(08/21/2011 03:02 PM) (Xem: 12)
Bà Mẹ Say hay Những dòng đời nghiệt ngả (*) được tác giả Dạ Lệ Huỳnh trình bày qua bối cảnh miền Nam sau ngày 30/04/1975 bị Cộng sản Việt Nam chiếm đóng.
Chúng tôi trân trọng giới thiệu đến quý độc giả trong và ngoài nước Tập truyện hồi ký Bà Mẹ say.
Ban biên tập Lịch Sử Quân Sử Việt Nam (http://quansuvn.info).
(*) Tựa nhỏ do LSQSVN bổ túc
Dạ Lệ Huỳnh
Cựu Đại úy Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa
Đơn vị sau cùng: Bộ Tổng Tham Mưu/QL.VNCH/TCQH
2 năm rưỡi tù Cộng sản.
...Cựu Đại úy Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa
Đơn vị sau cùng: Bộ Tổng Tham Mưu/QL.VNCH/TCQH
2 năm rưỡi tù Cộng sản.
Mấy ngày nay mẹ buồn lắm…cơm nước chẳng ăn người của mẹ rày rạc thất thần như nhuốn bệnh nhưng vẫn uống rượu ngày hai cữ chửi cán bộ cách mạng ngày hai lần thay cơm cũng đủ no rồi…Nếu như không có ngoài Bắc vào Nam “giải phóng” thì sự mê lầm của mẹ tôi không thấy được và không chửi họ cho bỏ ghét như ngày hôm nay…
Vợ tôi cũng biết mẹ tôi ngả bệnh do rượu hành mẹ vì uống quá nhiều rượu nên bị “sơ gan cổ trướng”. Nghèo vì chế độ đổi thay, con không có quyền khuyên mẹ nên hậu quả thế này đành chịu thôi. Vợ tôi chỉ biết viết thư vào trại cai tạo cho tôi hay. Trong trại tù cải tạo có rất nhiều Bác Sĩ nổi tiếng Saigon đều bị tập trung nơi đây, đã hợp bàn khám bệnh”Từ xa” cho mẹ tôi trong tù cai tạo, cũng đành chịu thua bệnh tình ung thư gan cùa mẹ ở giai đoạn cuối, vả lại thiếu thuốc men sau thời kỳ giải phóng, cùng thiếu thầy thuốc giỏi phương tiện tốt để cứu chửa?, nên vô phương cho mẹ tôi. Bên ngoài chỉ có Y Bác Sĩ cứu thương của Hà-Nội không đủ trình độ chuyên môn chửa trị. Họ đã phản bội lại lời thề của ông tổ nghành Y Hyporat cứu chửa nhân đạo cho bệnh nhân dù là kẽ thù trên chiến trường haytrong mặt trận, nhưng họ đã bỏ rơi chúng tôi, không cứu chửa trong trận”Nổ kho đạn Long Khánh trại cải tạo”. Các bác sĩ Ngụy quân Saigon phải tự cứu chữa lấy và cưa chân cưa tay cho đồng đội mình bằng lưỡi cưa tự chế, không thuốc gây mê trong tiếng thét ghê hồn của đồng tù cải tạo….Đây là chứng thực cho bài học đã được lên lớp giảng dạy rõ ràng trong các trại tù cải tạo cho “chính sách kẻ thù quân ngụy” của nhà nước cộng sản VN.
Tôi đợi cả tháng sau, mới đúng đợt cho phép viết thư về nhà từ trong tù, và cho biết bệnh tình của mẹ được các bác sĩ cải tạo “khám từ xa”Qua thư từ và khuyên vợ tôi chăm sóc cho bà cẩn thận…chiều chuộng yêu thương mẹ tôi những ngày cuối đời…
Vợ tôi và đứa con gái bé nhỏ ở trại gia binh, vừa nhận danh sách thông báo của phường khóm thông qua tổ đóng chốt của trại. Vợ con của sĩ quan ngụy có chồng học tập cải tạo hãy thu xếp gia đinh chuẩn bị đi vùng kinh tế mới Lê Minh Xuân do quận 10 đảm nhận kết nghĩa với Củ Chi-Sông Bé. Trước cái tin nầy vợ tôi chết khiếp, vì vợ tôi sống Saigon nhỏ đến lớn chưa có về quê lần nào…nên rất sợ đỉa và rắn…nên Việt cộng bắt đi cải tạo lao động vùng kinh tế mới cho biết mùi đời nằm vùng kháng chiến…Vợ tôi sợ nó còn hơn sợ VC.
Mấy ngày nay nghĩ cho mướn cân tại bến xe xa cảng nên thiếu tiền ăn uống và thuốc men cho mẹ nên bàn chiếc áo cưới của hai vợ chồng để tiêu pha cho mẹ và con và có chút thời gian ở nhà chăn sóc mẹ. Lúc rảnh chạy tìm cây cỏ thuốc nam do người ta mách bảo về trị bệnh cho mẹ cầm chừng”Còn nước còn tát”…
Hôm nay mẹ thức dậy thật sớm và thấy tỉnh táo hơn mọi ngày, mẹ đi đứng có vẽ khỏe khoắn hơn nhiều…làm cho vợ tôi đở lo và vui mừng ra mặt, nên khi mẹ tôi bảo cho mẹ đi thăm thằng “Ba cụt giò”ở dưới chân cầu Ông Lảnh bên Khánh Hội. Là lính chiến đấu của anh hai con cùng đơn vị ngày xưa ờ vùng 1 Huế, Đà Nẵng, nghe nói đến anh Trung Sĩ Thành phế binhVNCH, chợt buồn hiện diện lên đôi mắt giữa hai mẹ con bà. Cả hai đều êm lặng mặc cho quá khứ thương đau trở về trước tháng tư năm 1975…
Vợ tôi gật đầu không kịp dạ thưa trả lời mẹ vì sức khỏe có cho phép bà không?, và lấy tiền đâu mướn xe đưa mẹ đi cho được an toàn? Hơn cả năm nay không thăm anh Thành, không biết anh bị đi vùng kinh tế mới nơi đâu?. Sau suy nghĩ, chắc phải nhờ anh lính xích lô ở cùng khu gia binh đưa mẹ tôi đi mới mới an toàn, còn tiền bạc sẽ tính toán sau, vì cùng cảnh ngộ đời lính Ngụy nên thông cảm nhau…
Mẹ tôi lên xe xích lô đi… mà sao má sao cháu ngoại bà khóc nhiều quá? Cháu mến và đòi theo ngoại làm bà rơi nước mắt trên khuôn mặt xanh xao vàng bệch chưa khỏi bệnh của bà, phải chăng là một hiện ảnh chia ly cuối cùng của bà mẹ say trong khu gia binh này? Anh Thành mà mẹ tôi sắp thăm là lính chiến đấu của đơn vị anh vợ tôi chỉ huy trong đợt “Rút quân chiến thuật”từ Quân Đoàn 1 về bảo vệ thủ phũ Saigon. Anh vợ tôi chỉ huy tiểu đoàn 3 thuộc Sư Đoàn 1 bộ binh đi đoạn hậu cuộc rút quân sau cùng dưới trận mưa pháo kích của Cộng quân bắn bừa bải vào đám dân chúng di tản chạy theo đoàn rút quân của sư đoàn gồm đàn bà, trẻ con chạy ra cửa biển suôi tàu vào Saigon hay ra hạm đội 7 Hoa kỳ đậu ngoài khơi, đa số là vợ con lính tráng trong các khu gia binh các đơn vị mọi quân binh chủng đóng trong quân khu 1 được lệnh rút quân của Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu…
Dân thường và vợ con binh sĩ chết rất nhiều dọc theo bải biển Đà Nẵng vì đạn pháo kích cộng quân muốn giữ dân ở lại không cho dân bỏ đi…nên có hành động nhẫn tâm giết hại đồng bào một cách tàn bạo khát máu.
Trước sự chết chóc của đồng bào cùng vợ con lính, quá đau lòng, nên đơn vị đoạn hậu tiểu đoàn anh vợ tôi không tuân lệnh cấp trên và tự ý quay đầu tiến ngược vao bải biển, xung phong đánh chiếm các điểm cao có đặt các giàn phóng hỏa tiển, những ổ trọng pháo của giặc cộng bám đuôi theo đoàn rút quân, để giết hại đòng bào…Anh Thành là Trung Sĩ 1 thuộc tiể đội súng cối 81 ly tiểu đoàn pháo yểm trợ cho ba đại đội tiến chiếm mục tiêu địch trên đỉnh cao. Bắn hết cấp số đạn mang theo, chưa thanh toán được mục tiêu, tr/sĩ Thành phải xử dụng đến khẩu M72 là hỏa tiển vác vai chống tăng để phá ổ trong pháo của quân cộng đang nả đạn liên tục xuống bãi biển. Anh gan lỳ với thế thủ quì gối vác vai, vương ống nhắm M72 và bình thãm bắm nút cò phá hũy ổ trọng pháo của địch dưới lằn mưa đạn và anh đã bị thương ngả quị tại chỗ không cón theo kịp đồng đội anh em tiến lên xung phong chiếm ổ trọng pháo.
Ông anh vợ tôi không thể bỏ rơi chiến hữu mình nên cõng Tr/sĩ Thành tiếp tục cùng đồng đội tiến lên nhưng không may ông anh vợ bị trúng đạn ngang đầu do viên đạn tàn quân bỏ chạy bắn trả tháo thân để lại cái chết cho anh không kịp trối trăn. Tr/sĩ Thành không nhận được một lời nào nhắn gởi từ cái chết tức tưởi của anh. Vì là cấp trên cũng là Trưởng trại khu gia binh đơn vị có vợ con cùng di tản trong cuộc rút quân, nên tr/sĩ Thành biết cùng quê quán Saigon.
Sau khi nằm bệnh xá quân y bị cưa cụt hết hai chân chưa lành hẵn thì quân giải phóng cộng sản vào chiếm thành phố Đà Nẵng đuổi anh ra khỏi y viện quân y một cách tàn nhẫn không thương tiếc người tàn tật phế binh Miền Nam Cộng Hòa. Anh đợi lành lặn hai chân cụt và lê lết tìm đường về Saigon trên những chuyến xe đò tỉnh thương không lấy tiền khi biết được anh là thương binh Saigon chiến bại.
Anh lê tấm than tàn ma dại trên chiếc xe lăn tự chế bằng bốn cái bạt đạn phế thải nằm dưới cái khung cây lót ván để anh ngồi lên đó…rồi anh dùng hai tay xỏ trong đôi dép bơi đi như chèo thuyền trên đường nhựa đá Saigon, kiếm sống bằng nghề bán vé số…Với chiếc xe lăn, anh lăn cuộc đời tàn phế mất hai chân ở chiến trường trở về dưới chân cầu Ông Lảnh bên kia Khánh Hội. Chiếc xe lăn hay chiếc xe”tăng” nghiến xích sắt bằng bạt đạn rồ rồ… trên đường nhựa Saigon đầy ổ gà để tiến qua chợ Saigon bán vé số nhưng không chịu ăn xin khi dân chúng đôi khi còn khổ như mình.
Lái chiếc xe “Tăng 4.B.Đ” ngang qua cổng dinh Độc Lập lưu dấu một thời oanh liệt nay không còn nữa? chỉ còn chiến tích trên chiếc xe tăng nầy…thêm buồn. Thôi, cứ nhắm thẳng hướng chợ Hòa Hưng và trường đua Phú Thọ hỏi thăm người cũ tìm nhà cấp trên. Vì không biết địa chỉ và thay đổi tên đường xa lạ quá, có những “nhà không số, nhưng phố không tên”bên cạnh những ngôi nhà sang trọng “ngói đỏ vôi hồng”của cán bộ, mà nhằm hỏi thăm người cũ “Sĩ Quan Ngụy”thì chúng bắt chết…Dọ hỏi từng khu nhà từng dảy phố, đến Quân Tiếp Vụ đường Tô Hiến Thành gặp người lính cũ chì cho. Đoạn đường dài từ chân cầu Ông Lãnh qua Hòa Hưng-Phú Thọ đường dài 5-6 cây số mà anh Thành phải lăn xe mất trọn nữa tháng trời để tìm nhà cấp chỉ huy cùa mình, vừa đi tìm vừa bán vé số độ nhật sinh nhai. Ngày đi, đêm ngủ dọc đường góc phố, vĩa hè. Cứ sợ sệt công an bố ráp bắt bớ xin ăn không nhà cửa lang thang bỏ vào trại xã hội phục hồi nhân phẫn đĩ điếm thì tàn đời…Quả là tình chiến hữu”Huynh đệ chi binh” chiến sĩ VNCH,
Đoạn đường vượt qua của anh rất khổ sở giữa Saigon đói nghèo và phân biệt đối xử Ngụy Quân Ngụy Quyền chế độ Saigon để bắt đi tù cai tạo, đánh tư sản mại bản, đuổi đi vùng kinh tế mới làm dân chúng hoang mang hốt hoảng sợ hải tìm đường bỏ nước ra đi…anh thấy gian nan vất vã còn hơn một cuộc vượt Trường Sơn từ Bắc vào Nam của Bộ Đội Cụ Hồ đội của cải tài sản Miền Nam về Bắc. Việc “Thay ngôi đổi chủ”chiến thắng Miền Nam của Cộng Sản Miền Bắc, mà Bộ Đội Cụ Hồ chỉ là những người phu khuân vác của cải từ người chủ cũ Miền Nam đem về cho người chủ mới Miền Bắc còn dân chúng là kẻ trắng tay vô sản một đời chuyên chính giai cấp bần cố nông?
Anh Thành quyết tâm tìm gặp lại gia đình cấp chỉ huy để báo tin buồn mấy năm nay chưa gặp gia đình mẹ tôi khỏi phải đợi chờ tin con và chia sẻ mất mát với gia đình chiến hữu hy sinh vì đồng đội cứu anh mà phải chết cho nhau. Xin đa tạ nhớ ơn mẹ có người con dũng cãm anh hùng cứu mạng anh và xin mẹ đừng khóc: “Chiến tranh có mấy khi trông người trở lại?”.
Cuối cùng báo tin của anh thương phế binh Thành là tin vui ít buồn nhiều…hay nói thẳng ra buồn nhiều hơn vui của “Sự thật chiến tranh” không thề giấu giếm được nỗi đau thương người trong chiến cuộc đã chết rồi…
Cấp chỉ huy của anh muốn nhân dịp di tản “Rút quân chiến thuật”về Saigon…sẳn ra mắt trình diện với mẹ người vợ sắp cưới của con trai bà đã mang thai cháu bà ba tháng…chính là em gái ruột của anh Tr/sĩ Thành phế binh là cô nữ sinh Saigon ra thăm anh trong dịp hè nên hai người đã duyên nợ với nhau và quyết định dịp di tản quân về kỳ nầy ra mắt thú tội cùng mẹ xin cưới nhau tại Saigon.
Gửi ý kiến
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét