Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

Để hòa giải cần bỏ danh xưng: “Chiến tranh chống Mỹ cứu nước – Giải phóng miền Nam”


Để hòa giải cần bỏ danh xưng: “Chiến tranh chống Mỹ cứu nước – Giải phóng miền Nam”

Nguyễn Tường Tâm (Danlambao) - Gần đây, một số viên chức cao cấp Cộng sản, kể cả Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, đã ra lời kêu gọi xóa bỏ hận thù, thực hiện hòa hợp hòa giải dân tộc. Nhưng song song với những lời kêu gọi hòa giải hòa hợp đó đảng Cộng sản cầm quyền vẫn duy trì chính sách phân biệt đối xử và vẫn gọi cuộc chiến miền Bắc xâm lăng miền Nam 1954-1975 là cuộc chiến Chống Mỹ Cứu Nước Giải Phóng Miền Nam. Điều đó chứng tỏ đảng cộng sản không có thực tâm hòa giải. 
Trước khi nói tới biện pháp hòa hợp hòa giải thì phải xác định ai hòa giải với ai? Dứt khoát không phải hòa giải giữa người Việt hải ngoại (xuất phát từ miền Nam) với nhân dân trong nước. Người Việt hải ngoại và nhân dân trong nước không hận thù nhau. Nhiều năm nay đảng cộng sản và bọn tay sai vẫn tung hỏa mù kêu gọi hòa hợp hòa giải giữa người Việt hải ngoại và nhân dân trong nước. Tung ra lời kêu gọi đó là ngầm kết tội tập thể người Việt hải ngoại (Việt Nam Cộng Hòa) là thủ phạm chủ trương chia rẽ, nuôi dưỡng hận thù. Người Việt hải ngoại (VNCH) dĩ nhiên không hận thù gia đình, thân nhân họ còn kẹt trong nước. Người Việt hải ngoại (VNCH) chỉ quyết liệt chống đảng cộng sản cầm quyền. Tại miền Nam, ngoại trừ một số ít trước 1975 nằm vùng theo cộng sản, còn lại đại đa số là nhân dân Việt Nam Cộng Hòa. Sau 1975, toàn thể người miền Nam đã bị đảng cướp bóc một cách tàn tệ qua các biện pháp đổi tiền, đánh tư sản, đuổi đi kinh tế mới, tịch thu nhà cửa, ruộng vườn, cơ xưởng, nên họ đều căm thù cộng sản; chỉ có điều họ không dám bộc lộ, chứ trong thâm tâm họ thì sự thù hận cộng sản lúc nào cũng cao ngất trời. Cho nên, khi nói tới “Hòa Hợp Hòa Giải” là phải nói tới hòa hợp, hòa giải giữa đảng cộng sản với nhân dân miền Nam (cả ở trong lẫn ngoài nước). Nhân dân miền nam trong nước và hải ngoại không có nhiệm vụ thực thi hòa giải bởi vì họ là nạn nhân chứ không phải thủ phạm của chủ trương và các biện pháp gây thù hận. Chính đảng cộng sản là thủ phạm của chính sách và hành động gây thù hận mới có trách nhiệm thực hiện hòa hợp hòa giải.
Một khi đã xác định đảng cộng sản có trách nhiệm xóa bỏ hận thù, chấm dứt phân biệt đối xử để tạo đoàn kết dân tộc thì nhiệm vụ của đảng cộng sản là công bố các chính sách và biện pháp hòa hợp hòa giải chứ không phải là kêu gọi người dân (trong nước hay hải ngoại) thực hiện điều đó. Người ta chỉ kêu gọi khi cả hai phía đều có trách nhiệm, khả năng và quyền lực ngang nhau thực hiện một hành vi nào đó. Khi chỉ đảng cộng sản có trách nhiệm, khả năng, và quyền lực để thực thi hòa hợp hòa giải, thì đảng không thể kêu gọi mà phải tự công bố các chính sách và biện pháp chấm dứt sự chia rẽ, phân biệt đối xử mà từ 30-4-75 tới nay vẫn còn áp dụng. Trốn tránh trách nhiệm mà lại kêu gọi nhân dân miền Nam (cả trong nước lẫn hải ngoại) thực hiện hòa hợp hòa giải tức là đảng vẫn đang áp dụng chính sách từ thời chiến tranh là bịp bợm và cả vú lấp miệng em.
Bề ngoài thì đảng cộng sản kêu gọi hòa giải hòa hợp nhưng bên trong thì đảng vẫn giữ những chính sách và biện pháp phân biệt đối xử giữa người miền Nam và người miền Bắc như vẫn áp dụng từ 30-4-75 tới nay. Chính sách thu dụng nhân viên, công chức, công an, quân đội và cung cấp phúc lợi xã hội (welfare) hiện nay vẫn dựa trên tiêu chuẩn người “có công hay thân nhân người có công với cách mạng”, hoặc người có “lý lịch tốt” (theo định nghĩa của đảng ). Chính sách tuyển chọn thành viên các cơ quan dân cử như hội đồng nhân dân các cấp và Quốc hội cũng dựa trên hai tiêu chuẩn này. Trong lãnh vực tư pháp, các can phạm cũng sẽ được cứu xét ưu tiên giảm án dựa trên hai tiêu chuẩn nêu trên. Tất cả những lãnh vực vừa nêu bao trùm toàn bộ cuộc sống của người dân nhưng đều hoạt động dựa trên tiêu chuẩn là người “có công hay thân nhân người có công với cách mạng”, hoặc người có “lý lịch tốt” (theo định nghĩa của đảng ).
Một trong những định nghĩa quan trọng của đảng cộng sản Việt Nam về cụm từ “người có lý lịch tốt” là phải có ba đời không liên quan tới quân đội và chính quyền Việt Nam Cộng Hòa. Cái định nghĩa “lý lịch tốt” này, về bản chất, đã “không hòa hợp hòa giải”. Trừ một số ít nằm vùng hoạt động cho Việt cộng trước 1975, người miền Nam nào mà không liên hệ tới chính quyền hay quân đội Việt Nam Cộng Hòa ?
Trong cuộc chiến miền Bắc xâm lăng miền Nam, người Miền Bắc là kẻ chiến thắng thì người “có công và thân nhân người có công với cách mạng” dĩ nhiên là toàn thể người miền Bắc. Toàn thể người miền Nam, ngoài một số ít mù quáng nằm vùng theo Việt Cộng trước 1975, không ai là người “có công hay thân nhân người có công với cách mạng”.
Như thế, việc áp dụng hai tiêu chuẩn “lý lịch tốt” và “người có công hay thân nhân người có công với cách mạng” đã mặc nhiên loại trừ gần như toàn bộ người miền Nam trong việc thụ hưởng những quyền và những phúc lợi của công dân (welfare). Đồng thời việc áp dụng hai tiêu chuẩn trên cũng loại trừ gần như toàn bộ người dân miền Nam ra khỏi các ngành công an, quân đội, cơ quan dân cử, và các chức vụ từ phó phòng trở lên. Chưa kể trong tư pháp hai tiêu chuẩn trên cũng khiến gần như toàn bộ người miền Nam không được bình đẳng trước pháp luật với người miền Bắc.
Chỉ có kẻ chiến thắng mới có điều kiện để thực hiện hòa hợp hòa giải, vì họ có quyền lực. Muốn hiểu thế nào là thực tâm hòa hợp hòa giải của kẻ chiến thắng thì hãy tìm hiểu giải pháp đối xử của giới lãnh đạo miền Bắc Hoa Kỳ với cấp lãnh đạo và nhân dân bên thua cuộc là miền Nam nước Mỹ sau chiến tranh Nam Bắc Mỹ 1860s, hãy tìm hiểu giải pháp của chính quyền của người da đen tại Nam Phi đối xử với người da trắng trước kia thống trị và đàn áp họ sau khi người da đen chiến thắng nắm quyền, và có lẽ dễ dàng và gần gũi với người Việt nhất là hãy nhìn giải pháp ở nước Đức sau ngày thống nhất 1989. Mặc dù Tây Đức thắng và Đông Đức cộng sản sụp đổ, nhưng các viên chức cộng sản Đông Đức, kể cả công an và quân đội chẳng những không bị xúc phạm mà còn được lưu dụng như cũ. Những người cộng sản đã hưởng lương hưu của Đông Đức vẫn được người dân Tây Đức đóng thuế trả lương hưu cho họ đầy đủ. Trừ một số rất nhỏ đã có bằng chứng trước đó đối xử tàn ác với dân chúng thì mới bị mang ra tòa án xét xử, và cũng chỉ bị xét xử theo công lý chứ không bị những biện pháp “trả thù”. Như thế mới là thực tâm xóa bỏ hận thù, thực hiện hòa hợp hòa giải dân tộc. Chính quyền cộng sản Việt Nam hiện nay chưa thực tâm hòa hợp hòa giải với người dân miền Nam (ở trong nước hay đã di tản ra nước ngoài). Một trong những điều kiện để chứng tỏ đảng cộng sản có thực tâm hòa giải với nhân dân miền Nam, cả trong nước lẫn ngoài nước, là họ phải bỏ điều kiện “lý lịch tốt”, tức là phải có ba đời không liên hệ tới Việt Nam Cộng Hòa; và tiêu chuẩn “có công hay thân nhân người có công với cách mạng” trong việc xét cấp các quyền lợi xã hội (welfare) và xét tuyển bổ dụng nhân viên vào tất cả mọi ngành, mọi cấp trong hành chánh, công an, quân đội cũng như trong các cơ quan dân cử và trong việc xét xử tư pháp.
Điều kiện thứ hai để chứng tỏ thực tâm hòa hợp hòa giải với nhân dân miền Nam thì đảng phải chấm dứt việc gọi cuộc chiến 1954-75 là cuộc chiến “Chống Mỹ, Cứu Nước, Giải Phóng Miền Nam”. Một khi đã gọi cuộc chiến 1954-75 là cuộc chiến “Chống Mỹ, Cứu Nước, Giải Phóng Miền Nam” tức là đảng đã phân chia ranh giới: nhân dân miền Nam là Ngụy, là theo giặc, là bán nước và đảng và người miền Bắc là kẻ anh hùng Cứu Nước, và Giải Phóng Miền Nam. Định danh cuộc chiến 1954-75 như thế là một xúc phạm vô cùng tới danh dự của nhân dân miền Nam (dù còn trong nước hay đang ở hải ngoại), một điều không người gốc miền Nam nào chấp nhận.
Trong khi đó, sau 30-4-1975, nhất là sau những vụ đổi tiền, đánh tư sản, đuổi đi kinh tế mới, tịch thu nhà cửa, ruộng vườn, cơ xưởng, do đảng thực hiện, trong thâm tâm những người miền Nam đều thấy rõ cuộc chiến 1954-75 chẳng phải là cuộc chiến Chống Mỹ gì cả (sau hiệp định 1973 thì miền Nam có còn Mỹ đâu mà chống?) và cũng chẳng giải phóng ai cả vì người miền Nam giầu có hơn gấp trăm lần người miền Bắc, có trình độ văn hóa cao gấp bội người miền Bắc và sống trong một chế độ tự do dân chủ “gấp vạn lần miền Bắc” thì người miền Bắc giải phóng người miền Nam ở điểm nào? Ngoài ra ai cũng biết, ngay sau khi chiếm được miền Nam, hàng ngày có hàng đoàn xe tải bộ đội kìn-kìn chở đầy chiến lợi phẩm cướp được của nhân dân miền Nam từ xe đạp, quạt điện, bàn là (bàn ủi), “đài”, “đổng” (đồng hồ) tới con búp bê biết khóc v...v. mang về cho gia đình đang nghèo khổ ở miền Bắc. Tự nhận mình là người anh hùng giải phóng miền Nam mà lại hàng ngày lấy đồ đạc của nhà người ta chở về nhà mình ở miền Bắc à? Từ thực trạng đó, việc gọi cuộc chiến 1954-75 là cuộc chiến “Chống Mỹ, Giải Phóng Miền Nam” là một sự bịp bợm trắng trợn. Một sự bẻ cong lịch sử. Đáng lẽ trái lại, đúng trên thực tế phải gọi đó là cuộc “Xâm Lăng và Ăn Cướp Miền Nam của đảng Cộng Sản và Người Miền Bắc”.
Tóm lại, trước nguy cơ mất nước vào tay Trung Quốc hiện nay, cuộc hòa hợp hòa giải để thực hiện đoàn kết dân tộc là cần thiết. Nhưng đó là cuộc hòa hợp hòa giải giữa đảng Cộng sản và nhân dân Miền Nam (cả trong nước lẫn hải ngoại). Trách nhiệm thực hiện việc hòa giải này thuộc đảng cộng sản là thủ phạm gây hận thù và chia rẽ. Vì đảng đã nhiều lần lừa bịp dân chúng, cho nên lần này, để chứng tỏ thực tâm hòa giải giữa đảng với nhân dân miền Nam (cả trong nước lẫn hải ngoại), thì đảng phải chấm dứt việc gọi cuộc chiến 1954-75 là “Cuộc chiến Chống Mỹ Cứu Nước Giải Phóng Miền Nam” và chấm dứt các chính sách phân biệt đối xử với người miền Nam bằng cách bỏ hai tiêu chuẩn người “có công hay thân nhân người có công với cách mạng”, và người có “lý lịch tốt” (theo định nghĩa của đảng ) trong các lãnh vực tuyển dụng hành chánh, công an, quân đội, dân cử và trong các vụ xét xử tư pháp. Kêu gọi đoàn kết dân tộc không phải chỉ là những khẩu hiệu tuyên truyền như hiện nay mà phải là những biện pháp cụ thể do chính đảng cộng sản cầm quyền thực hiện.
  Nguồn:http://danlambaovn.blogspot.com/2014/04/e-hoa-giai-can-bo-danh-xung-chien-tranh.html#more

Hòa giải hòa hợp dân tộc: Những tiếng nói từ cư dân mạng

Tiến sĩ Nguyễn Ngọc Sẵng (Danlambao) - Bài nầy được viết ra từ những bình luận (comments) của cư dân mạng qua bốn bài viết trong những ngày gần đây trên trang mạng điện tử Dân Làm Báo. Nhận thấy có quan điểm khác nhau, có những đề nghị từ cư dân mạng. Tôi xin lược trình theo phương thức sau đây.
Trước hết, tôi xin được trình bày cách thức làm việc:
A- Thời gian sưu tầm tài liệu: trong khoảng một tháng.
B- Phạm vi sưu tầm: từ bốn bài viết trên trang mạng điện tử Dân Làm Báo, trang mạng có phần bình luận của độc giả.
C- Phân loại những bình luận.
D- Phần nhận định của người viết dựa vào sự phân loại.
E- Rút ra bài học từ những lên tiếng nầy của cư dân mạng.
*
A. Thời gian tìm tài liệu:
Có 271 lời bình luận chỉ trong bốn bài viết và trong một thời gian khoảng một tháng vào giữa tháng 3 và 4 năm 2014. Điều đó nói lên những suy nghĩ, ưu tư của cư dân mạng liên quan đến vấn đề HGHH, một vấn đền mà nhà cầm quyền cộng sản đang cố sức rêu rao, kêu gọi trong những ngày gần đây.
B. Phạm vi sưu tầm: 
Vì khuôn khổ của bài viết, nên tôi chỉ nêu tên bài viết và tên tác giả, nếu quí vị muốn có thêm chi tiết xin vào trang mạng Dân Làm Báo. Đó là:
3- HHHG Dân Tộc đi về đâu, của David Thiên Ngọc.
4- Gỗ đã xấu, Sơn lại tồi, của Nguyễn Bá Chỗi.
Dĩ nhiên, không phải chỉ có những bình luận trên thôi, mà còn có những bình luận khác của những tác giả khác trên nhiều diễn đàn, nhưng với Dân Làm Báo có phần Bình Luận để độc giả đưa ra những phản hồi, nên tôi dùng trang mạng nầy. Và dĩ nhiên có những bình luận trong những giai đoạn trước mà tôi chưa được biết.
Và cũng xin được lập lại, đây chỉ là tiếng nói của những cư dân mạng, những người bày tỏ quan điểm mình một cách công khai trên trang mạng. Tôi nghĩ đó là những người ưu tư với vấn đề Hòa Giải Hòa Hợp (HGHH) dân tộc.
C. Phân loại những bình luận. 
Dựa vào 271 bình luận nầy, có thể chia ra làm 7 đề mục sau đây:
1- HHHG là mắc mưu cộng sản, có 48 ý kiến, tỉ lệ 14.4%.
2- Bát bỏ chủ trương HHHG của người cộng sản, có 47 ý kiến, tỉ lệ 14.1%.
3- Ủng hộ chủ trương HHHG với người cộng sản, có 16 ý kiến, tỉ lệ 4.8 %.
4- HGHH phải có điều kiện, có 9 ý kiến, tỉ lệ 2.7%.
5- Phải HGHH với người dân trong nước, có 6 ý kiến, tỉ lệ 1.8%.
6- Lên án Nguyễn Thanh Sơn trong kế hoạch HGHH, có 59 ý kiến, tỉ lệ 17.7%
7- Nhân dịp đề cập đến HGHH, lên án người cộng sản, có 86 ý kiến, tỉ lệ 25.8%
D. Phần nhận định của người viết dựa vào sự phân loại. 
1- Đề mục 7, lên án người cộng sản, có nhiều bình luận nhất, với 86 ý kiến, tỉ lệ 25.8%. Điều nầy nói lên là người dân hiện nay rất chán ghét cộng sản.
2- Trong ba mục 1, 2, và 6 là có nhiều lời binh luận cao thứ nhì. Nhất là đề mục 6, điều nầy chứng tỏ những lời rêu rao của Nguyễn Thanh Sơn là đã thực hiện nghị quyết 36 thành công. Điều nầy chẳng những không đúng, mà còn mang tính bịa đặt. Hay nói cách khác là người cộng sản đã thất bại trong âm mưu tuyên truyền, chiêu dụ người Việt hải ngoại.
3- Đề mục 3, với tỉ lệ 4.8%, một cách công bình mà nói thì có người ủng hộ chủ trương HHHG của người cộng sản, tuy rằng con số quá ít (16/271). Và những người nầy là ai, có lẽ người đọc cũng có thể tự đánh giá được.
4- Đề mục 4 và 5 với tỉ lệ khiêm nhường, nhưng đã cho thấy hai ý kiến mới là HGHH phải có điều kiện và HGHH với đồng bào trong nước. 
5- Nếu tổng cộng đề mục 6 (lên án NTS) và đề mục 7 (lên án người cộng sản), có 145 ý kiến, tỉ lệ 43.5%. Điều nầy chứng tỏ rõ ràng là NTS chỉ đi chọc giận đồng bào hải ngoại để họ lên án người cộng sản gắt gao hơn, chớ không tạo được tinh thần hòa giải nào cả.
Việc nầy chứng tỏ thêm rằng NTS không xứng đáng, không có khả năng làm Thứ Trưởng ngoại giao. Đảng cộng sản Việt Nam nên mời ông về nhà đuổi gà cho vợ.
E. Rút ra được bài học gì từ những lên tiếng nầy của cư dân mạng? 
1- Đây là một nghiên cứu nhỏ, dựa trên thông tin mạng (internet based research) với những ý kiến từ nhóm người nhứt định, trong khoảng thời gian giới hạn, nhưng với sai số nhỏ (margin error < 5), theo phương pháp khoa học, vì vậy nó có giá trị nhất định của nó. Người viết sẽ theo dõi và nếu có thể, sẽ lấy ý kiến từ những giới khác, nhất là từ những người trong nước.
2- Nhà cầm quyền Hà Nội nếu thực tâm muốn HGHH dân tộc phải lắng nghe ý kiến nhân dân chớ không nên nói một chiều, nói một mình, nói một kiểu; phải thảo luận sâu rộng với đồng bào quốc nội để tìm con đường phù hợp nhất để giải quyết những vấn nạn của đất nước trên căn bản đặt lợi ích tổ quốc trên hết, kế đến là phúc lợi toàn dân. Phải nhớ rằng không một chánh thể nào tồn tại mãi mãi, nhớ rằng quan nhất thời dân vạn đại để quay về với dân tộc. Đừng để đến khi quá trễ và những sai lầm của lịch sử lại lập lại, gây thêm đau thương thù hận cho dân tộc nầy. Người Việt Nam chịu quá nhiều đau thương do đảng cộng sản gây ra rồi.
3- Người Việt ở hải ngoại không bao giờ quên đồng bào trong nước. Hãy nghe tâm tình của Thượng Nghị Sĩ Canada gốc Việt, ông Ngô Thanh Hải sau đây:
“Tôi tin tưởng mãnh liệt rằng với nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú, với nhân lực dồi dào và trẻ, với bản tính cần cù, nhẫn nại, cộng thêm nguồn năng lực trí tuệ trẻ ở hải ngoại, chừng 20 năm con rồng Việt Nam sẽ cất cánh bay lên ngang hàng cùng Thái Lan, Đài Loan, có thể gần bằng Nam Hàn, Singapore, và sẽ không hề thua kém họ. Và bản thân tôi cũng có trách nhiệm với đất nước, dân tộc tôi. Chừng nào tôi còn là Thượng Nghị Sĩ, tôi sẽ vận động chánh quyền Canada giúp đỡ phát triển, đầu tư vào Việt Nam, tôi sẽ xin những nước chủ nợ xóa, giảm nợ và hỗ trợ Việt Nam trong những kế hoạch kinh tế lớn của họ. Điều nầy chỉ xảy ra khi người dân Việt Nam có đầy đủ quyền tự do, dân chủ và nhân quyền”.
4- Và lắng nghe một cư dân mạng đưa ra đề nghị để giải quyết vấn nạn của Việt Nam như sau: (Xin lỗi tác giả vì trong lời bình luận, tôi không thấy tên tác giả) “Cũng dễ thôi. Đảng cộng sản hãy hòa hợp với đồng bào Việt Nam đang đau khổ vì chế độ cộng sản trong nước trước.”
- Ra lệnh chấm dứt ngay tức khắc mọi cuộc bắt bớ, mọi hành động tra tấn của công an côn đồ đối với dân chúng.
- Truy tố, nghiêm khắc trừng trị cá nhân những công an côn đồ đã tra tấn, sát hại đồng bào nạn nhân.
- Đền bù xứng đáng cho gia đình nạn nhân.
- Nghiêm cấm ngay lập tức mọi hành vì cướp đất, xâm phạm thân thể, tài sản và gia cư của dân chúng đồng bào.
- Trả ngay đất đai đã lấy của đồng bào dân oan.
- Đối với những gia đình của chế độ VNCH và đồng bào vượt biên tỵ nạn cộng sản: Hãy trả ngay nhà cửa, đất đai, tài sản đã lấy của họ. Hãy triệu hồi mọi phần tử tay sai nằm vùng phá hoại người Việt tỵ nạn cộng sản ở nước ngoài về nước.
- Chấm dứt tuyên truyền gây chia rẽ giữa người Việt Nam với nhau.
- Đối với người yêu nước, phản đối chế độ cộng sản đã và đang bị giam giữ trong nhà tù cộng sản kể từ sau năm 1975: Hãy trả tự do lập tức cho tất cả không trừ một ai.
- Hãy kêu gọi quốc tế vào Việt Nam vừa làm trọng tài, vừa hướng dẫn công chúng đồng bào Việt Nam tổ chức bầu cử tự do, thành lập chế độ dân chủ có quốc tế giám sát và hỗ trợ dài lâu như Campuchea, như các nước Đông Âu và Bắc Phi.
- Nếu những người đứng đầu chế độ cộng sản hiện nay sợ Trung cộng, không dám trực tiếp kêu gọi quốc tế, LHQ vào Việt Nam, hãy hỗ trợ cho nhân dân Việt Nam khắp nước đứng dậy để nhân dân Việt Nam kêu gọi quốc tế vào Việt Nam.
- Đối diện với sự phẫn nộ đang lan tràn khắp nước của đồng bào Việt Nam, đối diện với sự tàn bạo của đảng cộng sản Tàu, đảng cộng sản, đảng viên cộng sản Việt đang ở bước đường cùng. Không hòa giải với đồng bào Việt Nam, trong và ngoài nước, trước mặt, đảng viên cộng sản không thể tránh khỏi sự trừng trị tàn bạo của Trung cộng bởi 99% đảng viên đương chức ai cũng là những con ruồi, con hổ cần diệt trừ đối với cuộc thanh trừng đảng cộng sản Tàu!
- Chỉ một chế độ dân chủ dưới sự giám sát của quốc tế, của Liên Hiệp Quốc, đảng cộng sản, chế độ cộng sản sẽ chấm dứt, vĩnh viễn, nhưng chỉ bằng con đường này, chỉ dưới chế độ dân chủ có luật lệ nghiêm minh, chặt chẽ, đảng viên cộng sản mới còn sống sót”.
Người cộng sản nên nghiêm chỉnh xem xét đề nghị nầy, nếu muốn chứng tỏ thực lòng muốn HGHH với dân tộc.
Hãy tỉnh táo và khôn ngoan để giải ách nạn cho đất nước và cho cả chính mình.
Tiến sĩ Nguyễn Ngọc Sẵng

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét