Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

Chủ đề mùa QUỐC NẠN LẦN NHẤT 20.7.1954-2013

 Chủ đề mùa QUỐC NẠN LẦN NHẤT 20.7.1954-2013



NẮNG ĐẸP MIỀN NAM!!!

(chương trình định cư và tiếp nhận đồng bào di cư miền bắc)

Sau khi Hiệp định Genève được ký kết ngày 20.7.1954, làn sóng người miền bắc đã ra đi trong khuôn khổ hiệp định đã lên đến gần một triệu người. Con số nầy đã được Chính quyền Ngô Đình Diệm tiếp nhận và được định cư với sự giúp đỡ của các quốc gia đồng minh. Đây là một nổ lực đầy tình tự dân tộc của Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Một điểm son cho nền đệ nhất cộng hoà.

Đây là vấn đề mà Phật Giáo Ấn Quang và các hàng ngũ ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản như: GS Cao Văn Hở, nhà báo Nguyễn Thanh Huy, Tâm Duy Phan Duy Chiêm, Trần Quý Hùng, Cựu Tướng Tôn Thất Đính, HT Thích Thắng Hoan, GS Trần Quang Thuận, Ni sư Chúc Hiếu, Nguyễn Huy Sỹ, Diệu Đức, ca sĩ Triệu Mỹ Ngân, Nguyễn Phú Hùng, GS Nguyễn Văn Sâm, nhà báo Vũ Ánh, cựu Đ. Tá Đặng Nguyên Phả, và nhà Đào Văn Bình, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng... hãy tự ăn năn, sám hối vì đã bêu xấu chế độ của Tổng Thống Ngô Đình Diệm.

Quý vị đã làm gì ?? trong thời điểm nầy để chia sẽ niềm khổ đau của đồng bào ruột thịt miền bắc đang vì nạn cộng sản mà rời bỏ quê hương đến với miền nam nắng ấm hiền hoà và tin tưởng vào chính nghĩa quốc gia của một nước đang trong thời kỳ tân lập son trẻ như VNCH?? Trong khi Tổng Thống Ngô Đình Diệm phải vừa lo lắng cho một triệu đồng bào ruột thịt, đồng thời phải bình định khắp nơi vì loạn xứ quân và Bình Xuyên vừa phải xây dựng khẩn cấp nước VNCH trong việc hội nhập vào cộng đồng thế giới. Quý vị đang bị khiếm thị giác và thính giác?? Trời sinh quý vị có 2 tai, 2 mắt để phân biệt chính tà, phải quấy, sao quý vị tự phá huỷ các cơ quan chức năng mà trời đã ban phát cho quý vị?? Tôi là một hậu duệ của VNCH , thành thật mà nói, tôi rất tội nghiệp cho sự khuyết tật của quý vị!!

CHƯƠNG TRÌNH GIÚP ĐỠ ĐỒNG BÀO DI CƯ:

Ngày 9.8.1954 Phủ" Tổng Uỷ phụ trách đồng bào tị nạn" với nhiệm vụ điều khiển việc định cư, đón tiếp và gây dựng cơ sở mới cho đồng bào di cư ( Nghị định 111.TTP/VP)
Ngày 02/02/1955, Hoa Kỳ đã hoàn tất chương trình viện trợ để ổn định 500.000 người di cư... Ngày 28/02/1955, Hoa Kỳ tháo khoán 18 triệu Mỹ Kim giao trực tiếp cho Việt Nam mà không qua tay Pháp...

Bắt đầu từ 11/3/1955 thì ngay khi tầu cập bến được cấp 800 đồng mỗi người, cấp một lần một và sau đó được đưa tới các trại định cư. Khi tới trại định cư được cấp 3.000 đồng để tự túc dựng lấy một căn nhà, chia làm ba kỳ để mua vật liệu cất nhà như tre, nứa. Chưa kể được cấp phát giường chiếu, chăn mùng, cấp phát dụng cụ làm ruộng, hạt giống, phân hóa học để mưu sinh. (Tài liệu Phủ Tổng Ủy di cư, trích lại trong Bình Giả, quê Hai, tác giả Đình Quang).

Bên cạnh đó, có nhiều cơ quan từ thiện như CARE cung cấp 25 ngàn thùng quần áo, giầy dép

Ngày 1/7/1955, ngân khoản mà Hoa Kỳ đã trợ cấp cho người di cư là 1 tỉ 58 triệu. Trong đó có 480 triệu để trợ cấp định cư, 300 triệu để trợ cấp cho người định cư làm nhà.

Ngày 1/7/1955, đại sứ Mỹ Rheinarat trao cho Thủ tướng Ngô Định Diệm ngân phiếu 11 triệu Mỹ Kim của dân chúng Hoa Kỳ tặng cho người di cư. Không quên là trước đó tháng 12/1954, tướng Lawton Collins đã trao một chi phiếu 28.571.428 triệu Mỹ Kim. (Trích Bình Giả, quê Hai, Đình Quang).

Cũng cần ghi nhận là những số tiền lớn như thế đã được trao cho Thủ tướng Ngô Đình Diệm, sau đó được phân phối cho các trại tị nạn về phân phối lại...Khi tới trại tạm cư, mỗi người được trợ cấp 12 đồng/ngày cho người lớn và 6 đồng/ ngày cho trẻ em. ..

Tính đến ngày 30/10/1955 có tất cả là 887.890 người đã được di cư vào miền Nam. Trong đó cần định cư 596.031 người. Còn lại 140.000 sống rải rác khắp nơi và 125.393 là gia đình các quân nhân. Để định cư con số hơn nửa triệu người thì chính quyền đã cho thiết lập được 156 trại ở Nam Phần, 65 trại ở Trung Phần và 34 trại ở vùng Cao Nguyên...

Hơn nửa triệu người cần được tái định cư, phải lo cho họ có nơi ăn chốn ở, có công ăn việc làm tự túc, có trường học cho trẻ em, có trạm y tế cho người ốm đau và nhất là nơi thờ phượng tôn giáo. Ở chỗ nào có dân di cư thì ở đấy có chùa chiền, nhà thờ...

Đó là một điểm son cho việc định cư gần một triệu người tỵ nạn...
Cơ quan xã hội công giáo Hoa Kỳ, The National Catholic Welfare Conference (NCWC) với 400.000 cân (Anh) sữa bột và sau đó còn gửi thêm một số lượng khổng lồ là 1.000.000 pounds sữa bột, 900.000 pounds dầu ăn, bơ và phó mát...
Bên cạnh cơ quan xã hội công giáo Hoa Kỳ, còn có cơ quan The Catholic Relief Service đã cứu trợ 1.100 tấn quần áo và thuốc men, 50 máy may và trường học dạy may, giúp xây cất 69 nhà thờ, giúp xây dựng 81 Hợp tác xã, giúp xây một nhà thương ở Biên Hòa với 250 giường bệnh, giúp xây dựng các trại mồ côi ở ở Thủ Đức, Gò Vấp, Ban Mê Thuột, giúp xây dựng nhà thương cho người cùi ỏ Di Linh, giúp xây dựng 4 nhà máy làm gạch ở Phước Lý, Biên Hòa, Tây Ninh và Đà Lạt...
Phải kể thêm các cơ quan thiện nguyện khác như The Phiippine Jaycees, UNICEFF, Rotary club và Jaycee, The American Women Association, Operation Brotherhood, Hội cứu trợ công giáo Pháp và Đức do giám mục Rhodain và Daniels đại diện v.v… (trích tài liệu International Assistance To Refugees)
Rất nhiều bàn tay đã dơ ra để giúp đỡ người di cư trong lúc đầu đến lập nghiệp ở miền Nam.
Cơ quan FOA đã gửi sang những máy làm gạch để ngày đêm dân di cư sản xuất lấy gạch xây trường học.

Nhưng có một vài trại đinh cư như các trại ở Củ Chi mà con số người di cư lúc đầu lên đến 6, 7 ngàn người. Trại này do người Pháp đỡ đầu, được hưởng nhiều quyền lợi từ hai phía, từ chính quyền đến người Pháp giúp ủi đất, dựng nền nhà, đào giếng, xây dựng trường học, nhà thương, nhà thờ do tiền quyên được của nhật báo Le Figaro ở bên Paris tài trợ.

Còn đối với người Mỹ thì như nhận xét sau đây trong Passing the Torch: “Cái Sắn was hailed by the US as a symbol of South Viet Nam‘s determination to shelter people who linked their future with that of the free government”. (Trích Passing the Torch, trang 141) Cái Sắn được chính quyền Mỹ chào đón như biểu tượng về lòng quyết tâm của miền Nam Việt Nam để che chở những ai đặt tương lai của họ vào tương lai của một chính quyền tự do”.

Nhưng để đất có thể trồng trọt được, cơ quan USOM đã dùng 110 máy ủi đất để cào sới đất, sau đó dùng máy cầy san đất. Tính chung là 1.800.000 mét đất đã được ủi và cào xới.
Chính quyền có cấp phát cho các gia đình trâu để cầy ruộng. Trâu mua từ Thái Lan về. Đã có 2148 con trâu đã được cấp phát cho các trại di cư ở Nam Phần và 40 con ở Trung Phần.
Riêng ở Cái Sắn, cứ 4, 5 gia đình chung nhau một con trâu để cầy ruộng...

Trên toàn thể các trại di cư, chính phủ đã giúp đào được 5405 cái giếng và phân phối khoảng 400 tấn phân bón. Đồng thời phân phối khoảng 60 ngàn cuốc xẻng. Chính phủ cũng cho nông dân đi định cư vay một số tiền là 118.217.200 triệu đồng.
Chính phủ Hoa Kỳ còn cung cấp cho dân định cư, lúc đầu là 50.000 người, dự trù thêm 50.000 nữa, một số tiền là 400 triệu đồng cùng với tất cả các dụng cụ nông nghiệp mà số tiền tính ra khoảng 1 triệu Mỹ kim.

Miền nam, được lựa chọn bởi chính người miền bắc sau một thời gian sống với cộng sản... sống với con ác quỷ họ Hồ và đồng bọn. Một triệu lá phiếu bằng chân ra đi trong thời gian quy định của Hiệp Định Genève, đã chứng minh cho thế giới biết thế nào là bộ mặt thật của Hồ cho và Đảng csVN sau 9 năm (1945-1954) cầm quyền tại miền bắc. Sau 20 năm sống với miền nam ( 1955-1975) với VNCH những người dân di cư miền bắc không một người nào có ý định trở lại miền bắc, đó là những câu trả lời rất thiết thực cho các bạn trẻ còn đang sống trong chế độ hiện nay. Các bạn hãy nhìn lại những đoạn đường đã qua, kiểm điểm lại với thực trang ngày hôm nay để tìm cho mình một hướng đi tốt cho tương lai.

Hãy nhìn lại việc bán nước của tập đoàn Ba Đình và Đảng CSVN trong thời gian qua, để đừng tiếp tục lầm lạc trong việc ủng hộ tà quyền đàn áp nhân dân vn và đưa đất nước vào vòng nô lệ đại hán!

Chương trình định cư cho một triệu đồng bào miền bắc...các giáo phái như Cao Đài, Hoà Hảo lần lượt đem quân về để sát cánh với Tổng Thống NĐD trong việc giữ gìn an ninh lảnh thổ VNCH, đã nói lên được khả năng trị quốc của tổng thống Ngô Đình Diệm trong thời gian đầu lập quốc.

Tôi tiến, hãy theo tôi;
tôi lùi, hãy bắn tôi;
tôi chết, hãy trả thù cho tôi.
Tôi không phải là thần thánh,
tôi chỉ là một người bình thường,
tôi chỉ biết thức khuya, dậy sớm làm việc,
một lòng hiến dâng đời tôi cho đất nước và dân tộc.
(Ngô Đình Diệm)
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=129500090533462&set=a.129499497200188.28825.100004204144219&type=3&theater

Chỉ mới nhận nhiệm sở có vỏn vẹn 13 ngày, Thủ Tướng Diệm cùng các cộng sự của ông đã xăn tay áo bắt tay ngay vào việc tổ chức tiếp đón và định cư đồng bào Miền Bắc, với sự giúp đỡ của Hoa Kỳ. Đến đây thì người Pháp và người Mỹ mới có thể nhận thức được tài năng của ông Diệm và anh em của ông. Cùng với 15 cộng sự viên, ngân khố trống rỗng, nhân lực thiếu thốn trầm trọng, quân đội thất tán, lòng người còn ngơ ngác hoang mang, không hiểu bằng cách nào mà Thủ Tướng Diệm có thể tổ chức được một guồng máy khổng lồ và hữu hiệu đón nhận trong vòng 10 tháng một khối lượng người đông đảo tới một triệu. Chính quyền đã phân phối thuốc men thực phẩm, phân định khu vực cư trú tạm thời hoặc vĩnh viễn cho đồng bào di cư, cùng vô số những công tác không tên khác. Bộ Tổng Tham Mưu điều động 300 ngàn binh sĩ trấn đóng khắp các quân khu bảo vệ làng thôn, song song với việc gấp rút tiếp thu những vùng Việt Minh đã rút đi về Bắc, v.v.. Nào phải có những công việc đón nhận và định cư ấy đâu, với đồng bào Miền Nam, chính phủ ông Diệm soạn thảo những kế hoạch phục hồi, tái thiết, phát triễn kỹ nghệ, chấn hưng nông nghiệp, khuyến khích và tài trợ đồng bào Miền Trung vào Nam khẩn hoang lập ấp, đẩy mạnh công tác cưỡng bách giáo dục cấp tiểu học và trung học trong hạng tuổi từ 6 đến 14, xây dựng thêm đại học tại Sài gòn và Huế, hỗ trợ đại học Chính Trị Kinh Doanh tại Đà Lạt. Xuất thân từ Trường Hành Chánh, Thủ Tướng Diệm luôn mang mển trong lòng hoài bão gầy dựng một thế hệ viên chức tài năng, mẫn cán và liêm khiết như ông, nên ông đã đích thân thúc đẩy việc thành lập Trường Quốc Gia Hành Chánh để cung cấp cán bộ lãnh đạo đến tận cấp quận. Đất nước vẫn còn đang trong hiểm họa của một cuộc chiến tranh chống cộng tiềm tàng, ông Diệm đã nghĩ đến việc gởi các sinh viên Quốc Gia Hành Chánh theo học những khóa quân sự tại các quân trường lớn, để họ trở thành những hào kiệt văn võ song toàn.

Với nhân lực bổ sung từ Miền Bắc gần một triệu người và với dân số 14 triiệu, trong đó 90% sống bằng nông nghiệp, chính phủ Ngô Đình Diệm đã có chương trình cấp phát ruộng đất cho nông dân, nên trong vòng vài năm sản lượng lúa đã lên đến nhiều chục triệu tấn. Sau một thập niên chiến tranh từ 1945 - 1955, nước Việt Nam Cộng Hòa dưới thời chính phủ ông Diệm đã có thể bắt đầu xuất cảng nhiều triệu tấn gạo để lấy ngoại tệ. Công cuộc phát triễn kỹ nghệ, thương mại cũng được phát triễn mạnh mẽ, những mặt hàng nội hóa đã dần dần có thể cung ứng đủ cho nhu cầu tiêu dùng trong nước. Người Việt Nam không có tư tưởng chuộng hàng ngoại quốc, vì phẩm chất hàng nội địa rất cao. Từ một nước nghèo nàn, lạc hậu, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Tổng Thống Diệm đã đưa Việt Nam lên hàng cường quốc Đông Nam Á, trước sự ngạc nhiên cùng cực của người Mỹ và sự kính nể của các nước Á châu, nhất là những lân bang như Lào, Miên, Thái, Phi.

Nước Phi có giải thưởng Tổng Thống Magsaysay dành trao tặng cho những vị nguyên thủ quốc gia tài năng của châu Á, năm 1960 đã tặng giải này cho Tổng Thống Ngô Đình Diệm của Việt Nam Cộng Hòa, bởi những thành tích sáng chói mà ông cùng chính phủ của ông đã tạo được. Tổng Thống Diệm
đã làm một nghĩa cử cao đẹp, khi ông hiến tặng số tiền thưởng 15 ngàn mỹ kim cho ngân quỹ của Đức Đạt Lai Lạt Ma cứu giúp người Tây Tạng vượt biên sang cư ngụ tại Ấn Độ, mặc dù ông là người công giáo thuần thành. Một hành động hết sức đáng ca ngợi của người chí sỉ tài đức vẹn toàn nầy.

Hậu duệ VNCH có dịp hồi tưởng lại một giai đoạn đen tối của lịch sử với cái chết bi thảm của Tổng Thống Diệm, để nhận ra rằng một con người mà đã dâng hiến trọn cuộc đời cho dân tộc và đất nước ấy, dù có bao nhiêu cuốn sách hay bài viết vu khống, bôi nhọ, nhưng hình ảnh một lãnh tụ kiệt xuất nhất của Việt Nam trong nửa sau thế kỷ 20 là Tổng Thống Diệm vẫn luôn là ánh sao chói chang trong lòng người hậu thế và trong lịch sử. Dĩ nhiên Tổng Thống Diệm đâu phải là một ông thánh, để không có những lỗi lầm đáng tiếc, nhưng ông chưa bao giờ có những hành động làm dân tộc ông hỗ thẹn. Trái lại, Tổng Thống Diệm đã để lại trong lòng thế hệ sau tấm gương bất khuất của một sĩ phu : Uy Vũ Bất Năng Khuất. Dân tộc Việt Nam luôn ngẫng cao đầu hãnh diện có một vị lãnh đạo không bao giờ chịu cúi đầu khuất phục trước ngoại bang, dù đó là người Pháp, người Tàu hay người Mỹ. Chúng ta và các thế hệ Việt Nam sau nên ghi khắc trong tim niềm kiêu hãnh này : Trong sử sách Đông, Tây và của cả cộng sản, chưa từng có sử gia nào dám gọi Tổng Thống Ngô Đình Diệm là bù nhìn của Pháp hay Mỹ.

Sĩ khí của một nhà nho dân tộc trong con người ông trước những cơn phong ba bão tố như là một bụi TRÚC vươn cao ngạo nghễ...không bao giờ bị đổ gảy mà chỉ có trốc gốc.
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=172212906290683&set=t.100005059237786&type=3&theater
Tổng Thống Ngô Đình Diệm muốn thiết lập một chính thể và một chính quyền theo mô thức Vương Đạo mà người đã được thấm nhuần trong kinh sử Nho giáo từ thời niên thiếu. Chỉ tiếc rằng người là một nhà nho cô đơn ở giữa một thời thế nhiễu nhương, cả bạn lẫn thù đều kính sợ nhưng căm ghét ông, vì họ không thể so sánh được với ông. Một nhà biên khảo Hoa Kỳ đã kính trọng gọi Tổng Thống Diệm là The Last Confucian : Kẽ Sĩ Cuối Cùng trong thời đại của chúng ta.

"Miền nam nắng đẹp" viết để tưởng nhớ công lao của một chí sỉ một đời tận tụy vì nước vì dân, một người lèo lái con thuyền quốc gia vượt qua từng cơn sóng dữ lúc mới ra khơi.


Nỗi lòng

Gươm đàn nửa gánh quẩy sang sông
Hỏi bến : thuyền không lái cũng không !
Xe muối nặng nề thân vó Ký
Đường mây rộng rãi tiếc chim Hồng
Vá trời lấp biển người đâu tá ?
Bán lợi mua danh chợ vẫn đông !
Lần lữa nắng mưa theo cuộc thế
Cắm sào đợi khách thuở nào trong ?
(Ngô Đình Diệm, 1953)

Còn nhiều nữa những kỳ công của một con người khiêm tốn như Ô Diệm không thể kể ra hết, ông đã đem nước Việt Nam Cộng Hòa ngẩng cao đầu trên trường thế giới, trở thành một quốc gia hùng mạnh nhất Đông Nam Á thập niên 1950 – 1960. Tất cả những công lao to lớn ấy đã rất hiếm khi được một nhà viết sử thế giới phương Tây và Hoa Kỳ nào liệt kê ra để vinh danh Tổng Thống Diệm. Trái lại, những kẻ gọi là những nhà viết sử vô tư và khách quan đó, đã tỉ mỉ dùng kính khuếch đại rọi vào từng ngóc ngách khiếm khuyết của một chính quyền non trẻ thiếu thốn nhân lực, kinh nghiệm và cực nghèo nàn, hả hê một cách độc ác trưng lên từng trang sách những : “sự thật” về một chính thể “độc tài”, một chính quyền “tham nhũng”, một bộ máy “thối nát”, để che dấu và biện minh cho sự bất lực, hèn nhát, ngu dốt, đểu cáng, sát nhân và cuối cùng là sự tháo chạy của một cường quốc kiêu ngạo.

Lý Bích Thuỷ,ngày 28.6.2013


Nguồn: Facebook

1 nhận xét :

  1. Quý vị đã làm gì ?? trong thời điểm nầy để chia sẽ niềm khổ đau của đồng bào ruột thịt miền bắc đang vì nạn cộng sản mà rời bỏ quê hương đến với miền nam nắng ấm hiền hoà và tin tưởng vào chính nghĩa quốc gia của một nước đang trong thời kỳ tân lập son trẻ như VNCH?? Trong khi Tổng Thống Ngô Đình Diệm phải vừa lo
    NẮNG ĐẸP MIỀN NAM!!!

    lắng cho một triệu đồng bào ruột thịt, đồng thời phải bình định khắp nơi vì loạn xứ quân và Bình Xuyên vừa phải xây dựng khẩn cấp nước VNCH trong việc hội nhập vào cộng đồng thế giới. Quý vị đang bị khiếm thị giác và thính giác?? Trời sinh quý vị có 2 tai, 2 mắt để phân biệt chính tà, phải quấy, sao quý vị tự phá huỷ các cơ quan chức năng mà trời đã ban phát cho quý vị?? Tôi là một hậu duệ của VNCH , thành thật mà nói, tôi rất tội nghiệp cho sự khuyết tật của quý vị!!...

    Trả lờiXóa