SỐNG
ĐỂ CHIẾN TRANH…CHẾT CHO HÒA BÌNH!!!{17}
Tiếp theo…
Ngày xưa Mẹ vá con manh áo,
Dành dụm đưa con đến học đường;
Ngày nay anh vá cơ đồ rách,
Em tiễn đưa anh tận chiến trường.
(vô danh)
THƯỢNG ĐẾ ĐÃ TRAO NHẰM “THIÊN ĐÀNG XÃ NGHĨA” CHO VIỆT NAM!?
Thượng đế ở đây, tôi muốn nói Hoa
Kỳ chủ chiến tại Việt Nam
trong giai đoạn chiến tranh:1954-1975. Mỹ là nước duy nhất có tiềm năng sức
mạnh quân sự đảm nhận vai trò giữ gìn an ninh trật tự thay thế khối Dân Chủ-Tự
Do, tái lập lại nền hòa bình an ninh thế giới,trước nguy cơ Cộng Sản Quốc tế
hóa toàn cầu và bành trướng Chủ Nghĩa Cộng Sản Mác-Lênin khắp thế giới…khi
chiến tranh thế giới thứ 2 chấm dứt.
Việt Nam có vị trí đặc biệt quan trọng nằm sát nách khối Cộng Sản Nga Tàu.Và là cửa ngỏ mở rộng khắp Đông Dương:Việt, Miên, Lào, Thái, Miến…thuộc tiểu vùng sông quốc tế Mê-Kong.Nên Hoa Kỳ chọn Miền Nam VNCH làm tiền đồn chống Cộng,và be bờ Cộng Sản tràn xuống Biển Đông Nam Á Thái Bình Dương.
Mỹ giữ một vai trò hết sức đặc biệt là độc quyền chống Cộng, và xem nhẹ vai trò thiết yếu của đồng minh VNCH,vốn dĩ là nước chủ nhà có đầy kinh nghiệm chống ngoại xăm: “Ngàn năm đô hộ giặc Tàu;trăm năm đô hộ giặc Tây, hai mươi năm nội chiến hằng ngày…gia tài của mẹ, một cổ bài cào…”- Nhạc Trịnh côn Sơn.Thật đúng vậy,khi người Mỹ xem Miền Nam VNCH là một gai tài của mẹ Việt Nam để đưa vào một canh bạc không vốn…đánh đổi thị trường đông dân Trung Quốc Cộng Sản.Và họ,người Mỹ đã thua,nên bán đứng Miền Nam VN trong chiếu sòng canh bạc, đi đêm giữa Nixon-Kissinger và Đặng Tiểu Bình-Chu Ân Lai,tại Bắc Kinh năm 1972.
Cuối cùng Miền Nam VN chấm dứt số phận Tự Do nghiệt ngã của mình ngày 30-4-1975, được mệnh danh”Giải phóng Miền Nam”Và cùng cả nước Việt Nam tiến lên Chủ Nghĩa Xã Hội, với sự đồng tình của đại đa số người dân còn mơ ước “Thiên đàng CNXH, theo lời xúi giục, phỉnh lừa của Việt Cộng Giải Phóng Miền Nam-MTGPMN-
Ông bà ta, ngày xưa có câu:”Muốn của nào, trời trao của đó!” Và Thượng đế-Trời- đã trao nhằm “Thiên Đường Xã Nghĩa” cho Việt Nam.Nhưng lại rất đúng thượng đế Hoa Kỳ khi bán đứng Tự Do Việt Nam Cộng Hòa!!!. Sau 37 năm, thượng đế Obama của TT.Hoa Kỳ cũng phải bậc khóc cho “Thiên đàng Xã Nghĩa VN” khi nhận lãnh trách nhiệm Dân chủ,nhân quyền cho Việt Nam trước khi bán vũ khí sát thương và gia nhập thị trường tư do mậu dịch xuyên Thái Bình Dương,gọi tắt TPP cho chiến lược phục hồi nền kinh tế suy trầm của Hoa Kỳ.Phải chăng đây là nước mắt Cá Sấu khóc cho quyền quyền lợi kinh tế và an ninh khu vực Biển Đông Á của Hoa Kỳ,đã về tay Trung Cộng sau khi Mỹ rút quân khỏi Miền Nam VN trong cuộc chiến bỏ rơi VNCH!?
Chính
sách nhân quyền của Obama
Gs David P. Forsythe - Nhìn chung, hồ sơ cổ vũ nhân quyền của Tổng thống Barack Obama có nhiều trái ngược. Chính quyền ông Obama tỏ ra thực dụng và bất nhất. Họ thúc đẩy việc bảo vệ nhân quyền ở một số quốc gia nhỏ và không mấy quan trọng, nhưng không đưa nhân quyền thành vấn đề lớn với các đồng minh và các đối tác thương mại quan trọng.
Kể từ khi chủ nghĩa cộng sản xuất hiện trên quả đất này thì loài người bắt đầu nghe những luận điệu tuyên tuyền tô vẽ cho cuộc đấu tranh thần thánh của giai cấp vô sản giành lại quyền làm chủ cho lớp người công nông nghèo khó. Họ cổ súy đấu tranh xóa tan giai cấp bốc lột mang lại cơm no áo ấm cho mọi người và mọi người có quyền sống bình đẳng trong xã hội. Mọi người sẽ làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu và cuộc sống ấy chỉ có nơi XHCN. Nhưng sau bao nhiêu năm “ tiến lên” cái thiên đường bánh vẽ này được nhà văn Dương thu Hương gọi là “ Những thiên đường mù”. Có lần trả lời phỏng vấn của đài LittleSaigon bà nói lên nhận xét của mình về cái xã hội mà bà đã có phần tham gia gầy dựng như sau:
“ Tất cả mọi sự phồn hoa bây giờ chỉ là một lớp váng của nồi cháo, tập trung vào những thành phố lớn thôi. Chứ nếu Ông đi ra ngoài khỏi các đô thị lớn vài chục cây số thì Ông sẽ thấy những người nông dân vô cùng khốn khổ, họ kiếm được một ngày vài ba Mỹ kim là khó khăn lắm chứ không phải đơn giản”.
(Việt Tide số 23 ngày 21-122001)
1- Tầng lớp nghèo: Giai cấp bị trị
Ở trong một xã hội mà chính quyền miệng luôn nói chủ trương đem lại cơm no áo ấm và công bằng, bình đảng ấy thế mà cuộc sống của người dân vẫn còn chênh lệch một cách thê thảm mà nhà cầm quyền không thể nào khắc phục được. Vẫn còn nhan nhản những đời sống đói nghèo, những bất công và bất hợp lý theo lời kể của một phóng viên trong nước:
“ Khi chúng tôi đến xã hỏi thăm thì tất cả mọi người đều thừa nhận, ở xã Kỳ Tây có rất nhiều gia đình có hoàn cảnh khó khăn, nhưng bi đát nhất là trường hợp của anh Thời. Trong túp lều trống hơ trống hoác nằm đơn độc giữa núi rừng hoang vắng của gia đình anh chẳng có gì đáng gía.
“ Mặc dù, có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn như vậy nhưng trong danh sách hộ nghèo của xã Kỳ Tây lại không hề có tên của gia đình anh. Khi chúng tôi đem thắc mắc này hỏi ông Nguyễn Việt Ký, phó Chủ tịch UBND xã Kỳ Tây, thì được ông Ký cho biết:“ Anh Thời là người có hoàn cảnh quá khó khăn, nhưng do anh không tham gia sinh hoạt xóm và không đóng góp các khoản nên không được bình chọn là hộ nghèo”.(Vietnamnet online ngày 7-4-2009)
Tôi còn nhớ rất rõ những năm đầu mới chiếm được miền Nam các chú cán bộ hay lên lớp lếu láo rằng ở chế độ XHCN thì: “ trẻ con khôn trước tuổi, người gìa như trẻ lại”. Lúc đầu thì thật sự mới nghe tôi chẳng hình dung ra được là cái gì, nhưng nhờ sau nầy được “ cải tạo” nên mới biết ra rằng: trẻ con mới tuổi măn non mà phải tung ra xã hội lăn lóc vật vã với đời để tự kiếm từng miếng ăn cho mình thì không khôn cũng phải khôn, nhưng mà khôn vặt, lanh lợi, gian ngoan, xảo quyệt…để mà sống chớ cha mẹ nó nuôi thân còn không nổi làm sao nuôi nó. Ở cái thiên đường mù XHCN này ta thấy được rất nhiều câu chuyện thương tâm:
“ Những bàn tay chai sần, đầy sẹo bới móc đống rác. Những đôi vai gầy guộc, đen đúa khoác túi ve chai. Suốt ngày“ ngập mặt” trong rác nhưng ước mơ tới trường luôn rực sáng trong đôi mắt đám trẻ lam lũ…
“8 đứa trẻ nhanh chóng tụ lại trước cổng. Bé Thanh An, người nhỏ xíu cũng khoác bị lên vai. 8 cái dáng gầy còm tiến ra đường lộ. Một ngày cực nhọc bắt đầu. Dẫu nắng chói chang hay mưa tầm tã, bọn trẻ vẫn lầm lũi trên các nẻo đường. Những bàn tay, bàn chân nhỏ xíu chai sần, đầy những vết thương ngang dọc bởi các vật sắc nhọn”.(DânTrí online ngày 11-1-2010)
Liên Hiệp Quốc cho rằng: “ Trẻ em Việt Nam đang phải đối mặt với bất bình đẳng”. Lời báo động này được phát biểu tại Hà nội nhân buổi lễ công bố bản báo cáo của UNCEF về điều kiện xã hội và kinh tế của 30 triệu trẻ em Việt Nam:
“ Cơ quan Liên Hiệp Quốc ghi nhận là Việt Nam gần đây đã áp dụng một cách thẩm định mới về tình trạng nghèo khó, dựa trên các nhu cầu thiết yếu bao gồm giáo dục, y tế và dinh dưỡng, thay vì chỉ căn cứ vào ngưỡng nghèo khó tính bằng tiền. Theo bản báo cáo, khi sử dụng phương pháp này, thì“ gần 1/3 trẻ em Việt Nam dưới 16 tuổi là thuộc diện nghèo khó”. (RFI online ngày 31-8-2010)
Ngày xưa, mục đồng là những đứa trẻ chăn trâu tối ngày ca hát ngao ngao đồng, ngược lại ngày nay ở cái XHCN chăn trâu lại là một lão bà, mà người cộng sản nói là: “ già như trẻ lại”, vâng đúng như thế, trẻ lại để đi giữ trâu kiếm sống chớ nếu không thì ai nuôi, con cháu nó lo cho nó còn không xong thì làm sao nuôi nổi một cụ gìa. Báo điện tử Dân Trí kể chuyện“ Cụ bà 87 tuổi “ chỉ huy” mấy chục con trâu” nghe ra mà đứt ruột, ôi ! thiên đường nào có một bà lão mục đồng?!
“ Dọc theo triền đê Bộc Nguyên thuộc xã Cẩm Thạch, huyện Cẩm Xuyên( Hà tỉnh)hàng ngày bất kể trời nắng hay mưa đều có một cụ bà gầy gò tay cầm gậy, theo sau một đàn mấy chục con trâu.
“Đó là cụ Nguyễn thị Chương, 87 tuổi, trú tại thôn Xuân Lâu, xã Cẩm Thạch, huyện Cẩm Xuyên(Hà Tỉnh).
“Ở cái tuổi“ xưa nay hiếm”, nhưng hàng ngày cụ bà vẫn“ chỉ huy” đàn trâu trên 30 con, thời điểm nhiều nhất có khi gần 50 con. Ai không biết tưởng rằng cụ là chủ một trang trại nuôi trâu. Thực ra đó đều là của người làng, nhà cụ chỉ có hai con”. (Dân Trí online ngày 29-6-2010)
Nơi phố phường đô hội, một “ Cụ ông gần 100 tuổi đạp xích lô…” đó là cụ Đặng Huyền ngày ngày còng lưng đạp xe chỡ khách suốt mấy mươi năm, ôi thiên đường XHCN là đây. Sau khi VnExpress.net đăng phóng sự về cụ thì cụ được những nhà hảo tâm giúp đỡ nên cụ tâm sự:
“ Tôi vô cùng xúc động và cảm ơn các nhà hảo tâm đã quan tâm, giúp đỡ đôi vợ chồng gìa trong lúc tuổi cao sức yếu. Đã lâu lắm rồi vợ chồng tôi chưa có nhiều tiền ăn Tết như thế này”. (VNExpress online ngày 17-1-2011)
Người cộng sản tuyên bố mục đích đấu tranh đem lại cuộc sống tốt đẹp cho người công nhân, nông dân lao động. Nhưng ngày nay giới công nhân, nông dân vẫn bị nghèo khổ và bị bạc đải một cách thậm tệ. Họ là những người bị lợi dụng trong đấu tranh và bị bạc đãi trong hoà bình. Nhà cầm quyền cấu kết với chủ nhân tư bản đàn áp và bốc lột công sức của người lao động, chúng đàn áp thẳng tay mỗi khi họ đình công để đòi quyền lợi của mình, họ không có được một công đoàn độc lập để bảo vệ quyền lợi của người công nhân. Đời sống của người công nhân vô cùng thiếu thốn vất vả, đồng lương ít ỏi họ chỉ sống tạm bợ để bán công sức lao động ngày càng cạn kiệt. Trong một bài báo có tựa đề “ Cầm cố thẻ ATM để sống qua ngày” báo điện tử Người Lao Động viết:
“ Hàng ngàn công nhân ngành chế biến và xuất khẩu thuỷ sản tỉnh Cà Mau đang bị“ tấn công” bởi nạn cho vay nặng lãi khi đồng lương không giúp họ đủ sống. Có công nhân đã phải bán máu. Lương thấp và gía gạo, muối, thịt, cá, rau quả, mì gói… đều tăng cao đã đẩy nhiều công nhân đến cùng đường của sự khốn khổ”. (Nguoilaođong online ngày 15-4-2008)
Ở XHCN Việt Nam hiện nay có một cái“ nghề” mà không phải là“ nghề”, nhưng thật ra nó cũng là“ nghề”, đó là“ nghề bán máu”. Bọn quan chức cầm quyền bán đất, bán biển ở nhà cao cửa rộng, ngồi mát ăn bát vàng thì người dân chỉ còn bán những giọt máu tươi của mình để sống với cái XHCN thiên đường này:
“ Cho tới nay, các bệnh viện tại Việt Nam có máu để cấp cứu và truyền máu trong các ca mổ xẻ vẫn tuỳ thuộc vào một đội ngủ người bán máu chuyên nghiệp. Trên nguyên tắc họ chỉ được bán máu một tháng một lần. Nhưng cần tiền để sống, họ đã phải hối lộ cho nhân viên lấy máu ở bệnh viện để bán máu nhiều lần hơn. Họ chạy vòng quanh từ bệnh viện này sang bệnh viện khác. Họ chạy từ tỉnh này sang tỉnh khác để bán máu…
“Ở tỉnh Trà Vinh, gần hết một làng phần đông là người gốc Miên đã sống bằng nghề bán máu. Ngày 5-3-2007, báo Tiền Phong có một ký sự về một làng chài có 70 hộ, 3.000 nhân khẩu, chài lưới lơ quơ không đủ ăn vì nguồn nước sông ô nhiễm không có cá. Nghèo đói, thất học, bán máu lấy tiền sinh sống, bị người dân trên bờ khinh miệt..” (Viễn Đông ngày 5-1-2008)
Nghề bán máu đã không còn lợi nhiều, cho nên có một số người thôi bán máu để chuyễn sang nghề bán huyết tương.
“Ông Phạm huy Bằng, một tài xế xe ôm, ngụ ở phường 21, quận Bình Thạnh, cho biết vì sao người nghèo thích bán huyết tương:“ Bán 450 ml máu chỉ được 250.000 đồng và 3 tháng mới bán được một lần. Còn bán huyết tương mỗi lần được tới 450.000 đồng và chỉ tháng sau là có thể bán tiếp”. Cũng vì vậy, ông Bằng bán huyết tương suốt 8 năm qua”. (Người Việt ngày 18-7-2008)
“ Hà Nội là thủ đô phồn hoa đô hội của nước Việt Nam, thế nhưng dưới chân cầu Long Biên, Chương Dương, từ lâu tồi tại xóm người lao động nghèo từ tỉnh khác đổ về cư ngụ. Hầu hết những người dân ở đây đều đi làm thuê, nhặt rác… Họ sống không điện, không nước sạch trên những chiếc lán nổi xập xệ tự tạo bên mép nước. Nghèo đói và bệnh tật luôn đeo đẳng họ và 100% trẻ em ở đây không được đi học”. (Người Việt ngày 11-3-2004)
2- Tư bản đỏ: Giai cấp thống trị
Tương phản lại với cái đời sống hẳm hiu của lớp người bị trị thì cuộc sống xa hoa của kẻ thống trị cấu kết với bọn thừa cơ nước đục nói lên một sự bất công trong XHCN như thế nào.
Trên Tiền Phong online bản tin “ Cán bộ xã ở biệt thự, đi xe hơi xịn” cho chúng ta thấy họ mới chỉ là cán bộ cấp xã thôi mà đã như thế rồi, thế thì các ông cán bộ to hơn nữa thì sao? Tuần tự sẽ được vạch mặt trình làng. Riêng theo bản tin này thì:
“ Cả thôn Phú Hạ có khoảng 400 hộ dân thì có đến 170 hộ nghèo và cận nghèo. Năm 2005, thu nhập bình quân đầu người của Minh Phú chỉ đạt 2,5 triệu đồng.
Thế nhưng cán bộ ở đây có mức sống nổi bật. Ông Nguyễn văn Phố, nguyên chủ tịch xã (bị cách chức do liên quan đến vụ án bán rừng Sóc Sơn mới đây), năm 2005 xây đến 3 căn nhà nguy nga. Bản thân ông ngày ngày vẫn đi giao du, nhậu nhẹt trên một chiếc xe Toyota Zace ( biển số 29U-1314) mới tậu.
“Ông chủ tịch đương nhiệm Dương ngọc Oanh thì“ ngự” tại một villa tuyệt đẹp, có hồ sen, sân vườn, garage ô tô. Hàng ngày, ông Oanh cưỡi chiếc Madaz3 cáu cạnh( biển số 29U-0901) đi làm”. (tienphong online ngày 18-3-2006)
Trong một bài phóng sự của phóng viên Thanh Quang đài RFA viết về “ Những hình ảnh của người được gọi là “đầy tớ của nhân dân” thì đây xin trình ra bộ mặt của một đầy tớ cỡ, nghĩa là con sâu to như sau:
“ Một lần nữa, cảnh sống xa hoa ăn trên ngồi tróc của các quan chức VN, kể cả quan chức về hưu, lại đậm nét giữa cảnh đời chật vật, khó khăn, thiệt thòi của người dân. Trong mấy ngày nay, hình ảnh trên internet về gia tư hoành tráng kiêu sang của cựu TBT Lê Khả Phiêu khiến gây phẫn nộ trong dân chúng…
“ Những vị khách của người từng cầm đầu đảng chứng kiến báu vật Trống Đồng Đông Sơn- mà luật pháp hiện hành cấm cá nhân sở hữu- được gia chủ trưng bày nổi bật trên 2 ghế trường kỷ tựa vách phòng khách…một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ quý có cẩn cặp ngà voi to tướng với gía thị trường- theo lời bình trong ảnh-tới 50 ngàn đô la…Lên sân thượng, khách chứng kiến vườn rau sạch xanh tươi được chăm sóc bằng hệ thống tự động với phí tổn nghe nói không dưới 20 ngàn đô la…” (RFA online ngày 4-2-2009)
Muốn nói đến sự giàu có của những nhà lãnh đạo tư bản đỏ thì ít ra thủ tướng Nguyễn tấn Dũng cũng phải được xếp vào loại tư bản đỏ, mặc dù hồi mới nhậm chức thủ tướng ông ta đã hùng hồn thề tận diệt tham nhũng, nếu không diệt được thì ông không làm thủ tướng nữa. Nhưng không biết ở nhiệm kỳ nầy ông diệt được tham nhũng chưa mà về mặt nổi ông đã xây một ngôi nhà thờ tiên tổ ở Kiên Giang thật là hoành tráng và ông tiếp tục“ hy sanh” làm thủ tướng thêm một nhiệm kỳ nữa, không biết ở nhiệm kỳ sau ông sẽ xây cái gì, xây cái lăng cho mình chăng?
“Đó chính là cái nhà thờ họ của đương kim thủ tướng Ba Dũng vừa mới khánh thành cách đây một tháng…Cả khuôn viên bao gồm một căn biệt thự theo kiểu kiến trúc Tây và ba gian nhà thờ theo kiểu kiến trúc Việt cổ. Giới thầu xây dựng tham gia làm công trình này nói nó trị gía gần 40 tỷ đồng và đã khởi công từ hai năm trước đó”. (Đối Thoại online ngày 23-1-2009)
Một nữ doanh nhân tên Dương thị Bạch Diệp có lẽ đã làm ăn móc ngoặc với đám cán bộ biến chất tham nhũng đã tạo cho bà một ngôi vị tư bản kếch xù và đã phô trương cái giàu của mình bằng cách mua một chiếc xe Rolls Royce mới toanh từ trong hảng bên Anh gía tiền kể cả thuế khoảng 1 triệu 3 trăm ngàn USD. Đúng vào thời điểm này thì ở tại Việt Nam cũng đã có gần 20 chiếc xe loại siêu sang này rồi.
“ Hồi tháng ba vừa qua, bà Dương thị Bích Diệp, tay tư bản giàu có nhờ kinh doanh địa ốc ở Sài gòn đã nhập cảng về nước bằng đường hàng không chiếc xe Rolls Royce mới tinh, bà sang tận nước Anh để đặt mua từ chính hảng sản xuất công ty Rolls Royce của Anh quốc chỉ sản xuất xe cho giới quí tộc, giàu có trên thế giới theo đơn đặt hàng riêng”. ( Người Việt ngày 19-6-2008 )
Báo điện tử VietnamNet của nhà nước ấy thế mà lâu lâu cũng sang lề trái đưa những tin nhạy cảm nên bị đánh phá tơi bời. Mới đây thì báo này cũng đưa một tin vui XHCN là có “ Dàn xe cưới “ siêu khủng” của đại gia đất cảng”. Tuy nhiên xem bản tin này lòng người không khỏi suy nghĩ cho thân phận của kẻ nghèo:
“ Sử dụng xe siêu sang cho ngày cưới đang trở thành trào lưu của các thiếu gia.Hải Phòng là nơi mới nhất trình diễn bộ sưu tập xe sang gồm Rolls-Royce Phantom, Mercedes CLS, Porsche Cayenne, Porsche Panamera trong đám cưới của chú rể tên H. (sinh năm1984)…
“ Trong đoàn xe hoa ngoài 3 chiếc Rolls- Royce Phantom(hai đen, một đỏ), trong đó có một chiếc mang bảng số biển lục cửu (99K-9999)từng gây xôn xao giới mê xe miền Bắc”. (VietnamNet online ngày 27-12-2010)
Mới vừa rồi đây bản tin của đài BBC chấn động cả thế giới về việc“ Ăn phở 35 đô ở nước Việt Nam cộng sản” đài cũng đã hỏi ông chủ tiệm phở trả lời là thực khách đến đây toàn là những đại gia, có đại gia đại gia mỗi ngày mỗi đến. Nghe xong bản tin này, giáo sư Hà văn Thịnh, một giảng viên đại học lâu năm đã chua chát nói ngay lên ý nghĩ của mình:
“Đọc BBC, 21-1-2011, bài của Alastair Leithead, viết về chuyện ông ấy đi ăn một tô phở có gía 35 USD( tức gần 800.000 đồng) ở Hà Nội xong, tôi choáng váng…
“ Alastair Leithead kể rằng ông“ quyết tâm” đi ăn bằng được tô phở đắt nhất Việt Nam( có khi cả thế giới) vì ông không nghĩ nó nguyên liệu là thịt bò Kobe ( Nhật Bản) nên đắt mà ông muốn biết ai có đủ tiền để ăn, tiền đâu mà ăn?…Câu chuyện kể tiếp rằng một nhân viên chính phủ thấy mình có lổi khi ăn tô phở đắt chừng ấy và một Ủy viên Trung ương đảng vội vàng chui vào chiếc xe Mercedes bóng lộn sau khi phát hiện có phóng viên nước ngoài nhìn thấy (?)…
“ Trường dạy học nơi tôi công tác, nhận giảng viên (những người giỏi nhất) vào để đi dạy nhằm phát huy nền tảng dân trí, dân khí của nước nhà với lương khởi điểm là 1.290.000 đồng! Chỉ có trời mới biết được làm sao giảng viên sống nổi khi tiền thuê một căn phòng nhỏ nhất có thể là 500.000 đồng, chưa kể tiền xăng xe, tiền ăn…
“ Ban chống tham nhũng ở tất cả các địa phương trên cả nước có dám công khai tài sản cá nhân, có dám chứng minh rằng lương của một giảng viên đại học chỉ bằng số tiền trả cho một ủy viên Trung ương ăn một tô phở rưỡi( trong trường hợp BBC không sai)?” (Boxitvn.net online ngày 27-1-2011)
Trong một bức thư, hồng y Phạm Minh Mẫn, tổng giám mục ở Sài gòn gửi cho linh mục Nguyễn Thái Hợp ngày 22-7-2007 nói về cái giàu sang của giai cấp tư bản ngài đã chua chát viết:
“ Hình như các ngành, thay vì biến giai cấp vô sản thành người đày tớ phục vụ nhân dân theo như lời bác dạy, thì thực tế là giai cấp vô sản biến nhân dân thành vô sản và tự biến mình thành giai cấp mới mà tôi nghe nhiều người nói đó là tư sản đỏ.Ngày nay khi mà một viên chức nhà nước phải chia 1.000 tỷ đồng cho người vợ ly dị, thì không còn là tư sản nữa, mà phải gọi là tư bản hay đại gia đỏ. Lâu rồi, tôi thấy báo chí tường thuật lời ông TBT tuyên bố tham nhũng là quốc nạn. Có lẽ quốc nạn cho nhân dân, chớ còn đối với nhiều đày tớ của nhân dân, đó là cơ hội tốt để trở thành đại gia đỏ”. (Đối Thoại online ngày 6-7-2007)
3- Thiên đường XHCN: Dưới cái nhìn của người Cộng sản
Những khẩu hiệu công bằng xã hội ngày nay không còn được ai tin được nữa, ngay cả những nhà lão thành cách mạng ngày xưa cũng đã bỏ cả tuổi thơ đi theo con đường cách mạng để đưa đất nước tiến lên một cái thiên đường mà mọi tuổi trẻ thời ấy đều mơ ước. Nhưng cái xã hội ấy ngày nay không như là mơ ước mà nó là một xã hội man rợ hơn cả cái xã hội mà người thanh niên ngày xưa đã“ xếp bút nghiêng lên đường tranh đấu”. Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang, nhà địa chất giỏi nhất nước cũng đã phải lên tiếng oán than:
“Còn mức độ chênh lệch giàu nghèo ngày càng nhiều. Con ông cháu cha, con cháu thành phần tư sản đỏ đem xe hơi ra chạy đưa trên đường phố làm quà cho nhau bằng xe hơi mới, trong khi đó nhiều người sống vất vưởng, trẻ em lang thang cơ nhỡ và nhiều gia đình nghèo đói xác xơ, thậm chí phải bán máu, phải sống cơ cực”. (Việt Tide số 130 ngày 9-1-2004)
Tiến sĩ Lê Đang Doanh, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Quản lý Kinh tế Trung ương có lần phát biểu trước BCT ông nói“ Hiện nay ở Hà nội mức chênh lệch giàu nghèo là khủng khiếp luôn”và cũng chính ông trong một bản tin của BBC nói về “ Một hội thảo bàn tròn cấp cao, với sự tham dự của gần 300 diễn gỉa, nhà khoa học, đã khai mạc hôm 15-6 ở Hà nội về 20 năm đổi mới ở VN” thì tiến sĩ Lê Đăng Doanh khi trả lời phỏng vấn của đài BBC ông nói một cách chua chát như sau:
“Nhưng hội nghị cũng nêu lên nghèo đói không phải chỉ là nghèo về vật chất mà còn là nghèo về quyền lợi chính trị, còn là sự thiệt thòi không có tiếng nói, không được bảo vệ bằng pháp luật. Vì vậy hội nghị cũng nêu những mặt cần phải chú ý hơn”.(BBC online ngày 19-6-2006)
Có lần trả lời chất vấn của các Đại biểu quốc hội ngày 17-11-2007 ông Cao đức Phát bộ trưởng Nông nghiệp nói về hiện tình của những người nghèo đang sống trong cái XHCN mà ông góp phần lãnh đạo như sau:
“ Báo điện tử VNExpress trích lời bộ trưởng Nông nghiệp Cao đức Phát nói rằng“ Việt Nam đứng thứ hai thế giới về xuất khẩu gạo mà hàng năm vẫn còn hàng trăm nghìn đồng bào chỉ được ăn cơm khi ngày lễ, ngày tết, khi bị ốm”.
“ Ông Phát nói mức phát triển tại nông thôn Việt Nam vẫn còn thấp, và rất nhiều hộ gia đình rơi vào cảnh đói nghèo chỉ sau một đợt thiên tai như lũ lụt, dịch bệnh…”(BBC online ngày 17-11-2007)
Sau 70 năm“ tiến lên” con đường XHCN như thế nào được giáo sư Tương Lai,nguyên Viện trưởng Viện Khoa học Xã hội Việt Nam và là cố vấn các vấn đề xã hội của cố thủ tướng Võ văn Kiệt, trong một cuộc phỏng vấn gần đây của BBC nói về số phận của những người ở từng lớp thấp cổ bé miệng bị thiệt thòi ra sao:
“ Nông dân Việt Nam là người chịu trên vai mình gánh nặng nhất của đất nước. Nhưng về sau, bản thân người nông dân lại phải chịu đựng rất nhiều thiệt thòi…
“ Cống hiến nhiều nhất. Hy sinh lớn nhất là thứ hai. Hưởng thụ ít nhất là thứ ba. Thứ tư là họ được giúp kém nhất. Thứ năm là họ bị đè nén thảm nhất. Nhưng thứ tám, họ là người tha thứ cao nhất”. (BBC online ngày 19-8-2008)
Chúng ta đã thấy được hình ảnh đích thực của cái gọi là thiên đàng XHCN là như thế, có những người không khỏi bức xúc vì mình đã là một nhân tố tạo thành cái“ thiên đường mù” ngày hôm nay.
Trong một bức thư của trung tướng QĐND Đồng Sĩ Nguyên gởi đến Đại hội đảng CSVN lần thứ XI tại Hà nội đề ngày 31 tháng 12 năm 2010 ông đã trình bày cái hiện tình của cái gọi là CNXH mà đảng CS đang bám víu nó đã tồi tệ như thế nào, nó không phải là cái thiên đường mà người cộng sản từng rêu rao để lừa gạt và phản bội sự hy sinh xương máu của nhiều người:
“ Nguy cơ phân hóa giàu nghèo, nông thôn thành thị, vùng miền, nguy cơ tệ tham nhũng, lãng phí trong nội bộ bộ máy cầm quyền, tạo cơ sở xã hội cho diễn biến và tự diễn biến…
“ Trong lúc đó, đại đa số nhân dân lao động, nông dân, công nhân, trí thức, cán bộ hưu trí đời sống bấp bênh, nhiều người không đủ ăn, không đủ tiền chửa bệnh, cho con đi học, không có nhà ở…
“ Nông thôn nhiều vùng chỉ có ông bà gìa, trẻ con. Số lao động chính phần lớn đi làm cố định hoặc thời vụ ở các thành phố, biến nông thôn ngày càng vắng lặng. Các thành phố thì ùng tắc, mất cân đối ngày càng nghiêm trọng. Văn hóa đồi truỵ, trật tự an toàn xã hội lộn xộn, gia tăng. Các khuynh hướng phát triển không lành mạnh từ mọi nẻo trên thế giới tràn ngập vào nước ta, thúc ép nước ta phải đi theo cơ chế thị trường tư bản tự do”. (Đối Thoại online ngày 12-1-2011)
Cái XHCN theo nhà văn Dương Thu Hương thì gọi là“ Những thiên đường mù” còn trong lúc đó tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ cho rằng“ Cái khẩu hiệu XHCN nó rất mù mờ” và giáo sư Trần Phương thì nói thẳng thừng là“ Ông bịp thiên hạ với cái chữ CNXH của ông”.
Đại Nghĩa
Có lần tôi đã viết một bài đại ý cuộc sống của người Việt dưới “thiên đường xã hội chủ nghĩa VN” có quá nhiều nỗi lo nỗi sợ, kể từ khi mới sinh ra cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Quá nhiều nỗi lo: Khi còn nhỏ thì phải lo học ngày học đêm, học không có thời gian nghỉ ngơi giải trí bồi bổ thêm cho đời sống tinh thần, không có mùa hè không có tuổi thơ, dưới sức ép của gia đình, nhà trường, điểm số, những kỳ thi (nhìn sang các nước Mỹ, châu Âu, chả có nước nào mà trẻ con phải đi học thêm từ khi mới vào cấp một, và suốt thời trung học như ở nước mình). Nỗi lo lớn nhất là thi rớt đại học. Vì ở VN, rớt đại học là rất bi kịch, thời buổi bằng cấp rẻ như bèo, cử nhân thạc sĩ còn thất nghiệp, huống hồ chỉ có một mảnh bằng trung học phổ thông.
Lớn hơn một chút thì lo kiếm việc, lo cày bừa như trâu để kiếm tiền, vừa nuôi thân mình, nuôi gia đình vừa lo cho tương lai học hành của con cái, còn phải để dành phòng khi ốm đau bệnh tật, khi thất nghiệp lúc tuổi già…VN không có chế độ an sinh xã hội, còn bảo hiểm y tế hay lương hưu đều rất tượng trưng chẳng ăn thua gì, nên người dân phải tự lo cho mình, có bất cứ chuyện gì xảy ra nếu không có tiền thì đành bó tay chờ chết. Một đời người toàn là nỗi lo.
Và nỗi sợ: Đi học sợ bị điểm kém, bị thầy cô trù dập, bị ba mẹ mắng nếu kết quả không cao. Đi làm thì sợ xếp. Ăn uống thì sợ chất lượng thực phẩm không an toàn, mất vệ sinh, có ngày lại bị trúng độc, mà nếu không trúng độc chết ngay thì cứ mỗi ngày độc tố ngấm dần vào người, dần dà cũng bị ung thư các kiểu. Ra đường thì sợ tai nạn giao thông (mỗi năm có đến 12-13 ngàn người Việt chết vì tai nạn giao thông chưa kể bị thương tật, tàn phế, còn hơn cả thời chiến), sợ cây gãy trúng đầu, sụp hố tử thần, dây điện không an toàn gây điện giật khi trời mưa…Có muôn ngàn tai họa trời ơi đất hỡi khác nhau xảy ra do cung cách làm ăn gian dối, vô trách nhiệm của con người.
Rồi nỗi sợ công an, sợ chính quyền, đến nỗi từ lâu người dân nhìn chung không dám quan tâm bàn luận đến những chuyện chính trị xã hội vì nếu bị khép tội phản động, tuyên truyền nói xấu chế độ lại ngồi bóc lịch dài cổ v.v…
Không chỉ nhiều nỗi lo nỗi sợ, người Việt còn khổ tâm vì phải chạy theo những giá trị ảo, giá trị dỏm. Chẳng hạn, bằng cấp là một giá trị. Nhưng ở VN nhiều khi nó là giá trị ảo/dỏm. Thứ nhất, bởi chất lượng giáo dục không tương xứng với bằng cấp, thứ hai, ngày càng có người bỏ tiền ra chạy bằng, mua bằng…nên giá trị của bằng cấp càng rẻ. Chả ở đâu mà giáo sư tiến sĩ nhiều cả rổ như ở VN.
Trong một xã hội mà mọi cái ghế,chức vụ thơm tho đều là do chạy, mua, dàn xếp, hoặc do con ông cháu cha mà có, người thực học, có thực tài sẽ rất khó với được những chỗ như vậy. Còn những kẻ thiếu tài thiếu đức nhưng ngồi trên đầu thiên hạ lại nhan nhản. Cuối cùng bằng cấp, chức vụ không tương xứng với người đang có được cái bằng, cái chức vụ đó, bằng cấp chỉ là vật trang trí, nhưng mà phải có cho oai, không có thì “không cơ cấu” được vào chỗ này chỗ kia. Cứ nhìn vào các quan to quan nhỏ từ cấp huyện, xã, thành phố cho đến trung ương, Bộ chính trị…người nào cũng phải cố sắm vài cái bằng để lòe thiên hạ thì hiểu.
Người ta chạy theo bằng cấp, chạy theo đồng tiền. Giá trị con người không được xét theo năng lực, phẩm chất, tư cách thật sự của người đó mà được cân đong đo đếm bởi cái hình thức vật chất bên ngoài, từ những thứ người đó mang, mặc trên người hoặc sử dụng cho đến cái nhà to, xe hơi “khủng” v.v…
Không chỉ người lớn mà trẻ con, thanh thiếu niên cũng bị tác động bởi cuộc sống chỉ chạy theo/tôn sùng những giá trị ảo này. Ở lứa tuổi đang học phổ thông cho đến đại học, các em phải đua theo hai cuộc đua diễn ra suốt năm này sang năm khác.
Với những em siêng năng, coi trọng việc học thì đó là cuộc đua về học hành-điểm số, những cuộc thi, làm sao vào được trường chuyên lớp chuyên, trường công loại A hoặc trường quốc tế. Ngoài giờ học lại phải đi học thêm văn hóa, nếu gia đình có tiền thì còn phải học thêm ngoại ngữ tiếng Anh tiếng Pháp, học đàn piano, violon, múa ballet, khiêu vũ, thể thao, bơi lội…Nghĩa là phải trở thành một người hoàn hảo! Bởi không thiếu những bậc phụ huynh nghĩ rằng họ có tiền và mong muốn con được trang bị đủ kiến thức mà chính họ ngày xưa không có điều kiện. Rồi các bậc phụ huynh còn phải đua nhau cho con đi du học nước ngoài. Trước kia phần lớn các em đi du học sau khi học xong bậc phổ thông, bây giờ ngày càng có nhiều gia đình cho con đi học từ khi đang học lớp 9, lớp 10, thậm chí sớm hơn nữa.
Với những em gia đình khá giả, sẵn tiền, thích ăn diện thì lại là cuộc đua về mức độ chưng diện, tiêu xài, thể hiện đẳng cấp con nhà giàu. Giới trẻ VN ở các thành phố lớn bị tác động nhiểu hơn ở nông thôn và tỉnh lẻ, ở thành phố lớn những gia đình thuộc thành phần khá giả đông hơn, khoảng cách giàu nghèo rõ rệt hơn, và đời sống chung quanh cũng bị bủa vây bởi các mặt hàng tiêu dùng, hàng xa xỉ nhiều hơn. Ngay từ khi còn ngồi ở bậc trung học, bọn trẻ con nhà có tiền đã so kè nhau từ cái iPhone, iPad, điện thoại đời mới, những bộ cánh chưng diện đi chơi, những buổi ăn chơi cuối tuần…Đua nhau xài tiển của bố mẹ cho bạn bè lác mắt.
Trẻ con học điều đó từ chính cha mẹ, người lớn, từ cách sống cách nghĩ, các tiêu chuẩn vô hình chung được định ra trong xã hội VN hôm nay. Những năm sau này giới việt kiều về nước hoặc người dân ở các nước đã phát triển cũng phải choáng trước cách xài tiền rất hoang của một bộ phận người giàu ở VN-một đất nước vẫn thuộc hàng nghèo, lạc hậu trên thế giới. Hàng hiệu, mỹ phẩm đắt tiển, rượu ngoại…cho đến những dòng xe hơi đời mới nhất, đắt tiền nhất cũng đã có ở VN. Nhiều đại gia, người nổi tiếng ở VN sở hữu hàng chục bất động sản đất đai, với những ngôi nhà sang trọng chẳng thua gì tỷ phú ở nước ngoài.
Đặc biệt là giới showbiz-ở bất cứ nước nào vốn dĩ cũng là một tầng lớp quen sống trong một môi trường hào nhoáng, lấp lánh danh, sắc, nhưng trong một xã hội chuộng những giá trị ảo, hình thức bên ngoài như Việt Nam, những “căn bệnh” đó sẽ càng đậm đặc hơn với giới showbiz. Nếu theo dõi những hoạt động của giới showbiz Việt thì sẽ thấy, những cuộc tranh đua lành mạnh vể tài năng thật sự thì ít mà đua vì những cái danh ảo bên ngoài thì nhiều. Cộng thêm sự vô tình hay hữu ý góp sức của những tờ báo mạng có khuynh hướng giật gân, câu khách, thường xuyên đăng tải những thông tin kiểu như cùng ngắm nhà đẹp của nghệ sĩ A, nghệ sĩ B tậu xe khủng, ca sĩ C cặp kè với đại gia, ca sĩ D diện váy, túi hàng hiệu, nữ diễn viên E “lộ hàng”, nam diễn viên G bị tố là người thứ ba v.v…
Chính vì vậy, nhiều ca sĩ diễn viên mới nổi hoặc không có thực tài bao nhiêu đã chọn con đường gây scandal để nổi tiếng, hoặc đi đường tắt các kiểu để có thể có được một chút tên, hoặc cặp kè với đại gia để thoải mái chưng diện. Chính xã hội chung quanh đang cổ vũ cho cách sống đó. Báo chí lá cải đang cổ vũ cho cách sống đó. Ngược lại, người có tài thật, mà sống lương thiện, trung thực, khiêm tốn quá thì sẽ thiệt thòi.
Như vậy, một đời người Việt đã phải đối mặt với nhiều nỗi lo, nỗi sợ- trong đó phần lớn là những nỗi lo, sợ phi lý do cái cái thể chế chính trị hiện tại gây ra cho người dân, lại phải vất vả chạy đua theo những giá trị ảo, là quá mệt mỏi.
Ngay cả những người giàu có ngồi trên hàng đống tiền cũng có những nỗi lo, sợ. Làm ăn trong một môi trường kinh tế không ổn định, luật pháp không rõ ràng minh bạch lại hay thay đổi xoành xoạch và lắm kẻ xài luật rừng như ở VN, có gì đảm bảo không bị thua lỗ, bị lừa đảo, phá sản như chơi. Cả quan to chức lớn cũng không thật sự yên tâm. Luôn phải quỵ lụy cấp trên, kéo bề kết cánh để giữ ghế, trăm mưu nghìn kế để đối phó với bao nhiêu kẻ dòm ngó cái ghế của mình, chưa kể phải đối mặt với sự oán ghét của người dân. Nói tóm lại người giàu, người có chức, người có tiếng ở VN cũng chưa chắc trong tâm đã thực sự bình an.
Trong khi đó, ở những quốc gia đã phát triển đồng thời là những nước tự do dân chủ, văn minh, người dân không phải đối phó với quá nhiều nỗi lo sợ vô lý, lại không phải bon chen tranh giành những giá trị ảo-mà chỉ phải cố gắng để có được những giá trị thật, do chính năng lực, phẩm chất con người mình tạo dựng nên. Một cuộc sống như vậy, ắt hẳn phải nhẹ nhõm hơn, bình an hơn.
Vậy là cùng đường! Chúng tôi ngao ngán dọn đồ để chuẩn bị trở về nhà. Ra đường, đám bộ đội mặt xanh bủng, non choẹt, quần áo lính khác lạ, đầu đội nón cối, đã vượt qua Sông Đồng Nai, đang hàng một, súng gườm gườm tiến về Sài Gòn. Thế là hết, cuộc chiến gần như chấm dứt!
Chẳng riêng gì chúng tôi, mà hầu như mọi người dân Miền Nam thảy đều thất vọng. Đoàn quân cướp xâm lược hùng hổ đến mà lại khoác lên mình danh hiệu đoàn quân giải phóng. “Giải phóng” cái tên nghe nó đểu đểu làm sao! Cứ như hồi nhỏ mình đang đứng vững vàng ở đâu đó, bị một thằng đến xô cho một cái chúi nhủi, xong nó lại giữ mình lại miệng nhoẻn cười nói: “không có tao mày ngã nhá.”
Buồn rũ rượi, nhưng tự an ủi, thôi cũng xong, chiến tranh hết và hoà bình trở lại, dù gì cũng là người Việt Nam cả. Đúng vậy, họ đúng là người Việt Nam, cũng máu đỏ da vàng, nhưng tất cả đã lầm! Phải mãi sau này mới biết, mới hiểu, thì đã muộn! Những người Việt Nam ấy không còn máu Việt Nam, vì họ được gột rưả và nhồi nhét chất cộng sản mà họ tự hào là mang tính đảng!
Trên đường về, trời hâm hâm nóng, dù chiều hôm trước có một trận mưa lớn. Không gian như vương vấn khói lưả và mùi thuốc súng cuả cuộc chiến vẫn còn, lác đác những tràng súng, những tiếng nổ cuả những người lính không chịu đầu hàng, họ vẫn chiến đấu. Trên Cầu Đồng Nai những bánh TNT cột vào nhau ngang cầu xô dạt, Những chiếc M 113 gài ngang chắn đường không cho VC tiến qua cầu đả bị kéo ra một lối nhỏ đủ chỗ cho xe đi lại. Xác những chiến sĩ thiết giáp anh dũng hy sinh còn nằm bên cạnh, trông thật tội nghiệp! Đường xa lộ thưa thớt đến điêu tàn! Phải hơn 1 giờ sau, chúng tôi mới đưa được gia đình trở lại căn nhà cũ. Đến nhà, một cảnh tượng buồn hơn hiện ra, lưả cuả những trái B 40 được quân giải phóng bắn bậy, đã giải phóng sạch cả khu xóm tôi ở, đen thui bình điạ! Heo gà chúng tôi không mang hay bán kịp cũng đã hy sinh vì sự nghiệp “giải phóng.”
Đang là lính, buông súng rã ngũ, chúng tôi bị coi còn tệ hơn dân thường, mặc dù dân thường bây giờ cũng chẳng thể được coi là công dân cuả một đất nước vưà mới có hoà bình. Quân chiến thắng huyênh hoang đi giải phóng, nhưng họ lo lắng thấy rõ. Đi đâu cũng súng ống gườm gườm, giương đôi mắt cú vọ soi mói, nghi ngờ! Họ mua bán bất cứ thứ gì thì ghi chép tên từng người bán, bán thứ gì, từ bó rau, đồng muối, con cá, miếng thịt, nhất nhất đều phải ghi rõ, chỉ sợ những người mang ơn giải phóng lại đầu độc, giết hại mình, hại đoàn quân giải phóng!
Sau khi ổn định tình hình, những cán bộ xã ấp hình thành với sự trợ lực cuả đám bộ đội và đặt trong tình trạng quân quản, họ bắt đầu tìm cách quản lý chúng tôi. Sau khi kêu gọi mọi người đăng ký, trình diện, các sĩ quan thì đi tập trung, còn lại binh sĩ và HSQ cải tạo tại chỗ. Hàng ngày, mọi người cứ sáng đến sân nhà thờ ngồi nghe quản giáo thuyết giảng, nghe mà tức như bò đá vì họ nói ngược, nói bắt phải nghe, rồi cùng bắt chúng tôi tìm kiếm để kể tội ác cuả Mỹ Nguỵ có nghiã là tội ác cuả chính mình! Chiều chiều, thì lại phải rủ nhau đi họp do cán bộ xã ấp chủ trì, về nhà thì trời đã khuya.
Những việc họ làm lúc đó, mình cứ nghĩ là đi họp để được cho biết về chủ trương đường lối chính sách cuả chính quyền mới, nhưng thực ra là phải đến để họ kiểm soát những hoạt động cuả mình, ai ở nhà với lý do gì hoặc có ý đồ chống đối lại chính quyền cách mạng. Những cuộc họp, sinh hoạt buổi tối cứ tổ chức liên tục từ ngày này tiếp ngày khác mà chẳng có cuộc họp nào mới hơn cuộc họp trước. Cũng chỉ ê a như vẹt, cái “đểu” là nó sợ chúng tôi không hiểu.
Khi mọi việc mà họ tạm gọi là nắm hết lý lịch mọi người xong, chúng tôi phải đi lao động cho cuộc sống gia đình. Trước khi là lính, chúng tôi là những thanh niên lao động, làm đủ thứ nghề để kiếm tiền mưu sinh. Khi vào lính, chúng tôi có một số được học nghề chuyên môn, còn lại hầu hết là những người lính chiến, nay quay về với ruộng vườn, những việc thật quen thuộc khi xưa, nhưng nay phải lao động theo lối khác, vì ruộng vườn không còn được máy móc hổ trợ.
Trâu không có, bò cũng hiếm, vì trước kia đã quen với máy móc trợ giúp. Giờ với chính quyền mới, máy móc cũng đã được cải tạo để giác ngộ cách mạng và đã bị tập trung, mà các chủ máy cũng không ai muốn đầu tư thêm vào ngành nghề cuả họ để phát triển thêm. Chưa nói, ai cũng muốn rút bớt vốn đầu tư để giảm những rủi ro vì bị nhà nước chú ý quản lý! Do đó, máy móc hư hỏng dần vì không được tu bổ và kể cả bị phá cho hư. Nên cũng công việc làm ruộng trồng luá như xưa, thì nay chúng tôi phải bỏ công sức ra mà hăng say lao động. Hình ảnh những con người kéo cầy bưà thay trâu bò cuả thời xa xưa mà chúng tôi chỉ được biết qua sách vở, giờ lại thấy xuất hiện nhìn thấy rõ ràng trên những cánh đồng quê hương “giải phóng.” Lao động sản xuất với cái bụng đói, vì luá không phân bón và các loại thuốc trừ sâu giả!
Những chuyện vui và tiếng lóng: chà đồ nhôm (chôm đồ nhà), bảng đỏ sao vàng (bỏ đảng sang giầu), bán đồ ăn (mang đồ nhà đi bán để ăn), những câu chuyện tiếu lâm mới về người dân Miền Nam như lời cầu nguyện cuả một người, cầu Chuá thì Chuá chỉ ngón tay lên, nhìn lên thấy nhà mình lợp tôn, ý Chuá mách bảo rỡ tôn bán mà ăn, loanh quanh đến lúc chẳng còn gì và cuối cùng ra Bến Bạch Đằng cầu Đức Trần Hưng Đạo, sau khi khấn xong, ngước mắt lên, thấy tay ngài chỉ xuống sông, mới ngộ ra là ngài bảo ra sông mà vượt biên. Những chuyện vui tiếu lâm như vậy được dân Miền Nam kể cho nhau nghe lén rồi cười với câu tục ngữ mới: “Con nuôi má, hay con nuôi cá. Còn con bị bắt thì má nuôi con!” Để chỉ những người vượt biên, vượt biển.
Là những người lính, lúc đó chúng tôi mong được các vị lãnh đạo trong quân đội mà mình đã một thời được vinh dự đứng trong hàng ngũ xưa tổ chức đứng ra tập họp chúng tôi về dưới cờ để tiếp tục chiến đấu. Nhưng tất cả chỉ là ảo mộng. Lợi dụng lòng mong ước đó, VC lợi dụng tổ chức ra những tổ chức ma để tóm gọn những người lính với hào khí còn đầy, nhiều mẻ lưới chúng giăng sẵn để bắt anh em. Chúng còn lợi dụng tình huynh đệ chi binh cuả người lính quốc gia đưa những tên cò mồi ra làm bẫy.
Ai ở Hố Nai mà không biết tên Khởi. Trước làm trong ban 2 Chi khu Đức Tu. Tay này đã nhẫn tâm bán đứng anh em chỉ để được chúng ban cho cái chức quản lý chợ (coi chợ)! Khởi đã giăng bẫy đưa rất nhiều anh em trong ban 2 cũ cuả Chi khu Đức Tu vào tù CS! Tưởng với thành tích đó, mà chúng cho Khởi làm việc dưới quyền chúng mãi. Nhưng không, chỉ điếu đón được vài năm, Khởi không còn làm cò mồi được nưã, chúng cho lô đất ở bên xa lộ về ngồi bán cơm, không biết Khởi còn được giao công tác gì nưã không! Khởi chỉ là 1 trong nhiều trường hợp điển hình ở Miền Nam sau 30 Tháng 4 Năm 1975.
Khi Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà còn hùng mạnh. Chắc ai có ý tưởng huấn luyện cho người lính VNCH cách chiến đấu khi thua trận là một ý tưởng điên rồ. Chúng ta là một quốc gia với chính nghiã sáng ngời. Chuyện thua một vài trận nhỏ thì có, chứ nghĩ đến ngày tang thương như Ngày 30 Tháng 4 Năm 1975 chắc chưa bao giờ có ai nghĩ tới! Vì thế, khi điều đấy sẩy đến, toàn thể mọi người đều bất ngờ đến sững sờ! Sau đó, phải sống trong lòng địch, chúng ta đã chẳng thể làm gì hơn. Để chúng gọi một tiếng đau hơn là “Nguỵ”! Một sự phân biệt đối xử với quyền lợi thì không, mà trách nhiệm thì nặng. Có công tác gì như đào mương, đắp đập vv. thì chúng ưu tiên gọi đi làm. Khi cần phải đóng góp gì như đóng góp lương thực, góp quỹ này nọ, thì chúng luôn luôn nhớ tới! Ngược lại, khi phân phối nhu yếu phẩm thì chúng lờ đi. Lòng đau như cắt, khi bị đối xử bất công, vì ăn còn thiếu mà chúng còn bắt nộp! Nếu những hy sinh cuả người lính cũ như chúng tôi mà làm cho xã hội tốt đẹp hơn thì cũng đáng, nhưng điều trớ trêu là chúng chỉ làm cho đất nước ngày càng lụn bại! Nhớ tới cấp chỉ huy oai dũng năm xưa thì tất cả đã bị chúng luà vào tù!
Anh em cùng binh chủng cũ gặp nhau chỉ còn biết ngồi thở than, nuối tiếc lại thời oanh liệt cũ. Nhiều khi gặp bọn cắc ké kỳ nhông, bọn theo voi ăn bã miá mà dân chúng gọi là bọn 30 Tháng 4. Chúng làm nhiều chuyện bất nhân, thất đức cũng nổi máu muốn cho chúng một trận, để dậy cho chúng một bài học làm người. Không thiếu gì anh em đã săn tay áo chỉ vào mặt ba thằng nhãi ranh, bất chấp hiểm nguy cho bản thân và gia đình mà nói. Đ. M mày coi tay bố mà đây này TQLC Sát Cộng. Cỡ oắt con như mày, bố chỉ vặn cổ một cái là chết tươi nhe con.
Mãi sau này, khi kinh tế ổn định, chúng tôi lại gặp nhau để ôn chuyện cũ. Nay qua nước người, nhờ tự do, được đọc các hồi ký cuả những đàn anh trong binh chủng. Thấy chúng hèn hạ trả thù các anh bằng nhiều cách. Riêng chúng tôi ở ngoài cũng chẳng sung sướng gì hơn. Kiếm miếng ăn cũng vô cùng khó khăn, với sự dàn dựng trả thù tinh vi với mọi người dân Miền Nam, bằng mọi thủ đoạn như ngăn sông cấm chợ, tự túc lương thực, chính sách công an trị, sưu cao thuế nặng vv. Chỉ hơn các đàn anh là còn có thể tìm đường vượt nhà tù lớn ra biển, vượt biên giới đi tìm tự do đích thực.
Sắp qua 35 năm kể từ biến cố đau thương đó. Người lính cuả Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà nói chung và những chiến binh Thuỷ Quân Lục chiến Việt Nam nói riêng, đã phải sống qua một thời kỳ đen tối nhất cuả lịch sử! Chúng ta cùng đồng hành theo Dân tộc Việt Nam nên vẫn còn phải chịu sống trong nền cai trị hà khắc cuả nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam, và liệu chúng còn cai trị dân tộc ta cho đến bao giờ?
MX. Quái Điểu.
Mel. Tháng 02 Năm 2010.
Ai Tự Do Nhân Đạo? Ai Khát Máu Bạo Tàn?
ĐÂU LÀ SỰ THẬT?
Giới trẻ chúng tôi, thành phần lớn lên sau chiến tranh không hiểu biết lý do tại sao đã có cuộc chiến Ðông Dương lần thứ 2 (1954-1975), mà báo chí ngoại quốc thường gọi là chiến tranh Việt Nam (Vietnam War).
Chúng tôi đã được học tập dưới hệ thống nhà trường xã hội chủ nghĩa (XHCN) về lý do tại sao có cuộc chiến tranh Việt Nam qua những cụm từ như “chế độ khát máu Mỹ-Diệm”, ”miền Nam bị Mỹ, nguỵ kìm kẹp”, “đánh cho Mỹ cút đánh cho Ngụy nhào”, “ách thống trị thực dân kiểu mới của Mỹ”, “giải phóng miền Nam” v.v…
Nhưng ngày nay, với sự phổ biến của công nghệ thông tin, chúng tôi đã hiểu biết nhiều hơn trước. Về lý do tại sao đã có và do ai gây ra cuộc chiến Việt Nam 1954-1975, hoàn toàn không phải như chúng tôi đã được tuyên truyền học tập trong nhà trường.
Tuy nhiên, chúng tôi cũng còn vài thắc mắc rất đơn giản. Kính mong các bác, các chú, là những người đã và đang phục vụ cho đảng và nhà nước Việt Nam và những người vẫn khư khư cho rằng chiến tranh Việt Nam là cần thiết để “giải phóng miền Nam” thoát khỏi sự “kìm kẹp của Mỹ, Ngụy” v.v giải thích giùm:
Tại sao du học sinh, thành phần gọi là tương lai của đất nước vẫn luôn tìm mọi cách (ngay cả khi chưa học xong) để ở lại nước ngoài, như lập hôn thú (giả có mà thật cũng có) với người Việt hải ngoại, chứ nhất định không chịu trở về Việt nam??? Tại sao như vậy?
5. Những năm gần nay, những người Việt trước nay đã trốn đi vượt biên, chạy theo để “bám gót đế quốc”, là “rác rưởi trôi dạt về bên kia bờ đại dương”, là “thành phần phản động”, là “những kẻ ăn bơ thừa, sữa cặn của Mỹ ” như nhà nước Việt Nam vẫn từng đã nói. Nay được chào đón hoan nghênh trở về Việt Nam làm ăn sinh sống và được gọi là “Việt kiều yêu nước”, “khúc ruột ngàn dặm”? Có đúng họ “yêu nước” không? Tai sao họ không dám từ bỏ hoàn toàn quốc tịch Mỹ, Pháp, Canada, Úc, xé bỏ hộ chiếu nước ngoài và xin nhập lại quốc tịch Việt Nam và vĩnh viễn làm công dân nước Cộng Hoà XHCN Việt Nam???
6. Trong bộ môn lịch sử chương trình lớp 12, chúng tôi được giảng dạy rằng, “Mặt trận Giải phóng Miền Nam” thành lập ngày 20/12/1960 với mục tiêu “đấu tranh chống quân xâm lược Mỹ và chính quyền tay sai, nhằm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước”. Theo như chúng tôi tìm hiểu, năm 1961 khi TT Ngô Ðình Diệm ký Hiệp ước quân sự với Mỹ, thì miền Nam lúc ấy chỉ có các cố vấn Mỹ và một ít quân mang tính yểm trợ (US Support Troopes) với nhiệm vụ chính là xây dựng phi trường, cầu cống, đường xá…
Mỹ chỉ bắt đầu đưa quân đội vào miền Nam từ năm 1965, sau khi lật đổ và
giết ông Ngô Ðình Diệm do cương quyết từ chối không cho Mỹ trực tiếp can thiệp
quân sự. Vậy thì vào thời điểm 20/12/1960, làm gì có bóng dáng lính Mỹ nào ở
Miền Nam,
làm gì đã có ai xâm lược mà chống?? Các bác, các chú
chống ai, chống cái gì vào năm 1960 ???
_ Tại sao nhân viên trong các phái đoàn CS đi công tác thường hay trốn lại ở các nước tư bản dưới hình thức tị nạn chính trị ? Tất cả những thành phần nêu trên, họ muốn trốn chạy cái gì?
_ Tại sao đàn ông của các nước tư bản Châu Á có thể đến VN để chọn vợ như người ta đi mua một món hàng?
_ Tại sao Liên Xô và các nước Ðông Âu được gọi là thể chế chính trị XHCN ưu việt nhất thời đại lại tự sụp đổ tan tành ?
_ Tại sao lại có sự cách biệt một trời một vực giữa Đông Đức và Tây Đức, giữa Nam Hàn và Bắc Hàn về đời sống kinh tế ?
_ Tại sao nước ta không tiếp tục phát triển lên con đường XHCN mà ngày nay phải quay trở lại với kinh tế thị trường, phải đi làm công cho các nước tư bản?
_ Tại sao các lãnh tụ CS lại gởi con đi du học tại các nước tư bản thù nghịch? Mà không đi du học ở các nước CS? v.v…
Mọi lý luận phản biện và tuyên truyền của CS đều trở thành vô nghĩa bởi sự thực đã quá hiển nhiên không thể công khai nhìn nhận. CS không thể nhìn nhận là đã hy sinh bốn triệu sinh mệnh trong một cuộc nội chiến cho một sai lầm. CS xóa bỏ giai cấp , cào bằng , cho tư bản là bốc lột , giẩy chết rồi bây giờ quay lại xây dựng nền kinh tế thị trường của tư bản ?!!! kêu gọi các nước tư bản đầu tư , xây dựng nền kinh tế thị trường , phải làm lại từ đầu.
Huyền thoại giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp do CSVN dày công dàn dựng đã tan thành mây khói khi giai cấp "chuyên chính vô sản" ngày nay đã lột xác trở thành các nhà Tư bản đỏ đầy quyền lực và đô la.
Hai vận động viên môn bơi thuyền ...vượt biên
========
« Hai vận động viên này có người nhà ở Úc. Không rõ có phải người nhà lôi kéo ở lại hay không ? Hành động ‘bỏ trốn’ này sẽ ảnh hưởng đến quốc gia và cả tương lai của các vận động viên này. Đã gửi vận động viên đi nước ngoài thì không thể gửi kèm theo một người công an đi bảo vệ được..
Việc này dứt khoát ảnh hưởng đến uy tín thể thao Việt Nam và thành tích Việt Nam có thể đạt được ở vòng loại Olympic mà hiện nay đang không phải là nhiều lắm...một người ‘bỏ trốn’ nằm trong đội thuyền đôi hạng nhẹ – một trong những hy vọng của Việt Nam có thể vượt qua vòng loại.
Hai vận động viên này coi như thế là hết rồi đấy... Chính phủ Việt Nam cũng như ngành thể dục thể thao sẽ không chấp nhận, không tha thứ đâu ...Thôi đi về đi. Úc chẳng chấp nhận cho ở lại đâu.. Một hành động hết sức dại dột của các vận động viên »
Hoàng Vĩnh Giang, phó Chủ tịch Ủy ban Olympic Việt Nam
Tuyển thủ quốc gia môn đua thuyền
Tay chèo tay lái bỏ trốn vượt biên
Đêm cuối cả đoàn bay về xứ Việt
Thế vận Luân Đôn vắng bóng biệt biền !
Dù Nhà nước lo đầu tư đặc biệt ?
Dù đoạt Huy chương Bạc ở Nam Dương
Bỏ thầy bỏ bạn hai vận động viên
May ô quần đùi hát bài tẩu mã !
Bỏ Thiên đường về xứ giãy chết quả điên ?
TRIỆU LƯƠNG DÂN
Hôm Thứ Năm 05/04/2012 vừa qua, gây sôi nổi cho dư luận Mỹ, và dĩ nhiên cả Việt Nam, là việc một nhà đầu tư người Việt đã mua trọn một thị trấn của tiểu bang Wyoming với giá 900.000 Mỹ kim qua sáu phút đấu giá trước sự chứng kiến của truyền thông và người hiếu kỳ ở địa phương.
Thị trấn Buford này chỉ có một người dân, có thể gọi là thị trưởng là ông Don Sammons, cư dân duy nhất của Buford. Don Sammons là cựu chiến binh từng tham chiến tại Việt Nam, ông Sammons
Từ bỏ Thiên đường qua đầu tư bên Xứ Tư bản giãy chết !
============================
Đại gia Việt từ bỏ Thiên đường
Tạ từ chùm khế ngọt Quê Hương
Ẩn danh qua đầu tư Xứ Mỹ giãy chết !
Thị trấn nhỏ nhất nằm giữa đường
Tiểu bang đầy tuyết sương băng lạnh
Lão nghệ sĩ già hồi xứ hồi hương
Thị dân cũng kiêm chức thị trưởng
Từng cựu chiến binh Mỹ xưa chiến trường
Nay bán cho gã trọc phú nước Việt
Đầu tư kiểu cưỡi gió xem hoa trương
Thị trấn Viễn Tây giữa đàng nào chốn lỡ
Bãi đáp an tòan trời Mỹ viễn phương
Bên nớ Tư bản Hồng đã có thẻ đỏ
Bên này thẻ xanh di trú thành đế vương
TRIỆU LƯƠNG DÂN
Tiếp theo…
Ảnh bìa sách:
VÁ
CƠ ĐỒ RÁCHNgày xưa Mẹ vá con manh áo,
Dành dụm đưa con đến học đường;
Ngày nay anh vá cơ đồ rách,
Em tiễn đưa anh tận chiến trường.
(vô danh)
Đây là một diễn đàn sách Tự Do-Dân Chủ, tập
hợp những bài viết và đóng góp của các tác giả và ý kiến độc giả còn quan
tâm,thiết tha đến Tự Do-Dân Chủ và Hòa Bình dân tộc. Và đã tạo nên một quyễn
sách có nguồn sức mạnh thể hiện ý chí toàn dân góp phần xây dựng lại một quê
hương,.đất nước Việt Nam giàu đẹp,thanh bình và hạnh phúc dân tộc. Nếu đạt
thành sở nguyện mai sau cho dân tộc này,là có công đóng góp của qúy Tác giả và
Độc giả trên Diễn Đàn sách này!
Và thú vị rất tuyệt vời, khi đọc lại những
dòng chữ,trang giấy viết có tên tuổi của chính mình, là niềm hãnh diện dân tộc:
Chính là nền đá tảng góp sức kiến tạo lại một Quê Hương Hòa Bình và TỰ-DO Dân
Tộc Việt Nam!!!.Xin
trân trọng và biết ơn các Tác giả và Độc giả biết hy sinh cho đại cuộc Chính
Nghĩa Quốc Gia Dân Tộc…!
Phần
Kết,THƯỢNG ĐẾ ĐÃ TRAO NHẰM “THIÊN ĐÀNG XÃ NGHĨA” CHO VIỆT NAM!?
Việt Nam có vị trí đặc biệt quan trọng nằm sát nách khối Cộng Sản Nga Tàu.Và là cửa ngỏ mở rộng khắp Đông Dương:Việt, Miên, Lào, Thái, Miến…thuộc tiểu vùng sông quốc tế Mê-Kong.Nên Hoa Kỳ chọn Miền Nam VNCH làm tiền đồn chống Cộng,và be bờ Cộng Sản tràn xuống Biển Đông Nam Á Thái Bình Dương.
Mỹ giữ một vai trò hết sức đặc biệt là độc quyền chống Cộng, và xem nhẹ vai trò thiết yếu của đồng minh VNCH,vốn dĩ là nước chủ nhà có đầy kinh nghiệm chống ngoại xăm: “Ngàn năm đô hộ giặc Tàu;trăm năm đô hộ giặc Tây, hai mươi năm nội chiến hằng ngày…gia tài của mẹ, một cổ bài cào…”- Nhạc Trịnh côn Sơn.Thật đúng vậy,khi người Mỹ xem Miền Nam VNCH là một gai tài của mẹ Việt Nam để đưa vào một canh bạc không vốn…đánh đổi thị trường đông dân Trung Quốc Cộng Sản.Và họ,người Mỹ đã thua,nên bán đứng Miền Nam VN trong chiếu sòng canh bạc, đi đêm giữa Nixon-Kissinger và Đặng Tiểu Bình-Chu Ân Lai,tại Bắc Kinh năm 1972.
Cuối cùng Miền Nam VN chấm dứt số phận Tự Do nghiệt ngã của mình ngày 30-4-1975, được mệnh danh”Giải phóng Miền Nam”Và cùng cả nước Việt Nam tiến lên Chủ Nghĩa Xã Hội, với sự đồng tình của đại đa số người dân còn mơ ước “Thiên đàng CNXH, theo lời xúi giục, phỉnh lừa của Việt Cộng Giải Phóng Miền Nam-MTGPMN-
Ông bà ta, ngày xưa có câu:”Muốn của nào, trời trao của đó!” Và Thượng đế-Trời- đã trao nhằm “Thiên Đường Xã Nghĩa” cho Việt Nam.Nhưng lại rất đúng thượng đế Hoa Kỳ khi bán đứng Tự Do Việt Nam Cộng Hòa!!!. Sau 37 năm, thượng đế Obama của TT.Hoa Kỳ cũng phải bậc khóc cho “Thiên đàng Xã Nghĩa VN” khi nhận lãnh trách nhiệm Dân chủ,nhân quyền cho Việt Nam trước khi bán vũ khí sát thương và gia nhập thị trường tư do mậu dịch xuyên Thái Bình Dương,gọi tắt TPP cho chiến lược phục hồi nền kinh tế suy trầm của Hoa Kỳ.Phải chăng đây là nước mắt Cá Sấu khóc cho quyền quyền lợi kinh tế và an ninh khu vực Biển Đông Á của Hoa Kỳ,đã về tay Trung Cộng sau khi Mỹ rút quân khỏi Miền Nam VN trong cuộc chiến bỏ rơi VNCH!?
Tác Giả: Trần Khải
|
Thứ Tư, 18 Tháng 4 Năm 2012 17:49
|
Trong những ngày tháng tư, có một câu hỏi thường được nêu ra: Bản
chất cuộc chiến Việt Nam
là gì? Đã có rất nhiều xương máu đổ ra cho cuộc chiến một thời bi thảm nhất trong lịch sử Việt, và câu hỏi này vẫn liên tục nêu ra cho nhiều thế thế. Nhiều nhà văn ở cả hai miền bây giờ đã cùng công nhận rằng: Cuộc Chiến Việt Nam thực sự là cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Nhà văn Trần Viết Đại Hưng, từ Lawndale, Los Angeles, trong bài viết vào trung tuần tháng 4-2001 mang tựa đề “Sự Oan Trái Của Tình Ruột Thịt” đã nói thẳng bản chất cuộc chiến, rằng đây là huynh đệ tương tàn. Bài viết trích: “Cuộc chiến giữa hai miền Nam Bắc Việt Nam trong suốt hai mươi mốt năm (1954 -1975) được gọi dưới nhiều tên khác nhau. Có người gọi đây là một cuộc chiến ủy nhiệm, Mỹ ủy nhiệm cho miền Nam cái nhiệm vụ bảo vệ tiền đồn của thế giới tự do; Trung Cộng và Nga Sô ủy nhiệm cho Miền Bắc nhiệm vụ của thế giới vô sản là tấn công vào thành trì của tư bản (Miền Nam) do Mỹ ủng hộ. Cộng Sản Bắc Việt coi đây là một chiến tranh giải phóng; Miền Nam coi là một cuộc chiến tranh tự vệ chống lại sự xâm lăng từ miền Bắc. Nhạc sĩ Trịnh công Sơn vừa mới qua đời coi cuộc chiến này là "hai mươi năm nội chiến từng ngày". Thật ra, cuộc chiến Quốc -Cộng hôm nay không giống như cuộc phân tranh Trịnh-Nguyễn mấy trăm năm trước mà đã có sự nhúng tay giật giây can thiệp của những thế lực quốc tế . Dù cuộc nội chiến ngày hôm nay có khác với nội chiến Trịnh- Nguyễn ngày xưa thì nói chung đây cũng chỉ là một cuộc chiến nồi da xáo thịt. Nước mắt mẹ già Việt Nam đã chảy không ngừng nghỉ khi những đứa con của mẹ mang chủ nghĩa ngoại lai về để rồi bôi mặt đá nhau làm cho quê hương Việt Nam tan nát. Hoàn cảnh chiến tranh đã gây ra nhiều chuyện oan trái cho nhiều gia đình Việt Nam, trong đó có khi hai anh em đứng về phía đối nghịch nhau, lại có trường hợp cha con lại đối địch nhau. Những chuyện oan trái đau lòng này không hẳn đã chấm dứt sau ngày 30 tháng 4 năm 1975. Có thể kể trong giới nhà văn những trường hợp tiêu biểu sau. Nhà văn Võ Phiến có người em ruột là nhà văn Lê vĩnh Hòa, vốn là nhà văn của Miền Bắc. Nhà văn Phan nhật Nam có cha ruột đi tập kết... ... Em Võ Phiến là Lê vĩnh Hòa bị tử trận trong khi công tác cho Cộng Sản. Ông Hòa cũng có vài tập truyện được Miền Bắc xuất bản. Võ Phiến trong những bài viết phê bình văn học, cũng có nhắc đến em mình với lời lẽ nhẹ nhàng. Thương em nhưng ông không vì thế để đi ca ngợi cái chế độ Cộng sản bất nhân, tàn ác mà em ông phục vụ...”(hết trích) Và 30 năm sau, từ một vị trí đội quân người chiến thắng, nhà hoạt động dân chủ Nguyễn Khắc Toàn qua bài nhan đề “Nhìn Lại 30 Năm Trước” đăng trên Bán nguyệt san Tự Do Ngôn Luận số 2 (www.tdngonluan.com) đã nói thẳng rằng đây là huynh đệ tương tàn, không thể khác hơn. Nhà hoạt động Nguyễn Khắc Toàn kể, trích: “Thấm thoát thế mà đã một phần ba thế kỷ đã trôi qua, kể từ khi thế hệ chúng tôi những thanh niên Hà Nội rời ghế nhà trường vượt dãy Trương Sơn hàng ngàn cây số vào Nam chiến đấu... Cuộc chiến tranh "Huynh đệ tương tàn - nồi da nấu thịt" ấy đã để lại trong tôi những chấn thương về cả tinh thần lẫn thể xác. Về phương diện tinh thần, tôi đã có cái nhìn rất khác so với nhiều đồng đội của mình là những người xuất phát đa phần từ nông dân, sinh trưởng từ nông thôn miền Bắc Việt Nam nghèo nàn, lạc hậu... ...Cả ngày và đêm 30-4-1975, tôi cùng đồng đội tiến vào các thị xã, thị trấn thuộc tỉnh Long Châu Hà (là địa danh của 2 tỉnh Long Xuyên - Châu Đốc và thị trấn Hà Tiên mà quân đội miền Bắc gọi tắt).... Cuối năm 1975, tôi được đưa lên Sài Gòn (lúc đó đã được chế độ mới đổi tên là TP Hồ Chí Minh) nằm chữa bệnh ở tầng 9, phòng dành riêng cho cán bộ, chiến sỹ quân đội miền Bắc bị thương tại bệnh viện Chợ Rẫy- Sài Gòn. Thời gian chữa bệnh ở thành phố hoa lệ được mệnh danh là hòn ngọc Viễn Đông này, tôi còn choáng ngợp và sửng sốt hơn nữa về cuộc sống ở đây: cửa hàng, cửa tiệm buôn bán tấp nập nhịp sống của người dân hối hả. Ở ngoại ô thành phố, khu công nghiệp Biên Hòa của các nhà tư sản dân tộc Việt và Hoa các xí nghiệp, nhà máy san sát chạy dài hàng chục cây số. Tôi có cảm giác như lạc vào một thành phố công nghiệp sầm uất nào đó của một quốc gia tư bản ở Á châu... ...Mô hình chế độ chính trị Nhà nước Việt Nam Cộng Hòa trước đây, khi ở miền Bắc tôi được nghe tuyên truyền rằng, đó là một loại hình chủ nghĩa “thực dân kiểu mới” do đế quốc Mỹ dựng nên làm tiền đồn và bàn đạp để tấn công miền Bắc và phe XHCN do Liên Xô và Trung Quốc là những nước anh em đứng đầu.Và các cơ quan tuyên truyền ở miền Bắc còn nói: về kinh tế, Miền Nam Việt Nam là một thị trường để tiêu thụ hàng hóa tư bản ế thừa của các nước phương Tây. Đây cũng là nơi mà bọn tư bản và đế quốc nước ngoài vơ vét tài nguyên, bóc lột sức lao động rẻ mạt của nhân dân. Về đời sống văn hóa, xã hội, giáo dục…, thì mảnh đất màu mỡ ở miền Nam Việt Nam là nơi để gieo mầm cho văn hóa nô dịch của đế quốc, ngoại bang nảy nở, phát triển. Trên báo, đài phát thanh, sách văn học, sách giáo khoa dạy trong các trường học ở miền Bắc thì đầy dẫy những tuyên truyền về miền Nam là cả “một nhà tù lớn, một trại tập trung khổng lồ”. Ở nông thôn thì nông dân bị kìm kẹp trong các ấp chiến lược với lớp lớp hàng rào dây thép gai bao quanh, với nhiều chòi canh có lính được trang bị súng đạn tối tân canh gác đêm ngày v.v . và . v... Nhưng trên thực tế, khi tôi đã tiếp xúc với rất nhiều người bà con gia đình hai bên nội, ngoại di cư từ quê hương miền Bắc vào miền Nam từ sau Hiệp định Giơ-ne-vơ 1954. Qua việc đó, giúp tôi có một nhận thức rất khác về đời sống xã hội, kinh tế và chế độ chính trị ở miền Nam Việt Nam trước năm 1975. Đó là một xã hội mà cuộc sống nhân dân được hưởng nhiều cởi mở và tự do. Người dân từ nông thôn đến thành thị được sống tự do dân chủ, được hưởng rất nhiều quyền Con người căn bản hơn, như: Có tự do báo chí, tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, tự do biểu tình - mít tinh, tự do hội họp, tự do sinh hoạt đảng phái chính trị, tự do xuất dương và cư trú trong nước, tự do mưu sinh, tự do ứng cử và bầu cử...” (hết trích) Tương tự, nhà văn Dương Thu Hương trả lời phỏng vấn của nhà báo Đinh Quang Anh Thái trên báo Việt Tide năm 2007 kể rằng bà đã khóc khi nhận ra sự thật. Bài phỏng vấn nhan đề “Dương Thu Hương: Tôi Khóc Ngày 30-4 Vì Thấy Nền Văn Minh Đã Thua Chế Độ Man Rợ” trong đó, trích: “...Việt Tide: Bà từng viết rằng, ngày 30 tháng Tư năm 1975, khi các phụ nữ khác trong đoàn quân của bà trầm trộ trước sự phát triển vật chất của miền Nam thì bà ngồi khóc trên lề đường Sài Gòn. Bà có thể nhắc lại tâm trạng của bà lúc đó? Dương Thu Hương: (thở dài) Điên rồ thì tôi có nhiều thứ điên rồ. Khóc thì tôi có hai lần khóc. Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài Gòn năm 1975, trong khi tất cà mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười thì tôi lại khóc. Vì tôi thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng phí. Tôi không choáng ngợp vì nhà cao cửa rộng của miền Nam, mà vì tác phẩm của tất cả các nhà văn miền Nam đều được xuất bản trong một chế độ tự do; tất cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy trong các hiệu sách, ngay trên vỉa hè; và đầy rẫy các phương tiện thông tin như TV, radio, cassette. Những phương tiện đó đối với người miền Bắc là những giấc mơ. Ông Thái đừng quên rằng, ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do nhà nước quản lý. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc. Còn toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể; có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói. Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ. . . nếu người ta muốn. Đó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải.” Có cách nào nói khác hơn về cuộc chiến này? Người ta có thể định danh nhiều cách, nhưng bản chất vẫn là một. Không thể khác hơn được. Ngay cả đời sau cũng sẽ nhìn như thế, khi đọc lại sử Nam Bắc phân tranh của hậu bán thế kỷ 20: Rằng đây là cuộc chiến huynh đệ tương tàn, và nền văn minh Miền Nam đã thua chế độ man rợ Miền Bắc. Không thể khác hơn. |
Gs David P. Forsythe - Nhìn chung, hồ sơ cổ vũ nhân quyền của Tổng thống Barack Obama có nhiều trái ngược. Chính quyền ông Obama tỏ ra thực dụng và bất nhất. Họ thúc đẩy việc bảo vệ nhân quyền ở một số quốc gia nhỏ và không mấy quan trọng, nhưng không đưa nhân quyền thành vấn đề lớn với các đồng minh và các đối tác thương mại quan trọng.
Người ta nhìn thấy xu hướng này
rất rõ ràng ở các nước Ả Rập.
Ông Obama ủng hộ thay đổi dân chủ
ở Ai Cập một cách muộn màng sau những cuộc biểu tình đường phố, nhưng ông vẫn
cố gắng duy trì mối quan hệ tốt đẹp với quân đội ở đó.
Ông Obama tỏ ra cứng rắn hơn về
chuyển đổi chế độ ở Libya,
nơi mà Đại tá Gaddafi không có nhiều bè bạn.
Nhưng ở Bahrain, trong vụ trấn áp
người Shia do Ả Rập Saudi dẫn đầu, ê kíp của Obama đã không cứng rắn về nhân
quyền, và lại càng ít thúc đẩy biện pháp trừng phạt đối với những kẻ chỉ đạo
việc trấn áp. Đương nhiên, Hoa Kỳ là đồng minh của Ả Rập Saudi chống lại Iran. Hoa Kỳ
cũng có một căn cứ hải quân lớn ở Bahrain. Vì thế mà họ thận trọng
tính toán đâu là nơi thúc đẩy nhân quyền chiểu theo cái nhìn chính trị về lợi
ích quốc gia.
Ai cũng biết ông Obama muốn tập
trung sự chú ý đến Đông Á trong chính sách đối ngoại, và vì thế đã giảm sự dính
líu của Hoa Kỳ ở Iraq và Afghanistan.
Quốc
gia thân thiện
Mối quan hệ với Trung Quốc rất
quan trọng, và trong thời gian đầu nắm quyền, ông Obama đã nhấn mạnh vào lĩnh
vực an ninh và thương mại, mà không phải nhân quyền.
Chính phủ Obama đã chú ý nhiều
đến việc cải thiện nhân quyền ở Miến Điện. Tại đây, họ không chỉ quan tâm làm
sao để nhân quyền tốt đẹp hơn, mà còn là cải thiện quan hệ với các lãnh đạo ôn
hòa của Miến Điện nhằm cạnh tranh ảnh hưởng với Trung Quốc.
Nhìn chung ở các quốc gia khác,
chẳng hạn như Việt Nam,
mối quan hệ thương mại với các quốc gia thân thiện được đặt lên trên nhân
quyền.
Giống như bao chính quyền Hoa Kỳ
trước đây, ê kíp của ông Obama không muốn vấn đề nhân quyền can thiệp quá sâu
vào lĩnh vực kinh tế và an ninh.
Khi phải đối diện với chính quyền
không thân thiện như Iran, Cuba hoặc Venezuela, Hoa Kỳ không ngại lên tiếng chỉ
trích nhân quyền.
Điều này cũng đúng ở một số quốc
gia mà Hoa Kỳ có ít lợi ích kinh tế và chiến lược, ví dụ như Sri Lanka và Zimbabwe.
Ưu tiên an ninh được đặt cao hơn nhân quyền trong quan hệ
Mỹ - Việt?
Tuy nhiên, làm việc với các đối
tác thương mại bằng hữu lại là chuyện khác.
Chính phủ ông Obama tiếp cận vấn
đề nhân quyền tùy từng trường hợp, một mặt cố gắng thúc đẩy nhân quyền, mặt
khác lại không muốn đe dọa đến các lợi ích quan trọng về an ninh và kinh
tế.
Điều này cho thấy sự bất nhất
trong hồ sơ nhân quyền của chính quyền Obama.
Họ sẽ đề cập về vấn đề nhân quyền
ở các quốc gia như Việt Nam
và Trung Quốc. Tuy nhiên Hoa Kỳ sẽ không quá cứng rắn thúc đẩy việc này đến mức
gây đe dọa lợi ích kinh tế và an ninh.
Ở Việt Nam, chính quyền ông Obama không
những muốn tiếp tục việc trao đổi thương mại, mà còn muốn thiết lập một mối
quan hệ tốt đẹp để kiềm chế Trung Quốc.
Giáo sư danh dự (Emeritus) về
Chính trị học ở Đại học Nebraska-Lincoln, Hoa Kỳ, được xem là một trong những
người đầu tiên đưa nghiên cứu nhân quyền vào ngành chính trị học và quan hệ
quốc tế. Tác phẩm mới nhất của ông là Human Rights in International Relations
(NXB ĐH Cambridge,
2012).
1 Ý kiến:
Quyền lợi của Mỹ phải ưu tiênApr
18, 2012 06:56 PM
Thiên đàng XHCN
Đại Nghĩa - Sưu tầmKể từ khi chủ nghĩa cộng sản xuất hiện trên quả đất này thì loài người bắt đầu nghe những luận điệu tuyên tuyền tô vẽ cho cuộc đấu tranh thần thánh của giai cấp vô sản giành lại quyền làm chủ cho lớp người công nông nghèo khó. Họ cổ súy đấu tranh xóa tan giai cấp bốc lột mang lại cơm no áo ấm cho mọi người và mọi người có quyền sống bình đẳng trong xã hội. Mọi người sẽ làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu và cuộc sống ấy chỉ có nơi XHCN. Nhưng sau bao nhiêu năm “ tiến lên” cái thiên đường bánh vẽ này được nhà văn Dương thu Hương gọi là “ Những thiên đường mù”. Có lần trả lời phỏng vấn của đài LittleSaigon bà nói lên nhận xét của mình về cái xã hội mà bà đã có phần tham gia gầy dựng như sau:
“ Tất cả mọi sự phồn hoa bây giờ chỉ là một lớp váng của nồi cháo, tập trung vào những thành phố lớn thôi. Chứ nếu Ông đi ra ngoài khỏi các đô thị lớn vài chục cây số thì Ông sẽ thấy những người nông dân vô cùng khốn khổ, họ kiếm được một ngày vài ba Mỹ kim là khó khăn lắm chứ không phải đơn giản”.
(Việt Tide số 23 ngày 21-122001)
1- Tầng lớp nghèo: Giai cấp bị trị
Ở trong một xã hội mà chính quyền miệng luôn nói chủ trương đem lại cơm no áo ấm và công bằng, bình đảng ấy thế mà cuộc sống của người dân vẫn còn chênh lệch một cách thê thảm mà nhà cầm quyền không thể nào khắc phục được. Vẫn còn nhan nhản những đời sống đói nghèo, những bất công và bất hợp lý theo lời kể của một phóng viên trong nước:
“ Khi chúng tôi đến xã hỏi thăm thì tất cả mọi người đều thừa nhận, ở xã Kỳ Tây có rất nhiều gia đình có hoàn cảnh khó khăn, nhưng bi đát nhất là trường hợp của anh Thời. Trong túp lều trống hơ trống hoác nằm đơn độc giữa núi rừng hoang vắng của gia đình anh chẳng có gì đáng gía.
“ Mặc dù, có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn như vậy nhưng trong danh sách hộ nghèo của xã Kỳ Tây lại không hề có tên của gia đình anh. Khi chúng tôi đem thắc mắc này hỏi ông Nguyễn Việt Ký, phó Chủ tịch UBND xã Kỳ Tây, thì được ông Ký cho biết:“ Anh Thời là người có hoàn cảnh quá khó khăn, nhưng do anh không tham gia sinh hoạt xóm và không đóng góp các khoản nên không được bình chọn là hộ nghèo”.(Vietnamnet online ngày 7-4-2009)
Tôi còn nhớ rất rõ những năm đầu mới chiếm được miền Nam các chú cán bộ hay lên lớp lếu láo rằng ở chế độ XHCN thì: “ trẻ con khôn trước tuổi, người gìa như trẻ lại”. Lúc đầu thì thật sự mới nghe tôi chẳng hình dung ra được là cái gì, nhưng nhờ sau nầy được “ cải tạo” nên mới biết ra rằng: trẻ con mới tuổi măn non mà phải tung ra xã hội lăn lóc vật vã với đời để tự kiếm từng miếng ăn cho mình thì không khôn cũng phải khôn, nhưng mà khôn vặt, lanh lợi, gian ngoan, xảo quyệt…để mà sống chớ cha mẹ nó nuôi thân còn không nổi làm sao nuôi nó. Ở cái thiên đường mù XHCN này ta thấy được rất nhiều câu chuyện thương tâm:
“ Những bàn tay chai sần, đầy sẹo bới móc đống rác. Những đôi vai gầy guộc, đen đúa khoác túi ve chai. Suốt ngày“ ngập mặt” trong rác nhưng ước mơ tới trường luôn rực sáng trong đôi mắt đám trẻ lam lũ…
“8 đứa trẻ nhanh chóng tụ lại trước cổng. Bé Thanh An, người nhỏ xíu cũng khoác bị lên vai. 8 cái dáng gầy còm tiến ra đường lộ. Một ngày cực nhọc bắt đầu. Dẫu nắng chói chang hay mưa tầm tã, bọn trẻ vẫn lầm lũi trên các nẻo đường. Những bàn tay, bàn chân nhỏ xíu chai sần, đầy những vết thương ngang dọc bởi các vật sắc nhọn”.(DânTrí online ngày 11-1-2010)
Liên Hiệp Quốc cho rằng: “ Trẻ em Việt Nam đang phải đối mặt với bất bình đẳng”. Lời báo động này được phát biểu tại Hà nội nhân buổi lễ công bố bản báo cáo của UNCEF về điều kiện xã hội và kinh tế của 30 triệu trẻ em Việt Nam:
“ Cơ quan Liên Hiệp Quốc ghi nhận là Việt Nam gần đây đã áp dụng một cách thẩm định mới về tình trạng nghèo khó, dựa trên các nhu cầu thiết yếu bao gồm giáo dục, y tế và dinh dưỡng, thay vì chỉ căn cứ vào ngưỡng nghèo khó tính bằng tiền. Theo bản báo cáo, khi sử dụng phương pháp này, thì“ gần 1/3 trẻ em Việt Nam dưới 16 tuổi là thuộc diện nghèo khó”. (RFI online ngày 31-8-2010)
Ngày xưa, mục đồng là những đứa trẻ chăn trâu tối ngày ca hát ngao ngao đồng, ngược lại ngày nay ở cái XHCN chăn trâu lại là một lão bà, mà người cộng sản nói là: “ già như trẻ lại”, vâng đúng như thế, trẻ lại để đi giữ trâu kiếm sống chớ nếu không thì ai nuôi, con cháu nó lo cho nó còn không xong thì làm sao nuôi nổi một cụ gìa. Báo điện tử Dân Trí kể chuyện“ Cụ bà 87 tuổi “ chỉ huy” mấy chục con trâu” nghe ra mà đứt ruột, ôi ! thiên đường nào có một bà lão mục đồng?!
“ Dọc theo triền đê Bộc Nguyên thuộc xã Cẩm Thạch, huyện Cẩm Xuyên( Hà tỉnh)hàng ngày bất kể trời nắng hay mưa đều có một cụ bà gầy gò tay cầm gậy, theo sau một đàn mấy chục con trâu.
“Đó là cụ Nguyễn thị Chương, 87 tuổi, trú tại thôn Xuân Lâu, xã Cẩm Thạch, huyện Cẩm Xuyên(Hà Tỉnh).
“Ở cái tuổi“ xưa nay hiếm”, nhưng hàng ngày cụ bà vẫn“ chỉ huy” đàn trâu trên 30 con, thời điểm nhiều nhất có khi gần 50 con. Ai không biết tưởng rằng cụ là chủ một trang trại nuôi trâu. Thực ra đó đều là của người làng, nhà cụ chỉ có hai con”. (Dân Trí online ngày 29-6-2010)
Nơi phố phường đô hội, một “ Cụ ông gần 100 tuổi đạp xích lô…” đó là cụ Đặng Huyền ngày ngày còng lưng đạp xe chỡ khách suốt mấy mươi năm, ôi thiên đường XHCN là đây. Sau khi VnExpress.net đăng phóng sự về cụ thì cụ được những nhà hảo tâm giúp đỡ nên cụ tâm sự:
“ Tôi vô cùng xúc động và cảm ơn các nhà hảo tâm đã quan tâm, giúp đỡ đôi vợ chồng gìa trong lúc tuổi cao sức yếu. Đã lâu lắm rồi vợ chồng tôi chưa có nhiều tiền ăn Tết như thế này”. (VNExpress online ngày 17-1-2011)
Người cộng sản tuyên bố mục đích đấu tranh đem lại cuộc sống tốt đẹp cho người công nhân, nông dân lao động. Nhưng ngày nay giới công nhân, nông dân vẫn bị nghèo khổ và bị bạc đải một cách thậm tệ. Họ là những người bị lợi dụng trong đấu tranh và bị bạc đãi trong hoà bình. Nhà cầm quyền cấu kết với chủ nhân tư bản đàn áp và bốc lột công sức của người lao động, chúng đàn áp thẳng tay mỗi khi họ đình công để đòi quyền lợi của mình, họ không có được một công đoàn độc lập để bảo vệ quyền lợi của người công nhân. Đời sống của người công nhân vô cùng thiếu thốn vất vả, đồng lương ít ỏi họ chỉ sống tạm bợ để bán công sức lao động ngày càng cạn kiệt. Trong một bài báo có tựa đề “ Cầm cố thẻ ATM để sống qua ngày” báo điện tử Người Lao Động viết:
“ Hàng ngàn công nhân ngành chế biến và xuất khẩu thuỷ sản tỉnh Cà Mau đang bị“ tấn công” bởi nạn cho vay nặng lãi khi đồng lương không giúp họ đủ sống. Có công nhân đã phải bán máu. Lương thấp và gía gạo, muối, thịt, cá, rau quả, mì gói… đều tăng cao đã đẩy nhiều công nhân đến cùng đường của sự khốn khổ”. (Nguoilaođong online ngày 15-4-2008)
Ở XHCN Việt Nam hiện nay có một cái“ nghề” mà không phải là“ nghề”, nhưng thật ra nó cũng là“ nghề”, đó là“ nghề bán máu”. Bọn quan chức cầm quyền bán đất, bán biển ở nhà cao cửa rộng, ngồi mát ăn bát vàng thì người dân chỉ còn bán những giọt máu tươi của mình để sống với cái XHCN thiên đường này:
“ Cho tới nay, các bệnh viện tại Việt Nam có máu để cấp cứu và truyền máu trong các ca mổ xẻ vẫn tuỳ thuộc vào một đội ngủ người bán máu chuyên nghiệp. Trên nguyên tắc họ chỉ được bán máu một tháng một lần. Nhưng cần tiền để sống, họ đã phải hối lộ cho nhân viên lấy máu ở bệnh viện để bán máu nhiều lần hơn. Họ chạy vòng quanh từ bệnh viện này sang bệnh viện khác. Họ chạy từ tỉnh này sang tỉnh khác để bán máu…
“Ở tỉnh Trà Vinh, gần hết một làng phần đông là người gốc Miên đã sống bằng nghề bán máu. Ngày 5-3-2007, báo Tiền Phong có một ký sự về một làng chài có 70 hộ, 3.000 nhân khẩu, chài lưới lơ quơ không đủ ăn vì nguồn nước sông ô nhiễm không có cá. Nghèo đói, thất học, bán máu lấy tiền sinh sống, bị người dân trên bờ khinh miệt..” (Viễn Đông ngày 5-1-2008)
Nghề bán máu đã không còn lợi nhiều, cho nên có một số người thôi bán máu để chuyễn sang nghề bán huyết tương.
“Ông Phạm huy Bằng, một tài xế xe ôm, ngụ ở phường 21, quận Bình Thạnh, cho biết vì sao người nghèo thích bán huyết tương:“ Bán 450 ml máu chỉ được 250.000 đồng và 3 tháng mới bán được một lần. Còn bán huyết tương mỗi lần được tới 450.000 đồng và chỉ tháng sau là có thể bán tiếp”. Cũng vì vậy, ông Bằng bán huyết tương suốt 8 năm qua”. (Người Việt ngày 18-7-2008)
“ Hà Nội là thủ đô phồn hoa đô hội của nước Việt Nam, thế nhưng dưới chân cầu Long Biên, Chương Dương, từ lâu tồi tại xóm người lao động nghèo từ tỉnh khác đổ về cư ngụ. Hầu hết những người dân ở đây đều đi làm thuê, nhặt rác… Họ sống không điện, không nước sạch trên những chiếc lán nổi xập xệ tự tạo bên mép nước. Nghèo đói và bệnh tật luôn đeo đẳng họ và 100% trẻ em ở đây không được đi học”. (Người Việt ngày 11-3-2004)
2- Tư bản đỏ: Giai cấp thống trị
Tương phản lại với cái đời sống hẳm hiu của lớp người bị trị thì cuộc sống xa hoa của kẻ thống trị cấu kết với bọn thừa cơ nước đục nói lên một sự bất công trong XHCN như thế nào.
Trên Tiền Phong online bản tin “ Cán bộ xã ở biệt thự, đi xe hơi xịn” cho chúng ta thấy họ mới chỉ là cán bộ cấp xã thôi mà đã như thế rồi, thế thì các ông cán bộ to hơn nữa thì sao? Tuần tự sẽ được vạch mặt trình làng. Riêng theo bản tin này thì:
“ Cả thôn Phú Hạ có khoảng 400 hộ dân thì có đến 170 hộ nghèo và cận nghèo. Năm 2005, thu nhập bình quân đầu người của Minh Phú chỉ đạt 2,5 triệu đồng.
Thế nhưng cán bộ ở đây có mức sống nổi bật. Ông Nguyễn văn Phố, nguyên chủ tịch xã (bị cách chức do liên quan đến vụ án bán rừng Sóc Sơn mới đây), năm 2005 xây đến 3 căn nhà nguy nga. Bản thân ông ngày ngày vẫn đi giao du, nhậu nhẹt trên một chiếc xe Toyota Zace ( biển số 29U-1314) mới tậu.
“Ông chủ tịch đương nhiệm Dương ngọc Oanh thì“ ngự” tại một villa tuyệt đẹp, có hồ sen, sân vườn, garage ô tô. Hàng ngày, ông Oanh cưỡi chiếc Madaz3 cáu cạnh( biển số 29U-0901) đi làm”. (tienphong online ngày 18-3-2006)
Trong một bài phóng sự của phóng viên Thanh Quang đài RFA viết về “ Những hình ảnh của người được gọi là “đầy tớ của nhân dân” thì đây xin trình ra bộ mặt của một đầy tớ cỡ, nghĩa là con sâu to như sau:
“ Một lần nữa, cảnh sống xa hoa ăn trên ngồi tróc của các quan chức VN, kể cả quan chức về hưu, lại đậm nét giữa cảnh đời chật vật, khó khăn, thiệt thòi của người dân. Trong mấy ngày nay, hình ảnh trên internet về gia tư hoành tráng kiêu sang của cựu TBT Lê Khả Phiêu khiến gây phẫn nộ trong dân chúng…
“ Những vị khách của người từng cầm đầu đảng chứng kiến báu vật Trống Đồng Đông Sơn- mà luật pháp hiện hành cấm cá nhân sở hữu- được gia chủ trưng bày nổi bật trên 2 ghế trường kỷ tựa vách phòng khách…một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ quý có cẩn cặp ngà voi to tướng với gía thị trường- theo lời bình trong ảnh-tới 50 ngàn đô la…Lên sân thượng, khách chứng kiến vườn rau sạch xanh tươi được chăm sóc bằng hệ thống tự động với phí tổn nghe nói không dưới 20 ngàn đô la…” (RFA online ngày 4-2-2009)
Muốn nói đến sự giàu có của những nhà lãnh đạo tư bản đỏ thì ít ra thủ tướng Nguyễn tấn Dũng cũng phải được xếp vào loại tư bản đỏ, mặc dù hồi mới nhậm chức thủ tướng ông ta đã hùng hồn thề tận diệt tham nhũng, nếu không diệt được thì ông không làm thủ tướng nữa. Nhưng không biết ở nhiệm kỳ nầy ông diệt được tham nhũng chưa mà về mặt nổi ông đã xây một ngôi nhà thờ tiên tổ ở Kiên Giang thật là hoành tráng và ông tiếp tục“ hy sanh” làm thủ tướng thêm một nhiệm kỳ nữa, không biết ở nhiệm kỳ sau ông sẽ xây cái gì, xây cái lăng cho mình chăng?
“Đó chính là cái nhà thờ họ của đương kim thủ tướng Ba Dũng vừa mới khánh thành cách đây một tháng…Cả khuôn viên bao gồm một căn biệt thự theo kiểu kiến trúc Tây và ba gian nhà thờ theo kiểu kiến trúc Việt cổ. Giới thầu xây dựng tham gia làm công trình này nói nó trị gía gần 40 tỷ đồng và đã khởi công từ hai năm trước đó”. (Đối Thoại online ngày 23-1-2009)
Một nữ doanh nhân tên Dương thị Bạch Diệp có lẽ đã làm ăn móc ngoặc với đám cán bộ biến chất tham nhũng đã tạo cho bà một ngôi vị tư bản kếch xù và đã phô trương cái giàu của mình bằng cách mua một chiếc xe Rolls Royce mới toanh từ trong hảng bên Anh gía tiền kể cả thuế khoảng 1 triệu 3 trăm ngàn USD. Đúng vào thời điểm này thì ở tại Việt Nam cũng đã có gần 20 chiếc xe loại siêu sang này rồi.
“ Hồi tháng ba vừa qua, bà Dương thị Bích Diệp, tay tư bản giàu có nhờ kinh doanh địa ốc ở Sài gòn đã nhập cảng về nước bằng đường hàng không chiếc xe Rolls Royce mới tinh, bà sang tận nước Anh để đặt mua từ chính hảng sản xuất công ty Rolls Royce của Anh quốc chỉ sản xuất xe cho giới quí tộc, giàu có trên thế giới theo đơn đặt hàng riêng”. ( Người Việt ngày 19-6-2008 )
Báo điện tử VietnamNet của nhà nước ấy thế mà lâu lâu cũng sang lề trái đưa những tin nhạy cảm nên bị đánh phá tơi bời. Mới đây thì báo này cũng đưa một tin vui XHCN là có “ Dàn xe cưới “ siêu khủng” của đại gia đất cảng”. Tuy nhiên xem bản tin này lòng người không khỏi suy nghĩ cho thân phận của kẻ nghèo:
“ Sử dụng xe siêu sang cho ngày cưới đang trở thành trào lưu của các thiếu gia.Hải Phòng là nơi mới nhất trình diễn bộ sưu tập xe sang gồm Rolls-Royce Phantom, Mercedes CLS, Porsche Cayenne, Porsche Panamera trong đám cưới của chú rể tên H. (sinh năm1984)…
“ Trong đoàn xe hoa ngoài 3 chiếc Rolls- Royce Phantom(hai đen, một đỏ), trong đó có một chiếc mang bảng số biển lục cửu (99K-9999)từng gây xôn xao giới mê xe miền Bắc”. (VietnamNet online ngày 27-12-2010)
Mới vừa rồi đây bản tin của đài BBC chấn động cả thế giới về việc“ Ăn phở 35 đô ở nước Việt Nam cộng sản” đài cũng đã hỏi ông chủ tiệm phở trả lời là thực khách đến đây toàn là những đại gia, có đại gia đại gia mỗi ngày mỗi đến. Nghe xong bản tin này, giáo sư Hà văn Thịnh, một giảng viên đại học lâu năm đã chua chát nói ngay lên ý nghĩ của mình:
“Đọc BBC, 21-1-2011, bài của Alastair Leithead, viết về chuyện ông ấy đi ăn một tô phở có gía 35 USD( tức gần 800.000 đồng) ở Hà Nội xong, tôi choáng váng…
“ Alastair Leithead kể rằng ông“ quyết tâm” đi ăn bằng được tô phở đắt nhất Việt Nam( có khi cả thế giới) vì ông không nghĩ nó nguyên liệu là thịt bò Kobe ( Nhật Bản) nên đắt mà ông muốn biết ai có đủ tiền để ăn, tiền đâu mà ăn?…Câu chuyện kể tiếp rằng một nhân viên chính phủ thấy mình có lổi khi ăn tô phở đắt chừng ấy và một Ủy viên Trung ương đảng vội vàng chui vào chiếc xe Mercedes bóng lộn sau khi phát hiện có phóng viên nước ngoài nhìn thấy (?)…
“ Trường dạy học nơi tôi công tác, nhận giảng viên (những người giỏi nhất) vào để đi dạy nhằm phát huy nền tảng dân trí, dân khí của nước nhà với lương khởi điểm là 1.290.000 đồng! Chỉ có trời mới biết được làm sao giảng viên sống nổi khi tiền thuê một căn phòng nhỏ nhất có thể là 500.000 đồng, chưa kể tiền xăng xe, tiền ăn…
“ Ban chống tham nhũng ở tất cả các địa phương trên cả nước có dám công khai tài sản cá nhân, có dám chứng minh rằng lương của một giảng viên đại học chỉ bằng số tiền trả cho một ủy viên Trung ương ăn một tô phở rưỡi( trong trường hợp BBC không sai)?” (Boxitvn.net online ngày 27-1-2011)
Trong một bức thư, hồng y Phạm Minh Mẫn, tổng giám mục ở Sài gòn gửi cho linh mục Nguyễn Thái Hợp ngày 22-7-2007 nói về cái giàu sang của giai cấp tư bản ngài đã chua chát viết:
“ Hình như các ngành, thay vì biến giai cấp vô sản thành người đày tớ phục vụ nhân dân theo như lời bác dạy, thì thực tế là giai cấp vô sản biến nhân dân thành vô sản và tự biến mình thành giai cấp mới mà tôi nghe nhiều người nói đó là tư sản đỏ.Ngày nay khi mà một viên chức nhà nước phải chia 1.000 tỷ đồng cho người vợ ly dị, thì không còn là tư sản nữa, mà phải gọi là tư bản hay đại gia đỏ. Lâu rồi, tôi thấy báo chí tường thuật lời ông TBT tuyên bố tham nhũng là quốc nạn. Có lẽ quốc nạn cho nhân dân, chớ còn đối với nhiều đày tớ của nhân dân, đó là cơ hội tốt để trở thành đại gia đỏ”. (Đối Thoại online ngày 6-7-2007)
3- Thiên đường XHCN: Dưới cái nhìn của người Cộng sản
Những khẩu hiệu công bằng xã hội ngày nay không còn được ai tin được nữa, ngay cả những nhà lão thành cách mạng ngày xưa cũng đã bỏ cả tuổi thơ đi theo con đường cách mạng để đưa đất nước tiến lên một cái thiên đường mà mọi tuổi trẻ thời ấy đều mơ ước. Nhưng cái xã hội ấy ngày nay không như là mơ ước mà nó là một xã hội man rợ hơn cả cái xã hội mà người thanh niên ngày xưa đã“ xếp bút nghiêng lên đường tranh đấu”. Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang, nhà địa chất giỏi nhất nước cũng đã phải lên tiếng oán than:
“Còn mức độ chênh lệch giàu nghèo ngày càng nhiều. Con ông cháu cha, con cháu thành phần tư sản đỏ đem xe hơi ra chạy đưa trên đường phố làm quà cho nhau bằng xe hơi mới, trong khi đó nhiều người sống vất vưởng, trẻ em lang thang cơ nhỡ và nhiều gia đình nghèo đói xác xơ, thậm chí phải bán máu, phải sống cơ cực”. (Việt Tide số 130 ngày 9-1-2004)
Tiến sĩ Lê Đang Doanh, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Quản lý Kinh tế Trung ương có lần phát biểu trước BCT ông nói“ Hiện nay ở Hà nội mức chênh lệch giàu nghèo là khủng khiếp luôn”và cũng chính ông trong một bản tin của BBC nói về “ Một hội thảo bàn tròn cấp cao, với sự tham dự của gần 300 diễn gỉa, nhà khoa học, đã khai mạc hôm 15-6 ở Hà nội về 20 năm đổi mới ở VN” thì tiến sĩ Lê Đăng Doanh khi trả lời phỏng vấn của đài BBC ông nói một cách chua chát như sau:
“Nhưng hội nghị cũng nêu lên nghèo đói không phải chỉ là nghèo về vật chất mà còn là nghèo về quyền lợi chính trị, còn là sự thiệt thòi không có tiếng nói, không được bảo vệ bằng pháp luật. Vì vậy hội nghị cũng nêu những mặt cần phải chú ý hơn”.(BBC online ngày 19-6-2006)
Có lần trả lời chất vấn của các Đại biểu quốc hội ngày 17-11-2007 ông Cao đức Phát bộ trưởng Nông nghiệp nói về hiện tình của những người nghèo đang sống trong cái XHCN mà ông góp phần lãnh đạo như sau:
“ Báo điện tử VNExpress trích lời bộ trưởng Nông nghiệp Cao đức Phát nói rằng“ Việt Nam đứng thứ hai thế giới về xuất khẩu gạo mà hàng năm vẫn còn hàng trăm nghìn đồng bào chỉ được ăn cơm khi ngày lễ, ngày tết, khi bị ốm”.
“ Ông Phát nói mức phát triển tại nông thôn Việt Nam vẫn còn thấp, và rất nhiều hộ gia đình rơi vào cảnh đói nghèo chỉ sau một đợt thiên tai như lũ lụt, dịch bệnh…”(BBC online ngày 17-11-2007)
Sau 70 năm“ tiến lên” con đường XHCN như thế nào được giáo sư Tương Lai,nguyên Viện trưởng Viện Khoa học Xã hội Việt Nam và là cố vấn các vấn đề xã hội của cố thủ tướng Võ văn Kiệt, trong một cuộc phỏng vấn gần đây của BBC nói về số phận của những người ở từng lớp thấp cổ bé miệng bị thiệt thòi ra sao:
“ Nông dân Việt Nam là người chịu trên vai mình gánh nặng nhất của đất nước. Nhưng về sau, bản thân người nông dân lại phải chịu đựng rất nhiều thiệt thòi…
“ Cống hiến nhiều nhất. Hy sinh lớn nhất là thứ hai. Hưởng thụ ít nhất là thứ ba. Thứ tư là họ được giúp kém nhất. Thứ năm là họ bị đè nén thảm nhất. Nhưng thứ tám, họ là người tha thứ cao nhất”. (BBC online ngày 19-8-2008)
Chúng ta đã thấy được hình ảnh đích thực của cái gọi là thiên đàng XHCN là như thế, có những người không khỏi bức xúc vì mình đã là một nhân tố tạo thành cái“ thiên đường mù” ngày hôm nay.
Trong một bức thư của trung tướng QĐND Đồng Sĩ Nguyên gởi đến Đại hội đảng CSVN lần thứ XI tại Hà nội đề ngày 31 tháng 12 năm 2010 ông đã trình bày cái hiện tình của cái gọi là CNXH mà đảng CS đang bám víu nó đã tồi tệ như thế nào, nó không phải là cái thiên đường mà người cộng sản từng rêu rao để lừa gạt và phản bội sự hy sinh xương máu của nhiều người:
“ Nguy cơ phân hóa giàu nghèo, nông thôn thành thị, vùng miền, nguy cơ tệ tham nhũng, lãng phí trong nội bộ bộ máy cầm quyền, tạo cơ sở xã hội cho diễn biến và tự diễn biến…
“ Trong lúc đó, đại đa số nhân dân lao động, nông dân, công nhân, trí thức, cán bộ hưu trí đời sống bấp bênh, nhiều người không đủ ăn, không đủ tiền chửa bệnh, cho con đi học, không có nhà ở…
“ Nông thôn nhiều vùng chỉ có ông bà gìa, trẻ con. Số lao động chính phần lớn đi làm cố định hoặc thời vụ ở các thành phố, biến nông thôn ngày càng vắng lặng. Các thành phố thì ùng tắc, mất cân đối ngày càng nghiêm trọng. Văn hóa đồi truỵ, trật tự an toàn xã hội lộn xộn, gia tăng. Các khuynh hướng phát triển không lành mạnh từ mọi nẻo trên thế giới tràn ngập vào nước ta, thúc ép nước ta phải đi theo cơ chế thị trường tư bản tự do”. (Đối Thoại online ngày 12-1-2011)
Cái XHCN theo nhà văn Dương Thu Hương thì gọi là“ Những thiên đường mù” còn trong lúc đó tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ cho rằng“ Cái khẩu hiệu XHCN nó rất mù mờ” và giáo sư Trần Phương thì nói thẳng thừng là“ Ông bịp thiên hạ với cái chữ CNXH của ông”.
Đại Nghĩa
Người Việt không bình an
Song Chi.Có lần tôi đã viết một bài đại ý cuộc sống của người Việt dưới “thiên đường xã hội chủ nghĩa VN” có quá nhiều nỗi lo nỗi sợ, kể từ khi mới sinh ra cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Quá nhiều nỗi lo: Khi còn nhỏ thì phải lo học ngày học đêm, học không có thời gian nghỉ ngơi giải trí bồi bổ thêm cho đời sống tinh thần, không có mùa hè không có tuổi thơ, dưới sức ép của gia đình, nhà trường, điểm số, những kỳ thi (nhìn sang các nước Mỹ, châu Âu, chả có nước nào mà trẻ con phải đi học thêm từ khi mới vào cấp một, và suốt thời trung học như ở nước mình). Nỗi lo lớn nhất là thi rớt đại học. Vì ở VN, rớt đại học là rất bi kịch, thời buổi bằng cấp rẻ như bèo, cử nhân thạc sĩ còn thất nghiệp, huống hồ chỉ có một mảnh bằng trung học phổ thông.
Lớn hơn một chút thì lo kiếm việc, lo cày bừa như trâu để kiếm tiền, vừa nuôi thân mình, nuôi gia đình vừa lo cho tương lai học hành của con cái, còn phải để dành phòng khi ốm đau bệnh tật, khi thất nghiệp lúc tuổi già…VN không có chế độ an sinh xã hội, còn bảo hiểm y tế hay lương hưu đều rất tượng trưng chẳng ăn thua gì, nên người dân phải tự lo cho mình, có bất cứ chuyện gì xảy ra nếu không có tiền thì đành bó tay chờ chết. Một đời người toàn là nỗi lo.
Và nỗi sợ: Đi học sợ bị điểm kém, bị thầy cô trù dập, bị ba mẹ mắng nếu kết quả không cao. Đi làm thì sợ xếp. Ăn uống thì sợ chất lượng thực phẩm không an toàn, mất vệ sinh, có ngày lại bị trúng độc, mà nếu không trúng độc chết ngay thì cứ mỗi ngày độc tố ngấm dần vào người, dần dà cũng bị ung thư các kiểu. Ra đường thì sợ tai nạn giao thông (mỗi năm có đến 12-13 ngàn người Việt chết vì tai nạn giao thông chưa kể bị thương tật, tàn phế, còn hơn cả thời chiến), sợ cây gãy trúng đầu, sụp hố tử thần, dây điện không an toàn gây điện giật khi trời mưa…Có muôn ngàn tai họa trời ơi đất hỡi khác nhau xảy ra do cung cách làm ăn gian dối, vô trách nhiệm của con người.
Rồi nỗi sợ công an, sợ chính quyền, đến nỗi từ lâu người dân nhìn chung không dám quan tâm bàn luận đến những chuyện chính trị xã hội vì nếu bị khép tội phản động, tuyên truyền nói xấu chế độ lại ngồi bóc lịch dài cổ v.v…
Không chỉ nhiều nỗi lo nỗi sợ, người Việt còn khổ tâm vì phải chạy theo những giá trị ảo, giá trị dỏm. Chẳng hạn, bằng cấp là một giá trị. Nhưng ở VN nhiều khi nó là giá trị ảo/dỏm. Thứ nhất, bởi chất lượng giáo dục không tương xứng với bằng cấp, thứ hai, ngày càng có người bỏ tiền ra chạy bằng, mua bằng…nên giá trị của bằng cấp càng rẻ. Chả ở đâu mà giáo sư tiến sĩ nhiều cả rổ như ở VN.
Trong một xã hội mà mọi cái ghế,chức vụ thơm tho đều là do chạy, mua, dàn xếp, hoặc do con ông cháu cha mà có, người thực học, có thực tài sẽ rất khó với được những chỗ như vậy. Còn những kẻ thiếu tài thiếu đức nhưng ngồi trên đầu thiên hạ lại nhan nhản. Cuối cùng bằng cấp, chức vụ không tương xứng với người đang có được cái bằng, cái chức vụ đó, bằng cấp chỉ là vật trang trí, nhưng mà phải có cho oai, không có thì “không cơ cấu” được vào chỗ này chỗ kia. Cứ nhìn vào các quan to quan nhỏ từ cấp huyện, xã, thành phố cho đến trung ương, Bộ chính trị…người nào cũng phải cố sắm vài cái bằng để lòe thiên hạ thì hiểu.
Người ta chạy theo bằng cấp, chạy theo đồng tiền. Giá trị con người không được xét theo năng lực, phẩm chất, tư cách thật sự của người đó mà được cân đong đo đếm bởi cái hình thức vật chất bên ngoài, từ những thứ người đó mang, mặc trên người hoặc sử dụng cho đến cái nhà to, xe hơi “khủng” v.v…
Không chỉ người lớn mà trẻ con, thanh thiếu niên cũng bị tác động bởi cuộc sống chỉ chạy theo/tôn sùng những giá trị ảo này. Ở lứa tuổi đang học phổ thông cho đến đại học, các em phải đua theo hai cuộc đua diễn ra suốt năm này sang năm khác.
Với những em siêng năng, coi trọng việc học thì đó là cuộc đua về học hành-điểm số, những cuộc thi, làm sao vào được trường chuyên lớp chuyên, trường công loại A hoặc trường quốc tế. Ngoài giờ học lại phải đi học thêm văn hóa, nếu gia đình có tiền thì còn phải học thêm ngoại ngữ tiếng Anh tiếng Pháp, học đàn piano, violon, múa ballet, khiêu vũ, thể thao, bơi lội…Nghĩa là phải trở thành một người hoàn hảo! Bởi không thiếu những bậc phụ huynh nghĩ rằng họ có tiền và mong muốn con được trang bị đủ kiến thức mà chính họ ngày xưa không có điều kiện. Rồi các bậc phụ huynh còn phải đua nhau cho con đi du học nước ngoài. Trước kia phần lớn các em đi du học sau khi học xong bậc phổ thông, bây giờ ngày càng có nhiều gia đình cho con đi học từ khi đang học lớp 9, lớp 10, thậm chí sớm hơn nữa.
Với những em gia đình khá giả, sẵn tiền, thích ăn diện thì lại là cuộc đua về mức độ chưng diện, tiêu xài, thể hiện đẳng cấp con nhà giàu. Giới trẻ VN ở các thành phố lớn bị tác động nhiểu hơn ở nông thôn và tỉnh lẻ, ở thành phố lớn những gia đình thuộc thành phần khá giả đông hơn, khoảng cách giàu nghèo rõ rệt hơn, và đời sống chung quanh cũng bị bủa vây bởi các mặt hàng tiêu dùng, hàng xa xỉ nhiều hơn. Ngay từ khi còn ngồi ở bậc trung học, bọn trẻ con nhà có tiền đã so kè nhau từ cái iPhone, iPad, điện thoại đời mới, những bộ cánh chưng diện đi chơi, những buổi ăn chơi cuối tuần…Đua nhau xài tiển của bố mẹ cho bạn bè lác mắt.
Trẻ con học điều đó từ chính cha mẹ, người lớn, từ cách sống cách nghĩ, các tiêu chuẩn vô hình chung được định ra trong xã hội VN hôm nay. Những năm sau này giới việt kiều về nước hoặc người dân ở các nước đã phát triển cũng phải choáng trước cách xài tiền rất hoang của một bộ phận người giàu ở VN-một đất nước vẫn thuộc hàng nghèo, lạc hậu trên thế giới. Hàng hiệu, mỹ phẩm đắt tiển, rượu ngoại…cho đến những dòng xe hơi đời mới nhất, đắt tiền nhất cũng đã có ở VN. Nhiều đại gia, người nổi tiếng ở VN sở hữu hàng chục bất động sản đất đai, với những ngôi nhà sang trọng chẳng thua gì tỷ phú ở nước ngoài.
Đặc biệt là giới showbiz-ở bất cứ nước nào vốn dĩ cũng là một tầng lớp quen sống trong một môi trường hào nhoáng, lấp lánh danh, sắc, nhưng trong một xã hội chuộng những giá trị ảo, hình thức bên ngoài như Việt Nam, những “căn bệnh” đó sẽ càng đậm đặc hơn với giới showbiz. Nếu theo dõi những hoạt động của giới showbiz Việt thì sẽ thấy, những cuộc tranh đua lành mạnh vể tài năng thật sự thì ít mà đua vì những cái danh ảo bên ngoài thì nhiều. Cộng thêm sự vô tình hay hữu ý góp sức của những tờ báo mạng có khuynh hướng giật gân, câu khách, thường xuyên đăng tải những thông tin kiểu như cùng ngắm nhà đẹp của nghệ sĩ A, nghệ sĩ B tậu xe khủng, ca sĩ C cặp kè với đại gia, ca sĩ D diện váy, túi hàng hiệu, nữ diễn viên E “lộ hàng”, nam diễn viên G bị tố là người thứ ba v.v…
Chính vì vậy, nhiều ca sĩ diễn viên mới nổi hoặc không có thực tài bao nhiêu đã chọn con đường gây scandal để nổi tiếng, hoặc đi đường tắt các kiểu để có thể có được một chút tên, hoặc cặp kè với đại gia để thoải mái chưng diện. Chính xã hội chung quanh đang cổ vũ cho cách sống đó. Báo chí lá cải đang cổ vũ cho cách sống đó. Ngược lại, người có tài thật, mà sống lương thiện, trung thực, khiêm tốn quá thì sẽ thiệt thòi.
Như vậy, một đời người Việt đã phải đối mặt với nhiều nỗi lo, nỗi sợ- trong đó phần lớn là những nỗi lo, sợ phi lý do cái cái thể chế chính trị hiện tại gây ra cho người dân, lại phải vất vả chạy đua theo những giá trị ảo, là quá mệt mỏi.
Ngay cả những người giàu có ngồi trên hàng đống tiền cũng có những nỗi lo, sợ. Làm ăn trong một môi trường kinh tế không ổn định, luật pháp không rõ ràng minh bạch lại hay thay đổi xoành xoạch và lắm kẻ xài luật rừng như ở VN, có gì đảm bảo không bị thua lỗ, bị lừa đảo, phá sản như chơi. Cả quan to chức lớn cũng không thật sự yên tâm. Luôn phải quỵ lụy cấp trên, kéo bề kết cánh để giữ ghế, trăm mưu nghìn kế để đối phó với bao nhiêu kẻ dòm ngó cái ghế của mình, chưa kể phải đối mặt với sự oán ghét của người dân. Nói tóm lại người giàu, người có chức, người có tiếng ở VN cũng chưa chắc trong tâm đã thực sự bình an.
Trong khi đó, ở những quốc gia đã phát triển đồng thời là những nước tự do dân chủ, văn minh, người dân không phải đối phó với quá nhiều nỗi lo sợ vô lý, lại không phải bon chen tranh giành những giá trị ảo-mà chỉ phải cố gắng để có được những giá trị thật, do chính năng lực, phẩm chất con người mình tạo dựng nên. Một cuộc sống như vậy, ắt hẳn phải nhẹ nhõm hơn, bình an hơn.
Người lính VNCH sau 30 Tháng Tư.
Nghe tin ông Dương Văn Minh đầu hàng, như lưỡi dao sắc lẻm, chặt đứt hết mọi hy vọng mong manh còn sót lại trong chúng tôi. Lúc đó, tôi và gia đình đang tạm trú ở trong một căn lều tạm được dựng lên ở ngoài ấp chiến lược khu Minh Đức, nay là khu Suối Tiên, Thủ Đức, ngang Trường Đại học Nông nghiệp. Cách Căn cứ Sóng Thần cuả TQLC chừng 5 cây số.
Nhìn ra xa lộ, xe tăng VC đang chạy vào Sài Gòn. Pháo binh VNCH kéo pháo chạy trong đoàn xe tăng! Khi nhận ra mình đi lạc trong đội hình địch. Mấy anh pháo binh tách vội khỏi đoàn, cho xe chạy kéo pháo vào khu làng đại học hạ càng súng, tiếp tục chiến đấu bắn vào đoàn xe tăng. Dân đông quá, mấy xạ thủ chỉ chơi đạn nổ chụp thật chính xác, nhưng không hiệu quả. Không kẹt dân chúng, mấy anh chơi trực xạ khối cua T 54 phải đổ kềnh ngổn ngang trên xa lộ là cái chắc.Vậy là cùng đường! Chúng tôi ngao ngán dọn đồ để chuẩn bị trở về nhà. Ra đường, đám bộ đội mặt xanh bủng, non choẹt, quần áo lính khác lạ, đầu đội nón cối, đã vượt qua Sông Đồng Nai, đang hàng một, súng gườm gườm tiến về Sài Gòn. Thế là hết, cuộc chiến gần như chấm dứt!
Chẳng riêng gì chúng tôi, mà hầu như mọi người dân Miền Nam thảy đều thất vọng. Đoàn quân cướp xâm lược hùng hổ đến mà lại khoác lên mình danh hiệu đoàn quân giải phóng. “Giải phóng” cái tên nghe nó đểu đểu làm sao! Cứ như hồi nhỏ mình đang đứng vững vàng ở đâu đó, bị một thằng đến xô cho một cái chúi nhủi, xong nó lại giữ mình lại miệng nhoẻn cười nói: “không có tao mày ngã nhá.”
Buồn rũ rượi, nhưng tự an ủi, thôi cũng xong, chiến tranh hết và hoà bình trở lại, dù gì cũng là người Việt Nam cả. Đúng vậy, họ đúng là người Việt Nam, cũng máu đỏ da vàng, nhưng tất cả đã lầm! Phải mãi sau này mới biết, mới hiểu, thì đã muộn! Những người Việt Nam ấy không còn máu Việt Nam, vì họ được gột rưả và nhồi nhét chất cộng sản mà họ tự hào là mang tính đảng!
Trên đường về, trời hâm hâm nóng, dù chiều hôm trước có một trận mưa lớn. Không gian như vương vấn khói lưả và mùi thuốc súng cuả cuộc chiến vẫn còn, lác đác những tràng súng, những tiếng nổ cuả những người lính không chịu đầu hàng, họ vẫn chiến đấu. Trên Cầu Đồng Nai những bánh TNT cột vào nhau ngang cầu xô dạt, Những chiếc M 113 gài ngang chắn đường không cho VC tiến qua cầu đả bị kéo ra một lối nhỏ đủ chỗ cho xe đi lại. Xác những chiến sĩ thiết giáp anh dũng hy sinh còn nằm bên cạnh, trông thật tội nghiệp! Đường xa lộ thưa thớt đến điêu tàn! Phải hơn 1 giờ sau, chúng tôi mới đưa được gia đình trở lại căn nhà cũ. Đến nhà, một cảnh tượng buồn hơn hiện ra, lưả cuả những trái B 40 được quân giải phóng bắn bậy, đã giải phóng sạch cả khu xóm tôi ở, đen thui bình điạ! Heo gà chúng tôi không mang hay bán kịp cũng đã hy sinh vì sự nghiệp “giải phóng.”
Đang là lính, buông súng rã ngũ, chúng tôi bị coi còn tệ hơn dân thường, mặc dù dân thường bây giờ cũng chẳng thể được coi là công dân cuả một đất nước vưà mới có hoà bình. Quân chiến thắng huyênh hoang đi giải phóng, nhưng họ lo lắng thấy rõ. Đi đâu cũng súng ống gườm gườm, giương đôi mắt cú vọ soi mói, nghi ngờ! Họ mua bán bất cứ thứ gì thì ghi chép tên từng người bán, bán thứ gì, từ bó rau, đồng muối, con cá, miếng thịt, nhất nhất đều phải ghi rõ, chỉ sợ những người mang ơn giải phóng lại đầu độc, giết hại mình, hại đoàn quân giải phóng!
Sau khi ổn định tình hình, những cán bộ xã ấp hình thành với sự trợ lực cuả đám bộ đội và đặt trong tình trạng quân quản, họ bắt đầu tìm cách quản lý chúng tôi. Sau khi kêu gọi mọi người đăng ký, trình diện, các sĩ quan thì đi tập trung, còn lại binh sĩ và HSQ cải tạo tại chỗ. Hàng ngày, mọi người cứ sáng đến sân nhà thờ ngồi nghe quản giáo thuyết giảng, nghe mà tức như bò đá vì họ nói ngược, nói bắt phải nghe, rồi cùng bắt chúng tôi tìm kiếm để kể tội ác cuả Mỹ Nguỵ có nghiã là tội ác cuả chính mình! Chiều chiều, thì lại phải rủ nhau đi họp do cán bộ xã ấp chủ trì, về nhà thì trời đã khuya.
Những việc họ làm lúc đó, mình cứ nghĩ là đi họp để được cho biết về chủ trương đường lối chính sách cuả chính quyền mới, nhưng thực ra là phải đến để họ kiểm soát những hoạt động cuả mình, ai ở nhà với lý do gì hoặc có ý đồ chống đối lại chính quyền cách mạng. Những cuộc họp, sinh hoạt buổi tối cứ tổ chức liên tục từ ngày này tiếp ngày khác mà chẳng có cuộc họp nào mới hơn cuộc họp trước. Cũng chỉ ê a như vẹt, cái “đểu” là nó sợ chúng tôi không hiểu.
Khi mọi việc mà họ tạm gọi là nắm hết lý lịch mọi người xong, chúng tôi phải đi lao động cho cuộc sống gia đình. Trước khi là lính, chúng tôi là những thanh niên lao động, làm đủ thứ nghề để kiếm tiền mưu sinh. Khi vào lính, chúng tôi có một số được học nghề chuyên môn, còn lại hầu hết là những người lính chiến, nay quay về với ruộng vườn, những việc thật quen thuộc khi xưa, nhưng nay phải lao động theo lối khác, vì ruộng vườn không còn được máy móc hổ trợ.
Trâu không có, bò cũng hiếm, vì trước kia đã quen với máy móc trợ giúp. Giờ với chính quyền mới, máy móc cũng đã được cải tạo để giác ngộ cách mạng và đã bị tập trung, mà các chủ máy cũng không ai muốn đầu tư thêm vào ngành nghề cuả họ để phát triển thêm. Chưa nói, ai cũng muốn rút bớt vốn đầu tư để giảm những rủi ro vì bị nhà nước chú ý quản lý! Do đó, máy móc hư hỏng dần vì không được tu bổ và kể cả bị phá cho hư. Nên cũng công việc làm ruộng trồng luá như xưa, thì nay chúng tôi phải bỏ công sức ra mà hăng say lao động. Hình ảnh những con người kéo cầy bưà thay trâu bò cuả thời xa xưa mà chúng tôi chỉ được biết qua sách vở, giờ lại thấy xuất hiện nhìn thấy rõ ràng trên những cánh đồng quê hương “giải phóng.” Lao động sản xuất với cái bụng đói, vì luá không phân bón và các loại thuốc trừ sâu giả!
Những chuyện vui và tiếng lóng: chà đồ nhôm (chôm đồ nhà), bảng đỏ sao vàng (bỏ đảng sang giầu), bán đồ ăn (mang đồ nhà đi bán để ăn), những câu chuyện tiếu lâm mới về người dân Miền Nam như lời cầu nguyện cuả một người, cầu Chuá thì Chuá chỉ ngón tay lên, nhìn lên thấy nhà mình lợp tôn, ý Chuá mách bảo rỡ tôn bán mà ăn, loanh quanh đến lúc chẳng còn gì và cuối cùng ra Bến Bạch Đằng cầu Đức Trần Hưng Đạo, sau khi khấn xong, ngước mắt lên, thấy tay ngài chỉ xuống sông, mới ngộ ra là ngài bảo ra sông mà vượt biên. Những chuyện vui tiếu lâm như vậy được dân Miền Nam kể cho nhau nghe lén rồi cười với câu tục ngữ mới: “Con nuôi má, hay con nuôi cá. Còn con bị bắt thì má nuôi con!” Để chỉ những người vượt biên, vượt biển.
Là những người lính, lúc đó chúng tôi mong được các vị lãnh đạo trong quân đội mà mình đã một thời được vinh dự đứng trong hàng ngũ xưa tổ chức đứng ra tập họp chúng tôi về dưới cờ để tiếp tục chiến đấu. Nhưng tất cả chỉ là ảo mộng. Lợi dụng lòng mong ước đó, VC lợi dụng tổ chức ra những tổ chức ma để tóm gọn những người lính với hào khí còn đầy, nhiều mẻ lưới chúng giăng sẵn để bắt anh em. Chúng còn lợi dụng tình huynh đệ chi binh cuả người lính quốc gia đưa những tên cò mồi ra làm bẫy.
Ai ở Hố Nai mà không biết tên Khởi. Trước làm trong ban 2 Chi khu Đức Tu. Tay này đã nhẫn tâm bán đứng anh em chỉ để được chúng ban cho cái chức quản lý chợ (coi chợ)! Khởi đã giăng bẫy đưa rất nhiều anh em trong ban 2 cũ cuả Chi khu Đức Tu vào tù CS! Tưởng với thành tích đó, mà chúng cho Khởi làm việc dưới quyền chúng mãi. Nhưng không, chỉ điếu đón được vài năm, Khởi không còn làm cò mồi được nưã, chúng cho lô đất ở bên xa lộ về ngồi bán cơm, không biết Khởi còn được giao công tác gì nưã không! Khởi chỉ là 1 trong nhiều trường hợp điển hình ở Miền Nam sau 30 Tháng 4 Năm 1975.
Khi Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà còn hùng mạnh. Chắc ai có ý tưởng huấn luyện cho người lính VNCH cách chiến đấu khi thua trận là một ý tưởng điên rồ. Chúng ta là một quốc gia với chính nghiã sáng ngời. Chuyện thua một vài trận nhỏ thì có, chứ nghĩ đến ngày tang thương như Ngày 30 Tháng 4 Năm 1975 chắc chưa bao giờ có ai nghĩ tới! Vì thế, khi điều đấy sẩy đến, toàn thể mọi người đều bất ngờ đến sững sờ! Sau đó, phải sống trong lòng địch, chúng ta đã chẳng thể làm gì hơn. Để chúng gọi một tiếng đau hơn là “Nguỵ”! Một sự phân biệt đối xử với quyền lợi thì không, mà trách nhiệm thì nặng. Có công tác gì như đào mương, đắp đập vv. thì chúng ưu tiên gọi đi làm. Khi cần phải đóng góp gì như đóng góp lương thực, góp quỹ này nọ, thì chúng luôn luôn nhớ tới! Ngược lại, khi phân phối nhu yếu phẩm thì chúng lờ đi. Lòng đau như cắt, khi bị đối xử bất công, vì ăn còn thiếu mà chúng còn bắt nộp! Nếu những hy sinh cuả người lính cũ như chúng tôi mà làm cho xã hội tốt đẹp hơn thì cũng đáng, nhưng điều trớ trêu là chúng chỉ làm cho đất nước ngày càng lụn bại! Nhớ tới cấp chỉ huy oai dũng năm xưa thì tất cả đã bị chúng luà vào tù!
Anh em cùng binh chủng cũ gặp nhau chỉ còn biết ngồi thở than, nuối tiếc lại thời oanh liệt cũ. Nhiều khi gặp bọn cắc ké kỳ nhông, bọn theo voi ăn bã miá mà dân chúng gọi là bọn 30 Tháng 4. Chúng làm nhiều chuyện bất nhân, thất đức cũng nổi máu muốn cho chúng một trận, để dậy cho chúng một bài học làm người. Không thiếu gì anh em đã săn tay áo chỉ vào mặt ba thằng nhãi ranh, bất chấp hiểm nguy cho bản thân và gia đình mà nói. Đ. M mày coi tay bố mà đây này TQLC Sát Cộng. Cỡ oắt con như mày, bố chỉ vặn cổ một cái là chết tươi nhe con.
Mãi sau này, khi kinh tế ổn định, chúng tôi lại gặp nhau để ôn chuyện cũ. Nay qua nước người, nhờ tự do, được đọc các hồi ký cuả những đàn anh trong binh chủng. Thấy chúng hèn hạ trả thù các anh bằng nhiều cách. Riêng chúng tôi ở ngoài cũng chẳng sung sướng gì hơn. Kiếm miếng ăn cũng vô cùng khó khăn, với sự dàn dựng trả thù tinh vi với mọi người dân Miền Nam, bằng mọi thủ đoạn như ngăn sông cấm chợ, tự túc lương thực, chính sách công an trị, sưu cao thuế nặng vv. Chỉ hơn các đàn anh là còn có thể tìm đường vượt nhà tù lớn ra biển, vượt biên giới đi tìm tự do đích thực.
Sắp qua 35 năm kể từ biến cố đau thương đó. Người lính cuả Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà nói chung và những chiến binh Thuỷ Quân Lục chiến Việt Nam nói riêng, đã phải sống qua một thời kỳ đen tối nhất cuả lịch sử! Chúng ta cùng đồng hành theo Dân tộc Việt Nam nên vẫn còn phải chịu sống trong nền cai trị hà khắc cuả nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam, và liệu chúng còn cai trị dân tộc ta cho đến bao giờ?
MX. Quái Điểu.
Mel. Tháng 02 Năm 2010.
ĐÂU LÀ SỰ THẬT?
Ðặng Xuân Khánh
BBT.- Đây là lời nhận xét chân thành của anh Đặng Xuân Khánh, một sinh viên
trẻ đang snốg trong thiên đàng Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
Việt Nam
Cộng Hòa và Cộng sản VN:
Ai Tự Do Nhân Đạo? Ai Khát Máu Bạo Tàn?
ĐÂU LÀ SỰ THẬT?
Giới trẻ chúng tôi, thành phần lớn lên sau chiến tranh không hiểu biết lý do tại sao đã có cuộc chiến Ðông Dương lần thứ 2 (1954-1975), mà báo chí ngoại quốc thường gọi là chiến tranh Việt Nam (Vietnam War).
Chúng tôi đã được học tập dưới hệ thống nhà trường xã hội chủ nghĩa (XHCN) về lý do tại sao có cuộc chiến tranh Việt Nam qua những cụm từ như “chế độ khát máu Mỹ-Diệm”, ”miền Nam bị Mỹ, nguỵ kìm kẹp”, “đánh cho Mỹ cút đánh cho Ngụy nhào”, “ách thống trị thực dân kiểu mới của Mỹ”, “giải phóng miền Nam” v.v…
Nhưng ngày nay, với sự phổ biến của công nghệ thông tin, chúng tôi đã hiểu biết nhiều hơn trước. Về lý do tại sao đã có và do ai gây ra cuộc chiến Việt Nam 1954-1975, hoàn toàn không phải như chúng tôi đã được tuyên truyền học tập trong nhà trường.
Tuy nhiên, chúng tôi cũng còn vài thắc mắc rất đơn giản. Kính mong các bác, các chú, là những người đã và đang phục vụ cho đảng và nhà nước Việt Nam và những người vẫn khư khư cho rằng chiến tranh Việt Nam là cần thiết để “giải phóng miền Nam” thoát khỏi sự “kìm kẹp của Mỹ, Ngụy” v.v giải thích giùm:
1. Sau năm 1954, sau chiến thắng Ðiện Biên Phủ,
Hiệp định Geneve đã được ký kết ngày 27/10/1954 chấm dứt chiến tranh Ðông Dương
lần thứ nhất. Trong thời gian ông HCM lãnh đạo chính quyền miền Bắc, tại sao 1
triệu người miền Bắc đã phải lên tàu đua nhau bỏ chạy vào miền Nam để cho “Mỹ – Diệm kìm kẹp” mà không ở lại cùng nhà nước Việt Nam Dân
Chủ Cộng Hoà và chủ tịch HCM? Số 1 triệu người này có thể còn nhiều lần
hơn nếu nhà nước không dùng bạo lực ngăn chặn, không cho họ ra đi.
Tại sao ngoại trừ một số các cán bộ đảng viên cộng sản (CS) tập kết ra Bắc, người dân miền Nam lại không đua nhau chạy ra Bắc theo chế độ CS của ông HCM, mà tuyệt đại đa số cứ nhất quyết ở lại cho “Mỹ – Diệm kìm kẹp”? Theo hiệp định Geneve thì lúc đó mọi người được hoàn toàn tự do lựa chọn đi ra miền Bắc hay ở lại miền Nam cơ mà ???
2. Tại sao hồi còn chiến tranh Việt Nam (trước 30/4/1975), mỗi khi có giao tranh giữa quân đội miền Nam (VNCH) và bộ đội “giải phóng” thì dân chúng đều chạy về phía có lính miền Nam trú đóng, chứ không chạy về phía bộ đội “giải phóng”? Nếu dân miền Nam bị “Mỹ, Ngụy kìm kẹp”, cần phải được “giải phóng”, thì lẽ ra họ phải hồ hởi mà chạy về phía các “đồng chí bộ đội”, tay bắt mặt mừng và cám ơn “được giải phóng” mới phải , chứ sao lại bồng bế nhau mà chạy trối chết để xa lánh các “đồng chí” ấy? Ðua nhau chạy vế phía có lính miền Nam để tiếp tục bị “kìm kẹp”, không lẽ họ ngu đần đến nỗi chỉ thích bị “Mỹ, Ngụy kìm kẹp” chứ không muốn được “giải phóng” à?
3. Năm 1975, sau khi chiến tranh chấm dứt, “bộ đội giải phóng” chiếm toàn bộ miền Nam, đất nước thống nhất, Mỹ đã cút, Ngụy đã nhào. Tại sao dân miền Nam lại lũ lượt vượt biên trốn chạy ra đi, bất chấp nguy hiểm, bão tố, cá mập, hải tặc mà vượt Biển Ðông; bất chấp các bãi mìn, hay bị Khơ-me Ðỏ chặt đầu; để bằng đường bộ băng qua Campuchia sang Thái Lan?
Chúng tôi là học sinh trên ghế nhà trường XHCN đã được học tập là “Mỹ- Diệm đã ban hành đạo luật 10/59 tố Cộng, diệt Cộng, lê máy chém đi khắp miền Nam”, nào là “bè lũ tay sai quân phiệt Nguyễn Văn Thiệu”, nào là “ghi khắc tội ác dã man của đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai”… v.v…. Khi học xong, đọc hay nghe những dòng chữ như thế, thì chúng tôi nghĩ, chắc hẳn chế độ ở miền Nam dù với ông Diệm hay ông Thiệu thì cũng tàn ác kinh khủng lắm, thế nhưng tại sao lại suốt từ 1954 cho thời điểm ngày “Giải phóng” 30/4/1975 – 20 năm trời, không hề có hiện tượng người dân miền Nam từ bỏ, trốn khỏi miền Nam để xuống tầu đi vượt biên?
Thay vì đến khi bộ đội ta từ miền Bắc vào Nam “giải phóng”, lẽ ra phải ở lại mừng vui, thì họ lại ùn ùn kéo nhau ra đi là thế nào? Thế thì có tréo cẳng ngỗng không? Tại sao hàng ngàn dân miền Bắc, nhất là từ Hải Phòng, đã có kinh nghiệm sống dưới sự lãnh đạo của Bác và Ðảng hơn 20 năm, cũng bỏ miền Bắc XHCN, vượt vịnh Bắc Bộ sang Hong Kong mong có cơ hội được sống với thế giới tư bản, chứ nhất định không ở lại miền Bắc XHCN “tươi đẹp”?
4. Năm 2005, sau khi hoà bình đã về trên quê hương được 30 năm, đảng CS đã lãnh đạo đất nước được 30 năm, (chính quyền Sài Gòn chỉ lãnh đạo miền nam có 20 năm thôi, 1954-1975), thì tại sao dân chúng vẫn còn lũ lượt tìm cách rủ nhau ra đi. Trai thì đi lao động cho nước ngoài, rồi tìm cách trốn ở lại, gái thì cắn răng chịu đựng tủi nhục lấy toàn đàn ông (già cả, tàn tật, hết thời, …) của Ðài Loan, Singapore, Ðại Hàn, để có cơ hội thoát khỏi Việt Nam đổi đời???
Tại sao ngoại trừ một số các cán bộ đảng viên cộng sản (CS) tập kết ra Bắc, người dân miền Nam lại không đua nhau chạy ra Bắc theo chế độ CS của ông HCM, mà tuyệt đại đa số cứ nhất quyết ở lại cho “Mỹ – Diệm kìm kẹp”? Theo hiệp định Geneve thì lúc đó mọi người được hoàn toàn tự do lựa chọn đi ra miền Bắc hay ở lại miền Nam cơ mà ???
2. Tại sao hồi còn chiến tranh Việt Nam (trước 30/4/1975), mỗi khi có giao tranh giữa quân đội miền Nam (VNCH) và bộ đội “giải phóng” thì dân chúng đều chạy về phía có lính miền Nam trú đóng, chứ không chạy về phía bộ đội “giải phóng”? Nếu dân miền Nam bị “Mỹ, Ngụy kìm kẹp”, cần phải được “giải phóng”, thì lẽ ra họ phải hồ hởi mà chạy về phía các “đồng chí bộ đội”, tay bắt mặt mừng và cám ơn “được giải phóng” mới phải , chứ sao lại bồng bế nhau mà chạy trối chết để xa lánh các “đồng chí” ấy? Ðua nhau chạy vế phía có lính miền Nam để tiếp tục bị “kìm kẹp”, không lẽ họ ngu đần đến nỗi chỉ thích bị “Mỹ, Ngụy kìm kẹp” chứ không muốn được “giải phóng” à?
3. Năm 1975, sau khi chiến tranh chấm dứt, “bộ đội giải phóng” chiếm toàn bộ miền Nam, đất nước thống nhất, Mỹ đã cút, Ngụy đã nhào. Tại sao dân miền Nam lại lũ lượt vượt biên trốn chạy ra đi, bất chấp nguy hiểm, bão tố, cá mập, hải tặc mà vượt Biển Ðông; bất chấp các bãi mìn, hay bị Khơ-me Ðỏ chặt đầu; để bằng đường bộ băng qua Campuchia sang Thái Lan?
Chúng tôi là học sinh trên ghế nhà trường XHCN đã được học tập là “Mỹ- Diệm đã ban hành đạo luật 10/59 tố Cộng, diệt Cộng, lê máy chém đi khắp miền Nam”, nào là “bè lũ tay sai quân phiệt Nguyễn Văn Thiệu”, nào là “ghi khắc tội ác dã man của đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai”… v.v…. Khi học xong, đọc hay nghe những dòng chữ như thế, thì chúng tôi nghĩ, chắc hẳn chế độ ở miền Nam dù với ông Diệm hay ông Thiệu thì cũng tàn ác kinh khủng lắm, thế nhưng tại sao lại suốt từ 1954 cho thời điểm ngày “Giải phóng” 30/4/1975 – 20 năm trời, không hề có hiện tượng người dân miền Nam từ bỏ, trốn khỏi miền Nam để xuống tầu đi vượt biên?
Thay vì đến khi bộ đội ta từ miền Bắc vào Nam “giải phóng”, lẽ ra phải ở lại mừng vui, thì họ lại ùn ùn kéo nhau ra đi là thế nào? Thế thì có tréo cẳng ngỗng không? Tại sao hàng ngàn dân miền Bắc, nhất là từ Hải Phòng, đã có kinh nghiệm sống dưới sự lãnh đạo của Bác và Ðảng hơn 20 năm, cũng bỏ miền Bắc XHCN, vượt vịnh Bắc Bộ sang Hong Kong mong có cơ hội được sống với thế giới tư bản, chứ nhất định không ở lại miền Bắc XHCN “tươi đẹp”?
4. Năm 2005, sau khi hoà bình đã về trên quê hương được 30 năm, đảng CS đã lãnh đạo đất nước được 30 năm, (chính quyền Sài Gòn chỉ lãnh đạo miền nam có 20 năm thôi, 1954-1975), thì tại sao dân chúng vẫn còn lũ lượt tìm cách rủ nhau ra đi. Trai thì đi lao động cho nước ngoài, rồi tìm cách trốn ở lại, gái thì cắn răng chịu đựng tủi nhục lấy toàn đàn ông (già cả, tàn tật, hết thời, …) của Ðài Loan, Singapore, Ðại Hàn, để có cơ hội thoát khỏi Việt Nam đổi đời???
Tại sao du học sinh, thành phần gọi là tương lai của đất nước vẫn luôn tìm mọi cách (ngay cả khi chưa học xong) để ở lại nước ngoài, như lập hôn thú (giả có mà thật cũng có) với người Việt hải ngoại, chứ nhất định không chịu trở về Việt nam??? Tại sao như vậy?
5. Những năm gần nay, những người Việt trước nay đã trốn đi vượt biên, chạy theo để “bám gót đế quốc”, là “rác rưởi trôi dạt về bên kia bờ đại dương”, là “thành phần phản động”, là “những kẻ ăn bơ thừa, sữa cặn của Mỹ ” như nhà nước Việt Nam vẫn từng đã nói. Nay được chào đón hoan nghênh trở về Việt Nam làm ăn sinh sống và được gọi là “Việt kiều yêu nước”, “khúc ruột ngàn dặm”? Có đúng họ “yêu nước” không? Tai sao họ không dám từ bỏ hoàn toàn quốc tịch Mỹ, Pháp, Canada, Úc, xé bỏ hộ chiếu nước ngoài và xin nhập lại quốc tịch Việt Nam và vĩnh viễn làm công dân nước Cộng Hoà XHCN Việt Nam???
6. Trong bộ môn lịch sử chương trình lớp 12, chúng tôi được giảng dạy rằng, “Mặt trận Giải phóng Miền Nam” thành lập ngày 20/12/1960 với mục tiêu “đấu tranh chống quân xâm lược Mỹ và chính quyền tay sai, nhằm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước”. Theo như chúng tôi tìm hiểu, năm 1961 khi TT Ngô Ðình Diệm ký Hiệp ước quân sự với Mỹ, thì miền Nam lúc ấy chỉ có các cố vấn Mỹ và một ít quân mang tính yểm trợ (US Support Troopes) với nhiệm vụ chính là xây dựng phi trường, cầu cống, đường xá…
_ Tại sao nhân viên trong các phái đoàn CS đi công tác thường hay trốn lại ở các nước tư bản dưới hình thức tị nạn chính trị ? Tất cả những thành phần nêu trên, họ muốn trốn chạy cái gì?
_ Tại sao đàn ông của các nước tư bản Châu Á có thể đến VN để chọn vợ như người ta đi mua một món hàng?
_ Tại sao Liên Xô và các nước Ðông Âu được gọi là thể chế chính trị XHCN ưu việt nhất thời đại lại tự sụp đổ tan tành ?
_ Tại sao lại có sự cách biệt một trời một vực giữa Đông Đức và Tây Đức, giữa Nam Hàn và Bắc Hàn về đời sống kinh tế ?
_ Tại sao nước ta không tiếp tục phát triển lên con đường XHCN mà ngày nay phải quay trở lại với kinh tế thị trường, phải đi làm công cho các nước tư bản?
_ Tại sao các lãnh tụ CS lại gởi con đi du học tại các nước tư bản thù nghịch? Mà không đi du học ở các nước CS? v.v…
Mọi lý luận phản biện và tuyên truyền của CS đều trở thành vô nghĩa bởi sự thực đã quá hiển nhiên không thể công khai nhìn nhận. CS không thể nhìn nhận là đã hy sinh bốn triệu sinh mệnh trong một cuộc nội chiến cho một sai lầm. CS xóa bỏ giai cấp , cào bằng , cho tư bản là bốc lột , giẩy chết rồi bây giờ quay lại xây dựng nền kinh tế thị trường của tư bản ?!!! kêu gọi các nước tư bản đầu tư , xây dựng nền kinh tế thị trường , phải làm lại từ đầu.
Huyền thoại giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp do CSVN dày công dàn dựng đã tan thành mây khói khi giai cấp "chuyên chính vô sản" ngày nay đã lột xác trở thành các nhà Tư bản đỏ đầy quyền lực và đô la.
1. THIÊN ĐƯỜNG XHCN KINH DỊ
1.
Hơn 3 thập niên, đời sống của dân tộc Việt Nam hoàn toàn
bế tắc dưới chế độ CHXHCN ưu việt! Xã hội què quặt đầy khuyết tật, ngập đầy bất
công tham nhũng, cửa quyền, cán bộ lạm dụng quyền thế để bốc lột giai cấp công
nhân...và nông dân, tạo nên những tệ đoan xã
hội đầy rẫy từ thành thị đến thôn quê: đĩ điếm, băng đảng, cướp của, giết
người, số người nghiện xì ke ma túy, nhậu chết bỏ trên từng cây số cho quên
đời.
Tôn giáo bị nhà cầm quyền trù dập nặng nề,
nền văn hóa truyền thống dân tộc bị hủy diệt, di tích lịch sử bị đào xới không
thương tiếc, luân thường đạo lý bị đảo ngược, con giết cha mẹ, huynh đệ tương
tàn, giành giựt nhau từng miếng ăn để tranh sống. Tự do và nhân quyền bị tước
đoạt, đạo dức suy đồi, dân tình đói rách, túng quẫn...
Xã hội
bây giờ đầy những nghịch lý, xô bồ xô bộn, hỗn độn, chỉ dấu của sự tuyệt vọng
cùng cực đưa đến một xã hội đầy phiền muộn, bệnh hoạn “malaise” về tinh thần.
Dưới một chế độ mà niềm tin của dân chúng bị thui chột, ngày ngày phải đối diện
với cái đói rách triền miên...
Giai cấp công nhân và nông dân trở thành mặt
hàng lao động để nhà nước xuất khẩu kiếm ngoại tệ. Người dân lao động nói chung,
sống dưới hai từng áp bức vừa bị những tên cai thầu của tập đoàn tư bản nước
ngoài: Đài Loan, Đại Hàn, Nhật Bản, Trung Cộng... đánh đập, bốc lột sức lao
động tàn nhẫn với đồng lương chết đói trong các hảng xưởng do họ làm chủ nhân
ông, vừa bị nhà nước cộng sản bán dân ra nước ngoài làm nô lệ để thu ngoại tệ,
làm giàu trên xương máu của họ...
Các nhà tâm lý học và chuyên gia xã hội tại
Việt Nam cho rằng những thay đổi quá nhanh chóng trong xã hội Việt Nam ngày
nay, tạo nên khoảng cách giữa người giàu và người nghèo quá cách biệt là nguyên
nhân chính dẫn đến sự tăng vọt số bệnh nhân tâm thần và số người tự tử vì đời
sống bị bế tắc không có lối thoát.
Theo con số thống kê của “Viện kiểm sát Nhân
dân tối cao” của nhà cầm quyền CSVN trong năm 1997, toàn quốc có tất cả 6.022
vụ tự tử, khiến 3.191 người bị thiệt mạng và trong số đó có các nạn nhân trong
lứa tuổi từ 18 đến 28 chiếm khoảng 60%.
Trước “sự cố” nầy, Tiến sĩ Trần Hòa Bình,
thuộc viện Xã Hội Học phải lên tiếng khuyến cáo rằng: “Đã đến lúc cần xem xét
hiện tượng nầy một cách nghiêm chỉnh, không thể coi nó như những bi kịch cá
nhân đơn lẻ, mà phải xem xét một cách sâu sắc và toàn diện trên các bối cảnh xã
hội.”
Bác sĩ Bùi Nguyên, Trưởng khu Nội khoa bệnh
viện Saint Paul
cho biết: trung bình mỗi ngày khu Nội Khoa phải cấp cứu và rửa ruột cho 4, 5
trường hợp uống thuốc độc tự tử.
Trong khi đó bác sĩ Chiến, Trưởng Khoa hồi
sức bệnh viện Hai Bà Trưng, tường trình trong 6 tháng đầu năm 1997, khoa cấp
cứu đã phải giải quyết 49 trường hợp tự tử.
Tháng 3/2001, bác sĩ Nguyễn văn Chánh, Phó
giám đốc trung tâm cho biết thì bệnh hoang tưởng “schizophrenia” đang trên đà
gia tăng nhưng số người bị chứng lo lắng ưu phiền lên cao hơn cả. Có đến 75%
các bệnh nhân loại nầy ở vào lớp tuổi từ 30 đến 50. Và có từ 70% đến 80% trong
số nầy bị thất nghiệp hoặc không có việc làm đều đặn. Các bác sĩ tại trung tâm
cho rằng số bệnh nhân này sẽ còn lên cao hơn nữa. Bác sĩ Chánh còn cho biết số
người nghiện rượu cũng trên đà gia tăng, dùng men rượu để quên đi phiền muộn và
cảm giác bị bất lực trong cuộc sống hàng ngày.
Chuyện trái khuáy xảy ra tại một quốc gia
xuất cảng gạo đúng vào hàng thứ hai thế giới. Nhưng, hiện có khoảng 2.3 triệu
người chết vì đói (trong đó có 223.000 trẻ em). Một sự thật đau lòng đã xảy ra
vào tháng 7 năm 1999 tại Cần Thơ. Ông Phạm Hồng Nam cùng với vợ và ba con uống
thuốc chuột để tự tử hầu thoát cảnh đói rách.
Chuyện xảy ra cũng tại Cần Thơ vào ngày
10/12/2000, vì nghèo đói túng quẫn mà ông vợ chồng ông Nguyễn văn Cuông ở ấp
Thạnh Phú 2, xã Trung Hưng, huyện Thốt Nốt, tỉnh Hậu Giang giết 3 con rồi tự
sát.
Trường hợp tự tử tập thể có 4 cô: Lê thị Hồng
Phương, Bùi Hiếu Văn, Tống Thị Ngọc Đào, và Mari (cha Ấn, mẹ Việt) đều ở lứa
tuổi 16, ngụ tại Hóc Môn (Sài Gòn), đã dùng giây buộc vào nhau và nhảy từ cầu Sáng
Ấp xuống sông vào lúc 9 giờ sáng ngày 10/2 nhằm mồng 4 tết Ất Sửu cùng chết tập
thể.
Trường hợp nầy mới thật đau lòng, vừa giận,
vừa thương cho gia đình nạn nhân. Chuyện xảy ra vào tháng 8 năm 2000. Nguyễn
văn Hùng, 38 tuổi cùng vợ và 3 con tuổi từ 9 đến 14 tuổi được khám phá nằm chết
trong căn nhà của họ ở Nghệ An, khoảng 190 dặm phía nam Hà Nội. Công An tìm
thấy một nồi lá độc dược ở trong nhà. Theo lời khai báo của một người dân làng
là ông Hùng ăn trộm bò của ông, bán với giá 96 đô. Nội vụ đổ bể, ông Hùng cùng
vợ con cùng uống lá độc dược tự tử vì xấu hổ. Theo tôi, cái chết của ông Nguyễn
văn Hùng là một bài học liêm sĩ cho bọn đầu nậu Bắc Bộ Phủ và bọn đang cầm
quyền nên lấy tấm gương của ông Nguyễn
văn Hùng mà tự xử mới hợp với đạo lý và lẽ công bằng.
Theo TTXVN, ngày 30/10 /2008. Chủ tịch nước
Nguyễn Minh Triết và Phu nhân cùng đoàn đại biểu Nhà nước CSVN đã tới thủ đô
Ulanbato, bắt đầu chuyến thăm chính thức Mông Cổ theo lời của Tổng thống Mông
Cổ là Nambaryn Enkhbayar. Nhân dịp nầy, Nguyễn Minh Triết đã thông báo việc VN
quyết định tặng nhân dân Mông Cổ 1.000 tấn gạo và đồng ý bán cho Mông Cổ 20.000
tấn gạo với giá không tính lãi.”
Nhưng, trước đó một ngày, báo Tuổi Trẻ đã
đăng bài phóng sự “ĐÓI QUAY QUẮT GIỮA MIỀN U MINH HẠ”. Có ai ngờ rằng, đồng bào
sống giữa rừng U Minh “tiền rừng bạc biển” dưới chế độ VNCH trước đây, mà ngày
nay lại đói quay quắt, 10 gia đình thì hết 3 gia đình ăn cháo cầm hơi, sống lay
lất qua ngày. Cái đói len vào từng ngõ ngách, có tới 6.000 hộ dân sống dưới tán
rừng U Minh đói triền miên, đói ăn hàng ngày, hàng tháng. Nông dân làm ra hạt
lúa, đóng thuế làm giàu cho nhà nước; vậy mà, khi họ đói chẳng có ma nào cứu
giúp. Đáng lẽ ra, nhà nước CSVN phải ngưng sản xuất 20.000 tấn gạo sang Mông Cổ
và dùng 1.000 tấn gạo làm quà tặng dân Mông Cổ kia, để ưu tiên cứu đói đồng bào
ruột thịt tại quê nhà. Điều nầy đã chứng tỏ bọn lãnh đạo Hà Nội chỉ biết sống
phè phỡn trong những tháp ngà, ngày càng xa rời quần chúng “dân chết đói mặc
bây”.
Tiếu Sỹ tôi, muốn kể một chuyện cổ “Hỏi Thăm
Dân” của Triệu Văn để nhắc nhở cho bọn CS Hà Nội thức tỉnh:
“Vua nước TỀ sai sứ đem thơ sang hỏi thăm bà
UY HẬU nước TRIỆU. Sang đến nơi, bà Uy Hậu chưa xem thơ, đã hỏi sứ giả rằng:
-“Năm nay không mất mùa chứ? Dân bình yên
chứ?”
Sứ giả nghe hỏi, không bằng lòng, nói rằng:
-“Tôi vâng mệnh vua nước tôi sang sứ bên nầy.
Sao Thái Hậu không hỏi đến vua nước tôi lại hỏi thăm mùa màng với dân sự trước,
thế chẳng ra tôn trọng kẻ hèn hơn người sang ư?”
Uy Hậu bảo:
-“Không phải thế. Nếu không có mùa màng thì
lấy đâu có dân. Không có dân thì lấy đâu có vua? Cho nên, ta hỏi mùa màng và
nhân dân trước. Ai lại bỏ “gốc” mà hỏi “ngọn” bao giờ!”
Việc nước lấy “dân” làm gốc. Dân đói thì nước
nguy, dân không an cư thì nước loạn - nói theo ngôn từ của ông Mạnh Tử - “Dân
vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh”. Không biết bọn CS Hà Nội đã ngộ ra điều
nầy chưa vậy?
Chết là một vấn đề quan trọng, ai mà chẳng sợ
chết. Con kiến còn muốn sống huống hồ gì là con người. Tùy theo quan niệm mỗi
người, chết để thoát một xã hội đầy phiền muộn như tại Việt Nam hiện nay, nó có
thể là một sự chấm dứt, để bắt đầu một cuộc sống khác tốt đẹp hơn?
Vấn đề tự tử tùy thuộc vào cá nhân của mỗi
người, nhưng chịu ảnh hưởng rất lớn bởi yếu tố đời sống xã hội. Người Cộng Sản
bài bác tự tử vì chẳng lẽ trong thiên đường cộng sản làm gì có người chán sống
chớ? Tự tử là bôi bác chế độ rồi còn gì? Thiên Chúa Giáo cũng phản đối tự tử vì
họ cho rằng: Thượng Đế ban cho loài sự sống nên chỉ có Thượng Đế mới quyết định
được sự chết. Điều nầy trái với quan niệm của Albert Camus. Trong cuốn huyền
thoại “Sisyphe”, ông cho rằng tự tử là một vấn đề hoàn toàn có tính cách cá
nhân để cho con người hoàn toàn quyết định lấy cuộc đời của họ.
Cách đây hơn một thế kỷ, nhà xã hội học
DURKHEIM đã nghiên cứu vấn đề tự tử. Trong cuốn “Le suicide”, ông phân biệt ra
làm 3 loại tự tử căn cứ trên quan hệ giữa con người và xã hội:
-Loại tự tử vị tha “altruistic”, xảy ra với
những người mà mối quan hệ của họ với xã hội, cộng đồng hoặc tập thể quá bền
chặt như những cái chết của hào hùng của Ngũ Hổ Tướng: Nguyễn Khoa Nam, Lê văn Hưng, Trần văn Hai,
Nguyễn văn Phú, Lê Nguyên Vỹ... Họ đã tìm cái chết để giữ khí tiết cho bản thân
và còn cho cả tập thể mà họ đã gắn bó: NINH THỌ TỬ, BẤT NINH THỌ NHỤC.
-Loại tự tử “anomic,” xảy ra khi con người
phải đối phó với những thay đổi bất ngờ của xã hội và tương quan giữa con người
với ngoại giới mất cân bằng như trường hợp của VLADIMIR MAIAKOVKY tự tử vì thất
vọng với chủ nghĩa Cộng Sản Xô Viết. MISHIMA đã tự tử vì sự suy sụp của tinh
thần Võ sĩ đạo Nhật....
-Loại tự tử vị kỷ “egoistic”, xảy ra đối với
những người gặp khó khăn trong mối giao tiếp với xã hội chung quanh, và có lẽ
đây là yếu tố chính mà đa số thanh niên, thanh nữ Việt Nam muốn từ giã thiên
đường XHCN kinh dị đã chiếm 60% trong tổng số các vụ tự tử.
Những nghiên cứu mới nhất vào cuối tháng 10
năm 2008, về vấn nạn tự tử trong giới công, nông dân có khuynh hướng gia tăng
đột xuất đến mức báo động đỏ, nhất là ở thành phần thiếu nữ trẻ vị thành niên.
Tại một bệnh viện ở Sài Gòn đã tiếp nhận 310 trường hợp nhập viện vì chán đời,
tự tử. Tính trung bình, cứ 28 giờ thì xảy ra một vụ quyên sinh. Cũng theo báo
cáo, tỉ lệ nữ tự tử nhiều hơn nam giới, chiếm đến 72% và nguyên nhân chính do
thất vọng vì không có công ăn việc làm, cuộc sống bế tắc và tìm đến cái chết,
được coi là một hình thức tiêu cực để tự giải thoát cuộc đời.
2.
Một thành phần thiếu nữ vị thành niên khác,
đa số ở thôn quê lên thành phố kiếm sống, vì không có nghề chuyên môn, nên làm
những việc nặng nhọc khác như phục vụ tại nhà hàng, quán ăn, khách sạn, buôn
gánh bán bưng tại các chợ ... được trả với giá lương bèo, không đủ nuôi sống
bản thân và trang trải các chi phí ăn uống, chỗ nghỉ ngơi, nên họ lao đầu vào
cuộc sống như con thiêu thân để kiếm đồng tiền không trong sạch, cơ bản là kinh
doanh bằng “nghề không vốn” nhằm giải quyết cái khó khăn trước mắt, bất chấp
hậu quả là mang thai. Vì vậy, các vụ phá thai đã tăng vọt hàng năm và đưa VN
lên hàng đầu các nước có tỷ lệ phá thai cao nhất thế giới.
Theo thống kê của Bộ Y Tế đã kiểm nhận được
1.500.000 trường hợp phá thai mỗi năm. Nhưng, trên thực tế có nhiều trường hợp
phá thai lén lút tại bệnh viện tư không nằm trong thống kê lên đến 4.000.000
trường hợp. Trung bình mỗi phụ nữ VN phá thai 2 lần trong đời.
Tờ ANTĐ nhận định trên Diễn đàn ANTĐ ngày
31/08 /2008, đã đưa ra một con số kinh hoàng: “Theo thống kê của hội Kế hoạch
hóa gia đình mỗi năm cả nước có 1.200.000 đến 1.600.000 triệu ca nạo phá thai
(kiểm soát được). Có những sản phụ chỉ mới 12 tuổi. Việc nạo phá thai bừa bãi
còn khiến các em bị bịnh đường sinh dục, bị vô sinh...” (Theo bản phúc trình
của Viện East West Center, Đại học Hawai tại Honolulu thì riêng tại VN số sinh
đã giảm một cách rõ rệt, bắt đầu vào những năm 1995).
Tại bệnh viện Từ Dũ vào mỗi buổi sáng. Hằng
ngày, người ta thấy trước hành lang Khoa “Kế Hoạch Hóa Gia Đình” (KHHGĐ) luôn
luôn đông nghẹt hàng trăm cô gái trẻ vị thành niên, trên khuôn mặt họ đầy vẻ ưu
tư, lo lắng được thân nhân đưa tới nhờ giải quyết “hậu quả”.
Theo Bác sỹ Nguyễn Kim Dung tại bệnh viện Từ
Dũ, khoa KHHGĐ nói: “Chuyện ở đây kể hoài không hết. Chẳng ngày nào, không có
những trường hợp mà bác sĩ tư vấn cũng cảm thấy bất lực vì thực trạng đáng buồn
của xã hội,” Bác sỹ Dung nói. “Buổi sáng vừa giải quyết 2 ca nạo, phá thai cho
hai cô gái tuổi 15 và 16 tuổi.” Có một trường hợp phá thai rất thương tâm, đó
là cô N.H.A 21 tuổi, thân hình nhỏ nhắn, gương mặt rất xinh nhưng xanh xao. Cô
thú nhận đã bỏ thai 3 lần ở Hà Nội và
vào bệnh viện Tù Dũ lần nầy là lần thứ tư. Cũng như hằng trăm ngàn cô gái vị
thành niên khác, cô N.H.A không biết là nguy cơ vô sinh sẽ tăng cao nếu cô nạo
phá thai nhiều lần. Về kỷ lục phá thai, trước đây mấy năm, có người đạt đến lần
thứ 10.
Còn Bác sỹ Dương Phương Mai - Trưởng khoa
KHHGĐ - nói rằng: Theo tôi, để giảm bớt tình trạng nạo phá thai trong giới
thanh thiếu nữ, nên đưa chương trình giáo dục giới tính vào học đường để các em
nhận thức rõ hơn về sức khỏe sinh sản...
Nhưng, đó chỉ là một trong 1001 lý do phá
thai mà nguyên nhân chính là “XÃ HỘI XUỐNG CẤP” trầm trọng, phát sinh nhiều tệ
đoan xã hội. Sau hơn 30 năm “Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến lên XHCN” rồi chuyển
sang “Kinh tế thị trường theo định hướng XHCN”. Bạo quyền CS Hà Nội đã đưa đất
nước và dân tộc đến tận cùng của sự
nghèo đói và lạc hậu. Không một ai có thể thống kê chính xác con số gái mại dâm
tại Việt Nam
là bao nhiêu triệu người? Ngoại trừ Chủ tịch Nước Nguyễn Minh Triết.
Tưởng cũng nên nhắc lại: Nhân chuyến đi thăm
Hoa Kỳ vào tháng 6/ 2007, Nguyễn Minh Triết đem phụ nữ VN làm mồi nhử giới tư
bản Mỹ về VN đầu tư: “Việt Nam chúng tôi có nhiều gái đẹp!” giọng điệu giống
như những tên “ma cô” xã hội đen chuyên nghiệp, chuyên đứng bắt khách tại các
động mãi dâm ở Ngã ba Chú Ía hoặc Ngã Năm Chuồng Chó trước đây.
Đừng có nói là LHQ và các nước Tây Phương
viện trợ “bao cao su” cho VN không đủ nhu cầu. Có viện trợ bao nhiêu thì cũng
chui vào mồm bọn lãnh đạo và cán bộ VC ăn dộng mẹ nó hết rồi, còn bao nhiêu bao
cao su tới tay cho người dân, dùng để bảo vệ “Cụ Hồ” chớ?
3.
Nhìn lại 2 cuộc chiến tranh xâm lược MNVN vô
ích, kéo dài suốt 30 năm chinh chiến. CSBV đã hy sinh trên 4.000.000 người. So
sánh tệ nạn phá thai hiện nay, nếu không chận đứng kịp thời thì trong vòng 3
thập niên nữa, dân tộc VN sẽ bị hủy diệt 120 triệu sinh mạng con người. Đây
không còn là “KẾ HOẠCH HÓA GIA ĐÌNH” nữa, mà là “KẾ HOẠCH DIỆT CHỦNG DÂN TỘC
VIỆT NAM” vô cùng thâm độc, được Trung Cộng dàn dựng hẵn hoi và chỉ đạo bọn tay
sai CS Hà Nội thực hiện, để tránh bị Thế giới lên án về tội ác diệt chủng dân
tộc Tây Tạng trước đây. Trung Cộng đã dùng độc chiêu “TÁ ĐAO SÁT NHÂN” mượn tay
bọn CS Hà Nội diệt chủng dân tộc Việt Nam thay cho bọn CS Bắc Kinh.
Tưởng cũng nên nhắc lại rằng:
Ngày 28/6 /2005. Tòa án tại Madrid, Tây Ban
Nha đã nhận được đơn thưa Giang Trạch Dân, Lý Bằng cùng với 5 lãnh tụ Trung
Cộng phạm tội ác chống nhân loại đối với Tây Tạng. Đây là công trình nghiên cứu
của bác sĩ JOSÉ ELIAS ESTEVE suốt 8 năm trời ròng rã và đơn kiếu tố đã được Ủy
Ban Yểm Trợ Dân Tộc TÂY TẠNG (Comite de Apoyo al TIBET) đệ trình.
Từ những năm 1950 và 1980, các nhà lãnh đạo
Bắc Kinh phải chịu trách nhiệm về tội ác diệt chủng đối vối dân tộc Tây Tạng.
Tháng 11/ 1992, Tòa án Thường trực các Dân Tộc (Tribunal Permanent des Peuples)
đã nghị luận về đại thảm kịch Tây Tạng và phán quyết rằng (tóm tắt):
-Dân tộc Tây Tạng đã bị tước quyền tự quyết
của mình từ năm 1950, bởi lẽ có những sự vi phạm nghiêm trọng nhân quyền.
-Chính sách di dân Hán và chủ trương chia cắt
lãnh thổ Tây Tạng đã đưa đến hủy diệt tính thuần nhất chủng tộc và văn hóa.
-Dân tộc Tây Tạng vốn đã tự quản trị một cách
tự do trong suốt nhiều thế kỷ, đã tự tạo cơ cấu từ năm 1911 thành một nhà nước
mà các định chế sau đó, tiến hóa dưới sự bảo vệ của chính phủ Tây Tạng lưu
vong.
Đồng thời Tòa Án nầy cũng yêu cầu LHQ đứng ra
bảo đảm sự thực thi nghiêm chỉnh các điều khuyến cáo. Cơ quan công lý không
quên nhắc chế độ Bắc Kinh đã CƯỠNG BÁCH DIỆT SINH ĐỐI VỚI PHỤ NỮ TÂY TẠNG và
biến Tây Tạng thành kho chứa các phế phẩm phóng xạ để tiêu diệt môi trường
sống. Chắc chắn bọn CS Bắc Kinh sẽ sử dụng độc chiêu nầy qua “DỰ ÁN KHAI THÁC
BAUXITE Ở TÂY NGUYÊN”.
Để khuyến khích nạn phá thai gia tăng cường
độ tại Việt Nam,
Trung Cộng bỏ tiền mua các bào thai với giá thật cao để làm thuốc bổ trường
sinh. Ngoài ra, những thai nhi còn tốt (5, 6 tháng trở lên) thường được bọn Đại
gia Tàu mua về làm món thai nhi hầm thuốc Bắc. Chỉ cần 3, 4.000 nhân dân tệ
(400 USD) là họ có thể thưởng món CANH THAI NHI VIỆT NAM có 6, 7 tháng tuổi,
tráng dương bổ thận cực kỳ.
Bầy kênh kênh ăn thịt người từ phương Bắc đã
vỗ cánh bay về phương Nam, đang gậm nhấm thân xác Mẹ Việt Nam và hủy diệt mầm
sống của Dân Tộc ta trong tương lai.
4.
Một câu chuyện có thật đã xảy ra vào tháng
10/ 2004, được kể thay cho lời kết:
Anh Nguyễn văn Hiền (21 tuổi đời) là một
trong những thanh niên VN đến Hồng Kông theo kiểu “Tour du lịch với 2 viên
đạn”. Họ phải trả 200 USD cho một tổ chức trong nước, đưa họ sang Trung Cộng và
hướng dẫn họ cách trốn sang HK với 2 viên đạn và một con dao. Được trang bị với
vũ khí trên, người vượt biên sẽ bị chánh quyền HK xử tù dài hạn từ 27 đến 28
tháng tù. Nhờ bản án nầy, anh sẽ có được chỗ ở, thực phẩm miễn phí và tiền
lương hàng tháng là 50 USD. Họ từ bỏ thiên đường dỏm CHXHCNVN đầy kinh dị, chọn
nhà tù HK để có đời sống no ấm và hạnh phúc hơn, đủ nói lên cái bản chất quái
đản của chế độ CHXHCNVN hiện nay. Thế nhưng, một số Việt Kiều tại hải ngoại;
hình như, quên hết tội ác của bạo quyền CSVN đối với dân tộc, lại mon men trở
về nước để nếm lại vài độc chiêu của người cộng sản. Nói theo danh từ y học,
bọn CSVN có bệnh “sadism”, càng hành hạ người khác càng khoái lạc và người Việt
Kiều hải ngoại có chứng bệnh nan y “Masochisme” càng bị hành hạ thì càng sướng
rên lên, nên cứ đâm đầu về Việt Nam cho chúng mặc sức hành lạc và moi đô la...
Tiếu Sỹ
Mặt Vêu, Mày Váo, Làm Láo, Cháu Bác
Chế độ Cộng Sản là một chế độ thối nát, độc ác lưu manh xảo quyệt, ai cũng đã rõ, nguời dân nào sống duới chế độ CS cũng đều mong muốn trốn thoát cho dù bao nhiêu khó khăn nguy hiểm chờ đợi!!! Xin chúc mừng 2 vận động viên vừa đến đuợc bến bờ tự do. Chỉ mong rằng quý vị đừng bao giờ quên ý nghĩa đích thực và những đánh đổi mất mát mà cá nhân và gia đình quý vị phải trả giá cho 2 chữ Tự Do, để rồi sau này lại "tà tà áo gấm về làng" hay "còng cọc nai lưng đi làm bên này dành dụm để rồi lại gửi tiền về VN xây nhà xây cửa, mở cty làm ăn làm lợi cho bọn chó đẻ VC" như bọn Dzịt Kìu "dại dột, dễ dụ, dở dang, dập dái" khác thì uổng công!!! Xin quý vị nhớ nhé!!!! |
Iljimae
Cu Tèo học lớp 1 hỏi bố thế nào là nhà nước, thế nào là tư bản, thế nào là bóc lột... Ông bố thấy khó giải thích được cho con hiểu mới lấy ví dụ: - Con hãy nhìn vào gia đình mình đây là sẽ hiểu ngay này. Bố kiếm tiền và mang tiền về nhà, vậy bố sẽ giống như là nhà tư bản. Mẹ con là người quản lý số tiền này nên mẹ sẽ giống như chính quyền. Bố mẹ chăm lo cho con, luôn mong cho con hạnh phúc và yên ổn nên con là nhân dân. Chị giúp việc nhà ta là giai cấp lao động, còn cậu em còn quấn tã của con sẽ là tương lai của chúng ta. Con đã hiểu chưa? Tèo hãy còn băn khoăn lắm nhưng hỏi nhiều quá cũng không tiện, vả lại cũng đến giờ đi ngủ rồi. Giữa đêm, Tèo tỉnh dậy vì cậu em nhỏ đã ị ra tã lót và đang kêu gào ầm ĩ. Chú chạy sang phòng ngủ của bố mẹ, thò đầu vào nhưng thấy mẹ đang ngủ rất say. Cậu bèn đi tiếp đến phòng của chị giúp việc thì nhìn thấy bố đang " ấy"....với chị ta trên giường. Cậu đành đi về phòng ngủ tiếp. Sáng hôm sau, ông bố hỏi Tèo xem cậu đã hiểu thế nào là chính trị chưa và yêu cầu cậu tự diễn giải lại. Tèo trả lời không chút ngập ngừng: - Vâng, bây giờ con đã hiểu. Đại khái cũng giống tối qua: Nhà tư bản đè đầu cưỡi cổ giai cấp lao động trong khi chính quyền ngủ say không biết gì. Chẳng ai đếm xỉa gì đến nhân dân còn tương lai thì ngập trong cứt ạ.... (on the net) Truyện số 2 Một hôm, Tèo đi học về mặt vẫn buồn thiu. Bố hỏi: - Tèo sao con lại buồn thế Tèo: con bị 0 môn sinh vật - Sao lại bị 0 - Cô giáo bảo con tìm 2 ví dụ về động vật có vú biết bay |
Iljimae
- Cô giáo bảo con tìm 2 ví dụ về động vật có vú biết bay. - ví dụ 1: con dơi - giỏi lắm - ví dụ 2: cô tiếp viên hàng không a!!! |
- Trung Kiên
Thật xúc động trước tấm lòng yêu nước (Việt Nam) và sự quyết tâm của ông Andre Hồ Cương Quyết khi cho trình chiếu cuốn phim "Hoàng Sa- Nỗi đau mất mát" ở Đức, Séc và Balan...!!!
Cuốn phim này lẽ ra phải được chiếu ở Việt Nam để mọi người dân Việt cùng cảm nhận được nỗi đau khi Hoàng Sa, Trường Sa, một phần cơ thể của Mẹ Việt Nam đã bị ngoại xâm TQ cướp chiếm...
Thế nhưng, thế nhưng... đã bị nhà cầm quyền csvn (vì lý do gì (?) đã cấm, không cho trình chiếu...???
Tôi nguỡng mộ và khâm phục ý chí của ông Hồ Cương Quyết khi ông quyết định cho chiếu cuốn phim tại nhiều nước trên thế giới...
Đức, Séc đón nhận “Hoàng Sa- Nỗi đau mất mát” [www.danchimviet.info]
Đặc biệt...Vâng, phải nói là ĐẶC BIỆT...Vì lãnh đạo csvn không cho chiếu cuốn phim ở trong nước thì..."Đại Sứ Quán tại Séc đã cử Bí thư thứ hai tới bắt tay thân mật và cám ơn đạo diễn Andre Hồ Cương Quyết cùng nhóm tổ chức."
Cám ơn ông Hồ Cương Quyết và kính chúc Ông sức khoẻ, kiên cường và nhiều nghị lực...
- Nguyễn
Hữu ViệnThật xúc động trước tấm lòng yêu nước (Việt Nam) và sự quyết tâm của ông Andre Hồ Cương Quyết khi cho trình chiếu cuốn phim "Hoàng Sa- Nỗi đau mất mát" ở Đức, Séc và Balan...!!!
Cuốn phim này lẽ ra phải được chiếu ở Việt Nam để mọi người dân Việt cùng cảm nhận được nỗi đau khi Hoàng Sa, Trường Sa, một phần cơ thể của Mẹ Việt Nam đã bị ngoại xâm TQ cướp chiếm...
Thế nhưng, thế nhưng... đã bị nhà cầm quyền csvn (vì lý do gì (?) đã cấm, không cho trình chiếu...???
Tôi nguỡng mộ và khâm phục ý chí của ông Hồ Cương Quyết khi ông quyết định cho chiếu cuốn phim tại nhiều nước trên thế giới...
Đức, Séc đón nhận “Hoàng Sa- Nỗi đau mất mát” [www.danchimviet.info]
Đặc biệt...Vâng, phải nói là ĐẶC BIỆT...Vì lãnh đạo csvn không cho chiếu cuốn phim ở trong nước thì..."Đại Sứ Quán tại Séc đã cử Bí thư thứ hai tới bắt tay thân mật và cám ơn đạo diễn Andre Hồ Cương Quyết cùng nhóm tổ chức."
Cám ơn ông Hồ Cương Quyết và kính chúc Ông sức khoẻ, kiên cường và nhiều nghị lực...
Hai vận động viên môn bơi thuyền ...vượt biên
========
« Hai vận động viên này có người nhà ở Úc. Không rõ có phải người nhà lôi kéo ở lại hay không ? Hành động ‘bỏ trốn’ này sẽ ảnh hưởng đến quốc gia và cả tương lai của các vận động viên này. Đã gửi vận động viên đi nước ngoài thì không thể gửi kèm theo một người công an đi bảo vệ được..
Việc này dứt khoát ảnh hưởng đến uy tín thể thao Việt Nam và thành tích Việt Nam có thể đạt được ở vòng loại Olympic mà hiện nay đang không phải là nhiều lắm...một người ‘bỏ trốn’ nằm trong đội thuyền đôi hạng nhẹ – một trong những hy vọng của Việt Nam có thể vượt qua vòng loại.
Hai vận động viên này coi như thế là hết rồi đấy... Chính phủ Việt Nam cũng như ngành thể dục thể thao sẽ không chấp nhận, không tha thứ đâu ...Thôi đi về đi. Úc chẳng chấp nhận cho ở lại đâu.. Một hành động hết sức dại dột của các vận động viên »
Hoàng Vĩnh Giang, phó Chủ tịch Ủy ban Olympic Việt Nam
Tuyển thủ quốc gia môn đua thuyền
Tay chèo tay lái bỏ trốn vượt biên
Đêm cuối cả đoàn bay về xứ Việt
Thế vận Luân Đôn vắng bóng biệt biền !
Dù Nhà nước lo đầu tư đặc biệt ?
Dù đoạt Huy chương Bạc ở Nam Dương
Bỏ thầy bỏ bạn hai vận động viên
May ô quần đùi hát bài tẩu mã !
Bỏ Thiên đường về xứ giãy chết quả điên ?
TRIỆU LƯƠNG DÂN
Hôm Thứ Năm 05/04/2012 vừa qua, gây sôi nổi cho dư luận Mỹ, và dĩ nhiên cả Việt Nam, là việc một nhà đầu tư người Việt đã mua trọn một thị trấn của tiểu bang Wyoming với giá 900.000 Mỹ kim qua sáu phút đấu giá trước sự chứng kiến của truyền thông và người hiếu kỳ ở địa phương.
Thị trấn Buford này chỉ có một người dân, có thể gọi là thị trưởng là ông Don Sammons, cư dân duy nhất của Buford. Don Sammons là cựu chiến binh từng tham chiến tại Việt Nam, ông Sammons
Từ bỏ Thiên đường qua đầu tư bên Xứ Tư bản giãy chết !
============================
Đại gia Việt từ bỏ Thiên đường
Tạ từ chùm khế ngọt Quê Hương
Ẩn danh qua đầu tư Xứ Mỹ giãy chết !
Thị trấn nhỏ nhất nằm giữa đường
Tiểu bang đầy tuyết sương băng lạnh
Lão nghệ sĩ già hồi xứ hồi hương
Thị dân cũng kiêm chức thị trưởng
Từng cựu chiến binh Mỹ xưa chiến trường
Nay bán cho gã trọc phú nước Việt
Đầu tư kiểu cưỡi gió xem hoa trương
Thị trấn Viễn Tây giữa đàng nào chốn lỡ
Bãi đáp an tòan trời Mỹ viễn phương
Bên nớ Tư bản Hồng đã có thẻ đỏ
Bên này thẻ xanh di trú thành đế vương
TRIỆU LƯƠNG DÂN
Nghị Quyết 36
Và Thiên Ðường Xã Nghĩa!
Nguyễn Thanh
Ty
*
Bức thư của Vẹm cái Mai Vy có tựa đề: “Cuộc sống ở nước ngoài thua xa Việt Nam”.
Việt cộng sau 30 năm cưỡng chiếm miền Nam,
thi hành một chính sách cai trị tàn bạo, bất nhân với cung cách của những kẻ
xâm lăng kiêu căng, tham tàn cướp bóc vô độ, đã tạo nên một cuộc phân ly đẫm
máu cho nhiều triệu gia đình người miền Nam và làm cho đất nước trở nên điêu
tàn kiệt quệ, nghèo đói, suy thoái, lạc hậu, thụt lùi trở lại thời đồ đá man di
mọi rợ.
Bởi sự ngu dốt và tâm lý tự mãn của kẻ chiến
thắng ấy, Bộ Chính trị đảng Cộng sản Việt Nam bị lâm vào căn bệnh “suy dinh
dưỡng” mãn tính có cơ làm cho chế độ sụp đổ rất hiểm nghèo hết phương cứu chữa
nên phải vội vã đẻ ra cái Nghị Quyết có tên là “Thuốc Dưỡng thai hiệu Nhành
Mai” số 36/NQ-TW về “Công tác đối với
người Việt ở nước ngoài”, để cầu cứu “thuốc bổ dưỡng thai” của người Việt tị
nạn hải ngoại gửi về cứu trợ.
Ngày 26 tháng ba năm 2004, Nghị quyết 36
ra đời. Tính đến nay, 2009, đã sáu năm.
Trong vòng 6 năm đảng ta đã chi ra một
kinh phí khổng lồ cùng với một đạo quân tuyên vận hùng hậu xâm nhập khắp nơi để
thi hành sách lược, thủ đoạn dưới ‘mật ngữ’ là “công tác”.
“Công tác” đó là công tác gì?
Tóm tắt, đó là những cái mánh chiêu dụ
người Việt năm 1975, bỏ của chạy lấy người, sang các nước tự do để lánh nạn
diệt chủng của cộng sản Bắc Việt, bằng những lời đường mật, tiền bạc và quyền
lợi để dụ dỗ và cả sự hăm dọa khủng bố để lôi kéo họ mang chất xanh và chất xám
về dâng nộp cho chúng.
Cái mánh này chẳng phải mới mẻ gì, vốn vẫn
là bổn cũ soạn lại, chỉ là con tắc kè đổi màu da. Nguyên cốt của nó vẫn y
nguyên kịch bản thời “Cải cách ruộng đất” năm 1954, thời “Đánh tư sản, Cải tạo
công thương nghiệp” năm1975.
Kịch bản “Viên thuốc độc bọc đường” chuốc
mời đối tượng bằng bàn tay sắt máu bọc nhung.
Trích lược vài dòng trong Nghị quyết Dưỡng
thai hiệu Nhành Mai số 36 để coi chơi cho biết:
Đường
mật chiêu dụ:
“Hiện
nay có khoảng 2,7 triệu người Việt Nam đang sinh sống ở gần 90 nước và vùng
lãnh thổ, trong đó có hơn 80% ở các nước công nghiệp phát triển, phần đông bà
con ngày càng ổn định cuộc sống. Cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài có tiềm năng kinh tế nhất định, có mối quan
hệ với nhiều doanh nghiệp, tổ chức nước ngoài và quốc tế, có khả năng tìm đối
tác và làm cầu nối với các doanh nghiệp, tổ chức trong nước. Nhiều trí thức có
trình độ học vấn và chuyên môn cao, một số người giữ vị trí quan trọng trong
các cơ quan, cơ sở nghiên cứu, đào tạo, các công ty và tổ chức quốc tế, có khả
năng tạo dựng quan hệ với các cơ sở kinh tế, khoa học ở nước sở tại.
Hăm
dọa khủng bố:
“Có
biện pháp đấu tranh phù hợp với những biểu hiện cố tình đi ngược lại lợi ích
dân tộc, phá hoại quan hệ giữa các nước có cộng đồng người Việt đang sống hoặc
gây chia rẽ trong cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài”.
Thử coi trong 6 năm thi hành mưu lược và
thủ đoạn chiêu dụ người Việt hải ngoại, đảng ta đã giở ngón nghề thò lò sáu mặt
gồm những món gì:
- “Tổ
chức các đoàn nghệ thuật dân tộc ra nước ngoài biểu diễn phục vụ đồng bào…Tạo
điều kiện cho các vận động viên là người Việt Nam ở nước ngoài về nước biểu diễn,
thi đấu… Thường xuyên tổ chức các chương trình giao lưu văn hoá…du lịch về cội
nguồn.
-
Đổi mới mạnh mẽ và toàn diện công tác thông tin tuyên truyền…Đầu tư hỗ trợ kinh
phí các chương trình dành cho người Việt Nam ở nước ngoài của đài phát thanh,
truyền hình và internet…
- Tổ
chức trại hè nói tiếng Việt cho thanh thiếu niên người Việt Nam ở nước
ngoài.
-
Tích cực đầu tư cho chương trình dạy tiếng việt Nam ở nước ngoài…
Nhưng thực tế đã chứng tỏ những mưu lược
trường kỳ và đoản kỳ của chúng đã thất bại thê thảm. Những đoàn múa may, ỏng ẹo
biểu diễn áo dài có tên là “Duyên dáng Việt Nam” mấy lần mang chuông qua Úc để
đấm (tưởng đất Úc dễ ăn) đều bị cộng đồng người Việt tại đây nhất loạt tẩy chay
và hàng ngàn người đã xuống đường biểu tình, mang biểu ngữ, phát truyền đơn tố cáo, vạch rõ âm mưu thâm độc
của chúng cho người bản xứ thấy và hiểu
rõ.
Lần nào bầu đoàn thê tử “Duyên dáng Việt Nam” cả trăm
người kéo nhau qua Úc cũng đều lãnh thẹo. “Duyên dáng Việt Nam” biến thành “Dơ dáng Việt Cộng”
chuyên chui cửa hậu.
Cả sự nỗ lực lẫn tiền bạc như nước đổ vào
chính quyền Úc để xin được phát sóng truyền hình đài VTV4 gì đó… cũng bị cộng
đồng người Úc gốc Việt bẻ gãy tan tành.
Đến xứ Cờ Hoa, trò thò lò sáu mặt của đảng
ta lại càng thua đau, bại thảm, chuyển bại thành xụi luôn, nếm mùi chua cay,
đau đớn.
Nhiều phái đoàn Cái bang từ Nguyễn Minh
Triết, Chủ tịch nước đến Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng…, kéo nhau cả lô cả lốc,
mang vác bị gậy sang Mỹ gãi đầu, gãi
tai, từ thủ đô Hoa Thịnh Đốn (Washington D.C) đến Cao nguyên Rừng xanh
(Seattle) ca bài con cá “lạy ông đi qua, lạy bà đi lại” để xin chút đô la còm,
đều phải đi cửa hậu để né tránh màn “dàn chào” ngoạn mục của người Mỹ gốc Việt
với rừng cờ vàng ba sọc đỏ cùng hàng trăm tấm pa nô có hình “đẹp mặt chế độ CS”
như cảnh công an bịt miệng Cha Lý, hình
Hòa thượng Thích quảng Độ, Luật sư Lê thị Công Nhân, Luật sư Nguyễn văn
Đài …bị cầm tù.
Tuy nhiên, bên cạnh những thất bại đầy
đắng cay, nhục nhã ấy, đảng ta cũng vớt vát được đôi chút thành quả để lấy lại
được chút vốn an ủi như ông Tú Xương đã ví von:
Vớ
vẩn đi xia may vớ được,
Phen
này chắc hẵn kiếm ăn to!
Thành phần cá cắn mồi thơm lưỡi câu Nghị
quyết thuốc Dưỡng thai số 36 của Việt cộng để về “ăn khế ngọt và hưởng gái đẹp
mà rẻ”, không cần phải là thầy bói Lốc Cốc tử rờ mu rùa, xủ quẻ, người ta cũng
biết rõ mười mươi đó là hạng người nào rồi.
Họ chẳng phải là hạng ngu si, mê muội gì
để dễ bị Việt cộng dụ dỗ gạt gẫm hết lần này đến lần khác như trong quá khứ.
Dẫu biết tỏng là vậy, nhưng họ vẫn cứ bịt tai, nhắm mắt trước sự khuyên nhủ của
người đồng cảnh ngộ, vẫn cứ rứt áo ra đi, là loại hám danh, hám lợi, tuy tuổi
đời cũng sắp kề miệng lỗ, nên lương tri bị mờ tối với những lời ngọt mật mà
thôi.
Con gà trống khôn ngoan của Lã Phụng Tiên
rốt cục bị con cáo già tinh ma nhảy lên ngoạm cổ cũng bởi lời ngọt mật đấy thôi
Trừ cái đám ca sĩ hết thời về quê mở quán
nhậu kiếm bạc lẻ, mấy anh nhà văn bình vôi ế độ, về nước khom lưng, quì gối xin
Việt cộng cho phép in sách với giá rẻ, hy vọng rằng trong 83 triệu người ít ra
cũng có một ngàn người đọc sách của mình, có ba nhân vật được coi là “nổi đình
nổi đám” xuất hiện trên sân khấu Bolsa, diễn xuất rất nhố nhăng với vỡ tuồng “
Ngàn năm bia miệng” trước khi vẫy tay chào nhau.
Đó là:
- Anh (k)hùng Trần Trường bị thất tâm
phong, nổi điên, giở chứng treo cờ máu và hình Hồ cáo trong tiệm buôn bán của
mình.
- Hèn tướng cao bồi Nguyễn cao Kỳ về nước
với khổ nhục kế và “Mít Xông – Im pô xíp”.
- Nhạc sĩ nhiều tài lắm tật chuyên làm
nhạc trong nhà xí và chỉ chống gậy chứ không chống cộng Phạm Duy.
Hậu quả cái sự “về quê hương ăn khế ngọt”
và “hưởng gái đẹp ngon và rẻ” bị đảng ta ‘dập liễu vùi huê’ như thế nào thì nay
ai ai cũng đã tỏ tường.
***
Mới đây một «vẹm cái» có tên là Mai Vy tự
xưng là « từng du học ở châu Âu » viết một bức thư gởi cho « Ban
Thế Giới » của tờ báo điện tử VnExpress ở trong nước có tựa đề : “Cuộc sống ở nước ngoài thua xa ở Việt
Nam “.
Chưa nói đến nội dung bức thư ra sao, chỉ với cái tựa trên, một đứa trẻ
cũng biết tỏng rằng ả Mai Vy không phải
cán bộ tuyên vận thì cũng là «cán cuốc hay cán rựa » của đảng ta đang thi hành
cái Nghị quyết thổ tả cấp tính số 36 kia chứ chẳng là du sinh hay du hí, du
dương gì cả.
Hãy nghe Mai Vy giới thiệu về mình : « Tôi từng du học ở châu Âu, đã đi qua nhiều nước, chứng kiến cuộc sống
của người mình bên đó. Và tôi đi đến kết luận: cuộc sống của người mình ở nước
ngoài nói chung thua xa cuộc sống trong nước, cả về vật chất lẫn tinh
thần. »
Cán rựa Mai Vy chứng minh cái sự đi xa biết rộng của mình : « Về vật chất, thì đúng là Việt Nam còn rất
nghèo so với các nước Âu Mỹ, nhưng không có nghĩa là người sống ở Việt Nam được
hưởng thụ kém hơn. Trái lại là đàng khác. Đó là nhờ mọi thứ hàng hóa, dịch vụ ở
Việt Nam đều rất rẻ. »
Cán Mai Vy dẫn chứng : « Một
người đi làm bình thường ở Việt Nam với lương 3 triệu tiền Hồ,( gần 200 USD)/tháng, thì lúc nào
cũng có thể mời bạn bè đi ăn nhà hàng, xem phim, mát xa, tắm trắng, làm móng
tay, gội đầu mà không cần đắn đo. Hứng lên thì cuối tuần đi biển chơi. Cần gì
chỉ gọi một tiếng là có người mang đến tận nhà, phục vụ đâu ra đấy. Sống ở nước
ngoài làm sao có được những cái đó ! Nhà cửa ở Việt Nam cũng không chật
chội hơn, vật dụng chẳng thua kém : thì cũng tivi, tủ lạnh máy giặt, điện
thoại thôi chứ gì ! »
Cán Mai Vy còn dẫn chứng thêm về đời sống của người dân đô thị Việt Nam: « Tôi hay quan sát cuộc sống của
người dân thành phố và thấy ít người có vẻ lo âu, căng thẳng với cuộc sống. Họ
cũng không thực sự vất vả nếu so với cuộc sống của người sống ở nước ngoài. Này
nhé, bà bán cháo huyết đầu hẻm chỉ bán độ hai tiếng buổi sáng, sau đó là đi
chơi, hay ngả người đọc báo Phụ Nữ, trong khi cô bé làm móng chân phục vụ cho
bà. Cô bé làm móng chân đó cũng chẳng có vẻ gì lo âu, mỗi ngày cô phục vụ vài
người là đủ tiền ăn, tiền nhà,tiền đi làm đầu, shopping đồ sida. Anh thợ hớt
tóc bên kia đường vừa cắt tóc cho anh xe ôm vừa bình luận về trận đấu giữa AC
Milan và Lyon ở cup C1… Anh ngoắc tay một cái, 2 phút sau cô bé ở quán cà phê
bên cạnh mang tới cho anh ly cà phê đúng điệu…Xóm Gà ! Mọi người cứ loanh
quanh phục vụ lẫn nhau, với giá rất rẻ, và tất cả đều sống một cách lương
thiện, chẳng mấy lo lắng về khả năng mất việc làm, phải sống nhờ trợ cấp xã hội
hay bị cảnh sát bắt trục xuất về nước.
Với những người có thu nhập cao, độ 5
triệu đồng/tháng trở lên chưa nói những người có thu nhập mười mấy, mấy chục
triệu, thì cuộc sống còn sung túc hơn nữa, mà ngay cả những người có công ăn
việc làm đàng hoàng bên Âu Mỹ, lương cả chục ngàn đô la, cũng chưa chắc bằng.
Ví dụ đơn giản nhất : có bao nhiêu Việt kiều có được người giúp
việc ?
Sang lĩnh vực văn hóa, chính trị, cán Mai Vy còn biết rõ một cách tường tận
hai nơi để so sánh « cọ xát » : « Về vật chất đã thế, về tinh thần lại càng khác biệt. Người Việt ở nước
ngoài là công dân hạng 2,3, 4 gì đó vì chỉ biết hùng hục kiếm sống, ngoài ra
chẳng còn mối quan tâm gì lớn về chính trị, văn hóa xã hội. Những người sống
bất hợp pháp lại càng khổ.
Trong khi đó ở Việt Nam kể cả người dân
bình thường nhất cũng có quyền lên tiếng trên báo chí về vấn đề này, vấn đề
khác của cuộc sống, của chính quyền, coi như một cách tham gia điều hành xã
hội.
Thử hỏi người Việt ở nước ngoài có thể làm
được điều đó không ? Ở bên kia ai thèm nghe họ nói, và họ biết gì mà nói,
mà đòi góp ý với chính quyền sở tại ? Bất quá họ chỉ có thể lên những tờ
báo điện tử như VnExpress để tham gia ý kiến về những vấn đề ở… Việt Nam mà
thôi.
Về đời sống nông thôn, cán Mai Vy còn vẽ ra cảnh thần tiênhơn nữa :
« Tóm lại, tuy nhiều người ở Việt
Nam vẫn còn khá cực khổ, thu nhập thấp, nhất là ở vùng nông thôn, nhưng vẫn có
cuộc sống phong phú, ý nghĩa hơn nhiều so với cuộc sống của đại đa số người
mình ở nước ngoài, nhất là ở những nước Đông Ấu. Với đà phát triển của đất nước
thì sự khác biệt đó sẽ càng lớn hơn nữa. »
Và cuối cùng cái búa và cái liềm đỏ loét của Nghị quyết 36 được cán Mai Vy
giấu sau lưng nãy giờ, đột ngột thò ra, giáng xuống một cách mạnh mẽ rất ầu ơ
ví dầu, kiểu trời kêu ai nấy dạ, hy vọng trúng nhằm những kẻ khờ khạo, cả tin
lời dụ dỗ láo khoét: « Có lẽ những người đang vất vả mưu sinh ở
nước ngoài nên nghĩ đến việc hồi hương đi là vừa ! » để bỏ bụng mừng thầm rằng thế nào cũng có đứa
mắc bẫy cò ke.
Có người đọc xong lá thư của vẹm cái Mai Vy bèn bật cười nói rằng: «Đối với
loại người lưỡi gỗ, óc đất sét, ăn ốc nói mò, suy bụng ta ra bụng người, tuyên
truyền một cách thô thiển, ấu trĩ như thời kỳ 1945 – 1954, kiểu của hai anh văn
nô Lê Lựu và Ngụy Ngữ thì thà nói với cái đầu gối còn sướng hơn!»
Kẻ viết bài này không những đồng ý ‘chăm phần chăm em ơi!’ với quí bô lão mà
còn có thêm những «trăn trở, bức xúc» hơn nữa kia.
Bởi-rằng-thì-là thằng tui thấy bức thư của vẹm cái Mai Vy này quen quen. Nó
giống y chang mấy cái mẫu tin trên báo Nhân Dân ca tụng thời bao cấp với công
thức « Đời sống xã hội chủ nghĩa
ngày nay là thiên đàng trên mặt đất. Mọi người đều được quyền làm tùy sức, ăn
tiêu tùy cầu. Nhân dân đừng có ‘no’, tất cả để Nhà nước ‘no’. Tháng tháng, nhân
dân cứ mang tem, phiếu đến cửa hàng Hợp tác xã mà lãnh mì sợi, bo bo… và mì
chính về tha hồ mà dùng »…
Bức thư của vẹm cái Mai Vy chỉ cần sửa lại ngày tháng, địa điểm và nội dung
của những mẫu tin trên chút đỉnh để ‘ấp đét’ theo thời ‘kinh tế thị trường có
định hướng xã hội chủ nghĩa’ mà thôi. Nội dung vẫn ‘u như kỹ’ tức y như cũ. Chỉ
tiếc, hồi còn mồ ma thi nô Tố Hữu chẳng biết ‘xái bò’ gì về kinh tế rồi cũng
kiểu chó nhảy bàn độc, đưa ra chính sách: tiền,
lương, giá + bao cấp = cả nước đi ăn mày, nhá bo bo như ngựa bá thở. Nếu
chưa chuyển qua từ trần, thi nô này sẽ còn rặn ra nhiều bài thơ khác để ca cái
‘vinh phồn tạo giả’ (cách nói ngược ‘phồn vinh giả tạo’ của VC) này còn ác liệt
hơn ả Mai Vy nhiều.
Tuy nhiên, thằng tui phải công nhận những điều Vẹm cái Mai Vy kể ra cũng
không phải là trật hết, chỉ có điều hơi thiếu mà thôi.
Để giúp cho bức thư thêm hoàn mỹ và ‘hoành tráng’, xin bổ túc thêm mấy
điều:
- Trên thế giới không có nước nào giàu có cho bằng Việt Nam. 83 triệu dân
ai nấy đều là triệu phú. Đời sống vật chất rất sung sướng, ung dung nhàn nhã.
Sáu giờ sáng cả nước đi uống cà phê. Sáu giờ chiều cả nước đi nhậu. Nhân dân ta
đa phần chẳng cần phải làm lụng gì cả, ngày tháng cứ rong chơi, ăn nhậu. Tuy ở
Việt Nam mà lại được lãnh đôla ở Mỹ. Rõ là sướng đến nỗi mọc lông cổ.
- Trên thế giới không một nước nào có tự do cho bằng Việt Nam. Ở Việt Nam
được tự do xã rác ngoài đường. Ngồi trên xe đò, ăn bắp, ăn cam… được ‘vô tư’
vứt vỏ xuống đường. Phóng uế, đái bậy thoải mái bất cứ chổ nào mình muốn. Lái
xe khỏi cần luật lệ, bất chấp đèn xanh đèn đỏ. Lạng lách qua mặt, lấn đường,
leo lề, bóp còi thoải mái. Tại nạn va quẹt, chết người cũng ‘vô tư’. Bệnh viện,
trường học cần yên tĩnh, kệ thây bố nó…
- Tha hồ chữi hay viết báo kể tội đế quốc Mỹ mà không bị công an cấm cản.
- Người dân được đảng và nhà nước bắt giam tự do
khỏi cần có hay không có tội.
Vân vân và vân. Việt Nam dưới thời cộng sản cai
trị có nhiều tự do lắm, ngàn lần hơn đế quốc tư bản, không sao kể hết một lúc
được. Bởi người dân sống trong một nước mệnh danh là Xã hội Chủ Nghĩa giống như
con vật sống trong rừng hoang dã, ở đó có luật rừng xanh cai trị bởi Chúa tể sơn lâm.
Còn riêng cái vụ chị em ta có ý kiến ý cò được đưa lên báo đăng dễ dàng để
‘tham gia điều hành xã hội’ thì coi bộ hơi láo toét, ba hoa chích choè một tị.
Cán Mai Vy lúc nào rỗi, hỏi lại xem ba bức thư của tướng Giáp với một lô
thư góp ý của anh Sáu Dân tự Kiệt gởi tới ‘tham gia với nhà nước’ mấy năm nay
(đến lúc chết) đã có báo nào đăng chưa ? Huống hồ, ý kiến của chị em ta ở
xóm Gà thuộc loại ‘miệng chó đâu thể mọc ngà voi’ thì đến chừng nào mới được báo VnExpress đăng
để cán Mai Vy với chị em ta ở xóm Gà làm một cuộc Big Bang?
Nói đi thì phải có nói lại. Hỏi nhỏ cán Mai Vy có thường đọc báo trong nước
không? Thằng tui tuy ‘ở xa tổ quốc’ nhưng ngày nào cũng lên báo mạng như: Tuổi
Trẻ, Lao Động, Thanh Niên, Việt NamNet lướt…để coi chơi cho biết sự tình, thấy
có rất nhiều thiên phóng sự về đời sống ‘nhân dân ta’ trong ‘thiên đường Xã
Nghĩa’ hiện nay ra sao. Hóa ra hãy còn nhiều khó khăn, đói khổ lắm lắm. Có số
liệu đàng hoàng à nhe. Nào là trẻ em bỏ học năm nay thêm mấy chục ngàn, nào là
vùng sâu vùng xa thiếu đói mấy ngàn hộ, trẻ em đi mò cua bắt ốc từ Bắc vô Nam
bị chết đuối bao nhiêu đứa, sinh viên tốt nghiệp ra trường mỗi năm cả vạn em
không tìm được việc làm, bão lụt hàng năm mấy vạn hộ mất nhà, mất ruộng, sống
cảnh màn trời chiếu đất v.v…
Ví dụ dễ ‘nắm’ nhất là truyện ‘Cánh đồng bất tận’ của Nguyễn Ngọc Tư, chắc
cán rựa Mai Vy chưa đọc?
Túm lại, nói gần nói xa chẳng qua nói thiệt. Có phải Mai Vy từ vùng nông
thôn lén lên thành phố được một anh Tàu bựa hay Đài Loan, Hàn Quốc…đui, què, mẻ
sứt bỏ ra vài ngàn Nhân dân tệ cưới về,
rồi cả bố lẫn con chồng thay nhau bề hội đồng cho nát nước ra, may trốn thoát
được về lại Việt Nam, hận đời, bèn chịu đứng tên cho bức thư do anh văn nô cha
căng chú kiết nào đó trong báo VnExpress viết mà không dám trưng tên mình ra,
để kiếm chút tiền còm không ? Thú thiệt đi! Thằng tui tuy nghèo những cũng
có thể gửi về cho trăm đô US để đi shopping sida thoải mái.
Chứ xưng là mình du học từ Châu Âu sang Đông Âu, đi khắp thế giới mà tầm
hiểu biết nông cạn đầy tính chất hư cấu như thế thì e chừng cái bằng đại học
chắc cần phải tra xét lại. Mua hay ai đó thi dùm chăng?
Chỉ cần mấy chi tiết nhỏ sau đây cũng đủ bẻ gãy cả bức thư dài dòng toàn
những chuyện bịa đặt sai thực tế mà độc giả trong nước đọc lên người ta cũng
phải nhăn mặt kêu lên: - Láo toét!
- Nếu « cuộc sống ở nước ngoài thua xa ở Việt Nam » như cán Mai
Vy nói thì các tờ báo làm phóng sự nói trên « đã đi lề trái » phản
ảnh cái đói nghèo, ngu dốt, đạo đức sa đọa của xã hội... chắc phải bị đóng cửa
ráo trọi để trừng phạt?.
- Người Việt ở nước ngoài mà khổ sở, mất tự do như bức thư tố khổ thì tiền
ở đâu mỗi năm họ gửi về đến 8 tỉ đôla bằng 1/3 thu nhập của cả nước, để nuôi
đảng cá mập? Và hàng năm có hơn 300.000 Việt kiều xênh xang áo gấm về làng ăn
tiêu rủng rỉnh? Đi cướp nhà băng chắc? Ngược lại chưa hề nghe nói người trong
nước gửi tiền ra hải ngoại để giúp đỡ thân nhân của mình đang tị nạn đói khổ.
Hơn 30 năm nay chỉ thấy, từ trong nước, từ đám cầm quyền chóp bu cho đến các cơ
quan Từ thiện, tôn giáo đủ loại, lũ lượt kéo nhau ra hải ngoại… để xin tiền.
- Đã 34 năm ‘giải phóng’ đất nước, sao trước cửa Sở Ngoại Vụ lúc nào cũng
đông nghẹt ‘nhân dân ta’ kẻ đứng, người ngồi, chực chờ để xin xuất ngoại, bỏ
nước ra đi ? Mỗi năm có hàng vạn đứa con gái khắp miền đất nước nhắm mắt
lấy chồng ngoại để mong được thoát ra khỏi cái thiên đàng xã nghĩa này! Và hằng
chục vạn thanh niên phải bán vợ đợ con, cầm cố nhà đất, ruộng vườn để có đủ
tiền nộp cho bọn đầu nậu buôn người có tên là Công Ty Xuất khẩu lao động, thực
chất là đi lao nô xứ người, để mong có
được một tương lai sáng sủa hơn?
Định dánh dấu chấm hết ở đây nhưng bất chợt trong lòng lại nổi lên mối lo.
Lo là, bà con ở xóm Gà, sau khi đọc được bức thư của ‘Du học sinh Mai Vy’ trên
báo điện VnExpress, nhất là bà bán cháo huyết, anh thợ hớt tóc, cô làm móng
chân, nói đến trong thư, sẽ tay đòn gánh, tay chổi chà, tìm tới nhà cán vẹm Mai
Vy, vừa tẩn cho ả một trận nhừ đòn, vừa mắng sa sả vào mặt:
- Này con mặt dầy thối thây kia! Mày ăn phải cái giống gì mà viết báo láo
lếu thế, không biết mắc cỡ à? Con cháu chúng tao đành phải thất học vì không có
đủ tiền mua sách vở và đóng học phí. Chúng phải đi bươi rác, moi bọc nylon,
lượm giấy suốt ngày ngoài đường để kiếm cơm, bữa đói bữa no còn chưa có. Chúng
tao lo chạy gạo từng bữa tháo mồ hôi đây, ở đó mà shopping với dũa móng tay, đọc báo, mát xa… ! Còn
mày? Mày chỉ lo cho mỗi cái thây của mày cho mập, cho béo? Chồng con mày thì
sao ? Cơm đâu chúng nó ăn? Chúng nó đi ăn chực xương của chó ngoài đường
chắc?
Mai Vy! Với Mốt Vy ! Hừ! Chúng tao tẩn cho một hồi thành Mai Táng, Mai
Dịch, Mai Dú (cấm nói lái) cho hết cái thói điêu ngoa! Chúng tao hả? Cả mày
nữa! Nếu không nhờ có thân nhân ở nước ngoài thương tình gửi tiền, quà về trợ
giúp hàng tháng, hàng năm thì cũng đã rục xương từ kiếp nào rồi, ở đó mà khua
môi múa mỏ như con vẹm cái!
Bức thư của Vẹm cái Mai Vy đã diễn
tả trọn vẹn câu nói của Các Mác: ‘Chỉ có loài súc vật mới quay lưng lại với
đồng loại để chăm sóc cho bộ da của mình’.
Nguyễn Thanh Ty 09/6/09
37 năm thống nhất! 37 năm miền Nam có đảng!
“Đêm chong đèn, ngồi
nhớ lại,
từng câu chuyện ngày
xưa...” (*)
Có cuộc chiến nào mà hai bên
không bắn giết nhau, không thù hận nhau? Tại sao chiến tranh chấm dứt lâu rồi
mà lòng thù hận vẫn chưa nguôi?
37 năm đã qua. Ngày ấy, người dân
hai miền, người lính hai bên nghĩ rằng từ đây anh em thôi chém giết nhau, giả
từ vũ khí, tiếng súng đã ngưng và thời chết chóc đã qua.
Ai không mơ ước thanh bình khi
cuộc chiến dữ dội, đẫm máu đã chấm dứt? Người lính, dù đứng bất cứ bên nào thì
cũng là người Việt Nam,
họ chính là những người mơ ước cuộc sống thanh bình mãnh liệt nhất.
Phải chi ngày ấy, đảng làm đúng
lời đảng nói “giữa chúng ta không có kẻ thắng người thua, chỉ có nhân dân là
người chiến thắng” (**).
Phải chi ngày ấy, đảng hàn gắn
vết thương trong lòng từng người, từng gia đình, cùng nhau xây dựng lại những
tan vỡ trên hai miền đất nước.
Nhưng không, đảng đã say men
“chiến thắng miền Nam” như thú say máu con mồi, đảng xây thêm nhà tù, dựng trại
cải tạo và nhân danh kẻ chiến thắng, đập hết, phá hết, bất chấp đúng sai, hay
dở.
Phải chi ngày ấy, đảng đừng lấy
hận thù đối xử với nhau, đừng đẩy người thua cuộc đi cải tạo không biết ngày
về, đừng buộc gia đình họ đi kinh tế mới để mặc sống chết; Đừng lấy cớ cải tạo
xã hội, cải tạo tư tưởng, phân chia nhân dân ra thành phần này thành phần nọ để
rồi dựng lên một xã hội, mà chung quy, trong đó chỉ có hai thành phần chính là
“có công” và “có tội” với cách mạng - cuộc “cách mạng vô sản” do đảng CS tiến
hành từ năm 1954.
37 năm đã trôi qua, quê hương
Việt Nam, dân tộc Việt Nam
vẫn phải bị ngụp lặn trong vũng lầy ý thức hệ XHCN. Cùng bằng thời gian này,
nước Nhật, một đất nước tan hoang sau đệ nhị thế chiến đã trở thành cường quốc
thế giới. Cũng bằng thời gian này, nhiều nước ở Châu Á, nghèo hơn miền Nam Việt
Nam năm 1975, đã vươn lên thành rồng.
Nếu dân tộc chúng ta đừng bị áp
đặt phải theo lý tưởng cộng sản chủ nghĩa, cái chủ nghĩa mà ngày xưa, chính cha
đẽ nó khi đến cuối đời đã muốn tìm cách chối bỏ vì tính mâu thuẫn của nó và
ngày nay, bị loại người lên án là chủ nghĩa diệt chủng.
Nếu đất nước chúng ta không bị ép
buộc phải xây dựng XHCN, cái xã hội mà ngày nay chỉ còn rất ít người theo mà
ngay chính đảng CS cũng mơ hồ không biết nó như thế nào?
Nếu lời xin lỗi nhân dân của lãnh
đạo đảng CS và những giọt nước mắt muộn màng của Hồ Chí Minh sau cuộc cải cách
ruộng đất làm chết oan hàng trăm ngàn người miền Bắc năm 1954, đảng CS hiểu ra
rằng xây dựng XH theo lối đấu tranh giai cấp và chuyên chính bạo lực của chủ
nghĩa cộng sản chỉ đem đến đau thương, tan vỡ cho dân tộc thì ngày nay hiện
tình đất nước có lẽ khác hơn chăng?
Đảng CS không phải là những con
thú hoang man rợ mà tại sao lại đối xử bất nhân với người bại trận và với chính
đồng bào mình? Chỉ vì đảng CS là những con người bệnh hoạn, bệnh hoạn đến mất
nhân tính do tôn thờ lý tưởng cộng sản.
Lý tưởng CS đã làm cho lãnh đạo
đảng CS có những suy nghĩ mê muội lệch lạc khác với suy nghĩ bình thường của
con người, của dân tộc.
Chính vì cùng lý tưởng CS mà đảng
thờ ơ khi Trung quốc đánh chiếm Hoàng Sa năm 1974. Sự bệnh hoạn đó càng tăng
khi đảng ra tay đàn áp những người phản đối Trung Quốc ức hiếp ngư dân.
Hành động đàn áp những người yêu
nước phản đối sự xâm lược của Trung quốc là hành động đàn áp truyền thống chống
ngoại xâm của dân tộc. Mà từ trước đến nay, thành tích của đảng không phải là
phá vỡ truyền thống dân tộc hay sao?
Ngày 30/4/1975, đảng CS mới là kẻ
chiến thắng chứ không phải nhân dân hay những người đã hy sinh xương máu cho sự
chiến thắng đó.
Từ ngày ấy, đảng đã độc quyền
thâu tóm mọi thứ vào tay đảng, từ tư tưởng, quyền lực chính trị đến quyền lợi
kinh tế. Đảng tha hồ áp đặt, chia chác và ban bố cho những kẽ, kể cả tôn giáo
mà đảng xem là thuốc phiện, nếu phục tùng đảng. Đảng có phục vụ nhân dân không?
câu trả lời là KHÔNG.
Hãy nhìn hiện tình đất nước hiện
nay thì rõ. Nền kinh tế lạc hậu chỉ có bề nỗi và gần như hoàn toàn lệ thuộc
nước ngoài. Sau 37 năm, các mặt hàng sản xuất trong nước vẫn phải lệ thuộc 80%
nguyên liệu nhập khẩu. Các tập đoàn kinh tế Nhà nước sử dụng tới 45% vốn toàn
xã hội nhưng chỉ để chia chác với nhau quyền lợi và quyền lực, đóng góp rất ít
cho xã hội.
Các tập đoàn kinh tế đó, con đẻ
của đảng và nhà nước, đã thao túng nền kinh tế với sự giúp sức của cơ chế định
hướng XHCN và sự che chở của lãnh đạo đảng CS, nó là nguồn tiền của lãnh đạo.
Nhưng nó cũng là nguyên nhân gây ra lạm phát làm cho đời sống nhân dân khốn đốn
hiện nay mà chưa có cách nào khắc phục nỗi.
Ngân hàng được mở ra chủ yếu là
để góp vốn phục vụ các tập đoàn này, là nguyên nhân gây thiếu thanh khoản, giết
chết các doanh nghiệp tư nhân, gây ra nạn thất nghiệp trầm trọng trong xã hội
và làm cho nông dân thấp cổ bé miệng chịu thiệt thòi, suốt đời thiếu nợ, không
thoát ra khỏi cảnh nghèo đói.
Tham nhũng, nói láo và phong bì
lót tay đã trở thành văn hóa giao lưu trong cuộc sống hàng ngày.
Nạn cướp đất của dân tràn lan từ Nam ra
Bắc không có gì kiểm soát hay kiềm chế được vì nạn phe nhóm và tham
nhũng.
Từ 30/4/1975, 37 năm đã trôi qua,
người dân chuyển từ sống trong sợ hãi sang sống trong vừa bất an vừa sợ hãi.
Bất an trong mọi lãnh vực, từ thời tiết, môi trường, văn hóa, đạo đức xã hội,
chính trị, kinh tế, giáo dục, giao thông cho đến y tế. Người sống đã thế, người
chết cũng không thoát ra được, những vụ cưỡng chiếm, san bằng đất nghĩa trang
là một thí dụ.
Ngày nay đảng CS không còn có thể
đỗ thừa cho “tàn dư Mỹ Ngụy”, cho “thực dân, đế quốc” cho “cấm vận kinh tế”
được nữa vì đảng biết chính đảng là “nguyên nhân của mọi nguyên nhân”,
nghị quyết 4 về “chỉnh đốn đảng” vừa rồi là một minh chứng cụ thể nhất.
Ngày nay “cách mạng vô sản” không
còn hiệu nghiệm vì đảng đã quá giàu rồi. Cái nghèo, cái khốn khổ của dân thì ai
cũng biết, nhưng cái giàu của lãnh đạo đảng đang nằm ở đâu đó thì khó ai mà
biết được.
Lá bùa đạo đức Hồ Chí Minh thì
lại bị chính lãnh đạo và đảng viên cao cấp của đảng làm phá sản. Đảng bây giờ
nhìn đâu cũng thấy “phản động”, cũng thấy “nguy cơ diễn biến hòa bình”, đảng
chỉ còn biết dựa vào sự gian xảo, lưu manh của bọn Mafia xã hội đen và bạo lực
của công an “nhân dân” để bảo vệ mình.
37 năm thống nhất cả nước dưới sự
lãnh đạo của đảng CS, đất nước Việt Nam chỉ còn là những khẩu hiệu. Một
trong những khẩu hiệu thể hiện rõ nét nhất bản chất của đảng CS là khẩu hiệu
“Công An Nhân Dân Còn Đảng Còn Mình”.
21/04/2012
Sài GònApr
21, 2012 09:54 AM
Bác Trần Duy Huỳnh viết
đúng, tâm huyết quá. Có lẽ cái lũ Cộng Sản nó được học tập " làm theo tấm
gương đạo đức Hồ Chí Minh" nên mới xảy ra hệ quả như ngày Hôm nay. Tên Hồ
Chí Minh từng Tuyên bố rằng, người Anh em Miền Nam cùng máu đỏ, da vàng là kẻ
thù, còn xem thằng Cộng Sản Trung Quốc có mộng bành trướng, nham hiểm, độc ác
là người Anh em, là đồng chí....Quần hở thì ...Cu lạnh. Sao dân tộc Việt khốn
khổ thế này.
Miền NamApr
21, 2012 10:10 AM
"....quân đội Mỹ trong
cuộc chiến tranh Việt Nam
không phải là những kẻ xâm lược. Thực vậy, “xâm lược” là hành vi xâm chiếm lãnh
thổ của nước khác trong khi cuộc chiến mà Mỹ đã tiến hành ở Việt Nam là
nhằm đánh chặn chủ nghĩa cộng sản chứ không nhằm mục đích chiếm đất. Nói cách
khác, cuộc chiến của Mỹ ở Việt Nam
là cuộc chiến “ý thức hệ”.
- Tương tự như vậy, nếu mục đích của Mỹ trong cuộc chiến tranh Triều Tiên những năm đầu thập kỷ 50 của thế kỷ trước là lãnh thổ chứ không phải để chống “cộng sản hóa” bán đảo này thì không loại trừ lá cờ của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ đã thêm một ngôi sao thay vì Hàn quốc bây giờ.
- Vả lại, nếu Ban lãnh đạo cộng sản Việt Nam khăng khăng tiến hành chiến tranh trên lãnh thổ nước khác là “xâm lược” để duy trì quan điểm “Mỹ xâm lược Việt Nam” thì cuộc chiến 10 năm của Việt Nam ở Căm Pu Chia, từ 1979 đến 1988, phải được gọi là gì?!
-Nói cách khác, quan điểm “Mỹ xâm lược Việt Nam” thực sự “hết thiêng” với việc quân đội Việt Nam đánh
thẳng vào Phnompenh để lật đổ chế độ diệt chủng của “cựu đồng chí” Khmer Đỏ."
TS Cù Huy Hà Vũ
- Tương tự như vậy, nếu mục đích của Mỹ trong cuộc chiến tranh Triều Tiên những năm đầu thập kỷ 50 của thế kỷ trước là lãnh thổ chứ không phải để chống “cộng sản hóa” bán đảo này thì không loại trừ lá cờ của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ đã thêm một ngôi sao thay vì Hàn quốc bây giờ.
- Vả lại, nếu Ban lãnh đạo cộng sản Việt Nam khăng khăng tiến hành chiến tranh trên lãnh thổ nước khác là “xâm lược” để duy trì quan điểm “Mỹ xâm lược Việt Nam” thì cuộc chiến 10 năm của Việt Nam ở Căm Pu Chia, từ 1979 đến 1988, phải được gọi là gì?!
-Nói cách khác, quan điểm “Mỹ xâm lược Việt Nam” thực sự “hết thiêng” với việc quân đội Việt Nam đánh
thẳng vào Phnompenh để lật đổ chế độ diệt chủng của “cựu đồng chí” Khmer Đỏ."
TS Cù Huy Hà Vũ
Tâm Tư Trăn Trở “Thiên Đàng Xã Nghĩa"
Dù muốn dù không,dưới cái “Thiên Đàng Xã Nghĩa” Cộng Sản
này,tôi phải sống và phải chịu đựng!... Vì tôi là một người tù cải tạo trong
chiến bại cuộc chiến vừa qua!nên bị người đời ruồng bỏ và lãng quên,trong đó có
gia đình,quyến thuộc bà con tôi và láng giềng quanh tôi.Và người ta coi chúng
tôi như kẻ thù truyền kiếp dân tộc theo lời truyền thuyết Cộng Sản Đệ Tam Quốc
tế HCM.Nếu ai và gia đình nào có người đi cải tạo,thì lý lịch ba đời
cháu-chít không ngóc đầu lên nổi trong cái Xã Hội Chủ Nghĩa Cộng Sản Này.Nế ai
chịu dứt bỏ tình thân,nghĩa tộc gia đình và sẵn sàng cống hiến tài sản cho Bác
và Đảng là như bắt được” Tấm vé” do Cộng Đảng cấp cho vào cổng “Thiên Đàng Xã
Nghĩa”Việt nam.
Ôn Lại Chuyện buồn cho ý hứơng tương lai!
Cuối năm Mão- 2011-cũng là 36 năm qua để tổng kết đời cải tạo từ
tù “Trong” lẫn tù ngoài.Đói no đâu sờn lòng chiến sĩ VNCH chiến đấu cho Tự-do
hoà bình dân tộc,nhưng nhục nhả cho Cộng Sản Vô thần,Vô nhân,thất đức.
Cộng thêm tình chiến hữu Hoa Kỳ bỏ rơi đồng minh trong cơn hoạn nạn.Và dân
chúng vì bắt buộc nên phải vô tình lãng quyên một đạo quân chiến sĩ VNCH đ4
từng chiến đấu cho lý tưởng Tự Do Niềm Nam VNCH.Nhưng “ Anh phải sống” vì tương
lai quê hương dân tộc!...Và ôm hận này trên từng mãnh vở quê hương mà đêm ngày
canh cánh bên long,chờ ngày quang phục lại tổ quốc thân yêu,non sông liền một
mối!!!
Những đoạn văn ngắn nói lên tâm tư người tù cải tạo,từ
chuồng nhỏ chuyển sang chuồng lớn,nhưng chung quy vẫn là tù.một nhà tù cho cả
dân tộc cho những ai còn lương tri dân tộc và thao thức với Tự Do;biết đén bao
giờ trở lai Việt Nam!?
Và cho người tù Cải Tạo hoàn thành trọng trách mà Tổ Quốc-Danh Dự-Trách Nhiệm
giao cho chiến sĩ Tự-D0 VNCH.
* Một đoản văn cho "Con Đường Me Ấy, Bây
Giờ!..."
Con
Đường Me Ấy...Bây Giờ !
Huỳnh-Mai St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Thứ ba, 28/12/2010 13:50 Pm
Viết thay
cho lời bình bài truyện ngắn"Người Lính Già Trên Xe Xích Lô".Bác
lính già âm thầm ra đi mọt cách lặng lẽ bỏ lại cho đời bao nỗi ngổn ngang còn
ray rứt trong lòng trước sự diễn biến cuộc đời không mấy ai hài lòng với cuộc sống.
Một xích lô,một cái chết và
cũng là chiếc xe tang, theo sau không người đưa tiễn,chỉ có lá me già nhỏ lệ
khóc thương người lính già tự giải thoát trách nhiệm với chính mình mà mọi
người không ai muốn như thế !...
Củng con đường me ấy !...bây
giờ nổi lên những tụ điểm ăn chơi,hẹn hò,lễ cứới rình rang ,thắp đèn kết
hoa,nhạc nhúng ca hát suốt thâu đêm của các câu lạc bộ Karaok đèn mờ xanh đỏ
trá hình ăn chơi ,bỏ lại tiếng thét thảm thương của lời ca mời vé số của các
thương phế binh và cô nhi góa phụ còn chút tàn hơi vừa oằn mình sau cuộc
chiến...
Những ngôi nhà ngói đỏ
vôi hồng là dấu ghi qua rồi một thời ăn độn sắn khoai của những thiếu phụ cô
đơn sau một thời chinh chiến đã trở thành những mệnh phụ phu nhân trong những
ngôi nhà tường cao ngói đỏ,có những chiếc xe nhà bống lộn đậu dưới gốc me
già,đã một thời hẹn hò với người tình lính cũ năm xưa.Con cái của họ bây giờ đổ
đạt thành tài nhờ công bố !...Họ hát xướng ăn chơi cho bỏ công lao nuôi nấng cực
khổ ngày xưa của mẹ già biết xoay sơ nuôi khôn lớn bây giờ!?...
Thỉnh thoảng các phu
nhân đi lễ chùa cầu siêu tịnh độ,giải oan siêu thoát cho người chồng lính cũ
năm xưa :"Bén chút hương lòng...người thương tôi mất !
Tỏa khói nhang mờ...cho mắt cay cay...!
Anh ơi...đời là thế,em đâu muốn !!!
Thôi anh yên nghỉ... cho em lấy chồng !"
dalehuynh8872
Bên ngoài chùa có kẽ ăn xin
trên đôi nạng gổ,từng nhịp bước đi theo câu kinh,tiếng mõ...hòa lời ca trầm
buồn muôn thưở quê hương của người thương binh bán vé số,bán cả đời mình cho số
phận lãng quên...trong chiến bại."Có phải anh về theo hương khói !...Tha
thứ cho em...đã lỗi hẹn rồi !!! Biết cho em chỉ chiến thắng sang giàu, nhưng em
vẫn là kẽ chiến bại của lòng anh,thương tất cả mọi,cho quê hương,đất nước được
bình an !...
Ngoài cổng chùa,lá me
cứ rơi ! theo tiếng kinh cầu,hòa trong điệu buồn lời ca vé số...Bên kia đường
me vọng lại tiếng hát Karaoke của đám
trẻ bây giờ theo nhịp sống mới mà quên đi những gì đi trứớc họ và đang trải
mình theo lời ca vé số,tìm lại cho mình một chút hương xưa.!!!
HuỳnhMai
{ Me đường thay lá !}
* Đăng bài TIÊNG VỌNG NGÀY XƯA! trên Blog YuMe.Vn
Huỳnh Mai St8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
16/01/2011 20:14
Khi trời rét lạnh cuối đông, mọi sức sống con người thu tàn trong cái bó gối ngồi co ro bên bếp lửa hồng ấm cúng quanh nồi bánh tét bánh chưng ngày tết.
Anh từ vùng đất hứa kinh tế xa xôi trở về đây,trở về một thành phố Sài gon xa xưa đầy ấp kỹ niệm thân thương từ thưở ấu thời mag nhiều vết tích chiến tranh để lại.
anh trở về đây với tấm thân tàn ma dại của hậu quả "Chất Độc Da Cam"nơi vùng đất hứa cải tạo đời mình của một vùng kinh tế mới sau chiến tranh sau khi Cải Tạo ra về...Gia đình anh bị nhiễm chất độc Da Cam nơi vùng kinh tế mà anh mớii đến làm ba đứa con anh mới sinh sau nầy,cả ba điều có hình dạng dị kỳ,dị tật vì mất chứng bệnh Da Cam,đưa đến chứng thiểu năng trí não như dại như khờ...Anh buồn lắm! cuộc chiến nầy ai thắng lẩ ai thua!?Nhưng riêng anh và cả dân tộc này...luôn luôn là kẽ chiến bại mang nhiều hậu quả thương đau do chiến tranh để lại,trong sư hơn thua,thù hận và sự chà đạp lẩn nhau trong cuộc sống mất hẳn tình người...
Mùa đông năm nay trời hơi rét lạnh hơn mọi năm,căn bệnh nhiễm độc Da Cam đang hoành hành dử dội trong anh theo sức yếu tuổi già,anh phải ngồi trên chiếc xe lăn phế thải của một ông bạn già tốt bụng vừa mới qua đời...!Ông ta cũng là một "Chinh nhân hành Khất" truyền nối lại gia tài sản nghiệp lại cho anh!
Có thể nói anh là tất cả hội chứng của chiến tranh để lại từ tinh thần lẩn vật chất cơ thể trên người anh.Cái đói nghèo bệnh tật là gia tài luôn luôn đồng hành với anh trong cuộc phần đời còn lại của anh...!
Trên chiếc xe lăn giờ đây anh là kẻ ăn mày, xin ăn từng bữa nơi đầu đường xó chợ!nhờ cũa ít lòng nhiều,thương hại của mọi người.Hy vọng những người,những ai,còn có cơ may trong cuộc sống vẫn còn biết nghĩ đến anh và kém may mắn hơn họ...!"Sinh bất phùng thời"nên chịu lắm nỗi gian truân...
Ngày xưa anh xuất thân từ trường Quốc Gia Âm Nhạc-Nhạc Viện Sài gòn-Vì thời cuộc chiến tranh anh phải phục vụ trong quân đội Sài gon Miền Nam trong ngành Chiến Tranh Tâm Lý,đem tiếng hát câu ca của mình phục vụ các tiền đồn xa xôi...Nay nhờ tình xưa nghĩa cũ qua tiếng đờn câu ca để ăn xin độ nhật qua ngày trong tình trạng chất độc Da Cam phát tác mỗi lúc mỗi nặng thêm..
Anh trổ hết những ngón nghề xử dụng nhạc cụ rất điêu luyện,độc đáo riêng anh mà nghệ thuật,âm thanh cùng khí cụ đời đã ban tặng cho anh để trả lại cho đời cái kiếp con tằm phải nhả tơ!.
Tuy ăn- xin và nhờ lòng bố thí nhưng anh rất hãnh diện tự hào của một quân nhân chiến sĩ! nếu mình không làm cho lợi ích dân tộc nước non!, thì mình cũng đem được điệu đờn tiếng hát câu ca để an ủi cho đời. Vã lại vì danh dự, trách nhiệm của một người lính không xin cho hay sống bám mọi người như một kẻ hèn!?
Biết mìmh không thể trụ lại cuộc đời nầy bao lâu nữa với chất độc phơi nhiễm Dioxin Da Cam nên anh đem sức tàn hơi kiệt của mình cống hiến cho đời, thổi vào cây sáo trúc 11 lổ của mình trên chiếc xe lăn với vài sắp vé số phất phơi trong gió có một thiếu phụ,vơ của anh nhếch nhoách nghèo nàn,phía sau đẩy xe lăn bánh,dưới con đường mke Sài gon đầy lá rụng..Không hiểu lá me bay...bay rụng lá hay vì tiếng sáo trầm bổng,u-buồn nức nở của anh trong bản nhạc "Con Thuyền Không Bến"của Đặng Thế Phong,lấy hơi bằng giọng mũi của anh-Tiếng sáo bằng làn hơi lổ mũi-làm me lá xúc động buồn tình rơi lã-tả...!cảm thương cho một kiếp tài hoa.Tiếng sáo rất tài tình,điêu luyện không kém "Tiếng Sáo Thần" của Nguyễn Đình Nghĩa.
Trời sắp tết...Anh và chị trở lại thành đô Sài gon,bỏ lại vùng quê đất hứa kinh tế cho 3 đứa con ở lại với bệnh tật dị hình chất độc Da Cam trong những cánh đồng lá chết màu vàng da cam hoang sơ vùng lá thắp...Anh và chị về lại Sài gon với hy vọng đem tiếng sáo bằng giọng mũi của mình đổi lấy bộ đồ tết mới may cho con mặc mừng năm mới...Chúng cũng như bao trẻ con khác cũng thích mặc áo mới trong ngày tết để khoe bạn bè!...nhưng trời vân không thương tình cho áo mới khoe xóm giềng vì chúng không bình thường với bệnh Da Cam.,phó thác cho trời!
Tết này, người ta hay mua vé số cầu may mắn.Ở nơi phồn hoa đô hội này người ta đã sớm đổi đời từ tầng lớp giai cấp nghèo nàn,đói kém,sắn khoai ăn độn hằng ngày,nay đã ăn nên làm ra theo đà phát triển kinh tế giàu ra,bỏ đi những ngày gian khổ cơ cực.vật chất,nên người ta có nhu cầu về tinh thần để xoa dịu phần nào linh hồn đau khổ. trong tranh giành cuộc sống...Và anh chị cũng muốn đổi đời cho con mình bằng những bộ quần áo mới trong ngày tết mợt cách sòng phẳng,không phải, xin cho của cuộc đời mà phải bằng câu ca tếng hát trả ơn đời!cùng với những tấm vé số đem lại may mắn cho mọi người!
Anh chị cũng biết ngại ngùng và biết tủi thân khi thấy có khách thập phương dừng lại chiếc xe hơi bóng lộn và những thiếu phụ sang trọng ghé lại cho tiền như tỏ chút tình xưa nghĩa cũ mà không cần lấy tấm vé số đổi đời,vì họ đã từng "Lên voi xuống chó"nhiều rồi,trong cuộc đổi thay đời này...!
Cũng có những vị khách xa lạ hợm hỉnh, ăn mặc diêm dúa,quân short ngắn mang giày đầy lông chân tua tủa,mặt vênh váo theo kiểu phương tây của Việt Kiều "Áo gấm"về làng mà quên thưở te-tua!Họ về đây để hái chùm "Khế Ngọt" và thăm viếng cháu bác Hồ của thành phố Sài gon xưa.chớ nào nhớ lại những gì đã đổi thay cuộc đời vốn có của họ hiện nay.!
Tiếng sáo của anh dìu dặt trầm bổng, buồn thương cho những ai chung đồng số phận,cùng một cảnh đời...mới khắc ghi được lòng người thổi sáo.Tiếng sáo của anh sao mà khoan thai,trều mến như xoa diệu nỗi lòng khắc khoải còn đang giẩy chết ở lòng đường phố chợ đầy dẩy Sài gòn của những người nghèo cơ nhở lang thang không nhà.Họ là ai!?Sao mây trời vẩn vô tình bay...?trong cái lạnh lùng rét mướt cuối đông mà trời sắp sang xuân,nhưng họ vẫn thiếu vắng vòng tay ấm áp cuộc đòi...Họ ở tận miền xa,khắp nẽo quê hương trở về phố thị thành đô,tìm lại chút ấm tình người chia sẻ cô đơn lạc lỏng không nhà cho cái tết cận kề tới nơi...Tiếng sáo của anh bức bối và thúc giục hơn nữa như tiếng gọi sâu lắng quê hương hồn nước của 3 đứa trẻ đòi cha mẹ trở vê quê cho chúng áo mới trong mùa tết đến!???
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
16/01/2011 20:14
Khi trời rét lạnh cuối đông, mọi sức sống con người thu tàn trong cái bó gối ngồi co ro bên bếp lửa hồng ấm cúng quanh nồi bánh tét bánh chưng ngày tết.
Anh từ vùng đất hứa kinh tế xa xôi trở về đây,trở về một thành phố Sài gon xa xưa đầy ấp kỹ niệm thân thương từ thưở ấu thời mag nhiều vết tích chiến tranh để lại.
anh trở về đây với tấm thân tàn ma dại của hậu quả "Chất Độc Da Cam"nơi vùng đất hứa cải tạo đời mình của một vùng kinh tế mới sau chiến tranh sau khi Cải Tạo ra về...Gia đình anh bị nhiễm chất độc Da Cam nơi vùng kinh tế mà anh mớii đến làm ba đứa con anh mới sinh sau nầy,cả ba điều có hình dạng dị kỳ,dị tật vì mất chứng bệnh Da Cam,đưa đến chứng thiểu năng trí não như dại như khờ...Anh buồn lắm! cuộc chiến nầy ai thắng lẩ ai thua!?Nhưng riêng anh và cả dân tộc này...luôn luôn là kẽ chiến bại mang nhiều hậu quả thương đau do chiến tranh để lại,trong sư hơn thua,thù hận và sự chà đạp lẩn nhau trong cuộc sống mất hẳn tình người...
Mùa đông năm nay trời hơi rét lạnh hơn mọi năm,căn bệnh nhiễm độc Da Cam đang hoành hành dử dội trong anh theo sức yếu tuổi già,anh phải ngồi trên chiếc xe lăn phế thải của một ông bạn già tốt bụng vừa mới qua đời...!Ông ta cũng là một "Chinh nhân hành Khất" truyền nối lại gia tài sản nghiệp lại cho anh!
Có thể nói anh là tất cả hội chứng của chiến tranh để lại từ tinh thần lẩn vật chất cơ thể trên người anh.Cái đói nghèo bệnh tật là gia tài luôn luôn đồng hành với anh trong cuộc phần đời còn lại của anh...!
Trên chiếc xe lăn giờ đây anh là kẻ ăn mày, xin ăn từng bữa nơi đầu đường xó chợ!nhờ cũa ít lòng nhiều,thương hại của mọi người.Hy vọng những người,những ai,còn có cơ may trong cuộc sống vẫn còn biết nghĩ đến anh và kém may mắn hơn họ...!"Sinh bất phùng thời"nên chịu lắm nỗi gian truân...
Ngày xưa anh xuất thân từ trường Quốc Gia Âm Nhạc-Nhạc Viện Sài gòn-Vì thời cuộc chiến tranh anh phải phục vụ trong quân đội Sài gon Miền Nam trong ngành Chiến Tranh Tâm Lý,đem tiếng hát câu ca của mình phục vụ các tiền đồn xa xôi...Nay nhờ tình xưa nghĩa cũ qua tiếng đờn câu ca để ăn xin độ nhật qua ngày trong tình trạng chất độc Da Cam phát tác mỗi lúc mỗi nặng thêm..
Anh trổ hết những ngón nghề xử dụng nhạc cụ rất điêu luyện,độc đáo riêng anh mà nghệ thuật,âm thanh cùng khí cụ đời đã ban tặng cho anh để trả lại cho đời cái kiếp con tằm phải nhả tơ!.
Tuy ăn- xin và nhờ lòng bố thí nhưng anh rất hãnh diện tự hào của một quân nhân chiến sĩ! nếu mình không làm cho lợi ích dân tộc nước non!, thì mình cũng đem được điệu đờn tiếng hát câu ca để an ủi cho đời. Vã lại vì danh dự, trách nhiệm của một người lính không xin cho hay sống bám mọi người như một kẻ hèn!?
Biết mìmh không thể trụ lại cuộc đời nầy bao lâu nữa với chất độc phơi nhiễm Dioxin Da Cam nên anh đem sức tàn hơi kiệt của mình cống hiến cho đời, thổi vào cây sáo trúc 11 lổ của mình trên chiếc xe lăn với vài sắp vé số phất phơi trong gió có một thiếu phụ,vơ của anh nhếch nhoách nghèo nàn,phía sau đẩy xe lăn bánh,dưới con đường mke Sài gon đầy lá rụng..Không hiểu lá me bay...bay rụng lá hay vì tiếng sáo trầm bổng,u-buồn nức nở của anh trong bản nhạc "Con Thuyền Không Bến"của Đặng Thế Phong,lấy hơi bằng giọng mũi của anh-Tiếng sáo bằng làn hơi lổ mũi-làm me lá xúc động buồn tình rơi lã-tả...!cảm thương cho một kiếp tài hoa.Tiếng sáo rất tài tình,điêu luyện không kém "Tiếng Sáo Thần" của Nguyễn Đình Nghĩa.
Trời sắp tết...Anh và chị trở lại thành đô Sài gon,bỏ lại vùng quê đất hứa kinh tế cho 3 đứa con ở lại với bệnh tật dị hình chất độc Da Cam trong những cánh đồng lá chết màu vàng da cam hoang sơ vùng lá thắp...Anh và chị về lại Sài gon với hy vọng đem tiếng sáo bằng giọng mũi của mình đổi lấy bộ đồ tết mới may cho con mặc mừng năm mới...Chúng cũng như bao trẻ con khác cũng thích mặc áo mới trong ngày tết để khoe bạn bè!...nhưng trời vân không thương tình cho áo mới khoe xóm giềng vì chúng không bình thường với bệnh Da Cam.,phó thác cho trời!
Tết này, người ta hay mua vé số cầu may mắn.Ở nơi phồn hoa đô hội này người ta đã sớm đổi đời từ tầng lớp giai cấp nghèo nàn,đói kém,sắn khoai ăn độn hằng ngày,nay đã ăn nên làm ra theo đà phát triển kinh tế giàu ra,bỏ đi những ngày gian khổ cơ cực.vật chất,nên người ta có nhu cầu về tinh thần để xoa dịu phần nào linh hồn đau khổ. trong tranh giành cuộc sống...Và anh chị cũng muốn đổi đời cho con mình bằng những bộ quần áo mới trong ngày tết mợt cách sòng phẳng,không phải, xin cho của cuộc đời mà phải bằng câu ca tếng hát trả ơn đời!cùng với những tấm vé số đem lại may mắn cho mọi người!
Anh chị cũng biết ngại ngùng và biết tủi thân khi thấy có khách thập phương dừng lại chiếc xe hơi bóng lộn và những thiếu phụ sang trọng ghé lại cho tiền như tỏ chút tình xưa nghĩa cũ mà không cần lấy tấm vé số đổi đời,vì họ đã từng "Lên voi xuống chó"nhiều rồi,trong cuộc đổi thay đời này...!
Cũng có những vị khách xa lạ hợm hỉnh, ăn mặc diêm dúa,quân short ngắn mang giày đầy lông chân tua tủa,mặt vênh váo theo kiểu phương tây của Việt Kiều "Áo gấm"về làng mà quên thưở te-tua!Họ về đây để hái chùm "Khế Ngọt" và thăm viếng cháu bác Hồ của thành phố Sài gon xưa.chớ nào nhớ lại những gì đã đổi thay cuộc đời vốn có của họ hiện nay.!
Tiếng sáo của anh dìu dặt trầm bổng, buồn thương cho những ai chung đồng số phận,cùng một cảnh đời...mới khắc ghi được lòng người thổi sáo.Tiếng sáo của anh sao mà khoan thai,trều mến như xoa diệu nỗi lòng khắc khoải còn đang giẩy chết ở lòng đường phố chợ đầy dẩy Sài gòn của những người nghèo cơ nhở lang thang không nhà.Họ là ai!?Sao mây trời vẩn vô tình bay...?trong cái lạnh lùng rét mướt cuối đông mà trời sắp sang xuân,nhưng họ vẫn thiếu vắng vòng tay ấm áp cuộc đòi...Họ ở tận miền xa,khắp nẽo quê hương trở về phố thị thành đô,tìm lại chút ấm tình người chia sẻ cô đơn lạc lỏng không nhà cho cái tết cận kề tới nơi...Tiếng sáo của anh bức bối và thúc giục hơn nữa như tiếng gọi sâu lắng quê hương hồn nước của 3 đứa trẻ đòi cha mẹ trở vê quê cho chúng áo mới trong mùa tết đến!???
TIẾNG XƯA!!!
Nghe đâu đây gió thoảng gọi hồn về!
Vừa thương vừa nhớ cho sầu tái tê,
Chơi Vơi tiếng sáo ôi buồn tê tái,
Bạc đầu lá đổ, thương hoài tiếng xưa,
Huỳnh-Mai
{Viết cho những bạn bè tôi}
Binh luận:
"Cái Đẹp Và Trách Nhiệm " Của Người Phụ Nữ việt Nam ,
Cái đẹp luôn gắn liền với bổn phận gia đình và trách nhiệm với xã hội là một nét đặt thù truyền thống dân tộc tốt đẹp nhất,được xã hội cộng đồng việt Nam trân trọng quí mến.
Dù chúng tôi có bất đồng hay khác biệt nhau về khái niệm dân chủ về quan điểm lãnh đạo điều hành đất nước theo mỗi thể chế xã hội khác nhau.Nhưng chúng tôi có cùng quan điểm bảo vệ cái đẹp và nhân phẫn,giá trị của người phụ nữ Vn bị xúc phạm,ảnh hưởng đến danh dự tổ quốc Việt Nam bị người nước ngoài khinh chê ,rẻ rúng nhân vị người con gái Vn như một món đồ giải trí tình dục.Họ công khai gọi gái Việt Nam là đĩ điếm quốc tế và bị trưng bày làm hàng mẫu trong các cửa hàng lộng kính như những con búp bê rẻ tiền mà ai muốn sở hữu cũng được..
chúng ta phải biết bão vệ phụ nữ dân tộc của chúng ta như chính bảo vệ hạnh phúc vợ con gia đình chính mình.Đừng để người ngoại quốc nghĩ lầm là chính phủ Việt Nam tổ chức sản xuất mua bán người ra nước ngoài mua bán tình dục,hành nghề đĩ điếm quốc tế trá hình qua môi giới hôn nhân hạnh phúc có tính nhân đạovà làm một cuộc cách mạng giải phóng tình dục cho phụ nữ Việt Nam...Vã lại chính phủ Việt Nam không có chủ trương và nhu cầu"Cải tạo nòi giốngVn" thành một thế hệ tương lai Vn to con,khỏe mạnh,năng động thông minh hơn như Tây phương và châu âu.Không như Nhật Bản sau khi đầu hàng đồng minh thế chiến thứ hai.Nhật Bản có quốc sách "cải tạo lai căn" nòi giống Nhật.Họ có một hệ thống tổ chức qui mô, đào tạo một đạo quân phụ nữ chuyên ra nước ngoài lai tạo gène giống mới khắp châu âu,nhất là lấy giống"gène" của các nhà bác học đại tài các khoa học gia nổi tiếng thế giới để tạo giống nòi thông minh cho Nhật.
Sau hai mươi năm lai tạo giống nòi,nước Nhật có một thế hệ người Nhật mới thông minh,to con khỏe mạnh và năng động hơn thế hệ cũ.Đó cũng là một điều cần thiết thay đổi giống nòi cho một dân tộc có tính khoa học phục vụ phát triển nhân loại hợp tính đạo đức hơn!.
Không như Việt Nam,phát triển giống nòi một cách bừa bải không có chủ trương và chính sách chỉ đạo chính phủ Việt Nam,nên nó có tính cách tự phát mang tính dục cá nhân không được sự kiểm soát của nhà nước nên nó trở thành phong trào giải phóng tính dục của người phụ nữ Vn quá đà làm mất kiểm soát đạo đức gia phong,truyền thống gia đình VN.Tiếc hạnh khả phong của phụ nữ Vn là hạnh phút,là trách nhiệm hầu hết trong mọi gia đình VN..,
không có cảnh trạng phụ nữ Vn "lấy chồng xứ lạ"là mang lại hạnh phúc gia đình cho tình yêu trai gái không đồng ngôn ngữ và cùng quê hương.Đó là một cuộc trao đổi buôn bán tính dục mà thôi!làm đổ vở không biết bao nhiêu hạnh phúc gia đinh Vn với vấn nạn phong trào"Làm dâu xứ lạ" của những phụ nữ bỏ chổng gần để lấy chồng xa vói lý do"nuôi cha già,mẹ yếu"
Những chiều nhạt nắng trong áng hoàng hôn,người trai xứ Việt nghĩ gì? và buồn gì? trước những kỹ niệm quá khứ trong sự thiếu vắng tình yêu khi họ bỏ chồng đi làm dâu xứ lạ!!!
Hoa Nắng Vương Thềm,
Huỳnh Mai.St.8872
"Cái Đẹp Và Trách Nhiệm " Của Người Phụ Nữ việt Nam ,
Cái đẹp luôn gắn liền với bổn phận gia đình và trách nhiệm với xã hội là một nét đặt thù truyền thống dân tộc tốt đẹp nhất,được xã hội cộng đồng việt Nam trân trọng quí mến.
Dù chúng tôi có bất đồng hay khác biệt nhau về khái niệm dân chủ về quan điểm lãnh đạo điều hành đất nước theo mỗi thể chế xã hội khác nhau.Nhưng chúng tôi có cùng quan điểm bảo vệ cái đẹp và nhân phẫn,giá trị của người phụ nữ Vn bị xúc phạm,ảnh hưởng đến danh dự tổ quốc Việt Nam bị người nước ngoài khinh chê ,rẻ rúng nhân vị người con gái Vn như một món đồ giải trí tình dục.Họ công khai gọi gái Việt Nam là đĩ điếm quốc tế và bị trưng bày làm hàng mẫu trong các cửa hàng lộng kính như những con búp bê rẻ tiền mà ai muốn sở hữu cũng được..
chúng ta phải biết bão vệ phụ nữ dân tộc của chúng ta như chính bảo vệ hạnh phúc vợ con gia đình chính mình.Đừng để người ngoại quốc nghĩ lầm là chính phủ Việt Nam tổ chức sản xuất mua bán người ra nước ngoài mua bán tình dục,hành nghề đĩ điếm quốc tế trá hình qua môi giới hôn nhân hạnh phúc có tính nhân đạovà làm một cuộc cách mạng giải phóng tình dục cho phụ nữ Việt Nam...Vã lại chính phủ Việt Nam không có chủ trương và nhu cầu"Cải tạo nòi giốngVn" thành một thế hệ tương lai Vn to con,khỏe mạnh,năng động thông minh hơn như Tây phương và châu âu.Không như Nhật Bản sau khi đầu hàng đồng minh thế chiến thứ hai.Nhật Bản có quốc sách "cải tạo lai căn" nòi giống Nhật.Họ có một hệ thống tổ chức qui mô, đào tạo một đạo quân phụ nữ chuyên ra nước ngoài lai tạo gène giống mới khắp châu âu,nhất là lấy giống"gène" của các nhà bác học đại tài các khoa học gia nổi tiếng thế giới để tạo giống nòi thông minh cho Nhật.
Sau hai mươi năm lai tạo giống nòi,nước Nhật có một thế hệ người Nhật mới thông minh,to con khỏe mạnh và năng động hơn thế hệ cũ.Đó cũng là một điều cần thiết thay đổi giống nòi cho một dân tộc có tính khoa học phục vụ phát triển nhân loại hợp tính đạo đức hơn!.
Không như Việt Nam,phát triển giống nòi một cách bừa bải không có chủ trương và chính sách chỉ đạo chính phủ Việt Nam,nên nó có tính cách tự phát mang tính dục cá nhân không được sự kiểm soát của nhà nước nên nó trở thành phong trào giải phóng tính dục của người phụ nữ Vn quá đà làm mất kiểm soát đạo đức gia phong,truyền thống gia đình VN.Tiếc hạnh khả phong của phụ nữ Vn là hạnh phút,là trách nhiệm hầu hết trong mọi gia đình VN..,
không có cảnh trạng phụ nữ Vn "lấy chồng xứ lạ"là mang lại hạnh phúc gia đình cho tình yêu trai gái không đồng ngôn ngữ và cùng quê hương.Đó là một cuộc trao đổi buôn bán tính dục mà thôi!làm đổ vở không biết bao nhiêu hạnh phúc gia đinh Vn với vấn nạn phong trào"Làm dâu xứ lạ" của những phụ nữ bỏ chổng gần để lấy chồng xa vói lý do"nuôi cha già,mẹ yếu"
Những chiều nhạt nắng trong áng hoàng hôn,người trai xứ Việt nghĩ gì? và buồn gì? trước những kỹ niệm quá khứ trong sự thiếu vắng tình yêu khi họ bỏ chồng đi làm dâu xứ lạ!!!
Hoa Nắng Vương Thềm,
Huỳnh Mai.St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Tháng Tư Sàigon nắng hoa mùa hạ!
Chút nắng vương thềm, hoa nắng chói chang,
Miền Nam nắng đẹp mùa hè đỏ lửa,
Chỉ có hai mùa,một nắng hay mưa!
Cháy bỏng niềm-tin lửa hè hoa nắng,
Cuối mùa tháng Tư mưa đổ Sàigon...!
Nhạt-nhòa hoa nắng không vương thềm cũ
Tìm về lạc lối cuối trời Biển Đông!
Bỏ quên thềm cũ rêu xanh vách đá,
Hoa nắng vương thềm lịm tắt đường mưa,
***
Mưa cuối trời tháng Tư,trời bão tố...!
Núi rừng sóng dậy lắc lư con thuyền!
Phong ba gió bão cuồng trôi hoa nắng,
Gió núi mây ngàng,hoa nắng về đâu,
Lá gió đưa cành đan xen kín mích,
Đâu còn chút sáng...hoa nắng xuyên cành...!
Rừng núi âm u nắng không xuyên lá,
Cây reo,thác đổ ru đời bằng an,
Thôi ! cứ trôi bên trời...đầy sóng cả !
Cho hoa nắng muộn rong thuyền ra khơi!
***
Hoa nắng đâu còn vương bên thềm cũ!?
Chỉ là chút nắng tàn phai nhạt nhòa,
Hoa nắng tàn,thành hoa trăng đồng nội... !?
Đêm dài doi-dỏi trăng soi bóng chàng,
Ai ngồi bên cửa ...song trăng chờ đợi!
Chỉ là chiếc bóng hoa trăng bên thềm,
Vở vành trăng khóc tan theo lệ ứa,
Theo bóng đèn tàn hiu-hắc bóng đêm,
Thương người thiếu phụ hoa trăng cài tóc,
Đợi chòng viển xứ soi trăng tìm về...!
***
Hoa nắng Sàigon xuyên cành khe lá,
Đổ chút nắng vàng nhẽ nhại mồ hôi !
Bác xích lô già...lính cũ phu xe!
Dưới gốc cây già đường me trụi lá,
Một thưỡ đợi chờ bóng đổ lá me,
Hoa nắng xuyên cành soi bóng me bay...!
Có người thiếu phụ Việt kiều tắm lá...!
Gợi lại tình xưa...hoa nắng lung linh!
Hoa nắng vương thềm hoa trăng song cửa...!?
Một thưỡ tình người cần có cho nhau...!!!
Huỳnh - Mai
{Hoa nắng hay là hoa trăng !?}
Tháng Tư Sàigon nắng hoa mùa hạ!
Chút nắng vương thềm, hoa nắng chói chang,
Miền Nam nắng đẹp mùa hè đỏ lửa,
Chỉ có hai mùa,một nắng hay mưa!
Cháy bỏng niềm-tin lửa hè hoa nắng,
Cuối mùa tháng Tư mưa đổ Sàigon...!
Nhạt-nhòa hoa nắng không vương thềm cũ
Tìm về lạc lối cuối trời Biển Đông!
Bỏ quên thềm cũ rêu xanh vách đá,
Hoa nắng vương thềm lịm tắt đường mưa,
***
Mưa cuối trời tháng Tư,trời bão tố...!
Núi rừng sóng dậy lắc lư con thuyền!
Phong ba gió bão cuồng trôi hoa nắng,
Gió núi mây ngàng,hoa nắng về đâu,
Lá gió đưa cành đan xen kín mích,
Đâu còn chút sáng...hoa nắng xuyên cành...!
Rừng núi âm u nắng không xuyên lá,
Cây reo,thác đổ ru đời bằng an,
Thôi ! cứ trôi bên trời...đầy sóng cả !
Cho hoa nắng muộn rong thuyền ra khơi!
***
Hoa nắng đâu còn vương bên thềm cũ!?
Chỉ là chút nắng tàn phai nhạt nhòa,
Hoa nắng tàn,thành hoa trăng đồng nội... !?
Đêm dài doi-dỏi trăng soi bóng chàng,
Ai ngồi bên cửa ...song trăng chờ đợi!
Chỉ là chiếc bóng hoa trăng bên thềm,
Vở vành trăng khóc tan theo lệ ứa,
Theo bóng đèn tàn hiu-hắc bóng đêm,
Thương người thiếu phụ hoa trăng cài tóc,
Đợi chòng viển xứ soi trăng tìm về...!
***
Hoa nắng Sàigon xuyên cành khe lá,
Đổ chút nắng vàng nhẽ nhại mồ hôi !
Bác xích lô già...lính cũ phu xe!
Dưới gốc cây già đường me trụi lá,
Một thưỡ đợi chờ bóng đổ lá me,
Hoa nắng xuyên cành soi bóng me bay...!
Có người thiếu phụ Việt kiều tắm lá...!
Gợi lại tình xưa...hoa nắng lung linh!
Hoa nắng vương thềm hoa trăng song cửa...!?
Một thưỡ tình người cần có cho nhau...!!!
Huỳnh - Mai
{Hoa nắng hay là hoa trăng !?}
Lời bình cho một bài thơ
Cứ mỗi lần đi dưới tàn lá me rợp bóng trên các nẽo đường Sài gon,kỹ niệm con đường xưa "Anh đưa em đi học về" bổng chợt nhớ trong tôi...Mọi kỹ niện còn lưu dấu,khắc ghi từng góc me già,dần dần bị đón bỏ không tiếc thương.Nhưng cái tên Sàigon của nó khó bỏ được trong tôi...Nó là cái tên địa danh thân thương đầy ấp những kỹ niệm lớn lên của Sàigon do ông cha để lại cháu con trong sự nghiệp xây nước và giử nước...
Hồi trẻ nhỏ thư ấu thời,tôi đi học ngang qua trường"Áo Tím"-Gia Long-hay chọc phá nữ sinh đáng chị tôi và hay leo các tường nhà Tây chung quanh nhà thương "Bạc Hà"giờ là bệnh viện Da Liễu Hồ Chí Minh,hái trộm cây trái của nhà Tây và chọc phá bấm chuông cho chó sủa chơi!,Thỉunh thoảng vắng người tôi hay ngồi cùng đám bạn con nít,ỉa và tè dưới góc me có nhiều xe của Tây-Pháp qua lại nên hay bị"phú lít" rượt bắt cho cha mẹ đến lãnh vê...Tôi vẫn giử tên gọi Sàigon cho mãi ận bây giờ không đổi thay theo biến cố lịch sử.Không dám đổi tên Sàigon bằng tên Hồ Chí Minh cho một thành phố tôi hay quậy phá hằng ngày,mà đắc tội với cụ...Không lẽ ngày xưa ỉa bậy trên mặt đường Sàigon,để mãi tận bây giờ mới bị bắt sau 7o năm qua doco6ng an,cảnh sát Hồ Chí Minh bắt giữ về tội mất vệ sinh hay phạm thuần phong mỹ tục và "Công xúcc tu-sĩ"đến bác Hồ Chí Minh.Không lẽ người yêu bé bỏng học trò Sàigon xưa cũng bị truy tố tội dụ dỗ con nít dưới tuổi vị thành niên con cháu Bác Hồ !?.Tôi ngày xưa còn bé hay chọc phá nữ học sinh Sàigon, nếu ngày nay thì đắc tội"Dê" cháu Hồ Chí Minh?!thì củng bị bắt bò"Xừ" luôn!?.Nếu có bắt, nên bắt những ngưoi dám đem tên Bác ra gian mặt"Chính quyền !!!
Tôi cũng nhớ con đường xưa cây me cũ xanh lá Saigon mỗi lúc cuối hè sang thu,dù đã lớn sắp vào đại học rồi, nhưng vẫn còn con nít ham chơi hơn học, vẫn còn chất nóng trong tôi !.Cứ mỗi cuối thu me chín rụng đầy đường tôi vẫn rủ rê đám con nít học trò theo tôi đi bắn me bằng giàn ná cao su,và đem theo muối ớt,nước mắm đường chấm ăn tại chỗ gốc me,trong cái nắng chang-chang .bỏ cả cơm trưa nên dễ đau bụng- mắc cầu- nếu ngày xưa còn bé thì tôi không mắc tội như bây giò...nên đành bỏ dở cuộc chơi nữa chừng!....Cái ngon tuyệt vời là canh nấu lá me non với nhữngcon tép bạc còn để râu,rồi chấm ăn với nước nước mắm nhỉ nguyên chất có dầm ớt thật cay xé miệng...thì không gì bằng!?Đời chỉ thế thôi...Để có nồi canh lá me non,tôi phải chạy bộ đua với xe buýt ra chợ Vườn Chuối bàn cờ,mua một 'mớ tép bạc'là hết tiền mua vé xe dành chạy bộ về cho đám con gái nấu canh chua..và bày trò chơi "Nồi cơm nhỏ học trò..."Vui ghê !Trong hương vị chua cay cuả lá me thêm ớt vào và cái ngọt béo con tép nấu canh,tạo cho tôi nổ thèm ăn...như đói ăn tự bao giờ.Và nghĩ rằng nồi canh chua lá me non Sàigon này chắc chỉ đủ một mình tôi ăn thôi!mà không đợi đến khi nó trở thành móm canh Hồ chí Minh bây giờ...
Giờ đây thì cống rảnh đào đường ngổn ngang phố xá.Lô-cốt mọc đầy làm khuất no đường me cây cành trụi lá me.Tôi dừng chiếc xe xích lô kiếm sống hằng ngày bên cạnh một thiếu nữ ra dáng Việt kiều đang đứng tần ngần bên góc me già vừa bị quật đổ,lấy đường cho ống cống chạy qua,còn rơi rẩy vài quả me già chín rụng...Tôi leo lên mô đất cao bên cạnh một con mương cống rảnh mà thấy nao lòng như đang đứng trên một chiến lũy hào sâu...và lô-cốt mọc đầy của Sàigon trước tháng Tư/75.Người thiếu phụ chắc cũng nhận ra người lính cũ Sàigon còn nuối tiếc gốc me già ngả đổ,nên nắm lấy tay tôi kéo đi trong niềm thông cảm.và hai chúng tôi rời khỏi giao thông hào cùng lô-cốt giữa các đại lộ Tp/Hồ Chí Minh ,để dựng lại sự kiện đau lòng lịch sử dân tộc đã 35 năn qua được chôn chặt trong lòng....
Tôi và người thiếu phụ Việt Kiều cố vượt qua đoạn đường lô-cốt ngổn-ngang cống rảnh bộn bề chấn lối đầy lưu thông xe cộ .cô ta phụ lực cùng tôi kéo chiếc xe xích lô lên hè phố,cùng với một đoàn xe gắn máy 2 bánh leo vỉa hè vựợt giao thông hào và chướng ngại vật lô-cốt chắn đường vượt thoát cho người lẩn xe...Và hãy cho phép chúng tôi làm những "Hoa Nắng Vương Thềm"...leo lên vĩa hè để giải thoát giao thông đang bị ách tắt !!!
Thơ,
Mây Trời Vẫn Bay...!
Huỳnh-Mai.St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Mây vẫn bay qua vùng trời phố thị,
Sáigon còn đó đến tận bây giờ,!
Dáng đứng Sàigon vẫn xinh trong ký ức,
Sàigon hoa lệ hòn ngọc Viễn Đông!
Vẽ đẹp Sàigon em là tất cả...!
Sao buồn thế...đứng nhìn bóng mây qua!
Mây bay ngang trời mang theo mộng ước,
Hai đứa chúng mình cách biệt xa nhau,
Cùng chung một trời,hai nơi xa cách,
Gởi gió mây ngàng,phố buồn nhớ anh,
***
Từ khi vắng anh,me đường chặt phá,
Mây muốn vương cành chút nắng mong manh!
Gốc me già chổng trơ bên ghế đá,
Anh đi rồi...,nào nắng có che ai !
Công viên biết buồn...bóng anh thiếu vắng!
Me già chín rụng ai nhặt cho em...!,
Mây trời vẫn cao,bay qua tầm với,
Đâu còn gió về vương tóc em bay...!
Xoắn xuýt vai anh...che môi chín mộng!
Nụ hôn đầu đời em tặng cho anh,
***
Em đã cho anh nụ hôn thầm kín,
Mây di hờn...ghét bỏ,đọa đày anh!
Me già trơ gốc cho khuây câm tức,
Nhưng được gì...ngoài nắng quái chói chang...!
Khi đã yêu nhau không gì ngăn cách!?
Hoa kẽm gai... dù nếu áo vai anh!!,
Trăng sao tìm về gởi hồn qua gió,
Mây phủ nhiều nhưng gió vẫn lên cao!
Trời Sàigon tháng Tư, mùa nắng hạ..!
Dù có vô tình....mây trời vẫn bay...!!!
***
Mây chuyển mùa thu Saigon tắt nắng..!!!
Chìm vùng ảo ảnh sương trắng mây giăng,
Gió heo may thổi về từ vùng núi !
Buốt lạnh me giá rụng lá...nhìn thu!
Trơ cành lá me non vừa ló nụ,
Chào đời bằng viễn ảnh cố lãng quên !
Công lao rủ bóng mát che đường phố,
Rải hoa,lót lá đường đời... đi qua!?
Thân xác me già trơ khô kỹ niệm,
Chỉ còn gốc rể bên đường... trẻ leo !!!
Huỳnh-Mai
{Me già rụng lá!}
Cứ mỗi lần đi dưới tàn lá me rợp bóng trên các nẽo đường Sài gon,kỹ niệm con đường xưa "Anh đưa em đi học về" bổng chợt nhớ trong tôi...Mọi kỹ niện còn lưu dấu,khắc ghi từng góc me già,dần dần bị đón bỏ không tiếc thương.Nhưng cái tên Sàigon của nó khó bỏ được trong tôi...Nó là cái tên địa danh thân thương đầy ấp những kỹ niệm lớn lên của Sàigon do ông cha để lại cháu con trong sự nghiệp xây nước và giử nước...
Hồi trẻ nhỏ thư ấu thời,tôi đi học ngang qua trường"Áo Tím"-Gia Long-hay chọc phá nữ sinh đáng chị tôi và hay leo các tường nhà Tây chung quanh nhà thương "Bạc Hà"giờ là bệnh viện Da Liễu Hồ Chí Minh,hái trộm cây trái của nhà Tây và chọc phá bấm chuông cho chó sủa chơi!,Thỉunh thoảng vắng người tôi hay ngồi cùng đám bạn con nít,ỉa và tè dưới góc me có nhiều xe của Tây-Pháp qua lại nên hay bị"phú lít" rượt bắt cho cha mẹ đến lãnh vê...Tôi vẫn giử tên gọi Sàigon cho mãi ận bây giờ không đổi thay theo biến cố lịch sử.Không dám đổi tên Sàigon bằng tên Hồ Chí Minh cho một thành phố tôi hay quậy phá hằng ngày,mà đắc tội với cụ...Không lẽ ngày xưa ỉa bậy trên mặt đường Sàigon,để mãi tận bây giờ mới bị bắt sau 7o năm qua doco6ng an,cảnh sát Hồ Chí Minh bắt giữ về tội mất vệ sinh hay phạm thuần phong mỹ tục và "Công xúcc tu-sĩ"đến bác Hồ Chí Minh.Không lẽ người yêu bé bỏng học trò Sàigon xưa cũng bị truy tố tội dụ dỗ con nít dưới tuổi vị thành niên con cháu Bác Hồ !?.Tôi ngày xưa còn bé hay chọc phá nữ học sinh Sàigon, nếu ngày nay thì đắc tội"Dê" cháu Hồ Chí Minh?!thì củng bị bắt bò"Xừ" luôn!?.Nếu có bắt, nên bắt những ngưoi dám đem tên Bác ra gian mặt"Chính quyền !!!
Tôi cũng nhớ con đường xưa cây me cũ xanh lá Saigon mỗi lúc cuối hè sang thu,dù đã lớn sắp vào đại học rồi, nhưng vẫn còn con nít ham chơi hơn học, vẫn còn chất nóng trong tôi !.Cứ mỗi cuối thu me chín rụng đầy đường tôi vẫn rủ rê đám con nít học trò theo tôi đi bắn me bằng giàn ná cao su,và đem theo muối ớt,nước mắm đường chấm ăn tại chỗ gốc me,trong cái nắng chang-chang .bỏ cả cơm trưa nên dễ đau bụng- mắc cầu- nếu ngày xưa còn bé thì tôi không mắc tội như bây giò...nên đành bỏ dở cuộc chơi nữa chừng!....Cái ngon tuyệt vời là canh nấu lá me non với nhữngcon tép bạc còn để râu,rồi chấm ăn với nước nước mắm nhỉ nguyên chất có dầm ớt thật cay xé miệng...thì không gì bằng!?Đời chỉ thế thôi...Để có nồi canh lá me non,tôi phải chạy bộ đua với xe buýt ra chợ Vườn Chuối bàn cờ,mua một 'mớ tép bạc'là hết tiền mua vé xe dành chạy bộ về cho đám con gái nấu canh chua..và bày trò chơi "Nồi cơm nhỏ học trò..."Vui ghê !Trong hương vị chua cay cuả lá me thêm ớt vào và cái ngọt béo con tép nấu canh,tạo cho tôi nổ thèm ăn...như đói ăn tự bao giờ.Và nghĩ rằng nồi canh chua lá me non Sàigon này chắc chỉ đủ một mình tôi ăn thôi!mà không đợi đến khi nó trở thành móm canh Hồ chí Minh bây giờ...
Giờ đây thì cống rảnh đào đường ngổn ngang phố xá.Lô-cốt mọc đầy làm khuất no đường me cây cành trụi lá me.Tôi dừng chiếc xe xích lô kiếm sống hằng ngày bên cạnh một thiếu nữ ra dáng Việt kiều đang đứng tần ngần bên góc me già vừa bị quật đổ,lấy đường cho ống cống chạy qua,còn rơi rẩy vài quả me già chín rụng...Tôi leo lên mô đất cao bên cạnh một con mương cống rảnh mà thấy nao lòng như đang đứng trên một chiến lũy hào sâu...và lô-cốt mọc đầy của Sàigon trước tháng Tư/75.Người thiếu phụ chắc cũng nhận ra người lính cũ Sàigon còn nuối tiếc gốc me già ngả đổ,nên nắm lấy tay tôi kéo đi trong niềm thông cảm.và hai chúng tôi rời khỏi giao thông hào cùng lô-cốt giữa các đại lộ Tp/Hồ Chí Minh ,để dựng lại sự kiện đau lòng lịch sử dân tộc đã 35 năn qua được chôn chặt trong lòng....
Tôi và người thiếu phụ Việt Kiều cố vượt qua đoạn đường lô-cốt ngổn-ngang cống rảnh bộn bề chấn lối đầy lưu thông xe cộ .cô ta phụ lực cùng tôi kéo chiếc xe xích lô lên hè phố,cùng với một đoàn xe gắn máy 2 bánh leo vỉa hè vựợt giao thông hào và chướng ngại vật lô-cốt chắn đường vượt thoát cho người lẩn xe...Và hãy cho phép chúng tôi làm những "Hoa Nắng Vương Thềm"...leo lên vĩa hè để giải thoát giao thông đang bị ách tắt !!!
Thơ,
Mây Trời Vẫn Bay...!
Huỳnh-Mai.St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Mây vẫn bay qua vùng trời phố thị,
Sáigon còn đó đến tận bây giờ,!
Dáng đứng Sàigon vẫn xinh trong ký ức,
Sàigon hoa lệ hòn ngọc Viễn Đông!
Vẽ đẹp Sàigon em là tất cả...!
Sao buồn thế...đứng nhìn bóng mây qua!
Mây bay ngang trời mang theo mộng ước,
Hai đứa chúng mình cách biệt xa nhau,
Cùng chung một trời,hai nơi xa cách,
Gởi gió mây ngàng,phố buồn nhớ anh,
***
Từ khi vắng anh,me đường chặt phá,
Mây muốn vương cành chút nắng mong manh!
Gốc me già chổng trơ bên ghế đá,
Anh đi rồi...,nào nắng có che ai !
Công viên biết buồn...bóng anh thiếu vắng!
Me già chín rụng ai nhặt cho em...!,
Mây trời vẫn cao,bay qua tầm với,
Đâu còn gió về vương tóc em bay...!
Xoắn xuýt vai anh...che môi chín mộng!
Nụ hôn đầu đời em tặng cho anh,
***
Em đã cho anh nụ hôn thầm kín,
Mây di hờn...ghét bỏ,đọa đày anh!
Me già trơ gốc cho khuây câm tức,
Nhưng được gì...ngoài nắng quái chói chang...!
Khi đã yêu nhau không gì ngăn cách!?
Hoa kẽm gai... dù nếu áo vai anh!!,
Trăng sao tìm về gởi hồn qua gió,
Mây phủ nhiều nhưng gió vẫn lên cao!
Trời Sàigon tháng Tư, mùa nắng hạ..!
Dù có vô tình....mây trời vẫn bay...!!!
***
Mây chuyển mùa thu Saigon tắt nắng..!!!
Chìm vùng ảo ảnh sương trắng mây giăng,
Gió heo may thổi về từ vùng núi !
Buốt lạnh me giá rụng lá...nhìn thu!
Trơ cành lá me non vừa ló nụ,
Chào đời bằng viễn ảnh cố lãng quên !
Công lao rủ bóng mát che đường phố,
Rải hoa,lót lá đường đời... đi qua!?
Thân xác me già trơ khô kỹ niệm,
Chỉ còn gốc rể bên đường... trẻ leo !!!
Huỳnh-Mai
{Me già rụng lá!}
Lời bình cho một bài thơ:
Mây
Trời Vẫn
Bay Cho Lẽ Chiến
Thắng và Chiến Bại.
Những bai thơ trên nói lên tâm trạng của một kẽ chiến binh
chế độ cũ Sàigon trươc biến cố lịch sử 30-4-1975,hiện đang sống tại Sàigon Miền
Nam trong tư cách "Phục Hồi Quyền Công Dân nước CHXHCNVN của kẽ chiến bại
do Phía Mỹ bỏ rơi đông minh VNCH
Trước hết tôi cám ơn sự giúp đở của chính phủ và nhà nước
CHXHCNVN cho kẽ thất bại tại chiến trường Miền Nam do Mỹ bỏ rơi đồng minh VNCH
được sống và hòa nhập cộng đồng dân tộc XHCN tiến lên....Nay vớii sự quan tâm
của chính phủ CHDCDT/XHCNVN có chính sách "Hòa Hợp Hòa Giải Dân tộc và
nghị quyết số 36 của CHXHCH cho kiều bòa hãi ngoại Vn về nước đâù tư hợp tác
làm ăn góp phần xây dựng đất nước,tức cộng đồng người Việt tỵ nạn.ở nớc
ngoài,trở về nguồn cội dân tộc,chung một tay,góp sức xây dựng nột Vn theo
"Định Hướng Dân Chủ XHCN"trong tình đoàn kết xóa bỏ hận thù và chấm
dứt tỵ hiềm trả thù dân tộc ...Diều nầy làm rôi thật sự xúc động vô cùng và đưa
tôi đến trạng thái tinh thần phấn khởi hơn bao giờ hết...Và muốn bộc bạch những
nỗi niềm làm công dân của một kẽ chiến bại trong một xã hội toàn người chiến
thắng!...Xin quý vị lấy tình dân tộc nghĩa đồng bào ra độ lượng đối xử với kẽ
chiến bại như chúng tôi trong một xã hội hài hòa dân tộc như ông cha chúng ta
ngày xưa dã từng làm,dã từng chống lại giặc Tàu Phương Bắc Trung Hoa,như tha
chết cho toát hoan chui ống đòng chạy về Tàu .Khi đuổi xong giặc Tống,
Nguyên,Thanh,vua nước ta lảm lễ cống sứ giải hòa vua Tàu Trung Quốc để giữ hòa
khí và tình thần dân tộc hiếu hòa biết yêu chuộng hòa bình dân tộc! và hay lập
đền thờ,miếu mạo tôn thờ tướng lãnh giăc Tàu-kẽ thù dân tộc-Để thấy được dân
tộc Vn mình là dân tộc hiếu hòa hơn là kẽ hiếu chiến!một dân tộc không kiêu
căng anh hùng trong chiến thắng,vì chiến tranh là vốn có sẳn trong xã hội loài
người hay tranh giành và va chạm sự sống của nhau.Nếu ta thắng hôm nay,ngày mai
cũng có kẽ khác thắng thay thế ta...Nên thắng thua là chuyện thường tình trong
luật lệ nhà binh quân hay quân Sự không nên ự mãn với chiến thắng của chính
mình,nếu mình thắng được tính kiêu căng tật xấu chính mình mới thật sự là chiến
thắng vinh quang"Ta thắng ta"mới đem lại hạnh phúc cho mọi người đang
trông đợi no8i chúng ta.
Tôi thật buồn cho chúng ta khi nhìn lại lịch sử cuộc nội
chiến Hoa Kỳ năm 188,cách đây hơn 110 năm giưa Miền Bắc và miền Nam Hoa Kỳ.Đạo
quân Miền Nam của Tướng Lee và đạo quân của Tướng Grank Miền Bắc đã bao vây và
tuyệt lộ cắt đứt đường tiếp tế lương thực của quân miền nam.Tướng Lee phải xin
đầu hàng .Và được Tướng GranK chấp nhận và cho lệnh đầu hàngKho6nh vẽ kiêu căng
vui mừng chiến thắng để tránh cho kẽ chiến bại tâm trạng tủi nhục đau buồn.đó
chính là hành động quân tử của kẽ cầm quân ngoài mặt trân,dù thắng hay bại giưa
hai Tướng vẩn giữ được chí khí anh hùng, thắng không kiêu bại kớng nhục,đó là
khí phách "anh hùng biết tôn trọng anh hùng" giữa hai tướng Miền Nam
và miền Bắc.
Tướng Grank Miền
Bắc cho làm lể chào cờ tiếp rướ c Tướng Lee như một vị anh hùng trở về từ mật
trận trong tiếng quân nhạc hào hùng và cấp lương thực cho quân sĩ chiến bại trở
về quê cũ làm ăn sinh sống bình an không có hận thù...Đến ngày hôm nay,ta vẫn
thấyomộ phần của các chiến sĩ thất trận Miền Nam có chôn cất chung với những
ngôi mộ chiến sĩ Miền Bắc Tai nghĩa trang quốc gia Whasington DC.Làm tôi
cảm động...muốn chết như những anh hùng Niền Nam Hoa Kỳ trong sựbie61t tôn
trọng danh dự cho nhau mà không hận thù !!!
Hơn thế nữa chúng ta là anh em trong một nhà ,nên đối xử
nhau trong tình ruột thịt ,tuy không nói tiếng thương nhau nhưng hãy vượt qua
tất cả hận thù chế độ vì chủ thuyết ngoại lai và bó không bao giờ bền vững với
chúng ta mãi mãi bằng tình dân tộc,anh em.Mỗi khi "Một con ngựa đau là cả
tàu không ăn cỏ..." kẽ thù nào cũng là kẽ thù chung của chúng ta,nếu
một mai nước mất thì chúng tôi cũng đau lòng đâu kém các anh!?Tôi sẵn sàng hy
sinh một lần nữa nối gót theo anh cho quê hương dân tộc chúng mình không bị ai
ức hiếp, cướp đất nước Vn của chúng ta.Và hy vọng với tình thương dân tộc
sẽ xóa nhòa vết tích thương của cuộc chiến hận thù trong một giai đoạn tương
lai mới của dân tộc Việt Nam sau nầy...Chúng ta hãy dìu dắt nhau đi..cho trọn
đường lịch sử khổ đau dân tộc này các anh ạ!!!.
Suốt thời gian trong tù cải tạo lẩn khi ra ngoài...đã 35 năm
qua,tôi chưa hề đặt chân lên đất Hà-Nội than thương và yêu dấu của chúng ta,chỉ
biết Hà-Nội qua văn chương sách vỡ mà thôi...{xin quí vị đừng cười...vì tôi nói
thật lòng đó}.Trước năm 1975 thì mong sao thống nhất được Miền Bắc thì mới hy
vọng gặp mặt Hà Nội mến yêu và cho người Hà-Nội xưa trở về quê nhà gặp lại ông
bà,viếng thăm mồ mã đã xa cách từ năm 54...Nhưng mộng ước không thành,để rồi
ngày nay khi hòa bình đất nước tới nơi,mộng cũng vơ tan tành không được tay bắt
mặt mừng chào đón Hà Nội!.Tại sao!? tại vì Hà nội là kẽ chiến thắng và đã làm
nên lịch sử dân tộc,còn Saigon là kẽ chiến bại không được đòi hỏi và nhìn nhận
Hà Nội là thủ đô Tư-Do Dân Chủ như Sài gòn.
Đó là một điều hối tiếc ân hận sâu xa của một người công dân
Miền Nam Vn không gặp được Thủ đô Hà Nội 36 phố phường và 4 cửa ngoại ô. đây
nét cổ kính triều đình vua chúa ngày xưa Trước khi bị công nghiệp hóa và hiện
đại hóa Hà Nội tân thời theo thời đại .dù có chút mừng nhưng cũng buồn cho tôi
khi lúc lìa đời không mông gì gặp được Hà Nội của tôi
Tại Sao vậy?-cũng vì chiến tranh và phân biệt lòng người của
kẽ thắng lẩn người thua...Chúng tôi không có tư cách hay sự xứng đáng nào để
gặp mặt và viếng thăm Hà Nội .Khi còn trong trại tập trung Cai tạo cộng Sàn,các
Sĩ Quan Cải Tạo là những họa Sĩ tài hoa từng đoạt giai hội họa quốc tế nổi
tiếng và các nhà điêu khắc gia có huy chương đoạt giải quốc tế muốn họa lại
chân dung bác Hồ và tạc tượng chiêm ngưởng nhà hoạt động chính trị lỗi
lạc Hồ Chí Minh,điều bị các quản giáo nhà tù cấm đoán xé bỏ và đập phá tượng
Bác Hồ không cho tiếp tục khắc và vẽ nữa.cùng sự miệt thị Sĩ Quan Cai
Tọa:"Các anh không xứng đáng và cũng không có tư cách gì để có quyền vẻ
chân dung Bác Hồ","Các anh là ngụy tay sai đế quốc Mỹ,các anh là kẽ
chiến bại,là kẽ thù của nhân việt Nam,tội đáng chat...!?" và đuu4 thứ trên
đời nầy sỉ nhục chúng tôi..."Tôi ra lệnh các anh không được và cũng không xứng
đáng với Bác Hồ..."Lời nầy văng vẳng bên tai suốt 35 năm qua và đã đi sâu
vào giấc ngủ không yên của tôi còn trăn trở đến bao giờ mới nguôi ngoai!...Nên
tôi vận không hy vọng gặp mặt Hà Nội một lần trước khi nhắm mắt,vì từ bé đến
giờ ,tôi chưa biết mặt "Hà Nội mến yêu...của tôi" như bai hát...Chắc
nó trái ngược như lời quản trong tù.
Mình là con người lân nhau,cùng chung quê hương tổ
quốc,chẵng may chiến tranh gây nên hận thù Bắc Nam cung vì chủ thuyết Cộng Sản
ngoại lai và đế quốc Tư Bản nên chia rẻ dân tộc...Thà các anh giết chết tôi đi
cho thỏa thù hằn theo ý muốn lạnh đạo các anh...chớ đừng sỉ nhục chúng tôi
trước nhân dân ,quần chúng.Các anh là chiến sĩ công an nhân dân,tôi là người
lính Cộng Hòa.Cũng vì lý tưởng dân tộc có khác nhau,nên sinh ra đối đầu...Thật
ra ai cũng có lòng yêu nước cả theo lý tưởng của riêng mình...Và không nên
nghiệt ngã hạ nhục,chửi bới nhau trước toàn thể dân chúng....Như chuyện
"Phục hồi quyền công dân"của người cải tạo mới được tha vê.Các anh
chính quyền địa phương họp hội đồng phường khóm cả làng đầy đủ bắt chúng tôi
phải xin lỗi trước nhân dân để dược sự tha thứ lỗi lẩm,mới cho phục hồi quyền
công dân và giao trả chúng tôi trở về gia đình quảnn lý giáo dục con người tôi
đã lâm đừng,lạc lối phản bội tổ quốc,do vợ và con tôi phải có trách nhiệm giáo
dục lại tôi.Về nhà cửa,sự sản thì vợ đứng tên chủ hộ, truất quyền làm trưởng
gia đình như xưa nay vẫn có trách nhiệm làm chồng làm cha của mọi gia đình Việt
Nam.Quyền gia trưởng vổ vợ dạy con cho trọn đạo phu thê nay bị đảo ngược vị thế
rồi! thì làm sao bảo vợ,dạy con nên người?!Chả trách nào việc bảo vệ luân
thường đạo lý...truất quyền làm cha,làm chồng nên xã hội loạn lên.. làm cuộc
sống mất đạo đức.Con cháu bây giờ toàn là thanh niên thiếu đạo nghĩa luân
thường, không hiếu thuận ông bà cha mẹ và thiếu trách nhiệm vói quê hương tổ
quốc...
Các ông đừng sĩ nhục chúng tôi nữa, hãy giết chúng tôi đi
cho khỏi chứng kiến những cảnh đau lòng cho một thế hệ cháu con chỉ biết làm
giảu,có xe hơi bóng lộn,nhà lâu cao sang,vợ đẹp con xinh...bên cạnh những người
nghèo khổ khác không chút đói hoài.Và thiếu trách nhiệm giữ gìn bảo vệ
quê hương tổ quốc,tòn vẹn lãnh thổ VN cho Hoàng Sa và Trường Sa,đưa đến ngày
mất nước không xa lắm !?...Trong hiện tại chỉ biết vênh váo với ông bà, cha mẹ
vì bị các ông cho phép chúng coi thường và thoát ly ra khỏi gia đình, nên mất
quyền kiểm sáo giáo dục đạo đức của gia đinh, của một người cha mà các ông cứ
coi là kẽ thù nên không còn ứng đáng dạy cháu con nên người...cho mai sau.Và
trách nhiệm xã ội hư hỏng.mất nước chính là ai vậy??? là chúng tôi hay cả chúng
ta nữa đồng có trách nhiệm với thế hệ con trẻ tương lai đất nước !!!
Xin Đăng bài thơ " Tiếng Thu Đêm "với sự đồng ý giúp đở của YuMe.Vn.
04/12/2010 22:18 | 133 lượt xem
Tiếng Thu Đêm,
Huỳnh-Mai.St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Phố cũ ngày xưa mưa buồn chợt nắng,
Vàng thu rực rở ngắm lá me bay,
Lá bụi vàng phai vương chân lở bước,
Vào vùng ảo ảnh nhớ bóng ngưới xưa,
Ghế đá công viên buồn trong niệm nhớ,
Thưỡ nào hai đứa mới biết yêu nhau,
Mây thu dệt mộng một trời mơ ước,
Gió cuộn tóc thề quấn -quít vai anh,
Có lá me vàng điểm hoa trên tóc,
Gởi thương gởi nhớ dáng hình bóng ai!?
***
Trong gió heo may me soi bóng đổ,
Lá muôn chiều lơi lã tóc mây bay!
Ghế đá công viên lặng buồn thổn thức,
Khép cánh vai gầy...lành-lạnh ấp-e,
Chiếc bóng đơn côi in hình ghế đá,
Nắng nhạt hồng phai lá đổ ngặp lòng!
Anh đi biền biệt phương trời xa vắng,
Rừng sâu lá đổ, buồn lòng không anh!?
Cùng một trời thu hai nơi... mỗi khác!
Nơi nầy rực nắng nơi anh mưa buồn,
***
Tiếng thu khuya khoắc reo chè lảnh lót,
Gỏ nhịp tiếu mì lóc cóc suốt thu đêm,
Tiếng buồn vang vọng lời ca vé số,
Mời khách ấm long lở bước qua đêm,
Đêm hoang đếm bước giữa lòng phố thị,
Lòng đường vang tiếng thì thầm bước chân...
Nghe lòng trĩu nặng người xưa thiếu vắng,
Ai đưa em về...lối cũ đường xưa!?
Trở gót đơn côi thu đêm vắng lạnh,
Nhớ anh xa vắng tiếng thu vọng về...!!!
Huỳnh -Mai
{Tiếng vọng mùa thu}
Bình luận:
Tôi Xin viết và
luận về "Hiện Thực của Mùa Thu"
Là hai nét đặc thù
của hai kiếp sống đan xen nhau trong một xã hội Việt Nam sau ngày tàn cuộc chiến tranh!.Cứ
mỗii lần mùa thu đến là nó mang theo nhiều,biết bao nhiêu hy vọng lẩn muộn
phiền củaa những cụ già,trai gái thanh niên mới lớn lên và biết yêu
nhau.Nhưng vì chiến tranh chia cắt nên họ mới nhớ thương nhau,chia sẻ cho nhau
những hiễm nguy chiến trường với chồng con người tình qua hình ảnh người lính
Bộ Đội Cụ Hồ Miền Bắc vượt Tường-Sơn vào Nam cứu nước.Ở Miềm-Nam có anh lính
chiến Cộng-Hòa trấn giử quê hương nơi địa đầu giới tuyến.
Nhưng tất cả chúng
ta cũng chỉ là Nạn nhân cuộc chiến vô nghĩa,phi lý bị lợi dụng của các siêu
cường quốc tế,còn dân tộc Việt Nam
vẫn là kẽ chiến bại!.Không bao giờ có thắng và thua giữa người Việt với nhau có
cùng một quê hương, xứ sở...Nên thắng cỉ là thắng dùm cho ngoại bang đế
quốc?Tại sao chúng ta phải để sầu để nhớ cho nhau khi tàn rồi chinh chiến mà
không có hòa bình trong tâm hồn dân Việt chúng ta.
Hòa bình đâu,sao
mỗi lần mùa thu trở lại quê hương,trên khắp phố phường thành thị tỉnh thành đều
mang những màu sắc tâm trạng muộn phiền khác nhau,mổi người một kỹ niệm
quá khứ không giống nhau,nhưng quá khứ nào củng xót xa đau đớn buồn nhiều hơn
vui...Bỡi vì thế hệ người lớn tuổi ít nhiều liên quan đến quá khứ chiến
tranh,nên vẫn bị buồn phiền chi phối...thấy nao nao lòng khi mùa thu đến có lá
me vàng rơi cứ ngở là nước mắt người xưa vắng bóng quay về...
Để Quí vị đồng
thời "chiến trah"với tôi cãm nghiệm,xúc cãm cho cái buồn mùa
thu" núi rừng chinh chiến".Tôixin kể ngắn gọn một một sự thật chiến
tranh quá đau lòng dân tộc,mà ngày nay đã đủ thời gian "giải mã"nó ra
khỏi tâm tư thức tỉnh của chiến tranh để chia sẻ cùng mọi người cái đau của
nhân loại khi còn hận thù chiến tranh:
Trên con đường
hành quân lục soát dưới một chân đồi một thung lũng,đầy lau sậy,cỏ tranh,không
một góc cây to sen lẩn.Tấc cả đều một màu cỏ tranh vàng rực héo úa cũa những
ngày tàn thu núi rừng âm u,ãm đạm,lòng chợt nhớ đến người yêu
Sàigon.cũng"Mái tóc vàng gợn sóngtheo gió bay-Có phải em ngồi đang hong
tóc gió..."?Nhưng sao trong đám cỏ vàng úa có một lùm bụi cây xanh tươi
tốt giữa mùa xuân!? trong trời thu héo úa không gian.Đây là điểm lạ thường
trong kinh nghiệm chiến tranh nên cần quan sát tìm hiểu lý do,tiện thể bắt
"chí" cho người tôi yêu...đang bám trên mái tóc vàng thu úa!
Tôi đến lưng chừng
đôi trọc toàn tranh,vạch ra một bụi cây xanh lá trong đó có hai bộ hài cốt
xương khô dưới chân một tảng đá to,một bộ xương năm là nam và bộ xương ngồi là
nữ tựa vào tảng đá,đầu đội nón tai bèo quàng chiếc khăn vằng ngang vai,còn lũng
lẳng cái túi y-tá bội đội.Bộ xương của cô gái Bộ Đội còn vương tóc xõa xuống bộ
xương nằm,đầu còn nón cối và vương vẩy băng lọ cứu thương...Té ra chùm cây xanh
lá trái mùa này là do xác thịt của người nằm xuống làm phân bón lá... của một
đời người hy sinh cho lý tưởng quê hương của người lính chiến dù cho phía bên
nào chiến tuyến dân tộc.Tôi rất căm thù và chán ghét chiến tranh.Và xin trân
trọng kính phục người bên kia nằm xuống cho quê hương,tổ quốc của riêng
họ.Nhưng tôi vẫn thấy họ là anh em dòng máu dân tộc tôi.Ở tuổi tôi,anh và
chị,chúng ta đều có tình yêu,lý tưởng và mơ ước chớ không phải hận thù chiến
tranh...
Tuổi trẻ tương lai
thế hệ bây giờ là những người có cuộc sống vương lên và có nhiều điều kiện
thuận lợi sống do cha mẹ trao lại cho họ không có qua trải nghiện,nên họ
khổ đau sống còn trong cuộc chiến vừa qua nên họ quay lưng lại vòi quá khứ ông
bà,chỉ biết kiếm tiền phục vụ cho cuộc sống,có vợ đẹp con ngoan có nhà ngói đỏ
vôi hồng,đi xe hơi bóng lộn,thích làm Đại Gia.Dựa hơi con ông cháu cha đi mua
bằng cấp để bịp đời mà trống rổng tri tức không có tình ngươi.nhờ các anh bán
vé số chạy xe ôm, phu quét rác và kẽ ăn mày...nên biết Đại gia,Tiến Sĩ đầy
đường làm mĩa mai thêm cho trí thức,tâm thức dân tộc ngàn năm văn hiến chỉ biết
chà đạp dân tộc cho bước địa vi riêng mình...còn bao nghèo khổ là lề trái của
Xã Hội tiến lên...
18:21 05-12-10
Và bài Thơ
Thơ,Nắng Hạ chiều hoàng Hôn,
Huỳnh Mai.St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Chiều hôm bừng sáng một trời nắng hạ,
Hạ buồn ,bao nỗi muộn phiên chứa-chan,
Ráng chiều nắng muộn nao lòng lữ khách,
Chiếc cầu ngủ sắc bắt ngang xóm làng,
Quê tôi hoàng hôn cuối chiều nắng hạ,
Chiều tà, hạ trắng đắm say cõi hồn,
Cây rừng thác đổ bừng lên sức sống,
Cơn mưa chiều rực sáng áng hoàng hôn,
Bắt ngang lưng trời cầu vòng ngủ sắc,
Gối đầu ngọn núi ngủ yên giấc nồng,
***
Tỏa ánh hoàng hôn chiều mưa ráng nắng,
Ánh diệu hòa rở sáng ngất ngây hồn,
Không gian văng vẵng rì rào thác đổ,
Loang tỏa một vùng mộ đá rêu xanh,
Bên dòng suối vắng chìm trong giấc ngủ,
Thác ca suối hát ru nồng quê hương,
Hởi người lữ khàch để lại cái nón,
Ểnh Ương làm tổ cạnh mộ đá buồn,
Kêu lên tiếng khóc cho người thương tiếc,
Anh là ai sao mây trời vẫn bay,
Trôi về cuối trời ,riêng anh cỏi chết,
Ngấn lệ buồn xin nhớ đến tên anh,
***
Chiều hạ buồn trăng non soi bóng xế,
Chiếc cầu ngủ sắc bắt ngang lưng đồi,
Lời ru suối vắng thêm buồn mộ đá,
Thác ngàng than thở khóc thầm biệt ly
Hồn anh nương bóng núi non hùng vỉ,
Lặng về một cõi niêm viễn chiêm bao,
Không nghe tiếng còn dõi hờn sông suối,
Bỏ lại núi rừng một kiếp trăng sao,
Anh về cõi nhớ, Ểnh Ương réo gọi,
Ềnh oang buồn thãm chiều mưa nắng hạ,
Huỳnh Mai
{Mưa buồn chiều nắng hạ}
Với những bài thơ và lời bình luận trên, là tiếng nghẹn ngào,uất hận của kẻ chiến bại VNCH. Không được quyền nói lên tiếng nói bất bình,chính kiến gây bất nản xã hội của cái Thiên Đàng XHCN,và bị ghép tội phản động hay thù địch. Nhìn ngững bài viết chính,mà thấy đau lòng xót dạ.Bị cắt khúc,chặt tay,chặt chân từng đoạn thơ, bài văn viết cho phù với bộ lọc từ,nhạy cảm phản động cho phù hợp với chủ trương chính sách nhà nước Thiên Đàng Xã Nghĩa Cộng Sản.Nếu có Độc giả nào,còn quan tâm đến thời cuộc chinh trị tại Việt Nam Cộng Sản,hãy cảm thông cho Tác Giả bài viết này còn kẹt lại Việt Nam sau biến cố 30-4- 1975.Và hãy coi đây là một biểu tượng “Văn, Thương Phế Binh VNCH”trong tâm hồn người Việt Tự Do Quốc Gia!!!
Xin Cho Tôi Chối Từ Thiên Đàng Xã Nghĩa,
Sau 37 năm sống chung cùng quân dân, cán chính Miền Nam VN, trong cái thiên đàng Xã Nghĩa cộng Sản VN với lý do đặc biệt;không được tham dự vào chương trình HO.3 tái định cư Hoa Kỳ cho các sĩ quan cải tạo Miền Nam.Cũng vì muốn gieo mầm sống cho Tự Do Việt Nam mai sau thời hậu chiến,cùng với hằng trăm ngàn các chiến hữu Thương phế binh VNCH,cùng cô nhi quả phụ tử sĩ làm rào cản cộng sản hóa Miền Nam cho sự tiến lên thiên đàng XHCN.Đồng thời nâng cao nhận thức và giá trị Tự Do theo thang điểm lượng giá quyền sống con người Quốc gia Tự-Do miền nam dã trải qua trước đây,có cần “Giải phóng” và đưa dân tộc vào thiên đàng Xã Nghĩa Cộng Sản hay không!?.
Theo nhận xét khách quan,không vì mặc cảm bại trận,thì cái Thiên Đàng Xã Nghĩa,chỉ dành cho tập đoàn chiến thắng cộng sản Bắc Việt cùng với bọn vong nô,vọng ngoại chủ nghĩa quốc tế Cộng Sản bày trò thống trị nhân dân Việt Nam,với tất cả quyền lực sống chết tuyệt đối của kẻ vô thần muốn thay thế thượng đế,hữu thần. Họ,Cộng Sản có quyền dưa cả thế giới dân Việt,trở về nguyên thủy loài người ở hang đá,sống từng bộ lạc,chuyên nghề hái lượm rau no lòng, như gia cấp vô sản chuyên chính cộng sản.Và phải tự săn bắn thú rừng nuôi thân,và tự sinh tồn trước những hiện tượng thiên nhiên trời đất,chỉ biết thuần phục và cống nộp tài sản và sức lao động cho một chúa đảng để đựợc che chở,yên thân sống trong thiên nhiên hoang dã, mà ngày nay chính là thiên đường XHCN.
Ngoài Miền Bắc cộng sản chiến thắng, giai cấp chuyên chính vô sản Miền bắc phải có nhiệm vụ chuyển tải tài sản, tư hữu Miền Nam ra Bắc.Vác của cãi từ ông chủ cũ, tư bản bốc lột đem về Bắc cống nộp cho ông chủ mới, tư bản Đỏ trong thiên đàng Xã Nghĩa Cộng Sản Việt Nam,hầu lập công chia sẻ quyền lợi và quyền lực để củng cố và bảo tồn thể chế XHCN trong thiên đàng Xã Nghĩa CSVN.Để rồi sau đó họ trở thành đám “ Dân Oan” bị cướp đất, mất nhà với lý do tịch thu lại tài sản,dất đai của nhà nước giao cho dân oan giử hộ,nay lấy lại để đầu tư nước ngoài,và tiếp tục tiến lên “Định Hướng Thiên Đàng XHCN”.Người dân oan khiếu kiện và kêu trời!cầu cứu VNCH và sự giúp đở của TT.Obama cho cái Thiên đàng Xã Nghĩa miền Bắc,mà người dân Hà Nội vẫn hằng mơ ước một ngày Miền Nam giải phóng Miền Bắc trong trận đánh bom B 52 của Mỹ suốt 12 ngày đêm trong chiến dịch Operation link Backer I&2, nhưng rất tiếc thượng đế Mỹ còn ban phúc lành cho Hà Nội vẫn còn nguện vẹn thành trì Thiên Đàng Cộng Sản dể trao lại cho Miền Nam VNCH thay thế cho Mỹ rút quân và làm giá mặt hàng hóa,trao đổi thị trường đông dân Trung Cộng. Nếu Mỹ vì Tự Do hòa bình dân tộc Việt Nam,rang cố gắng bỏ bom them 24 tiếng đồng hồ nữa thì vở đê sông Hồng,Việt Cộng Bắc Việt đầ hang vô điều kiện cho công cuộc giải phóng Miềm Bắc đã hoàn thành sứ mệnh chiến sĩ Tự-do VNCH được tổ quốc,danh dự và trách nhiệm giao phó.
Chính Hoa Kỳ Đã thay mặt cộng đồng Tự Do và an ninh hòa bình thế giới cải lệnh truyền thượng đế,trao Thiên Đàng Xã Nghĩa Cộng sản Việt Nam một cách có ý thức quyền lợi kinh tế Hoa Kỳ,không phải là sự nhằm lẩn của thượng đế cho lời cầu nguyện To Do dân tộc và Hòa Bình Việt Nam quá nhiều đau khổ trong suốt chiều dài lịch sử dân tộc. “Một ngàn năm đô hộ giặc Tàu, trăm năm đô hộ giặc Tây, hai mươi năm nội chiến hằng ngày”rốt cuộc giá trị dân tộc và sản nghiệp quốc gia của mẹ Việt Nam chỉ là một cổ bài cào,để cho Việt Cộng Bắc Việt nướng vào canh bạc với Tầu Cộng,và phải tròng cái ách Thiên Đàng Xã Nghĩa”Tàu cộng cho Việt Nam.
“Có trời mà cũng tại ta…Xin đừng có trách trời xa lẫn gần”-Nguyễn Du- thật đúng cho kẻ tự xưng anh hùng, lại chiến thắng trên đầu nhân dân của mình ngày 30-4-1975 để thiên đàng hóa chủ nghĩa Cộng Sản Tầu Cộng cho Việt Nam.
Đàng Trong Miền Nam,kẻ chiến bại trở thành: bị phân biệt đối xử chế độ “ Ngụy Quân-Ngụy Quyền”là công dân không có thứ hạng đứng sau 54 sắc tộc thiểu số của Việt Nam Cộng Sản vì họ là thành phần phản quốc và sống lưu vong trên chính quê hương mình… Các chiến sĩ,cán chính miền nam bị bắt làm tù binh và chịu nhục hình trong các trại tù cải tạo cộng sản được chôn dấu trong rừng sâu nước độc và khó dược phát hiện của cơ quan,phái đoàn kiểm soát đình chiến về tù binh quốc tế LHQ. Riêng Sĩ quan cải tạo: 165.000 người chết trong trại cải tạo,chưa kể hàng trăm ngàn quân dân cán VNCH và các đảng phái,tôn giáo bị thủ tiêu biệt tích.Do chính phủ Hoa Kỳ không quan tâm đến bạn đồng minh xấu số VNCH.Cũng vì Hoa Kỳ quá ngây thơ và khờ khạo,cứ tin vào lòng nhân đạo của Cộng Sản Bắc Việt,theo tánh phóng khoáng anh hùng ,văn minh lịch sự của nội chiến Bắc Nam Hoa Kỳ năm 1865 giữa Tướng Lee và Tướng Grank,Nam Bắc Khoa Kỳ họ đối xử nhau rất anh hùng mã thượng và tôn kính kẻ bại trận,như anh hùng gặp anh hùng…làm cho cả thế giới đều ngưởng mộ dân tộc Mỹ và tôn sung đại nghĩ dân tộc Hoa Kỳ.Chính cái tính thảo mãn tự cao,và kêu hãnh dân tộc đã giết chết hàng trăm,hàng triệu người Việt bỏ nước ra đi tìm tự do,chết trng lòng biển cả,là lôi lầm của MỸcòn quá tin vào lòng nhân đạo người Cộng Sản Bắc Việt Nam.Hoa kỳ bị phe đồng minh Pháp củng bị thất bại trong trận Điện Biên Phủ 1954.Những người việt theo pháp,bị việt minh bắt làm tù binh,được pháp thương lượng,tạo áp lực lấ ra cho bằng được các tù binh người Việt theo pháp chỉ trong vòng 1-3 tháng đưa về Pháp tái cấu trú lại đơn vị quân sự dã bị tan rả theo hiêp ước Genève 1954.Còn đồng minh VNCH bị cộng sản bắt làm tù binh dến 15-20 năm sau mới được thả ra và cho đ7ịng cư Hoa Kỳ thật là tàn nhẩn và vô nhân đạo,không kém gì Cộng Sản VN.Dân Miền Nam VNCH thường ví von:
“Mỹ Cộng, Việt Cộng bắt tay,
Hai thằng đối tác Việt Nam ăn mày…”
Buồn lắm Việt Nam ơi!.Thân phận tù đày cải tạo,con cháu phải mang theo lý lịch: kẻ thù dân tộc suốt cả 3 đời truyền kiếp.Không dược vào đại học như con em cách mạng cấ sách dến trường;lớn lên dũ tuổi nghĩa vụ,bị bắt đi làm nghĩa vụ quân sự quốc tế,quân sang đánh Campuchia với ý đồ thành lập Cộng Sản Đông Dương của VNCS, hay đi làm nghĩa vụ lao động,thanh niên xung phong đi cày phá bom mìn của “Mỹ Ngụy còn xót lại trong chiến tranh.Và xung phong vào các khu mật cứ VC nằn vùng xưa kia,đầy rẩy chất độc da cam của Mỹ rải xuống diệt cỏ cây để phát hiện hầm bí mật chô giấu vũ khí xăm nhập từ bắ Vô Nam của Việt Cộng GPMN.Hậu quả là con em miền nam chết thay họ và con em cán bộ cộng sản vào đại học và đi du sinh nước Mỹ, mà họ coi là kẻ thù dân tộc!?
Nơi các thành phố và
tỉnh lỵ miền nam,quân dân cán chính VNCH bi cộng sản Bắc Việt vào nam,và đuổi
dân đi kinh tế mới gọi là cải tạo lao động
đối với các tiểu thương về cái tội bốc lột vì ngồi mát ăn bát vàng.Với
mục đích tịch thu nhà cửa, lâu đài ôto của viên chức chính quyền Sài gòn,phân
phát lại cho cán bộ,bộ đội miền bắc vào nam cai quản.Với sự a dua xu nịnh của
bọn cách mạng 30,nằm vùng chỉ điểm cho Việt Cộng miền bắc,tiêu diệt những tổ
chức phản động miền nam,còn muốn quang phục lại quê hương đả mất vào tay cộng
Sản do bọn việt gian cộng hòa: rước rắn về cắn gà nhà!!!
Thực trạng của quân
dân miền nam trong những năm đầu “Giải phóng”,là một vùng bị chiếm đóng,bộ đội
Bắc Việt như một dạo quân Phát xít Nhật càn quét,cướp phá tài sản nhà của dân
lành lao động miền nam như bầy đàn sói dử làm người dân kinh khiếp,bỏ nước tìm
đường vượt thoát ra nước ngoài tìm Tự-Do.Trong nước kẹt lại ông già bà
lão,thương phế binh,cô nhi quả phụ và thiếu nhi quốc gia nghĩa tử,vì chờ đợi
con.cha chồng họ còn nằm trong tù cải tạo biết chừng nào ra!? Và cung vì lẽ họ
thiếu phương tiện ra đi, nên phải gồng mình ở lại, chịu đời đắng cay với Cộng
Sản Bắc Việt trong những khu rừng hoang cỏ cháy, hay cánh đồng bất tận đầy độc
chất màu da cam của Mỹ để lại trong chiến tranh. Anh em cải tạo miền nam thường
ví von,khi thiếu thuốc h1 trong cơn đói lạnh trng tù:
“Gió đưa thuốc cán lên đời,
Thuốc rê ở lại chịu đời đắng cay!”
Miền nam sống trong
địa ngục A Tỳ Cộng Sản, của những kẻ vô thần gọi đó là nhà tù khổng lồ, lớn
nhất thế giới,dể nhốt và cách ly giữa thế giới tư bản Tư-Do và vô sản Cộng
Sản.Cho đến khi thanh lọc hết kẻ thù “Mỹ Ngụy” đến tận 3 đời con cháu và chuyển
hết tài sản trong Nam Về Bắc, chỉ chừa lại khoai- sắn độn cơm.Ngay cả thực phẫm
Bo Bo dành nuôi ngựa và súc vật,người ta cũng phải giành giựt nhau đễ mà
sống.khi đánh tư sản và bần cùng hóa được quân dân miền nam trong chính sách
Cộng sản hóa cho được ngang hàng chuyên chính vô sản miền Bắc. Bắc Việt tuyên
bố: “Kinh qua tư bản và cả nước tiến lên CNXH”,phần lớn cũng nhờ Mỹ gở bỏ cấn
vận và bang giao-1985- nên kinh tế CSVN khởi sắc,và thoát khỏi đói nghèo,mà họ
cho là thành công,tạo dựng nên Thiên Đàng XHCH.VN.
Nghị quyết:
36/NQ-TW. Ngày 26 tháng ba năm 2004 ra đời, chiêu dụ cộng đồng người Việt Quốc
Gia tỵ nạn cộng sản ở Hải Ngoại,hãy gửi tiền về,và đầu tư chất xám về nước làm
ăn sinh sống và tiếp tay CSVN xây dựng thành công Thiên Đàng XHCN.Và cũng không
quên vinh danh Việt Kiều yêu nước, là Khúc ruột ngàn dặm!?,để gửi tiền đô la về
giúp đở thân nhân trong nước,chia sẻ khó khăn với chính quyền CSVN…Với số đô la
9-10 tỷ USD gởi về nước hằng năm của Việt Kiều hải ngoại,chính quyền CSVN chia
chác cho nhau,và gởi theo con cháu du sinh chuyển tiền ra nước ngoài mua dinh
thự,cao ốc luôn cả thị trấn bên Mỹ để kinh doanh và làm bải đáp an toàn khi chế
độ CSVN sụp đổ.
Đánh đổi lại việt
kiều, lợi dụng hai chữ “Yêu nước” của cộng sản ban cho, trở về VN đú đởn với
chùm khế ngọt,cháu ngoan bác Hồ mà chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết đích than
sang tận Hoa Kỳ làm ma cô,ma cạo tiếp thị; “Gái Việt Nam đẹp lắm!”.Ông CT Triết
thật thà bộc trực, gián tiếp nói lên sự thật: Thiên Đàng Xã Nghĩa cộng Sản VN
là lầu xanh,động đỉ,chứa gái,phục vụ tình dục cho cả thế giới mua vui.Thật khốn
nạn,nhục nhả cho quốc thướt thiên hương gái đất Việt anh hùng như bà Trưng,bà
Triệu. Và rất buồn cho khúc ruột ngàn xa xôi không biết tự trọng với chính bản
thân mình làm gì cho tổ quốc,nay trở về trả thù dân tộc một cách hèn hạ trên
than xác đồng bào mình vốn đồng khổ vì chiến bại Miền nam,mà mình phải có trách
nhiệm!?.Họ không xét lại thân phận chiến tranh,là kẻ chiến bại…trở thành ma
cô,đỉ điếm,đầu đường xó chợ,không cửa không nhà,không mãnh đất dung than và
phải sống tạm dung xứ người,mà cộng sản ghép tội phản quốc,nay lại về đầu phục
cộng sản trước mặt thân nhân gia đình và bạn bè chiến hữu cò kẹt lại trong
nước.Hãy nói thẳng ra,những đồng bào sống trong nước,chính là những con tin bị
cộng sản trù dập cho đói nghèo khốn khổ trong phân biệt đối xử liên hệ đến ngụy
quân,ngụy quyền.Làm cho họ phải lầm than.khốn khổ,mới đánh động được tình
thương ruột thịt của việt kiều nước ngoài gửi tiền về giúp đở thân nhân gia
đình họ dể rồi cùng nhau rơi vào cái bẩy nghị quyết 36-TW đảng Cộng SảnVN-Cánh
cửa Thiên Đàng Xã Nghĩa VN- của những kẻ dối lừa phản bội dân tộc; chạy theo
cái ảo ảnh vô thần su2nh bái ảnh tượng HCM làm
giáo chủ “Thiên Đàng Không Tưởng HCM”???
Thiên Đàng Xã Nghĩa Cộng Sản thật quá
nhiểu nhương, đảo lộn tất cả luân thường dạo lý làm người.Người Công Sản vật
chất của cải quý hơn mạng sống đồng loại,và sẵn sang dẩm đạp lên nhau mà
sống,không chút nghĩa tình.Họ vô cảm tính như người sinh từ ông nghiệm và họ
được cấy mô thần kinh là chủ nghĩa vô thần: không cha,không mẹ,vô gia đình và
vô tổ quốc… ngay từ lúc chui ra từ ống nghiệm Thiên Đàng Xã Nghĩa CSVN và được
giáo dục,trang bị kiến thức trường đảng một mớ giáo điều trung thành đảng,như
một robot bị điều khiển bởi đảng,và tôn sung đảng trên mọi thống khổ người
dân.Họ như con vật nghiện từ trường điện tử của máy phát từ Cộng Sản,nên họ sẵn
theo đảng và bảo vệ đảng như con chó robot điện tử.đó mới là công dân nhất
hạng;chỉ có con cháu lãnh đạo TW đảng,và 3,6 triệu đảng viên cùng 6 triệu đoàn
viên thanh niên cộng sản HCM cung là những con robot như thế,để lãnh đạo vững
chắc cho cái Thiên Đàng Vô Thánh Xã Nghĩa VN.
Chúng tôi là quân
dân,cán chính Niền Nam VNCH, trước năm 1975 sống trong chiến tranh tương tàn
dân tộc,chịu lắm cảnh tang thương chết chóc, lại thêm cảnh nồi da xáo thịt,
người dân nghe lời xúi giục VC/GPMN,tổ chức biểu tình phản chiến của các tôn giáo, và các đoàn thể
nhân sĩ trí thức miền nam.ủng hộ MTGPMN được vào hội đàm,ký kết H Đ
Paris/73.chính họ dã phản bội VNCH,và dâm sau lưng chiến sĩ quốc gia,dể có một
ngày hôm nay trở hành Thiên Đàng Xã Nghĩa CSVN và họ sẵn sang chối từ cái thiên
đàng lầm lỗi đó và chấp nhận tiếng Dân Oan đòi lại đất đai,nhà cửa trong cái
thiên đàng chết tiệt nà,để trở về cái thực tại Tự-Do miền nam mà họ đã bán đứng
linh hồn yêu nước cho loài quỷ đỏ Việt Cộng.
Chúng tôi là chiến sĩ bảo vệ Tự-Do miền
nam, nhưng chúng tôi không hưởng những thứ tự do đang nắm trong tay, và phải
trao lại cái quyền tự do người dân được quyền biểu tình phản chiến.Và tự do
phản bội, đâm sau lưng chiến sĩ.Vì quá tự-do, nên xã hội miền nam bấy giờ hổn
loạn bất an, nên trở thành địa ngục trần
gian của thứ tự do này.Tuy nhiên, là trách nhiệm của Tự Do,người chiến sĩ
VNCH không có quyền lựa chọn thiên đàng hay địa ngục.Nhưng vẫn chối từ cái
Thiên Đàng Xã Nghĩa Cộng Sản Việt Nam, đang trói buộc người dân trong
cái nhà tù cộng sản khổng lồ nhất thế giới. Phải chăng 30-4-1975 chính là ngày
phán xét của thượng đế, để thức tỉnh toàn dân và chuộc lại lỗi lầm đã nhằm lẫn
trao Thiên Đàng Xã Nghĩa vào tay CSVN.
NGHỊ QUYẾT 4, CỔ QUAN TÀI ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM
NGHỊ QUYẾT 4-TW, CỔ QUAN TÀI ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM
Bình luận, Mai Nguyễn Huỳnh
St.8872
February 27, 2012
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã ký ban hành
Nghị quyết Hội Nghị lần thứ 4 Ban Chấp hành Trung ương Đảng, khóa XI,ngày 16/1/2012
là ký giấy khai tử;là bản điếu văn chôn sống Đảng
CSVN vào cổ quan tài khi hết thuốc chửa: chỉnh đốn lại Đảng cầm quyền trước sự
mất tin tưởng,khinh miệt của toàn dân từ Bắc chí Nam.
Hành Xử Vô nhân
Bản Dân Tộc, Đảng Cộng Sản VN
Từ ngày Cộng Sản Hà Nội từ Bắc vào Nam
“Giải phóng Sài gòn” đã gây tang thương chết chóc cho đồng bào Miềm Nam Tự Do.
Kẻ trong tù,người vượt biển; gia tài sự sản đều bị cướp sạch đuổi đi vùng kinh
tế mới cải tạo lao động; nhà tan, cửa nát,gia đình ly tán biết nói sao cho vừa!?
bởi lủ người tàn bạo mất tính người còn hơn dạo quân phát xít nhật chiếm đóng
Việt Nam
ngày 30-4-75của Đảng Cộng Sản HCM dược thay danh,đổi họ " CSVN anh hùng."
Phải,vì họ dùng chủ nghĩa anh hùng,nên sống
và làm việc trên tinh thần tự tôn dân tộc trong ảo tưởng chiến thắng,mà đẩy
người dân cả nước vào phe chiến bại Miền Nam! nên rất dể sa vào chủ nghĩa
độc tôn dân tộc cực đoan và đưa đến độc tài đảng trị CSVN như hiện nay.Họ chiến
thắng trên nỗi đau thương dân tộc của họ,và tự cho mình lập công chiến thắng
với đế quốc Nga-Tàu,và để du nhập chủ nghĩa cộng sản ngoại lai vào Việt Nam để
thay máu chủ nghĩa Người Việt Quốc Gia của dân tộc,dã bao đời nay có truyền
thống yêu nước,nay phải đổi lại lòng yêu nước là yêu XHCN/CS.
Đảng
Cộng sản HCM là tiền thân,tiếp nối cho Đảng CSVN bây giờ,nên họ điều hành đất
nước theo phương chân chiến lược độc tài đảng trị rập khuôn mẫu từ phía Trung
Quốc Cộng Sản nhạy qua,nên thiếu tính cách nhân bản của từng địa phương bản địa
đất nước Việt Nam,nên nó trở thành thuộc phiên bản địa của Trung Quốc mở rộng
bờ cõi về phương nam châu á,qua tay thái thú CSVN.thì còn gì quê hương đất nước,con
người Việt Nam!?
Đảng CSVN đã điều hành và cải huấn dân tộc
Việt Nam trong môi trường Xả Hội Chủ
Nghĩa Công Sản,thành chủ nghĩa 3 không -KKK- vô nhân đạo;vô linh hồn và vô tổ
quốc.Không còn biết đến bản lai xứ sở, vô hồn dân tộc và sẵn sàng mất tính
người…là điều phải có và đủ để đưa đất nước con người Việt Nam vào quỷ đạo bành
trướng Tầu cộng như một mắc xích khi gia nhập vào đạo quân Đại Hán bành trướng
Trung Quốc đi viễn chinh đánh xứ người tìm vùng đất hứa đầy lương thực,dầu mỏ,và
làm chủ nhân ông trên toàn thế giới.
Độc tài đảng trị thái thú CSVN học đòi theo
thói chủ nhân ông Tàu Cộng,đôi trị nhân dân mình như kẻ nô lệ chư hầu, Đảng
CSVN nắm tất cả quyền lực bằng điều 4 hiến pháp,trên cả quốc hội,nên được gọi
là Đảng cầm quyền cao nhất nước,nên họ sẵn sàng đàn áp tiếng nói bất khuất nhân
dân chống Tầu cộng và đòi hỏi tự do,dân chủ,nhân quyền và quyền tự chủ,tự quyết
dân tộc.Họ bắt và bỏ đói quân dân Miền Nam để đòi tiền chuộc mạng của thân nhân
nước ngoài có tiền USD đem về cứu giúp người thân còn ở lại.Khi hết tiền tư
túi, riêng tư thì họ cướp lại ruộng đất,nhà cửa và điền trang của dân và cán bộ
đồng chí của họ, được giao đất cho dân khai phá. Và lấy lại những bất động sản
nhà cửa,ruộng vườn không thể mang theo về bắc khi “Giải phóng miền nam” và bán
lại cho dầu tư nước ngoài, lấy tiền cho con du sinh nước ngoài chuyển tiền mua
sắm cao ốc, trang trại làm bải đáp an toàn khi có biến động việt nam,thì có cơ
ngơi dưởng già,vì đã “Hy sinh đời bố củng cố đời con”.
Đảng CSVN được tồn tại suốt 37 năm qua là vì
biết lọi dụng gai cấp vô sản chuyên chinh của Nông dân và Công nhân lao động
làm lực lượng bảo vệ Đảng với phương châm:”làm theo công sức hưởng theo nhu
cầu” là kế sách,chiêu thức lừa người dân sau “Giải phóng” làm phu khuân vác
tiến tài của cải Miền Nam từ ông chủ tư bản củ Sài gòn đem sang ông chủ mới tư
sản Đỏ Hà Nội.Đồng tiền là sự luân chuyển,trao tay từ kẻ này sang kẻ nọ,và nó
không bao giờ từ chối của người cộng Sản Hà Nội qua tay của làm cách mạng nằm
vùng miền nam VN…!?Và ông chủ mới csvn được sự phò tá và củng cố chế độ CS bởi
3,6 triêu đảng viên cộng sản,và 6 triệu đoàn viên thanh niên Cộng Sản HCM;chưa
kể Mặt Trận Tổ Quốc VN là cách tay mặt nối dài của Đảng,làm cơ sở ngoại vi thâu
tóm,triệt tiêu ý chí dân tộc là lòng yêu nước toàn dân, trở thành yêu Xã Hội
Chủ Nghĩa Cộng sản mù quán Việt Nam.
Đảng CSVN sống được và tồn tại đến ngày nay
là bán đất,bán biên Việt Mam một cách vô tội vạ;vô ý thức và vô trách nhiệm với
toàn dân,vì Đảng CSVN đã phản bội lại dân tộc,bán rẻ tiền đồ tổ quốc dân tộc
cho kẻ thù truyền kiếp giặc Tàu phương bắc.Nên họ ký nhượng chủ quyền biên
giới,biển đảo VN, bằng những Hiêp định năm 1999-và 2000, làm thiệt thòi thác
Bản Giốc và núi Lão Sơn, Ải Nam Quan và 6 tỉnh biên giới Việt Trung phải co cụm
lại vì mất đất cho Trung Quốc…Đổi lại Đảng CSVN được Trung cộng hứa bảo vệ tồn
tại đảng Thái Thú CSVN trước áp lực thù địch,phản động nào từ người dân trong
nước đứng lên lật đổ độc tài đảng trị CSVN.Họ khẵng định và quả quyết tuyên
bố:”Thà mất nước hơn là mất Đảng”chớ không theo Mỹ- “Còn nước- nhưng mất Đảng”.
Tiếng Thét Muộn Màng, Lãnh Đạo Đảng Cộng Sản VN
Đứng trước sự tuột dốc;đứt phanh thắng của Đảng
CSVN trước hố sâu vực thẳm và lòng ngao ngán,phản tỉnh của toàn dân trước vận
nước ngả nghiêng dân tộc biết vào tay ai ? ,Tông Bí Thư Nguyễn Phú Trọng thét
lên tiếng nói muộn màng để thay đổi và chỉnh đốn lại Đảng bằng Nghị Quyết 4,
Ban Chấp hành Trung ương , khóa XI,ngày 16/1/2012 nhưng tất cả không thành khi quá muộn,vì Đảng CSVN đi quá đà lao
nhanh vào hố tự sát tập thể không còn lối thoát trước phẩn nộ toàn dân.
Hiện thời, đảng CSVN vẫn còn đu dây qua lại
giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ và đang mất thăng bằng vì bị Mỹ cắt cáp đu dây bằng
chiến thuật,chiến lược “Win-Poil”-học thuyết Hoa Kỳ- trực tiếp đánh thẳng vào
Trung Cộng không qua đối tác chiến lược CSVN.Như vậy VNCS mất hết cơ hội đu dây
và bị lọt hố;mất niềm tin của Trung cộng và Hoa Kỳ,thì CSVN phải dẩy chết trng
nay mai !?nên CSVN phải chỉnh đốn lại đảng,và lấy lại niềm tin với nhân dân đãmất
hết lòng tin lãnh đạo nơi đảng CSVN.
Bây giờ đảng Cộng sản VN phải: “Tự Diễn Biến
hòa bình” để thay đổi màu con tắc kè cho sự tồn vong, sống còn của đảng CSVN,là
bải đáp an toàn trước sự phẩn nộ người dân.
Giải Pháp Hòa
Bình-Tư DoViệt Nam!!!
Người dân trong nước đang tích cực tham gia
tranh đấu cho tự do,nhân quyền,đòi lại quyền tự chủ,tự quyết dân tộc mà công
sản Bắc Việt đã lấy của dân khi chiếm đóng Miền Nam Cộng Hòa-30-4-1975- Vì nơi
đây là giá trị đích thật của nền Tự Do-Hòa Bình chân chính cho toàn dân cả nước
từ Nam chí Bắc Việt Nam,với sự yểm trợ mạnh mẽ của đồng bào hải ngoại Quốc Gia
yêu nước, cùng có sự đồng tình ủng hộ cộng đồng quốc tế cho tự do ,nhân quyền Việt
Nam. Trong đó có sự nổ lực tích cực chủ
động của Hoa kỳ bằng lời kêu gọi công đồng người Viêt tại Hoa Kỳ ký thỉnh
nguyện thư vào trang mạng- Web site- tòa Bạch Ốc của TT Barack Obama từ ngày
8-2 đến 5-3-2012 để TT Obama hội đủ dữ liệu và chí nguyện tự do, dân chủ,hòa
bình dân tộc của cộng đông Việt Nam hải ngoại sống tại Hoa Kỳ; cho Tổng Thống
Hoa Kỳ điều trần trước quốc hội liên bang Hoa kỳ và hội đồng an ninh quốc gia
Mỹ; xin phép được tiếp tục can thiệp vào nội tình Tự Do, Nhân Quyền của Việt Nam, mà Mỹ đã bỏ rơi H Đ Paris/73 có
chứa đầy đủ các chứng cứ và dữ kiện về hòa bình, dân chủ,tự do nhân quyền cho
VN .Có nghĩa là tái lập lại tự do hòa bình Việt Nam bằng hình thức thi hành H Đ
Paris/73 theo công ước quốc tế LHQ và Hoa Kỳ có trách nhiệm về nhân đạo cho
Việt Nam Cộng Hòa-VNCH-,dám hy sinh cho quyền lợi kinh tế Hoa Kỳ; mở cửa thị
trường đông dân Trung Quốc Cộng Sản còn yếu kém nghèo nàn lạc hậu.thì ngày nay
Mỹ phải nhớ ơn 58.183 chiến hữu Hoa Kỳ đã hy sinh trên chiến trường VN,và hơn
2,5 triệu chiến binh VNCH đã hy sinh vì đại Tư Do cho an ninh, hòa bình thế
giới.không lẽ nào phải vĩnh viễn mất đi nền độc lập, hòa bình, tư do dân tộc
cho Việt Nam!!?
Giải pháp hòa bình cho Việt Nam là cấm vận
kinh tế,cắt đứt quan hệ ngoại giao và viện trợ tái thiết chiến tranh,nhân đạo
cho Việt Nam CS.Như Hoa Kỳ cấm vận Miến Điện,độc tải quân phiệt Myama.Có như
thế mới can thiệp trực tiếp vào nội tình và phân hóa nội bộ đảng CSVN,tạo sự
diễn biến hòa bình:thúc đẩy lật đổ chế độ cộng sản của MTGP/MN, và tạo điều
kiện thuận cho toàn dân vùng lên, nổi dậy nắm chính quyền,và tự quyết dân tộc
cho tương lai tư do dân tộc chinh mình trước nguy cơ xăm lược của Tàu Cộng bắc
phương.Và không bao giờ để cộng sản Miền Nam tức MTGPMN lên thay thế cộng sản
Bắc Việt Nam,dù sao họ cũng còn dòng máu Cộng sản luân lưu trong huyết quản
người Việt Miền Nam.
Chúng ta vẫn tin tưởng vào lẽ tất thắng Tự
do dân tộc Việt Nam,vì nó là hằng số tất yếu cho lẽ sống con người do thiêng
liêng trao tặng cho mỗi người chúng ta.Nhưng không trao tặng lầm người cộng Sản
không biết giá trị của tự do,nên họ không bao giờ có hạnh phúc,và họ là kẻ cướp
tự do,hạnh phúc của người khác,dù là dân tộc chính mình.
Huỳnh Mai St.8872
Lời cảm tạ
Xin chân thành cảm tạ đến các cơ quan
truyền thông quốc tế, báo đài và các Độc Giả đã dành mọi điều kiện giúp đỡ;để hoàn
thành quyển sách:SỐNG ĐỂ CHIẾN TRANH…VÀ CHẾT CHO HÒA BÌNH!.Trong hiện tình nhạy
cảm chính trị Việt Nam, nên sách không thể hiện diện, xuất hiện được trong nước.Và để cho
đồng bào tôi,những ai vẫn còn thiết tha với hòa bình,tự-do dân tộc Việt Nam được biết đến!!!
Trân trọng kính
chào
Huỳnh Mai St.8872
Dạ Lệ Huỳnh
Không phải Mỹ ích kỷ, xấu tính mà vấn đề ở đây rằng "có thực mới vực được đạo".
Mỹ phải lo cho dân mình ấm no trước, lúc đó Mỹ mới yên ổn nội bộ mà lo cho thiên hạ.
Giả sử bản thân 1 cá nhân cũng phải thế thôi. Mình phải tốt, phải ổn thì mình mới có khả năng và điều kiện giúp người.