Thượng Tọa Thích Trí Quang và Đại Tướng Minh (hay Những giấc mơ lãnh tụ)
Trung Tướng Nguyễn Hữu Có, sau 1975, bị CS đưa vào các trại tập trung ở miền Bắc như Hà Tây và Thanh Lâm (Thanh Hóa). Ở Thanh Lâm, ông được giam ở một biệt khu gồm 10 nhân vật cao cấp quân sự và hành chánh của VNCH, do đó sự tiếp xúc giữa ông và các đội lao công khổ sai rất hạn chế (Theo lời cựu Đại Tá Luật, nguyên Tỉnh Trưởng Ban Mê Thuột cho đến tháng 3/75 sang Mỹ theo diện HO năm 1993, hiện đang cư ngụ tại St. Peterburg, FL cho biết : Nguyễn Hữu Có đã làm ăng ten trong trại tù cộng sản. Hắn đã bán đứng nhiều chiến hữu để khỏi bị đi lao động).
TT Nguyễn Hữu Có
Tuy nhiên, một số đội đó đã tiếp xúc và nghe ông phân trần về riêng
ông. Đọc xong bài tường thuật nầy, người ta sẽ thấy sự tráo trở của
Thượng Tọa Thích Trí Quang (người chủ chốt của PGAQ trong các vụ biến
loạn 1963, 1967 và 1975) ra sao, ngay cả với những Phật tử đặt hết lòng
tín nhiệm vào ông. Nhưng đã quá trể. Người ta phải biết điều nầy từ 12
năm về trước. Hồ Văn Quang, một tù nhân bị khổ sai vừa mới tới Mỹ qua
diện HO, đã được nghe ông kể chuyện như sau :
Thượng Tọa Thích Trí Quang
Khi còn ở Đài Loan, tôi đã nghe bài nói chuyện về việc từ chức của
TT Thiệu về việc từ chức và trao quyền lại cho ông Trần Văn Hương. Tôi
bay về Việt Nam. Trong tôi, điều chắc chắn là thế nào ông Hương cũng
phải nhường chức Tổng Thống lại cho Đại Tướng Dương văn Minh. Khi về tới
VN thì mọi chuyện coi như xong xuôị Với tình bằng hữu, tôi đã tìm đến
tướng Minh để coi có việc gì làm không. Minh tiếp tôi niềm nở và câu đầu
tiên Minh nói với tôi :
- Ồ ! Anh Có, sao anh đến chậm quá. Trong tình thế nầy anh em mình
mỗi người phải góp một tay mới được. Thôi thì anh lên Tổng Tham Mưu phụ
giúp với anh Vĩnh Lộc, rồi sau mọi việc sẽ tính…
Tôi thì ở Đài Loan mới về, nói thực thì mình cũng muốn cái chức
Tổng Tham Mưu Trưởng lắm. Nếu Minh cho lập nội các thì thêm chức Bộ
Trưởng Quốc Phòng càng tốt…Trong lòng tôi nghĩ vậy, nhưng rồi tôi chả
đuợc nhắc đến gì vì mọi việc chính trị lúc bấy giờ đều do sự sắp xếp
giữa Minh, ông Vũ Văn Mẫu và nhất là Thượng Tọa Thích Trí Quang. Tôi có
cảm giác như lúc đó Thượng Tọa Thích Trí Quang mới chính là Tổng Thống,
còn Minh chỉ là người giúp việc cho Thượng Tọa Thích Trí Quang mà thôị
Tôi lên Tổng Tham Mưu, ở đây Vĩnh Lộc bảo tôi :
- Thôi anh về chơi đi, tình hình nầy chẳng có việc gì phải bàn cãi
nữa đâụ Để chờ Tổng Thống Minh có quyết địh như thế nào, chứ anh mà ngồi
đây thì uổng phí lắm. Tôi chạy đi chạy về, khi thì Dinh Độc Lập, khi
thì Tổng Tham Mưu, khi thì đi với Minh vào Ấn Quang…Suốt ngày chạy liên
miên, nhưng “Thầy” Trí Quang cứ bảo :
- Tổng Thống và các ông phải bình tĩnh vì mọi việc tôi đã sắp xếp
đâu vào đấy rồị Phía bên kia người ta đã gặp tôi và đã bàn lập một phái
đoàn gặp các ông mà bàn luận về việc hòa giải lập chính phủ liên hiệp
trong vài ngày tới thôi, chậm nhất là vào ngày 29/4.
Minh và nội các chạy đi chạy về liên tục, nhất là Minh ngày nào
cũng điện thoại hoặc đích thân gặp Thượng Tọa Thích Trí Quang để xem
tình hình. Lắm lúc Thượng Tọa Thích Trí Quang gần như không muốn tiếp
Minh mặc dầu Minh là đương kim Tổng Thống. Tội cho Minh ở giai đoạn nầy
vì bản chất thật thà và quá ngây thơ trong cách làm chính trị của ông
ta. Tôi hỏi Minh :
- Tổng Thống phải làm thế nào chứ ? Mình có thể gặp thẳng bên kia, chứ qua “thầy” mãi thì sự thể ngày chỉ trầm trọng thôi.
Ông Mẫu nói :
- Trung Tướng cứ nôn nóng mãị Chính trị chứ đâu phải quân sự mà cứ đánh ào ào tới là được.
Thich Tri Quang
Tôi nghĩ cũng buồn vì sức Minh có hạng trong khi tình hình quá rối
ren. Minh kham không nổi thành ra mọi việc phải nhờ vào ông Mẫn và nhất
là Thượng Tọa Thích Trí Quang. Sự có mặt của tôi như không gợi cho Minh
một cái gì tin tưởng, do đó trong nội các mà ông Mẫn thành lập, mặc dầu
còn nhiều chỗ còn trống nhưng vẫn không có tên tôị Tôi có hỏi Minh thì
Minh trả lời:
- Thầy Trí Quang và ông Mẫu đang sắp xếp…
Cái chức Xử Lý Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Lực cũng có lẽ được Thượng
Tọa Thích Trí Quang đưa ra vào giờ chót và ông Hạnh (đầu hàng CS từ
lâu) đã thực hiện quyền hạn của mình lần đầu tiên vào sáng 30/4/1975 với
lời tuyên bố tất cả các binh chủng phải hướng mủi súng lên không và chờ
lệnh, không được hành động bất cứ việc gì nếu không có lệnh phát trên
đài phát thanh…
Vào ngày chót, suốt chiều 29 rạng sáng 30/4, một đêm mà hoàn toàn
chúng tôi không ngủ để đón chờ phái đoàn Mặt Trận Giải Phóng Miền
Nam…Như hồi nãy tôi nói, Minh làm việc với nội các tại Dinh Độc Lập rất
ít mà tại Ấn Quang thì nhiều hơn… Tôi nói với Minh :
- Tổng Thống nên coi lại tình hình và phải có hướng khác, chứ tôi
thấy thì hình như bên kia không hề đá động gì đến hòa giải hay thương
thuyết gì rồi đó…
Minh, vẻ mặt u sầu, buồn buồn nhưng luôn luôn ngồi đứng không yên,
hết gọi chỗ nầy,lại gọi chỗ kia và riêng số điện thoại của Thầy Trí
Quang là sát tay của TT nhất. Khoảng 4g30 chiều 29/4/1975, tôi và Minh
trở lại Ấn Quang gặp “Thầy” Trí Quang. “Thầy” vẫn tiếp tục nói câu :
- Tổng Thống đừng nôn nóng, mọi việc sáng nay tôi đã gặp được phía
bên kia và họ nói là chậm lắm tối nay sẽ đến, và có lẽ ngày mai là chúng
ta họp bàn với họ được rồi.
Mọi người ai cũng hồi họp chờ đợi, hết ngồi lại đứng, đi đi, lại
lại… Mỗi người đều theo một ý nghĩ riêng trong chờ đợị Thời gian sao mà
dài quá.
Một…haị..bạ..bốn giờ sáng, phía Ấn Quang vẫn im lặng như tờ. 4g30
sáng, Minh không thể chịu đựng nỗi nữa, nhấc điện thoại lên, bên kia đầu
dây vẫn chưa có ai bắt…Sau chừng 4 lần “reng” thì tiếng Thượng Tọa
Thích Trí Quang nhè nhẹ giọng Huế :
- Tổng Thống đó hả. Kính chào Tổng Thống. Mãi tới giờ này tôi vẫn
chưa thấy gì cả, phía bên kia vẫn không đưa người tới và với tình hình
quân sự hiện tại họ đã vào đô thành rồị Theo tôi giờ này giải pháp chính
trị không thích hợp nữa và có lẽ vai trò của tôi không thể giúp ích gì
cho Tổng Thống trong lúc nàỵ Bây giờ Tổng Thống còn là vị Đại Tuớng giỏi
về quân sự thì Tổng Thống nên dùng cái lợi thế của Tổng Thống trong
cách kết thúc đi. Xin kính chào tạm biệt Tổng Thống.
Minh buông máy thở ra chán nản, hai tay ôm lấy đầu, ngồi thin thít
không nói một lờị Chúng tôi tất cả ngơ ngác. Cả phòng im phăng phắt mặc
dầu bây giờ ngoài đường đang quá chộn rộn cho cảnh hỗn loạn cao điểm
nhất của chiến tranh. Năm giờ sáng. Minh bảo chúng tôi :
- Thôi các ông ai về nhà nấy, tắm rửa, ăn sáng, ăn mặc chỉnh tề. Đúng 8 giờ sáng chúng mình gặp nhau tại đây để bàn chuyện tiếp…
Mọi việc tới đây kể như kết thúc mối tình giữa Thượng Tọa Thích Trí
Quang và Minh, và nó cũng sẽ kết thúc cuộc đời chính trị của Minh trong
vài giờ tớị
Tôi từ giã Minh và Dinh Độc Lập từ đó…
Và dĩ nhiên đã không có mặt trong nội các của Minh và Mẫn trong khi bàn giao hay ký kết văn bản đầu hàng vô điều kiện…
Việt Nam Cộng Hòa do Tổng Thống Diệm dày công gầy dựng đã tan theo hư không mà đi…
Saigon Nhỏ 26/8/1994
Nguồnhttps://mail.google.com/mail/u/0/?shva=1&rld=1#inbox/13c6113bbfaf75f7
Nhấp vào đây để Trả lời, Trả lời tất cả hoặc Chuyển tiếp
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét