"Con Đường Me Ấy,Bây Giờ!..."
Một đoản văn
cho Con Đường Me Ấy...Bây Giờ !
Huỳnh-Mai St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Thứ ba, 28/12/2010 13:50 PM
Viết thay
cho lời bình bài truyện ngắn"Người Lính Già Trên Xe Xích Lô".Bác
lính già âm thầm ra đi mọt cách lặng lẽ bỏ lại cho đời bao nỗi ngổn ngang còn
ray rứt trong lòng trước sự di1n biến cuộc đời không mấy ai hài lòng với cuộc
sống.
Một xích lô,một cái chết và
cũng là chiếc xe tang, theo sau không người đưa tiễn,chỉ có lá me già nhỏ lệ
khóc thương người lính già tự giải thoát trách nhiệm với chính mình mà mọi
người không ai muốn như thế !...
Củng con đường me ấy !...bây
giờ nổi lên những tụ điểm ăn chơi,hẹn hò,lễ cứới rình rang ,thắp đèn kết
hoa,nhạc nhúng ca hát suốt thâu đêm của các câu lạc bộ Karaok đèn mờ xanh đỏ
trá hình ăn chơi ,bỏ lại tiếng thét thảm thương của lời ca mời vé số của các
thương phế binh và cô nhi góa phụ còn chút tàn hơi vừa oằn mình sau cuộc
chiến...
Những ngôi nhà ngói đỏ
vôi hồng là dấu ghi qua rồi một thời ăn độn sắn khoai của những thiếu phụ cô
đơn sau một thời chinh chiến đã trở thành những mệnh phụ phu nhân trong những
ngôi nhà tường cao ngói đỏ,có những chiếc xe nhà bống lộn đậu dưới gốc me
già,đã một thời hẹn hò với người tình lính cũ năm xưa.Con cái của họ bây giờ đổ
đạt thành tài nhờ công bố !...Họ hát xướng ăn chơi cho bỏ công lao nuôi nấng
cực khổ ngày xưa của mẹ già biết xoay sơ nuôi khôn lớn bây giờ!?...
Thỉnh thoảng các phu
nhân đi lễ chùa cầu siêu tịnh độ,giải oan siêu thoát cho người chồng lính cũ
năm xưa :"Bén chút hương lòng...người thương tôi mất !
Tỏa khói nhang mờ...cho mắt cay cay...!
Anh ơi...đời là thế,em đâu muốn !!!
Thôi anh yên nghỉ... cho em lấy chồng !"
dalehuynh8872
Bên ngoài chùa có kẽ ăn xin
trên đôi nạng gổ,từng nhịp bước đi theo câu kinh,tiếng mõ...hòa lời ca trầm
buồn muôn thưở quê hương của người thương binh bán vé số,bán cả đời mình cho số
phận lãng quên...trong chiến bại."Có phải anh về theo hương khói !...Tha
thứ cho em...đã lỗi hẹn rồi !!! Biết cho em chỉ chiến thắng sang giàu, nhưng em
vẫn là kẽ chiến bại của lòng anh,thương tất cả mọi,cho quê hương,đất nước được
bình an !...
Ngoài cổng chùa,lá me
cứ rơi ! theo tiếng kinh cầu,hòa trong điệu buồn lời ca vé số...Bên kia đường
me vọng lại tiếng hát Karaok của đám trẻ bây giờ theo nhịp sống mới mà quên đi
những gì đi trứớc họ và đang trải mình theo lời ca vé số,tìm lại cho mình một
chút hương xưa.!!!
HuỳnhMai { Me đường
thay lá !}
------------------------
Thơ,
Sàigon Bao Giờ Trở Lại!!!
Huỳnh-Mai St.8872
Dạ
Lệ Huỳnh
Saigon ơi...thương nhớ tháng
ngày lao-cải!
Vạn cách lòng có thấu nỗi nhớ mong,
Bao mùa Thu qua bao mùa rụng lá!
Lá úa sàigòn biết có thay chưa…!?
Tìm mãi tên em giữa lòng phố thị,
Đèn đường hiu hắc soi bóng đêm mưa,
Mơ hồ chí đến bình minh [HCM] không có!?
Lá me vàng rơi rụng bước chân hoang,
Vắng bóng Saigon bao giờ trơ
lại!?
Lao cải trở về thiếu vắng tri âm,
***
Nhớ mênh mông chập chập chùng ảo khứ!
Mất Saigon rồi… kiếp sống tha hương!
Bóng xưa lệ thắm ướt dòng trang sử…!
Áo trận cài hoa thăm đỏ máu hồng,
Mưa Saigon buồn lên cây súng gẩy,
Lũy chiến hào giăng mắc thép kẽm gai,
Gió thét căm hờn tung bay áo chiến,
Trả lại cho đời giây phút bình yên!
Đón giặc về pháo hao như trẩy hội,
Dân tình Hồ hởi Chí tận bình Minh [HCM],
***
Từ dạo đó Saigon ra đi biền
biệt!
Khỏi lòng người không tiển cũng không đưa,
Đi cùng lính trận vào tù lao-cải,
Vương cánh hoa đời cải tạo chung tình,
Màu hoa trinh nữ chân rào kẽm thép,
Thua gì hoa thép phủ kín đầu gai!?
Mưa rơi hoa thép hoa cười nắng nở,
Ngày tháng trôi qua lệ ứa mắt mờ,
Cho tôi cho anh còn gì tất cả!?
Ảo ảnh Saigon vút tận cao
bay!!!
***
Saigon xa xưa hồn nhiên diễm
lệ!
Dáng đẹp yêu kiều uốn lượn dòng sông,
Đài trang nét ngọc Viễn Đông một thưở!
Ai nở hoa Lài cấm bải cứt trâu!?
Thành Hồ Chí tận bình Minh đốt trọn [HCM],
Cũng không miểm cười Bao Tự vu qui,
Chí tận bình Minh thành Hồ ngả bóng [HCM],
Trả lại Saigòn phố cựu lên đèn,
Sáng rực bừng lên hàng me nghiêng ngả!
Ru lại tình người vạn nỗi chờ mong!!!
Huỳnh Mai
[Trả lại tên Saigon]
Huỳnh Mai St.8872
Dạ Lệ Huỳnh
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét