NHỮNG HOÀI NIỆM RIÊNG
Để tưởng nhớ em tôi – Nguyễn Phiêu Linh – và kính tặng tất cả cựu SVSQ/TĐ khóa 6/68                                                              
                                                                                                   ĐIỆP-MỸ-LINH
Đây không phải là lần đầu tiên tôi được tham dự sinh hoạt của “mấy ông nhà binh”; nhưng,  kỳ Hội Ngộ của khóa 6/68 Cựu SQ/TB Thủ Đức vừa qua, tại Nam California, lại là một Hội Ngộ khiến tôi xúc động nhiều nhất.
Sự liên hệ giữa khóa 6/68 SQ/TB Thủ-Đức và Điệp-Mỹ-Linh bắt nguồn từ nhà văn Vũ-Uyên-Giang, tên thật là Nguyễn Quang Vinh.
Từ khi quen anh Vinh, tôi chỉ biết anh là một nhà văn Quân Đội chứ chưa bao giờ tôi hỏi xuất xứ của anh. Sau khi anh Vinh tạo ra website Thủ-Đức khóa 6/68, em tôi – Nguyễn-Phiêu-Linh – từ Việt-Nam emailed cho tôi biết rằng Linh cùng khóa 6/68 với anh Vinh. Linh cũng giới thiệu với tôi những người bạn cùng khóa như anh Tiêu Nhơn Lạc, anh Lê Đông Hải, anh Xuân Thu, chị Bích Thủy, v.v…
Khi biết tôi là chị Hai của Linh, vài anh – khi emailed cho tôi – cũng gọi tôi là “chị Hai”. Tôi ngại ngùng hồi đáp: “Cảm ơn các anh. Nhưng tôi không dám nhận là ‘chị Hai’ của các anh đâu”. Điều làm tôi vui thích nhất là khi các anh chuyển emails qua lại với nhau, vô tình vài emails “lạc” vào box của tôi; và tôi thấy trong các emails đó, các anh gọi Điệp-Mỹ-Linh bằng ba chữ thân thiết: “Chị thằng Linh”.
Từ ngày Linh bất ngờ ngã bệnh cho đến khi Linh lìa đời, gia đình khóa 6/68 đã hết lòng với Linh. Do đó, tôi thầm mong được một lần đích thân cảm tạ tấm lòng của gia đình khóa 6/68 SQ/TB/TĐ.
Nhà văn Vũ Uyên Giang gửi đến tôi một thiệp mời in rất đẹp và những dòng chữ thân tình.
Đến phi trường John Wayne, tôi được anh Lê Đông Hải đón. Anh Hải bảo:
-Mấy ngày chị ở đây Hải sẽ lo phần đưa đón chị, chị đừng ngại. Bây giờ, trước khi đưa chị về khách sạn, Hải mời chị dùng cơm trưa. Hải sẽ gọi vài người trong khóa đến nhà hàng gặp chị.
Là một người nhút nhát, ít giao thiệp, nhưng trong bữa ăn trưa với anh Hải, anh Tiến, anh Hạnh, anh Thanh, anh Hiền, v. v… không những tôi không cảm thấy ngại ngùng, xa lạ hoặc lạc lõng mà tôi lại cảm thấy vui và thân mật như những ngày tôi ăn cơm lính – đúng nghĩa nhất – trên những chiến đỉnh trong vùng U-Minh hung hiểm.
Đêm tiền Hội Ngộ, 24 tháng 5-2014, tôi được gặp và làm quen với nhiều người bạn khác của Linh. Bằng một cách nào đó, trong ánh mắt, nụ cười, trong lời thăm hỏi, trong những câu chuyện trao đổi giữa các anh chị và tôi, tôi tưởng như tôi đã quen thân với quý anh chị từ lâu lắm.
Đang vui, lòng tôi chợt chùng xuống khi nghe nhà văn Vũ Uyên Giang – trong khi đứng trên sân khấu giới thiệu về Đặc San của khóa 6/68 – bảo rằng trong Đặc San có bài của Điệp-Mỹ-Linh và của Nguyễn Phiêu Linh. Linh viết bài và chuyển đến anh Vũ Uyên Giang trước khi Linh ngã bệnh.
Sau đó, mỗi anh đứng lên, tự giới thiệu về mình: Tên, họ, số quân và đơn vị. Tôi nhìn quanh hội trường rồi nhìn ra cửa, nhìn ra bãi đậu xe, lòng thầm ước được thấy Linh bước vào, tự giới thiệu: Nguyễn Phiêu Linh, số quân 68/…
Dĩ nhiên tôi hiểu rằng không bao giờ Linh có thể xuất hiện trong niềm ước mơ không tưởng của tôi. Nhưng lạ lùng thay, tôi lại tưởng như tôi thấy được Linh cùng một nhóm quân nhân thuộc đơn vị Pháo Binh Diện Địa đồn trú tại Phù-Cát, thành phố Qui-Nhơn, vào những ngày cuối tháng Ba năm 1975.
Sau khi biết chiến hạm Hải-Quân “bốc” nhiều đơn vị Bộ-Binh, quân bạn, đồng bào và đã rời khỏi hải cảng Qui-Nhơn, Linh cùng nhóm quân nhân kết bè, vượt thoát.
Sau khi hay tin Hải-Quân rút khỏi Qui-Nhơn, tôi nhờ người bạn liên lạc với sĩ quan tùy viên của trung tướng Nguyễn Xuân Thịnh – vị Tướng chỉ huy tất cả đơn vị Pháo-Binh VNCH – nhờ vị sĩ quan này tìm phương vị của Linh. Vài ngày sau, vị sĩ quan tùy viên của Tướng Thịnh điện thoại cho tôi hay rằng Nguyễn Phiêu Linh đã về đến Cam-Ranh vào đêm 31 tháng Ba năm 1975.
Sau khi Ba Má tôi sang Mỹ, Ba Má tôi kể lại: Gần sáng 1 tháng 4-75, nghe tiếng gõ cửa, cả nhà sợ, không dám mở. Gõ hoài, cửa vẫn không mở, Linh lớn tiếng gọi tên vợ của Linh. Lúc đó cả nhà mới nhận ra giọng của Linh và vùng dậy, vui mừng khi thấy Linh cùng nhóm quân nhân. Nhưng khi Linh đề nghị cả gia đình nên di tản bằng đường bộ; vì con đường từ quốc lộ I qua Trung Tâm Huấn Luyện Hải-Quân Cam-Ranh đã đông nghẹt người và lính gác không cho vào thì Ba tôi từ chối. Nhà của Ba Má tôi ở ngay quốc lộ I. Ngày cũng như đêm, Ba Má tôi chứng kiến từng suối người cuồn cuộn tuôn về Nam. Nhiều gia đình thất lạc, nhiều người già và trẻ em chết, bị bỏ lại bên đường, cho nên Ba tôi sợ. Linh im lặng, tụ họp cả đại gia đình tại phòng khách. Linh bảo mọi người đứng thành vòng tròn, Linh đứng giữa. Mọi người, kể cả nhóm quân nhân cùng vượt thoát với Linh, đều nhìn nhau, không hiểu Linh có ý định gì. Linh rất bình tĩnh, lấy từ túi quần nhà binh một trái lựu đạn, rút chốt, dõng dạc hỏi: “Ba Má có di tản hay không? Nếu không, con cho lựu đạn nổ để cùng chết!” Mọi người hoảng sợ, năn nỉ Linh.
Khi cùng gia đình và nhóm quân nhân đến cầu Trà Long, Linh mới biết được rằng giòng người bị ứ đọng tại đó từ lâu; vì cầu Trà Long bị Lý Tống, phi công của VNCH, dội bom sập!
Năm 1998, Minh và tôi về Việt-Nam, vì bà Cụ của Minh bị bệnh nặng. Dù đã chích ngừa và đem theo nhiều thuốc dự phòng, tôi vẫn bị trúng độc, nằm liệt giường, tại khách sạn, Nha-Trang. Tôi không thể ăn hoặc uống bất cứ thứ gì; vì vậy, số thuốc đem theo không thể dùng được. Trong khi bị lã người vì cơ thể thiếu nước, mà bác sĩ tại Nha-Trang cũng không thể giúp tôi được, tôi nghe loáng thoáng Minh trò chuyện với Linh: “Tội nghiệp chị Hai của Linh, khi nhận được tin Linh từ chối sang Mỹ theo diện H.O., chị Hai như phát điên!” Giọng Linh bùi ngùi: “Lúc ở tù, bị tụi nó hành hạ về thể chất lẫn tinh thần – và nhất là mỗi sáng đi lao động ngang vườn rau cải, thấy Ba phải gánh phân người, đã chế biến, để tưới rau cải, em chịu không được! Em oán hận tụi Mỹ đã bỏ rơi miền Nam cho nên em từ chối phỏng vấn diện H.O.. Về sau, chương trình H.O. mở lại thì các con em đều trên 21 tuổi, không được đi. Em nghĩ, em đã ở tù nhiều năm, không lo được gì cho con em; bây giờ vợ chồng em qua Mỹ để làm gì khi mà các con của em ở lại trong cảnh khốn cùng, cho nên em cũng ‘dẹp’ luôn! Đó là một quyết định sai lầm mà em rất ân hận khi vợ và con của em bệnh, không được chữa trị vì thuộc vào gia đình Ngụy, đành phải chết!” Linh vừa dứt câu, con gái của tôi gõ cửa, bước vào, nói với Minh: “Ba! Con đã liên lạc được với bác sĩ Greenstein. Bác sĩ Greenstein đã cho tên thuốc và dặn rằng, nếu trong vòng 12 tiếng đồng hồ - sau khi dùng thuốc do bác sĩ Greentein cho toa - mà tình trạng của Măng vẫn không thay đổi thì phải đưa Măng ra khỏi Việt-Nam. Anh Vượng (chồng của con tôi) đang liên lạc điện thoại với hãng máy bay, thuê bao nguyên chuyến, để nếu Măng có bề gì thì đưa Măng sang Singapore. Bây giờ con đi mua thuốc cho Măng.” Con tôi vừa đóng cửa lại, Linh mới chợt nhớ, vội nói với Minh: “Chết! Em đang nấu nước gạo rang cho chị Hai uống mà nãy giờ em quên; để em xuống bếp xem xong chưa.” Minh hỏi vói theo: “Ai bày Linh vậy?” Linh đáp: “Dạ, ‘bác và đảng’ bày trong thời gian em ở tù!”
Khi Linh trở lại phòng, Minh đỡ tôi dậy. Tôi vừa hớp vài ngụm nước gạo rang thì lại nôn trở ra. Linh năn nỉ tôi: “Chị Hai! Ráng uống chút nước gạo rang em nấu nè.”
Âm vang sáu tiếng thân thương: “…nước gạo rang em nấu nè” của Linh khơi dậy trong hồn tôi câu nói “Chị Hai! Cù-là nè. Chị đau ở đâu, em xức cho” mà Linh đã nài nỉ tôi sau khi tôi bị…đòn!
Tôi bị đòn vào chiều 15 tháng 6 năm 61, cũng tại Nha-Trang. Lý do tôi nhớ được cả không gian và thời gian vì sáng 16-6-61 là Lễ Đính Hôn của Minh và tôi.
Cả tuần lễ trước ngày Lễ Đính Hôn của tôi, gia đình tôi rất bận rộn. Minh đến xin phép Ba Má tôi cho Minh đưa tôi đến tiệm vàng lấy chiếc nhẫn đính hôn mà Ba Mạ của Minh đã đặt mua từ mấy ngày trước. Sau khi Ba Má tôi cho phép – như một điều kiện không thể thay đổi – Ba Má tôi gọi Linh, với dụng ý bảo Linh đi theo Minh và tôi. Sau vài lần gọi mà không nghe Linh đáp, bà giúp việc từ bếp bước lên cho Ba Má tôi hay rằng Bà Ngoại của tôi bị đứt tay khi cắt trái su, Linh đạp xe đi mua thuốc đỏ cho Ngoại. Ba Má tôi nhìn nhau, chưa biết quyết định như thế nào thì Minh nhìn đồng hồ tay, có vẻ sốt ruột. Má tôi hỏi Minh: “Một mình cháu đi lấy nhẫn, được không?” Minh đáp: “Dạ được. Nhưng con không thể biết nhẫn rộng hoặc chật cho ngón tay của Thanh-Điệp, rủi mai nhẫn bị rộng hoặc chật thì làm sao?” Ba tôi hỏi Minh: “Đây ra tiệm vàng rồi trở về, cháu nghĩ mất khoảng bao nhiêu thời gian?” Minh đáp: “Thưa bác, khoảng 45 phút hoặc một tiếng đồng hồ là tối đa.”
Minh và tôi đi bộ được một khoảng khá xa, Minh đón chiếc xích-lô. Tôi ngạc nhiên, hỏi. Minh bảo đi bộ lâu lắm, ngại về không kịp giờ đã hứa với Ba Má tôi. Tôi đề nghị nên đón một xích-lô nữa. Minh bảo mai là lễ “Lễ Hỏi” rồi mà còn ngại gì nữa! Tôi cho Minh biết rằng Ba Má tôi rất nghiêm khắc; tôi không dám làm trái ý Ba Má tôi. Minh thuyết phục và hứa sẽ giữ đúng tư cách.
Vâng, Minh đã giữ đúng tư cách của một sĩ quan Hải-Quân. Minh bảo tôi ngồi sát hẳn bên trong để ít ai thấy, Minh ngồi sát mé phía ngoài. Tôi thầm phục tư cách của Minh.
Trên đường về, Minh bảo xích-lô dừng rất xa nhà Ba Má tôi. Minh và tôi đi bộ về nhà. Vừa đến cửa lớn, thấy Ba Má tôi ngồi nơi phòng khách, nét mặt đầy tức giận, tôi hơi lo. Tôi vừa bước vào, thưa: “Thưa Ba Má con mới về” thì Ba tôi chụp cây chổi quét nhà, “quất” tôi ba cán chổi! Vừa đánh tôi Ba tôi vừa gằng từng tiếng: “Ai cho phép con ngồi chung xe xích-lô với đàn ông, hả?Hả?”(1) Tôi gần như hoảng loạn; vì tôi là “con cưng”, rất dễ dạy và suốt gần 20 năm sống trong gia đình, chưa bao giờ Ba tôi nặng lời mắng nhiết tôi thì làm thế nào tôi có thể mường tượng được rằng có ngày Ba tôi sẽ đánh tôi! Tôi xoay sang có ý tìm Minh, nhưng không thấy Minh đâu cả!
Tôi cảm thấy đau thì ít mà tủi thân thì nhiều. Tôi ngồi co ro trong góc nhà, khóc. Linh đem chai cù-là đến, nói nhỏ, vì sợ Ba Má tôi nghe: “Chị Hai! Cù-là nè, chị đau ở đâu, em xức cho.” Tôi cứ im lặng, khóc, trong khi Linh cứ nài nỉ: “Chị đau ở đâu, em xức cho”. Một lúc sau, Ba Má tôi gọi tôi đến. Tôi khoanh hai tay, đứng như “Trời trồng”. Sau khi giảng cho tôi nhớ về tư cách của một thiếu nữ con nhà nề nếp, có giáo dục, có học thức, có đạo đức thì phải sống theo lễ giáo của Thánh Hiền “Nam nữ thọ thọ bất thân”, Ba tôi bảo Má tôi đưa tôi vào phòng, thoa cù-là cho tôi.
Suốt buổi cơm tối, thấy tôi lơ là như nuốt không trôi, Linh cứ hỏi nhỏ: “Chị ăn hết chưa, em bới cho?” Dùng cơm tối xong, như mỗi khi có điều chi buồn, tôi ôm Accordéon dạo những bản nhạc chợt đến trong hồn chứ tôi không nhìn bản nhạc. Tôi buồn Ba tôi thì ít mà buồn Minh thì nhiều; vì tôi tự hỏi: Tại sao Minh lại lẫn tránh, không dám nhận lỗi với Ba Má tôi là chính Minh đã thuyết phục tôi? Tôi đàn liên miên từ bản nhạc này chuyển sang bản nhạc khác. Khi bất ngờ những ngón tay của tôi chuyển sang một tình khúc Việt-Nam, tôi “ngân nga” nho nhỏ theo từng giọt nước mắt rơi trên phím đàn: “Đàn ơi! Tan nát tim ta nhiều rồi mà sao ta vẫn say sưa hoài cùng em quanh năm ngày tháng?...Cho ta lên tiếng cùng em vài lời. Đời mà thiếu em ta vắng vui!...”(2) Không biết Linh có nghe tiếng “ngân nga” của tôi hay không, nhưng Linh đến, ngồi đối diện với tôi, khoanh hai tay trên bàn rồi tựa cằm lên, im lặng lắng nghe. Những ngón tay của tôi chuyển sang sầu khúc Sayonara. Ba tôi động lòng sao đó, bước đến, giọng buồn buồn: “Con à! Rạp Tân Tân chiếu phim Sayonara, con với Linh muốn đi xem không?” Linh ngồi bật dậy, nhanh nhẩu: “Dạ đi, Ba.” Thấy tôi vẫn im lặng, Linh tiếp: “Đi đi, chị Hai! Có Marlon Brando là tài tử ‘ruột’ của chị đóng vai chính mà.”
Khi Marlon Brando xuất hiện trong khung cảnh tươi đẹp, tình tứ, lãng mạn và âm thanh tuyệt vời của tình khúc Sayonara, tôi cảm thấy hồn tôi chơi vơi, như tan loãng, như hòa nhập với cốt truyện tràn ngập yêu thương.
Trên đường về, Ba Má tôi đi trước; Linh và tôi “lẻo đẻo” theo sau. Vừa đi Linh vừa nghịch với những viên đá ven đường. Riêng tôi, âm hưởng tình khúc Sayonara cứ vang vọng khiến tôi cảm thấy nỗi buồn trong tôi cứ dâng cao, dâng cao đến ngập cả hồn tôi mà tôi không nhận biết được tôi buồn ai và buồn về cái gì!
Hơn nửa thế kỷ trước, trong khi tôi ôm trong lòng nỗi buồn “không tên” thì Linh vừa đi vừa “nhảy cà tưng” trên hè phố. Hôm nay, trong hội trường này, tôi ôm trong lòng nỗi buồn vì thương nhớ Linh thì Linh không còn nữa!...
…Đang bị chi phối vì kỷ niệm, bất chợt tôi choàng tĩnh vì chị ngồi cạnh nâng tay tôi:
-Chị đứng lên. Chị đứng lên. Người ta giới thiệu Điệp-Mỹ-Linh kìa.
Tôi đứng lên. Trong khi cúi chào quan khách tôi mới nhận ra nước mắt đã nhạt nhòa trên mặt tôi từ bao giờ!
Tôi ngại ngùng nhìn quanh rồi nhìn quý vị cùng bàn và nhận thấy quý anh chị đều nhìn tôi với ánh mắt cảm thông. Dù còn bị phân tâm, tôi cũng hơi ngạc nhiên khi nghe Ban Tổ Chức giới thiệu anh Hiền sẽ trình bày ca khúc Căn Nhà Tiền Chế. Tôi nhíu mày, cố nhớ xem tôi đã nghe bản nhạc nào có tựa đề như vậy hay chưa; nhưng nhớ không ra! Khi nghe nhạc dạo một đoạn ngắn tôi mới nghiệm ra anh Hiền đặt lời ca theo cuộc sống, cuộc tình của Lính, dựa vào âm hưởng ca khúc Lâu Đài Tình Ái. Nhìn anh Hiền hát một cách say sưa “…Em ơi! “Căn Nhà Tiền Chế” đó…” tôi cười và nhận ra niềm vui đã trở về! Tiếp đến là chị Bích Thủy – người em gái thân thương của khóa 6/68 Thủ-Đức – với giọng ca lảnh lót, ngọt ngào trong ca khúc Hoa Soan Bên Thềm Cũ của Tuấn Khanh.
Sau đó, Ban Tổ Chức giới thiệu phu nhân của Cố Đại Úy Quân Báo Trần Hữu Tánh, khóa 6/68, ngâm bài thơ do chính chị, bút hiệu Trần Thị Quê Hương, sáng tác để tưởng nhớ anh Tánh – “Người Tình Trăm Năm” của Chị. Giọng ngâm của chị Trần Thị Quê Hương trầm buồn tha thiết tựa như nỗi niềm của Chị suốt mười năm khổ lụy thăm nuôi anh Tánh trong các trại tù của Cộng Sản Việt-Nam:
“…Những chiều tắt nắng đìu hiu,
Hoàng hôn gợi nhớ, tình yêu vẫy chào.
Bóng anh khuất lẫn nơi nào?
Nhớ anh tha thiết lệ trào ướt mi!...
Bài thơ dứt, chị Trần Thị Quê Hương cúi chào trong những tràn pháo tay tưởng chừng không dứt. Anh Tiến và chị Bích Thủy đến khen tặng chị Trần Thị Quê Hương rồi anh Tiến và chị Bích Thủy hỏi thăm tôi. Nhân cơ hội này, tôi hỏi anh Tiến:
-Thưa anh, khóa 6/68 khởi đầu với bao nhiêu sinh viên?
- Dạ, khoảng trên 2 ngàn sinh viên; nhưng khoảng 800 sinh viên được đưa đi huấn luyện tại Trung Tâm Huấn Luyện Biệt Động Quân, Đồng Đế, Nha-Trang.
Tôi hỏi chị Bích Thủy:
- Đến tháng Tư -1975 còn được bao nhiêu sĩ quan, thưa chị?
- Dạ, không thể phối kiểm được.                                                                
- Thưa chị, hiện nay khóa 6/68 quy tụ được bao nhiêu cựu sĩ quan?
Chị Bích Thủy nhìn anh Tiến. Anh Tiến đáp:
- Khoảng 200. Nhưng mỗi lần Hội Ngộ chỉ gặp được khoảng trên dưới 150 người thôi.
- Về Thương Phế Binh thì khóa 6/68 đã liên lạc được bao nhiêu vị rồi, thưa anh?
- Dạ, chín người.
Dù những con số do chị Bích Thủy và anh Tiến đưa ra không chính xác, tôi cũng cảm thấy nặng lòng! Tôi nhìn ra cửa, liên tưởng đến hai câu thơ của Vũ Đình Liêm:
Những người muôn năm cũ,
Hồn ở đâu bây giờ!
*****
Tối hôm sau, 25 tháng 5-2014, là Đêm Hội Ngộ chính thức.
Buổi chiều, anh Lê Đông Hải đề nghị sẽ đón tôi sau khi anh Hải phụ với Ban Tổ Chức trang hoàng hội trường. Tôi xin anh Hải cho tôi đến phụ với các anh chị.
Trong khi cùng các chị bưng từng giò lan tươi đẹp đặt trên mỗi bàn, tôi nghĩ: Mấy mươi năm qua tôi cứ tưởng tôi chỉ có những ràng buộc với đại gia đình Hải-Quân; nhưng từ khi Linh lâm trọng bệnh cho đến bây giờ, tôi mới biết tôi cũng có những ràng buộc vô hình với gia đình khóa 6/68 Thủ Đức.
Trước khi quan khách đến, Ban tổ chức giới thiệu nhà văn Vũ Uyên Giang và nhà văn Huy Văn – khóa 6/68 Thủ Đức – với hai tác phẩm mới và mời mọi người mua ủng hộ. Tiền bán sách sẽ được xung vào quỹ Thương Phế Binh. Mọi người hưởng ứng nồng nhiệt.
Tối hôm qua, vì xúc động, tình cảm bị chi phối, tôi không theo dõi chương trình. Hôm nay, nhìn quanh hội trường, tôi cảm nhận được sự trang trọng, sự vui tươi và ấm cúng. Tôi hỏi chị Bích Thủy:
-Hôm qua anh Tiến và chị bảo chỉ liên lạc được khoảng trên dưới 150 cựu SV/SQ/Thủ-Đức; vậy mà tại sao hôm nay đến gần 50 bàn lận, chị?
-Dạ, thân hữu.
Trong số thân hữu chọn lọc, tôi nhận ra giáo sư và cũng là cựu Tư Lệnh Không Quân QL/VNCH Nguyễn Xuân Vinh, cựu đại tá Tư Lệnh Không Quân và Bà Huỳnh Hữu Hiền, Commodore Jansen Buckner và vài vị khác mà tôi không nhớ tên. Ông Buckner bắt tay mọi người cùng bàn. Khi ông Buckner bắt tay tôi, tôi hỏi:
- Tôi nghe nói Ông là sĩ quan Hải-Quân, phải không, thưa Ông?
- Vâng. Và tôi từng tham chiến tại Việt Nam.
- Xin cảm ơn ông đã góp phần bảo vệ miền Nam Việt-Nam của chúng tôi.
Tôi bước sang chào giáo sư Nguyễn Xuân Vinh, tác giả truyện dài Tìm Nhau Từ Thuở mà tôi đã đọc và viết về tác phẩm này. Sau khi trở về chỗ ngồi, tôi nói cho ông Buckner nghe về sự ngưỡng phục của tôi đối với tất cả Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ tham chiến tại Việt-Nam. Ông Buckner hỏi tôi, trong những chiến binh Hoa Kỳ tham chiến tại Việt-Nam tôi có để ý một nhân vật nào đặc biệt hay không? Tôi đáp ngay: John McCain. Ông Buckner cười, gật gù. Tôi tiếp, tôi để ý đến ông McCain không phải vì ông ấy từng là ứng cử viên Tổng Thống Hoa-Kỳ, mà vì tấm ảnh chụp lúc ông ấy bị thương, tay bị băng bột, treo lên. Trong hình đó, ông McCain giống như một tài tử xi-nê. Một tấm ảnh khác, chụp ông McCain và vài quân nhân Hoa Kỳ vừa rời xe buýt của Việt Cộng để đáp phi cơ về Mỹ, tôi thấy ánh mắt và thái độ của ông ấy, cũng như của những quân nhân Hoa-Kỳ khác cùng được thả với ông ấy, đều mang nét bất khuất, kiêu hùng của những người Mỹ thời chinh phục miền Tây. Một nhân vật nữa là ông Richard Lee Armitage. Ông Armitage là một trong những cố vấn của Hải-Quân VNCH. Khi thực hiện cuốn tài liệu Hải-Quân V.N.C.H. Ra Khơi, 1975, tôi được hân hạnh phỏng vấn ông ấy.
Câu chuyện giữa ông Buckner và tôi vừa đến đây thì Ban Tổ Chức yêu cầu mọi người đứng lên, nghiêm chỉnh cử hành lễ chào Quốc Kỳ. Sau đó giáo sư Vinh, cựu đại tá và bà Huỳnh Hữu Hiền và ông Buckner được mời lên sân khấu để Ban Tổ Chức tặng vòng hoa.
Tiếp theo là phần phát biểu của Ban Tổ Chức và của vài vị quan khách.
Khi được mời lên sân khấu, tôi chỉ vắn tắt cảm ơn những người bạn tốt bụng của khóa 6/68 SQ/TB Thủ Đức và tôi chấm dứt bằng ba câu “…Các anh đã thể hiện một cách cao đẹp truyền thống Huynh Đệ Chi Binh của Người Lính QL/V.N.C.H.. Một lần nữa, Điệp-Mỹ-Linh xin đa tạ tấm lòng của những người đã một thời cùng Nguyễn Phiêu Linh trải dài những tháng ngày đầu đời binh nghiệp tại Quân Trường Sĩ Quan Trừ Bị Thủ-Đức; để rồi, sau đó, các anh cũng đã cùng Nguyễn Phiêu Linh hy sinh tuổi trẻ để bảo vệ Quê Hương Miền Nam.”
Khi trở về chỗ ngồi, thấy anh Tiến đứng cạnh ông Buckner, tôi hỏi nhỏ anh Tiến sao chưa thấy ông Buckner lên sân khấu? Anh Tiến cho biết rằng ông Buckner bảo ông ấy chưa chuẩn bị, hẹn kỳ Hội Ngộ sau sẽ phát biểu cảm tưởng và sẽ nói về những kỷ niệm khó quên ở Việt-Nam.
Chương trình văn nghệ “cây nhà lá vườn” nhưng rất vui và khởi sắc. Tôi được dịp cười vì anh Hiền lại đơn ca Căn Nhà Tiền Chế. Chị Bích Thủy cũng như nhiều thân hữu đã góp vui bằng những bài ca một thời của Lính.
Tôi nhìn đồng hồ tay, thấy đã khuya mà quanh tôi mọi người vẫn còn dập dìu ra sàn nhảy.
Bất ngờ ông Buckner bước qua phía tôi, nói nhỏ:
- Tôi phải về. Tạm biệt.
Tôi vội vàng đứng lên. Trong khi bắt tay ông Buckner, tôi hỏi:                          
-Thưa ông, ông nghĩ như thế nào về Đêm Hội Ngộ này?
- Tuyệt vời! Tôi có một buổi tối rất đẹp và niềm vui trọn vẹn.
- Cảm ơn ông. Tôi cũng có cùng cảm nghĩ với ông.
Buổi Hội Ngộ chấm dứt vào lúc một giờ khuya.
Trong khi theo anh Hải và các anh chị trong Ban Tổ Chức ra bãi đậu xe, nhìn lên bầu trời trong xanh, tôi tưởng như tôi thấy Linh đang mỉm cười, vừa vẫy tay vừa lui dần vào khoảng không gian lấp lánh ánh sao. Tiếng hát xưa chợt ngân lên trầm trầm rồi vút cao trong hồn tôi: “Sayonara, Sayonara…goodbye!...”(3)
ĐIỆP-MỸ-LINH
(1)     Chi tiết này đã được con tôi, Xuân Nguyệt, đưa vào bài thuyết trình về Văn Hóa Việt-Nam khi cháu theo học tại Đại Học Rice, Houston.
(2)      Nghệ Sĩ Với Cây Đàn của Nguyễn Văn Khánh
(3)      Sayonara của  Irving Berlin.

Nguồn: http://www.lytuongnguoiviet.net/2014/10/iep-my-linh-ky-niem-hoi-ngo-khoa-668.html#.VDfgPCdw6XV

Chính quyền Hong Kong bất ngờ hủy cuộc gặp với sinh viên


Breaking News - Tin mới nhất
Chính quyền Hong Kong bất ngờ hủy cuộc gặp với sinh viên

Chính quyền Hong Kong đã quyết định hủy bỏ cuộc họp với các thủ lĩnh sinh viên của phong trào ủng hộ dân chủ vào ngày 10/10.

Tổng Thư ký quản trị Carrie Lam (Lâm Trịnh Nguyệt Nga) nói rằng sẽ “không thể có một cuộc đối thoại mang tính xây dựng” sau khi các thủ lĩnh phong trào đòi dân chủ kêu gọi gia tăng nỗ lực chiếm đóng các khu vực biểu tình chính. Trước đó, các thủ lĩnh sinh viên đã kêu gọi tăng cường các hoạt động biểu tình nếu chính quyền Hong Kong không nhượng bộ.

Bà Lâm cáo buộc họ đã “phá hoại lòng tin” trong các cuộc đàm phán sắp diễn ra. Bà Lâm nói: “Cuộc đối thoại không thể diễn ra như là một cái cớ để kích động nhiều người tham gia cuộc biểu tình. Các nhà hoạt động phải chấm dứt việc chiếm đóng bất hợp pháp”.

Giữa lúc đó, các nhà lập pháp Hong Kong đã kêu gọi cơ quan giám sát chống tham nhũng tiến hành điều tra cáo buộc Trưởng đặc khu Lương Chấn Anh nhận hơn 6,4 triệu USD từ một công ty của Australia vào năm 2011. Đồng thời, cảnh sát Liên bang Australia cũng được yêu cầu vào cuộc điều tra.

Ông Lương Chấn Anh bị điều tra vì cáo buộc nhận hơn 6,4 triệu USD từ một công ty của Úc. Ảnh: Reuters

Ông Lương Chấn Anh và đại diện của công ty kỹ thuật UGL của Australia đã ký một hợp đồng vào cuối năm 2011. Theo đó UGL, công ty mua lại DTZ Holdings mà ông Lương từng là giám đốc, sẽ trả số tiền trên cho trưởng đặc khu này với điều kiện ông Lương không được thành lập công ty đối thủ và sẵn sàng làm cố vấn cho công ty này trong hai năm 2012 và 2013.

Tuy nhiên, văn phòng đặc khu trưởng tuyên bố rằng ông Lương không cung cấp bất kỳ dịch vụ nào cho UGL sau khi ký hợp đồng trên. Công ty Australia này cũng khẳng định trong 2 năm theo hợp đồng thỏa thuận ông Lương không hể thực hiện bất cứ yêu cầu nào của công ty này.

Người dân và các nhà lập pháp Hong Kong chỉ trích ông Lương khi làm việc cho một công ty thương mại trong lúc đang là đặc khu trưởng Hong Kong. Thông tin trên xuất hiện khiến giới chức và người dân Hong Kong đặt nghi vấn về khả năng ông Lương Chấn Anh đã có hành vi sai trái của một quan chức đứng đầu đặc khu.

Theo Xuân Mai
NLĐ
Reply With Quote
  #2  
Chưa đọc hôm nay, 03:57 AM
Tướng 2 sao
 
Ngày Gia Nhập: Dec 2010
Số Bài: 457
Thanks: 30
Được cảm ơn 244 lần trong 159 bài
Default

HongKong: SINH VIÊN KÊU GỌI TOÀN DÂN BAO VÂY TOÀN THÀNH PHỐ

Chiếm Trung tâm ngày thứ 13: Scholarism kêu gọi vây toàn thành phố ngày Song thập (10.10), toàn dân chiếm lĩnh Hongkong (22 ảnh) xem tin và ảnh tại đây:
http://boxun.com/news/gb/taiwan/2014/10/201410100739.shtml#.VDcksFefUqs


Báo Tuổi trẻ:
Hong Kong hủy đàm phán, sinh viên kêu gọi biểu tình
10/10/2014 06:02 GMT+7

TTO - Chính quyền Hong Kong đã hủy các cuộc đàm phán với sinh viên ngày 9-10, chỉ vài giờ sau khi xuất hiện thông tin Đặc khu trưởng Lương Chấn Anh bị điều tra tham nhũng.

Theo Reuters, ngay sau quyết định của chính quyền được đưa ra, lãnh đạo giới sinh viên tiếp tục kêu gọi nối lại các cuộc biểu tình.


Phản ứng của những người biểu tình sau khi có thông báo cuộc đàm phán ngày 10-10 đã bị hủy bỏ (Reuters)
“Lời kêu gọi của các sinh viên tiếp tục phong trào chống đối đã làm lung lay lòng tin, vì thế sẽ không có một cuộc đối thoại mang tính xây dựng”, Chánh thư ký Carrie Lam tuyên bố.

Bà Carrie Lam đổ lỗi cho quan điểm không thay đổi của giới sinh viên ủng hộ phổ thông đầu phiếu, điều không phù hợp với luật pháp của đặc khu Hong Kong. Hành động xuống đường và kêu gọi biểu tình được cho là bất hợp pháp.

Các thủ lĩnh sinh viên buộc tội chính quyền đưa ra những lý do vô lý làm hỏng cuộc đàm phán và kêu gọi thêm nhiều người tiếp tục xuống đường. Đám đông trước đó đã giải tán bớt sau các vụ đụng độ với cảnh sát.

Trước đó chỉ vài giờ, Cơ quan tư pháp Hong Kong đã ra lệnh điều tra nghi án hối lộ 6,45 triệu USD của một công ty Australia cho người đứng đầu đặc khu Hong Kong. Ông Lương Chấn Anh từ chối rời vị trí của mình trong nhiều tuần gần đây dù phong trào xuống đường đòi tự do bầu cử lan rộng.

Minh Trung
_______________

Joshua Wong on HK protests: 'The key is to let people rest a bit and they would come back.'



@westmoon
金钟又要爆了 @jhau727: Admiralty filling up gradually again as students react to govt's retraction of talks. #OccupyCentral




@ChuBailiang
Streets forums lively on Nathan Road, residents gather to hear spoeches on electoral democracy.




@edmundflanagan
Much bigger crowds today after the govt abandoned talks withstudents.Student leaders giving speeches now in admiralty




@krislc
yellow biker. #OccupyHK



@krislc
#umbrellayoga! my friends













@krislc
#umbrellayoga #OccupyHK







‏@FrankFung
Free teaching by volunteers and even a study area with lightings. Amazing! #OccupyCentral #UmbrellaMovement



@jeffielam protesters draw a map to call on people dining at small eateries which are affected by the sit-in



@szeyan1220
【政府單方封對話 學生誓言守街頭】


‏@JoyceLauNews
Hong Kong gvnt cancels talks. Predictably, dwindling protests grow big & energized again. Pic: @edmundflanagan:




@VioletaCamarasa
Beautiful. "From #Gaza to Hong Kong" via @antd #OccupyHK #OccupyCentral



(Blog Xuân Diện)
Reply With Quote
  #3  
Chưa đọc hôm nay, 05:30 AM
Thống soái
 
Ngày Gia Nhập: Dec 2010
Số Bài: 2,449
Thanks: 12
Được cảm ơn 639 lần trong 463 bài
Default

Trung Quốc bắt 40 người hỗ trợ biểu tình tại Hồng Kông
(Dân trí) - Trung Quốc đã bắt giữ 40 người đại lục trong 2 tuần qua vì hỗ trợ phong trào biểu tình tại Hồng Kông, theo các báo cáo của các luật sư và nhà hoạt động nhân quyền.


Phe biểu tình và phản đối biểu tình xô xát tại Hồng Kông.
Những người bị bắt đến từ các lĩnh vực khác nhau trong xã hội Trung Quốc, từ các nghệ sĩ, các nhà hoạt động dân chủ tới các nông dân.
Hầu hết các vụ bắt giữ diễn ra tại Bắc Kinh và thành phố giáp với Hồng Kông là Quảng Đông, các ghi chép của nhà hoạt động nhân quyền Wen Yunchao cho thấy.
Dựa vào thông tin của ông Wen, các vụ bắt giữ bắt đầu vào ngày 28/9, cùng ngày cảnh sát Hồng Kông xịt hơi cay vào hàng nghìn người biểu tình hòa bình tập trung tại quận trung tâm phản đối các quy định bầu cử mới của Bắc Kinh.
Làn sóng bắt giữ đầu tiên dường như đã diễn ra sau khi một số người bày tỏ sự ủng hộ các cuộc biểu tình tại Hồng Kông trên mạng xã hội Weibo của Trung Quốc.
Đợt bắt giữ thứ 2 diễn ra vào ngày 1/10, đúng dịp kỷ niệm 65 năm quốc khánh Trung Quốc. Bốn nông dân ở ngoại ô Bắc Kinh cũng bị bắt, trong đó có cụ bà 70 tuổi.
Phần lớn những người bị bắt giữ đang bị giam giữ tại một trung tâm ở tây nam Bắc Kinh. Một nhóm các luật sự đã cố gắng tới thăm vài người bị bắt hồi cuối tuần qua nhưng bị giới chức từ chối.
Làn sóng biểu tình tại Hồng Kông đã nổ ra hôm 28/9 nhằm phản đối các quy định bầu cử mới của chính phủ trung ương Trung Quốc.
Các cuộc biểu tình đã lắng xuống và số lượng người tham gia biểu tình đã giảm mạnh từ hàng chục nghìn người xuống vài nghìn người trong những ngày qua.
Chính quyền Hồng Kông và các lãnh đạo biểu tình đã đồng ý đối thoại. Tuy nhiên, chính quyền Hồng Kông ngày 9/10 đã bất ngờ tuyên bố hủy đối thoại, chỉ một ngày trước khi cuộc đối thoại dự kiến diễn ra.
An Bình
Theo Kyodo
Nguồn: http://www.thegioinguoiviet.net/showthread.php?t=31042

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2014

Tài liệu mật được tiết lộ - CS Bắc Việt gởi bức điện thư xin đầu hàng…

Tài liệu mật được tiết lộ - CS Bắc Việt gởi bức điện thư xin đầu hàng…

image


Tài Liệu Mật được tiết lộ: CS Bắc Việt gởi bức điện thư cho Hoa Kỳ xin đầu hàng vô điều kiện và Lính đánh chiếm Miền Nam trên 80% là Tàu Cộng

Đầu năm 1973, CS Bắc Việt đã gởi bức điện thư (telegram) yêu cầu Hoa Kỳ cho đầu hàng vô điều kiện. Đây là sự thực của cái mà Đảng CSVN huyênh hoang về chiến thắng đánh “Mỹ nguỵ”. Bắc Việt đã đầu hàng, nhưng Kissinger có ý đồ riêng, không chấp nhận.

Những tài liệu bất ngờ cùng nhân chứng cao cấp của chính quyền Hoa Kỳ cho biết sau năm 1968, CSVN đã bị kiệt quệ nhân sự vì hầu hết các lực lượng chính quy chủ lực quân cộng sản bắc Việt đã bị Mỹ và VNCH tiêu diệt .

image


Vào năm 1972 máy bay B52 đã san bằng Bắc Việt đưa tới sự việc lãnh đạo đảng CSVN gửi điện thư Đầu Hàng Vô Điều Kiện tới phòng truyền tin Hoa Kỳ. Bức điện thư đầu hàng của CSVN đã được phòng truyền tin gửi về NGŨ GIÁC ĐÀI .

image


Thay vì tuyên bố cho thế giới biết về sự việc cộng sản bắc Việt đầu hàng. Nhưng ngược lại, CIA đã đưa về nước 79 nhân viên phòng truyền tin Hoa Kỳ và thay đổi hoàn toàn nhân viên mới. Điện thư đầu hàng của CS bắc Việt đã được ém lại.


Trên 80% quân đội nhân dân Trung cộng đã đánh chiếm cao nguyên miền Nam VNCH, Lính Trung cộng đã ngụy trang cộng sản bắc Việt xâm chiếm miền Nam Việt Nam.!!! Tại Sao ???

Chúng tôi phỏng vấn anh Nguyễn Hoàng Việt về sự kiện nầy:

Thu Hiền: Xin anh cho biết những sự kiện bất ngờ về việc CSVN đã đầu hàng VNCH từ năm 1973, thêm sự việc quân Trung Cộng ngụy trang lính Bắc Việt đánh chiếm Miền Nam VN vào năm 1975, anh nghĩ sao về vấn đề nầy?


image

 
Hoàng Việt: Tôi nghĩ tất cả là sự thật nhưng nguyên do tại sao chính quyền Hòa Kỳ lúc bấy giờ không tuyên bố bức điện thư đầu hàng từ của CSVN mà lại tìm cách ém chuyện nầy đó là điều mình phải cần phân tích.

image


Ông Ted Gunderson là nhân viên đặc nhiệm ở Los Angeles và Washington DC (Special Agent in Charge, Los Angeles, Special Agent in Charge, Washington,D.C. offices) Trong thời gian cuộc chiến tranh VN ông ta là Trưởng Phòng điều tra, làm việc với những hồ sơ thuộc loại bảo mật quốc phòng (high-profile cases) . Trong thời gian gần đây, ông đã tiết lộ cho biết là CSVN đã có điện thư đầu hàng Đồng Minh vào đầu năm 1973 trong một cuộc nói chuyện tại Washinton DC, ông cho biết như vậy . Trong cuộc nói chuyện nầy được nhiều cựu chiến binh Hoa Kỳ hỏi về chiến dịch “Operation Linebacker” là chiến dịch dùng B52 để san bằng, tiêu diệt quân đội Bắc Việt đã đưa tới kết quả nào thì ông cho biết là CSVN đã đầu hàng sau đó . Chiến dịch “Operation Linebacker” bắt đầu từ mùa Xuân 1972

Thu Hiền: Như vậy anh cho biết tại sao tin CSVN đầu hàng không được phổ biến để rồi kết quả cuộc chiến ngược lại ?

image


Hoàng Việt: Ông Ted Gunderson cho biết là trong thời gian làm việc tại VN, ông đã tiếp xúc nhiều sĩ quan cao cấp Quân Đội Hoa Kỳ nhất là nhân viên thuộc phòng Truyền Tin bộ Tham Mưu Hoa Kỳ tại VN, họ đã cho ông biết về bức điện thư CSVN tuyên bố đầu hàng vô điều kiện quân Đồng Minh vào đầu năm 1973 . Bức điện thư đó cho tới nay vẫn chưa được giải mã, Ông Ted Gunderson còn cho biết thêm là tất cả các nhân viên thuộc phòng truyền tin sau đó đã được CIA thay thế toàn bộ ! Tôi tìm ra được một đoạn Video Ông Ted Gunderson có nói về vấn đề nầy.

image

Theo nhận xét của tôi vào thời gian đó khi Nixon qua Trung Cộng điều đình mật nhiều chuyện trong đó có chuyện đảo quốc Đài Loan (Taiwan), chuyện Tưởng Giới Thạch đòi đánh chiếm lại lục địa mà tuần lễ vừa qua Taiwan đã giải mã một số hồ sơ bí mật của ông Tưởng . Về việc điều đình giữa Hoa Kỳ và Trung Cộng còn vẫn còn trong bí mật . Việc CSVN đầu hàng không những bị ém lại mà con để cho quân CSVN thắng, theo tôi đây là điều kiện thương lượng giữa Nixon và Trung Cộng.

Thu Hiền: Anh cho biết thêm về sự việc lính Trung Cộng cải trang lính Quân Đội Bắc Việt để đánh chiếm Miền Nam ?

Hoàng Việt: Tôi biết được chuyện nầy qua những tài liệu và các nhân chứng cả hai phía VNCH và CSVN . Lính Trung Cộng đánh vào Miền Nam VN bắt đầu trận chiến chiếm cao nguyên, chú tôi hiện đang ở VN là lính Biệt Động Quân trong quân đội VNCH , ông ta chỉ là lính tác chiến Binh Nhất, không phải là sĩ quan, ông cho biết là trong những cuộc đụng độ “Lính Bắc Việt” vào năm 1975, ông nghe họ nói, hò hét bằng tiếng Tàu và bạn của ông cũng nói như vậy . Tôi đang chờ những người lính VNCH có biết chuyện nầy hãy nói lên cho mọi người biết . Đây là một sự sắp xếp giữa Hoa Kỳ và Trung Cộng nếu họ không nói thì khó có tài liệu chứng minh, tuy nhiên mình có thể viết lại trang sử qua những nhân chứng sống . Phía những người mà tôi biết được từng là lính thuộc Quân Đội Nhân Dân họ cũng tiết lộ như vậy . Những nhân chứng nầy chỉ là cấp nhỏ nên dầu họ có đứng làm nhân chứng thì cũng không đủ điều kiện nhưng nếu chúng ta may mắn khi có được Hồ Sơ Mỹ được giải mã thì nó sẽ ảnh hưởng rất lớn .

Tôi đang gom góp nhiều tài liệu để chứng minh cho sự kiện CSVN dùng quân Trung Cộng để đánh chiếm Miền nam Việt Nam , những sự kiện nầy phải cần những người lính VNCH trong trận chiến 1975 họ đã nghe được lính “Bắc Việt” nói tiếng Tàu thì hãy đứng ra làm nhân chứng cho sự kiện nầy . Càng nhiều người đứng ra thì sự kiện càng dễ thuyết phục người khác nhất là thế hệ trẻ, chúng ta phải cho họ biết về sự kiện quan trọng nầy .

image

Rất nhiều tài liệu cho biết là sau sự công kích thất bại năm 1968, toàn bộ lính chính qui và chủ lực của CSVN đã bị tiêu diệt hơn nữa trận Lam Sơn 719 đường 9 Nam Lào năm 1971 , các căn cứ chiến lược của CSVN tại Trường Sơn cũng đã bị tiêu diệt hoàn toàn kể cả Cục R của họ thì không thể nào còn quân để thắng được quân đội hùng mạnh và thiện chiến của VNCH trong năm 1975 được . Đây là điều mà đứa trẻ con cũng hiểu, điều khó là chúng ta phải cùng nhau viết lại lịch sử nầy . Rất may là cho tới ngày nay chúng ta có ông Ted Gunderson từng là nhân viên cao cấp của ngành nội an Hoa Kỳ cho biết sự kiện đáng kể nêu trên .

Thu Hiền: Cám ơn anh Hoàng Việt về những sự kiện mà người Việt Nam cần nên biết .

Và đây là đoạn video tài liệu được giải mật, dài 3:50, có 2 phần. Phần 1 dài 1:50 là bản dịch tiếng Việt không có âm thanh. Phần 2 còn lại nói Tiếng Anh và có âm thanh. Xem để biết CS Hà Nội đã gởi điện thư đầu hàng vô điều kiện nhưng bản văn đã bị ém nhẹm…


image



Lê Duẩn nói: “Ta Đánh Miền Nam là Đánh cho Liên Xô, cho Trung Cộng…”
image

VNCHDaLat
Nguồn: Bảo Mai
Nguồn: http://lamtamnhu.blogspot.com.au/2014/10/tai-lieu-mat-uoc-tiet-lo-cs-bac-viet.html