On Sunday, June 8, 2014 1:03 PM, Loi Vo <loidaivo@yahoo.com> wrote:
Những Nữ TÙ BINH này là con cháu cuã Bà Trưng, Bà Triêu ..đã chết trong tuĩ nhục và thãm khốc cho TÔ QUỐC VIET NAM...
HÀNH VI MAN RỢ CỦA QUÂN ĐỘI TRUNG CỘNG ĐỐI VỚI CÁC NỮ TÙ BINH VIỆT NAM...
Hãy
chắc chắn là quý vị đủ sức chịu đựng để đọc bài viết này, vì những hình
ảnh tài liệu trong bài này vô cùng tàn khốc. Nhưng đây là dẫn chứng duy
nhất để tố cáo những hành vi man rợ của quân đội Trung Quốc đối với các
nữ tù binh Việt Nam trong cuộc chiến biên giới Việt Trung kéo dài từ năm
1979 cho đến năm 1989. Đảng CSVN đã giấu nhẹm tất cả mọi tin tức liên
quan đến cuộc chiến này. Tác giả Huỳnh Tâm viết bài cho biết ông viết
thay cho những nén hương gởi đến vong hồn những nữ tù bình Việt Nam đã
hy sinh và chết một cách ô nhục cho Tổ Quốc Việt Nam mà không được một
ai ghi nhớ. Lịch sử Việt Nam chưa bao giờ có
cảnh tượng thảm thương như thế này.
“…Nhân
dân Việt Nam hầu như không biết gì về chiến tranh biên giới 1979 và
trận chiến khốc liệt nhất 1984-1989. Họ đang tìm cách xóa nhòa những ký
ức về những cuộc chiến này. Đảng CS Việt Nam ngày nay đã hiện nguyên
hình một tên đại bịp, dối trá đứng trên lịch sử, phá tan hoang dân tộc
Việt Nam…”Tội ác chiến tranh, lửa bốc khói ô nhục
Đêm
4/12/1987, pháo binh Việt Nam tăng cường lửa cối pháo trong vòng 43
phút, rót xuống đầu binh lính Trung Quốc. Toàn vùng biên giới Lão Sơn
tràn ngập một màu lửa đỏ cháy ngùn ngụt, khốc liệt. Cùng vào thời điểm
này, pháo binh Việt Nam bất ngờ đánh trúng vào kho đạn của núi 277,
thuộc Sư đoàn 199 Trung Quốc, kéo theo hàng loạt đạn pháo liên tục nổ ầm
ì, trên mức độ bình thường; đạn cày tung toé đất đá, bụi, khói lửa bay
mịt mù. Đứng giữa chiến trường ngơ ngác trước cảnh điêu tàn chưa bao giờ
thấy, binh lính Trung Quốc chui rúc xuống giao thông hào sâu trong lòng
đất, chỉ để lại trên mặt đất những tên lính thủ chiến. Bọn họ
đã trở thành một loài côn trùng lớn bé lúc nhúc đi tìm chỗ dung thân,
nhưng tất cả hầu như bị hủy diệt vì lửa đạn.
Đạn
pháo rung chuyển mạnh, từng phút một, đã đánh thức cả vùng biên giới núi
Lão Sơn. Quân đội Trung Quốc từ lâu vẫn xay mê với chiến thuật biển
người. Lần này chiến binh Việt Nam dùng pháo binh mạnh, đàn áp chiến lũy
Trung Quốc và cho họ một bài học chiến sự. Quả nhiên những tên bành
trướng Trung Quốc đã tỉnh ngộ không còn xem thường hỏa lực tác chiến của
chiến binh Việt Nam.
Hiện
thời Sư đoàn 199 và 67 vẫn ra sức cố thủ để còn đất dung thân, tất yếu
phải thay đổi chiến thuật, không tin tưởng nhiều vào mật danh do những
tình báo Hoa Nam cung cấp và những tên phản dân tộc Việt Nam đang bị bộ
máy chiến tranh Trung Quốc nghi ngờ. Có thể uy tín của họ đang xuống
thấp, bởi trận mưa cối pháo vừa rồi, do pháo binh Việt Nam tự phát, cho
nên tình báo Hoa Nam không có sự kiện để đưa vào kế hoạch chiến trường
Lão Sơn.
Cùng
ngày, quân đội Việt Nam ngừng bắn pháo trước một giờ, tạo cơ hội thuận
lợi cho những đơn vị quân đội Trung Quốc di chuyển đến vị trí phòng thủ
mới, và bệnh xá Tập đoàn 25 đồng di chuyển thương binh đến vị trí an
toàn. Những quân đoàn Trung Quốc, hối hả tổ chức lại kế hoạch phòng ngự,
lệnh tiến hành cố thủ 45 đỉnh núi thuộc vùng núi Lão Sơn, bảo đảm kiên
cố chiến lược, mặt khác kết nối toàn vùng, bao vây quân địch (Viêt Nam),
cho đến chiến thắng cuối cùng.
Trong
cảnh hỗn mang rối loạn hàng ngũ tại bệnh xá Tập đoàn 25, những thi thể
của những nữ tù binh Việt Nam bất ngờ bị phơi bày. Trên lý thuyết, những
nữ tù binh đến đây điều trị thương tích nhưng không may cho họ vào thời
điểm này, họ lâm vào cảnh ngộ vô cùng bi đát và thảm khốc. Nữ tù binh
Việt Nam không chết vì súng đạn, mà chết vì bị hãm hiếp. Những xác chết
này nằm lăn lóc, thân thể trần trụi, chết trong căm hờn tủi nhục, đôi
môi mím chặt đau đớn, phá tan tất cả thân xác của phụ nữ Việt Nam. Không
ai có thể ngờ ở chốn chiến trường lại có cảnh tượng thô bạo như vậy,
khó ai tin được người lính Trung Quốc dã
man đến thế!
Sự thật trần trụi kinh hoàng
Một số
Hải Âu, và NF3.86 đồng chứng kiến bi kịch khiếp đảm, rùng rợn cả người,
cho đến mấy mươi năm sau hình ảnh thi thể của những nữ tù binh Việt Nam
vẫn còn ám ảnh tâm trí họ. Họ không thể nào quên:
‒ Ngày
4/12/1987, D514, thuộc F199, có nhiệm vụ bảo vệ căn cứ bệnh xá Tập đoàn
25 Trung Quốc. Theo kế hoạch của bộ chỉ huy chiến trường. Di chuyển toàn
bộ thương binh Trung Quốc ra khỏi vùng nóng, còn thương binh Việt Nam
sẽ được di chuyển cuối cùng. Thực tế trong cuộc tháo chạy, họ đối xử
phân biệt thương binh, đưa đến tình trạng mất kiểm soát căn cứ. Trong
cơn binh biến hỗn tạp, binh lính D514 nổi cơn thèm khác dục tính, thi
nhau hãm hiếp nữ tù binh cho đến chết và sau đó thủ tiêu thi thể. Họ đã
chết trong đau đớn và tủi nhục mà không một ai biết đến, thương tổn lớn
cho nữ tù binh Việt Nam. Khủng khiếp hơn nữa, nữ tù binh
Việt Nam đã bị bọn giặc dã man Trung Quốc cắt lấy bộ ngực, bộ ngũ tạn
và đôi bắp đùi chân tay để ăn thịt.
Bi kịch
dã man này đã diễn ra từ lúc Đặng Tiểu Bình mở cuộc chiến xâm lấn Viết
Nam vào ngày 17/2/1979 và kéo dài cho đến cho năm 1989. Không biết đã có
bao nhiêu nữ tù binh Việt Nam rơi vào hoàn cảnh bị hãm hiếp và mất
tích. Điều này hai đảng CS Việt Nam và Trung Quốc đã bí mật ém nhẹm,
không hề một có tư liệu hay hồi ký nào xuất hiện ghi lại cuộc tàn sát
những nữ thương binh này tại biên giới Lão Sơn, Lào Cai, Việt Nam. Người
ta chỉ được biết qua truyền khẩu.
Những hình ảnh do chính quân đội Trung Quốc chụp lại cho thấy họ ung dung hành động theo bản năng thú tính tàn ác. Hình ảnh những nữ tù binh Việt Nam đã bị hãm hiếp tập thể cho đến kiệt sức, thân thể trần trụi, cho thấy sự ô nhục thảm khốc, xúc phạm đến nhân phẩm của người nữ tù binh Việt Nam. Những người lính Trung Quốc tàn nhẫn quá đáng, sau khi thỏa mãn dục vọng, họ cắt luôn những bộ phận nhạy cảm nhất trên người phụ nữ, khi chết thân thể nữ tù binh Việt Nam không còn nguyên vẹn.
Những hình ảnh do chính quân đội Trung Quốc chụp lại cho thấy họ ung dung hành động theo bản năng thú tính tàn ác. Hình ảnh những nữ tù binh Việt Nam đã bị hãm hiếp tập thể cho đến kiệt sức, thân thể trần trụi, cho thấy sự ô nhục thảm khốc, xúc phạm đến nhân phẩm của người nữ tù binh Việt Nam. Những người lính Trung Quốc tàn nhẫn quá đáng, sau khi thỏa mãn dục vọng, họ cắt luôn những bộ phận nhạy cảm nhất trên người phụ nữ, khi chết thân thể nữ tù binh Việt Nam không còn nguyên vẹn.
Không
có nỗi nhục nào hơn nỗi nhục trên đất Việt quê hương của mình, chính
mình bị làm tù binh chiến tranh dưới tay quân đội Trung Quốc. Họ xem nữ
tù binh Việt Nam như một món vật mua vui sinh lý. Những ca hãm hiếp,
chôn vùi thi thể nữ tù binh không chỉ xảy ra một lần. Những cấp chỉ huy
Trung Quốc vờ không biết, và ém nhẹm nội vụ nữ tù binh Việt Nam bị chôn
vùi dưới lòng đất lạnh, mộ phần vĩnh viễn vô danh. Hãi hùng hơn nữa,
đảng CS Việt Nam không hề lên tiếng và bày tỏ tri ân và thương tiếc
người lính xấu số đã hy sinh mạng sống trên chiến trường! Quả thật vô
cùng bất hạnh khi con người sinh rồi mất tích không ai biết xác
chôn nơi nào để người thân cầu siêu.
Trên
chiến trường, cả hai bên Việt Nam-Trung Quốc đều có tù binh. Phía Việt
Nam luôn luôn ưu đãi các tù binh chiến tranh Trung Quốc. Trái lại tù
binh Việt Nam, nhất là nữ tù binh, đã bị Trung Quốc đối xử tàn nhẫn, xem
đây một thứ rác phế thải không tái chế. Trung Quốc chưa bao giờ tôn
trọng theo lời cam kết "không hành động tàn bạo hay gây sốc đối với tù
binh nữ giới". Những ai có đến hiện trường tìm hiểu và chứng thực quân
đội Trung Quốc vô nhân đạo, đối xử với nữ tù binh rất tàn ác. Cộng sản
Trung Quốc dàn cảnh chụp hình những nữ tu bình Việt Nam ở trong trại
giam được đối xử tử tế, nhưng người biết chuyện thấy rõ
đây chỉ là trò trình diễn nhân đạo có tính toán chính trị.
Trên
hành trình di chuyển đến điểm núi 255, trong tôi có lắm suy nghĩ cuồng
kháng, muốn hét lên một tiếng thật lớn để phá tan những uất hận cho
những oan hồn của những nữ tù binh bị hãm hiếp đến chết. Tiếng kêu uất
nghẹn, không thành lời. Tôi vẫn chưa hình dung được một phóng sự nào nói
về nữ tù binh Việt Nam, mà tôi đã gặp trên đường đi. Hình ảnh những tử
thi của nữ tù binh vẫn còn dán cứng vào mắt, trong tim, càng suy nghĩ
nhiều càng rối rắm không đầu đuôi sự kiện, cứ thế theo bước chân hối hả.
Đi không được bao lâu lại thấy trước giao thông hào một thi thể trần
trụi, nằm dài trên mặt đất, không có một thứ gì
trên người, xem ra những thi thể vô danh tiếp tục xuất hiện.
Hải Âu
DF-1, F67, tò mò, muốn biết vì sao có thi thể người phụ nữa ở giữa núi
rùng đang có chiến tranh, khi dỡ tấm nilon ra, thấy một phần cây tròn
đâm sâu vào trong cửa mình người phụ nữ, máu chảy ra nhiều đã đông đặc
tự bao giờ, mồm còn hả to, có lẽ van xin sự sống, hai cánh tay sải rộng
cho thấy đau đớn tận cùng vào lúc chết buông xuôi, xác đã lạnh, với
những vết bầm tím vắt ngang dọc cả thân người, nơi bắp đùi có vết
thương, những thanh nẹp băng bó vải thưa, gấp chữ V còn mới.
Hải Âu DF-1, F67 khẳng định:
– Chính thi thể nữ tù binh Việt Nam đang điều trị tại bệnh xá của Tập đoàn 25.
Riêng tôi đoan quyết:
Riêng tôi đoan quyết:
– Nữ tù binh này người Việt Nam, vì trên nét mặt rất Việt.
Tôi điềm tĩnh lại, muốn làm một cử chỉ nhỏ, rồi tự hỏi:
– Có nên thực hiện một việc nhẹ mà lại vô cùng nặng "tình lý" không, và cũng có nhẽ hổ thẹn với đời chăng?
Tôi lấy
quyết định vì đồng tộc Việt, tự khom lưng xuống, đôi tay rút thanh cây
gỗ tròn từ trong cửa mình người phụ nữ, máu ứ động trong người phun ra
thành vòi đã ngã màu đỏ bầm. Mọi người trố mắt nhì nhau, ngạc nhiên thấy
thanh cây gỗ tròn, bán kính 0,5 mm, đầu hơi nhọn, dài 2 m, đâm sâu vào
người gần 4 mm, cả người tôi toát mồ hôi lạnh.
Nhân
tiện có sẻng cá nhân, chung nhau đào huyệt, 15 phút sau hoàn tất, bắt
tay vào tẩm liệm, tiễn người nữ tù binh xấu số xuống lòng đất quê hương.
Trên phần mộ có cắm sâu cột gỗ 1,5 mét. [1]
Hải Âu DF-1, D350, cho biết:
– Trước
đây vài giờ nhận được tin, bệnh xá Tập đoàn 25, chuyển thương binh đến
nơi an toàn, không ngờ lại có sự kiện nữ tù binh Việt Nam bị hãm hiếp
đến thế này!
Tại sao Đảng CSVN lại che giấu những tội ác của Trung Cộng?
Tại mặt
trận biên giới Tây Bắc Việt Nam từ 1979-1987, đảng CS Việt Nam biết rõ
những sự kiện này, nhưng đã im lặng, giấu nhẹm không hề công bố về số
phận của những nữ tù binh bị hãm hiếp, quằn quại trên chiến trường, đối
mặt với những tên lính vô cảm của Trung Quốc.
Ngoài
ra, quân đội Trung Quốc đã từng vấy máu tanh, tấn công bệnh xá của Việt
Nam, cướp đi những nữ thương binh và cả nữ y tá, chỉ để làm một việc bất
nhân hãm hiếp, rồi sau đó thủ tiêu. Quân đội Trung Quốc không thua gì
thảo khấu, cực kỳ tàn nhẫn.
Chúng
tôi tiếp tục lên đường, từ xa, ở phía trước lưng núi 221, đã có tiếng
cầu cứu quen thuộc "Cứu tôi, cứu tôi", bằng ngôn ngữ Việt, dù biết kêu
vô vọng bởi không còn ngôn ngữ nào khác, âm ngữ của mẹ Việt bao dung,
làm động cơ thôi thúc thành lời, đang vang động trời đất bao la. Tiếng
kêu vào không trung tuyệt vọng, hay tiếng kêu cứu trong hy vọng mong
manh.
Phát
hiện trong tiếng "Cứu tôi, cứu tôi" có âm lượng thân thương, từ xa đã
rót vào tai, phản ứng tự nhiên tay làm hiệu nhờ những Hải Âu tiến đến
điểm có tiếng âm thanh người Việt Nam.
Không
sai người nữ chiến binh rơi vào tay lực lượng quỉ râu xanh Trung Quốc,
lúc chạm mặt, bọn chúng cả thảy nửa Tiểu đội lật bật mặc quần, và chạy
xuống núi, chỉ còn lại một tên Hán vẫn lõa lồ chưa kịp mặt quần, đang
gọi điện báo, riêng nữ tù binh Việt Nam thân thể xòa dài dưới đất, thân
lết bết khó nhọc, tay túm lấy chiếc váy để che hạ thể, do bệnh xá cấp, ể
oải ngồi dậy với tư thế sợ hãi.
Tôi hỏi bằng ngôn ngữ mẹ đẻ thân yêu:
Tôi hỏi bằng ngôn ngữ mẹ đẻ thân yêu:
– Em, thể nào, cho anh biết, vì cớ nào lại có mặt ở đây?
Trên khuôn mặt của cô ta, có cả hai nét mặt, vừa mừng, vừa sợ, cô nói:
– Em muốn biết quý anh là ai?
– Em đừng sợ, ở đây không tiện tỏ hết lời. Em tự nhiên theo các anh thì may ra sống.
Tôi ra hiệu, nhờ Hải Âu trừng trị tên Hán, không ngờ Hải Âu rút súng ra chuẩn bị bắn, tôi ngăn cản lại kéo Hải Âu ra xa nói nhỏ:
– Anh
phải lấy thẻ số quân, tên tuổi, đơn vị, rồi tặng cho y vài cú đạp mạnh,
sau đó cài một quả lựu đạn cho nổ máy điện đàm, tiếp theo bắng dưới chân
để y chạy thoát, cho y sống sau này sẽ làm nhân chứng tội ác chiến
tranh, những tên khả ố này phải treo tội ác lơ lửng trên đầu, không thể
tha thức để chúng nó ung dung sống trong trạng thái bình an ngoài vòng
pháp luật. Hải Âu có đồng ý phương thức giải quyết này không?
– Vâng, thưa anh, thượng sách, tôi thực hiện theo ý của anh.
Giải quyết nhanh tay, tên Hán chạy mất dạng, chúng tôi lên đường, nói:
– Mời cô em, cùng đi với chúng tôi.
– Thưa,
em không thể đi được vì bên hông trái trúng thương nặng, và bị 6 thằng
lính Trung Quốc hãm hiếp hơn 3 giờ liền, em không còn sức để đứng lên,
các anh cứ đi, em chết ở đây cũng toại nguyện lắm rồi, và tạc dạ nhớ ơn
của quý anh cứu sống, em xin cúi đầu bái tạ ân nhân cứu mạnh, đa tạ quý
anh.
Cô ấy vái lạy như tế sao, như người lên "đồng cô" tại Điện Hòn Chén, đối diện lăng Vua Minh Mang, Huế. Vội vã đỡ cô ấy, nói:
– Chúng tôi xin cô đừng xá nữa.
Cùng
lúc tôi nhờ những Hải Âu thi nhau cõng cô ấy, với sức nặng 50 ký ngoài,
không là bao, tuy nhiên đi đường xa có vấn đề, trên đường đi nhân tiện
hỏi về thân thế và sự nghiệp của cô ấy:
– Em có thể cho biết quý danh để tiện mồm được không?
– Dạ,
em tên Trần Thị M…..thuộc đơn vị E81, F365, QK2. Quân hàm Thiếu úy, bị
thương đêm 28/11/1987, sáng 29/11/1987, em bị lính Trung Quốc bắt làm tù
binh. Quê quán thị xã Lào Cai, địa chỉ số: 74, đường..........
Đã đi
được 1 giờ đường, tôi nhờ Hải Âu DF-1, F138 tiếp sức cõng cô M.....1 giờ
nữa đến căn cứ 255 của Sư đoàn 138 thuộc Quân đoàn 46 Trung Quốc. Thấy
cô M.....ngủ say, vô tư trên lưng của Hải Âu, có dáng mệt mỏi. Tôi đề
nghị Hải Âu:
– Nhờ anh Hải Âu DF-1, F138 đưa cô này đến bệnh xá Quân đoàn 46 để điều trị, khai báo theo thủ tục tù binh, tùy anh ứng biến.
– Vâng, tôi hiểu phải làm thủ tục như thế nào rồi.
– Cũng
nhờ anh thường xuyên đến bệnh xá thăm cô ấy, sau đó anh liên lạc với
bệnh xá hỏi họ sẽ đưa cô này đến trại tù binh nào, nhớ anh cho tôi biết
địa chỉ để đến thăm cô ấy nhé.
– Vâng, đúng thế phải làm thủ tục nhập trại tù binh, theo qui chế chiến tranh.
Cô M....vừa tĩnh dậy hỏi:
Cô M....vừa tĩnh dậy hỏi:
– Thưa, quý anh đã đến nơi chưa?
– Chỉ
còn 5 phút nữa là chúng ta chia tay, anh Hải Âu DF-1, F138 đưa cô đến
bệnh xá Quân đoàn 46, còn chúng tôi tiếp tục hành trình, sau khi cô ổn
định thủ thục tù binh, tôi đến trại thăm cô và những anh em tù binh đồng
hương.
Đến đây chúng tôi và cô M..... tạm biệt đi hai hướng, cô M....hỏi:
– Thế thì anh tên gì để báo ân?
– Không tiện sẽ có ngày gặp lại, chào tạm biệt cô M.....
Trên
đường đi tôi suy nghĩ nhiều về thân phận làm người phụ nữ Việt Nam quá
gian nan, phải tiếp nhận những ngỡ ngàn trong chiến tranh phức tạp. Nhờ
tiếp cận mới nhận diện bộ mặt thật của đảng CS Việt Nam và Trung Quốc,
nay đã hiện rõ về họ. Chính họ am tường những tội phạm chiến tranh, biết
những trường hợp hãm hiếp nữ tù binh, thế nhưng vẫn làm ngơ không can
thiệp, trái lại còn khuyết khích đối xử tồi bại hơn, xâm phạm tiết hạnh
của nữ tù binh, hai đảng CS không hề có cảm giác xấu hổ đối với hai dân
tộc, cho đến nay hồ sơ hãm hiếp tù binh vẫn bí mật khép kín.
Rõ ràng
đảng CS Việt Nam đã đồng lõa trong nội vụ này, và không lên tiếng phản
kháng Trung Quốc về sự kiện nữ tù binh Việt Nam bị hãm hiếp. Đảng CS
Việt Nam đã để lộ "lề thói" chư hầu, coi như đã hết thuốc chữa trị. Họ
sống ung dung, vô trách nhiệm trước dân tộc Việt Nam. Hy vọng một ngày,
sự kiện về nữ tù binh Việt Nam được bạch hoá, về mọi hành vi dã man,
kinh tởm sẽ có lúc hiển thị, thay lương tâm nhân loại, công bố cáo bạch.
Người
nữ tù binh Việt Nam còn phải chịu đựng quá nhiều nghịch cảnh bi thương
khác, như trường hợp nữ tù binh bị hãm hiếp mang thai, giam hãm nơi bệnh
xá bí mật, họ bị đem ra trừng phạt bằng phẫu thuật cắt bỏ tứ chi, chôn
sống và ức bách. Có những trường hợp bị tiêm thuốc tuyệt tiêu khả năng
sinh đẻ! Tại chiến trường Lão Sơn, CS Trung Quốc đã có sẵn kế hoạch bẩn
thỉu vừa hãm hiếp tập thể vừa trừng phạt. Có một số nữ tù binh Việt Nam
sống không bằng chết, đành quyên sinh để đổi lấy trinh tiết.
Cảnh
tượng hãm hiếp không đơn lẻ nhưng được thi hành rộng rãi tại chiến
trường Lão Sơn. Trong cuộc chiến biên giới Việt –Trung, cả hai đảng đều
có cùng một mẫu số hèn hạ, tạo ra quá nhiều bạo lực, và phủ nhận hành vi
tội ác trước hai dân tộc Việt-Hán.
Vẫn
chưa hết, nữ từ binh Việt Nam gặp phải trăm ngàn hung thủ gian ác Hán
bao quanh, chúng muốn sự thống khổ của người phụ nữ Việt Nam kéo dài lê
thê suốt cuộc đời bằng những sĩ nhục về tinh thần lẫn thể xác. CS Trung
Quốc không những làm ngơ mà lại khuyến khích cho phép binh sĩ chà đạp
thân thể của người phụ nữ Việt Nam. Họ Đặng là thủ phạm nhưng không ai
có thể quy trách nhiệm lên nhà tổ chức chiến tranh họ Đặng này. Đúng là
một bè lũ ký sinh hoại loạn. Họ dùng 107 nữ tù binh Việt Nam làm trò
giải trí vài lần hãm hiếp tập thể để phục vụ chiến trường.
Nhân
dân Việt Nam hầu như không biết gì về chiến tranh biên giới 1979 và trận
chiến khốc liệt nhất 1984-1989. Đảng CS Việt Nam thành công tước đoạt
quốc gia Việt Nam. Việc nước đại sự biến thành của riêng họ không một
người dân nào được đụng vào! Họ đang tìm cách xóa nhòa những ký ức về
những cuộc chiến này. CS Việt Nam ngày nay đã hiện nguyên hình một tên
đại bịp, dối trá đứng trên lịch sử, phá tan hoang dân tộc Việt Nam.
Từ ngày
17 tháng 2 năm 1979 cho đến nay đã trải qua 34 năm, đảng CS Việt Nam
vẫn bí mật ém nhẹm không công bố thống kê, tổn thất chiến tranh, tài sản
nhân dân, tài sản quốc gia, biên giới lãnh thổ mất bao nhiêu cây số,
quân số tham chiến, tử vong, thương binh, tù binh nam nữ được trao trả,
mất tích, địch đối xử thế nào với tù binh Việt Nam. Sau cuộc chiến đảng
CS Việt Nam chưa hề có ưu đãi xứng đáng nào đối với thương binh, gia
đình tử sĩ, v.v...
Đảng CS
Việt Nam có thể bóp méo suy nghĩ người dân Việt Nam được một ngày, chứ
không thể thay đối vĩnh viễn, bởi những hành động dối trá và lừa bịp
không thể tồn tại lâu dài. Nếu lịch sử là một chuỗi dài những kịch bản
trên sân khấu, đảng CS Việt Nam chỉ là một kịch bản tồi dở, màn hạ xuống
là hết. Nhân dân Việt Nam không phải là con rối để mọi khuynh hướng
chính trị đùa cợt.
Nước
Việt Nam tồn tại cho đến ngày nay là nhờ ở một hằng số bất biến: chống
xâm lược phương Bắc. Dân tộc Việt Nam có phương thức dựng nước bẳng
"tình nghĩa đồng bào" sẽ đối phó quyết liệt như lịch sử dân tộc Việt Nam
đã từng bao lần thể hiện. Gần đây Trung Quốc đã xua quân mở những cuộc
chiến tranh cướp biên giới đất liền và biển đảo của Việt Nam vào những
năm 1956, 1972, 1974, 1979, 1984 và 1989, đó là chiến tranh bi thảm đến
từ phương Bắc, khơi lại lên vết thương lịch sử dân tộc Việt Nam khó thể
quên được.
Dân
tộc Việt Nam không thể quên những lời truyền dạy năm 1978 của Đặng Tiểu
Bình: "Ta muốn chiến thắng Việt Nam hãy thực hiện giết sạch, đốt sạch,
hãm hiếp sạch. v.v..."
Lời
tuyên bố phi nhân của họ Đặng, chống nhân loại, chỉ thị cho quân đội
Trung Quốc nổi sóng gió máu tanh, hằng ngàn người Việt vô tội, dân lành
bị hành hạ tại các tỉnh biên giới, như thị trấn Đồng Chúc, Hưng Đạo,
Thanh Thủy, Vị Xuyên.
Những tỉnh Cao Bằng, Lai Châu, Lào Cai, Hà Giang, Lạng Sơn, Quảng Ninh, người chết trôi sông, thi thể mất đầu, và thê thảm hơn nữa thân thể phụ nữ loã lồ, cây thọc vào cửa mình, trẻ em vô tội xác lìa hai nơi, chưa kể về những cảnh chết của người du kích địa phương v.v…
Những tỉnh Cao Bằng, Lai Châu, Lào Cai, Hà Giang, Lạng Sơn, Quảng Ninh, người chết trôi sông, thi thể mất đầu, và thê thảm hơn nữa thân thể phụ nữ loã lồ, cây thọc vào cửa mình, trẻ em vô tội xác lìa hai nơi, chưa kể về những cảnh chết của người du kích địa phương v.v…
Trung
Quốc khuyến mại hận thù trên tầm quyết sách. Khi có điều kiện, binh lính
Hán triều không cần suy nghỉ, sẵn sàng vấy máu trên mười đầu ngón tay.
Tính khoan dung, hiền hòa nhường cho chỗ thú tính man rợ, tàn ác. CS
Trung Quốc chưa bao giờ biết tôn trọng nhân phẩm con người, chỉ biết
giết, giết và CS Việt Nam, đệ tử thân tín của đàn anh phương Bắc cũng
dùng quỉ-thuật giết người đôi khi còn tàn bạo hơn cả CS Trung Quốc.
Giết
người cũng cần có đồng minh, cho nên CS Việt Nam và CS Trung Quốc phải
kết bè bọn, cao giọng tung hô phương châm 16 chữ vàng "Láng giềng hữu
nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng đến tương lai", và tinh
thần 4 tốt, "Láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt".
Thực chất, Trung Quốc đã cài lưới điện vào hai cụm từ trên, đều nằm
trong chiến lược đô hộ Việt Nam lâu dài.
Không, không hề có tình hữu nghị nào cả
Nhân
dân Việt Nam không thể tiếp nhận người bạn xấu phương Bắc bằng ngôn ngữ
anh em, cần xét lại quan hệ với Trung Quốc, và đặt các vấn đề hậu chiến
tranh từ năm 1956 cho đến năm 1989, từ biên giới đất liền cho đến biển
Đông thuộc chủ quyền của Việt Nam.
Từ khi
Trung Quốc phát động chiến tranh, ngày 17 tháng 2 năm 1979 đến năm 1989,
binh sĩ Trung Quốc đã hãm hiếp không biết bao nhiêu nữ tù binh Việt
Nam, để lại những vết thương không tẩy xóa được trong tâm não của nữ tù
binh đáng thương. Họ mang trong lòng mặc cảm tủi nhục và tuyệt vọng. Họ
đã mất hết niềm tin vào tình người, cuộc đời trở nên vô nghĩa, rơi vào
tình cảnh trầm cảm khôn nguôi, thân tâm luôn cảm thấy đau đớn. Họ không
được bảo vệ theo đúng qui ước chiến tranh. Cả hai đảng CS Việt Nam và
Trung Quốc cùng nhau thi thố xem ai tàn ác hơn ai trong cuộc chiến này,
xô đẩy toàn dân đến chỗ diệt vong về tinh thần và vật
chất. Họ đã vi phạm trắng trợn qui ước chiến tranh và đã xúc phạm đến
nhân phẩm của người thất trận, thay vì tạo ra tâm lý bình yên. Trung
Quốc đã vi phạm quy ước quốc tề về tù binh, gây tội ác chiến tranh, nhân
loại sẽ không tha thứ. Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, những kẻ gây
tội ác chiến tranh tại biên giới Việt Trung không thể thoát khỏi phán
quyết của Tòa án Hình sự Quốc tế (ICC) về tội ác chống nhân loại.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét