Trong
những ngày cuối năm con Rồng (2012), trò hòa giải hòa hợp với cộng sản
lại được một số tay sai phát động và gây tranh cãi ồn ào trong các cộng
đồng cũng như trên những diễnđàn. Nhất là sau khi vài cá nhân kêu gọi
xóa bỏ cờ vàng Quốc Gia, bắt tay với cộng sản để chống Tàu và tên cộng
sản Nguyễn Thanh Sơn xuất hiện tại Mỹ. Thành phần tung trò hòa giải lập
luận rằng, tranh đấu đã 37 năm nay nhưng chế độ cộng sản vẫn còn đó, vậy
người Việt Quốc Gia hải ngoại cần thay đổi chiến lược, nghĩa là dẹp bỏ
tất cả hình thức chống đối cũ và quay trở lại bắt tay với kẻthù để giải
quyết cuộc chiến giữa khối người Việt Tỵ Nạn với chế độ cộng sản trong
nước. Vấn đề nầy không mới lạ gì nhưng cần phải đưa ra trước dư luận để
nói lên chủ trương của toàn thể khối người Việt Quốc Gia quyết tâm chống
cộng ở hải ngoại.
Câu đầu tiên của bài viết nầy, là một khẳng định dứt khoát rằng, tập thể người Việt Quốc Gia không bao giờ đầu hàng cộng sản bằng hình thức hòa giải hòa hợp với chúng. Đây chính là hành động trực tiếp cộng tác với kẻ thù để chúng còn cơ hội sống sót để tham nhũng bóc lột người dân, rút tỉa tài nguyên đất nước và cúi đầu làm nô lệ cho Tàu cộng.
Vậy, chúng ta cần phải xác định lập trường rõ ràng người Việt Quốc Gia hải ngoại không thể bắt tay hòa giải hòa hợp với cộng sản vì :
1. Đảng cộng sản hoàn toàn không phát sinh ra từ lòng dân tộc cũng như từ những người có tinh thần yêu nước, mà chế độ cộng sản khát máu nầy, được nhập vào Việt Nam bắt nguồn từ ngoại bang. Những tên cộng sản do HCM cầm đầu chỉ là thành phần phản bội, bán nước, thâm độc…mượn tay ngoại xâm giết hại các nhà ái quốc chống Pháp chống Nhật để độc quyền mang cái ‘thuyết khốn nạn cộng sản’ từ Nga Tàu về áp đặt lên đầu lên cổ dân tộc. Điều nầy đã được chứng minh qua lịch sử, ngay sau ngày cướp xong chính quyền năm 1945, đảng cộng sản đã trả thù và thanh toán thành phần tư bản, đồng thời bần cùng hóa người dân, dùng bao tử để cai trị qua hình thức cướp ruộng vườn của dân và giết hại gần một triệu người Miền Bắc bằng việc đấu tố do toà án nhân dân áp đặt. Năm 1954 khi rút quân về Bắc, một mặt chúng cài lại cán bộ nằm vùng cho mưu đồ đánh chiếm Miền Nam sau nầy. Mặt khác, chúng bắt cóc đưa về Bắc một số đông để sau nầy thực hiện kếhoạch ‘tình thâm máu mủ’ nhằm ép buộc những gia đình trong Nam phải đùm bọc bao che khi cha mẹ, con cái, người thân từBắc được đưa trở lại vào Nam hoạt động cho mưu đồ giải phóng của cộng sản Hà Nội.
2. Để giải quyết việc nghèo đói Miền Bắc, chúng đã ồ ạt xua quân chiếm Việt Nam Cộng Hòa năm 1975. Đội lốt giải phóng mục đích ăn cướp hốt của người dân Miền Nam, biến họ từ triệu phú trở thành trắng tay ăn mày bị gậy và suốt đời phải mang kiếp Việt gian phản động. Kết quảhàng triệu người Miền Nam đã chết đói, chết bệnh trong các trại tù, ngã gục vì kiệt sức trên các vùng kinh tế mới cũng như bỏ mình dưới lòng đại dương. Hơn nữa, sau trên 37 năm cai trị (tính từ1975), Việt Namđã chấm dứt chiến tranh nhưng cộng sản làm được gì cho dân tộc và đất nước ? Hay chúng đã đưa cả dân tộc đi giật lùi đà tiến hóa nhân loại bằng cái những thủ đoạn tàn bạo của những người vô học và cái văn hóa đỏ vô liêm sỉ của chúng. Sau thời gian cai trị của thành phần dốt nát, tham nhũng, bán nước cầu vinh.. đất nước Việt Namđã đi về đâu ? Lẽ ra, với rừng vàng bạc biển, đồng ruộng cò bay thẳng cánh, tôm cá đầy đồng thì Miền Nam phải trở nên một con rồng lớn của Á Châu nếu nhà cầm quyền biết lo cho dân và biết bảo vệ đất nước. Nhưng thực tế Việt Nam ngày nay được gì ngoài một nền kinh tế rỗng ruột, nợ nần chồng chất với một nền văn hóa quái thai và một xã hội xô bồ thối nát từ hạ tầng lên đến thượng tầng.
3. Tôi nghĩ rằng, lỗi lầm dù lớn lao cách mấy cũng sẽ được tha thứ, thù hận thời nào cũng phải có lúc phai dần theo ngày tháng, nhưng đối với chế độ cộng sản Việt Nam, dù muốn xóa bỏ vết thương nhục nhã trước đây, nhưng không thể nào tiến tới được dù là một bước nhỏ. Điều quan trọng chính là đảng cộng sản không có một cử chỉ nào chứng tỏ thiện chí, mà càng ngày càng tiếp tục gây thêm hận thù và tội ác với dân chúng cũng như thành phần đối lập. Bằng chứng, chúng thách thức với dân Miền Nam cũng như cộng đồng người Việt hải ngoại qua các hành động như đập bỏ bia tưởng niệm thuyền nhân tại MãLai, mở cửa bán vé cho khách vào xem những bảo tàng trưng bày tội ác Mỹ-Ngụy, dùng sách giáo khoa láo khoét nhằm nhồi sọ lòng căm thù chế độ cũ ngay từ lúc trẻ con vừa bước chân vào trường học, hành hạ bóc lột người Việt về thăm quê hương. Ngoài ra chúng đang tung ra hàng trăm triệu dollar để tổ chức và nuôi thành phần nằm vùng không ngoài mục đích đánh phá cộng đồng người Việt Quốc Gia trên thế giới. Lịch sử chứng minh, việc xóa bỏ hận thù có xảy ra trên thế giới nhưngvới một điều kiện cần thiết là kẻ gây ra lỗi lầm tội ác phải thống hối ăn năn bằng thiện chí và hành động. Trước tiên phải thành tâm xin lỗi về những sai lầm đã gây ra đồng thời sám hối về những tội ác của mình để làm đầu cầu cho một cuộc đối thoại giải hòa chứ không thể ngồi trên ngai vàng sai đám cò mồi hải ngoại dụ dỗ, lôi kéo thành phần chống cộng đối lập về Việt Nam quỳ dưới bệ rồng !
Trường hợp, ví dụ (xin viết nghiêng nhấn mạnh chữnầy) nếu cộng sản thực tâm muốn hòa giải hay âm mưu dàn dựng trò mưu manh làm bình phong giải hòa để tiếp tục giữ vững ngai vàng, thì cộng sản phải tỏ thiện chí trước tiên, là hãy thử hòa giải với hàng vạn dân oan đang kêu nài xin xỏ cộng sản trả lại đất đai ruộng vườn của họ đã bị đảng cướp sạch. Hãy hòa giải trước với thành phần ‘mẹ nuôi’, với nhóm người trước đây đã bao che cho cán bộ cộng sản, đã xả thân bảo vệ ‘cách mạng’, đồng thời đã nhịn ăn nhịn khát dành tiền nuôi bọn du kích, nằm vùng để đánh phá Việt Nam Cộng Hòa. Đám ‘có công với cách mạng’ nầy trước kia đã trở thành kẻ thù ngày nay của chế độ thì phải được Hà Nội hòa giải trước. Tuy rằng, nếu có, thì đây cũng là cơ hội để bịp thành phần nhẹ dạ, thiếu hiểu biết cũng như dư luận quốc tế. Nhưng tại sao cộng sản vẫn không dám hòa giải chuyện nội bộ với nhau trước khi mưu đồchuyện lớn với người Việt Quốc Gia ?
Thêm một ‘ví dụ’ nữa, nếu việt cộng muốn hòa giải với thành phần Quốc Gia thực sự thì phải đối thoại với thành phần chống cộng chân chính của chế độ cũ VNCH ở hải ngoại. Tại sao không dám trực tiếp với thành phần đối lập chống cộng chân chính mà móc nối, mở đường cho những tay cò mồi, nằm vùng, hoà giải hòa hợp cũng như những người đã bị ‘dính chàm’ (hưởng ân huệvà cam kết với cộng sản) ? Đây chính là một âm mưu tráo trở để bịp thế giới vàđánh bóng chế độ mà chỉ những kẻ bất bình thường, trình độ chính trị trẻ con cũng như thành phần dốt ham danh ham tiền mới ‘hồhởi’ tung hứng và ủng hộ những tên chính trị cò mồi về họp, trình dâng kiến nghị van xin với tập đoàn cộng sản Việt Nam ? Vậy chính là một trò hòa giải hoà hợp cuội tổ chức giua bọn chúng với nhau.
Nhiều vấn đề gần đây đã chứng minh rõ ràng về việc nói chuyện hay đối thoại với cộng sản, thử lấy hai trường hợp điển hình : 36 trí thức hải ngoại họp nhau soạn thảo kiến nghị đểvan xin nhân quyền với Hà Nội cũng như một số mang danh trí thức tại quốc nội cũng hùa theo quỳ lạy van xin dâng lên các ngài chủ tịch nước, thủ tướng chính phủ một chút ân huệ nhân quyền…Nhưng rồi hai những lần van xin nầy đi về đâu ? Chắc chắn hai kiến nghị của hải ngoại cũng như quốc nội đã được Hà Nội vất ngay vào nhà xí cùng với số phận các cục phân! (trí thức chỉ là cục phân – lời của các lãnh tụ cộng sản)
Mấy ngày gần đây ở hải ngoại lại dấy lên việc một số người đi về Việt Nam để đối thoại với cộng sản. Vừa nghe qua mọi người đã thấy buồn cười vì hai lý do. Một, những người nầy dù gốc Việt Nam nhưng làm việc cho Mỹ, đại diện cho dân Mỹ thì phải thi hành chỉ thị của Mỹ. Việc họ đi Việt Nam là quyền lợi của Mỹ và của việt cộng cũng như cá nhân họ. Thành phần nầy lấy tư cách gì thay mặt cộng đồng người Việt hải ngoại và có khả năng gì để đối thoại với cộng sản hay cuộc đi van xinsắp đến mục đích để bàn thảo những việc liên hệ giữa cộng sản và chính quyền Mỹ? Hai, Việt cộng xem những người nầy đã ‘dính chàm’ tức là thuộc hàng tôi tớ dễdạy thì việc có ngồi chung với nhau cũng chẳng khác gì một hình thức dâng kiến nghị giữa kẻ ban phước và người thọ ơn ! Người Việt Quốc Gia không còn tin tưởng thành phần nầy thì chúng ta đem ra thảo luận làm gì cho mất công và để cho kẻthù có cơ hội nhảy vào quậy phá cộng đồng theo đường hướng nghị quyết 36 của chúng.
Tóm lại, trước việc thành phần cò mồi, nằm vùng và hòa giải hòa hợp đang đồng loạt kêu gào rằng đã đến lúc phải thay đổi chiến lược bằng cách bắt tay với cộng sản để đánh Tàu và xây dựng đất nước, tôi đồng ý chúng ta phải thay đổi chiến lược tranh đấu chứ không thể quay lại bắt tay kẻ thù truyền kiếp của dân tộc. Đề cập đến vấn đề nầy, tôi đã trình bày từ lâu, chúng ta, người Việt hải ngoại đã đi sai binh pháp hàng chục năm qua mà những điều quan trọng hàng đầu là : vừa đánh giặc vừa ve vuốt nịnh bợ cũng như vừa tiếp tế vỗ béo vôđiều kiện cho cộng sản. Thật vậy, qua hai vấn đề trọng đại nầy, hàng nằm trên 500.000 người đem tiền về Việt Nam, đút lót khúm núm để được du lịch, du hí, du dâm rẽ tiền và hàng chục tỷ ngoại tệ hoan hỹ đổ về nuôi chế độ…thì dù chúng ta có xuống đường tranh đấu đến hàng chục năm nữa cộng sản vẫn còn đó !!!
Để kết luận, xin tríchđoạn trong bài viết ‘Hòa Giải Hòa Hợp Với Cộng Sản Là Tự Sát’, trong đó tôi cho rằng là đầu hàng vô điều kiện, là tự mình đưa đầu vài dây thòng lọng…đã khẳngđịnh trong cuốn ‘Nỗi Buồn Còn Đó’ xuất bản năm 2010 (trang 45) gồm có 4 điểm chính sau đây :
1. Hòa giải hòa hợp với cộng sản là ủng hộ một chế độ ‘đảng bóc lột người’, bao che cho kẻ thù đã dùng kẽm gai nhà tù súng đạn để cai trị trên 80 triệu dân Việt Nam từ hàng chục năm nay. Hành động hòa giải hòa hợp chính là một hình thức pháp lý để ‘hợp thức hóa’ sự tồn tại của tập đoàn khát máu cộng sản trên đất nước Việt Nam.
2. Hòa giải hòa hợp với cộng sản là ‘mặc nhiên chấp nhận’vấn đề tham nhũng của chế độ Hà Nội, có nghĩa là ‘hợp thức hóa’ tất cả những gì mà cộng sản đã ăn cướp từ Tổ Quốc đến vơ vét của người dân kể từ ngày chúng cướp chính quyền miền Bắc (1945) và xua quân vào cưỡng chiếm miền Nam (1975).
3. Hòa giải hòa hợp với cộng sản là một hành động ‘đánh phá trực tiếp’, bóp chết các phong trào tranh đấu, làm mất niềm tin của những ngườiđã và đang xả thân hy sinh mạng sống, đứng lên đòi tự do dân chủ trong nước,đồng thời chính là ngọn giáo đâm thẳng vào cộng đồng người Việt tự do hải ngoại.
4. Hòa giải hòa hợp với cộng sản là ‘phản bội Tổ Quốc’, làđồng lõa việc bán đất nhượng biển cho ngoại xâm Tàu cộng cũng như phản bội tất cả những người đã nằm xuống trong cuộc chiến chống quân xâm lăng Hà Nội, những người đã chết cho Tự Do trong các trại tù cải tạo cũng như trên những ngả đường trốn chạy cộng sản.
Như vậy, dù dưới góc cạnh nào, hòa giải hòa hợp với cộng sản chính là thi hành mệnh lệnh nghị quyết 36 của cộng sản Việt Nam trong chương trình kiều vận mà chúng đã âm mưu mua chuộc và đánh phá tập thể người Việt hải ngoại.
21. 12. 2012
Cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã từng nói : “Đối với Cộng sản Việt Nam không có hội đàm/thương thảo, mà chỉ có đem bom ném lên đầu chúng nó !”
Câu đầu tiên của bài viết nầy, là một khẳng định dứt khoát rằng, tập thể người Việt Quốc Gia không bao giờ đầu hàng cộng sản bằng hình thức hòa giải hòa hợp với chúng. Đây chính là hành động trực tiếp cộng tác với kẻ thù để chúng còn cơ hội sống sót để tham nhũng bóc lột người dân, rút tỉa tài nguyên đất nước và cúi đầu làm nô lệ cho Tàu cộng.
Vậy, chúng ta cần phải xác định lập trường rõ ràng người Việt Quốc Gia hải ngoại không thể bắt tay hòa giải hòa hợp với cộng sản vì :
1. Đảng cộng sản hoàn toàn không phát sinh ra từ lòng dân tộc cũng như từ những người có tinh thần yêu nước, mà chế độ cộng sản khát máu nầy, được nhập vào Việt Nam bắt nguồn từ ngoại bang. Những tên cộng sản do HCM cầm đầu chỉ là thành phần phản bội, bán nước, thâm độc…mượn tay ngoại xâm giết hại các nhà ái quốc chống Pháp chống Nhật để độc quyền mang cái ‘thuyết khốn nạn cộng sản’ từ Nga Tàu về áp đặt lên đầu lên cổ dân tộc. Điều nầy đã được chứng minh qua lịch sử, ngay sau ngày cướp xong chính quyền năm 1945, đảng cộng sản đã trả thù và thanh toán thành phần tư bản, đồng thời bần cùng hóa người dân, dùng bao tử để cai trị qua hình thức cướp ruộng vườn của dân và giết hại gần một triệu người Miền Bắc bằng việc đấu tố do toà án nhân dân áp đặt. Năm 1954 khi rút quân về Bắc, một mặt chúng cài lại cán bộ nằm vùng cho mưu đồ đánh chiếm Miền Nam sau nầy. Mặt khác, chúng bắt cóc đưa về Bắc một số đông để sau nầy thực hiện kếhoạch ‘tình thâm máu mủ’ nhằm ép buộc những gia đình trong Nam phải đùm bọc bao che khi cha mẹ, con cái, người thân từBắc được đưa trở lại vào Nam hoạt động cho mưu đồ giải phóng của cộng sản Hà Nội.
2. Để giải quyết việc nghèo đói Miền Bắc, chúng đã ồ ạt xua quân chiếm Việt Nam Cộng Hòa năm 1975. Đội lốt giải phóng mục đích ăn cướp hốt của người dân Miền Nam, biến họ từ triệu phú trở thành trắng tay ăn mày bị gậy và suốt đời phải mang kiếp Việt gian phản động. Kết quảhàng triệu người Miền Nam đã chết đói, chết bệnh trong các trại tù, ngã gục vì kiệt sức trên các vùng kinh tế mới cũng như bỏ mình dưới lòng đại dương. Hơn nữa, sau trên 37 năm cai trị (tính từ1975), Việt Namđã chấm dứt chiến tranh nhưng cộng sản làm được gì cho dân tộc và đất nước ? Hay chúng đã đưa cả dân tộc đi giật lùi đà tiến hóa nhân loại bằng cái những thủ đoạn tàn bạo của những người vô học và cái văn hóa đỏ vô liêm sỉ của chúng. Sau thời gian cai trị của thành phần dốt nát, tham nhũng, bán nước cầu vinh.. đất nước Việt Namđã đi về đâu ? Lẽ ra, với rừng vàng bạc biển, đồng ruộng cò bay thẳng cánh, tôm cá đầy đồng thì Miền Nam phải trở nên một con rồng lớn của Á Châu nếu nhà cầm quyền biết lo cho dân và biết bảo vệ đất nước. Nhưng thực tế Việt Nam ngày nay được gì ngoài một nền kinh tế rỗng ruột, nợ nần chồng chất với một nền văn hóa quái thai và một xã hội xô bồ thối nát từ hạ tầng lên đến thượng tầng.
3. Tôi nghĩ rằng, lỗi lầm dù lớn lao cách mấy cũng sẽ được tha thứ, thù hận thời nào cũng phải có lúc phai dần theo ngày tháng, nhưng đối với chế độ cộng sản Việt Nam, dù muốn xóa bỏ vết thương nhục nhã trước đây, nhưng không thể nào tiến tới được dù là một bước nhỏ. Điều quan trọng chính là đảng cộng sản không có một cử chỉ nào chứng tỏ thiện chí, mà càng ngày càng tiếp tục gây thêm hận thù và tội ác với dân chúng cũng như thành phần đối lập. Bằng chứng, chúng thách thức với dân Miền Nam cũng như cộng đồng người Việt hải ngoại qua các hành động như đập bỏ bia tưởng niệm thuyền nhân tại MãLai, mở cửa bán vé cho khách vào xem những bảo tàng trưng bày tội ác Mỹ-Ngụy, dùng sách giáo khoa láo khoét nhằm nhồi sọ lòng căm thù chế độ cũ ngay từ lúc trẻ con vừa bước chân vào trường học, hành hạ bóc lột người Việt về thăm quê hương. Ngoài ra chúng đang tung ra hàng trăm triệu dollar để tổ chức và nuôi thành phần nằm vùng không ngoài mục đích đánh phá cộng đồng người Việt Quốc Gia trên thế giới. Lịch sử chứng minh, việc xóa bỏ hận thù có xảy ra trên thế giới nhưngvới một điều kiện cần thiết là kẻ gây ra lỗi lầm tội ác phải thống hối ăn năn bằng thiện chí và hành động. Trước tiên phải thành tâm xin lỗi về những sai lầm đã gây ra đồng thời sám hối về những tội ác của mình để làm đầu cầu cho một cuộc đối thoại giải hòa chứ không thể ngồi trên ngai vàng sai đám cò mồi hải ngoại dụ dỗ, lôi kéo thành phần chống cộng đối lập về Việt Nam quỳ dưới bệ rồng !
Trường hợp, ví dụ (xin viết nghiêng nhấn mạnh chữnầy) nếu cộng sản thực tâm muốn hòa giải hay âm mưu dàn dựng trò mưu manh làm bình phong giải hòa để tiếp tục giữ vững ngai vàng, thì cộng sản phải tỏ thiện chí trước tiên, là hãy thử hòa giải với hàng vạn dân oan đang kêu nài xin xỏ cộng sản trả lại đất đai ruộng vườn của họ đã bị đảng cướp sạch. Hãy hòa giải trước với thành phần ‘mẹ nuôi’, với nhóm người trước đây đã bao che cho cán bộ cộng sản, đã xả thân bảo vệ ‘cách mạng’, đồng thời đã nhịn ăn nhịn khát dành tiền nuôi bọn du kích, nằm vùng để đánh phá Việt Nam Cộng Hòa. Đám ‘có công với cách mạng’ nầy trước kia đã trở thành kẻ thù ngày nay của chế độ thì phải được Hà Nội hòa giải trước. Tuy rằng, nếu có, thì đây cũng là cơ hội để bịp thành phần nhẹ dạ, thiếu hiểu biết cũng như dư luận quốc tế. Nhưng tại sao cộng sản vẫn không dám hòa giải chuyện nội bộ với nhau trước khi mưu đồchuyện lớn với người Việt Quốc Gia ?
Thêm một ‘ví dụ’ nữa, nếu việt cộng muốn hòa giải với thành phần Quốc Gia thực sự thì phải đối thoại với thành phần chống cộng chân chính của chế độ cũ VNCH ở hải ngoại. Tại sao không dám trực tiếp với thành phần đối lập chống cộng chân chính mà móc nối, mở đường cho những tay cò mồi, nằm vùng, hoà giải hòa hợp cũng như những người đã bị ‘dính chàm’ (hưởng ân huệvà cam kết với cộng sản) ? Đây chính là một âm mưu tráo trở để bịp thế giới vàđánh bóng chế độ mà chỉ những kẻ bất bình thường, trình độ chính trị trẻ con cũng như thành phần dốt ham danh ham tiền mới ‘hồhởi’ tung hứng và ủng hộ những tên chính trị cò mồi về họp, trình dâng kiến nghị van xin với tập đoàn cộng sản Việt Nam ? Vậy chính là một trò hòa giải hoà hợp cuội tổ chức giua bọn chúng với nhau.
Nhiều vấn đề gần đây đã chứng minh rõ ràng về việc nói chuyện hay đối thoại với cộng sản, thử lấy hai trường hợp điển hình : 36 trí thức hải ngoại họp nhau soạn thảo kiến nghị đểvan xin nhân quyền với Hà Nội cũng như một số mang danh trí thức tại quốc nội cũng hùa theo quỳ lạy van xin dâng lên các ngài chủ tịch nước, thủ tướng chính phủ một chút ân huệ nhân quyền…Nhưng rồi hai những lần van xin nầy đi về đâu ? Chắc chắn hai kiến nghị của hải ngoại cũng như quốc nội đã được Hà Nội vất ngay vào nhà xí cùng với số phận các cục phân! (trí thức chỉ là cục phân – lời của các lãnh tụ cộng sản)
Mấy ngày gần đây ở hải ngoại lại dấy lên việc một số người đi về Việt Nam để đối thoại với cộng sản. Vừa nghe qua mọi người đã thấy buồn cười vì hai lý do. Một, những người nầy dù gốc Việt Nam nhưng làm việc cho Mỹ, đại diện cho dân Mỹ thì phải thi hành chỉ thị của Mỹ. Việc họ đi Việt Nam là quyền lợi của Mỹ và của việt cộng cũng như cá nhân họ. Thành phần nầy lấy tư cách gì thay mặt cộng đồng người Việt hải ngoại và có khả năng gì để đối thoại với cộng sản hay cuộc đi van xinsắp đến mục đích để bàn thảo những việc liên hệ giữa cộng sản và chính quyền Mỹ? Hai, Việt cộng xem những người nầy đã ‘dính chàm’ tức là thuộc hàng tôi tớ dễdạy thì việc có ngồi chung với nhau cũng chẳng khác gì một hình thức dâng kiến nghị giữa kẻ ban phước và người thọ ơn ! Người Việt Quốc Gia không còn tin tưởng thành phần nầy thì chúng ta đem ra thảo luận làm gì cho mất công và để cho kẻthù có cơ hội nhảy vào quậy phá cộng đồng theo đường hướng nghị quyết 36 của chúng.
Tóm lại, trước việc thành phần cò mồi, nằm vùng và hòa giải hòa hợp đang đồng loạt kêu gào rằng đã đến lúc phải thay đổi chiến lược bằng cách bắt tay với cộng sản để đánh Tàu và xây dựng đất nước, tôi đồng ý chúng ta phải thay đổi chiến lược tranh đấu chứ không thể quay lại bắt tay kẻ thù truyền kiếp của dân tộc. Đề cập đến vấn đề nầy, tôi đã trình bày từ lâu, chúng ta, người Việt hải ngoại đã đi sai binh pháp hàng chục năm qua mà những điều quan trọng hàng đầu là : vừa đánh giặc vừa ve vuốt nịnh bợ cũng như vừa tiếp tế vỗ béo vôđiều kiện cho cộng sản. Thật vậy, qua hai vấn đề trọng đại nầy, hàng nằm trên 500.000 người đem tiền về Việt Nam, đút lót khúm núm để được du lịch, du hí, du dâm rẽ tiền và hàng chục tỷ ngoại tệ hoan hỹ đổ về nuôi chế độ…thì dù chúng ta có xuống đường tranh đấu đến hàng chục năm nữa cộng sản vẫn còn đó !!!
Để kết luận, xin tríchđoạn trong bài viết ‘Hòa Giải Hòa Hợp Với Cộng Sản Là Tự Sát’, trong đó tôi cho rằng là đầu hàng vô điều kiện, là tự mình đưa đầu vài dây thòng lọng…đã khẳngđịnh trong cuốn ‘Nỗi Buồn Còn Đó’ xuất bản năm 2010 (trang 45) gồm có 4 điểm chính sau đây :
1. Hòa giải hòa hợp với cộng sản là ủng hộ một chế độ ‘đảng bóc lột người’, bao che cho kẻ thù đã dùng kẽm gai nhà tù súng đạn để cai trị trên 80 triệu dân Việt Nam từ hàng chục năm nay. Hành động hòa giải hòa hợp chính là một hình thức pháp lý để ‘hợp thức hóa’ sự tồn tại của tập đoàn khát máu cộng sản trên đất nước Việt Nam.
2. Hòa giải hòa hợp với cộng sản là ‘mặc nhiên chấp nhận’vấn đề tham nhũng của chế độ Hà Nội, có nghĩa là ‘hợp thức hóa’ tất cả những gì mà cộng sản đã ăn cướp từ Tổ Quốc đến vơ vét của người dân kể từ ngày chúng cướp chính quyền miền Bắc (1945) và xua quân vào cưỡng chiếm miền Nam (1975).
3. Hòa giải hòa hợp với cộng sản là một hành động ‘đánh phá trực tiếp’, bóp chết các phong trào tranh đấu, làm mất niềm tin của những ngườiđã và đang xả thân hy sinh mạng sống, đứng lên đòi tự do dân chủ trong nước,đồng thời chính là ngọn giáo đâm thẳng vào cộng đồng người Việt tự do hải ngoại.
4. Hòa giải hòa hợp với cộng sản là ‘phản bội Tổ Quốc’, làđồng lõa việc bán đất nhượng biển cho ngoại xâm Tàu cộng cũng như phản bội tất cả những người đã nằm xuống trong cuộc chiến chống quân xâm lăng Hà Nội, những người đã chết cho Tự Do trong các trại tù cải tạo cũng như trên những ngả đường trốn chạy cộng sản.
Như vậy, dù dưới góc cạnh nào, hòa giải hòa hợp với cộng sản chính là thi hành mệnh lệnh nghị quyết 36 của cộng sản Việt Nam trong chương trình kiều vận mà chúng đã âm mưu mua chuộc và đánh phá tập thể người Việt hải ngoại.
21. 12. 2012
Theo nguồn,
http://vietbf.com/forum/showthread.php?t=605653
Đinh Lâm Thanh
Đinh Lâm Thanh
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét