Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

Thơ gởi anh Đằng

 Xin giới thiệu.
  Quý độc giả muôn phương. dù trong hay ngoài nước, là nạn nhân " Chiến tranh Nhồi so " Việt Cộng Nằm vùng MTGPMN/VN, lá thơ " GỞI ANH DẰNG ", Với chất giọng Miềm Nam- Chân thành, chất phác và mộc mạc quê mùa, nên " Dễ tin nên mắc...dễ nghe nên lầm! "- Cộng Sản?! Thât rất xúc động & Thương Cảm!!!
   Huỳnh Mai St.8872


Thơ gởi anh Đằng

Nguyễn Ngọc Già (Danlambao) - Tôi có chút đắn đo khi đặt tựa bài viết. Ban đầu tôi định lấy tựa đề “Tôi ủng hộ ông Lê Hiếu Đằng”, nhưng vì muốn chuyển tải bài viết đến nhiều độc giả, nên cuối cùng tôi đã đặt tựa như hiện hữu. Đó cũng là lý do, tôi cần viết theo văn phong “thơ từ” của dân miền Nam, mong anh thông cảm.
Sài Gòn, ngày 5 tháng 12 năm 2013
Anh Đằng!
Tui không khách sáo để thêm vào những chữ “kính”, “mến”, “thân” v.v... nên anh cho phép tui được xưng hô như vậy nha anh Đằng. 
Một điều chắc chắn, anh không thể nào nhớ tui, nhưng tui thì biết anh. Tui biết chủ yếu vài lần anh có đến thăm gia đình tui và cùng sinh hoạt chi bộ với ba tui sau 1975. Ba tui mất nhiều năm rồi. 
Ba tui là “Việt cộng nằm vùng”, thuộc biệt động thành Sài Gòn - Gia Định trước 1975, đã từng đi tù dưới chế độ VNCH, án 3 năm. Ông già tui hoạt động dưới vỏ bọc nhà sản xuất lớn lúc bấy giờ. Gia đình tui giàu có từ việc sản xuất này và nhờ nó mới dư tiền nuôi bọn “ăn cháo đá bát” mà ông (và tất nhiên cả anh, trước ngày 4/12/2013) gọi là “đồng chí” (!). Tui thì chưa bao giờ bước chân vào cái “đảng quỷ ma” đó. Gia đình tui may mắn hơn gia đình bà Nguyễn Thị Năm (Cát Hanh Long) hồi xưa, nghĩa là chỉ... bị quýnh tư sản thôi. Tụi nó không lấy hết, nên còn lại căn nhà lầu 3 từng mặt tiền để ở, và sau này cho mướn, để ba má tui có thêm tiền chợ, chứ lương hưu thì thấm vào đâu. Đương nhiên, anh cũng biết, sau bảy lăm, gia đình tui cũng như các doanh gia khác, “dẹp tiệm” luôn(!).
Nói thiệt, tui thấy chế độ VNCH nhân hậu và tuân thủ pháp luật. Án ba tui nhẹ, vì ổng làm “kinh tài” và móc nối cho “cán bộ” trong “khu” về thành chứa chấp, nuôi giấu trong nhà và đưa đi theo “đường dây” định sẵn của “tổ chức” (vì là dân Sài Gòn nên rành rẽ đường sá và địa điểm), chứ không tham gia trực tiếp khủng bố, ám sát. Nói cho ngay, những người làm “kinh tài”, theo tui, tội cũng chẳng vừa, vì không có họ, cộng sản Việt Nam làm sao mà tồn tại, “ăn dầm nằm giề” ngay trong lòng “địch”, phải không anh. Tất nhiên, với tư cách là con, tui cũng chẳng mong ba tui bị tù nặng. Đó là sau này nhìn lại, chứ hồi đó, còn trẻ quá, tui chẳng hiểu gì cho lắm hai chữ “cộng sản Việt Nam”, ngoài những gì tuyên truyền trên tivi hồi xưa. 
Dân mình (thường dân) thời đó ở Sài Gòn cũng hững hờ lắm, tới lúc những chương trình thuộc (tên gì tui không nhớ nổi) “chiến tranh tâm lý” là hay dẹp qua một bên, chỉ chú ý chương trình văn nghệ là chánh. Tui nghĩ VNCH thua trận, ngoài các yếu tố chánh như sau này nhiều người phân tách, thì việc tuyên truyền hồi đó yếu quá cũng góp phần thua không nhỏ đâu. Sau này ngó lại, đồng bào ngoài Bắc, phải nói cộng sản Việt Nam nó “nhồi sọ” ghê gớm. Bằng chứng thì khỏi trình ra, phải không anh Đằng. Vả lại, sau 1975, dân miền Bắc vào Sài Gòn định cư, tôi quen cũng nhiều, nên thấy rõ sự nguy hiểm và tác hại rất lớn của “chiến tranh nhồi sọ”. 
Cộng sản Việt Nam nó thắng, cũng một phần do nhồi sọ tốt. Tui thấy tụi nó gieo lòng căm thù, đố kỵ, khích bác, chia rẽ... rất giỏi. Cũng chẳng có gì lạ với Lê Duẩn, anh em Lê Đức Thọ - Mai Chí Thọ, Đỗ Mười v.v... Ý tôi là sau 1975, chứ không bàn về miền Bắc trước đó, vì tui sanh ra và lớn lên ở Sài Gòn nên đâu có rành. 
Tui nhớ, đâu khoảng từ 1985 trở về trước, miền Nam đâu có băng hoại dữ vậy, dù thời đó còn nghèo đói thấy mồ tổ, nhưng hàng xóm láng giềng, bạn bè, bà con v.v... đối xử với nhau có đâu mà tệ dữ! Sau này, ngày càng đổ đốn. Tôi cho đó là nhiễm độc và lậm sâu theo từng năm tháng dần trôi... “êm ả” trong cái nghèo, cái đói, cái đìu hiu và cái... mất dạy của cộng sản Việt Nam gây ra..
Tui nghĩ, sau 1975, anh lao vào công việc, nên không chú ý giáo dục nặng tính nhồi sọ và nói láo quá, riết quen, nên không cần mất nhiều thời gian, chỉ qua 10 năm là... đủ (!). Từ đó nó truyền nhiễm và lây lan rất lẹ như virus, mới đẻ ra biết bao nhiêu là “quái nhân” sau này. Nói vậy là mấy tay cộng sản Việt Nam bây giờ nhảy dựng cho mà coi, vì tụi nó cứ nói cái gì xấu là “đổ thừa” cho tụi nó. Kiểu này, cãi miết tới sáng, thôi bỏ qua.
Chắc anh không quên khái niệm “cách mạng ba mươi tháng tư” phải không anh? Sẵn đây, chia sẻ thêm cho các bạn trẻ biết khái niệm đó nôm na là: bọn cơ hội, bợ đít, xum xoe, theo đóm ăn tàn, gió chiều nào xoay chiều đó, thượng đội hạ đạp, chẳng có lập trường, quan điểm, chẳng có cái gì cho nghiêm túc và đàng hoàng lương thiện cả. Tụi mấy thằng Tư Tài, Ba Đua, Phạm Phương Thảo v.v... cũng từ đó mà ra, chứ đâu, nói gì đến mấy thằng Hoàng Trung Hải, Nguyễn Thiện Nhân, Nguyên Xuân Phúc, Nguyễn Bá Thanh v.v...
Mà thôi, nhắc đến đám tụi này hay kiểu mấy thằng Ba Dũng, Tư Sang v.v... làm anh buồn thêm. Ý tôi không nói về “bệnnh công thần”, mà tôi muốn nói tụi này nó... hết thuốc chữa rồi, anh Đằng ơi! 
Tui kêu tụi cộng sản Việt Nam  bằng thằng, mà không sợ độc giả coi mình là thằng đầu đường xó chợ, vì nói nào ngay, về lý tui đâu có bầu bán gì cho tụi nó bao giờ đâu, về tình thì... khỏi bàn. Anh Đằng đừng buồn tui, vì anh bây giờ không còn là Cộng sản Việt Nam nữa rồi, đâu có sao đâu. Tánh tui rạch ròi, rõ ràng, thẳng ruột ngựa, anh đừng phiền tui nghen!
Tôi nhớ hoài, thuở sanh tiền, mỗi khi nhắc về anh, ông già tui luôn đặt niềm tin vào anh và thường kết thúc sau khi nói chuyện bằng câu: “Thằng Đằng được lắm”.
Thú thật, hồi xưa tui đã chán ngấy cái “đảng này” rồi, nhất là lúc ba tui khuyên tui vô đảng. Ổng nói với tui bằng những câu quen thuộc, đại loại: “Muốn đấu tranh với những kẻ xấu trong đảng thì phải đứng vào tổ chức, tiếng nói mới có trọng lượng”. Tánh tui thấy gì không đúng thì hay “cãi” (bây giờ người ta hay dùng tranh luận, tui không thích chữ này, nhưng xài riết rồi quen). Cãi tới cùng. Khi đuối lý, ba tui hay đem anh ra nói: Mày nói vậy, chứ còn nhiều người tốt lắm, như thằng Đằng đó!”. Tui cãi tiếp: “Chỉ có mình ông Đằng. Ổng cũng có làm gì được đâu?”. 
Sau này, những năm cuối đời, mỗi chiều cuối tuần (lúc đó chưa được nghỉ làm ngày thứ bảy) tui chạy vô thăm ông già, bà già, thấy tội lắm. Tui nhớ hoài, những buổi chiều tà, nắng đã lợt dần, trời chuyển sang màu tím trầm buồn. Ba, má tui ngồi héo hắt nhìn ra cửa trông con cháu. Thê lương và ảm đạm lắm. 
Tui thấy ông già ngồi buồn quá, có lần an ủi: Thôi ba à, chuyện mấy chục năm rồi, cũng qua hết rồi, gia đình mình còn vầy là cũng đỡ hơn nhiều người lắm.
Ổng nói: Tao đâu có buồn chuyện nhà. 
Tui hỏi: Vậy ba buồn chuyện gì?
Ổng nói: Lâu quá, gần cả 5 năm rồi, tao không gặp thằng Đằng. 
Tui nói: Thôi ba ơi! Ổng giờ này làm gì, ở đâu, ba quan tâm làm gì. Cộng sản mà! Thằng nào cũng vậy thôi.
Ổng không chịu: Không, tao không tin. Bởi vì mấy chục năm rồi, nếu nó là đứa bon chen, giả nhân giả nghĩa, cơ hội thì cộng với khả năng của nó thì nó làm đến gì, chứ đâu phải dừng lại ở chỗ lèng quèn như vậy! Nó phải ở trung ương, cỡ thủ tướng chứ đâu phải thằng Sáu Khải được. Còn không, tệ gì nó cũng phải là chủ tịch thành phố hay bí thư thành ủy. Tao tin nó là người thương dân, yêu nước. Chỉ là nó sai lầm như tao thôi.
Bây giờ, khi anh rời bỏ tụi cộng sản Việt Nam, tui tin anh, anh Đằng. Dù tui không có chứng cớ, dù anh có thể không làm gì được nhiều hơn với tuổi già, sức yếu như bây giờ, nhưng tui tin anh, bởi vì:
Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì, anh biết không?
Để gió cuốn đi.
Tui hy vọng, quyết định từ bỏ đảng của anh sẽ là cơn gió lớn để cuốn hút nhiều ngọn gió nữa cùng anh tạo ra cơn bão quét sạch những đau khổ cho dân mình. Sau cơn bão lớn, nhất định bầu trời Việt Nam chúng ta sẽ rạng ngời và toàn dân sẽ bắt tay nhau làm lại từ đầu. Một khởi đầu dù muộn nhưng vững bền cho con cháu anh, con cháu tôi và cho con cháu tất cả người Việt Nam trong và ngoài nước.
Chúc anh mạnh khỏe, nghị lực và kiên trì. Gởi tặng anh bản nhạc “Để gió cuốn đi” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn [*], nghe giải trí và tiếp thêm sức mạnh cho anh, anh Đằng nghen.
Chú thích:
P/s: bài viết gởi riêng Dân Làm Báo, nhưng tác giả rất cám ơn bất kỳ trang nào dẫn về.
 Nguồn:http://danlambaovn.blogspot.com/2013/12/tho-goi-anh-ang.html#more
Bình luận:
 


Hỡi các đảng viên có lương tri, hãy từ bỏ đảng, đảng đoạt quyền hiến pháp của nhân dân, chúng dùng hiến pháp để dân mất hết quyền, để chúng toàn quyền bán nước, cướp đất đai, mồ mả, các tài sản khác của nhân dân, chúng lộ nguyên hình chống lại Tổ tiên người Việt, chống lại nhân dân, chống lại dân tộc, hỡi các đảng viên có lương tri vì con cháu các vị, vì đất nước hãy can đảm ra khỏi đảng

 Thị Nở
Phải công nhận là đảng vẹm tẩy não người ta quá tài tình , chỉ khi nào vắt xong chanh thì cái vỏ sẽ quẳng đi ko thương tiếc . Đảng vẹm ko bao giờ biết nhục là gì , nếu mình ngon thì ko ai từ bỏ thẳng thừng như vậy .Ông Đằng từ bỏ đảng là 1 cái tát tai cho đảng và cũng là 1 hồi chuông cảnh tỉnh những thằng đồng chí còn đang mải mê đớp hít , bòn rút của dân . Chỉ nay mai nữa thôi , đảng vẹm sẽ ko còn được từ bỏ mà là tiêu diệt . Diệt cs thì mới mong xây dựng lại đất nước hùng mạnh 
    Đảng vẹm đã ru ngủ bao nhiêu thế hệ , vẽ nên 1 cái thiên đường ảo tưởng , dùng thủ đoạn để đè dầu cưỡi cổ phục vụ cho lợi ích riêng tư mà quên đi tự hào dân tộc. Ai đã thức tỉnh và từ bỏ đảng , sẽ trở thành người , còn những kẻ nào chỉ vì chút bổng lộc mà phải quì gối khom lưng trước giặc thù , thì mãi mãi chỉ là lũ dòi bọ , bị người đời khinh miệt . Hiểu dùm chút đi thụt bi ơi
  
Xin nói rõ để các bạn trên diễn đàn đừng hiểu lầm: Tôi rất ý thức rằng chúng ta cần phải đoàn kết để có sức mạnh chống ngoại xâm. Chẳng phải tôi khắt khe đối với sự quay về của những kẻ lầm đường lạc lối. Trái lại, tôi rất hoan nghênh. Đối với những đảng viên cộng sản như Đại tá Phạm Quế Dương, Đại tá Phạm Đình Trọng bỏ đảng, tôi không yêu cầu họ ăn năn, sám hối. Bởi vì họ ở trong hoàn cảnh, tình thế không thể hiểu cộng sản làm tan nát đất nước về mọi phương diện. Nhưng khi họ nhìn thấy bộ mặt thật của cộng sản là họ dứt khoát bỏ đảng không thương tiếc. Tôi đã từng viết bài ngợi ca họ.
Còn những thành phần ở Miền Nam như Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đắc Xuân, Lê Hiếu Đằng, Huỳnh Tấn Mẫm có cơ hội nhìn thấy sự tàn ác của cộng sản (qua nhân chứng, tài liệu, sách vở: gần 1 triệu đồng bào Miền Bắc phải từ bỏ mồ mả cha ông, ruộng vườn, nhà cửa để vào Nam tìm tự do; sự man rợ của cộng sản trong Cải Cách Ruộng Đất; bịt miệng, đày đọa những văn nghệ sĩ trong phong trào Nhân Văn từng dấn thân tham gia kháng chiến) mà đi theo cộng sản là những kẻ có tội tày đình. Dân đen quê mùa không có học vấn mà theo cộng sản thì không đáng trách. Còn những người có học ở Miền Nam mà bảo rằng họ theo cộng sản vì lý tưởng là nói dối, bất lương. Nếu thực sự lương thiện, khi tranh đấu đòi hòa bình, đòi chấm dứt chiến tranh là đòi cả hai phía. Đòi đuổi Mỹ thì cũng phải đòi đuổi Nga, Tàu.
Tại vì ông Đằng bảo Đảng Cộng Sản ngày nay không đem lại công bằng xã hội, quan chức tham nhũng, hèn với giặc nên ông bỏ đảng, chứng tỏ ông Đằng vẫn cho rằng cộng sản ngày xưa tốt. Tức là ông vào Đảng Cộng Sản vì lý tưởng; chứ không phải ngu. Theo tôi, cái dũng của người tự nhận mình là "trí thức" thì phải dám thẳng thắn nhìn nhận sai lầm của mình chứ không nên tìm cách nói quanh.
Tôi khuyên ông Đằng hay những người lầm đường lạc lối phải có sự sám hối để xứng đáng với tư cách con người. Cho nên, lời khuyên sám hối của tôi cho ông Đằng là mở ra một cánh cửa cho những người trót phạm tội "phản bội dân tộc" nên cải tà quy chánh. Người trót phản bội biết sám hối sẽ xứng đáng được hưởng sự bao dung của nạn nhân. Bản thân tôi, một chiến sĩ trong Quân Lực VNCH, cũng bị lương tâm dằn vặt suốt hơn 38 năm qua, vì mình đã không tận tình chiến đấu, dù chẳng hề viện cớ chối bỏ một phi vụ nào.
Bên thắng cuộc hay bên thua cuộc đều phải ăn năn, sám hối thì mới có sự đoàn kết để vượt lên trên mọi trên mọi tranh chấp thì sẽ yêu thương nhau, hòa hợp hòa giải với nhau được. Cộng sản là tà đạo. Phải hiểu dứt khoát như vậy mới dám bỏ chỗ tối để ra chỗ sáng. Cương Lĩnh hay Hiến Pháp của Đảng Cộng Sản là cuốn kinh thánh của bọn tà giáo, quỷ sứ! Nhất định phải vứt vào thùng rác, chứ không thể tu chính. Phải đồng loạt bỏ đảng để giải thể cộng sản thì mới thoát khỏi tai họa Hán hóa. Đó là một khẳng định.
Bằng Phong Đặng văn Âu



Bị gạch đá tơi bời sau cú quăng quả nổ kêu gọi lập đảng mới đứng bên cạnh đảng cộng sản. Lê Hiếu Đằng viết thư ngỏ gửi các TBT các báo đài nhằm biện minh cho hành vi đào tẩu của mình. Đến giờ mặt nạ đã bị rơi, lộ sáng là cái mặt mộc của Lê Hiếu Đằng. Sau sự vụ này, chả còn ai tin ông ta. Đó là nỗi bất hạnh nhất cuộc đời Lê Hiếu Đằng. Ai mà đủ liều lĩnh dám chơi với một tên trở cờ?
Thực ra, chuyện Lê Hiếu Đằng ra khỏi đảng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Không tuyên bố ra khỏi đảng, thì Đằng cũng sẽ bị tống cổ khỏi đảng bởi cái tư cách ấy không đủ điều kiện để đứng trong hàng ngũ của đảng.
Cũng đã từ lâu, người ta đã nhận ra bộ mặt thật của Đằng từ trước khi chơi với Bô Shit, nó rõ hơn khi ông ta viết bài "suy nghĩ khi nằm trên giường bệnh" và sau nữa là phản ứng tiêu cực với các Tổng biên tập các báo đài qua bài “Thư ngỏ…”, trong đó Lê Hiếu Đằng muốn tỏ ra là người dũng cảm dám tố cáo “tội ác cộng sản”, “đấu tranh cho một xã hội công bằng, dân chủ và tiến bộ”, nhưng Lê Hiếu Đằng đã bộc lộ nhân cách tầm thường như một tên lưu manh. Thật không ngờ, trong bài biện minh gửi cho các Tổng biên tập báo đài, ông hằn học đến sùi bọt mép, sử dụng cả những thứ ngôn từ của đám lưu manh đầu đường xó chợ để "thách thức" dư luận. Thành thực mà nói, đến giờ này, sự tôn trọng tối thiểu dành cho ông có lẽ chỉ là tuổi tác.
Trước đây ông Lê Hiếu Đằng đã từng là người tham gia đấu tranh để góp phần bảo vệ chế độ rồi trở thành cán bộ cao cấp trong nhiều năm, nay lại quay ngoắt 180 độ, phủ nhận sạch trơn những gì ông đã theo đuổi; kêu gào phải thay đổi thể chế, nhưng lại không đưa được ra mô hình nào khả dĩ; ông cũng góp ý nhưng không có tính xây dựng, mà là hoạt động chống phá. Nên có lẽ chính ông ta đang tự biến mình thành con rối cho những kẻ cơ hội giật dây điều khiển. Có lẽ vì thế, "Tẩu vi thượng sách" là lựa chọn cuối cùng, nhưng mong vớt vát lại chút liêm sỉ cuối cùng của Lê Hiếu Đằng.
Vì thế, việc ra khỏi đảng là cái kết cục không thể tránh khỏi.



  • Việc bỏ đảng của ông Đằng quả thật là một cú sốc cho những đảng viên khác, nhất là những đảng viên sinh trưởng ở miền Bắc. Vì sao vậy ? Ông Đằng vốn sinh trưởng ở miền Nam, dưới chế độ VNCH. Ông được đi học từ cấp Một cho đến Đại học mà không tốn đồng bạc nào. Ông tha hồ xuống đường biểu tình "chống Mỹ cứu nước" mà cảnh sát không đánh đập, không đạp vào mặt ông như cựu đảng viên Nguyễn Chí Đức. Ông từng thổ lộ trên DLB : "Hồi bị bắt giam ở Huế, nhằm vào mùa thi, tôi nhờ gia đình thử xin về để kịp thi Tú tài, vậy mà được toại nguyện". Chính nhờ vậy mà ông học một lèo để thành luật gia như hôm nay. Một đứa trẻ con cũng cảm động trước những sự việc như thế, huống chi một người cao tuổi như Lê Hiếu Đằng ? Cháu nghĩ sao, Thục Vy ?

có lẽ ông Đằng đã thấy được bộ mặt bỉ ổi của đảng vẹm càng ngày càng kinh tởm . Để khỏi phải nhìn thấy mặt Mao , mặt Hồ dâm dật , ông đã từ bỏ đảng vẹm tuy có trễ , nhưng vẫn hơn ko có .
Vất được thẻ đảng , hồi chánh là đã góp được 1 viên gạch xây dựng VN vững mạnh . Các đảng viên hãy mạnh dạn giống ông Đằng đi nhé
.......
 Huỳnh Mai St.8872
Tổng hợp tin tức Dân Làm Báo

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét