SỐNG ĐỂ CHIẾN TRANH...CHẾT CHO HÒA BÌNH!!!{15}
Ảnh bìa sách:
VÁ
CƠ ĐỒ RÁCHNgày xưa Mẹ vá con manh áo,
Dành dụm đưa con đến học đường;
Ngày nay anh vá cơ đồ rách,
Em tiễn đưa anh tận chiến trường.
(vô danh)
Đây là một diễn đàn sách Tự Do-Dân Chủ, tập
hợp những bài viết và đóng góp của các tác giả và ý kiến độc giả còn quan
tâm,thiết tha đến Tự Do-Dân Chủ và Hòa Bình dân tộc. Và đã tạo nên một quyễn
sách có nguồn sức mạnh thể hiện ý chí toàn dân góp phần xây dựng lại một quê
hương,.đất nước Việt Nam giàu đẹp,thanh bình và hạnh phúc dân tộc. Nếu đạt
thành sở nguyện mai sau cho dân tộc này,là có công đóng góp của qúy Tác giả và
Độc giả trên Diễn Đàn sách này!
Và thú vị rất tuyệt vời, khi đọc lại những
dòng chữ,trang giấy viết có tên tuổi của chính mình, là niềm hãnh diện dân tộc:
Chính là nền đá tảng góp sức kiến tạo lại một Quê Hương Hòa Bình và TỰ-DO Dân
Tộc Việt Nam!!!.Xin
trân trọng và biết ơn các Tác giả và Độc giả biết hy sinh cho đại cuộc Chính
Nghĩa Quốc Gia Dân Tộc…!
X- VIỆT NAM THƯƠNG ĐAU…VÀ BẤT HẠNH!!!
{Ván bài kinh tế, vì quyền lợi các siêu cường thế giới…}
Lời tác giả:
Dòng thời gian có tính tương tục, nối tiếp và không bị gián
đoạn bởi quá khứ,hiện tại cùng tương lai…Và nó nối kết nhau thành nỗi niền
thương nhớ,hành động đã đi qua; dể lại những trang trải cho kết quả hiện tại,và
có quyền ước mơ cho ý hướng tương lai…!
Một khi, ta đã đánh mất cài gì của Tự Do quá
khứ và chịu hậu quả thương đau trong hiện tại của bây giờ!,thì ta mới có kinh
nghiện sống cho một ước mơ hòa bình trong ý hướng tương lai! Và tương lai đó
được ló dạng bình minh trong của ngày Quốc Hận 30-4-1975, sau 37 năm trở lại
trong lòng người Dân- Quân, Cán-Chính Miền Nam VNCH.
30 THÁNG 4 NĂM 1975,
NGÀY QUỐC HẬN CỦA DÂN TỘC VIỆT NAM.
NGÀY QUỐC HẬN CỦA DÂN TỘC VIỆT NAM.
NGUYỄN-HUY HÙNG
Vì áp lực của Hoa Kỳ cắt viện trợ nên ngày 21-4-1975, Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu phải từ chức, nhường cho Phó Tổng thống Trần văn Hương lên thay. Trước khi bàn giao, Tổng Thống Thiệu đã xuất hiện trên màn ảnh của đài vô tuyến truyền hình Saigon, nói chuyện để giã biệt quốc dân đồng bào miền Nam Việt Nam, với những lời nghẹn ngào phân bua là bị đồng minh Hoa Kỳ phản bội.
Ðến lượt tân Tổng Thống Hương cầm quyền, vẫn tiếp tục bị áp lực, nên ngày 25-4-1975, cũng lại phải tuyên bố từ chức, và yêu cầu Quốc hội Việt Nam Cộng Hoà đề cử người thay thế.
Ngày 27-4-1975, một số Dân cử trong Quốc hội chưa di tản, họp nhau lại thảo luận sôi nổi đến tối, và đi đến quyết định cuối cùng là ủy quyền cho Ðại tướng Dương văn Minh làm Tổng thống, để tiếp xúc với Việt cộng tìm giải pháp chấm dứt cuộc chiến.
Sáng sớm ngày 28-4-1975, ký giả Huy Vân (bút hiệu của Trung úy Nguyễn Trung Hoà, đã chết trong trại tập trung Tân Lập, Vĩnh Phú, Bắc Việt, năm 1978) Chủ bút Nhật báo Tiền Tuyến, đã trình cho Tôi (Chủ nhiệm) biết là, có nguồn tin chính xác từ giới thân cận Tướng Dương văn Minh cho hay, hôm nay ông Minh sẽ dùng trực thăng đi thị sát mặt trận Long Khánh, để bí mật tiếp xúc với người đại diện của Cộng sản Bắc Việt.
Buổi chiều cùng ngày 28-4-1975, ông Minh làm lễ nhậm chức, chỉ có mặt 2 vị Ðại sứ Hoa Kỳ và Pháp tham dự. Tối 28-4-1975 ông Minh tuyên cáo trên làn sóng đài phát thanh Saigon, yêu cầu Ðại sứ Hoa Kỳ rút hết nhân viên D.A.O. ra khỏi miền Nam Việt Nam trong vòng 24 tiếng đồng hồ, để ông ta dễ thương thuyết với Cộng sản về giải pháp đình chiến.
Tướng Vĩnh Lộc, tân Tổng Tham mưu trưởng Quân lực VNCH, do Tổng thống Minh bổ nhiệm, xuất hiện trên màn ảnh của đài vô tuyền truyền hình Saigon, kêu gọi quân sĩ vững tâm duy trì kỷ luật tiếp tục chiến đấu, sau khi đã bầy tỏ những lời khinh chê các Tướng, Tá, hèn nhát bỏ quân đào ngũ trốn chạy như chuột.
Ngày 29-4-1975, trực thăng của Hoa Kỳ từ Hạm đội 7 đang hoạt động tại ngoài khơi Thái Bình Dương, bắt đầu dồn dập liên tục bay vào Saigon bốc người di tản, và chấm dứt vào tảng sáng 30-4-1975.
Saigon trong những ngày cuối tháng 4-1975 được đặt trong tình trạng giới nghiêm, tất cả các báo ngưng hoạt động, riêng chỉ có Nhật báo Tiền Tuyến vẫn phát hành hàng ngày, để gửi qua Cơ quan chuyển vận thuộc hệ thống Tiếp vận Quân đội chuyển đến các đơn vị. Việc này thực hiện được là nhờ Trung tướng Trần văn Trung Tổng Cục Trưởng Chiến tranh Chính trị, chỉ thị Cục Tâm lý chiến in hàng đêm, và chuyển sang Tiếp vận gửi đi. Ðại tá Phan Trọng Thiện, Cục Phó Cục Tâm Lý Chiến được lệnh tiếp xúc với Tôi làm việc này. Sau 30 tháng 4, Ðại tá Thiện cũng phải đi tập trung cải tạo. Chúng tôi cùng phải chuyển qua nhiều trại. Ðến năm 1982 đang ở trại Thanh Phong, Như Xuân, Thanh Hoá (nơi có trại Thanh Cầm mà CSVN đã dự tính đem tất cả vợ con tù cải tạo, đến cùng chồng định cư vĩnh viễn ở nơi vùng rừng núi Trường Sơn đó), thì Tôi được chuyển về trại Z30C, Hàm Tân, Thuận Hải, Nam Việt, còn anh Thiện bị chuyển ra vùng Nam Hà, Bắc Việt. Sau khi định cư tỵ nạn tại Hoa Kỳ, Tôi có dịp gặp lại anh Thiện, trong một kỳ họp mặt anh em Hội ái hữu Chiến tranh Chính trị Hải ngoại tại quận Orange, Nam California, nên biết được anh Thiện định cư tại Connecticut, Hoa Kỳ.
Chiều ngày 29-4-1975, đường phố Saigon bỗng dưng nhộn nhịp như vỡ chợ, mặc dù vẫn còn lệnh giới nghiêm. Xe dân sự, xe quân sự đua nhau chạy ngược chạy xuôi vội vã. Người ta đi tìm đến các điểm tập trung theo giấy thông hành di tản riêng quy định từ trước, để chờ trực thăng Mỹ bốc đi. Ðầy nghẹt xe cộ và người bu đông trước Toà Ðại sứ Mỹ ở đường Thống Nhất, và tại Bến Bạch Ðằng cuối đường Tự Do, khu gần Bộ Tư lệnh Hải Quân QLVNCH.
Khu Thị Nghè gần Tân Cảng, đồ hộp thực phẩm đủ loại lấy ở các kho của Mỹ đổ bán đầy đường, rẻ mạt, người ta tranh nhau mua về tích trữ. Những khu có các chung cư người Hoa Kỳ di tản, người ta ùn ùn kéo nhau vào hôi đồ đạc tự do, trước sự chứng kiến của Cảnh sát.
Khoảng 10 giờ ngày 30-4-1975, Dương văn Minh tuyên cáo qua làn sóng Ðài phát thanh Saigon, ra lệnh cho binh sĩ buông súng thôi không chiến đấu nữa, đợi Cách mạng vào bàn giao. Tôi rời Toà báo lái xe chạy sang Tổng cục, không thấy Trung tướng Trung, theo lời nhân viên văn phòng cho biết, Trung tướng được lệnh gọi sang họp bên dinh Tổng Thống.
Tôi lên xe chạy về đón vợ con tìm đường thoát xuống miền Tây, hoặc tìm tầu di tản. Bến Khánh Hội, bến Tân Cảng, không còn tầu. Ðường qua cầu Bến Lức đi miền Tây, đầy nghẹt xe hơi đủ loại đậu nối đuôi nhau dài hàng cây số. Ðường đi Vũng Tầu còn giao tranh nguy hiểm không đi được. Vô kế khả thi, Tôi đành chở vợ con vào trú tạm nhà người quen ở ngay khu bến xe Lục tỉnh, gần Viện Hoá Ðạo, sẵn sàng đón nhận tất cả những điều tồi tệ nhất sẽ đến với mình và vợ con mình.
Khoảng 4 giờ chiều 30-4-1975, không biết từ đâu về, bao nhiêu là đàn ông lực lưỡng nhào lên ngồi đầy trên tất cả các chiếc xe đò đi miền Tây, miền Ðông, nằm ụ tại đó từ những ngày bắt đầu giới nghiêm đến giờ, và yêu cầu các chủ xe chở họ đi miền Tây hoặc miền Ðông. Trong xe hết ghế, người ta ngồi đầy cả trên nóc xe. Hỏi ra mới biết là quân nhân thuộc Trung đoàn đóng ở cầu Bến Lức, đường đi Long An. Sau khi nghe lệnh Dương văn Minh yêu cầu buông súng đợi bàn giao cho Cộng sản, họ đã vứt bỏ quân trang vũ khí xuống sông, rời đơn vị đi tìm đường về quê quán với gia đình, chớ không đợi bàn giao cho Cộng sản như lệnh của ông Tướng phản bội chiến hữu, phản bội nhân dân miền Nam.
Cũng trong lúc đó, từ các ngõ hẻm, một số dân đi theo mấy anh Nhân dân Tự vệ mặc quần áo đen, cột mảnh băng vải đỏ nơi tay áo, lăm lăm cây súng, ùn ùn kéo nhau ra, trèo đại lên các xe GMC quân đội bỏ bên đường, lái đi hôi của tại các Kho hàng của Quân tiếp vụ QLVNCH ở phiá sau Chợ Cá Trần quốc Toản.
Một nhóm khác, gồm đôi ba Nhân dân tự vệ mặc quần áo đen, mang súng của VNCH cấp, cùng mươi lăm người dân lao động khác đeo nơi tay áo trái băng vải đỏ (những người Cách mạng 30 tháng 4), hô hoán kéo nhau ra Bình bông ngã 7, căng biểu ngữ và cờ nửa xanh nửa đỏ, có ngôi sao vàng ở giữa (cờ quân giải phóng miền Nam), đợi đón mừng giải phóng quân vào Thành phố.
Khoảng 5 giờ thì có 1 đoàn xe Molotova, chở mỗi xe chừng dăm bẩy anh Giải phóng quân, mặt non choẹt, xanh lét, búng ra sữa, dáng sợ sệt, ngồi bệt dưới sàn xe, tựa lưng vào nhau, tay ôm chặt khẩu AK của Cộng sản, quay mặt ngơ ngác nhìn lên các tầng lầu 2 bên phố mà đoàn xe chạy qua. Ðứng trên lầu cao nhìn xuống, thấy chẳng khác nào những con ếch ngồi trong đáy thùng thiếc mà người ta đem ra chợ bán vậy. Trông thật đáng tội nghiệp, chẳng thấy tý hào khí nào của những anh hùng giải phóng, kiêu hãnh như các anh Cán bộ Cộng sản Bắc Việt cả.
Big MINH (1) hàng, thế là xong,
Nghe lời tuyên cáo mà lòng nát tan.
Thất thần, cổ nghẹn, lệ tràn,
Tim rung loạn nhịp, thời gian đọng chìm.
Bàng hoàng như gẫy cánh chim,
Không gian đảo lộn, khó tìm lối ra.
Thôi rồi ! mất nước mất nhà,
Bao năm chiến đấu bôn ba ích gì?
Sóng lùa Dân chủ trôi đi,
Tự do biến mất còn chi cuộc đời.
Xuôi tay phó mặc ông Trời,
Chờ coi đảng cướp thị oai thế nào.
Xem bầy phản bội ra sao,
Vinh thân hay cũng phải vào ngục đen.
Cộng Hoà Chiến sĩ chẳng hèn,
Lột Quân trang phục vứt bên lề đường.
Tản đi khắp nẻo Quê hương,
Không hàng Việt Cộng, như phường Big MINH.
_____________________
(1) Hoa kỳ thường gọi Dương văn Minh bằng Big MINH, để phân biệt với Thiếu tướng Trần văn Minh Tư lệnh Quân khu1 có khổ người nhỏ hơn.
1. VIỆT CỘNG XÂM LĂNG HAY GIẢI PHÓNG MIỀN NAM VIỆT NAM VÀO NGÀY 30-4-1975
VIỆT CỘNG XÂM
LĂNG HAY GIẢI PHÓNG MIỀN NAM VIỆT NAM VÀO NGÀY 30-4-1975
Nguyễn Huy Hùng
Trong suốt hơn 2 Thập Niên cuối Thế kỷ 20 cho đến nay, mỗi lần mốc thời gian 30 tháng 4 Dương lịch đến, là một lần nhân dân các nước Tự do Dân chủ trên toàn Thế giới lại phải ngạc nhiên tìm hiểu, không biết tại sao những người cùng dòng giống Tiên Rồng Việt Nam đang sống định cư nơi hải ngoại và trên đất nước Việt Nam, lại bộc lộ hai thái cực VUI =/= BUỒN đối nghịch hẳn nhau? Ở trong nước thì ồn ào kiêu ngạo kỷ niệm Ngày Đại Thắng, còn nơi hải ngoại lại xót xa tổ chức mít tinh tưởng nhớ Ngày Quốc Hận???
Nhưng kể từ ngày 27 tháng 12 năm 2001, sau khi đọc các bản tin bằng Anh ngữ của Thông tấn xã Trung Cộng tại Bắc Kinh và của hãng tin Nhật Bản từ Nam Ninh đưa lên mạng Internet toàn cầu, loan báo sự kiện 2 phái đoàn ngoại giao đại diện cho các bạo quyền Trung Cộng và Việt Cộng sát cánh bên nhau, hân hoan tổ chức Lễ đặt cột mốc đầu tiên tại Móng Cái, để chính thức định lại ranh giới giữa 2 nước Việt Nam và Trung Hoa.
Rồi những ngày tiếp theo, các Cộng đồng người Việt định cư trên toàn Thế giới tổ chức liên tiếp những cuộc biểu tình, chống đối và lên án Đảng và Bạo quyền Việt Cộng đã DÂNG ĐẤT HIẾN BIỂN của Tổ quốc Việt Nam cho quan thầy Trung Cộng, để được quan Thầy che chở yểm trợ cho Đảng đứng vững mà tiếp tục đàn áp bóc lột nhân dân Việt Nam bằng độc đảng chuyên chính tập quyền toàn trị.
Đồng thời, một số nhân sĩ dũng cảm ở trong nước đang dấn thân đấu tranh đòi Tự do Dân chủ Nhân quyền cho Dân tộc Việt Nam, cũng can đảm trình bầy quan điểm của mình để trả lời các cuộc phỏng vấn (giờ chương trình Việt ngữ chuyển qua các làn sóng điện về Việt Nam hàng ngày) của các đài phát thanh lớn ngoại quốc như BBC (Anh), RFI (Pháp), và RFA (Á Châu Tự do của Hoa Kỳ) về các vấn đề biên giới trên đất liền và hải phận trong Vịnh Bắc phần giữa Việt Nam và Trung Hoa.
Và gần hơn nữa, trong năm 2004, Quốc Hội Bù Nhìn (đảng cử dân bầu) của Cộng hoà Xã hội Chủ nghiã Việt Nam đã hội họp theo lệnh của Ban Bí Thư Trung Ương Đảng Việt Cộng, để chính thức phê chuẩn các Hiệp Ước về ranh giới đất liền và hải phận do lãnh tụ đại diện Đảng và bạo quyền Việt Cộng đã lén lút ký với Trung Cộng từ mấy năm về trước, mà cả “Quốc Hội Bù Nhìn” lẫn “Nhân Dân Làm Chủ” đều không hề được Đảng và Nhà Nước thông báo nên chẳng hay biết gì.
Nhờ thế, mọi người mới vỡ lẽ và hiểu rõ ràng lý do tại sao cùng là người Việt Nam, cùng tổ chức kỷ niệm ngày 30 tháng 4 Dương lịch hàng năm, nhưng lại để bầy tỏ hai niềm tâm sự VUI =/= BUỒN trái ngược hẳn nhau như vậy.
NHỮNG AI HỚN HỞ KIÊU NGẠO KỶ NIỆM NGÀY 30-4-1975 LÀ NGÀY ĐẠI THẮNG?
Chỉ có bè lũ khoảng hơn 2 triệu đảng viên Việt Cộng buôn dân bán nước tay sai của Quốc tế Cộng sản nay đã tan rã, và thiểu số thân Cộng theo đóm ăn tàn, cùng những người không thuộc dòng giống Việt Nam nhẹ dạ cả tin, bị bộ máy tuyên truyền của Việt Cộng gian ngoan xảo trá lừa bịp suốt từ khi Thế giới Đại chiến Hai chấm dứt đến nay, mới vui mừng đón chào ngày 30 tháng 4 Dương lịch hàng năm là ngày kỷ niệm công lao GIẢI PHÓNG MIỀN NAM THỐNG NHẤT ĐẤT NƯỚC của Việt Cộng mà thôi.
NHỮNG AI BUỒN HẬN XÓT XA CHO DÂN TỘC VIỆT NAM
VÌ CÁI MỐC THỜI GIAN 30 THÁNG 4 NĂM 1975
Đó là quảng đại quần chúng Việt Nam đang sống ở trong nước, và những người đã phải bỏ tất cả của cải và rời đất nước ra đi định cư tỵ nạn Cộng sản tại các nước Tự do Tư Bản trên toàn Thế giới.
Đó là các Chiến sĩ Việt Nam Cộng hoà và các Chiến sĩ thuộc Thế giới Tự do tiếp tay hỗ trợ nhân dân Việt Nam Cộng Hoà, đã xả thân đứng nơi tuyến đầu chiến đấu chống làn sóng xâm lăng của Cộng sản Quốc tế, do Liên Xô Nga (nay đã tan rã) và Trung Cộng điều khiển bọn tay sai Việt Cộng làm tuyến tiền tiêu xung phong hy sinh xương máu dân tộc Việt để xâm lấn bành trướng, nhằm đạt mục tiêu tối hậu của chúng là thống trị toàn Thế giới bằng Chế độ Vô sản Chuyên chính dã man tàn bạo.
Đó là những người yêu chuộng Tự do Dân chủ Nhân quyền trên Thế giới, đã có kinh nghiệm đau thương sống trong các nước theo chế độ Cộng sản, biết rõ manh tâm tàn bạo vô nhân đạo của Việt Cộng “đồng hội đồng thuyền” với bọn Cộng sản Quốc tế.
Và đó là những Đảng viên Việt Cộng kỳ cựu đã đi theo Hồ Chí Minh phục vụ cho Đảng Việt Cộng và Cộng sản Quốc tế từ hơn 70 năm qua, nay đã thức tỉnh, nhờ “nằm trong chăn mới biết chăn có rận” thấy được rõ mặt thật gian manh xảo quyệt vô xỉ vô luân của bọn Việt Cộng, nên đã và đang can đảm công khai lên tiếng vạch trần những sai trái tội ác “Trời không tha, Đất không dung” của Hồ Chí Minh và đồng bọn Việt Cộng suốt mấy chục năm qua, cũng như kêu gọi mọi người cùng dũng cảm vùng lên sát cánh bên nhau quyết liệt tranh đấu chống Cộng Đảng và Bạo quyền Việt Cộng, để giành lại các quyền Tự do Dân chủ Dân sinh Công bằng Bình đẳng cho toàn thể Dân tộc Việt Nam.
Tất cả những người này buồn hận xót xa, vì ngày 30 tháng 4 năm 1975 là mốc thời gian bất hạnh đen tối nhất cho toàn Dân tộc Việt nam. Suốt từ Ải nam Quan cho đến Mũi Cà mâu, mọi người bị đồng loạt đắm chìm dưới sự cai trị chuyên chính, độc đảng tàn bạo, độc tài vô nhân đạo của bọn Việt Cộng vong nô hiếu sát, theo chủ nghiã Cộng sản Tam Vô (vô Gia đình, vô Tổ quốc, vô Tôn giáo).
Do đó, 30 tháng 4 năm 1975 phải coi là ngày Việt Công xâm lăng đặt ách đô hộ chuyên chính vô sản toàn trị lên đầu lên cổ người dân miền Nam Việt Nam, chớ không phải là giải phóng miền Nam thống nhất đất nước để đem lại ấm no hạnh phúc cho đồng bào như chúng thường tuyên truyền lừa bịp xảo trá.
Sau đây là những sự kiện chứng minh:
Sau khi 4 bên gồm Hoa Kỳ, Việt Nam Cộng Hoà, Việt Cộng Bắc Việt, và tay sai Chính phủ Lâm thời Cộng Hoà miền Nam (hậu thân của Mặt trận giải phóng miền Nam do Việt Cộng nặn ra từ những năm cuối Thập niên 1950 và đầu Thập niên 1960 tại miền Nam) ký kết Hiệp Ước đình chiến tại Paris vào ngày 27 tháng 1 năm 1973 tái lập hoà bình tại Việt Nam, để tiến tới việc hoà hợp, hoà giải dân tộc và tổ chức bầu cử cho toàn dân miền Nam tự do lựa chọn một cách dân chủ chế độ chính trị, thì Hoa Kỳ và các Đồng minh hỗ trợ Việt Nam Cộng Hoà bảo vệ miền Nam (chống lại cuộc chiến xâm lăng do Việt Cộng miền Bắc phát động từ cuối năm 1959 do Liên Xô và Trung Cộng yểm trợ thúc đẩy) đã nghiêm chỉnh thi hành, rút hết quân ra khỏi miền Nam.
Ngược lại, Việt Cộng miền Bắc lại được sự hỗ trợ mạnh mẽ hơn của Liên Xô Nga và Trung Cộng về mọi mặt trang bị đạn dược vũ khí tối tân và cố vấn chuyên nghiệp, công khai vi phạm Hiệp Ước, xua quân vượt Vĩ tuyến 17 và từ các hậu cứ đặt trên đất các nước Cộng sản Lào, Campuchia, tấn công lấn đất giành dân của Việt Nam Cộng Hoà ngày một mạnh mẽ hơn. Cuộc chiến quy mô ồ ạt hung bạo sau cùng phát khởi từ cuối năm 1974, kéo dài đến ngày 30-4-1975 thì Việt Cộng Bắc Việt làm chủ toàn thể miền Nam Việt Nam.
Ngay sau khi chiếm được toàn lãnh thổ miền Nam Việt Nam, Việt Cộng đã theo lệnh các quan thầy Liên Xô và Trung Cộng thi hành chính sách tiêu diệt giai cấp và bần cùng hoá nhân dân miền Nam bằng nhiều hình thức, để cả 2 miền Nam Bắc cùng nghèo đói như nhau mà cùng “tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên Xã hội Chủ nghiã”:
1.- Trả thù phe thua trận:
Trục xuất tất cả thương bệnh binh Quân lực Việt Nam Cộng hoà, không cần quan tâm đến hiện trạng bệnh tình nặng nhẹ cơ thể còn nguyên vẹn đi đứng được, hay đã bị giải phẫu mất tay chân đui mù đang nằm liệt giường, phải ra khỏi các cơ sở Y tế, Quân Y Viện, Tổng Y Viện, Dân Y Viện trên toàn miền Nam Việt Nam ngay tức khắc.
Bắt tất cả những người (cả Nam lẫn Nữ) đã từng công khai chiến đấu chống Cộng sản bằng súng đạn hoặc bằng bút mực, gồm: quân nhân các cấp thuộc Quân lực Việt Nam Cộng hoà, viên chức hành chánh, giáo chức, truyền thông báo chí, văn nghệ sĩ, tu sĩ có tư tưởng lập trường không chấp nhận ý thức hệ Cộng sản, và tất cả các doanh gia thương xí nghiệp tư nhân cũng bị coi là Tư sản mại bản, đem giam cầm đầy đọa trong các trại tập trung để cải tạo tư tưởng, bằng các bài học nhồi sọ thực hiện đấu tranh giai cấp đến khủng hoảng tinh thần trở thành ngơ ngẩn khùng điên, bằng lao động khổ sai đến kiệt sức chết vì thiếu ăn, bệnh hoạn không thuốc chữa.
Đây là chính sách tiêu diệt các giai cấp đối nghịch với tập đoàn Việt Cộng, một hình thức tù không án, lưu đầy hành hạ cực nhục cả tinh thần lẫn vật chất cho chết lần mòn nơi rừng thiêng nước độc (theo di chúc để lại trước khi chết của Hồ Chí Minh, học đòi của các quan thầy Stalin, Mao Trạch Động), tàn bạo hiểm độc gấp trăm ngàn lần hơn cả thời Thực dân Pháp đô hộ.
2.- Cướp nhà và đồ đạc gia dụng.
Buộc dân chúng thành thị, đặc biệt là vợ con những người liệt kê trong trường hợp trên đây, phải rời bỏ nhà riêng tại thành phố cho nhà nước quản lý (chia cho các cán bộ của Đảng) mà bồng bế nhau với 2 bàn tay trắng vào rừng sâu và các vùng đầm ngập xình lầy, khai phá thành lập các “khu kinh tế mới” theo chính sách san bằng giai cấp, diệt Tư sản kẻ thù của giai cấp Vô sản. Chính sách này nhằm tiến tới việc xây dựng một xã hội mới “xã hội chủ nghiã”, không ai còn tư hữu, tất cả là của tập thể do Nhà Nước tập trung quản lý, khẩu phần ăn hàng ngày và mọi nhu cầu khác cho mỗi người được quy định tùy theo kết quả lao động cá nhân đạt được do Hợp tác xã ghi công hàng ngày. Đây là chính sách cai trị bằng Chuyên chính Vô sản (điều khiển cưỡng bức người khác phải tuân lệnh bằng áp lực bao tử và cường quyền) rập khuôn theo Trung Cộng và các nước Cộng sản do Liên Xô Nga lãnh đạo. Con người chỉ là công cụ lao động (nô lệ) của Nhà nước Xã hội Chủ nghiã (tập đoàn chủ nhân ông phong kiến thực dân quân phiệt mới).
3.- Tước đoạt tài sản của quảng đại quần chúng, bằng các chiến dịch “đánh tư sản mại bản”, quốc hữu hoá các công ty doanh thương tư nhân, xí nghiệp tư nhân, các Trường Tư thục, các đất đai cơ sở xã hội y tế và dòng tu riêng của các Tôn giáo, giải tán các chợ và các tiệm buôn bán lẻ tư nhân, lấy tất cả ruộng đất tư của điền chủ và nông dân, để tập trung vào các Hợp tác xã do Nhà Nước quản trị chi phối độc quyền. Tất cả tiền và quý kim của tư nhân gửi trong các Ngân hàng Công cũng như Tư đều bị tước đoạt không hoàn trả, dù có đủ giấy tờ chứng minh là sở hữu chủ.
4.- Tiêu hủy tất cả các loại văn hoá phẩm (giáo khoa, lịch sử, văn học, nghệ thuật, ca nhạc, khoa học, khảo cứu kỹ thuật…) viết bằng Việt ngữ và ngoại ngữ đang lưu hành tại miền Nam Việt Nam từ nhiều thời đại qua, mà Việt Cộng gán cho cái tội là “văn hoá phẩm phản động đồi trụy” của chế độ Ngụy để lại. Nếu ai lưu trữ sẽ bị đưa ra truy tố trước “Toà án nhân dân” xét xử và gán cho tội “phản động” phải đi cải tạo tư tưởng trong các trại tập trung. Chính sách tiêu hủy các sản phẩm văn hoá này được Việt Cộng phát động thực hiện bắt đầu từ ngày 20-8-1975 tại toàn miền Nam Việt Nam, đúng hệt chính sách đốt sách giết trí thức của Tần Thỉ Hoàng thời phong kiến xa xưa ở bên Tầu, và của Mao Trạch Đông thực hiện trên đất nước Trung Hoa trong hậu bán Thế kỷ thứ 20.
5.- Cưỡng bức cướp tiền để toàn dân trở thành vô sản.
Bất thần vào sáng sớm ngày 18-9-1975, Nhà Nước Việt Cộng ban hành lệnh đổi tiền “khẩn trương” và phải hoàn tất nội trong một ngày trên cả nước. Giá biểu quy định một đồng bạc Việt Nam Dân chủ Cộng hoà miền Bắc (tờ giấy lộn in hình Hồ Chí Minh) không được một nước nào trên Thế giới công nhận, lấy 500 đồng bạc Việt Nam Cộng Hoà tại miền Nam được Ngân Hàng Thế Giới công nhận vì có vàng bảo chứng, và đang được lưu hành có giá trị hối đoái với Tiền tệ của tất cả các nước trên khắp Thế giới.
Số tiền mỗi gia đình (hộ) mang đến “đăng ký” đổi tại Ngân Hàng không bị hạn chế, nhưng chỉ được nhận lại tối đa là 200 đồng tiền Hồ. Số sai biệt còn lại Nhà Nước cất giữ giùm. Sau này, mỗi khi có nhu cầu cần dùng bao nhiêu thì phải xin Phường Xã nơi mình cư ngụ cấp giấy chứng nhận đem nộp, mới được cứu xét cho lãnh ra hay không. Nhưng thực tế, không những chẳng ai lấy lại được đồng nào, mà lại còn bị theo dõi điều tra vặn hỏi buộc phải khai báo nguồn gốc từ đâu mà có… Hậu quả sau cùng là “tiền mất tật mang”, đi tập trung cải tạo vì một tội phản động nào đó, mà bản thân không hề làm.
6.- Vơ vét tẩu tán của công.
Tất cả máy móc dụng cụ của cải kho tàng của các Công sở hành chánh, các đơn vị Quân lực Việt Nam Cộng hoà, đều bị bọn thủ lãnh Quân đội và Cán bộ hành chánh của Việt Cộng xâm lăng chiếm đoạt làm của riêng và chuyển tải về miền Bắc. Đặc biệt mấy chục tấn vàng và rất nhiều tiền mặt lưu trữ tại kho Ngân khố Trung Ương của Việt Nam Cộng hoà tại Saigon, thì bị bọn lãnh tụ cao cấp của Trung Ương Đảng Việt Cộng cướp đoạt để chia nhau. Rồi lại tiếp tục tham nhũng vơ vét của công suốt mấy chục năm qua, nay đã trở thành tập đoàn Tư bản Đỏ có hàng nhiều triệu Đô La Mỹ gửi ngân hàng nước ngoài, sống phè phỡn “hủ hoá”, vợ nọ con kia đầy đàn đầy đống, trong khi quảng đại quần chúng vẫn đói nghèo cực nhục vất vả đêm ngày.
7.- Đặt cả 2 miền Nam Bắc dưới quyền cai trị độc tôn của Đảng.
Vào khoảng cuối năm 1975, Cộng sản Bắc Việt mới lộ mặt thật gian xảo, ra nghị quyết giải tán Mặt trận Giải phóng miền Nam và Chính phủ Cộng hoà Lâm thởi miền Nam (công cụ tay sai do Việt Cộng đẻ ra từ những năm cuối Thập niên 1950 sang đầu Thập niên 1960), để sát nhập cả 2 miền Nam Bắc thành một nước Cộng Hoà Xã hội Chủ nghiã Việt Nam, dưới quyền lãnh đạo độc tôn của bọn lãnh tụ chuyên chính vô sản Việt Cộng tại Hà Nội. Giống y như hồi cuối năm 1945 sang đầu năm 1946, các đảng chính trị Quốc gia Nhân bản trong Chính phủ Liên Hiệp (Quốc, Cộng) đã bị Hồ Chí Minh phản bội tiêu diệt để Việt Cộng chiếm độc quyền cai trị đất nước vậy.
Nhờ sự kiện này, những người tập kết ra Bắc theo các điều quy định bởi Hiệp định Genève 1954, hoặc nghe lời tuyên truyền xảo quyệt đi theo Việt Cộng hoạt động trong các tổ chức nói trên tại miền Nam, mới vỡ mộng biết mình đã bị lừa gạt. Người nào có đảm lược dám khẳng khái chống đối, tùy theo từng trường hợp khác nhau đều bị xa thải bằng biện pháp cho “phục viên non” (về hưu sớm hơn hạn tuổi ấn định), hoặc bị Đảng gài bẫy cho “hủ hoá”, “biến chất”… để “kỷ luật” tước đảng tịch và bắt đi tập trung cải tạo vô thời hạn như Ngụy quân Ngụy quyền và Tư sản mại bản.
Chính sách phi nhân bạc nghiã trắng trợn này của Việt Cộng, đã khiến cho nhiều Đảng viên trung kiên theo Cộng sản từ nhiều năm về trước phải sững sờ hoang mang thất vọng, nhưng đành ngậm tăm chẳng dám hé răng. Những kẻ nhát gan này, âm thầm tiêu cực “cố chịu đấm ăn xôi” tiếp tục a tòng với bọn Việt Cộng xâm lược vơ vét của cải của nhân dân tại miền Nam để làm giầu, tận hưởng cho bõ những ngày chịu đói cực trong rừng núi xa gia đình thân quyến. Hiện nay bọn này đã trở thành Tư bản Đỏ.
Nhưng, cũng có những người can đảm dám công khai phản đối bầy tỏ suy nghĩ của mình bằng nhiều hình thức khác nhau. Chẳng hạn như, Nữ văn sĩ Dương Thu Hương gốc miền Bắc, tình nguyện vượt Trường Sơn chịu đựng gian khổ nhiều năm để giải phóng miền Nam, sau khi vào tới Saigon thấy nếp sống sung túc dư giả văn minh của quảng đại quần chúng miền Nam, mới thấy mình bị bộ máy truyên truyền của Đảng Quang Vinh lừa bịp bấy lâu nay, và đã có nhận xét đại ý rằng: “cuộc sống sung túc dư thừa của đồng bào Nam Bộ, chính là cái thiên đường mà Đảng Cộng sản Việt Nam và nhân dân miền Bắc mơ tưởng từ mấy chục năm qua chưa đạt được…”.
Đến khoảng thời gian giữa Thập niên 1980 Nguyễn văn Linh làm Tổng Bí Thư Đảng Việt Cộng, để cứu nguy cho Đảng khỏi bị suy tàn vì các dòng thác chỉ trích khởi phát từ nội bộ đảng, đã phải vội vã học đòi quan thầy Liên Xô Nga Gorbachew, chủ trương “mở cửa”, “đổi mới”, “cởi trói văn nghệ”, cho mọi người dân được phép “nói thật nói thẳng” góp ý kiến giúp Đảng và Nhà Nước “những việc cần làm ngay” để hoàn chỉnh đường lối cai trị tốt hơn, nên Dương Thu Hương đã sốt sắng thực tình đóng góp ý kiến của mình trong Đại hội văn nghệ sĩ tại Hà Nội, và sau đó cho ra đời những cuốn tiểu thuyết vạch trần những xấu xa của chế độ, đã bị phe bảo thủ chống đối mãnh liệt đến nỗi Nguyễn văn Linh lại phải chấm dứt “chính sách cởi trói” để trói trở lại chặt chẽ hơn. Hậu quả là, Dương Thu Hương cùng nhiều người cùng chí hướng, lỡ thẳng thắn ngay tình “nói thật nói thẳng” qua những truyện ngắn hoặc kiến nghị phổ biến trên “báo, đài”, đã bị Đảng kiểm điểm “kỷ luật” bằng đọa đầy trong các trại cải tạo, hoặc bị quản chế kỳ thị đối xử cho phải “sống dở chết dở” tại nơi sinh quán cho đến chết trong đói nghèo bệnh hoạn.
8.- Thanh toán nợ vay các nước Xã hội Chủ nghiã anh em, để điều hành cuộc chiến “ý thức hệ” và “huynh đệ tương tàn” suốt 30 năm (1945-1975).
Sau 30-4-1975, không còn chiến tranh trên đất nước Việt Nam, toàn khối Cộng sản Quốc tế ngưng viện trợ cho Việt Cộng, và bắt đầu đòi nợ các khoản đã giúp Việt Cộng bằng vũ khí đạn dược quân trang dụng thực phẩm thuốc men để thúc đẩy cuộc chiến suốt mấy chục năm trời.
Không có “ngoại tệ mạnh” (ĐôLa của Mỹ, Rúp của Liên Xô, Franc của Pháp, Sterling của Anh...) để trả nợ theo yêu cầu của các nước Xã hội Chủ nghiã anh em chủ nợ, nên Việt Cộng phải xuất khẩu lao động (người) và các sản phẩm nông ngư lâm nghiệp, thủ công nghiệp, nguyên liệu khoáng chất của đất nước sang các nước chủ nợ để thế trừ dần. [Toàn Thế giới biết được việc này, nhờ các bản tin của các hãng thông tấn Tây phương loan tải vào hồi cuối năm 2001, khi Vladimir Putin Tổng thống Liên Bang Nga sang thăm Việt nam, đã tuyên bố bằng lòng xoá bỏ không đòi 8 Tỷ trong số 10 Tỷ tiền nợ do Liên Xô Viết đã cho Việt Cộng vay trong thời gian chiến tranh.]
Cũng nhờ thế, mà toàn dân tộc Việt Nam mới nhận ra được mánh lới tuyên truyền xảo trá gian manh của Hồ Chí Minh và đồng bọn Việt Cộng từ trước đến nay. Sự thật đã được phơi bầy ra ánh sáng, không phải Liên Xô Nga và Khối Cộng sản Quốc tế giúp đỡ viện trợ không bồi hoàn cho Việt Cộng duy trì cuộc chiến suốt mấy chục năm trời như Hồ Chí Minh và Việt Cộng thường rêu rao. Mà các nước Cộng sản anh em chỉ cho Việt Cộng vay để điều hành cuộc chiến đến hồi kết thúc thì phải trả nợ.
Thật là khốn khổ cho nhân dân Việt nam, sau mấy chục năm bị “Bác” và “Đảng” lừa bịp hy sinh xương máu trong cuộc chiến “huynh đệ tương tàn” không cần thiết, nay đã có hoà bình trên đất nước lại bị buộc phải tiếp tục đổ mồ hôi nước mắt ra lao động cực khổ để trả nợ thay cho “Đảng quang vinh anh hùng”, mà thật ra chỉ là bọn Mafia quân phiệt Thực dân mới tàn bạo vô nhân đạo trên đất nước Việt Nam.
Để kết luận,
Các sự kiện chứng minh còn có thể viết cả ngàn trang chưa hết. Nhưng, người viết nghĩ rằng chỉ cần trình bầy một số điều nổi bật nhất trên đây thôi, cũng đủ cho mọi người thấy rằng Việt Cộng chính là tay sai của Liên Xô Nga và Trung Cộng dùng bạo lực xâm lăng cướp đất đai, cướp của cải tư hữu, áp đặt mọi người dân miền Nam phải chịu chung số phận với người dân miền Bắc, đã bị Việt Cộng đè đầu cưỡi cổ từ sau cái gọi là “cách mạng tháng 8-1945” trở đi, chớ không phải giải phóng miền Nam thống nhất đất nước đem lại ấm no hạnh phúc cho dân chúng như Việt Cộng đã rao truyền.
Hơn ba mươi năm đã qua đi, Việt Cộng đã sửa sai đổi mới nhiều lần, nhưng vì lúc nào cũng vẫn “đại ngoan cố” giữ độc đảng cai trị, học làm kinh tế thị trường nhưng ghép cái đuôi “theo định hướng xã hội chủ nghiã” không tưởng, nên đời sống quảng đại quần chúng vẫn khốn cùng thiếu ăn thiếu mặc thiếu thuốc men… Cơ quan thống kê của Liên Hiệp Quốc đã xếp Cộng hoà Xã hội Chủ nghiã Việt Nam vào danh sách hơn một chục nước nghèo đói, chậm tiến, độc tài tham nhũng, tệ đoan xã hội xa đọa nhất Thế giới.
Thế mà, lúc nào Đảng và bạo quyền Việt Cộng cũng huyênh hoang hãnh diện là nhờ “Đảng Quang vinh, anh hùng vô địch” mà Việt Nam mới được là nước xuất khẩu gạo nhiều nhất nhì Thế giới. Nhưng, hàng năm các lãnh tụ của “Đảng Quang Vinh” vẫn phải chi phí công quỹ thay nhau ra nước ngoài, khom lưng cúi đầu gục mặt lì lợm uốn lưỡi xin viện trợ của các nước Tư bản giúp cho “xoá đói giảm nghèo”.
Ngoài ra, Đảng còn khoe khoang “là người tiên phong của giai cấp công nông” để lãnh đạo đất nước, thế mà từ năm 2006 đến nay ở trong nước đang có các cuộc đình công của công nhân các xí nghiệp Ngoại quốc và Quốc doanh, đòi tăng lương và quyền sống tối thiểu tương xứng với công sức lao động của mình. Các nông dân bị cán bộ chính quyền địa phương cưỡng bức cướp nhà đất một cách oan ức, phải giắt nhau lên Hànội khiếu kiện với Nhà Nước, nhưng không được giải quyết, còn bị Công An Nhân Dân bắt bớ giam cầm theo luật rừng, vi phạm trầm trọng Hiến Pháp do chính bạo quyền Việt Cộng đẻ ra nhưng không bao giờ tôn trọng thực thi.
Nhiều nhóm Nhân sĩ và Tu sĩ thấy sự bất công trong xã hội do sự cai trị chuyên chính độc tài của Nhà Nước ngày một quá đáng, nên đã dũng cảm bằng đường lối hoà bình bất bạo động, lên tiếng đóng góp ý kiến xin Nhà Nước cải tiến phương thức cai trị để cho quảng đại quần chúng có được các quyền căn bản của con người cần được hưởng trong một nước độc lập. Nhưng. Các đề nghị này không những không được đáp ứng, mà những người dũng cảm lên tiếng còn bị đàn áp bắt bớ giam cầm hành hạ, kết tội bằng những bản án ghép buộc vô lý như: “lợi dụng tự do dân chủ âm mưu lật đổ chính quyền, làm gián điệp, gây chia rẽ phá sự đoàn kết dân tộc…”
Các sự thật này đã phơi bầy rõ ràng mặt thật xảo quyệt của Đảng Việt Cộng là bọn phong kiến thực dân quân phiệt mới, đang cấu kết với gìới Tư bản trong nước (chính là các Đảng viên Việt Cộng các cấp và thân quyến) và Tư bản ngoài nước để bóc lột sức lao động của công nhân, chớ không phải là Đảng Cách mạng vì dân vì nước!!!
Mong lắm thay.
Hỡi Nhân loại yêu chuộng Tự do Dân chủ tôn trọng Nhân quyền trên toàn Thế giới!
Hơn 80 triệu công dân Việt Nam đã và đang phải sống cuộc đời nô lệ đói nghèo khổ nhục dưới ách cai trị bóc lột bạo tàn của Việt Cộng từ hơn nửa Thế kỷ nay rồi, xin Quý Vị hãy vì lòng nhân đừng tiếp tay hà hơi cho bạo quyền Việt Cộng vững bền lâu hơn nữa, hãy tạo cơ hội giúp cho Dân tộc Việt Nam có môi trường hoàn cảnh thuận lợi vùng lên lật đổ bạo quyền Việt Cộng giành lại Tự do Dân chủ Nhân quyền, để họ có được cuộc sống ấm no hạnh phúc mà “con người vốn sinh ra bình đẳng” được quyền hưởng. Như Quý vị đã từng hỗ trợ hủy diệt cái nôi Cộng sản Liên Xô và Đông Âu vào cuối Thế kỷ 20!
Nguyễn Huy Hùng
Trong suốt hơn 2 Thập Niên cuối Thế kỷ 20 cho đến nay, mỗi lần mốc thời gian 30 tháng 4 Dương lịch đến, là một lần nhân dân các nước Tự do Dân chủ trên toàn Thế giới lại phải ngạc nhiên tìm hiểu, không biết tại sao những người cùng dòng giống Tiên Rồng Việt Nam đang sống định cư nơi hải ngoại và trên đất nước Việt Nam, lại bộc lộ hai thái cực VUI =/= BUỒN đối nghịch hẳn nhau? Ở trong nước thì ồn ào kiêu ngạo kỷ niệm Ngày Đại Thắng, còn nơi hải ngoại lại xót xa tổ chức mít tinh tưởng nhớ Ngày Quốc Hận???
Nhưng kể từ ngày 27 tháng 12 năm 2001, sau khi đọc các bản tin bằng Anh ngữ của Thông tấn xã Trung Cộng tại Bắc Kinh và của hãng tin Nhật Bản từ Nam Ninh đưa lên mạng Internet toàn cầu, loan báo sự kiện 2 phái đoàn ngoại giao đại diện cho các bạo quyền Trung Cộng và Việt Cộng sát cánh bên nhau, hân hoan tổ chức Lễ đặt cột mốc đầu tiên tại Móng Cái, để chính thức định lại ranh giới giữa 2 nước Việt Nam và Trung Hoa.
Rồi những ngày tiếp theo, các Cộng đồng người Việt định cư trên toàn Thế giới tổ chức liên tiếp những cuộc biểu tình, chống đối và lên án Đảng và Bạo quyền Việt Cộng đã DÂNG ĐẤT HIẾN BIỂN của Tổ quốc Việt Nam cho quan thầy Trung Cộng, để được quan Thầy che chở yểm trợ cho Đảng đứng vững mà tiếp tục đàn áp bóc lột nhân dân Việt Nam bằng độc đảng chuyên chính tập quyền toàn trị.
Đồng thời, một số nhân sĩ dũng cảm ở trong nước đang dấn thân đấu tranh đòi Tự do Dân chủ Nhân quyền cho Dân tộc Việt Nam, cũng can đảm trình bầy quan điểm của mình để trả lời các cuộc phỏng vấn (giờ chương trình Việt ngữ chuyển qua các làn sóng điện về Việt Nam hàng ngày) của các đài phát thanh lớn ngoại quốc như BBC (Anh), RFI (Pháp), và RFA (Á Châu Tự do của Hoa Kỳ) về các vấn đề biên giới trên đất liền và hải phận trong Vịnh Bắc phần giữa Việt Nam và Trung Hoa.
Và gần hơn nữa, trong năm 2004, Quốc Hội Bù Nhìn (đảng cử dân bầu) của Cộng hoà Xã hội Chủ nghiã Việt Nam đã hội họp theo lệnh của Ban Bí Thư Trung Ương Đảng Việt Cộng, để chính thức phê chuẩn các Hiệp Ước về ranh giới đất liền và hải phận do lãnh tụ đại diện Đảng và bạo quyền Việt Cộng đã lén lút ký với Trung Cộng từ mấy năm về trước, mà cả “Quốc Hội Bù Nhìn” lẫn “Nhân Dân Làm Chủ” đều không hề được Đảng và Nhà Nước thông báo nên chẳng hay biết gì.
Nhờ thế, mọi người mới vỡ lẽ và hiểu rõ ràng lý do tại sao cùng là người Việt Nam, cùng tổ chức kỷ niệm ngày 30 tháng 4 Dương lịch hàng năm, nhưng lại để bầy tỏ hai niềm tâm sự VUI =/= BUỒN trái ngược hẳn nhau như vậy.
NHỮNG AI HỚN HỞ KIÊU NGẠO KỶ NIỆM NGÀY 30-4-1975 LÀ NGÀY ĐẠI THẮNG?
Chỉ có bè lũ khoảng hơn 2 triệu đảng viên Việt Cộng buôn dân bán nước tay sai của Quốc tế Cộng sản nay đã tan rã, và thiểu số thân Cộng theo đóm ăn tàn, cùng những người không thuộc dòng giống Việt Nam nhẹ dạ cả tin, bị bộ máy tuyên truyền của Việt Cộng gian ngoan xảo trá lừa bịp suốt từ khi Thế giới Đại chiến Hai chấm dứt đến nay, mới vui mừng đón chào ngày 30 tháng 4 Dương lịch hàng năm là ngày kỷ niệm công lao GIẢI PHÓNG MIỀN NAM THỐNG NHẤT ĐẤT NƯỚC của Việt Cộng mà thôi.
NHỮNG AI BUỒN HẬN XÓT XA CHO DÂN TỘC VIỆT NAM
VÌ CÁI MỐC THỜI GIAN 30 THÁNG 4 NĂM 1975
Đó là quảng đại quần chúng Việt Nam đang sống ở trong nước, và những người đã phải bỏ tất cả của cải và rời đất nước ra đi định cư tỵ nạn Cộng sản tại các nước Tự do Tư Bản trên toàn Thế giới.
Đó là các Chiến sĩ Việt Nam Cộng hoà và các Chiến sĩ thuộc Thế giới Tự do tiếp tay hỗ trợ nhân dân Việt Nam Cộng Hoà, đã xả thân đứng nơi tuyến đầu chiến đấu chống làn sóng xâm lăng của Cộng sản Quốc tế, do Liên Xô Nga (nay đã tan rã) và Trung Cộng điều khiển bọn tay sai Việt Cộng làm tuyến tiền tiêu xung phong hy sinh xương máu dân tộc Việt để xâm lấn bành trướng, nhằm đạt mục tiêu tối hậu của chúng là thống trị toàn Thế giới bằng Chế độ Vô sản Chuyên chính dã man tàn bạo.
Đó là những người yêu chuộng Tự do Dân chủ Nhân quyền trên Thế giới, đã có kinh nghiệm đau thương sống trong các nước theo chế độ Cộng sản, biết rõ manh tâm tàn bạo vô nhân đạo của Việt Cộng “đồng hội đồng thuyền” với bọn Cộng sản Quốc tế.
Và đó là những Đảng viên Việt Cộng kỳ cựu đã đi theo Hồ Chí Minh phục vụ cho Đảng Việt Cộng và Cộng sản Quốc tế từ hơn 70 năm qua, nay đã thức tỉnh, nhờ “nằm trong chăn mới biết chăn có rận” thấy được rõ mặt thật gian manh xảo quyệt vô xỉ vô luân của bọn Việt Cộng, nên đã và đang can đảm công khai lên tiếng vạch trần những sai trái tội ác “Trời không tha, Đất không dung” của Hồ Chí Minh và đồng bọn Việt Cộng suốt mấy chục năm qua, cũng như kêu gọi mọi người cùng dũng cảm vùng lên sát cánh bên nhau quyết liệt tranh đấu chống Cộng Đảng và Bạo quyền Việt Cộng, để giành lại các quyền Tự do Dân chủ Dân sinh Công bằng Bình đẳng cho toàn thể Dân tộc Việt Nam.
Tất cả những người này buồn hận xót xa, vì ngày 30 tháng 4 năm 1975 là mốc thời gian bất hạnh đen tối nhất cho toàn Dân tộc Việt nam. Suốt từ Ải nam Quan cho đến Mũi Cà mâu, mọi người bị đồng loạt đắm chìm dưới sự cai trị chuyên chính, độc đảng tàn bạo, độc tài vô nhân đạo của bọn Việt Cộng vong nô hiếu sát, theo chủ nghiã Cộng sản Tam Vô (vô Gia đình, vô Tổ quốc, vô Tôn giáo).
Do đó, 30 tháng 4 năm 1975 phải coi là ngày Việt Công xâm lăng đặt ách đô hộ chuyên chính vô sản toàn trị lên đầu lên cổ người dân miền Nam Việt Nam, chớ không phải là giải phóng miền Nam thống nhất đất nước để đem lại ấm no hạnh phúc cho đồng bào như chúng thường tuyên truyền lừa bịp xảo trá.
Sau đây là những sự kiện chứng minh:
Sau khi 4 bên gồm Hoa Kỳ, Việt Nam Cộng Hoà, Việt Cộng Bắc Việt, và tay sai Chính phủ Lâm thời Cộng Hoà miền Nam (hậu thân của Mặt trận giải phóng miền Nam do Việt Cộng nặn ra từ những năm cuối Thập niên 1950 và đầu Thập niên 1960 tại miền Nam) ký kết Hiệp Ước đình chiến tại Paris vào ngày 27 tháng 1 năm 1973 tái lập hoà bình tại Việt Nam, để tiến tới việc hoà hợp, hoà giải dân tộc và tổ chức bầu cử cho toàn dân miền Nam tự do lựa chọn một cách dân chủ chế độ chính trị, thì Hoa Kỳ và các Đồng minh hỗ trợ Việt Nam Cộng Hoà bảo vệ miền Nam (chống lại cuộc chiến xâm lăng do Việt Cộng miền Bắc phát động từ cuối năm 1959 do Liên Xô và Trung Cộng yểm trợ thúc đẩy) đã nghiêm chỉnh thi hành, rút hết quân ra khỏi miền Nam.
Ngược lại, Việt Cộng miền Bắc lại được sự hỗ trợ mạnh mẽ hơn của Liên Xô Nga và Trung Cộng về mọi mặt trang bị đạn dược vũ khí tối tân và cố vấn chuyên nghiệp, công khai vi phạm Hiệp Ước, xua quân vượt Vĩ tuyến 17 và từ các hậu cứ đặt trên đất các nước Cộng sản Lào, Campuchia, tấn công lấn đất giành dân của Việt Nam Cộng Hoà ngày một mạnh mẽ hơn. Cuộc chiến quy mô ồ ạt hung bạo sau cùng phát khởi từ cuối năm 1974, kéo dài đến ngày 30-4-1975 thì Việt Cộng Bắc Việt làm chủ toàn thể miền Nam Việt Nam.
Ngay sau khi chiếm được toàn lãnh thổ miền Nam Việt Nam, Việt Cộng đã theo lệnh các quan thầy Liên Xô và Trung Cộng thi hành chính sách tiêu diệt giai cấp và bần cùng hoá nhân dân miền Nam bằng nhiều hình thức, để cả 2 miền Nam Bắc cùng nghèo đói như nhau mà cùng “tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên Xã hội Chủ nghiã”:
1.- Trả thù phe thua trận:
Trục xuất tất cả thương bệnh binh Quân lực Việt Nam Cộng hoà, không cần quan tâm đến hiện trạng bệnh tình nặng nhẹ cơ thể còn nguyên vẹn đi đứng được, hay đã bị giải phẫu mất tay chân đui mù đang nằm liệt giường, phải ra khỏi các cơ sở Y tế, Quân Y Viện, Tổng Y Viện, Dân Y Viện trên toàn miền Nam Việt Nam ngay tức khắc.
Bắt tất cả những người (cả Nam lẫn Nữ) đã từng công khai chiến đấu chống Cộng sản bằng súng đạn hoặc bằng bút mực, gồm: quân nhân các cấp thuộc Quân lực Việt Nam Cộng hoà, viên chức hành chánh, giáo chức, truyền thông báo chí, văn nghệ sĩ, tu sĩ có tư tưởng lập trường không chấp nhận ý thức hệ Cộng sản, và tất cả các doanh gia thương xí nghiệp tư nhân cũng bị coi là Tư sản mại bản, đem giam cầm đầy đọa trong các trại tập trung để cải tạo tư tưởng, bằng các bài học nhồi sọ thực hiện đấu tranh giai cấp đến khủng hoảng tinh thần trở thành ngơ ngẩn khùng điên, bằng lao động khổ sai đến kiệt sức chết vì thiếu ăn, bệnh hoạn không thuốc chữa.
Đây là chính sách tiêu diệt các giai cấp đối nghịch với tập đoàn Việt Cộng, một hình thức tù không án, lưu đầy hành hạ cực nhục cả tinh thần lẫn vật chất cho chết lần mòn nơi rừng thiêng nước độc (theo di chúc để lại trước khi chết của Hồ Chí Minh, học đòi của các quan thầy Stalin, Mao Trạch Động), tàn bạo hiểm độc gấp trăm ngàn lần hơn cả thời Thực dân Pháp đô hộ.
2.- Cướp nhà và đồ đạc gia dụng.
Buộc dân chúng thành thị, đặc biệt là vợ con những người liệt kê trong trường hợp trên đây, phải rời bỏ nhà riêng tại thành phố cho nhà nước quản lý (chia cho các cán bộ của Đảng) mà bồng bế nhau với 2 bàn tay trắng vào rừng sâu và các vùng đầm ngập xình lầy, khai phá thành lập các “khu kinh tế mới” theo chính sách san bằng giai cấp, diệt Tư sản kẻ thù của giai cấp Vô sản. Chính sách này nhằm tiến tới việc xây dựng một xã hội mới “xã hội chủ nghiã”, không ai còn tư hữu, tất cả là của tập thể do Nhà Nước tập trung quản lý, khẩu phần ăn hàng ngày và mọi nhu cầu khác cho mỗi người được quy định tùy theo kết quả lao động cá nhân đạt được do Hợp tác xã ghi công hàng ngày. Đây là chính sách cai trị bằng Chuyên chính Vô sản (điều khiển cưỡng bức người khác phải tuân lệnh bằng áp lực bao tử và cường quyền) rập khuôn theo Trung Cộng và các nước Cộng sản do Liên Xô Nga lãnh đạo. Con người chỉ là công cụ lao động (nô lệ) của Nhà nước Xã hội Chủ nghiã (tập đoàn chủ nhân ông phong kiến thực dân quân phiệt mới).
3.- Tước đoạt tài sản của quảng đại quần chúng, bằng các chiến dịch “đánh tư sản mại bản”, quốc hữu hoá các công ty doanh thương tư nhân, xí nghiệp tư nhân, các Trường Tư thục, các đất đai cơ sở xã hội y tế và dòng tu riêng của các Tôn giáo, giải tán các chợ và các tiệm buôn bán lẻ tư nhân, lấy tất cả ruộng đất tư của điền chủ và nông dân, để tập trung vào các Hợp tác xã do Nhà Nước quản trị chi phối độc quyền. Tất cả tiền và quý kim của tư nhân gửi trong các Ngân hàng Công cũng như Tư đều bị tước đoạt không hoàn trả, dù có đủ giấy tờ chứng minh là sở hữu chủ.
4.- Tiêu hủy tất cả các loại văn hoá phẩm (giáo khoa, lịch sử, văn học, nghệ thuật, ca nhạc, khoa học, khảo cứu kỹ thuật…) viết bằng Việt ngữ và ngoại ngữ đang lưu hành tại miền Nam Việt Nam từ nhiều thời đại qua, mà Việt Cộng gán cho cái tội là “văn hoá phẩm phản động đồi trụy” của chế độ Ngụy để lại. Nếu ai lưu trữ sẽ bị đưa ra truy tố trước “Toà án nhân dân” xét xử và gán cho tội “phản động” phải đi cải tạo tư tưởng trong các trại tập trung. Chính sách tiêu hủy các sản phẩm văn hoá này được Việt Cộng phát động thực hiện bắt đầu từ ngày 20-8-1975 tại toàn miền Nam Việt Nam, đúng hệt chính sách đốt sách giết trí thức của Tần Thỉ Hoàng thời phong kiến xa xưa ở bên Tầu, và của Mao Trạch Đông thực hiện trên đất nước Trung Hoa trong hậu bán Thế kỷ thứ 20.
5.- Cưỡng bức cướp tiền để toàn dân trở thành vô sản.
Bất thần vào sáng sớm ngày 18-9-1975, Nhà Nước Việt Cộng ban hành lệnh đổi tiền “khẩn trương” và phải hoàn tất nội trong một ngày trên cả nước. Giá biểu quy định một đồng bạc Việt Nam Dân chủ Cộng hoà miền Bắc (tờ giấy lộn in hình Hồ Chí Minh) không được một nước nào trên Thế giới công nhận, lấy 500 đồng bạc Việt Nam Cộng Hoà tại miền Nam được Ngân Hàng Thế Giới công nhận vì có vàng bảo chứng, và đang được lưu hành có giá trị hối đoái với Tiền tệ của tất cả các nước trên khắp Thế giới.
Số tiền mỗi gia đình (hộ) mang đến “đăng ký” đổi tại Ngân Hàng không bị hạn chế, nhưng chỉ được nhận lại tối đa là 200 đồng tiền Hồ. Số sai biệt còn lại Nhà Nước cất giữ giùm. Sau này, mỗi khi có nhu cầu cần dùng bao nhiêu thì phải xin Phường Xã nơi mình cư ngụ cấp giấy chứng nhận đem nộp, mới được cứu xét cho lãnh ra hay không. Nhưng thực tế, không những chẳng ai lấy lại được đồng nào, mà lại còn bị theo dõi điều tra vặn hỏi buộc phải khai báo nguồn gốc từ đâu mà có… Hậu quả sau cùng là “tiền mất tật mang”, đi tập trung cải tạo vì một tội phản động nào đó, mà bản thân không hề làm.
6.- Vơ vét tẩu tán của công.
Tất cả máy móc dụng cụ của cải kho tàng của các Công sở hành chánh, các đơn vị Quân lực Việt Nam Cộng hoà, đều bị bọn thủ lãnh Quân đội và Cán bộ hành chánh của Việt Cộng xâm lăng chiếm đoạt làm của riêng và chuyển tải về miền Bắc. Đặc biệt mấy chục tấn vàng và rất nhiều tiền mặt lưu trữ tại kho Ngân khố Trung Ương của Việt Nam Cộng hoà tại Saigon, thì bị bọn lãnh tụ cao cấp của Trung Ương Đảng Việt Cộng cướp đoạt để chia nhau. Rồi lại tiếp tục tham nhũng vơ vét của công suốt mấy chục năm qua, nay đã trở thành tập đoàn Tư bản Đỏ có hàng nhiều triệu Đô La Mỹ gửi ngân hàng nước ngoài, sống phè phỡn “hủ hoá”, vợ nọ con kia đầy đàn đầy đống, trong khi quảng đại quần chúng vẫn đói nghèo cực nhục vất vả đêm ngày.
7.- Đặt cả 2 miền Nam Bắc dưới quyền cai trị độc tôn của Đảng.
Vào khoảng cuối năm 1975, Cộng sản Bắc Việt mới lộ mặt thật gian xảo, ra nghị quyết giải tán Mặt trận Giải phóng miền Nam và Chính phủ Cộng hoà Lâm thởi miền Nam (công cụ tay sai do Việt Cộng đẻ ra từ những năm cuối Thập niên 1950 sang đầu Thập niên 1960), để sát nhập cả 2 miền Nam Bắc thành một nước Cộng Hoà Xã hội Chủ nghiã Việt Nam, dưới quyền lãnh đạo độc tôn của bọn lãnh tụ chuyên chính vô sản Việt Cộng tại Hà Nội. Giống y như hồi cuối năm 1945 sang đầu năm 1946, các đảng chính trị Quốc gia Nhân bản trong Chính phủ Liên Hiệp (Quốc, Cộng) đã bị Hồ Chí Minh phản bội tiêu diệt để Việt Cộng chiếm độc quyền cai trị đất nước vậy.
Nhờ sự kiện này, những người tập kết ra Bắc theo các điều quy định bởi Hiệp định Genève 1954, hoặc nghe lời tuyên truyền xảo quyệt đi theo Việt Cộng hoạt động trong các tổ chức nói trên tại miền Nam, mới vỡ mộng biết mình đã bị lừa gạt. Người nào có đảm lược dám khẳng khái chống đối, tùy theo từng trường hợp khác nhau đều bị xa thải bằng biện pháp cho “phục viên non” (về hưu sớm hơn hạn tuổi ấn định), hoặc bị Đảng gài bẫy cho “hủ hoá”, “biến chất”… để “kỷ luật” tước đảng tịch và bắt đi tập trung cải tạo vô thời hạn như Ngụy quân Ngụy quyền và Tư sản mại bản.
Chính sách phi nhân bạc nghiã trắng trợn này của Việt Cộng, đã khiến cho nhiều Đảng viên trung kiên theo Cộng sản từ nhiều năm về trước phải sững sờ hoang mang thất vọng, nhưng đành ngậm tăm chẳng dám hé răng. Những kẻ nhát gan này, âm thầm tiêu cực “cố chịu đấm ăn xôi” tiếp tục a tòng với bọn Việt Cộng xâm lược vơ vét của cải của nhân dân tại miền Nam để làm giầu, tận hưởng cho bõ những ngày chịu đói cực trong rừng núi xa gia đình thân quyến. Hiện nay bọn này đã trở thành Tư bản Đỏ.
Nhưng, cũng có những người can đảm dám công khai phản đối bầy tỏ suy nghĩ của mình bằng nhiều hình thức khác nhau. Chẳng hạn như, Nữ văn sĩ Dương Thu Hương gốc miền Bắc, tình nguyện vượt Trường Sơn chịu đựng gian khổ nhiều năm để giải phóng miền Nam, sau khi vào tới Saigon thấy nếp sống sung túc dư giả văn minh của quảng đại quần chúng miền Nam, mới thấy mình bị bộ máy truyên truyền của Đảng Quang Vinh lừa bịp bấy lâu nay, và đã có nhận xét đại ý rằng: “cuộc sống sung túc dư thừa của đồng bào Nam Bộ, chính là cái thiên đường mà Đảng Cộng sản Việt Nam và nhân dân miền Bắc mơ tưởng từ mấy chục năm qua chưa đạt được…”.
Đến khoảng thời gian giữa Thập niên 1980 Nguyễn văn Linh làm Tổng Bí Thư Đảng Việt Cộng, để cứu nguy cho Đảng khỏi bị suy tàn vì các dòng thác chỉ trích khởi phát từ nội bộ đảng, đã phải vội vã học đòi quan thầy Liên Xô Nga Gorbachew, chủ trương “mở cửa”, “đổi mới”, “cởi trói văn nghệ”, cho mọi người dân được phép “nói thật nói thẳng” góp ý kiến giúp Đảng và Nhà Nước “những việc cần làm ngay” để hoàn chỉnh đường lối cai trị tốt hơn, nên Dương Thu Hương đã sốt sắng thực tình đóng góp ý kiến của mình trong Đại hội văn nghệ sĩ tại Hà Nội, và sau đó cho ra đời những cuốn tiểu thuyết vạch trần những xấu xa của chế độ, đã bị phe bảo thủ chống đối mãnh liệt đến nỗi Nguyễn văn Linh lại phải chấm dứt “chính sách cởi trói” để trói trở lại chặt chẽ hơn. Hậu quả là, Dương Thu Hương cùng nhiều người cùng chí hướng, lỡ thẳng thắn ngay tình “nói thật nói thẳng” qua những truyện ngắn hoặc kiến nghị phổ biến trên “báo, đài”, đã bị Đảng kiểm điểm “kỷ luật” bằng đọa đầy trong các trại cải tạo, hoặc bị quản chế kỳ thị đối xử cho phải “sống dở chết dở” tại nơi sinh quán cho đến chết trong đói nghèo bệnh hoạn.
8.- Thanh toán nợ vay các nước Xã hội Chủ nghiã anh em, để điều hành cuộc chiến “ý thức hệ” và “huynh đệ tương tàn” suốt 30 năm (1945-1975).
Sau 30-4-1975, không còn chiến tranh trên đất nước Việt Nam, toàn khối Cộng sản Quốc tế ngưng viện trợ cho Việt Cộng, và bắt đầu đòi nợ các khoản đã giúp Việt Cộng bằng vũ khí đạn dược quân trang dụng thực phẩm thuốc men để thúc đẩy cuộc chiến suốt mấy chục năm trời.
Không có “ngoại tệ mạnh” (ĐôLa của Mỹ, Rúp của Liên Xô, Franc của Pháp, Sterling của Anh...) để trả nợ theo yêu cầu của các nước Xã hội Chủ nghiã anh em chủ nợ, nên Việt Cộng phải xuất khẩu lao động (người) và các sản phẩm nông ngư lâm nghiệp, thủ công nghiệp, nguyên liệu khoáng chất của đất nước sang các nước chủ nợ để thế trừ dần. [Toàn Thế giới biết được việc này, nhờ các bản tin của các hãng thông tấn Tây phương loan tải vào hồi cuối năm 2001, khi Vladimir Putin Tổng thống Liên Bang Nga sang thăm Việt nam, đã tuyên bố bằng lòng xoá bỏ không đòi 8 Tỷ trong số 10 Tỷ tiền nợ do Liên Xô Viết đã cho Việt Cộng vay trong thời gian chiến tranh.]
Cũng nhờ thế, mà toàn dân tộc Việt Nam mới nhận ra được mánh lới tuyên truyền xảo trá gian manh của Hồ Chí Minh và đồng bọn Việt Cộng từ trước đến nay. Sự thật đã được phơi bầy ra ánh sáng, không phải Liên Xô Nga và Khối Cộng sản Quốc tế giúp đỡ viện trợ không bồi hoàn cho Việt Cộng duy trì cuộc chiến suốt mấy chục năm trời như Hồ Chí Minh và Việt Cộng thường rêu rao. Mà các nước Cộng sản anh em chỉ cho Việt Cộng vay để điều hành cuộc chiến đến hồi kết thúc thì phải trả nợ.
Thật là khốn khổ cho nhân dân Việt nam, sau mấy chục năm bị “Bác” và “Đảng” lừa bịp hy sinh xương máu trong cuộc chiến “huynh đệ tương tàn” không cần thiết, nay đã có hoà bình trên đất nước lại bị buộc phải tiếp tục đổ mồ hôi nước mắt ra lao động cực khổ để trả nợ thay cho “Đảng quang vinh anh hùng”, mà thật ra chỉ là bọn Mafia quân phiệt Thực dân mới tàn bạo vô nhân đạo trên đất nước Việt Nam.
Để kết luận,
Các sự kiện chứng minh còn có thể viết cả ngàn trang chưa hết. Nhưng, người viết nghĩ rằng chỉ cần trình bầy một số điều nổi bật nhất trên đây thôi, cũng đủ cho mọi người thấy rằng Việt Cộng chính là tay sai của Liên Xô Nga và Trung Cộng dùng bạo lực xâm lăng cướp đất đai, cướp của cải tư hữu, áp đặt mọi người dân miền Nam phải chịu chung số phận với người dân miền Bắc, đã bị Việt Cộng đè đầu cưỡi cổ từ sau cái gọi là “cách mạng tháng 8-1945” trở đi, chớ không phải giải phóng miền Nam thống nhất đất nước đem lại ấm no hạnh phúc cho dân chúng như Việt Cộng đã rao truyền.
Hơn ba mươi năm đã qua đi, Việt Cộng đã sửa sai đổi mới nhiều lần, nhưng vì lúc nào cũng vẫn “đại ngoan cố” giữ độc đảng cai trị, học làm kinh tế thị trường nhưng ghép cái đuôi “theo định hướng xã hội chủ nghiã” không tưởng, nên đời sống quảng đại quần chúng vẫn khốn cùng thiếu ăn thiếu mặc thiếu thuốc men… Cơ quan thống kê của Liên Hiệp Quốc đã xếp Cộng hoà Xã hội Chủ nghiã Việt Nam vào danh sách hơn một chục nước nghèo đói, chậm tiến, độc tài tham nhũng, tệ đoan xã hội xa đọa nhất Thế giới.
Thế mà, lúc nào Đảng và bạo quyền Việt Cộng cũng huyênh hoang hãnh diện là nhờ “Đảng Quang vinh, anh hùng vô địch” mà Việt Nam mới được là nước xuất khẩu gạo nhiều nhất nhì Thế giới. Nhưng, hàng năm các lãnh tụ của “Đảng Quang Vinh” vẫn phải chi phí công quỹ thay nhau ra nước ngoài, khom lưng cúi đầu gục mặt lì lợm uốn lưỡi xin viện trợ của các nước Tư bản giúp cho “xoá đói giảm nghèo”.
Ngoài ra, Đảng còn khoe khoang “là người tiên phong của giai cấp công nông” để lãnh đạo đất nước, thế mà từ năm 2006 đến nay ở trong nước đang có các cuộc đình công của công nhân các xí nghiệp Ngoại quốc và Quốc doanh, đòi tăng lương và quyền sống tối thiểu tương xứng với công sức lao động của mình. Các nông dân bị cán bộ chính quyền địa phương cưỡng bức cướp nhà đất một cách oan ức, phải giắt nhau lên Hànội khiếu kiện với Nhà Nước, nhưng không được giải quyết, còn bị Công An Nhân Dân bắt bớ giam cầm theo luật rừng, vi phạm trầm trọng Hiến Pháp do chính bạo quyền Việt Cộng đẻ ra nhưng không bao giờ tôn trọng thực thi.
Nhiều nhóm Nhân sĩ và Tu sĩ thấy sự bất công trong xã hội do sự cai trị chuyên chính độc tài của Nhà Nước ngày một quá đáng, nên đã dũng cảm bằng đường lối hoà bình bất bạo động, lên tiếng đóng góp ý kiến xin Nhà Nước cải tiến phương thức cai trị để cho quảng đại quần chúng có được các quyền căn bản của con người cần được hưởng trong một nước độc lập. Nhưng. Các đề nghị này không những không được đáp ứng, mà những người dũng cảm lên tiếng còn bị đàn áp bắt bớ giam cầm hành hạ, kết tội bằng những bản án ghép buộc vô lý như: “lợi dụng tự do dân chủ âm mưu lật đổ chính quyền, làm gián điệp, gây chia rẽ phá sự đoàn kết dân tộc…”
Các sự thật này đã phơi bầy rõ ràng mặt thật xảo quyệt của Đảng Việt Cộng là bọn phong kiến thực dân quân phiệt mới, đang cấu kết với gìới Tư bản trong nước (chính là các Đảng viên Việt Cộng các cấp và thân quyến) và Tư bản ngoài nước để bóc lột sức lao động của công nhân, chớ không phải là Đảng Cách mạng vì dân vì nước!!!
Mong lắm thay.
Hỡi Nhân loại yêu chuộng Tự do Dân chủ tôn trọng Nhân quyền trên toàn Thế giới!
Hơn 80 triệu công dân Việt Nam đã và đang phải sống cuộc đời nô lệ đói nghèo khổ nhục dưới ách cai trị bóc lột bạo tàn của Việt Cộng từ hơn nửa Thế kỷ nay rồi, xin Quý Vị hãy vì lòng nhân đừng tiếp tay hà hơi cho bạo quyền Việt Cộng vững bền lâu hơn nữa, hãy tạo cơ hội giúp cho Dân tộc Việt Nam có môi trường hoàn cảnh thuận lợi vùng lên lật đổ bạo quyền Việt Cộng giành lại Tự do Dân chủ Nhân quyền, để họ có được cuộc sống ấm no hạnh phúc mà “con người vốn sinh ra bình đẳng” được quyền hưởng. Như Quý vị đã từng hỗ trợ hủy diệt cái nôi Cộng sản Liên Xô và Đông Âu vào cuối Thế kỷ 20!
NGUYỄN-HUY HÙNG
Cựu Đại Tá Quân lực Việt Nam Cộng Hoà, Phụ tá Tổng Cục trưởng Chiến tranh Chính trị kiêm Chủ nhiệm Nhật báo Tiền Tuyến trước 30-4-1975,
Cựu tù nhân chính trị 13 năm lao đông khổ sai trong các trại tập trung cải tạo của Đảng Việt Cộng và Nhà nước Cộng hoà xã hội Chủ nghiã Việt Nam trên cả 3 miền đất nước Việt Nam sau ngày Quốc hận 30-4-1975.
Last edited by hoangnguyen; 04-09-2012 at 03:07 PM.
*Hoàng Sa – Nỗi đau mất mát
Vân Anh, thông tín viên RFA
2012-04-06
"Hoàng Sa – Nỗi đau mất mát" của tác giả Andre Hồ Cương Quyết vừa ra mắt lần đầu khán giả Việt Nam tại 4 nước Châu Âu gồm Pháp, Đức, Tiệp và Ba Lan trong 2 tháng vừa qua.
Tác giả bộ phim đã đồng hành
cùng bộ phim mỗi buổi chiếu và gặp gỡ khán giả trong chiến dịch vận động dư
luận, quyên góp ủng hộ ngư dân và trao đổi trực tiếp với khán giả xem
phim.
Dưới đây là cuộc nói chuyện của thông tín viên Vân Anh với Andre Hồ Cương Quyết sau buổi chiếu cuối tại Ba Lan, đề cập tới việc đón nhận bộ phim tại Việt Nam, Châu Âu và những vấn đề mấu chốt của ngư dân Việt trong tranh chấp lãnh thổ với Trung Quốc.
Dưới đây là cuộc nói chuyện của thông tín viên Vân Anh với Andre Hồ Cương Quyết sau buổi chiếu cuối tại Ba Lan, đề cập tới việc đón nhận bộ phim tại Việt Nam, Châu Âu và những vấn đề mấu chốt của ngư dân Việt trong tranh chấp lãnh thổ với Trung Quốc.
Nói lên sự thật và kêu gọi đoàn kết
Vân Anh: Ở Sài Gòn phim đã bị cản trở, và phim cũng đã gặp cản trở ở Pháp?
Andre Hồ Cương Quyết: Ở Pháp tôi đã bị cản trở ở thành phố Montpellier bởi lãnh đạo thành phố muốn có khách Trung Quốc đến mua rượu vang Nhưng không sao cả, cuối cùng chúng tôi thuê rạp phim để chiếu cho khán giả với điều kiện còn tốt hơn dự định ban đầu.
Vân Anh: Còn ở các nước khác, không có những cản trở tương tự phải không ạ?
Andre Hồ Cương Quyết: Không có.
Đợt chiếu phim này có 3 mục đích, thứ nhất là để chúng ta được nghe tiếng nói của các ngư dân miền trung, của các bà góa. Thứ 2 là mở phong trào đoàn kết hỗ trợ ngư dân cả về vật chất lẫn tinh thần. Thứ 3 là để tạo điều kiện cho dư luận vào cuộc ủng hộ Việt Nam trong cuộc đấu tranh khẳng định chủ quyền của mình,. Đã thành công trong 3 mục đích đó. Tôi nghĩ rằng bộ phim với tính khách quan của nó cùng những tài liệu sinh động đã đưa lại khả năng thuyết phục lớn như một vũ khí để phục vụ sự thật.
Tôi nghĩ rằng bộ phim với tính khách quan của nó cùng những
tài liệu sinh động đã đưa lại khả năng thuyết phục lớn như một vũ khí để phục
vụ sự thật.
Áp phích phim "Hoàng Sa, nỗi đau mất mát" Screen
capture
Về mặt hỗ trợ, công việc quyên góp đã được thực hiện tốt với
1 ngàn euro tại Berlin, 1 ngàn euro tại Đức, 1 ngàn tại Tiệp, 3 ngàn euro tại
Warszawa. Tất cả là được khoảng 7 ngàn euro. Điều đó là tuyệt vời. Về mặt đoàn
kết đó là điều cực kì quan trọng. Tôi đã chứng kiến những dấu hiện cho phép
được lạc quan, ví dụ trong cộng đồng Việt kiều ở một số nước, trước kia chia
thành 2 phe không tiếp xúc với nhau nhưng nhân dịp chiếu phim họ đã chịu đối
thoại với nhau, trao đổi với nhau, quyên góp cùng nhau một cách rất xây dựng,
trong tinh thần yêu nước.
Vân Anh: Và đó là điều anh khám phá được phải không ạ?
Andre Hồ Cương Quyết: Đúng vậy. Tôi có chứng kiến ở một vài nước có một số cán bộ sứ quán, đại diện nhà nước tới tham gia dù với tư cách cá nhân nhưng đã cám ơn tôi thực hiện phim này. Điều đó hoàn toàn mới.
Vân Anh: Anh ơi, các cán bộ cộng sản lẽ ra họ phải xin lỗi nhân dân. Anh có nói tới các cán bộ cộng sản mà…
Andre Hồ Cương Quyết: Xin lỗi, tôi không nói họ là cán bộ cộng sản, tôi nói họ là cán bộ của nhà nước, của bộ ngoại giao.
Vân Anh: Và đó là điều anh khám phá được phải không ạ?
Andre Hồ Cương Quyết: Đúng vậy. Tôi có chứng kiến ở một vài nước có một số cán bộ sứ quán, đại diện nhà nước tới tham gia dù với tư cách cá nhân nhưng đã cám ơn tôi thực hiện phim này. Điều đó hoàn toàn mới.
Vân Anh: Anh ơi, các cán bộ cộng sản lẽ ra họ phải xin lỗi nhân dân. Anh có nói tới các cán bộ cộng sản mà…
Andre Hồ Cương Quyết: Xin lỗi, tôi không nói họ là cán bộ cộng sản, tôi nói họ là cán bộ của nhà nước, của bộ ngoại giao.
Tôi không muốn trả thù cho ai. Trong quá khứ tôi đã có sai
lầm, cô chắc chắn cũng đã có sai lầm, đó không phải vấn đề. Vấn đề là làm thế
nào để cùng với chính phủ đi lên để đoàn kết với nhau, để thành công cùng nhau,
điều đó là chủ yếu.
Vân Anh: Cán bộ bộ ngoại giao lẽ ra phải xin lỗi nhân dân. Bây giờ họ đã công nhận bộ phim của anh là cần
Một cảnh trong phim: Andre Menras đang phỏng vấn vợ 1 ngư
phủ tại nghĩa trang nơi nhiều ngư phủ được chôn cất.
thiết. Vậy theo anh thì khi
nào những người này đạt được mục đích là công nhận những sai lầm của mình?
Andre Hồ Cương Quyết: Mục đích của tôi không phải muốn người ta công nhận sai lầm của mình, cái đó là quá khứ rồi. Điều tôi muốn là muốn chiếu phim này ở nước ngoài mà không bị ngăn chặn, còn ở trong nước tôi muốn cuối cùng phim sẽ được chiếu rộng rãi cho dư luận trong nước biết rõ tình hình. Tôi không muốn trả thù cho ai. Trong quá khứ tôi đã có sai lầm, cô chắc chắn cũng đã có sai lầm, đó không phải vấn đề. Vấn đề là làm thế nào để cùng với chính phủ đi lên để đoàn kết với nhau, để thành công cùng nhau, điều đó là chủ yếu. Anh rất vui thấy có gì đó đang thay đổi trong việc cấm đoán phim này, và như vậy trong nước có hi vọng.
Vân Anh: Nhưng thưa anh, phim của anh trước kia đã được bộ ngoại giao Việt Nam thông qua và được sự ủng hộ của Nguyễn Minh Triết, phải không ạ?
Andre Hồ Cương Quyết: Đúng
Andre Hồ Cương Quyết: Mục đích của tôi không phải muốn người ta công nhận sai lầm của mình, cái đó là quá khứ rồi. Điều tôi muốn là muốn chiếu phim này ở nước ngoài mà không bị ngăn chặn, còn ở trong nước tôi muốn cuối cùng phim sẽ được chiếu rộng rãi cho dư luận trong nước biết rõ tình hình. Tôi không muốn trả thù cho ai. Trong quá khứ tôi đã có sai lầm, cô chắc chắn cũng đã có sai lầm, đó không phải vấn đề. Vấn đề là làm thế nào để cùng với chính phủ đi lên để đoàn kết với nhau, để thành công cùng nhau, điều đó là chủ yếu. Anh rất vui thấy có gì đó đang thay đổi trong việc cấm đoán phim này, và như vậy trong nước có hi vọng.
Vân Anh: Nhưng thưa anh, phim của anh trước kia đã được bộ ngoại giao Việt Nam thông qua và được sự ủng hộ của Nguyễn Minh Triết, phải không ạ?
Andre Hồ Cương Quyết: Đúng
Ngăn cấm chiếu phim là ủng hộ Trung Quốc
Vân Anh: Và bây giờ phim bị cấm ở Việt Nam. Vậy trong chủ đề chủ quyền Hoàng Sa và bảo vệ ngư dân Việt Nam, anh có thấy rằng có một lực cản rất lớn nằm ở phía nhà cầm quyền Việt Nam?
Andre Hồ Cương Quyết: Trách nhiệm của vấn đề là Trung Quốc, chủ yếu là Trung Quốc.
Về phía nhà cầm quyền Việt Nam, những người đã cấm chiếu phim ở Sài Gòn thì chắc chắn có một số, là những ai mình không biết, không có văn bản, không có ai dám nói là tôi đã bị cấm chiếu phim, không biết thế nào nữa. Minh không thể trách chính xác ai đã cấm chiếu phim này.
Tôi muốn nhấn mạnh rằng nếu phim này đựơc chiếu ở các nước Đức, Tiệp, Ba Lan rồi có thể ở các nước khác thì nhờ những người mà chính quyền gọi là phản động. Nếu không có những người "phản động” trong ngoặc kép như vậy thì phim không bao giờ được chiếu. Những "bọn phản động” như thế thực sự là tiến bộ. Còn những người đã cấm phim này ở Sài Gòn mới đúng là phản động. Vì việc cấm phim này không phải là phản động đâu, không phải yêu nước đâu, mà ủng hộ Trung Quốc thôi, đối với tôi đó là thái độ bất đồng với dân tộc Việt Nam.
Còn những người đã cấm phim này ở Sài Gòn mới đúng là phản
động. Vì việc cấm phim này không phải là phản động đâu, không phải yêu nước
đâu, mà ủng hộ Trung Quốc thôi, đối với tôi đó là thái độ bất đồng với dân tộc
Việt Nam.
Vân Anh: Ngoài chiếu phim, anh còn có những trao đổi với khán giả xem phim, điều gì được khán giả quan tâm nhất?
Andre Hồ Cương Quyết: Điều khán giả quan tâm nhất là số phận đồng bào miền trung. Số phận của họ như vậy, đi biển không có ai bảo vệ. Biên phòng, hải quan, không quân không bảo vệ. Ngư dân phải hàng ngày đương đầu với hải quân Trung Quốc. Như vậy người ta rất bức xúc, và có những người biểu tỏ nỗi giận của mình.
Vân Anh: Trong thời gian tới anh có những dự định gì với bộ phim?
Andre Hồ Cương Quyết: Sau khi giải quyết một số công việc gia đình, tôi sẽ tới Paris để chiếu phim. Sau đó anh đi Việt Nam để trao quỹ hỗ trợ cho ngư dân. Sau đó nữa, vào tháng 9, lại chiếu phim ở một số thành phố và nơi nào mời thì mình đi.
Vân Anh: Cảm ơn anh
*Bảo vệ ngư dân là bảo vệ chủ quyền
Gia Minh, biên tập viên RFA
2010-10-07
Thêm một vụ tàu đánh cá của Việt Nam bị phiá Trung Quốc bắt giữ và đòi tiền chuộc, khi tàu này đang đánh bắt tại khu vực quần đảo Hoàng Sa. Những diễn tiến xung quanh vụ việc mới này thế nào?Trung Quốc lại bắt giữ một tàu đánh cá Việt Nam
Thông tin truyền thông chính thức của chính phủ Việt Nam cho
biết vào ngày 5 tháng 10 vừa qua, Đại sứ quán Trung Quốc tại Hà Nội gặp Bộ
Ngoại giao chính quyền Việt Nam cho biết họ quyết định xử phạt chủ tàu cá
QNg66478TS mà họ bắt hồi ngày 11 tháng 9 tại khu vực quần đảo Hoàng Sa về điều
mà họ cho là đã sử dụng thuốc nổ để đánh bắt cá. Trung Quốc buộc phiá gia đình
chủ tàu bị bắt phải nộp 70 ngàn Nhân dân tệ, tương đương 200 triệu đồng Việt
Nam. Sau khi nộp phạt, Trung Quốc sẽ thả tàu và chín ngư dân trên đó về.
Trung Quốc buộc phiá gia đình chủ tàu bị bắt phải nộp 70
ngàn Nhân dân tệ, tương đương 200 triệu đồng Việt Nam. Sau khi nộp phạt, Trung
Quốc sẽ thả tàu và chín ngư dân trên đó về.
Được biết tàu QNg66478TS của thuyền trưởng Mai Phụng Lưu,
hiện ngụ tại xã An Hải, huyện Lý Sơn, tỉnh Quảng Ngãi.
Tin tức cho biết phiá cơ quan chức năng Việt Nam sau khi nhận được thông tin tàu QNg66478TS bị bắt, đã có xác minh và khẳng định chiếc tàu và chín ngư dân trên đó thuộc tỉnh Quảng Ngãi. Tàu bị bắt khi đang hoạt động nghề cá bình thường tại vùng biển quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Trên tàu chỉ có những loại ngư cụ thông thường chứ không thể mang chất nổ. Điều này được ông Bùi Phụ Phú, đại tá phó chỉ huy trưởng Bộ chỉ huy Bộ Đội Biên Phòng Quảng Ngãi khẳng định hôm 6 tháng 10 vừa qua. Ông này cho rằng ngư dân được tuyên truyền rất kỹ về những vấn đề liên quan việc đánh bắt hải sản trên biển.
Một người dân xã An Hải, điạ phương cư trú của tàu QNg66478TS cũng cho biết về quá trình kiểm tra tàu thuyền trước khi ra khơi:
Tin tức cho biết phiá cơ quan chức năng Việt Nam sau khi nhận được thông tin tàu QNg66478TS bị bắt, đã có xác minh và khẳng định chiếc tàu và chín ngư dân trên đó thuộc tỉnh Quảng Ngãi. Tàu bị bắt khi đang hoạt động nghề cá bình thường tại vùng biển quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Trên tàu chỉ có những loại ngư cụ thông thường chứ không thể mang chất nổ. Điều này được ông Bùi Phụ Phú, đại tá phó chỉ huy trưởng Bộ chỉ huy Bộ Đội Biên Phòng Quảng Ngãi khẳng định hôm 6 tháng 10 vừa qua. Ông này cho rằng ngư dân được tuyên truyền rất kỹ về những vấn đề liên quan việc đánh bắt hải sản trên biển.
Một người dân xã An Hải, điạ phương cư trú của tàu QNg66478TS cũng cho biết về quá trình kiểm tra tàu thuyền trước khi ra khơi:
Tàu bị bắt khi đang hoạt động nghề cá bình thường tại vùng
biển quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam.
Trên tàu chỉ có những loại ngư cụ thông thường chứ không thể mang chất nổ.
Huyện, xã, đồn biên phòng tuyên truyền là ngư dân đi đánh
bắt tại vùng biển của mình hợp pháp, không làm gì trái luật. Họ
Ngư dân Việt Nam
bị Trung Quốc bắt lên tàu năm 2009. Ảnh minh họa, nguồn báo TQ
kiểm soát chặt chẽ lắm. Khi xuất bến họ kiểm tra nghề nghiệp
làm ăn, số lao động, nguyên quán ở đâu, hiện cư ngụ tại đâu, xuất bến đi đến
vùng biển nào. Tất cả đều được kiểm tra rất chặt.
Người dân Xã An Hải cho biết việc hổ trợ cho gia đình những ngư dân đang bị phiá Trung Quốc bắt giữ đòi tiền chuộc như sau:
Nhà nước không có hổ trợ gì hết. Chỉ có những cơ quan từ thiện, phát thanh, truyền hình, báo chí, buư điện hoặc những cơ sở kinh doanh … có cho ít nhiều gì đó như triệu đồng, bốn năm trăm ngàn đồng, cái điện thoại… như khi bị tai nạn, mất tàu… Nhà nước chưa có chế độ ư đãi gì cho ngư dân.
Người dân Xã An Hải cho biết việc hổ trợ cho gia đình những ngư dân đang bị phiá Trung Quốc bắt giữ đòi tiền chuộc như sau:
Nhà nước không có hổ trợ gì hết. Chỉ có những cơ quan từ thiện, phát thanh, truyền hình, báo chí, buư điện hoặc những cơ sở kinh doanh … có cho ít nhiều gì đó như triệu đồng, bốn năm trăm ngàn đồng, cái điện thoại… như khi bị tai nạn, mất tàu… Nhà nước chưa có chế độ ư đãi gì cho ngư dân.
Chỉ có những cơ quan từ thiện, phát thanh, truyền hình, báo
chí, buư điện hoặc những cơ sở kinh doanh … có cho ít nhiều gì đó như triệu
đồng, bốn năm trăm ngàn đồng, cái điện thoại… như khi bị tai nạn, mất tàu… Nhà
nước chưa có chế độ ư đãi gì cho ngư dân.
Còn giải quyết tình hình tuỳ giải quyết giữa hai bộ ngoại
giao. Dân cứ nghĩ đó là kế sinh nhai cho gia đình nên phải đi làm, chứ không
nghĩ gì đến bắt bớ…
Ngư dân Việt Nam có thực sự được bảo vệ?
Tàu QNg66478TS của ông Mai Phụng Lưu từng bị phiá Trung Quốc
bắt hai lần khi đang đi đánh bắt hải sản tại khu vực quần đảo Hoàng Sa. Lần thứ
nhất trong năm 2005. Lần đó bị phạt 70 ngàn nhân dân tệ. Lần tiếp theo hồi
tháng tư năm nay, cũng bị phạt 70 ngàn nhân dân tệ và tịch thu hết máy móc, ngư
cụ…Gia đình cho biết hai lần đó phải chạy vay nợ để trả chuộc tàu về. Nay gia
đình vẫn còn nợ tiền của hai lần trước.
Bộ Ngoại giao Việt Nam
khẳng định tàu này hoạt động tại vùng biển Hoàng Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam.
Lần lên tiếng này của Bộ Ngoại giao Việt Nam được cho là mạnh mẽ nhất trong
những lần ngư dân Việt bị phiá Trung Quốc bắt giữ
Bộ Ngoại giao Việt Nam hôm ngày 5 tháng 10 vừa qua đã
có phản đối vế quyết định bắt giữ và phạt tàu cá QNg-66478TS, cho rằng lý do
được nêu ra là phi lý. Bộ Ngoại giao Việt Nam khẳng định tàu này hoạt động
tại vùng biển Hoàng Sa thuộc
Có lúc ngư dân VN dù đang trong mùa khai thác, nhưng phải
nằm bờ do lệnh cấm mà phía Trung Quốc đưa ra như hồi tháng năm vừa qua. AFP
chủ quyền của Việt Nam. Lần lên tiếng này của Bộ Ngoại
giao Việt Nam
được cho là mạnh mẽ nhất trong những lần ngư dân Việt bị phiá Trung Quốc bắt
giữ, buộc phải nộp tiền chuộc.
Tuy nhiên, ngoài việc lên tiếng của Bộ Ngoại giao Việt Nam cũng như một số giúp đỡ từ bà con chòm xóm, của cơ quan chức năng điạ phương, những thiệt hại vật chất và tinh thần đối với chính các ngư dân và người thân của họ vẫn không được giải quyết thoả đáng.
Tuy nhiên, ngoài việc lên tiếng của Bộ Ngoại giao Việt Nam cũng như một số giúp đỡ từ bà con chòm xóm, của cơ quan chức năng điạ phương, những thiệt hại vật chất và tinh thần đối với chính các ngư dân và người thân của họ vẫn không được giải quyết thoả đáng.
Với cách hành xử thiếu hiệu qủa của chính quyền Việt Nam
trong vấn đề này lâu nay, nhiều ngư dân Việt Nam đang phải từ bỏ nghề đánh bắt
trên biển, một nghề truyền thống từ bao đời nay của cha ông họ
Với cách hành xử thiếu hiệu qủa
của chính quyền Việt Nam trong vấn đề này lâu nay, nhiều ngư dân Việt Nam đang
phải từ bỏ nghề đánh bắt trên biển, một nghề truyền thống từ bao đời nay của
cha ông họ, và của họ theo như phóng sự được đăng trên trang Bauxite Việt Nam
hôm ngày năm tháng 10 vừa qua của một người Pháp, ông André Menras. Ông này đã
nhập tịch Việt Nam
với tên Hồ Cương Quyết. Ông đi đến hai xã An Vĩnh và An Hải trên đảo Lý Sơn mới
hôm 21 tháng 9 vừa rồi, 10 ngày sau khi chiếc tàu QNg66478TS bị phiá Trung Quốc
bắt giữ. Mục tiêu muốn cùng ngư dân điạ phương thực hiện một chuyến đi ra một
số đảo và rặng san hô thuộc Hoàng Sa để giúp bảo vệ điều mà chính tác giả gọi
là ‘công bình’ cho ngư dân Việt Nam. Thế nhưng kế hoạch của ông bất thành vì
các cơ quan chức năng tại Quảng Ngãi lẩn tránh cấp phép cho ông.
Theo dòng thời sự:
- Việt Nam yêu cầu Trung Quốc thả ngay ngư dân và tàu cá
- Trung Quốc cáo buộc tàu cá Việt Nam dùng chất nổ đánh bắt hải sản?
- Tàu Trung Quốc lại tuần tra trong vùng biển tranh chấp với Việt Nam
- Việt Nam yêu cầu Trung Quốc thả tàu cá cùng 12 ngư dân
- 8 ngư dân mất tích đã được cứu sống
- Trung Quốc lại bắt giữ tàu đánh cá Việt Nam
- Thủ tướng Việt Nam phê duyệt đề án quản lý biển đảo
- CT huyện Lý Sơn đề nghị điều tra tàu lạ tông chìm tàu cá ngư dân địa phương
- Tàu đánh cá Việt Nam tiếp tục bị tàu lạ đâm chìm
- Ngư dân Việt Nam lại bị Trung Quốc hành hung
- Lý Sơn: Tàu đánh cá VN bị Trung Quốc trấn lột
Ý kiến của Bạn
Bấm vào đây để nêu ý kiến của bạn.
Hải quân cộng sản VN vô dụng. Nên cần phải giải thể
để đỡ gánh nặng cơm áo dân
01/12/2011 23:19
Chính quyền Việt Nam quá như nhược trước thế lực của
Trung Quốc , cho nên Trung Quốc ngày càng lồng hành ngang nhiên , bắt dân lấn
biển . <br> hay là chính quyền Việt Nam đã bán đất bán biển cho Trung
Quốc rồi , vì không còn Chủ Quyền nên không thể lên tiếng bảo vệ lảnh thổ của
mình . <br> là những người đại diện cho Quốc gia , cho dân tộc . vậy mà
khi con dân gặp nạn , mà chính quyền có thể làm ngơ như vậy được sao ?
<br> nếu không có tài lãnh đạo Quốc Gia , thì hãy nên nhường lại cho
những người thật sự vì dân vì nước . đừng gì lợi ích cá nhân cũng cố địa vị ,
tham chức , tham quyền mà bán dân hại nước .
08/10/2010 08:19
Kịch liệt lên án phản đối triệu đại sứ giửi công hàm
phản đối trục xuất nhân viên ngoại giao."láng giêng tốt, đối tác tốt,
đồng chí tốt" gì mà như cướp biển Caribe cướp của dân nghèo VN xung
vào công quỹ chả gì TQ lại nhanh phát triển đến thế- Ta quá tức giận.
08/10/2010 01:27
* Ngư dân Việt Nam lại bị Trung Quốc hành hung
Gia Minh, phóng viên RFA
2010-02-08
Vào đầu tháng hai vừa qua, một tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam cư trú tại đảo Lý Sơn khi đang trên đường về đã bị tàu phía Trung Quốc chặn lại phá hoại và lấy hết số cá ít ỏi đánh bắt được.Đập phá, cướp tài sản
Ông Nguyễn Chín, chủ chiếc tàu bị nạn, cho biết tình hình của tàu: Tôi đánh cá ở 19,10 độ bắc, 113 độ kinh đông. Khi đang trên đường ngang qua vĩ tuyến 17 độ bắc, 111 độ kinh đông gặp tàu Trung Quốc bắt tàu chúng tôi cập vào.Gia Minh: Ông có nhận thấy số hiệu của tàu và cờ hiệu thế nào?
Ông Nguyễn Chín: Tôi không nhớ rõ: 1312 hay 1223 gì đó… Tàu đó treo cờ Trung Quốc, và có sáu người mặc áo phao, bốn người không mặc áo phao. Họ sang đập phá kiếng tàu của chúng tôi, vứt thuyền thúng, nắp đậy hầm đá xuống biển, lấy nước đổ vào thùng đựng gạo của chúng tôi…
Tàu đó treo cờ Trung Quốc. Họ sang đập phá kiếng tàu của chúng tôi, vứt thuyền thúng, nắp đậy hầm đá xuống biển, lấy nước đổ vào thùng đựng gạo của chúng tôi…
Ô. Nguyễn Chín
Khi về đến Bình Châu kiểm tra lại chúng tôi thấy chúng lấy
mất chừng bốn tạ cá thu. Còn cá vàng vi, chúng bỏ lại xuống biển.
Gia Minh: Sau khi lấy cá xong thì sự việc như thế nào? Ông Nguyễn Chín: Sau đó họ ‘dằng dai’ chúng tôi chừng hai tiếng đồng hồ- từ chín đến 11 giờ mới để chúng tôi đi. Sự việc xảy ra đúng vào ngày 19 âm lịch, tức ngày 2 tháng 2 năm 2010.
Liên tục bị phía Trung Quốc bắt giữ, đòi tiền chuộc, gây tai
nạn trong Biển Đông, nhiều ngư dân Việt Nam lo lắng vì mất kế sinh nhai.
Ngoài ra họ còn lấy của chúng tôi một thiết bị định vị, một
thùng đồ nghề tôi mua để phòng khi có sự cố máy móc để mà sửa chữa trên tàu.
Gia Minh: Tổng cộng số thiệt hại chừng bao nhiêu?Ông Nguyễn Chín: Sau khi về đến nhà tổng cộng tất cả thiệt hại chừng 30 triệu.
Gia Minh: Đây là lần đầu tiên tàu của ông gặp tàu phía Trung Quốc hay nhiều lần rồi?
Ông Nguyễn Chín: Mới lần đầu tiên thôi.
Cơ quan chức năng nói gì?
Gia Minh: Cơ quan địa phương có hướng dẫn ra sao cho ngư dân khi gặp tàu Trung Quốc không?Ông Nguyễn Chín: Tôi có đến đồn biên phòng đảo Lý Sơn. Ý họ nói chạy sao chạy cho hay. Tôi thì không làm trong vùng biển Hoàng Sa mà chỉ chạy ngang vùng đó thôi.
Gia Minh: Cơ quan chức năng có những hướng dẫn gì về vùng lãnh hải cho ngư dân như ông không?
Ông Nguyễn Chín: Chúng tôi được cho đi làm ở những vùng biển xa; chứ còn tôi không biết mình chạy đâu. Nói chung chỉ lo đi làm thôi. Chúng tôi đi làm nghề ở phía đông bắc Hoàng Sa, cách đảo Lý Sơn 350 hải lý.
Đồn biên phòng và cơ quan chức năng xuống làm việc nói rằng họ làm cho quyền lợi của chúng tôi; sau này Nhà Nước có làm gì chỉ là cho các anh ‘ít nhiều’ thôi.
Ô. Nguyễn Chín
Gia Minh: Sau khi báo sự việc cho đồn biên phòng
thì được trả lời thế nào?
Ông Nguyễn Chín: Đồn biên phòng và cơ quan chức năng xuống làm việc
nói rằng họ làm cho quyền lợi của chúng tôi; sau này Nhà Nước có làm gì chỉ là
cho các anh ‘ít nhiều’ thôi. Họ nói như vậy.Gia Minh: Lâu nay có nhiều tàu ở Quảng Ngãi bị bắt rồi, và những nạn nhân đó được địa phương hỗ trợ gì?
Ông Nguyễn Chín: Tôi chỉ lo làm ăn chứ ít để ý tìm hiểu những chuyện đó. Tuy vậy, tôi cũng biết những người làm biển gặp tai nạn về cũng được cho ít nhiều. Tôi đi làm về chỉ ở nhà hai ba bữa rồi đi lại.
Chúng tôi chỉ mong các cơ quan chính quyền và bên đại sứ quán giúp làm sao để ngư dân có thể đi làm nghề, mà làm nghề biển phải đi xa mới có ăn chứ làm gần sao có ăn được.
Gia Minh: Cám ơn ông Nguyễn Chín.
Ý kiến của Bạn
* Đường lưỡi bò, dân tộc còn bị lừa dối đến bao giờ?
Phan Nguyễn Việt Đăng viết riêng cho RFA từ Sài Gòn
2011-07-31
Nếu không chú ý, tất cả mọi sự kiện chỉ là điều nhỏ nhặt và rất bình thường. Vào buổi sáng ngày 25 tháng 7, người dân Việt Nam tìm thấy trên tờ báo Tuổi trẻ một bản tin hết sức bình thường, thậm chí là có vẻ hoàn toàn là "lề phải". Bản tin có tên là "Đường lưỡi bò trong sách Việt Nam".Hậu trường chuyện đường lưỡi bò
Bản tin này nói về chuyện cộng đồng mạng trong nước phát hiện và chuyền tay nhau hình ảnh của quyển sách “Luyện kỹ năng đọc hiểu tiếng Hoa” có in bản đồ đường lưỡi bò của Trung Quốc, đã tồn tại trên thị trường suốt sáu năm nay. Ngay cả trong cách đưa tin, ban biên tập báo Tuổi Trẻ cũng dè dặt nói rằng "cộng đồng mạng xôn xao", chứ không dám nói lên cảm giác của mình.Nguyên văn bản tin, ghi rằng "Sách bao gồm các bài khóa, hướng dẫn cách đọc tiếng Trung Quốc, qua đó người học làm quen với một số thông tin về đời sống học sinh, khí hậu các vùng, thói quen du lịch, các quan hệ giao tiếp, lễ kỷ niệm... của Trung Quốc. Nhưng tại trang 274, thuộc chủ điểm 2 của bài 17, phần giới thiệu các thông tin cơ bản của quốc gia Trung Quốc, sách in kèm một hình vẽ bản đồ Trung Quốc với cả đường lưỡi bò (đường chữ U đứt đoạn) thể hiện như một đường biên bao trùm các đảo".
Tại sao một cuốn sách bình thường như vậy, lại có thông tin hết sức chính xác về đường lưỡi bò từ năm 2006, do nhà xuất bản Thanh Niên cấp giấy phép cho một doanh nghiệp in, phát hành sách có tên là Thành Nghĩa.
Trong khi đó, tin tức về đường lưỡi bò, chỉ được Chính quyền CSVN "phát hiện" chính thức từ giữa năm 2010.
Tin từ nội bộ báo Tuổi Trẻ cho biết, ngay chiều hôm đó, ban biên tập của tờ báo này đã bị Ban Tuyên Giáo TP chỉ trích nặng nề, và nói rằng việc tin như vậy, có thể làm cho phía Trung Quốc "tức giận".
Bìa sách “Luyện kỹ năng đọc hiểu tiếng Hoa”. Photo courtesy
of hoangsa.org.
Tin từ một nguồn hành lang khác, nói rằng ông Huỳnh Thanh
Hải, Phó Trưởng ban Thường trực Ban Tuyên giáo Thành ủy, đã giận dữ nói rằng
hành động của Báo Tuổi Trẻ như vậy, nếu phía Trung Quốc biết được, sẽ làm khó
Việt Nam.
Vài tờ báo trong Saigon, hưởng ứng bản tin này bằng bài viết, đưa lại
tin...v.v cũng đã bị gọi trực tiếp từ Ban tuyên giáo Thành Ủy, đả kích nặng nề.Vài ngày sau đó, trong sự chống cự yếu ớt của ngành làm báo bị kiểm duyệt, báo Tuổi Trẻ đưa thêm một bản tin nữa, có tên gọi là “Sách in đường lưỡi bò lưu hành bất hợp pháp”.
Theo bản tin này, báo Tuổi Trẻ như người chết chìm, bám vào cái phao của Cục Xuất bản - Bộ Thông tin và truyền thông. Theo đó, Cục Xuất bản cho biết đã kiểm tra lại giấy chấp nhận đăng ký kế hoạch xuất bản số 316/1528 CXB cấp ngày 9-9-2005 thì "thấy rõ đây là số của tên xuất bản phẩm khác".
Ðồng thời Cục Xuất bản tiến hành "tra cứu tư liệu lưu chiểu nhưng không tìm thấy cuốn sách trên". Cục Xuất bản cũng nhận được báo cáo của Nhà xuất bản Thanh Niên rằng "cho đến nay chưa tìm thấy cuốn sách này trên thị trường". Trên cơ sở đó, Cục Xuất bản khẳng định "cuốn sách Luyện kỹ năng đọc hiểu tiếng Hoa là xuất bản phẩm lưu hành bất hợp pháp".
Nhìn kỹ vào vấn đề, có thể thấy rõ hành trình "chạy thuốc" của báo Tuổi Trẻ trước sự kiện đưa tin về sách có in đường lưỡi bò. Từ góc độ của một tờ báo có chính kiến, chỉ trích hành động mờ ám bán đứng tổ quốc, ông Phạm Đức Hải, tổng biên tập báo Tuổi Trẻ đã rúr chân, nép về phía lề phải và dừng ở mức độ tố cáo nạn xuất bản bất hợp pháp.
Nhiều người tin rằng ông Hải cũng đã có một cuộc gọi cầu cứu đến ông tân chủ tịch Trương Tấn Sang, người mà ông Hải đã hết sức phục vụ bằng cách tổ chức loạt bài chống Vinashin và Bauxite để nhằm hạ bệ Nguyễn Tấn Dũng vào năm ngoái.
Ai đồng lõa, ai im lặng?
Bìa sách "Ma chiến hữu". Photo courtesy of
dunglepower.blogspot.com.
Câu hỏi là chính quyền CSVN đã biết những thông tin về đường
lưỡi bò từ lúc nào, và tại sao lại lặng im trước một sự kiện đại hệ trọng tới
quốc gia như vậy?
Một nhân viên an ninh giấu tên, cho biết là Trung Quốc chính thức đưa vào
sách giáo khoa để dạy bậc tiểu học từ cuối năm 2004. Và Hà Nội cũng bắt đầu
biết và ý thức sự nguy hiểm của đường lưỡi bò chín đoạn này từ 2005, nhưng đã dặn
nhau im lặng vì sợ trái ý Bắc Kinh, tổn hại đến 16 chữ vàng.Vốn là một nhà xuất bản tư nhân, và không kiểm soát kỹ càng - thậm chí cũng không hiểu đường lưỡi bò là gì vào thời điểm lấy sách dạy tiếng Hoa để in, nhà sách Thành Nghĩa, ở quận 5, Saigon, đã vô tình để lại một dấu tích quan trọng là Trung Quốc đã chính thức công khai phát triển lý luận chủ quyền lưỡi bò từ năm 2004 - 2005, mà không thể nói rằng Hà Nội, với một hệ thống ngoại giao, an ninh, tình báo...v.v như vậy lại có thể nói là không biết gì.
Nhưng đâu chỉ cuốn sách tiếng Hoa đó. Mới nhất, người ta đang chuyền tay nhau thông tin về cuốn sách Tuyển dịch thơ Đường của tác giả Mai Lăng, xuất bản tháng 8/2008, do nhà xuất bản Văn Học, số ISBN 219559, dày 666 trang. Ở trang 651 và 652, lại có lời tố cáo bản đồ in hình lưỡi bò ngang nhiên và công khai.
Tôi thà làm con chó của Đảng, thấy điều lạ là sủa, vẫn còn tốt đẹp hơn bọn phản động.
GĐ TT Nghiên cứu Quốc học Mai Quốc Liên
Nhà xuất bản này, được các blogger nhắc lại là trước đây cũng từng in cuốn
sách ca ngợi lính Trung Quốc đánh vào Việt Nam năm 1979, có tên là Ma Chiến
Hữu, của một nhà văn quân đội Trung quốc có tên là Mạc Ngôn.Điều đáng ngạc nhiên là người giới thiệu cho cuốn sách này là một cây bút lừng danh về tuyên truyền của Nhà nước, ông Mai Quốc Liên, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Quốc học. Tương truyền rằng trong giới trí thức tuyên truyền của Đảng, ông Mai Quốc Liên từng có câu nói lừng danh là "Tôi thà làm con chó của Đảng, thấy điều lạ là sủa, vẫn còn tốt đẹp hơn bọn phản động". Lần này, quả là những điều "lạ" nhất của tổ quốc, ông Liên lại dường như thấy "quen", nên không lên tiếng.
Nếu nhìn vào các sự kiện, có thể thấy trò công khai chống lại đường lưỡi bò vào năm 2010 của Đảng CSVN, dường như chỉ là đòn phép chính trị của các phe phái nội bộ của Đảng, nhằm thanh trừng lẫn nhau. Và nhân dân chỉ được biết đến số phận của tổ quốc, của bản thân mình khi các quan thầy của Bộ chính trị CSVN muốn sử dụng sự thật như một thứ quuyền lợi của bản thân mình.
Phan Nguyễn Việt Đăng (Saigon 31-07-2011)
http://youtu.be/fttfuZZHoNs
Bài ca mới cho các cuộc biểu tình chống Trung Quốc
|
|||
Sự tàn ác của Tập Đoàn
Do Thái đối với VNCH
Sự tàn ác của Tập Đoàn Do Thái đối với VNCH
Kính Thưa, Tôi ở trong nhóm ANAI (Association Nationale des Anciens de l’Indochine : Hội cuả những người đã ở ĐôngDương), do Trung Tướng SIMON làm Chủ Tịch. Đa số Hội Viên là những Sĩ Quan , Hạ Sĩ Quan PHÁP đã từng đụng độ với Việt Minh (1946-1954). Về phiá VN , thì là những Boat People, có nhiều người chạy ” Bác” tới 2 lần : 1954 và 1975…… Tôi là Bắc Kỳ Di Cư, và đã được mắt thấy, tai nghe những sự tàn ác của Việt Minh : thủ tiêu , tản cư bao nhiêu lần , và mỗi lần, lại nghèo thêm , và nhất là thấy tận mắt , những điều trái với luân lý , trái với tình người (cháu thủ tiêu chú ruột , bắt qùy, đọc bản án viết tay , lấy đá đập vào đầu chú cho đến chết . Chết trong đau đớn , vì phải ” để dành đạn bắn quân thù” , theo lời dậy dỗ cuả Bác. Sau đó , cho xác chú vào bao bố, bỏ thêm vài hòn đá cho nặng .Và cho xác chú đi mò tôm…. Tất cả , chỉ vì tin đồn , chụp mũ , không chứng cớ : chú là Việt Gian !). UNESCO ,vào những năm 1980…. có nhiều người Phi Châu giữ những chức vụ quan trọng , rất thân phe CS , và mỗi kỳ họp, là MỸ bị đem ra chửi , hoặc chế diễu. MỸ chống CS, vậy kỳ ấy , MỸ rút ra khỏi UNESCO là danh chính ngôn thuận , khác với vụ PALESTINE kỳ này. Hơn thế nữa , trong kỳ ấy, MỸ đã báo trước cho UNESCO 1 thời gian , mãi sau khi các yêu cầu chính đáng cuả MỸ bị bọn cầm quyền UNESCO bác bỏ , thì mãi đến lúc ấy MỸ mới đường đường chính chính , rút ra khỏi UNESCO . OBAMA được NOBEL hoà bình 2009 là để cố chấm dứt chiến tranh PALESTINE – DO THÁI , kéo dài từ 1948 cho đến nay . Ngay chính KISSINGER , DO THÁI khi làm Ngoại Trưởng MỸ cũng đã phải nói : Đây là 2 bên cùng phải (cùng có lý) gặp nhau (Palestine và Do Thái) .Nó khó khăn ở chỗ đó. OBAMA , dù có muốn rút ra khỏi UNESCO , dẫu rằng ” danh không chính , ngôn không thuận” , cũng nên giữ phong độ và có 1 chút liêm sỉ và tự trọng. Đằng này , nhắm mắt vâng lời BỐ MẸ ngay lập tức ,rút khỏi UNESCO trước tất cả các nước , cốt ý để được BỐ MẸ xoa đầu : “Con tôi ngoan quá ” . OBAMA đã thiên vị DO THÁI 1 cách thái qúa , không biết ngượng ngùng , chỉ vì ý đồ muốn tái ứng cử . Anh Sinh Viên Harvard ,không xứng với giải NOBEL ,như những người nổi tiếng khác : ĐỨC ĐẠT LAI LẠT MA, Bà AUNG SANG SIU KY, Ông LÝ HIỂU BA đang bị TRUNG CỘNG nhốt trong tù . MỸ rút ra khỏi UNESCO 72 giờ trước Do Thái !! TT PHÁP là Do Thái ra lệnh cho Đại Sứ PHÁP ở UNESCO bỏ phiếu chấp thuận việc gia nhập UNESCO cuả PALESTINE. Ngoài ra, PHÁP vẫn ở lại UNESCO. Cũng từ 1988, Trung Tướng SIMON cho biết là tụi thân CS trong UNESCO , theo lời yêu cầu của chính phủ Hà Nội sẽ cho tổ chức 100 năm Sinh Nhật HCM vào năm 1990. Chúng tôi họp liên miên , và nhờ rất nhiều nhân vật có Thế Lực để phản đối . Lý do : HCM làm chính trị , không làm văn hoá . Và cứ nhìn hình ảnh các Boat People thì Văn Hoá và Giáo Dục ở đâu ? 1990 , cũng là kỷ niệm 100 năm của De GAULLE ,người được dân PHÁP hết sức kính nể , vì đã 2 lần cứu nước PHÁP , vậy mà người PHÁP có bắt UNESCO làm trò hề như vậy đâu. Ngay từ đầu năm 1990 ,Tổng Giám Đốc UNESCO phải tiếp , trung bình 1 tuần 2, 3 lần , những người có quyền thế ở PHÁP, chống đối Tuồng Cải Lương HCM. Sự tranh đấu kiên trì , với những tên PHI CHÂU thiên tả , đã đem lại kết quả : UNESCO không tổ chức Lễ trăm năm HỒ. Tuy nhiên vì đã ghi vào chương trình nghị sự rất nhiều lần , và đã hứa , nên UNESCO đành phải cho thuê 1 cái phòng nhỏ , với tư cách tư (privé, private). Các ép buộc của UNESCO : - không có 1 dấu hiệu UNESCO , - không được treo cờ VC , và ảnh HCM, - tất cả các Thiệp Mời, dù đã in xong , cũng phải bỏ , và in lại Thiệp mới vì không được lấy danh nghiã UNESCO trên các En – Tête, mà phải in là do chính phủ HÀNỘI mời . Nói dối là nghề của chàng : VC khoe ầm ĩ ở trong nứơc : UNESCO tổ chức lễ tưởng niệm 100 năm HCM . Tôi chỉ đóng góp 1 phần nhỏ bé để ngăn cản cái màn kịch tiếu lâm và bất xứng này . Thiết nghĩ, VNHN nên ghi ơn những người Pháp, có quyền thế, có đạo đức tinh thần ( autorité morale ) không ưa CS , không ưa VC, đã đứng về phe VN Quốc Gia và đã nhiệt tình giúp đỡ chúng ta trong việc này. Tôi nghĩ rằng , lòng biết ơn là 1 giá trị tinh thần cao qúy, và là căn bản cũa Đạo Đức và tình người. Giá trị của lòng biết ơn vượt rất xa những lời xuyên tạc sự thật và những câu nói có vẻ ” móc họng ” ,khiếm nhã , không thể chấp nhận được . Nay xin trở qua vấn đề Do Thái – VNCH : 1 – Do Thái không bao giờ công nhận VNCH . Tất cả các đồng minh cuả Mỹ đều có tòa Đại Sứ ở Sàigòn, trừ 1 đồng minh thân cận nhất và mang ơn nước Mỹ nhiều nhất là Do Thái thì lại không có Đại Sứ . ( Do Thái thiết lập bang giao cấp Đại Sứ với VC sau 1975 ). Tôi còn nhớ, vào những năm 1958, 1959 ở trường CVA có 1 giáo sư Anh ngữ rất giỏi là Linh Mục Long ( ? ) GS sống ở Mỹ nhiều năm, biết rõ Mỹ và vấn đề geo – politics của Mỹ, thời ấy. Đại khái, GS dậy chúng tôi là New York City khác với New York State, có con sông Hudson với những khu Manhattan, Bronx, Brooklyn, Queens …. Một buổi sáng, sau khi đã dậy xong giờ Anh ngữ, các bạn cùng lớp với tôi đã ra ngoài đến quá nửa, GS nói với độ 10 người còn ở lại và đứng gần GS : các anh nên biết là Do Thái mới là quan trọng nhất với các chính khách Mỹ chứ không phải là VNCH . Tôi ghi nhớ điều này , vì hay có tính xấu : tò mò , và muốn kiểm chứng. 2- Moshe DAYAN, Tướng độc nhỡn Do Thái , sang thăm chiến trường VN, không thèm xin phép chính phủ VNCH , mà xin thẳng với chính phủ Mỹ. Ông ta đi thăm vài chiến trường với 1 vài tướng của Mỹ. Mục đích duy nhất của việc viếng thăm này, là để ông ta chứng tỏ đã quan sát kỹ lưỡng, với những điều mắt thấy tai nghe trên chiến trường VNCH và những thẩm định của 1 danh tướng Do Thái, không phải là cuả 1 người ngồi trong Tháp Ngà , mà là của 1 người đã đến tận nơi quan sát. Mấy tháng sau, ông ấy viết 1 bài nhận xét, mà trên nguyên tắc chỉ cố để phổ biến ở Do Thái, nhưng vì lẽ Do Thái nắm trọn tất cả các Médias trên thế giới cho nên nó có tiếng vang mạnh mẽ trong dư luận, và nhất là trong các chính quyền Mỹ và Đồng Minh. Tôi xin được phép không nhắc đến những chi tiết mà chỉ nhắc lại câu kết luận hùng hồn ( và đểu cáng với VNCH ) ” MỸ không thể thắng được , vậy cách hay nhất là rút quân đội Mỹ khỏi South of VN “. Xin lưu ý quý vị, bản báo cáo của Moshe DAYAN ( 1966 ), gây 1 cú shock cho những nhà lãnh đạo quân sự Mỹ và Đồng Minh, xuất hiện chỉ có 1 năm , sau ngày Mỹ trực tiếp tham gia chiến tranh VN. Thật là khốn nạn, đê tiện và bẩn thỉu đối với VNCH . Mặc dầu vậy,Do Thái bất chấp, các Médias của Do Thái bất chấp. Đối với Do Thái, VNCH phải chết để cho Do Thái sống ( với nguyên tắc : Mỹ không thể lưỡng đầu thọ địch ). 3- TT Lyndon Baines JOHNSON ( 1908 – 1973 ) là vị TT mà tôi rất quý vì là người đã ra lệnh : - cho bỏ bom miền Bắc, - cho Thủy Quân Lục Chiến Mỹ đổ bộ vào Đà Nẵng tháng 8 – 1965, - gửi thường xuyên 3.000 máy bay trực thăng đến VN . Mỗi khi có những máy bay trực thăng bị phá hủy thì cho thay ngay lập tức , để cho con số máy bay trực thăng vẫn ở mức 3.000, - gửi tới 500.000 quân Mỹ sang tham chiến tại VN ,và lập rất nhiều căn cứ quân sự, nhiều phi trường ở VN. - lập 3 căn cứ quân sự Mỹ ở Thái Lan để chi viện thêm cho chiến trường VN. - huy động được các nước Đồng Minh gửi tổng cộng 100 000 quân sang VHCH : Đại Hàn, Úc , Tân Tây Lan, Thái Lan …… - ra lệnh cho các pháo đài bay B52 từ đảo Guam hàng ngày đi bỏ bom các mật khu VC và đường mòn HCM : mối đe dọa khủng khiếp đối với VC. VC bị thiệt hại về quân số cũng như về võ khí rất nhiều trong những cuộc ném bom của pháo đài bay B52, - ra lệnh cho 4 hàng không mẫu hạm Mỹ đậu thường xuyên ở ngoài khơi VNCH . Trong trường hợp có 1 chiếc rời đi nơi khác , thì lập tức 1 chiếc hàng không mẫu hạm khác đến thay thế , để vẫn ở mức 4 hàng không mẫu hạm, - ra lệnh cho quân đội Mỹ mở các cuộc tấn công VC trong chiến thuật truy lùng và tiêu diệt VC (Searchs and Destroys ). Médias Mỹ, nhưng Do Thái nắm trọn quyền, thường xuyên đả kích TT JOHNSON và đã gọi JOHNSON là vị TT đắt tiền nhất của Mỹ, vì đã giúp đỡ quá nhiều cho chiến tranh VN (thay vì để giúp Do Thái !) Hơn 1 lần , TT JOHNSON đã nói với báo chí : nhiều đêm tôi không ngủ được vì nghĩ tới chiến trường VN. Médias Do Thái và Médias Mỹ tấn công TT liên tục, khiến ông phải từ bỏ ý định ra tái tranh cử để dành hết tâm lực cho VNCH mà ông coi là vấn đề chính. TT rất trong sạch, không hề có tiếng tăm xấu trong suốt thời gian tại chức. Ngoài ra, TT rất ngay thẳng và không ưu đãi người thân của mình : 2 con rể của ông đều bị gửi sang chiến trường VN . Hai người con gái của ông ta khóc lóc nức nở và nói về 2 người con rể của ông ta với cách dùng động từ trong thời quá khứ.Ông rất đau lòng vì khi 2 người con gái dùng những động từ trong thời quá khứ, thì có nghiã là các cô ấy coi như chồng của họ đã chết rồi. Ông nói tôi rất xúc động, tôi thông cảm với 2 con gái tôi, nhưng việc công là việc công. Thực là 1 TT Mỹ có lòng nhất với VNCH ( nhưng người VNCH lại thích NIXON , vì ông ấy chống Cộng !! ). Ông gặp nhiều điều không may : sự tấn công cuả các Médias MỸ (tức là Do Thái ), rất nhiều cuộc biểu tình phản chiến ở các nước ÂU MỸ (Do Thái giật dây),Biến Động Miền Trung do Đồng Chí THÍCH TRÍ QUANG (chắc quý vị còn nhớ bức hình Đồng Chí TTQ , người mảnh khảnh ,ngồi trên xích lô, nét mặt cưng cưng đăng trên trang bià TIMES, hay NEWSWEEK ? với tựa đề : người đã làm rung chuyển nước MỸ), với dự định tách rời vùng 1 cuả Tướng NGUYỄN CHÁNH THI, sau đó là những vụ Thuyết Pháp liên tục của Phật Giáo Ấn Quang, sực mùi chống MỸ. ( viết đến đây , tôi không khỏi đau lòng, khi nghĩ tới sự thành công của Thiếu Tướng NGUYỄN CAO KỲ trong vụ đập tan BĐMT, sau nhũng thất bại của 2, 3 Tướng trước đó. TCK têt mậu thân , tướng KỲ đích thân chỉ huy các vụ phản công VC , vì TTL NVT đi ăn tết ở MỸ THO . ” Việt Gian NCK ” , với tính bộc trực, đã nhiều lần phản đối MỸ khi họ đi quá đà , coi thường QLVNCH). Có lúc chán ngấy , TT JOHNSON đã phải kêu lên : Nước MỸ không thể cứu 1 Dân Tộc, khi họ cứ nhất định lao đầu xuống vực thẳm ! Như đã viết ở trên : lòng biết ơn là 1 giá trị tinh thần cao qúy , và là căn bản cuả ĐẠO ĐỨC và TÌNH NGƯỜI . Tôi không muốn, và không dám thuyết phục ai về việc này. Riêng cá nhân tôi , hết sức cảm tạ và ghi ơn công của TT JOHNSON , hết lòng chung thuỷ đối với VNCH. 4 – Trong khi đó tên nghiện rượu , đầy tớ vô liêm sỉ của Do Thái, tên BUSH con , nhờ thế lực của bố, trốn đi lính ở VN và chỉ phục vụ trong lãnh thổ Mỹ để được an toàn tối đa. Hèn nhát thay cho BUSH con. Hắn là 1 đại họa cho nước Mỹ và thế giới. Hắn làm uy tín của Mỹ thụt lui xuống rất sâu. Khi rời chức vụ, TT CLINTON đã để lại 1 ngân quỹ thặng dư tới 200 Billions of USD. Vâng lệnh Bố Mẹ Do Thái, bất chấp LHQ, bất chấp dư luận toàn thế giới ( tổng cộng có tới 7, 8 triệu người đi biểu tình ở các nước Tây Âu chống lại hành động ngu xuẩn của BUSH con, của Đế Quốc Mỹ, con ngoan của Do Thái ), BUSH con đã lạm dụng quyền hành tấn công 1 nước đồng minh ( với TT REAGAN ) . Nhưng tất cả các Médias của Do Thái có chi nhánh khắp Âu Châu , ở các đài truyền thanh và truyền hình ở Tây Âu cũng như ở Mỹ đều nói rất ngắn về những cuộc biểu tình này và giảm rất nhiều số người thực sự đi biểu tình, hoặc đơn giản hơn, họ không nói gì hết. BUSH con gây chiến tranh IRAQ, tốn kém hơn chiến tranh VN rất nhiều về chi phí . Ngoài ra , có trên 4.000 lính MỸ chết, 40.000 người bị thương nặng, phải nuôi họ suốt đời. BUSH con ngu xuẩn, và không dám cưỡng lời Bố Mẹ, chứ nếu hắn cứ để Saddam HUSSEIN, đồng minh của TT Ronald REAGAN trong việc chống lại IRAN , tại chức , hắn chỉ cần đòi đặt 10 căn cứ quân sự ở IRAQ . Chắc chắn, nếu được Mỹ để cho Saddam HUSSEIN tại chức, HUSSEIN sẽ chấp nhận ngay . Nếu BUSH con , đừng quá sợ sệt ,chịu khó thưa với Bố Mẹ Do Thái như đã nói ở trên, thì Quân đội Mỹ sẽ được đón tiếp nồng nhiệt ở IRAQ và IRAQ sẽ có dân chủ nhiều hơn. Không người lính Mỹ nào chết. Hơn thế nữa , vì ở sát IRAN, MỸ có nhiều phương tiện để kiểm soát IRAN hơn , dễ làm áp lực với IRAN hơn. Nhưng Do Thái muốn là MỸ phải theo , và không có sự ngược lại. Ngân quỹ thặng dư 300 Billions USD khi mãn nhiệm kỳ cuả TT CLINTON. BUSH con không khéo quản trị , và vì chiến tranh IRAQ, đến nỗi ngày nay nước Mỹ là nước nợ nhiều nhất trên thế giới ( Mỹ chỉ còn giữ được AA, trong khi đó Pháp, Đức Thụy Sĩ … vẫn giữ được AAA là điểm cao nhất ). Mặc dầu Mỹ còn mạnh nhưng Mỹ bị coi thường trên thế giới, nếu không muốn nói là bị coi khinh. 5-Thái độ thiên vị 1 cách máy móc và đê tiện đối với dân chúng của PALESTINE đã gây thù oán 1 cách vô ích với trên 1 tỷ người Muslims và là nguyên do độc nhất của thảm họa ngày 11 September 2001 ( 2 Tween Tours của World Trade Center bị phá tan , với 3000 người chết , trong đó có 2 người VN, Ngũ Giác Đài bị phá sập 1 đoạn , và nếu không có sự hy sinh qủa cảm và chết hết của gần 100 người Mỹ trên chiếc máy bay Boeing thì White House cũng bị phá tan ). IRAN sắp làm xong bom nguyên tử, Mỹ và Do Thái bất lực. IRAN thù ghét cả Mỹ lẫn Do Thái. 6 -Do Thái đã tổ chức từ rất lâu việc MỸ phải bỏ rơi VNCH. Tuyên truyền cho dân chúng VN mạnh nhất thời ấy là Đài Phát Thanh. MỸ , với những phương tiện kỹ thuật và truyền thông tối tân , nhưng Đài Phát Thanh SAIGON lại chỉ nghe được ở SAIGON mà thôi ( Lệnh của Bố Mẹ Do Thái ). Khi đơn vị tôi ở HUẾ , tôi không có cách nào nghe được đài SAIGON, vì nó kêu rè rè, trái lại đài HÀNỘI và đài GIẢI PHÓNG, nghe rõ mồn một. Vì thế, đầu năm 1969, tôi được nghe thơ chúc Tết của HCM , với những câu như : Đánh cho MỸ cút, đánh cho NGỤY nhào…. Khi VC có AK54, và B40, rất tối tân, quân đội VNCH xài súng ống thời 1945. Chúng ta rất xa với những missiles USA M72 , mà MỸ cung cấp cho Do Thái năm 1973 để tiêu diệt những xe tăng lớn của LIÊN XÔ và tiêu diệt tất cả những hỏa tiễn SAM của LIÊN XÔ (bán cho Ai Cập) . Trong cuộc TCK Tết Mậu Thân 02 – 1968, dưới quyền chỉ huy tài ba của Tổng Tư Lệnh NVT, 80% quân lực VNCH đi phép, kể cả NVT . Cuộc TCK rất to lớn,xẩy ra ở trên 50 tỉnh và thành phố VNCH , đặc biệt là ở SAIGON và HUẾ ( HUẾ bị chiếm trong gần 1 tháng với số nạn nhân 8.000 người và rất nhiều mồ chôn tập thể ). Trong khi quân đội VN, theo sự cam kết nghiêm trọng của VC và Bắc Việt là ngưng chiến trong 4 ngày Tết, nên có đến 80 % quân đội đi phép, thì không 1 người lính Mỹ nào đi phép. Nói khác đi, quân đội Mỹ có đầy đủ trong tất cả các căn cứ quân sự Mỹ. Lệnh trên ban xuống : Mỹ không được làm gì cả trong 36 giờ, mặc sức cho lính VC tấn công, chiếm đóng như vào chỗ không người. Tại sao là đồng minh với nhau mà lại có cái lệnh kỳ cục, quái đản, ác đức như vậy ? Thiết nghĩ đó là lệnh của Bố Mẹ Do Thái mà quyền hành, trong nhiều trường hợp, đã hơn 1 lần chứng tỏ, còn cao hơn cả quyền hành của TT Mỹ. C’était le début de la fin ( Đó là thời điểm bắt đầu của sự kết liễu của VNCH ) . Viết đến đây, tôi rớt nước mắt, thương cảm những người chiến binh của VNCH, những thường dân VNCH đã bị chết hoặc bị thương nặng do những mánh lới bất nhân, giết người, có tính toán của tập đoàn 15 triệu người Do Thái trên khắp thế giới, áp đặt lên trung tâm quyền lực quân sự Mỹ. Xin nhắc lại, vũ khí của quân lực VNCH rất lỗi thời. Phải đợi cuộc TCK Tết Mậu Thân 02 – 1968, và còn phải chờ thêm 3 tháng nữa, những khẩu M16 mới bắt đầu được trao rất từ từ cho Quân Lực VNCH . Nếu quân đội Mỹ can thiệp ngay từ phút đầu tiên thì VC làm sao dám ” múa gậy vườn hoang ” như thế. Không những thế, mệnh lệnh tối cao của quân đội Mỹ ban xuống cho tướng WESTMORELAND là cấm tấn công, mà chỉ được phản ứng tự vệ mà thôi. Lệnh gì mà kỳ cục thế, nếu không phải là của Bố Mẹ Do Thái ? Bởi lẽ quân đội Mỹ rất tài giỏi, có nhiều vũ khí tối tân và nhiều tướng lãnh tài ba. Mỹ luôn luôn thắng trận. Cái lệnh quái đản ban xuống cho tướng WESTMORELAND như thế, nếu không là áp lực của Lobby Do Thái thì do ai ? Do Thái nắm hết các Médias Âu Mỹ, tổ chức các cuộc xuống đường chống chiến tranh VN , nhờ các cơ quan truyền thông mà Tập đoàn Do Thái làm chủ cổ võ ,và xúi dục .Do Thái chịu mọi phí tổn cho rất nhiều cuộc xuống đường ở các nước Âu Mỹ chống lại chiến tranh VN . Do Thái Henry KISSINGER khuyên NIXON bỏ VNCH để đi với Trung Cộng. Chính hắn chủ trương cho cuộc gặp gỡ NIXON – MAO TRẠCH ĐÔNG . NIXON đã từng nói với MAO TRẠCH ĐÔNG và CHU ÂN LAI ( 1972 ): nếu chúng tôi là bạn của 1 nước CS lớn ở Á CHÂU thì tại sao tôi lại không chấp nhận cho 1 nước CS nhỏ ở Á CHÂU ( VC ). Tuy nhiên, nước chúng tôi là nước dân chủ nên không thể thay đổi ngay tức khắc , hãy để cho chúng tôi chuẩn bị trong 3 năm. Quả nhiên, 3 năm sau, 1975, VNCH không còn tồn tại. Do Thái rất mạnh ở trong Quốc Hội Mỹ, phản chiến và bỏ rơi VN cũng ở Quốc Hội Mỹ. Trong hành pháp thì Do Thái KISSINGER ( mà TT CARTER gọi là Tổng Thống Mỹ về ngoại giao, tức là có ý coi TT Gérald FORD để mặc KISSINGER toàn quyền quyết định những việc ở bên ngoài nước Mỹ, mà quan trọng nhất là VN ). Để giữ đúng lời với MAO TRẠCH ĐÔNG cho VNCH chết vào khoảng 1975, quốc Hội Mỹ do Do Thái nắm quyền, cùng với Hành Pháp Mỹ, do Do Thái KISSINGER lèo lái, TT Gérald FORD chuẩn bị bức tử VNCH. Ngay từ đầu năm 1974, viện trợ Mỹ về kinh tế giảm 1 nửa, viện trợ về quân sự giảm 1 nửa. Đến năm 1975 lại còn cắt giảm nhiều hơn nữa. Tỉnh lỵ PHƯỚC LONG bị VC chiếm trọn cuối năm 1974. Do Thái KISSINGER khuyên TT FORD mặc kệ cho VNCH . Ngày 10 – 03 – 1975 mất BAN MÊ THUẬT, tinh thần quân lực VNCH xuống thấp. Trong lúc nguy khốn, VNCH xin Mỹ viện trợ gấp 700 triệu USD (món tiền này chỉ là 1 khoản rất nhỏ so với số viện trợ của Mỹ cho Do Thái) Do Thái bầy mưu để cướp không 700 triệu USD vũ khí, ưu tiên cho VN : Đầu tiên, quốc hội Mỹ bằng lòng bỏ ra 700 triệu USD về vũ khí. Giai đoạn 2 , quốc hội Mỹ bloquer (block) món tiền này với lý do hết sức khốn nạn là : ” cho VNCH bao nhiêu cũng không đủ, vậy giữ lại để tiết kiệm ” . Xin nhắc lại, Quốc Hội MỸ chịu ảnh hưởng cuả Do Thái rất nhiều. Khốn nạn thay quyết định của tập đoàn Do Thái trước 1 đồng minh gặp cơn nguy khốn hiểm nghèo. Chính phủ VNCH hết sức lo sợ vì tinh thần quân đội xuống thấp, VC đã tới tận PHAN RANG , PHAN THIẾT. Chính phủ VNCH, lạy van Mỹ đến mức , nếu Mỹ không cho 700 triệu USD đã tháo khoán thì chỉ xin các ông 1 lời nói trước báo chí để gây lại tinh thần cho quân đội và nhân dân VNCH : ” 700 triệu USD về võ khí cho VNCH sẽ được chấp thuận, nhưng còn phải nghiên cứu thêm vài chi tiết “. Tức là chúng ta chỉ xin Mỹ 1 lời hứa cuội. Quốc Hội MỸ (dưới ảnh hưởng cuả Do Thái) họp báo nói ” không có 1 cent cho VNCH “. Đau đớn thay ! Cái bẩn thỉu của Do Thái với VNCH ở chỗ : đối với các nước dân chủ pháp trị , 1 khi 700 triệu USD võ khí đã được quốc hội tháo khoán thì chính phủ bắt buộc phải tiêu. Nhưng Quốc Hội Mỹ lại cố ý không cho gửi các võ khí đó sang VN, như đã nói ở trên. VNCH mất ngày 30 – 04 – 1975. Ba tháng sau, Lobby Do Thái biết rõ nguyên tắc ấy và quốc hội Mỹ cho TT FORD xử dụng 700 triệu USD võ khí, không phải để gửi sang VN , vì VNCH không còn nữa, mà là để gửi sang cho Do Thái !! Khi ấy, tôi đã sang tới Pháp, và khi đọc những tin này trên báo chí, tôi giận điên người. Lính Mỹ, gỡ các nhãn hiệu gửi sang VNCH trên các thùng võ khí, sau đó dán lại nhãn hiệu gửi sang ISRAEL. Do Thái không có chiến tranh, và cũng không ở thế cực kỳ nguy hiểm như VNCH . Có cần nói thêm là cô đào cởi truồng DO THÁI Jane FONDA, là 1 trong nhũng lãnh tụ phản chiến VN rất dữ dội, đã sang tận HÀNỘI để gặp HCM và tuyên bố hoàn toàn ủng hộ VC. Do Thái Henry KISSINGER thường hay nói : Tại sao chúng nó (dân, quân VNCH ) không chết phứt hết đi cho rồi. Khi tình hình VNCH nguy ngập , lúc ấy là 2 giờ sáng ở WASHINGTON , và TT FORD còn đang ngủ. Kissinger cho đánh thức TT Gerald FORD , còn đang ngái ngủ . Kissinger khuyên TT FORD bỏ rơi VNCH. Kissinger nói gì mà TT FORD chẳng nghe , vì TT FORD là 1 con người rất tầm thường. Và MỸ bỏ rơi VNCH như cái giẻ rách. Độc hại hơn , Kissinger khuyên TT FORD bỏ hẳn dự định làm hàng rào an toàn , bởi lính Marines MỸ , và các phương tiện thừa thãi cuả MỸ cùng với QLVNCH còn lại . Con đường hàng rào an toàn ấy sẽ nối liền SAIGON và Vũng Tầu để cho các gia đình VNCH đi thoát (tương tự như 1954-1955, PHÁP giữ 2 thành phố Hànội và Hải Phòng trong 1 năm cho Bắc Kỳ Di Cư). PHÁP , mặc dầu thua to ở ĐIỆN BIÊN PHỦ, và số thương vong cao hơn MỸ ,lại eo hẹp rất nhiều về phương tiện , đã cư xử với ĐỒNG MINH VNQG 1 cách rất trung hậu , có tư cách, có phong độ ,và có tình. . MỸ giầu hơn , mạnh hơn PHÁP rất nhiều, lại dư phương tiện , nhưng KISSINGER vâng lời TẬP ĐOÀN 15 triệu người DoThái , khuyên TT FORD bỏ ngay VNCH , không thương tiếc. Do Thái KISSINGER khuyên TT FORD tài tình đến nỗi , mấy ngày trước khi SAIGON mất , TT FORD , trả lời 1 cuộc phỏng vấn cuả mấy ký giả trên đường đi đánh Tennis về thái độ và quyết định cuả TT trước tình hình VNCH đang xụp đổ . FORD trả lời dứt khoát , không cần suy nghĩ : “Xin các ông tránh ra , để cho tôi đi đánh Tennis cho kịp giở “ Trong khi đó, bên kia bờ Thái Bình Dương , hàng trăm ngàn gia đình , hàng triệu người VNCH đang than khóc , đang lo lắng …… Tập Đoàn Do Thái đã thành công rực rỡ, vẻ vang (trên hàng triệu người chết ) vì tài ba , nhưng không có đức độ của họ. Nạn nhân là QLVNCH , nhân dân VNCH , QUÂN LỰC MỸ , các Phi Công MỸ , QUÂN LỰC của các nươc Đồng Minh …. Tuy nhiên , đấy chỉ là những con số , không lấy gì làm quan trọng, làm mủi lòng tiếc thương của họ. Vấn đề chính yếu : 1- Tập đoàn Do Thái mạnh , ISRAEL bình an , MỸ phãi viện trợ cho Do Thái (hàng chục Billions USD mỗi năm , trực tiếp và gián tiếp, với tiền đóng thuế cuả dân chúng MỸ). 2- Quốc Hội MỸ theo Do Thái , và các chính khách MỸ , CỘNG HOÀ hay DÂN CHỦ đều dặt quyền lợi Tối Cao của Do Thái trước quyền lợi tối cao của MỸ , ngay cả trong trường hợp đi ngược lại quyền lợi cuả MỸ.(tôi được đọc nhiều tài liệu liên quan đến thái độ Phản Quốc , phục vụ ngoại bang cuả các chính khách MỸ. Xin Quý Vị ở MỸ kiểm chứng , có lẽ sẽ dễ dàng hơn ). Còn nhiều chi tiết nữa , nhưng thư đã quá dài, viết thêm chỉ thêm đau lòng cho VNCH . BS Đặng Vũ Ái Nguồn:http://hientinhvn.wordpress.com/2012/03/16/914/ |
Sĩ quan cấp tá
Chuyện Do Thái ám hại VNCH trước kia thì ai cũng biết nhưng
khi đọc bài viết này tôi thấy 1 chỗ rất ngớ ngẩn thế này
"BUSH con ngu xuẩn, và không dám cưỡng lời Bố Mẹ, chứ nếu hắn cứ để Saddam HUSSEIN, đồng minh của TT Ronald REAGAN trong việc chống lại IRAN , tại chức , hắn chỉ cần đòi đặt 10 căn cứ quân sự ở IRAQ . Chắc chắn, nếu được Mỹ để cho Saddam HUSSEIN tại chức, HUSSEIN sẽ chấp nhận ngay ." Tác giả mơ ngủ hay sao mà ko biết là Saddam Hussein đã hoàn toàn chống Mỹ từ sau chiến tranh Vùng Vịnh 1991, vậy mà còn nghĩ tới chuyên Saddam cho Mỹ đặt căn cứ quân sự, trình độ hiểu biết cỡ này thì bình luận cái gì đây. Tuy nhiên dù ghét Do Thái thì cũng phải thừa nhận là người Việt mình cần học nhiều ở Do Thái, vì tụi nó biết bắt tay nhau làm lợi cho đất nước của nó . Còn người Viêt mình thì sao, vừa qua buổi dâng thỉnh nguyện thư cho Tòa Bạch Ốc thì đã bắt đầu 1 chiến dịch đấu tố chụp mũ đồng hương rồi . |
Hậu Quả Của Việc Hoa Kỳ Bỏ Rơi Đông Dương
GS Robert F Turner , C/N 2012/04/06
GS Robert F Turner , C/N 2012/04/06
( Lời Việt
Báo . Cuộc Hội Luận Kỷ Niệm 35 Năm Lưu Vong đã thực hiện hôm Thứ Tư
28/04/2010 tại Westminster ,
Calif . Sau đây là bài
thuyết trình của Robert F Turner đã được dịch ra Việt ngữ . Ông quan tâm
về VN từ khi còn học bậc cử nhân ở đaị học Indiana University , nơi ông
viết luận án dày 450 trang về cuộc chiến và được điểm danh dự , và thường
xuyên tranh luận với phe phản chiến khắp Hoa Kỳ ) .
Năm 1968 Ông vào Quân Đội và
tình nguyện sang VN . Từ 1968 tới 1975 , ông thăm Đông Dương 5
lần , đi thăm nhiều nơi ở Nam VN , Lào và Cam Bốt . Ông viết
nhiều sách về VN ) .
Xin kính chào quý
vị . Tôi xin được ngợi ca ban tổ chức buổi hội thảo quan trọng này và những
người đã bỏ thời giờ đến tham dự một sinh hoạt tôi cho là rất quan trọng để suy
nghiệm về một phần bi thảm mà cũng hệ trọng của lịch sử Hoa Kỳ .
Cách đây đúng 35
năm cũng vào ngày này , tôi rời Việt Nam lần cuối trong đợt di tản sau
cùng tại Sài Gòn . Tôi khởi sự học hỏi về Chiến Tranh Việt Nam
năm 1965 khi là sinh viên đại học . Tôi là một sinh viên trong số tương
đối ít ỏi đã thực tin rằng việc bảo vệ người dân Đông Dương chống Cộng Sản xâm
lược là việc đúng , và trong ba năm kế tiếp , tôi tham gia hàng trăm
cuộc « hội thảo ngoài trời » của các đại học , hay đấu lý hoặc
nhiều chương trình tranh luận .
Tôi lần đầu đến
Việt Nam
trong một giai đoạn ngắn khi là phóng viên năm 1968 , rồi trở lại đó hai
lần khi là sĩ quan ) . được biệt phái vào một bộ phận của toà Đại sứ Hoa Kỳ tại
Việt Nam ,
là Văn phòng Nghiên cứu về Bắc Việt và Việt Cộng . Sau đấy , tôi còn
qua Việt Nam
nhiều lần khi làm cố vấn về an ninh quốc gia cho Uỷ Ban Ngoại Giao Thượng Viện
Hoa Kỳ . Là một thành viên của « Viện Hoover về Chiến tranh ,
Cách mạng và Hoà bình » thuộc Đại học Stanford ở California , hơn 35
năm trước , tôi đã viết cuốn sử quan trọng đầu tiên bằng tiếng Mỹ về
« Cộng Sản Việt Nam » . Trong hơn hai chục năm , tôi đã có
nhiều khoá giảng dạy tại viện Đại học Virginia
về Chiến Tranh Việt Nam .
Vì thời giờ có
hạn , tôi phải nói ngắn , nhưng trước khi đề cập tới chủ điểm của bài
thuyết trình , tôi xin có thêm một lời cảnh báo . Rằng đa số lập luận
ngày nay cứ coi là sự « sáng suốt phổ biến » về Chiến Tranh Việt Nam
thật ra lại không đúng . Rất đáng tiếc rằng điều ấy có nghĩa là đa số
những gì được giảng dạy tại cấp trung và đại học lại gần với thần thoại hơn là
lịch sử .
Tôi chỉ xin đơn cử
hai thí dụ :
1 - Ngày
nay , chúng ta được nghe rằng cuộc chiến Việt Nam là « bất khả thắng » .
Tôi xin được góp tiếng bên cạnh nhiều sử gia thuộc loại xuất sắc nhất ngày nay
khi nêu lập luận ngược rằng chúng ta không chỉ hy vọng thắng mà thực tế đã
thắng vào đầu thập niên 1970 . ( Và khi nói « chúng
ta » , tôi không nghĩ rằng đấy là quân lực Hoa Kỳ mà là nỗ lực chung
của hai quân đội miền Nam Việt Nam
và Hoa Kỳ , cùng với người dân miền Nam ) . Đáng buồn là dưới áp
lực của cái gọi là « phong trào hoà bình » , Tháng
05/1973 , Quốc Hội Hoa Kỳ đã biểu quyết một đạo luật cấm Tổng Thống chi
tiền bảo vệ nạn nhân của Cộng Sản xâm lược tại Đông Dương . Làm như
vậy , Quốc Hội đã chuyển thắng thành bại . Quốc Hội cũng ngăn cản nỗ
lực tự vệ của Quân lực và người dân miền Nam khi cắt viện trợ tài chánh ,
xăng dầu , cơ phận và đạn dược cần thiết cho họ có thể chống đạo quân xâm
lược theo lối chiến tranh quy ước đi sau các chiến xa chế tạo tại Liên
Xô . Khi Quốc Hội phản bội lời cam kết lịch sử của Hoa Kỳ là bảo vệ các
nước không Cộng Sản tại Đông Dương thì Liên bang Xô viết và TC gia tăng viện
trợ cho Hà Nội .
2- Huyền thoại thứ
hai mà tôi muốn nói sơ qua là Chiến Tranh Việt Nam là cuộc chiến « phi
lý » tiến hành không lý do chính đáng . Nhiều người Mỹ thành thật tin
rằng chúng ta lâm chiến tại Đông Dương do hiểu lầm về vụ đụng độ ở Vịnh Bắc Bộ
vào đầu tháng 08/1964 . Thật ra , như tôi có trình bày trong luận án
đạt giải danh dự năm 1966 và trong cuốn sách « Cộng Sản Việt Nam »
xuất bản năm 1975 , đảng Lao động của Cộng Sản Việt Nam đã quyết định từ
Tháng Năm năm 1959 là mở ra đường mòn Hồ Chí Minh và gửi vào Nam nhiều ngàn
lính và vô số chiến cụ với mục đích lật đổ chính phủ trong Nam . Sau khi
chiến tranh kết thúc , Hà Nội đã nhiều lần xác nhận sự thực đó .
Nói cho đơn giản
thì Hoa Kỳ tham chiến để giúp người dân miền Nam tự vệ vì cùng một lý do như
việc chúng ta tham chiến tại Cao Ly năm 1950 : nhằm bảo vệ tự do của con
người và thực thi việc chống xâm lược đã được ghi trong Hiến chương Liên Hiệp
Quốc . Chuyện ấy cũng hoàn toàn phù hợp với những lý do khiến chúng ta
chiến đấu trong hai cuộc Thế chiến . Tôi không có thời giờ khai triển luận
điểm pháp lý này nhưng cho rằng việc ngăn chặn Cộng Sản tại Đông Dương cũng
quan trọng như việc chống xâm lược trong các cuộc chiến khác , và nếu
chúng ta không thể đương cự vào năm 1964 thì Hoa Kỳ đã thua cuộc Chiến Tranh
Lạnh .
Hậu quả của việc bỏ rơi Đông Dương
Bây giờ , xin
trở lại đề tài tôi được giao phó : là hậu quả của việc Hoa Kỳ bỏ rơi Đông
Dương cho quân Cộng Sản .
Tôi làm việc trong
chính phủ vào mấy năm cuối của Chiến Tranh Việt Nam tới hầu hết thập niên 80 .
Tôi phục vụ trong Thượng Viện , Ngũ Giác Đài , bộ Ngoại Giao và toà
Bạch Cung . Sau đó trong nhiều năm tôi giảng dạy về « Chánh sách
Ngoại Giao Hoa Kỳ » tại Phân khoa Chính quyền và Ngoại Giao của viện Đại
học Virginia . Tôi có thể nói trong nhiều tiếng đồng hồ nữa về hậu quả địa
dư chiến lược của việc Hoa Kỳ xoá bỏ lời cam kết bảo vệ miền Nam và các lân bang của Việt Nam . Liên bang Xô viết đã
thấy ra là Hoa Kỳ có những mâu thuẫn tệ hại trong nội bộ và mất ý chí bảo vệ
các đồng minh . Vì vậy , Liên Xô đã hành động :
1 - Họ bắt đầu bốc
« chí nguyện quân » từ Cuba thả qua Angola để giúp phe Cộng Sản tại
đây có thể cướp chính quyền trước các kỳ hạn bầu cử của xứ Angola . Vị
Nghị Sĩ của tiểu bang của tôi đã tích cực ngăn cản các đồng viện không biểu
quyết một tu chính án cắt hết ngân khoản cho mọi hoạt động của cơ quan CIA có
mục tiêu yểm trợ các phe không Cộng Sản tại Angola . Những người chống lại
quan điểm ấy - hầu hết là trong đảng đa số đã vừa trao Nam Việt Nam , Lào
và Căm Bốt cho Sộng sản - thì trấn an đồng viện của họ rằng , nếu như có
người Cuba tại Angola , thì sau khi ta rút quân , nhân dân Phi Châu
sẽ mau chóng quăng họ ra ngoài . Trong thập niên sau đó , số cán bộ Cuba
tại Phi châu da đen đã tăng tới khoảng bốn năm chục ngàn . Và nạn nhân bị
tử vong ở đấy được ước lượng là không dưới trăm ngàn người .
2 - Tin rằng Hoa Kỳ sẽ
chẳng làm gì hết , năm 1979 , Liên Xô xâm chiếm Afghanistan khiến cả triệu người
chết và gây ra lực lượng Taliban ở tại đây .
3 - Và lần đầu tiên
trong sáu chục năm , Moscow bảo với tay sai của họ ở Mỹ châu La tinh rằng
tiến hành « đấu tranh võ trang » để cướp chính quyền thì cũng
được , từ đấy mới xảy ra nội chiến tại El Salvador , Nicaragua ,
Honduras , Guatemala , Costa Rica và các nước khác trong vùng .
Vô số người lại thiệt mạng vì chuyện đó .
Nhưng hôm nay tôi
không muốn tập trung về các vấn đề dù rất quan trọng là địa dư chiến
lược . Tôi muốn nói về hậu quả của quyết định của Hoa Kỳ đối với con
người .
« Phong trào
hoà bình » - của phe phản chiến - trấn an chúng ta rằng Hoa Kỳ chỉ cần rút
quân và chấm dứt chiến tranh thì mình sẽ phát huy « nhân quyền » và
« ngăn nạn tàn sát » . Tôi rất ngại nói về những gì xảy ra tại
Việt Nam sau khi Hoa Kỳ triệt thoái , vì trong hội trường này và tại khu « Little
Sài Gòn » có nhiều người đã trực tiếp nếm mùi và biết rõ hơn những gì mà
mọi « học giả » Mỹ có thể muốn biết . Nhưng có một số sự thật
thì đã rõ ràng .
Hãy trước tiên nói
về nhân quyền . Tháng Tư năm 1975 , khi sự chiến thắng của Cộng Sản
đã thành hiển nhiên cho mọi người , Đệ nhất Bí thư đảng Lao Động là Lê
Duẩn đã tuyên bố rằng , sau khi « giải phóng » Miền Nam ,
« chúng ta sẽ biến nhà tù thành trường học » . Tới Tháng 10 năm
1978 , nhật báo Times đầy uy tín tại Luân Đôn đã báo cáo sự thật :
Cộng Sản Việt Nam
đã biến nhà trường và cô nhi viện thành nhà tù vì họ có quá nhiều tù
nhân .
Điều 11 của Hiệp
Định Paris ký kết năm 1973 cấm « mọi hành vi trả thù hay kỳ thị các cá
nhân hay tổ chức đã hợp tác với một phe bên này hay bên kia » , và
còn rõ ràng bảo đảm quyền tự do báo chí , tôn giáo , tự do sinh hoạt
chính trị và một loạt những quyền thiêng liêng khác . Vậy mà Tháng Năm năm
1977 , tờ Quân đội Nhân dân công khai thông báo : « triệt để cấm
mọi hành vi chống lại chế độ và tước hết mọi quyền tự do của những kẻ không tin
vào xã hội chủ nghĩa » . Bài báo tuyên bố : « Với bọn phản
cách mạng ... nhân dân ta dứt khoát xoá bỏ quyền tự do ngôn luận và trừng phạt
đích đáng » .
Sau đó , một
dân biểu duy nhất của Quốc Hội Việt Nam Cộng Hoà được phép tham gia cái gọi là
Quốc Hội Thống nhất đã tuyên bố : « Chế độ mới cai trị bằng bạo lực
và khủng bố ... Không có tự do di chuyển hay lập hội ; không có tự do báo
chí , hay tự do tôn giáo , hay ... cả quyền tự do có ý kiến riêng ...
Sự sợ hãi tràn ngập khắp nơi » .
Quyền Tự Do Báo Chí
Tháng Chín năm
1970 , Trưởng phòng Sài Gòn của tờ Christian Science Monitor là Daniel
Sutherland - ông bạn của tôi vào thời ấy - có viết một bài dài về « quyền
tự do báo chí » trong Nam . Ông viết : « Dưới bộ luật báo
chí mới , Miền Nam
bây giờ có một nền báo chí thuộc loại tự do nhất Đông Nam Á ... » . Tôi tin
chắc rằng mình không là người duy nhất trong hội trường này có thể xác nhận
điều ấy . Riêng Sàigòn thì đã có hơn ba chục tờ báo , và nhiều tờ
trong số đó kịch liệt chống chính phủ .
Dĩ nhiên là để thu
thập dữ kiện về quyền tự do ấy , tôi thường cầm máy ảnh lang thang trong
Sàigòn vào những chiều Chủ Nhật được nghỉ . Tôi thấy bày bán công khai
những quyển sách như « Chiến tranh Nhân dân và Quân đội Nhân dân »
của Tướng Võ Nguyên Giáp là cuốn chỉ nam về nổi dậy của Việt Cộng , vài
cuốn của lãnh tụ Cộng Sản Cuba là Ché Guevarra , và cả các cuốn sách về
hay của Mao Trạch Đông .
Sau ngày gọi là
« giải phóng » , người Cộng Sản chiếm đóng đã « tạm
thời » đình chỉ xuất bản mọi tờ báo hay tạp chí độc lập . Chưa đầy một
tháng sau , mọi tiệm sách báo đều bị đóng cửa và việc mua bán hay tàng trữ
các văn hoá phẩm xuất hiện « dưới chế độ cũ » đều bị cấm .
Tù Chính Trị
Một trong các vấn
đề nặng nề nhất là những người chống Việt Nam thường nêu ra , là cái gọi
là « chế độ phát xít » tại miền Nam đã giam giữ hơn 200 ngàn
« tù chính trị » . Khi trở lại Đông Dương vào Tháng Năm 1974 -
cũng là dịp thăm viếng Cam Bốt và Lào , tôi chú trọng đến việc điều tra
những lời cáo giác trên .
Tôi ghé thăm Linh
Mục Chân Tín , nổi danh lãnh tụ của « lực lượng thứ ba » nhưng
có lẽ là một cán bộ của Hà Nội . Tôi hỏi ông ta là tìm đâu ra con số
« 202 ngàn tù nhân chính trị » . Ông ta bảo rằng mình đã hỏi các tù
nhân cũ và gia đình thân nhân của họ là họ nghĩ xem có bao nhiêu tù nhân .
( Tôi nghi là họ đã cộng lại tổng số của các câu trả lời ) . Sự thật
thì thời đó chỉ có khoảng 35 ngàn tù nhân trong tất cả các nhà tù của Miền Nam .
Tôi cũng gặp một
lãnh tụ khác của « lực lượng thứ ba » là bà Ngô Bá Thành , người
nói với tôi rằng định nghĩa của bà về « tù nhân chính trị » có thể
gồm cả người như Sirhan Sirhan , là tay cán bộ người Palestine đã ám sát
Nghị Sĩ Robert Kennedy vào tháng Sáu năm 1968 . Mục đích của hắn , bà
Ngô Bá Thành giải thích , là « chính trị » khi hắn ám sát một
ứng cử viên Tổng Thống rất nổi tiếng của Hoa Kỳ .
Rồi còn vụ
« chuồng cọp » đầy tai tiếng tại Côn Sơn , được họ mô tả như
sau :
- « ... xà lim
chôn dưới mặt đất , với các dóng sắt đóng trên trần thay vì ở dưới .
Mà trần xây thấp đến nỗi tù nhân không thể đứng được ... » .
- « ... những hố nhỏ được đào dưới đất và che bằng chấn song sắt » .
- « [ Mấy hầm đó ] quá hẹp cho những người Việt Nam dù thấp bé cũng không thể nằm duỗi thẳng và trần quá thấp nên tù nhân khó có thể đứng thẳng người » .
- « ... những hố nhỏ được đào dưới đất và che bằng chấn song sắt » .
- « [ Mấy hầm đó ] quá hẹp cho những người Việt Nam dù thấp bé cũng không thể nằm duỗi thẳng và trần quá thấp nên tù nhân khó có thể đứng thẳng người » .
Thật ra , tôi
có đến đảo Côn Sơn và thăm những « chuồng cọp » này . Tôi nghĩ
rằng chúng ta cùng đồng ý là tôi hơn cao hơn đa số người Việt Nam . Vậy mà tôi chưa thể với
tới các chấn song trên trần - vốn cao tới ba thước ( khoảng 10 bộ )
kể từ mặt đất lên .
Ngay cả lực sĩ
Nghiêu Minh ( Yao Minh ) người Tầu - tay trung phong của đội bóng rổ
Rocket's ở Houston bên Texas - cũng chỉ cao tới bảy bộ và sáu phân - hơn hai
thước hai - nên anh ta cũng chẳng gặp khó khăn gì để duỗi dài trong căn xà lim
một bề thước rưỡi một bề ba thước của cái gọi là « chuồng
cọp » .
Ít nhất , một
số cán bộ chống Việt Nam đã từng cáo giác chuyện « chuồng cọp » biết
là họ nói láo . Trước khi qua Việt Nam năm 1974 , tôi nói với một
người trong số này rằng tôi dự tính sẽ tới nhà tù Côn Sơn để tự mình xem tận
mắt , và anh ta có vẻ khó chịu - có lẽ biết rằng tôi sẽ thấy sự
thật . Anh ta nói rằng vấn đề thật bây giờ chính là tại nhà tù Chí Hoà ở
Sài Gòn .
Vì vậy , sau
khi thăm Côn Sơn , tôi xin phép vào xem nhà tù Chí Hoà và chưa đầy 48
tiếng sau đã được tới đó trong mấy tiếng đồng hồ . Đây không là nơi mà
mình thích sống , nhưng cũng chẳng tệ hơn đa số các nhà tù và bên trong
tôi không thấy dấu vết gì của những sự lạm dụng phổ biến . Tôi nói riêng
với vài người Mỹ đã từng ở trong này và họ nói rằng dù có nghe nhiều lời tố cáo
nhưng tất cả đều cho biết là họ không hề nghe thấy « tiếng gào thét trong
đêm vắng » hoặc được báo cáo về nạn tra tấn hay hành hạ tù nhân .
Ngăn chận tàn sát
Bi thảm nhất của
những người chống Việt Nam
là lý luận của họ , rằng cắt viện trợ cho Miền Nam là Hoa Kỳ sẽ « ngăn được
nạn tàn sát » . Họ sai lầm tới chừng nào .
Ông bạn Giáo Sư RJ
Rummel của tôi ( một người từng được tuyển liên tiếp cho giải Nobel Hoà
Bình ) ước lượng là tổng số người bị giết sau khi miền Nam được
« giải phóng » lên tới 643 ngàn .
- Khoảng 100 ngàn
bị xử tử qua quít ngay sau khi Cộng Sản nắm quyền . Qua quít vì cũng chẳng
có một hình thức tạm bợ về « tiến trình hợp pháp » hay một toà
án .
- GS Rummel cho là 400 ngàn là « thuyền nhân » bị chết ngoài biển cả khi muốn thoát khỏi chế độ độc tài và đàn áp đã trùm lên quê hương . Cao Uỷ Tỵ Nạn của Liên Hiệp Quốc thì cho là một phần ba những người vượt biên bằng thuyền đã chết ngoài biển - một số là vì tầu quá đông người bị chìm , hoặc chết vì đói , vì khát , nhiều người tử nạn sau thì bị hải tặc cướp bóc và cưỡng hiếp . Cao Uỷ cũng tường trình rằng có khoảng 840 ngàn người tới được Hong Kong hay các nước không Cộng Sản ở Đông Nam Á . Nếu áp dụng tỷ số « chết một phần ba » cho con số này thì ta đoán là có một triệu 300 ngàn người vượt biên bằng thuyền và khoảng 420 ngàn người đã chết trên đường tìm tự do . Con số không xa với ước lượng của GS Rummel .
- GS Lewia Sorley , tác giả cuốn sách có giá trị của một dấu mốc là « A Better War » - một Cuộc Chiến Khá Hơn - mà tôi ân cần giới thiệu đến quý vị , cho rằng có chừng 250 ngàn sĩ quan và binh lính của miền Nam cũ đã chết trong các « Trại Cải Tạo » do chế độ Cộng Sản lập ra .
- Khoảng một triệu rưởi người dân miền Nam bị đẩy vào các khu « Kinh Tế Mới » để sống trong những điều kiện nghiệt ngã và chừng 48 ngàn đã chết tại đấy . Tôi biết rằng rất đông người trong cộng đồng này có thể kể lại những kinh nghiệm thật về « Trại Cải Tạo » và khu « Kinh Tế Mới » và khuyên các sinh viên ở đây nên tìm ra họ , ghi nhận câu chuyện của họ để làm chứng liệu cho lịch sử .
- GS Rummel cho là 400 ngàn là « thuyền nhân » bị chết ngoài biển cả khi muốn thoát khỏi chế độ độc tài và đàn áp đã trùm lên quê hương . Cao Uỷ Tỵ Nạn của Liên Hiệp Quốc thì cho là một phần ba những người vượt biên bằng thuyền đã chết ngoài biển - một số là vì tầu quá đông người bị chìm , hoặc chết vì đói , vì khát , nhiều người tử nạn sau thì bị hải tặc cướp bóc và cưỡng hiếp . Cao Uỷ cũng tường trình rằng có khoảng 840 ngàn người tới được Hong Kong hay các nước không Cộng Sản ở Đông Nam Á . Nếu áp dụng tỷ số « chết một phần ba » cho con số này thì ta đoán là có một triệu 300 ngàn người vượt biên bằng thuyền và khoảng 420 ngàn người đã chết trên đường tìm tự do . Con số không xa với ước lượng của GS Rummel .
- GS Lewia Sorley , tác giả cuốn sách có giá trị của một dấu mốc là « A Better War » - một Cuộc Chiến Khá Hơn - mà tôi ân cần giới thiệu đến quý vị , cho rằng có chừng 250 ngàn sĩ quan và binh lính của miền Nam cũ đã chết trong các « Trại Cải Tạo » do chế độ Cộng Sản lập ra .
- Khoảng một triệu rưởi người dân miền Nam bị đẩy vào các khu « Kinh Tế Mới » để sống trong những điều kiện nghiệt ngã và chừng 48 ngàn đã chết tại đấy . Tôi biết rằng rất đông người trong cộng đồng này có thể kể lại những kinh nghiệm thật về « Trại Cải Tạo » và khu « Kinh Tế Mới » và khuyên các sinh viên ở đây nên tìm ra họ , ghi nhận câu chuyện của họ để làm chứng liệu cho lịch sử .
Căm Bốt
Và còn chuyện xứ
Căm Bốt nữa . Khi Tổng Thống Nixon gửi quân đội Hoa Kỳ sang Cam Bốt vào
năm 1970 để yểm trợ các đơn vị Việt Nam Cộng Hoà , khuôn viên các Đại học
Mỹ bị đóng vì những cuộc phản đối đầy bạo động chống lại vụ xâm lược « phi
pháp » . Thật ra , về pháp lý thì y như Việt Nam , Căm Bốt là « quốc
gia thành viên của Nghị định thư » - Protocole States - đã được cam kết
bảo vệ chống Cộng Sản xâm lăng trong khuôn khổ Hiệp ước SEATO năm 1954 .
Mười năm sau , và với tỷ lệ đầu phiếu là 99 , 6 % , khi Quốc Hội
Hoa Kỳ cho phép Tổng Thống Johnson tham chiến tại Đông Dương , quy chế ấy
hoàn toàn có thể áp dụng cho Căm Bốt như cho Việt Nam và Lào . Nghị quyết
ấy của Quốc Hội chỉ cần dẫn chiếu « Protocole States » của Hiệp ước
SEATO ( South East Asia Treaty Organization ) .
Tôi thăm viếng Căm
Bốt nhiều lần trong năm 1974 và trong nhiều năm đã viết về Khờme Đỏ . Thời
ấy , việc họ là những kẻ sắt máu có dự tính tàn sát không tưởng tượng nổi
với đồng bào Khờ Me của họ thật ra chẳng còn là bí mật . Và dĩ
nhiên , khi tôi trở lại Việt Nam vào Tháng Tư năm 1975 , một trong
những mục tiêu chính của tôi là để cố gắng cứu lấy đám trẻ cô nhi tại Căm
Bốt . Tôi đến quá trễ và có lẽ những đứa trẻ tôi hy vọng cứu được chắc là
đã chết .
Không hề có một
cuộc khảo sát dân số tại Căm Bốt và chẳng ai biết thực sự có bao nhiêu người đã
sống tại nơi ấy . Con số ước đoán về nạn nhân có những dị biệt lớn ,
với một số chuyên gia thì cho là có hơn hai triệu . Tài liệu khảo cứu khá
nhất mà tôi được đọc là của Đại học Yale , nơi mà Chương trình của Yale về
nạn Diệt chủng Căm Bốt ước tính là Pol Pot và bọn đao phủ của hắn đã thảm sát
một triệu bảy trăm ngàn người - hơn 20 % dân số toàn quốc .
Một bài báo về
« các vùng thảm sát » của Căm Bốt trên tạp chí National Geographic
Today trong số tháng Giêng năm 2004 cho chúng ta những chi tiết này :
« Nhân viên hướng dẫn giải thích rằng đạn quá quý để dùng cho việc tàn
sát . Rìu , dao và gậy tre thì đắc dụng hơn . Còn về trẻ em thì
bọn đồ tể chỉ đơn giản giọng chúng vào thân cây » .
Ông Douglas Pike
đã quá vãng , người mà tôi hoán đổi công vụ nhiều lần trong Sứ quán Hoa
Kỳ , có viết như sau về hậu quả nhân sinh của việc Hoa Kỳ bội ước sự cam
kết của mình là sẽ bảo vệ người dân của các nước không Cộng Sản ở Đông
Dương : « Dù có ước lượng dè dặt nhất , có nhiều thường dân Đông
Dương bị bạo sát sau Chiến Tranh Việt Nam hơn là tổng số nạn nhân trong thời
chiến , ít ra là hơn hai triệu ... Nỗi khổ đau lên tới mức chưa từng
thấy , còn thê thảm hơn những ngày chinh chiến » .
Thật bi đát vì tôi
nghĩ rằng ông Pike có lý . Và tôi lại càng tin rằng cộng đồng tại
đây , đôi khi ngay trong hội trường , có những người có thể cung cấp
những dữ kiện trực kiến về thảm kịch nếu như ta muốn tìm đến họ và ghi nhận lời
chứng của họ . Việc này thì chẳng ai có tâm trí bình thường lại thích
làm , nhưng là điều mà những ai muốn truy lùng sự thật tới cùng vẫn có
nhiệm vụ thực hiện . Chúng ta phải kể lại chuyện này - một cách chính xác
và cẩn trọng - để người khác sẽ biết rất lâu về sau , khi các nhân chứng
cuối cùng không còn tại thế nữa . Chúng ta phải kể lại , nếu không
chuyện đó sẽ lại tái diễn .
Những ai thấy bàng
hoàng về những chuyện đã xảy ra khi Cộng Sản khống chế người dân Miền Nam và
của Căm Bốt hay Lào thật ra không hiểu gì về lịch sử hiện đại . Nếu quý vị
muốn biết rõ hơn về thảm kịch , tôi xin đề nghị tập sách do nhà Harvard
University Press xuất bản có tên là « The Black Book of Communism" -
« Cuốn Hắc Thư Về Chủ Nghĩa Cộng Sản » . Do một nhóm trí thức Âu
châu thuộc khuynh hướng trung tả biên soạn , cuốn sách kết luận là trong
thế kỷ 20 , chủ nghĩa Cộng Sản quốc tế đã gây ra cái chết cho từ 80 đến
100 triệu sinh linh .
Những ai muốn biết
sâu xa hơn về Chiến Tranh Việt Nam
có thể còn bị lầm lạc lớn nếu không chịu khó tìm đọc các cuốn sách do chư vị
diễn giả nơi đây hoặc bằng hữu của chúng tôi đã biên soạn .
Đây là một vinh dự
cho tôi khi được thuyết trình trước một cử toạ quan trọng như hôm nay và trong
cơ hội long trọng này . Với những người giận dữ về sự bội phản của nước
tôi 35 năm về trước , xin cho tôi được nói rằng sự giận dữ này cũng là sự
giận dữ của bản thân tôi . Tôi yêu quý Hoa Kỳ và tin rằng đây là một xứ
tuyệt vời nhất trên địa cầu . Nhưng khi đa số của Quốc Hội phản bội nạn
nhân của Cộng Sản xâm lược , họ cũng phản bội 58 ngàn 200 lính ) . , Hải
quân và Thuỷ quân Lục chiến Hoa Kỳ đã dâng hiến mạng sống trong sự hy sinh cao
quý nhất cho chính nghĩa này . Họ cũng phản bội sự hy sinh của hai triệu
bảy trăm ngàn người Mỹ đã từng phục vụ tại Việt Nam từ năm 1959 cho đến 1975 .
Chúng ta không cải
sửa được điều ác đã xảy ra . Nhưng chúng ta có thể nghiên cứu nó và có thể
hành động để người Mỹ chúng ta lánh xa truyện thần thoại sai lạc mà hiểu rõ
thảm kịch lớn lao của sự bội tín . Tôi thiết tha kêu gọi giới trẻ trong cử
toạ nơi đây là hãy tự nguyện giành một chút cố gắng để học hỏi trang sử này và
chia sẻ với người khác . Quan trọng nhất , hãy chú ý đến các cựu
chiến binh và những người sống sót trong cộng đồng , hãy ghi lại lời kể
của họ khi mình còn cơ hội . Nếu mình làm được như vậy thì may ra những hy
sinh lớn lao của thảm kịch bi đát này sẽ không bị uổng phí .
Xin cảm tạ quý vị và cầu cho Thượng Đế sẽ phù hộ chúng ta .
Xin cảm tạ quý vị và cầu cho Thượng Đế sẽ phù hộ chúng ta .
GS Robert F Turner
, C/N 2012/04/06
quansuvietnam:
Người Mỹ Phản Bội Hay Tội Đánh Mỹ
Một thời chinh chiến
Tg Huỳnh Mai St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
March 15, 2012
9:49 PM
Mỹ Cộng, Việt Cộng bắt tay. Hai thằng Đối Tác Việt Nam ăn mày!
Chúng tôi, những chiến sĩ QL.VNCH nơi địa đầu, hỏa tuyến -Tây Nguyên trung
phần- ngà ba biên giới Việt- Miên –Lào, trong trận địa chiến Lam Sơn 719 Nam Hạ
Lào. Nơi đây căn cứ Hỏa Lục 6 của Mỹ đã bàn giao“ Lầm lộn” cho quân cộng sản
Bắc Việt, để rút quân, trước khi Việt Nam hóa chiến tranh…Đã nhận rỏ hành động
phản bội của đồng minh Hoa Kỳ, bắt tay, và bật đèn xanh cho quân Cộng Sản Bắc
Việt xâm nhập và tiến chiếm Miền nam VNCH tại ngả ba biên giới, được sự bỏ ngỏ
căn cứ hỏa lực số 6 Hoa Kỳ. Do Hà Nội áp lực “Việt Nam hóa chiến tranh” trong
bàn thảo HĐ Paris có Trung Cộng cố vấn Bắc Việt-Hà Nội tham dự cùng phía Hoa Kỳ
để quyết định con cờ Miền Nam VNCH trong chiến tranh VN.Tg Huỳnh Mai St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
March 15, 2012
9:49 PM
Mỹ Cộng, Việt Cộng bắt tay. Hai thằng Đối Tác Việt Nam ăn mày!
Để chiếm lại ngọn núi máu Vinky, cao trên 1.886 m, thuộc Căn cứ 6 của Mỹ. Trung Đoàn 47/SĐ.22BB được lệnh chuyển quân rời bỏ vùng bình nguyên Tuy Hòa-Phú Yên đầy sóng biển, lên vùng Tây Nguyên Pleiku-KomTum rừng núi chập chùng; mây bay ngang đầu. Chuyển từ vùng Du Kích chiến sang vùng Trận Địa Chiến với mệnh lệnh tiếp viện giải cứu Căn Cứ Hỏa Lực 6 tại Đắc-Tô tỉnh Kom-Tum bị Cộng Quân chính qui Bắc Việt chiếm lấy khi Hoa Kỳ rút quân theo kế hoạch Việt Nam Hóa Chiến Tranh.
Ông Thần “Ben Hét”- Lạc Lối Tạo Anh Hùng
Đoàn quân chúng tôi đến vùng giới tuyến địa đầu Đắk-Tô, Tân Cảnh tỉnh
Kom-Tum được quân bạn và “Chị em ta…” trong quán nước vệ đường cho hay: Quân Mỹ
đã bàn giao Căn Cứ 6 cho Việt Cộng và quân ta đang đánh nhau để giành lại ngọn
đồi căn cứ 6.Cũng đáng ghi nhận từ các cô ả gái điếm giang hồ này, vì là ổ tình báo chiến trường giữa ta và địch. Có những cô gái quê mùa làm giao liên VC nằm vùng đang hoạt động lấy tin tức, và cũng có những cô gái Thượng-Fulro là tình báo của Mỹ cho tin tức hổ trợ hành quân phe ta. Tất cả là một bải chiến trường đủ màu sắc, giai nhân và chiến sĩ trong lửa khói chiến tranh.
Sau khi nắm được tin tức tình hình và nhận lương thực tiếp tế hành quân, đoàn quân chúng tôi rời điểm xuất phát và tiến sâu vào vùng núi Ben-Hét bên cách mặt của căn cứ Hỏa Lực 6. Ben-Hét cũng là một ngọn núi có căn cứ tiền đồn của quân ta quan sát sự xâm nhập vũ khí, chuyển quân của địch trên đường mòn Hồ Chí minh. Quân chúng tôi chia làm 3 cánh, của 3 tiểu đoàn tiến qua những cứ điểm tiền đồn nổi tiếng khát máu của du kích quân VC, cắt cổ người, trùm poncho rồi im lặng chiếm đồn không tiếng súng. Chúng tôi tiến qua và hướng đến mục tiêu ấn định trên đỉnh Ben-Hét bắt tay quân ta.
Vì trời tối mù mờ đầy mưa gió bảo bùng và địa bàn xa lạ vùng mới đến, nên đỉnh núi nào cũng là ngọn núi! Trong đêm trên bản đồ hành quân, và tôi đi chệch phương giác theo địa bàn trong đêm mưa bảo che mờ đỉnh núi mà tôi nhận dạng lúc ban ngày. Tôi dẫn đầu đoàn quân vì là ngày trực chiến của tiểu đoàn tôi đi lệch sang đỉnh núi nối liền sau lưng Ben Hét bằng một khe suối rộng có giải đất rộng bằng phẳng mà không thấy quân ta. Đặt ống nhòm Hồng Ngoại Tuyến xuyên đêm xuống thung lũng bên kia đình núi bạn thấy lố nhố Cộng Quân đang tập trung quân, đầy đủ xe tăng, đại pháo, cao xạ phòng không hạng nặng của địch đang định nhổ chốt tiền đồn Ben Hét để chúng chuyển vũ khí từ đường mòn Hồ Chí Minh nơi đây; tăng viện quân đánh Căn Cứ Hỏa Lực số 6.
Dẫn lối lạc đường của tiểu đoàn 4/Trung Đoàn 47 do tôi hướng dẫn trở thành lực lương đánh bọc hậu tiêu diệt Cộng Quân một cách tài tình. Bất ngờ theo yếu tố chiến thuật hành quân; gây thiệt hại tối đa cho cộng quân trên đường xâm nhập ngả ba biên giới Nam Hạ Lào bằng đường mòn Hồ Chí Minh tại mặt trận Ben Hét. Và bắt đắt dĩ tôi nhận biệt danh “Ông Thần Ben Hét” của các bạn sĩ quan tác chiến trung đoàn và binh sĩ hành quân trong trận đánh “Đem con bỏ chợ” và “Đì lính” của chúa Tướng Ngô DZU Quân Đoàn II-Plei-Ku
–{Cũng trong bài viết Cơn Uất Hạ Lào, đã cho biết là Việt Cộng biết rõ kế họach hành quân của quân lực VNCH trước khi các chiến sĩ tới, và theo Bùi Đức Lạc thì có thể gián điệp Vũ Ngọc Nhạ, cố vấn tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đã thông báo cho Hà.nội}.
Căn Cứ Hỏa Lực 6, Ngọn Đồi Phản Bội!
Và chúng tôi vẫn phải tiếp tục hành quân tiến chiếm lại ngọn đồi VINKY- Căn Cứ Hỏa Lực 6-cao 1.886 mét, cũng không một nguồn tin tức tình báo về địch tình của BTL/Sư Đoàn 22BB cho cuộc hành quân, chỉ có Chị Em Ta-Gái giang hồ tứ xứ- cung cấp tình báo quân sự là Quân Mỹ đã bỏ căn cứ rút quân bằng trực thăng để lại toàn bộ chiến cụ mìn bải không kịp phá hủy hay bàn giao lại cho đơn vị VNCH nên để Cộng Quân chiếm và làm chủ tình hình.
Vì đây là căn cứ chiến lược, kiểm soát toàn diện ngả ba biên giới Nam Hạ Lào- Campuchia - Việt Nam và cũng là đầu cuối đường mòn HCM có sân bay dã chiến “Phương Hoàng” của MỸ áng ngữ đổ quân, ngăn chặn Cộng quân xâm nhập Tây Nguyên trung phần.
Chúng tôi, trung đoàn 47+41+42/SĐ 22.BB có tăng phái 3 trung đoàn của SĐ.23BB cùng 3 tiểu đoàn Biệt Động Quân chia làm 3 cánh quân tiến chiến lại ngọn đồi Hỏa Lục số 6.
Ngọn núi có dốc cao, lõm chỗm đá núi, mây mù. Đơn vị quân tôi đánh vào chánh diện có ngọn đồi nhỏ nằm kề bên hông núi làm bàn đạp tấn công. Trời còn mờ tối lúc 4 giờ 30 là giờ G ấn định xuất phát hành quân. Giờ này chỉ có sao trời đưa lối dẫn đường và ru êm giấc ngủ cộng quân. Nhưng chúng tôi dẫm phải bải mìn của Mỹ để lại lúc rút quân và đánh thức cộng quân từ các hầm lô cốt Mỹ kiên cố bắn xối xả những khẩu đại liên M60 vào quân chúng tôi trước sự tấn công mãnh liệt đành lại ngọn đồi. Thây người chiến sĩ đồng đội ngả xuống trước họng súng đồng minh Mỹ bắn lại phe ta, máu đã dính lên từng vách đá khe núi quanh ngọn đồi máu đầy xác người chiến sĩ VNCH bị Mỹ phản bội.
Hai đợt tấn công tái chiến ngọn đồi không thành,trước hỏa lực hùng hậu của Mỹ để lại cho địch quân cộng sản xử dụng bắn lại phe ta, và các lô cốt kiên cố, giao thông có “Bonker, cover”, vỉ sắt che chắn vững chắc, và bải mìn dày đặt ngăn chặn sức tấn công của quân ta. Dù cho pháo binh yểm trợ bắn ngang đầu củng không làm nao núng địch quân. Hỏa pháo bắn lên soi sáng vùng trời, toàn là xác người lính ta bên rào lô cốt kiên cố của Mỹ có cộng quân bên trong ẩn núp bắn ra toàn là đạn pháo của Mỹ do cộng quân rành rẻ xử dụng như có sự chỉ dẫn của người Mỹ đồng minh.
Chúng tôi nhận lệnh rút quân xuống sườn núi và áng ngữ con đường viện binh của địch khi BTL tiền phương Sư Đoàn 22BB quyết định ra lệnh bắn pháo binh đầu đạn nổ chụp từ trên cao theo từ tính tầm nhiệt, để tiêu diệt dịch ẩn núp dưới giao thông hào hay ẩn núp kẹt đá núi. Và cho không yểm bằng máy bay ném bomb, tiêu hủy lô cốt Mỹ và dọn sạch bải mìn để quân ta tấn công tái chiếm đỉnh đồi. Nhưng vì hỏa lực của Mỹ quá mạnh, được xử dụng thuần thục như có huấn luyện chu đáo chiến thuật phòng thủ căn cứ vững chắc của đồng minh Hoa Kỳ.
Các đơn vị tấn công được lệnh ngưng bắn và bố trí tải thương về tuyến sau. Khi rút quân xuống chân núi và bố trí ẩn núp an toàn, thì pháo binh của sư đoàn và tiểu khu tỉnh Kom Tum phối hợp với pháo đội 3 tiểu đoàn Nhảy Dù 1-2-3 tăng phái thêm quân số, đang đóng tại sân bay, phía dưới chân núi bắn trục xạ lên đỉnh cao ngọn núi. Đứng dưới nhìn lên, thấy lổ chỗ từng vết bom đạn loang ra nham nhở như hành tinh mặt trăng. Các đợt pháo binh bắn phá vừa chấm dứt, thì đến các phi tuần ném bom của các phi đội Skyraider không quân Việt Nam đảm nhận phần việc san bằng ngọn núi đầy cộng quân chiếm đóng do Mỹ “Bàn giao”. Khói lửa vang rền bốc cao trắng xóa như đỉnh tuyết Phú Sĩ Sơn có pha sắc màu xám xịt tang thương cuộc chinh chiến.
Các phi tuần đánh bom chấm dứt nhiệm vụ, là các đơn vị phối hợp quân binh chủng chúng tôi mở tổng loạt tấn công lên đỉnh núi. Sức kháng cự cộng quân vẫn còn trong đóng đổ nát, nhưng rời rạc và yếu ớt hơn, sau đợt bắn phá pháo binh và ném bom. Làm lộ nguyên hình đầy thương tích từ các lô cốt bay nóc xiêu vẹo, giao thông hào đầy xác địch chết ngỗn ngang. Còn bên rào lưới thép kẽm gai là xác quân ta nằm vắt vẻo trước họng đại liên Mỹ M60 nằm chổng trơ sau đợt bom phá hủy. Cảnh hoang tàn đổ nát, những khẩu pháo binh chôn vùi dưới lớp đá núi chất chồng phủ kín chỉ còn ló những nồng súng sáng loáng vươn cao trong nắng chiều tà tím tái máu khô. Nghe mùi tử khí ngồn ngột mà lợn cả giọng. Chỉ cần có điếu thuốc lá mới chấn tỉnh tinh thần!. Và nhìn kỹ lại ngọn núi cao đã bị bom cày, đạn xới san bằng cụt chõm xuống vòng cao độ bản đồ hành quân, mất hết một vòng cao độ 50 mét thành một hố huyệt mộ tập thể chôn cả xác ta và địch lẫn lộn trong cát đá núi cao cho sự phản bội của đồng minh Mỹ trên chiến trường Tây Nguyên VN.
Sau khi thu dọn chiến trường và tập hợp tàn quân các đơn vị chiến đấu, quân ta thiệt mất và tan rã 2 tiểu đoàn vừa tăng phái và cơ hữu sư đoàn 22BB. Phía cộng quân tan rả 3 trung đoàn bỏ xác tại chỗ với hơn1.630 xác chết. Đơn vị hành quân hỗn hợp chúng tôi tiếp tục truy đuổi và lục soát địch trên đường tháo chạy về sườn núi phía bên kia tiếp giáp với đường mòn HCM, là cứ địa xuất phát của 2 Sư đoàn: Sao Vàng và 324 cộng quân trấn giử đường mòn HCM. Trên đường rút lui chúng bỏ lại những khẩu pháo và giàn cao xạ bắn máy bay tối tân của Trung Quốc, còn thơm mỡ bò, bọc giấy bảo dưỡng China. Trên những khẩu pháo, và có những xác chết trong tư thế bị xiềng xích chân vào ổ đại pháo. Chúng không phải là bộ đội Vn mà là quân Trung Quốc với đôi mắt xếch, một mí người Tàu Chợ Lớn, theo xác nhận của người lính Chợ lớn VNCH. Và lục xác chết trong túi họ mang theo tiền Campuchia đầy ấp và mới tinh khôi được in ấn lậu từ phía Trung Quốc đem qua Campuchia giao cho du kích pônpốt-Khờme Đỏ phá rối nền kinh tế chính phủ Lonol thân Mỹ. Và số tiền lậu này, tiểu đoàn đơn vị chúng tôi đã tịch thu chiến lợi phẩm trong trận đánh vừa qua tại mặt trận Ben Hét và biên giới Nam hạ Lào…
Những Phát hiện này và vừa qua có dấu vết xe tăng-thiết giáp địch hạng nặng T.54; PT.76 của Liên Xô và Trung Cộng tăng cường xâm nhập chiến trường Miền Nam VN trong khi Mỹ rút quân và Việt Nam Hóa chiến tranh. Mỹ sợ quân VNCH phát hiện âm mưu đi đêm thỏa thuận với Tàu Cộng bán đứng và phản bội đồng minh qua trận đánh Căn Cứ HỎA LỰC 6, nên cả vú lấp miệng em, bằng cách chối từ nhận xét tình hình mặt trận chiến trường qua mặt Mỹ, hầu xin tăng viện vũ khí hiện đại hóa, để bắt kịp tăng trưởng đà viện trợ, tăng cường của khối Nga-Tàu cho cộng quân Cộng sản Bắc Việt tiến chiếm Miền Nam VN.
http://saigonecho.com/main/lichsuvn/37-chientranhvn/30884-cau-chuyn-cm-ng-ca-mt-i-ta-phi-cong-hoa-k-tng-b-tu-vc.html
Và hậu quả đau buồn dân tộc, của người lính VNCH 30-4-1975, ngày gãy súng tan hàng.
Xin xem link hướng dẫn cùng tác giả:
http://vietnamesebooks.blogspot.com/2011/04/vuot-bien-tren-ong-xuong-tan-huynh-mai.html
http://www.quansuvn.info/D_1-2_2-84_4-420_5-10_6-1_17-80_14-2_15-2/
- Buồn trong chiến thắng
Nhờ tăng phái thêm 3 tiểu đoàn Dù, và 2 tiểu đoàn biệt kích biệt Lôi Hổ, Biệt Kích 81 Dù này chúng tôi chiếm lại chiếm lại ngọn đồi máu căn cứ 6 này và rảnh tay bung ra lục soát quanh vùng tạo vòng đai an toàn căn cứ trước khi chia tay quân bạn để nhận lãnh trách nhiệm bảo vệ ngọn đồi. Tôi có dịp chứng kiến những mất mát của chiến tranh và tình người trong cuộc chiến.
Chiến thắng nào cũng có cái giá của nó,và miền vui nào cũng có buồn ẩn chứa bên trong, không có cái gì trọn vẹn bao giờ, xin nhớ cho!Trong trận chiến này, người lính chúng tôi phải mượn xác đồng đội trải dài trên rào kẽm thép đánh dấu bải mìn và bước qua xác bạn để tiến tới lổ châu mai nơi đặt ổ đại liên địch. Thây người chồng chất bịt kín, làm im tiếng súng địch…Tại sao chúng tôi, người lính chiến sĩ VNCH chết nhiều như vậy là vì chúng tôi có tình thần đồng đội rất cao biết hy sinh và chết thế cho nhau trước họng súng kẻ thù để bảo vệ Tự-Do miền Nam. Người lính chúng tôi không thù hằn với anh em Bộ Đội Miền Bắc và, vì chúng tôi chỉ là nạn nhân của chiến tranh, bắt buộc phải giết lẫn nhau tranh giành sự sống, đó là luật sinh tồn không ai muốn giết nhau giữa Bắc -Nam bao giờ!?.
Trên đường lục soát, tôi bắt gặp nhiều cán binh bộ đội Miền Bắc còn rất trẻ tuổi- Học trò cấp một- bị bắt vào Nam với khẩu hiệu; ”Sinh Bắc Tử Nam”. Vượt dãy Trường sơn vào Nam “Giải Phóng”. Họ được tuyên truyền dụ dỗ cho uống thuốc “Hùng Tâm” do Trung Quốc cung cấp {Kích thích tố hăng say chiến đấu}là chất độc mang lại hệ quả chiến tranh sau này, nhưng trước mắt vẫn là thuốc “Hăng máu” liều mạng, tấn công biển người của Cộng Sản!?. Xác chết cán binh Cộng Sản Miền Bắc có màu da trắng bệch như một xác người di động vô hồn…trên vai mang túi gạo và ít đòn bánh tết{Tét} hẩm hiu, chắc do mẹ tiễn con lên đường vào Nam chống Mỹ…Trong túi áo rách nát đầy máu vết thương, còn sót lại những bức thư tình vụng-dại tuổi học trò nào biết gì chiến tranh!?, Tôi thương họ lắm, và biết nói gì với chiến tranh, khi chính mình cũng là nạn nhân trong cuộc chiến phi lý và vô nhân đạo này!!!
Tội Đánh
Mỹ!?
Trên con đường lên Tây Nguyên của đoàn xe-Convoi- chở đầy vợ con lính, dọn nhà khu gia binh và quần áo mang theo rời khỏi Phú yên, tỉnh Tuy Hòa lên núi Hàm Rồng thuộc tỉnh pkeiku, để tiếp nhận khu gia binh của căn cứ Mỹ nằm dưới chân núi. Trên đường đi theo quốc lộ 19 tới An Khê, Phù Mỹ- tỉnh Quy Nhơn- gặp đoàn xe- Convoi GMC - chở lính Mỹ đầy máy móc dụng cụ văn phòng ngược chiều về Tuy Hòa cho kịp chuyến bay hay ra khơi với hạm đội số 7 trong đợt rút quân. Với lối ngang tàng, hống hách theo kiểu cow-boy miền tây hoang dã Hoa Kỳ của một đạo quân Viễn Chinh chủ chiến tại Miền Nam VN, không coi trọng tài sản và sinh mệnh của người dân Việt Nam trong thời chiến tranh giúp VN với một chút quyền, mà Mỹ tự cho họ có quyền sinh sát, bố thí Tự- Do cho người dân VN phải mang ơn ngươi Mỹ. Trên con đường vội vã rút quân. Đoàn quân xa Mỹ lái xe cán bừa lên người, lên vật đang lao nhao hợp chợ phiên làng quê bên đường. Phiên chợ quốc lộ 19 thị trấn An Khê - Phù Mỹ đông đúc dân làng sinh hoạt. Phải một phen làm người dân chạy tán loạn, kinh hoàng bởi đoàn xe lính Mỹ bất thần ào ào tiến tới vói những hung thần Mỹ hất tung hàng hóa, gióng gánh, thúng mẹt ăng tung tóe trên vệ đường quốc lộ.Làm tôm cá, mắm thóc, rau cải của nông dân khuya sớm lặn lội, tảo tần từ trong các đồng sâu mang về đây, để bị người Mỹ đạp đổ không chút tiếc thương quê nghèo. Có người bị thương, chảy máu kêu khóc vang trời…cũng không động lòng văn minh lối sống người Mỹ, sang đây giúp đỡ nhân phẩm tự do của người Việt Nam.
Chúng tôi người lính VNCH, vì thể diện tinh thần dân tộc, không thể chịu
đựng trước những hành động côn đồ, mất dạy và khoanh tay đứng nhìn người Mỹ
ngang nhiên nhục mạ và sỉ nhục quyền sống đồng bào mình, và họ-Mỹ- rất khinh
khi, kỳ thị sắc tộc da màu khi tới được Miền Nam VNCH, và chà đạp nhân
quyền dân bổn xứ VN. Coi đồng minh VNCH là kẻ đánh thuê.Tự cho mình là đỉnh văn
minh Hoa Kỳ; khinh rẻ dân bản xứ Việt Nam. Và vì chủ động trong cuộc
chiến chống cộng sản, mà Mỹ muốn bỏ rơi chiến hữu đồng minh VNCH trong hợp đồng
tác chiến chống Bắc Cộng sản rất tùy tiện, và cố ý thân Tàu Cộng Trung Quốc, để
rút quân vội vàng cho sự sắp xếp Việt Nam hóa chiến tranh. Nên đoàn quân chúng
tôi phải can thiệp bằng vũ lực quân sự với quân đội Mỹ trong bất bình tột độ.
Bắn nhiều loạt đại liên M60 đặt trên nốc xe GMC dẩn đầu mở đường, bảo vệ khu
gia binh lính. bắn thẳng vào lốp xe đoàn Mỹ bể bánh, lật trái sang lề đường,
gây cản trở cho đoàn xe Mỹ phải dừng lại.Và lính chúng tôi tủa xuống đường, bố
trí thành trận địa sẵn sàng nghinh chiến nếu lính Mỹ có phản ứng cứng đầu,
chống lại, và nổ súng ngay, cho dù là chiến hữu, kể cả đồng minh Hoa Kỳ, khi
tàn nhẫn với dân tộc minh…Rất may không gặp phản ứng gì khi đoàn xe Mỹ biết
nhận lỗi về mình. Nhưng không thể xoa dịu tính tự tôn dân tộc và khí phách kiêu
hùng của người lính VNCH, nên chúng tôi bảo chúng đầu hàng, hai tay để trên đầu
như kẻ tù binh thua trận đứng về một bên và chúng tôi cho nổ lựu đạn phá hủy
chiếc xe gây nạn khủng khiếp cho đồng bào được thỏa lòng hả dạ tự ái dân tộc
mình không ai dám công khai chà đạp dân mình dù là ân nhân Mỹ trong cuộc chiến
VN. Đứng xa xa là đồng bọn Mỹ thủ súng tự vệ và gọi máy truyền tin, báo cáo sự
việc về cho Tướng Cố vấn Hoa Kỳ và tướng Tư lệnh Ngô Dzu SĐ 22BB lên can thiệp
vì sợ chúng tôi đốt sạch hết cả đoàn xe Mỹ chở đầy hàng hóa và của cải rút quân
về biếu tặng tướng lãnh Sư Đoàn…để trả thù dân tộc và bảo vệ cho dân.Trên con đường lên Tây Nguyên của đoàn xe-Convoi- chở đầy vợ con lính, dọn nhà khu gia binh và quần áo mang theo rời khỏi Phú yên, tỉnh Tuy Hòa lên núi Hàm Rồng thuộc tỉnh pkeiku, để tiếp nhận khu gia binh của căn cứ Mỹ nằm dưới chân núi. Trên đường đi theo quốc lộ 19 tới An Khê, Phù Mỹ- tỉnh Quy Nhơn- gặp đoàn xe- Convoi GMC - chở lính Mỹ đầy máy móc dụng cụ văn phòng ngược chiều về Tuy Hòa cho kịp chuyến bay hay ra khơi với hạm đội số 7 trong đợt rút quân. Với lối ngang tàng, hống hách theo kiểu cow-boy miền tây hoang dã Hoa Kỳ của một đạo quân Viễn Chinh chủ chiến tại Miền Nam VN, không coi trọng tài sản và sinh mệnh của người dân Việt Nam trong thời chiến tranh giúp VN với một chút quyền, mà Mỹ tự cho họ có quyền sinh sát, bố thí Tự- Do cho người dân VN phải mang ơn ngươi Mỹ. Trên con đường vội vã rút quân. Đoàn quân xa Mỹ lái xe cán bừa lên người, lên vật đang lao nhao hợp chợ phiên làng quê bên đường. Phiên chợ quốc lộ 19 thị trấn An Khê - Phù Mỹ đông đúc dân làng sinh hoạt. Phải một phen làm người dân chạy tán loạn, kinh hoàng bởi đoàn xe lính Mỹ bất thần ào ào tiến tới vói những hung thần Mỹ hất tung hàng hóa, gióng gánh, thúng mẹt ăng tung tóe trên vệ đường quốc lộ.Làm tôm cá, mắm thóc, rau cải của nông dân khuya sớm lặn lội, tảo tần từ trong các đồng sâu mang về đây, để bị người Mỹ đạp đổ không chút tiếc thương quê nghèo. Có người bị thương, chảy máu kêu khóc vang trời…cũng không động lòng văn minh lối sống người Mỹ, sang đây giúp đỡ nhân phẩm tự do của người Việt Nam.
Khi tiếng trực thăng kêu phạch phạch trên bầu trời là lúc ngọn lửa sắp tàn của chiếc xe bị đốt, khói vẫn bốc lên cao tạo thành hỏa khói chỉ điểm cho trực thăng của Tướng Tư lệnh SĐ vùng II đáp xuống xử lý nội vụ. Nhưng trực thăng không đáp xuống…Mà đoàn xe chở đầy hàng của cãi hàng hóa mỹ, được lệnh tướng tư lệnh cho chở về bản doanh BTL/SĐ 22BB cầu Bà Gi. Còn trung đoàn 47/SĐ 22 BB lập tức theo lệnh lên đường trục chỉ hành quân tiếp viện căn cứ 6, không kịp đưa vợ con lính về căn cứ khu gia binh mới nhận được của Mỹ, ở căn cứ Hàm Rồng. Đây là hình phạt lưu đày lính “Cầm lựu đạn đi tiền đồn” theo luật phạt nhà binh cho lính và ít nhất lảnh “100 củ” ghi vào hồ sơ quân bạ của mỗi sĩ quan trước khi đưa ra tòa án binh giáng cấp chức vụ-xuống cấp bực quân hàm sau đó…! khi chấm dứt lệnh hành quân.
Từ đó, chúng tôi có mối bất hòa với cố vấn quân sự Hoa kỳ trong mỗi lần hành quân phối hợp Việt Mỹ. Vì người Mỹ đánh giặc theo kiểu công tử con nhà giàu rất là keo kiệt, tính toán lời-lỗ với chiến hữu đồng minh VNCH trong tiếp xúc ngoại giao vì công vụ: “Anh ăn, anh trả. Tôi ăn tôi trả…!?”{He ate his return, I eat I pay}, làm tôi muốn điên cái đầu khi đi công tác, công vụ với cố vấn Mỹ được họ mời cơm, thì phải soát lại trong túi có đủ tiền trả cho buổi cơm đó không!? Và tôi phải mất mặt ghi nợ trước mặt ngươi đẹp bán hàng cho buổi cơm 2 người cố vấn kia theo phong cách hiếu khách dân tộc Việt. Lề lối cư xử con buôn quốc tế từ thời lập quốc tới nay, nên họ mới giàu ra! Về mặt quyền lợi kinh tế. khi họ cho ai món quà nào thì họ móc cả lưỡi câu vào món mồi đó, có nối liền lưỡi câu bằng một sợi dây dài cằm sẵn nơi bàn tay khôn ngoan đóa để của họ. Không thua gì dân Ba Tàu Trung Quốc.
Tuy nhiên, người Mỹ thiếu kinh nghiệm về chính trị, lẫn quân sự,chỉ biết lấy sức mạnh quân sự làm phương tiện phục vụ kinh tế cho họ.Nên chiến tranh Việt Nam, Mỹ không chủ trương đánh thắng Cộng Sản Bắc Việt, mà muốn mở của thị trường đông dân Trung Quốc mà thôi. Và Hoa Kỳ cóc cần biết ai là Cộng Sản; ai là Quốc Gia tự do yêu nước trong số 25 triệu dân miền nam trong chiến tranh VN. Trước năm 75, có nhiều cố vấn quân Sự Hoa Kỳ hỏi tôi: “Ai trong số các anh là VC làm sao tôi phân biệt được kẻ thù!???”- Tôi trả lời: “Khi chúng tôi còn mặc quân phục và người dân chúng tôi còn mang ơn các các chiến hữu Hoa Kỳ đem lại hòa bình tự do đó chính là đồng minh, bạn anh. Và khi chúng tôi đánh đuổi, đòi giết anh,thì chúng tôi mới là VC kẻ thù của anh, xin anh rõ nghĩa, thế nào là Cộng Sản rạch ròi đen trắng!?
Và có một điều thú vị, các bạn Mỹ là ân nhân cứu mạng cho Cộng Sản nằm vùng mỗi khi đơn vị Mỹ phối hợp hành quân lục soát mật cứ địch trong vùng “Giải phóng. Với tiếng động ồn ào như đi hội chợ, làm cho VC nằm vùng hoảng hồn bỏ chạy trước khi Mỹ đến mục tiêu không có VC, mà chỉ toàn là nông dân, tay lấm chân bùn…giả dạng thường dân vô tội và làm cho lính Mỹ có cảm tưởng VC hết giờ làm việc,và đi ngủ tất cả rồi! và đưa đến trạng thái ngây thơ trong cuộc chiến VN là lẽ tất nhiên phải thua cuộc với Cộng Sản MTGPMN.
Mọi sự việc xảy ra lính tôi đều chấp nhận, miễn sao gánh bớt thương đau cho dân vùng chiến nạn hằng ngày phải đối mặt với chiến tranh!
-Về… trong nỗi nhục-nhằng bơ-vơ!
Mỗi lần hành quân về, đoàn quân chiến thắng chúng tôi không được vào thành phố, là nơi chúng tôi tìm chút nghĩ ngơi và giải trí sau những ngày hành quân gian khổ, mệt nhọc, thiếu vắng tình người thành phố cho ấm lại hoang vắng núi rừng. Lính chúng tôi chỉ được đón tiếp, chào hỏi, mời mọc của những cô Ả “Gái giang hồ”{Giải quyết chiến tranh}. Đời lính chúng tôi chỉ được vinh danh trong cái thừa thải xã hội, còn được đồng hóa với chúng tôi vào hàng đỉ điếm…!?
Cấp trên mệnh lệnh đóng quân ra xa khỏi thành phố để tránh tình trạng lính phá phách và đánh nhau giành “Gái”…Người lính trận chúng tôi bị coi thừơng về giá trị Tự-Do mà Tổ Quốc vinh dự trao cho trách nhiệm bảo vệ đến hơi thở cuối cùng, và người lính chúng tôi phải có được quyền sống -Tự- Do- cho cá nhân cộng đồng người lính sau mỗi cuộc hành quân về. Lính chúng tôi là giá trị thể hiện Tự Do tại sao chúng tôi không có quyền hưởng nhu cầu tự do chính mình làm ra cho hòa bình,Tự do dân tộc.
Các ông Tư Lệnh Quân đoàn, Sư Đoàn và Tướng Lãnh Quân khu không cho lính vào các thành phố “Ăn Chơi” của đám thanh niêm, sinh viên con ông cháu cha –Thế lực- trốn lính ăn chơi sa đọa trong các tửu lầu nhạc nhúng sập xình cùng gái đẹp-bia ôm-Cùng đám đại gia; con buôn lậu đồ Mỹ quốc viện trợ chiến tranh…làm đau lòng chiến sĩ ngày đêm đánh trận cho hậu phương an ổn ăn chơi trên xương máu các anh chiến sĩ ngoài trận địa sống chết với kẻ thù, thử hỏi ai không buồn!?.
Và chính các ông tướng lãnh này đứng ra chỉ đạo kinh doanh bằng quyền lực chiến tranh cho phép mở các quán Bar đèn mờ và các động đỉ cao sang tiếp khách quốc tế và các thương gia- Bọn gian thương-chuyên buôn bán đồ Mỹ lậu là mặt hàng viện trợ quân sự chiến tranh, cũng là xương máu của anh em chiến sĩ VNCH do các tướng lãnh quân đội đứng ra làm ma cô, ma cạo ”bảo kê”, hoặc làm chủ kinh doanh bia ôm, động điếm…nên không cho lính dưới quyền mình về phá phách xóm làng và đập bể nồi cơm, nhờ chiến tranh làm giàu cho họ.
Các tướng lãnh quân đội VNCH thời đệ nhị cộng hòa của “ Hội Đồng Cách Mạng Quân Nhân” lên nắm quyền điều hành đất nước Miền Nam thay thế chính phủ dân sự đệ nhất cộng hòa Ngô Đình Diệm, đã làm lu mờ vai trò yêu nước của người quân nhân, chiến sĩ VNCH và mất miền tin trong lòng nhân dân lẫn quần chúng Miền Nam. Người lính chiến đấu bảo vệ Tự-Do Miền Nam mà dân chúng cứ hoài nghi cho thế lực ngoại bang Mỹ-Theo lời VC/MTGPMN nói - Để rồi cuộc chiến đấu này của người lính VNCH bị phủi công ơn và quên lãng của người dân trước sự hy sinh vô bờ bến cho Tự Do Độc lập VNCH.
-Một thời chinh chiến, một thời ngang dọc…!
Lính tôi trước sự bất công xã hội và bất bình cấp trên, nên rơi vào trạng thái, không ai biết thương mình!?-Một thành phần cuộc chiến bỏ rơi. Nên phản kháng bất cần đời…!!!
Chúng tôi kéo nguyên cả một tiểu đoàn hành quân với đầy đủ súng đạn về thành phố Pleiku-“Phố núi Mây Bay” vì có vài người lính của đơn vị chúng tôi ra phố uống rượu nhằm vào quán Bar đèn mờ của Tướng Ngô DZU thành lập kinh doanh và cho vài lính bảo vệ và có quân cảnh xét giấy tờ bắt quân nhân trên trên thành phố vào nơi có em út sập xình uốn éo cho đám thanh niên vô công rổi nghề, phè phởn ăn chơi trên xương máu, chết sống của người lính. Các chiến hữu đơn vị bị bắt, chạy về báo cáo sự việc, nên tiểu đoàn tôi tức tốc từ căn cứ núi “ Hàm Rồng” vác theo 2 khẩu đại liên M60 và 4 xe GMC đầy nhóc lính chạy ra phố và đặt 2 khẩu đại liên, hai bên đồn lính quân cảnh,và ra lệnh phải thả ngay lập tức 5 người lính của tiểu đoàn bị quân cảnh bắt giữ. Và được một sĩ quan trong đồn ra giải hòa và hứa thả với một chầu bia lon- bia Heineken- tại chổ cho các cấp sĩ quan hai bên vốn đã ghét nhau từ lâu…giữa lính kiểng và lính tác chiến không ưa gì nhau!- Một đàng sống-chết, một đàng lính cô, lính cậu….
Sau khi lấy lính ra khỏi đồn Quân Cảnh, chúng tôi chở lính đến các quán “ Bar” đèn mờ, nhà hàng hạng sang của Tướng Ngô Dzu cho các lính kiểng đứng ra bảo kê làm đầu nậu,ma cô. Lính chúng tôi vào ăn uống rồi đập phá quán… Ông Tướng Ngô Dzu và ngài Tỉnh Trưởng Pleiku biết được và biệt phái các lính kiểng gác dinh tòa tỉnh. Cả ba chục người trên 5 xe Jeep và lại có thêm 4 xe Quân Cảnh hộ tống. Hai bên lính chúng tôi dàn trận ngay trên những con đường chính của thành phố Pleiku như một trận địa và bắn hai khẩu đại liên{Gà Cồ M6o}bay cao trên đầu họ với làn đạn lửa như pháo hoa và ném lựu đạn ra giửa lòng đường phố nổ tung, gây áp đảo tinh thần lính kiểng-chết nhát!- Làm họ phải tìm nơi ẩn núp bằng hai tay che đầu, núp dưới gốc cây hai bên đường, thấy mà thương cho đời lính kiểng. Họ bỏ xe sắp hàng dài như đi duyệt binh mà không sợ địch phục kích như chúng tôi !?. Sẵn máu nóng hăng say do rượu vào nhưng có biết đâu là bạn,đâu là thù! Lính chúng tôi châm lửa đốt 4 xe Jeep của Quân Khu II. Và lật ngửa chúng ra lộ đường cho hả giận, vì tức tối Tướng cầm quân, hy sinh xương máu chiến hữu dưới quyền tại chiến trận, để bảo vệ thành phố cho các thanh niên, thiếu nữ sống sa đọa, ăn chơi nhảy múa trên máu xương các chiến sĩ VNCH ngoài mặt trận. Không phải là nạn kiêu binh trong thời chinh chiến nhưng là sự nhắc nhở các tướng lãnh cầm quân, hãy quay về với trách nhiệm và danh dự tổ quốc giao phó, khi Miền Nam VN sắp rơi vào cộng quân Bắc Việt, mà Mỹ đã đánh mùi biết trước. Nên Hoa Kỳ rút quân rất sớm để được an toàn!!?
Bị Mỹ bỏ rơi!?- Rút quân ra khỏi Tây Nguyên của Quân Đoàn I và Quân Đoàn II Pleiku.
Và 36 năm sau bổng giựt mình nhớ lại cuộc chiến hôm nay; tưởng đã lãng quên chôn vùi trong quá vãng, nào ngờ hiện thực phủ phàng lôi tôi sống lại chiến trường xưa!
“Ví dù miền Nam Việt Nam có bị đại bại hoàn toàn, cái yểm trợ tận lực của Hoa Kỳ sẽ cho phép người Mỹ nhún vai và nói rằng họ đã cố gắng hết sức. Nhưng, Hoa Kỳ đã không tận lực, mà trái lại người Mỹ lại còn cố gắng che đậy sự thật bằng cách bôi nhọ miền Nam Việt Nam và nhục mạ quân lực VNCH đã sai lầm, không chiến đấu cho dân tộc họ.
Bây giờ đã quá trễ để Hoa Kỳ chuộc lại tội ác tầy trời khi bỏ rơi nhân dân miền Nam Việt Nam vào tay Cộng Sản. Nhưng nó chưa quá trễ để Hoa Kỳ thú nhận lỗi lầm trong việc nhục mạ họ-VNCH. Và cũng chưa quá trễ để bắt đầu vinh danh các thành quả và lòng dũng cảm của những binh sĩ VNCH đã chiến đấu bảo vệ lý tưởng Tự Do cho hòa bình Việt Nam!!!
Huỳnh Mai St.8872
{Thân phận chiến Tranh-VNCH}
Đừng nghe
những gì cộng sản cộng sản nói, hãy nhìn những gì cộng sản làm.
Không sợ những
gì cộng sản làm mà phải làm những gì cộng sản sợ !!!...
Năm nay tôi trên 42 tuổi đời thì đã 20 năm
trời tôi bị nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam chà đạp cướp bóc, đàn áp, khủng bố
và bỏ tù nhiều lần. Trong ký ức của tôi có biết bao kỷ niệm vui buồn đan xen...
Thế nhưng tôi vẫn nhớ về tuổi ấu thơ, lớn
lên trưởng thành và được học tập giáo dục dưới "mái trường xã hội chủ
nghĩa". Trong nhà trường tôi được học, được truyền thụ ý thức tư tưởng của
chế độ cộng sản và XHCN, các đường lối của đảng cộng sản VN, dĩ nhiên trong nhà
trường mọi chủ trương đường lối cộng sản đều tốt đẹp mình vì mọi người, mọi
người vì mình. Là một người yêu tự do, thích lao động và giúp đỡ những người
khốn khổ và nghèo khó hơn mình. Ngay từ khi hết phổ thông trung học, tôi không
giống như các chị tôi là đi theo cha mẹ làm nghề giáo. Tôi lao vào lao động
kinh doanh, mở được cửa hàng buôn bán, làm thợ may tôi đã từng là một người chủ
có thợ, một người thầy dạy bao nhiêu học sinh trưởng thành có nghề nghiệp và có
việc làm. Tôi đã tiếp nhận sự giáo dục của nhà trường xã hội trong sự ngây thơ
trong sáng, sống trung thực với mọi người và nhìn cuộc đời mọi người mọi vật
xung quanh mình thật đẹp đẽ.
Tôi đã từng tin tưởng vào đường lối của
đảng cộng sản, vào tương lai "tươi sáng của nhà nước XHCNVN". Tôi
trưởng thành lớn lên đi làm say mê và rất yêu những công việc mà mình đã chọn.
Tất cả mọi người, bạn bè xung quanh tôi đã trao tặng cho tôi những tình cảm quý
mến, thân thương. Thực sự cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ nhưng gì mọi người đôi xử
với tôi làm tôi luôn mở to mắt ngơ ngác. Tôi bình thường, không xinh đẹp cũng
chẳng làm được gì to tát nhưng tuổi thơ sôi động hình như đã ảnh hưởng một cái
gì đó làm cho những người sống xung quanh tôi đối xử với tôi rất tốt, cho tôi
sự vô tư hồn nhiên, trong trẻo. Tôi rất vui vì mỗi lúc xem phim xong bộ phim,
có nhân vật nào thú vị hấp dẫn, giỏi giang thì y như nhiều người thường hay gán
ghép nhân vật đấy cho tôi. Tôi cũng rất bướng bỉnh và ngang tàng, nhớ có có lúc
vui thầy giáo nói : " Để thầy sơ qua vài nét về con người em nhé. Lúc em
xấu như cú mèo, lúc em đẹp trong trẻo như nàng tiên, lúc hiền như cô Tấm, Lúc
ngông cuồng như một chàng trai, lúc thánh thiện như vột vị thần linh, lúc xấc
xáo ngang tàng như một nữ tướng cướp. Em là một con người có đầy đủ tính cách
như vậy!.. ". Tôi chỉ biết mỉm cười trước nhận xét như vậy của người thầy
và mỗi khi gặp tôi cũng như mọi người thầy vẫn mỉm cười thân mến.
Với những gì làm được trong những năm khởi
đầu lập nghiệp với một của hàng tạp hóa nho nhỏ, một của hàng may mặc thật đông
khách. Tôi được khách hàng gọi bằng cái tên đầy thán phục là:
"Maria-Lopớt!.." - một nhân vật rất tài năng trong bộ phim nổi tiếng
ngày đó có tựa đề là : " Đơn giản tôi là Maria"- phim chuyện của Mê-hi-cô.
Tôi đã rất hãnh diện và tự tin với công việc mình làm. Tôi nhìn vào tương lai
của mình một màu hồng tươi sáng.
Thế nhưng đảng cộng sản VN, nhà nước XHCNVN
đã cướp di màu hồng tươi sáng đó của tôi. Trong thời gian đi học tôi không bao
giờ tin rằng sức lao động, tài sản của mình lại có thể bị đảng, nhà nước tước
đoạt bởi một lẽ trong nhà trường tất cả những gì thuộc về đường lối của đảng,
của XHCN, nói cho đúng là tư tưởng đường lối của ông Hồ Chí Minh (HCM) thì tất
cả đều như là đẹp nhất. Ngay cả hành động giết người, cướp của, chiếm đoạt tài
sản của nhân dân thì hành động của đảng CSVN, đường lối tư tưởng của HCM tất cả
đều là đẹp hết.
Việc giết người, cướp phá, chiếm đoạt tài
sản từ năm 1954 chia cho dân nghèo, chiến tranh hai miền tàn sát nhân dân tất
cả những gì của đảng CS đều là đẹp, là đạo đức, là tài giỏi sáng lạng, là hết
lòng vì dân vì nước... Đó là hành động thương yêu dân nghèo, là bảo vệ tổ quốc
thân yêu ??? Tôi thấy rằng đảng cộng sản Việt Nam đã chiếm đoạt đất nước, biến
nhân dân thành tôi tớ của đảng CS.
Đảng cộng Sản và nhà nước xã hội chủ nghĩa
Việt Nam
đàn áp lừa dối nhân dân có hệ thống :
Sinh ra trong chế độ cộng sản, tôi và những
học sinh dưới mái trường XHCN mu muội chỉ biết nghe truyền giảng hấp thụ để đến
khi sự thật phũ phàng là đảng cộng sản, nhà nước XHCN đã giáng xuống đầu chúng
tôi, đó là khi mọi người trưởng thành biết làm ra của cải vật chất.
Nhà cầm quyền CSVN tàn bạo cướp phá hết,
tiếp theo là sự dẫm đạp lên quyền con người như thế nào. Nhìn vào tình trạng
đất nước người dân Việt Nam
đang gồng mình cúi chịu bao bất công, sự đàn áp của nhà cầm quyền cộng sản.
Trước đây việc đảng và nhà nước tiêu diệt địa chủ cường hào là do họ bóc lột
nhân dân. Nhưng bây giờ dưới chế độ XHCN những người như tôi và hàng vạn người
dân đang đầu đường ngõ phố khiếu kiện đòi lại tài sản đất đai bị đảng nhà nước
cướp đoạt đã từng bóc lột ai để đảng nhà nước cướp đoạt tài sản và tiêu diệt
!!!
Tôi nhận thấy sự lừa bịp dối trá của nhà
cầm quyền CSVN đối với nhân dân mình. Tại sao cộng sản Việt Nam lại có thể cướp hết tài sản của
tôi và của nhân dân tôi. Trong nhà trường và bất kỳ chỗ nào trong xã hội cũng
rao giảng nào là: " nhà nước Việt Nam là nhà nước pháp quyền có công
bằng, dân chủ, văn minh", nào là " tài nguyên thiên nhiên, của cải
vật chất tất cả là của dân, do dân và vì dân". Vậy nhưng người dân của 64
tỉnh thành chẳng tỉnh nào không có dân đi khiếu kiện đòi đất đai bị nhà nước
chấn lột cướp bóc.
Mất nhà mất cửa người dân đầu đường góc phố
màn trời chiếu đất từ năm này qua năm khác từ thập niên này qua thập niên khác,
từ thế hệ này qua thế hệ khác. Nhưng đảng nhà nước chai lỳ không chịu giải
quyết trả lại cho nhân dân đặc biệt khi dân kêu kiện đến trung ương đảng thì bị
đàn áp đánh đập đem dân bỏ tù, nhưng vậy sự tàn bạo xuất phát từ đầu não của
đảng. Cụ thể như vụ án của tôi cũng đem đơn đến TBT CSVN - ông Nông Đức Mạnh
thì sau đó bị đàn áp đánh đập bỏ tù.
Ông Hồ Chi Minh nói : "Mỗi đảng viên
là một đầy tớ tận tuy, trung thành của dân". Tất cả mỗi con người sinh ra
đều được rao giảng lòng yêu nước phát huy truyền thống chống giặc ngoại xâm như
lời rao giảng của HCM đi vào học đường, sách vở nhắc nhủ học sinh: "Các
vua Hùng có công dựng nước, Bác cháu ta phải cũng nhau giữ nước". Vậy
nhưng sự thật hiển nhiên lãnh đạo đảng CSVN lại dâng đất, bán biển cho Trung
cộng.
Tất cả trẻ thơ được nhồi nhét tư tưởng HCM
ngay từ khi mới bắt đầu học nói, nào là ông HCM là một hình tượng đẹp mà cả thế
giói cũng phải tôn kính. Tôi còn nhớ ngày học cấp 2, tôi là một học trò học
được khá các môn tự nhiên, nhưng rất yếu về môn văn học, vậy nhưng có hôm viết
về HCM tôi được nhưng điểm 10 chỉ vì câu kết được láy từ báo chí: "Bác Hồ
là ngôi sao khuya sáng lung linh trên bầu trời mà loài người trên cả hành tinh
này đều ngưỡng mộ "???!!!. Chỉ có câu đó thôi tôi được điểm 10 trong khi
những bài văn phần lớn tôi đều phải nhận 5-. Và đạo đức tư tưởng HCM đẹp đẽ ra
sao thì bây giờ cả thế giới đã nhận ra.
Đảng cộng sản VN bắt đầu chấp nhận làm ngơ
khi đạo đức xã hội hư đốn trụy lạc từ khi nào vậy ??? Có lẽ nó xuất phát từ tư
tưởng đạo đức HCM, và từ khi lãnh tụ đảng cộng sản là Nông Đức Mạnh có lý lịch
xuất xứ không rõ ràng lắm, mà theo nhân dân trong nước dư luận cho rằng ông ta
chính là con đẻ của HCM một người không có tư tưởng và đạo đức chẳng tốt đẹp gì
cả.
Ngày trước cách đây chỉ mấy chục năm thôi,
cũng trong thời đại cộng sản nếu một người đàn bà sinh con không bố bị xua đuổi
bị dân làng, xã hội lảng tránh, không được đảng nhà nước CSVN cho làm công việc
gì trong hệ thống cai trị của họ. Còn nếu đang trong thanh niên xung phong, bộ
đội nữ đi bảo vệ tổ quốc, nếu lỡ thì, không có chồng mà muốn sinh con đều bị
hậu quả như vậ, phải bị khai trừ. Thậm chí họ còn bị bà con làng xóm cạo trọc
đầu bôi vôi bêu riếu khắp làng nước. Nhưng từ khi sự thật HCM có người phanh
phui, đặc biệt là tôi thấy kể từ khi ông Nông Đức Mạnh là lãnh tụ bắt đầu khi
ông ta lên làm chủ tịch hội thì báo chí của cộng sản lại rao giảng rằng: "
Phụ nữ Việt Nam
ai chẳng muốn làm mẹ". Kể từ đó đất nước Việt Nam lại có những người người được
phép sinh con không bố !!!. Rồi tệ nạn xã hội phát triển nạn đĩ điếm tràn lan
hơn, thậm chí bọn gái điếm lại có phần được cung kính, mà tiền bao gái điếm ở
đâu ra thì ai cũng biết đó phần lớn là quan chức nhà nước CSVN đã tham ô, tham
nhũng và những kẻ buôn gian bán lậu thì cũng cũng phải cấu kết với qua chức mới
làm được những việc buôn bán liều lĩnh và trái pháp luật. Như vậy có phải là do
Nông Đức Mạnh lên làm "Lãnh tụ" là một kẻ con hoang nên xã hội có
thay đổi cơ chế này không ??? Cho đến nay chẳng ai biết ông TBT Nông Đức Mạnh
có bố là ai. Vậy nhưng mỗi lần tôi nói : "NĐM là con hoang" với dân
làng thì mọi người hết vía có lúc chạy đi nơi khác mặc dù ai ai cũng công nhận
điều này.
Chẳng cần nói đến lý lịch của ông NĐM mà
chỉ nhìn vào những gì mà những "đầy tớ CSVN đang tận tụy, trung
thành" của nhân dân đang làm. Không cần nói đến việc bán đất, bán biển cho
ngoại bang. Mà chỉ nhìn vào một trường hợp khiếu kiện của nhân dân thôi, đơn cử
bằng chứng khiếu kiện của tôi trong hai thập niên khiếu kiện kéo dài để đòi tài
sản mà nhà cầm quyền cộng sản cướp đoạt là biết. Khi đơn thư của tôi nộp vào
TBT Nông Đức Mạnh và lãnh đạo đảng làm thời gian tôi bị đàn áp đánh đập, dã
man, đẩy vô nhà tù CS. Cho đến nay đã mấy lần vào tù bao nhiêu vụ án mà đảng
nhà nước cướp phá của tôi chúng không hề giải quyết trả lại. Đặc biệt là hai vụ
phá nhà cướp đất thì hoàn toàn do nhà cầm quyền cộng sản cướp đoạt của tôi.
Như vậy pháp luật nhà nước ở đâu khi chính
nhà nước cộng sản phát động rầm rộ "học và làm theo đạo đức tư tưởng HCM
một người cả đời vì dân vì nước không chút riêng tư...". Bất chấp công
luận đã công bố những sự thật về ông một người đã đem chủ nghĩa CS về Việt Nam
làm cho dân tộc điêu linh, làm cho thảm hoạ sát hại đồng bào, gây nên đau
thương tang tóc không sao kể hết.
Tôi nghĩ về Hồ Chí Minh, Nông Đức Mạnh và
toàn thể ĐCSVN là như vậy đấy ! Những gì trong nhà trường, báo chí, ti vi của
cộng sản chỉ là dối trá mà thôi. Làm sao nhân dân ta phải sợ được chúng khi cả
một hệ thống chẳng có ai làm việc đứng theo những gì họ đã đề ra đảm bảo quyền
lợi cho dân? Làm sao chúng ta lại phải chịu những bất công phi lý như thế? Xin
nhớ: "Nơi nào có áp bức thì nơi đó có đấu tranh".
Hồ Thị Bích Khương
Nam Anh-Nam Đàn, Nghệ An
Công an cộng sản Việt Nam hèn với giặc, ác với dân.
Đăng vào ngày 03/03/2012 @3:55
Sáng
Vụ Tiên Lãng công an dùng quân đội được trang bị súng ống đầy đủ để cưỡng
chế nhà Anh Đòan Văn Vươn đã gần 2 tháng mà vẫn chưa được xử lý vụ việc này đã
nói lên tình trạng bạo hành của công an đối với người dân được cả thế giới quan
tâm.Vào tối ngày 29/2/2012 lại tiếp tục tiếp diễn ra một công an dùng súng bắn thẳng vào người dân trong khi người này đang muốn giải trình sự việc. Người cầm súng bắn vào dân đó là ông Cao Đình Sâm, trưởng công an xã Long Hà, huyện Bù Gia Mập, Bình Phước và nạn nhân là Ông Nguyễn Hữu Năm ( sinh năm 1957, ngụ thôn 9, xã Long Hà, huyện Bù Gia Mập ). Ông Sâm đã dẫn một số công an viên vào tận quán nước của ông Năm tìm cách bắt giữ những người đang chơi đánh bài tại nơi đây.
Theo báo tintuc.vn trích lời của con ông Năm ” khi công an mời một người khách không liên quan đến việc đánh bài vào làm việc thì ông Năm đứng dậy can ngăn. Ngay lập tức, ông Sâm và một công an đến khống chế yêu cầu ông Năm ngồi xuống. Thấy ông Năm không chịu ngồi, còn cự cãi, ông Sâm liền dùng chân đạp vào người đàn ông này ngã xuống. Ngay sau đó, ông trưởng công an xã rút súng ngắn trong người, từ khoảng cách một mét bắn liên tiếp vào cổ và vai ông Năm ”
Theo báo nhà báo và công luật trích lời một nhân chứng khác” vì ông Năm bất bình công an bắt anh Bình đang xem tivi trong quán nước, ông Năm đứng ra trình bày là anh Bình không liên quan và đánh bài chỉ để chung chi trả tiền nước uống tại quán. Ông Cao Đình Sâm đề nghị ông Năm ngồi xuống nhưng ông Năm không tuân lệnh. Khi hai bên xảy ra tranh cãi, ông Sâm đã đạp ngã ông Năm, sau đó rút một khẩu súng ngắn (chưa rõ loại) bắn 6 phát đạn, trong đó 3 phát trúng vai phải, vai trái và cổ ông Năm.”
Thật là dã man khi ông Năm bị bắn đến 6 phát như vậy mà ông Sâm vãn không cho người nhà đưa đi bệnh viện cấp cứu, dù cho ông Năm đau đớn kêu la nhưng công an xã vẫn còng tay ông Năm giải đến công an xã,
Trong khi bị giam tại công an xã, người dân thấy ông Năm ra nhiều máu nên đến băng bó cho ông Năm, nhưng họ đều bị Công an xã Long Hà xịt hơi cay không cho tiếp cận ông Năm. Khoảng 23h30
cùng ngày, thấy ông Năm không chịu đựng nổi nữa thì ông Sâm mới chịu thả ông Năm về để người nhà đưa đi cấp cứu. Ông Năm được đưa bệnh viện đa khoa tỉnh Bình Phước vào lúc 0h 1/3/2012, tại đây các bác sĩ làm phẩu thuật đã gắp được một đầu đạn còn ghim ở bả vai ông Năm. Hiện tại tình trạng ông Năm vãn còn nguy kịch.
Được biết trước khi vụ việc xảy ra, ông Sâm đã đi nhậu tại quán thịt chó tại thôn 9. Ông Năm khẳng định: “Khi đánh và bắn tôi, trong người anh Sâm sặc mùi rượu”
Đại tá Hoàng Văn Huệ, Giám đốc Công an tỉnh Bình Phước cho biết: “Hiện đã chỉ đạo Công an huyện Bù Gia Mập xuống hiện trường trực tiếp khẩn trương điều tra làm rõ vụ việc. Sau khi có kết quả điều tra, Công an tỉnh Bình Phước sẽ xử lý nghiêm khắc không bao che, bỏ sót tội phạm”.
© VAOL
“Lời kêu gọi Tổng Biểu tình của Dân oan trên toàn quốc”
Đăng vào ngày 12/03/2012 @5:15
Sáng
LTS: Chúng tôi nhận được bài viết “Lời kêu gọi
Tổng Biểu tình của Dân oan trên toàn quốc” của Tập thể các cựu chiến binh
Đại đoàn Quân Tiên phong và Đại đoàn Đồng bằng nhờ chúng tôi đăng tải giúp.
(Mọi thắc mắc liên quan đến thông báo này, xin liên lạc với Email: cuuchienbinh.vietnam@gmail.com).Kinh gửi: Qúy báo,
Chúng tôi đại diện cho tập thể các cựu chiến binh Đại đoàn Quân Tiên phong và Đại đoàn Đồng bằng ở các địa phương trên toàn quốc, xin chuyển đến quý báo nhờ đăng tải giúp Lời kêu gọi Tổng Biểu tình của Dân oan trên toàn quốc.
Rất mong sự quan tâm giúp đỡ của quý báo.
Xin chân trọng cảm ơn.
Thay mặt tập thể các cựu chiến binh Đại đoàn Quân Tiên phong và Đại đoàn Đồng bằng
Lời kêu gọi Tổng Biểu tình
của Dân oan trên toàn quốc
Chúng tôi, tập thể các cựu chiến binh nguyên là cán bộ chiến sĩ Đại đoàn
Quân Tiên phong, Đại đoàn Đồng bằng… luôn tự hào với danh hiệu “Bộ đội Cụ Hồ”,
vì cái danh hiệu đó là niềm tự hào, là tình cảm sâu nặng gắn bó các thế hệ cán
bộ, chiến sĩ chúng tôi trong suốt hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ
cho đến hôm nay và mãi mãi mai sau.Xét thấy: Trước thái độ biến chất của chính quyền các cấp do một nhóm nhỏ những kẻ lãnh đạo, thoái hóa biến chất trong bộ máy đảng và chính quyền lợi dụng danh nghĩa Đảng CSVN, Đảng cách mạng của bác Hồ để đi ngược lại với chủ trương “người cày có ruộng”. Chúng cấu kết với bọn tư bản trong và ngoài nước, dưới danh nghĩa đầu tư của những nhóm lợi ích, cưỡng đoạt đất đai, nhà cửa, ruộng vườn của nông dân, đền bù với giá rẻ mạt để bán lại với giá gấp cả trăm lần cho tư bản xây dựng sân golf, các dự án bất động sản, khu chế xuât… Đó là nguyên nhân gây nên một lực lượng dân oan đông đảo bị đẩy vào bước đường cùng, tài sản và tư liệu sản xuất bị ngang nhiên chiếm đoat, cuộc sống vốn đã nghèo khó, ngày càng khó nghèo hơn. Và bên cạnh đó xuất hiện một tầng lớp tư bản đỏ các đại gia có tài sản nhiều nghìn tỷ đồng, như trường hợp của cô Nguyễn Thanh Phượng, con gái của đồng chí Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là Chủ tịch Hội đồng quản trị Ngân hàng TMCP Bản Việt (Viet Capital Bank) sở hữu số vồn trên 3.000 tỷ đồng.
Do đó: Tình trạng trên đã đẩy bà con dân oan, trong đó có không ít các gia đình các cựu chiến binh, thương binh, liệt sĩ, kể cả gia đình có công với cách mạng và gia đình các bà mẹ Việt nam Anh hùng tới bước đường cùng, chỉ còn nước phải chết. Vì mất đất đai, nhà cửa ruộng vườn là mất tất cả không còn đường sống. Cho dù các gia đình đã và đang theo đuổi khiếu kiện ròng rã nhiều năm trời xong đều vô vọng vì thái độ đùn đẩy thờ ơ của các câp chính quyền. Mà vụ phản kháng của gia đình cựu chiến binh Đoàn Văn Vươn là một bằng chứng sai trái không thể chối cãi.
Vì vậy: Theo tinh thần đoàn kết của chúng ta là sức mạnh, hãy noi gương của hàng trăm bà con nông dân là dân oan mất đất từ ba vùng: tỉnh Dak Nông, Dương Nội (Hà Đông, Hà Nội) và Văn Giang (Hưng Yên) trong mấy ngày vừa qua tại Hà nội. Với tinh thần “Mất đất thì còn khổ hơn cả chết. Sống là phải có đất cho nên chúng tôi quyết tâm đến cùng là đòi lại tư liệu sản xuất. Chúng tôi tuyên bố với chính quyền là nếu không giải quyết cho bà con thì chúng tôi sẽ ra TW tuyệt thực, tự thiêu…”
Chúng tôi kêu gọi toàn thể bà con dân oan trên toàn quốc, là nạn nhân của hành động bất công, bất chấp luật pháp vô cớ cướp mất đất đai, nhà cửa, ruộng vườn của chúng ta để là giàu cho một nhóm nhỏ đại gia. Hãy cùng đồng lòng, đồng loạt xuống đường, phát huy tinh thần của ông Đoàn Văn Vươn để biểu thị sức mạnh của lực lượng dân oan chúng ta trên phạm vi toàn quốc một cách ôn hòa. Xin bà con đồng bào đừng quên, đũa một chiếc thì dễ bị bẻ gẫy, một bó đũa không có cách nào bẻ gãy được, đó là quy luật của muôn đời.
Cụ thể đồng thời tập trung tại ba thành phố lớn: Hà nội, Đà nẵng, TP. Hồ Chí Minh.
1. Thời gian: 02 ngày – Bắt đầu từ 08h30 sáng thứ hai 26 đến chiều thứ ba 27 tháng 3 năm 2012
2. Địa điểm:
Tại Hà nội: Văn phòng Quốc hội ở số 35 Ngô Quyền, Hà Nội
Tại Đà nẵng: Văn Phòng Đại Diện Quốc Hội ở Miền Trung số 04 Trần Quý Cáp ,Quận Hải Châu,TP Đà Nẵng
Tại TP. Hồ Chí Minh: Trụ sở Tiếp dân của Trung ương Đảng và Nhà nước tại TP. Hồ Chí Minh – số 35 đường Hồ Học Lãm, quận Bình Tân, TP. Hồ Chí Minh.
3. Khẩu hiệu, băng rôn yêu cầu bà con chuẩn bị không mang tính kích động và trong giới hạn pháp luật cho phép và tránh vi phạm pháp luật.
4. Đề nghị bà con dân oan chúng ta chuẩn bị đồ ăn, thức uống và chăn màn để biểu tình kéo trong 2 ngày 1 đêm nhằm gây áp lực buộc chính quyền phải giải quyết khiếu nại và sửa đổi Luật đất đai. Trường hợp đòi hỏi của bà con không được đáp ứng chúng ta sẽ tổ chức tụ họp biểu tình liên tục hàng tháng với thời gian dài hơn, trên diện rộng, nhiều lần buộc chính quền phải chấp nhận đòi hỏi của mỗi người chúng ta.
Chúng tôi kính nhờ các phương tiện truyền thông đại chúng và các cá nhân phát hành rộng rãi Lời kêu gọi Tổng Biểu tình này trên các trang mạng website, blogs và giúp đỡ chúng tôi photo copy Lời kêu gọi này gửi rộng rãi cho nhiều bà con dân oan biết để cùng tham gia.
Mong các cá nhân và tổ chức có thiện tâm hỗ trợ đố ăn, uống cho bà con Dân oan trong thời gian biểu tình để giảm bớt khó khăn cho bà con.
Xin trân trọng cảm ơn
Thay mặt tập thể các cựu chiến binh Đại đoàn Quân Tiên phong và Đại đoàn Đồng bằng
Email: cuuchienbinh.vietnam@gmail.com
© VAOL
——————————-
Bài viết do tác giả gửi. VANGANH.INFO biên tập và minh hoạ.
(Bài vở gửi đăng là chủ kiến riêng của tác giả, không hẳn là chủ kiến của VANGANH.INF
Phóng Sự Đặc Biệt: Cộng Sản Việt Nam Rúng Động Trước Tin Tức Dân Oan Sẽ Tổng Biểu Tình 2 Ngày
Đăng vào ngày 17/03/2012 @11:48
Sáng
Trong những ngày này, công an Cộng
sản Việt Nam đang họp ráo riết, chuẩn bị đối phó với một đợt biểu tình, dự trù
nếu thành công sẽ là một đợt biểu tình lịch sử cũa dân oan 3 miền cùng phối hợp
để đòi công bằng và đất đai đã bị chế độ cưỡng chiếm. Một bản tin được phát đi
kêu gọi hợp nhất dân oan ba miền, đang được truyền đi rất nhanh trên mạng và
khiến không khí trong nước nóng dần lên. Những người kêu gọi cuộc tổng biểu
tình này tự bạch như sau: Chúng tôi đại diện cho tập thể các cựu chiến binh Đại
đoàn Quân Tiên phong và Đại đoàn Đồng bằng ở các địa phương trên toàn quốc,
kính gửi lời kêu gọi đến mọi nơi và mong được trợ giúp.Nội dung của lời kêu gọi tổng biểu tình này được ghi rằng: Xét thấy trước thái độ biến chất của chính quyền các cấp do một nhóm nhỏ những kẻ lãnh đạo, thoái hóa biến chất trong bộ máy đảng và chính quyền lợi dụng danh nghĩa Đảng Cộng sản Việt Nam, đi ngược lại với chủ trương người cày có ruộng. Chúng cấu kết với bọn tư bản trong và ngoài nước, dưới danh nghĩa đầu tư của những nhóm lợi ích, cưỡng đoạt đất đai, nhà cửa, ruộng vườn của nông dân, đền bù với giá rẻ mạt để bán lại với giá gấp cả trăm lần cho tư bản xây dựng sân golf, các dự án bất động sản, khu chế xuất.
Vì mất đất đai, nhà cửa ruộng vườn là mất tất cả không còn đường sống. Cho dù các gia đình đã và đang theo đuổi khiếu kiện ròng rã nhiều năm trời xong đều vô vọng vì thái độ đùn đẩy thờ ơ của các cấp cán bộ. Vụ phản kháng của gia đình cựu chiến binh Đoàn Văn Vươn là một bằng chứng sai trái không thể chối cãi. Lời kêu gọi biểu tình được phát động ở Đà Nẳng, Hà Nội, Saigon, vào 2 ngày 26 và 27 tháng 3 này. Hiện tại lời kêu gọi này đang làm rúng động nhiều bộ phận trong hệ thống nhà nước và Đảng Cộng sản Việt Nam. Thông tín viên SBTN tại Việt Nam sẽ tiếp tục theo dõi và đưa tin kịp thời khi có những sự kiện mới nhất.
© Người Sưu Tầm
Theo SBTN
Theo nhận định tác giả Dạ Lệ Huỳnh:
Lời kêu gọi biểu tình cho “Dân Oan”
Đây là trò âm mưu xão trá của đảng Thái Thú VN-Thân Tàu Cộng- Giương ra một cái bẩy: “Đại đoàn Quân Tiên phong, Đại đoàn Đồng bằng… luôn tự hào với danh hiệu “Bộ đội Cụ Hồ”,để làm phép thử bài toán “Dân Oan Khiếu Kiện”,còn trung thành với Đảng???.Vì đám dân oan này!, đã tạo dựng nên sự thàng công chiến thắng cách mạng, trong gia đoạn chiến tranh: “Chiếm đóng Miền Nam-30-4-1975.”.Và họ dược nhà cầm quyền Cộng Sản Bắc Việt/HN phân chia đất đai, ruộng vườn và tài sản Miền NamVN, như một chiến lợi phẫm của một đạo quân phát xích Nhật chiếm đóng VN-1945-làm cho dân quân Miền Nam phải tù tội,bỏ nhà bỏ cửa ra đi tìm tự do.để lại tất cả mồ hôi nước mắt,lẩn công sức một đời dành dụm cho bọn vô thần,CNCSVN.
Nay, đám Dân Oan, nguyên là cán bộ, chiến sĩ bộ đội Cụ Hồ đã phục viên, những nhà cách mạng lão thành hay nhân sĩ trí thức có công cách mạng, đều bị nhà cầm quyền CSVN, tlịch thu lại tất cả những gì quyền lợi được nhà nước cấp phát, và đã giao cho Dân Oan quản lý thay họ trong giai đoạn chiếm đoạt chiến lợi phẫm Miền Nam VN, quá nhiều,không sao quản lý xuể tài sản quốc gia của VNCH bỏ nước ra đi!.Và đem số tài sản bán lại cho các nhà đầu tư, tư bản ngoại quốc lấy giá chênh lệch gấp ngàn lần giá đền bù của Dân Oan, để tọa ra một số vốn liếng không lồ, kết xù cho các tập đoàn Quốc doanh Tư Bản Đỏ, chính là con ông,cháu cha của lãnh đạo TW đảng và các viên chức cấp cao của thủ tướng chính phủ nhà nước CSVN.
Người dân oan trong chế độ Cộng Sản Xã Nghĩa VN không có gì để oan sai!? Khi nhà nước CSVN đổi màu: “Dân Chủ Định Hướng Xã Nghĩa” thì một nhà nước: “Độc tài Tư Bản đỏ-Mafia”- Theo kiểu Putin-Nga,và Tàu cộng- phải tịch thu lại đất đai,và vô sản hóa đám “Dân Oan” để tập trung vốn liếng cho tập đoàn Tư Bản Đỏ-Con ông cháu cha,và 3,6 triệu đảng viên Cộng Sản- được đặc quyền,độc tài kinh doanh,đầu tư thị trường tự do WTO dưới lớp vỏ bọc “Doanh nghiệp quốc doanh nhà nước”.Nhưng vẫn giữ được nhản hiệu nhà nước:XHCN của tryền thống Cộng Sản Mác-Lê,và một lần nữa, họ-Cộng sản phải cướp đất,tài sản Dân Oan để tạo sự trung thành theo giáo điều Cộng Sản,là giai cấp chuyên chính vô sản và bần cố nông hóa trên dầu đám dân oan,chính là kẻ đồng hành cách mạng cho họ trong cuộc chiến thắng Miền Nam-30-4-1975. Và điều này, đã đưa họ đến đỉnh ving quang chiến thắng Tự Do Miền nam VNCH.Chớ còn quân dân Miền NamVNCH không còn gì để mà mất!?,ngay cả bản thân sinh mạng của cũng mất trong nhà tù và chết trong lòng biển cả Tự Do,thì họ lấy gì giúp đở Dân Oan Xã nghĩa đòi lại quyền lợi mất trong tay “Thiên đàng Xã Nghĩa VN”.Có cầu cứu VNCH hay TT.Obama cũng đành bó tay,chịu phép mà thôi!?.Nếu có thể,vì đại nghĩa dân tộc,Xuống đừờng cùng dân tộc,tổng nổi dậy giành quyền to quyết, tự do dân tộc là biện pháp khả thi lấy lại của cải vật chất và quyền sống con người! cho Tự Do Việt Nam!!!
Phép thử và cái bẩy Cộng Sản
“Đại đoàn Quân Tiên phong”- Cựu Bộ Đội Cụ Hồ- là danh xưng trong quá vãng của thời chống pháp, chống Mỹ cứu nước, nay đã lỗi thời khi người dân cả nước phát hiện ra một màn kịch lừa đảo vĩ đại nhất trong lịch sử cận đại Việt Nam.Và họ đã đem xương máu đánh đổi lòng yêu nước là yêu CNXHVN, và đã làm người dân rơi vào cảnh khốn khổ,lầm than trong lỗi lầm dân tộc tin theo Cộng Sản, nên phải đánh mất Tự Do!
Nay, đứng trước nguy cơ sụp đổ chế độ, độc tài CSVN bày ra trò hề phép thử lòng dân trung thành với đảng Cụ Hồ?.Và cũng là cái bẩy để tiêu diệt mầm mống phản loạn của VC-GPMN là con đảng Việt Minh Cộng Sản bị vắt chanh bỏ vỏ sau khi họ dã hoàn thành sứ mạng “Cách mạng giải phóng Miền Nam”, nay chỉ còn lại những lão thành cách mạng trung thành với đảng CSVN,không có quyền hành hay quân lực trong tay lật đổ chế độ; tất cả còn lại, đều là phục viên, giai thể MTGPMN,tháng 6 năm 1976; nay không còn thực lực để “Điễn biến hòa bình” theo mong đợi người dân.
Cuộc biểu tình trong 2 ngày, 26 và 27 tháng 3 này,theo lời kêu gọi của “Đại đoàn Quân Tiên phong, Đại đoàn Đồng bằng…”chỉ nhằm vào mục đich đòi lại quyền lợi tài sản của gia đình và phe nhóm có công cách mạng,mà không có gì lợi ich chung cho tự do,dân chủ của toàn dân như lời tuyên cáo manh mẽ của MTGPMN trước đây:”Chống Tàu cứu nước-Giải Cộng cứu dân”.Vì thế cho nên các đảng phái hoạt động dân chủ,nhân quyền và các giáo hội tôn giáo không tham gia đoàn kết với dân oan biểu tình.Và mọi người diều biết rỏ âm mưu đặt bẩy của trò hề Cộng Sản,cố tìm diệt mầm mống phản động,mà người dân không muốn mắc bẩy,tin lời Cộng Sản cho cái ngày Mất Nước- “Giải phóng Miền Nam”.
Huỳnh Mai St 8872
Dạ Lệ Huỳnh
Trả nghĩa cho chữ: “Của César, trả César”
Nguyễn Bá Chổi (Danlambao)
- Tháng Tư về, những “anh chàng” Giải phóng, Ngụy lại bị tới tấp lôi ra hành tả
tơi. Đã 36 mùa Tháng Tư với “triệu người vui cùng triệu người buồn”. Mỗi “mùa”
sau, người buồn càng nhiều hơn mùa trước. Nay đang vào “mùa” thứ 37, “hàng
triệu người vui” ngày nào đã nhảy tót hay nhảy lón lén hết sang hàng ngũ người
buồn--người đây là người thiệt, “người cho ra cái giống người”, chứ không phải
người sâu người bọ, xây nhà họ bằng máu xương đồng bào, cào một lá bài hàng
chục tỷ bạc, khạc một cái nhe ngà voi lòi trống đồng quốc cấm, và những “con”
tương cận - khiến cu Bí hoảng hổt phát quàng quơ thanh gươm và lá chắn CA để
bảo vệ đảng của cu ấy. Thiên hạ xưa nay biết “bất quá tam ba bận”.Xạo, ngừng
lại đúng lúc. Cách Mạng đùa dai, chơi luôn một mạch 36 cái, nay đang loay hoay
chuẩn bị cờ phướn băng rôn phim ảnh báo đài loa phương nghịch cú 37, “quá tam
thập lục”. Cái gì qúa cũng xấu - tout excès est mauvais - huống hồ cái sự ngược
ngôn, trấn từ lột ý, tráo trở nội dung . Tuy quá muộn, nhưng trể còn hơn
không,chịu khó chịu đau làm người lương thiện một tý thôi. Trả về cho chữ cái ý
nghĩa đích thực của nó .
Trước hết là anh chàng “Giải
Phóng” trong xâu chữ “giải phóng Miền Nam” ; “Giải phóng Sài Gòn”; “Miền Nam
được hoàn toàn giải phóng”... Khỏi cần phải dông dài, mọi người dân Miền Nam,
sau ngày 30 tháng Tư, 1975 đều cảm thấy mình bị kìm kẹp trăm bề, tước đoạt mọi
thứ, tang thương khắp nẻo. Thực tế đã khiến đồng bào Miền Nam gọi một cách chẳng đặng đừng đó
là ngày “phỏng dá...i”, ngày nay người ta đắc ý với tên gọi mới: “ngày khốn
nạn”.
Khốn nạn của người này nhưng là
hạnh phúc của người kia. Người này là 25 triệu người dân Miền Nam bị “phỏng”;
người kia là mấy chục triệu dân Miền Bắc XHCN, và đoàn “gỉai phóng” quân.
Hạnh phúc đối với người anh em,
bởi vì trong thực tế, không ai chối cãi được rằng ý nghĩa đích thực của chiến
thắng 30 Tháng Tư là, người anh em đã tự giải phóng cho chính người anh em, chứ
không phải anh em đã giải phóng cho ai khác. “Có vào đây rồi mới biết dân
ngoài Bắc khổ quá" ( lời một quân y sĩ nói với gia đình người
cậu tại Phú Nhuận đầu tháng 5/75); “cái mô hình xã hội của cái miền đất bại
trận mới chính là mô hình của nền văn minh, và chúng tôi là người trong đội ngũ
chiến thắng thì thực ra chúng tôi đã chiến đấu cho một mô hình xã hội man rợ”. (Dương
Thu Hương (1)
Nói, vào giải phóng đồng bào miền
Nam ruột thịt “đói khổ đến cái chén sành cũng không có mà dùng”, nhưng sau
30/4/75, người anh em lại làm từng đoàn xe Molotova nối đuôi tấp nập nhộn nhịp
hồ hởi phấn khởi chạy suốt đêm ngày hàng tháng này sang tháng khác, năm này qua
năm nọ vào vơ vét về Bắc đủ thứ thượng vàng hạ cám của người ta. Người ta đang
ăn cơm trắng từ thời “kìm kẹp” bỗng chuyển sang cơm độn củ sắn mỳ, thậm chí bo
bo thay gạo ... mà cứ bô bô 30/4 là ngày “giải phóng” thì đại tiếu vương nhị vị
Ba Giai Tú Xuất cũng đành phải chào thua (cái sự hài hước), bàn giao vương miện
như Tướng Dương Văn Minh “bàn giao cái các ông đã không còn”.
Nhưng nói đi rồi cũng nên nói
lại, nếu không chấp nhận gọi 30 tháng Tư 75 là ngày khốn nạn, vẫn muốn ôm khư
khư hai chữ Giải Phóng thì phải dùng đúng chỗ của nó. Tức là, thay vì “Ngày
Giải phóng Miền Nam”,
phải gọi là Ngày Miền Nam Giải phóng (Miền Bắc)
Bây giờ kế đến là anh chàng
“Ngụy”... trong “Ngụy quân, ngụy quyền, bọn Ngụy, Mỹ Ngụy, đánh cho Mỹ cút Ngụy
nhào...” Chao ôi !
Ai cũng biết chữ Ngụy có nghĩa là
xạo, drm, giả dối, bố láo, sai trái, gian manh...; đại khái là không thật,
không chính nghĩa, là đồ xấu xa phải “lật nhào” rồi “quét sạch nó đi” (trích
bài hát Giải phóng Miền Nam). “Cách Mạng” gọi Quân đội Miền Nam là “Ngụy quân”,
và Chính quyền Miền Nam là “Ngụy quyền”; “Bọn ngụy quân ngụy quyền” .
Sao lại gọi là “ngụy quân” khi
quân đội ấy được đào tạo nơi các quân trường dưới lá cờ màu da nòi giống Tiên
Rồng, chứ không phải màu máu rập khuôn từ cờ của một nước ngoài “sư tổ”; trong
phòng học không treo hình ôngTây ông Đông nào ngoài ảnh của vị nguyên thủ quốc
gia cũng hiếm hoi; bài học chỉ dạy người lính mục đích của hy sinh chiến đấu là
bảo vệ tổ quốc, chứ không phải để làm lính đánh thuê kiểu “ta đáng Miền Nam là
đánh cho Liên Xô”(2). Sao lại gọi là “ngụy” một Quân đội Miền Nam chỉ chiến đấu
trong tư thế tự vệ, chống lại Bộ đội Cụ Hồ giả danh lẫn giả dạng “Giải phóng”
vượt vĩ tuyến 17 lài ranh giới phía bắc của quốc gia có chủ quyền được hầu hết
các quốc gia trên thế giới công nhận, vào Nam quấy nhiễu đời sống thanh binh
của đồng bào Miền Nam. Sao lại gọi là “ngụy” khi Quân đội Miền Nam,
từng đơn vị có tên gọi rõ ràng, theo luật quốc tế, đường đường chính chính; và
người lính VNCH mang trên áo ngay trước ngực cái bảng tên của mình, chẳng cần
bí danh này nọ ...
Sao lại gọi là “ngụy quyền” một
chính quyền được dựng nên qua lá phiếu của người dân được tự do tới hay không
tới phòng phiếu, tự do muốn bầu ai thì bầu; người ứng cử thì ai muốn thì cứ
việc, trái ngược với cái thói “đảng cử dân bầu” nhưng đảng cử mà dân không đi
bầu là cái hộ khẩu tức thì hậu khổ, khốn nạn với đảng. Sao lại gọi là “ngụy”
một chính quyền trong đó không một ai, không một đảng phái nào được phép ngồi
trên Luật Pháp, như cái kiểu Thủ tướng chỉ thị cho toà án nhân dân huyện Tiên
Lãng, Hải Phòng xử thế này thế nọ với anh em Đoàn Văn Vươn và Đoàn Văn
Qúy...(3); Sao lại gọi là “ngụy” một chính quyền chẳng những cho phép mà còn cổ
vũ, yểm trợ người dân bày tỏ lòng yêu nước khi họ xuống đường chống xâm lược;
chẳng những thế cho luôn cả phép người dân biểu tình chống lại , thậm chí đòi
lật đổ mình ...
Trong khi một bộ máy nhà nước mà
người đứng đầu đảng chỉ biết dựa vào lực lượng CA làm “thanh kiếm và cái thuẩn
để bảo vệ” không phải Dân nhưng Đảng; dùng CA để đạp vào mặt, đánh đập, bắt
giam những người chống Tàu xâm lược; giả dạng côn đồ vào nhà thờ chùa chiền để
hành hung cha thầy, giật áo ni sư; một nhà nước mà cán bộ kết bè cướp của dân
không xong, buộc lòng phải “làm rõ sự cố” lại đem tên tướng cướp ra làm trưởng
đoàn điều tra vụ cướp. Một nhà nước hô hoán nay mua tàu ngầm nọ, mai mua tàu
nổi kia và máy bay đủ thứ để "quan san và bảo vệ hải phận", nhưng ngư
dân cứ tiếp tục bị tàu lạ vào tận bờ bắn giết, cướp của, bắt người về nước đòi
tiền chuộc khi nào chẳng hay. Túm lại một... đống không lương thiện ly một ông
cụ nào lại được gọi là “chính quyền”, lại là “chính quyền nhân dân”.
Thôi thì, như anh dân chơi dai
sức, giỏi lắm cũng lết được tới kiểu cuối cùng của 36 modes. Đã 36 mùa gian
dối. Hãy trả lại nghĩa nào cho chữ nấy. Ai giải phóng ai; anh nào ngụy anh nào
ngay. Có giỏi hề lắm cũng có lúc phải khép lại cái mồm; có anh hề nào giữ được
đuôi mép đứng lại mãi ở dưới vành tai. Để cho thiên hạ phải mất công ...cười
mãi, mỗi độ Tháng Tư về .
Nguyễn Bá Chổi
Xem không ảnh, TC di dân sang VN
Huyet-Hoa 2012/04/11
Những dàn
phi đạn nầy sẽ được Trung cộng bí mật trang bị tại Dak Nông nhằm sẽ bào vệ
cho cả khu vực Hoàng Sa,Trường Sa đã bị chiếm đóng ,để hải quân của Trung
Cộng mặc sức tung hoành thao túng tại biển Đông Việt-Nam .
Trung cộng dùng vịnh Cam Ranh làm căn cứ, và khu lọc dầu Dung-Quất là nguồn tiếp liệu cho hải quân Trung Cộng. Nếu một mai chiến tranh xảy ra giữa Trung Cộng và các nước khối tự do, Việt-Nam sẽ là một chiến địa bảo vệ cho Trung Cộng. 1) Đảng CS Việt Gian là một lũ NGU GIA TRUYỀN nên không thấy vấn đề này ... 2) Bọn chúng là một lũ hèn Lê chiêu Thống đã thầm phục Trung cộng phương bắc từ trận Điện Biên Phủ. |
|
|||
Không
nổi dậy bây giờ . Sau nầy đừng hối hận
Chúng đưa di dân sang lấy gái Việt rồi chúng bắt vợ con
hoc và nói tiếng Tàu . Như vậy khoảng vài trăm ngàn dân Tàu, Việt Nam cũng mệt
nghi . Hoặc vài trăm ngàn quân đội nhân dân, giả làm thường dân để di dân
sang Việt Nam đóng vai công nhân chờ đợi khi Việt Nam có biến động chúng sẽ
được trang bị vũ khí để chiếm giữ toàn cõi đất nước với sự hổ trợ của bọn
công an gốc Trung cộng với sự hợp tác của những thằng vô học thức đứng lên
bán rẽ đất nước . Còn dân Việt thì sao ? Sợ chết thì ráng mà chịu , Đến khi
đó để thứ xem có còn được đi nhậu như bây giờ hay không ? Hay bị chúng đánh
không còn răng để nhai cơm , và rồi cũng sẽ bỏ mạng dưới bàn tay của bọn công
an Trung cộng . Ráng chịu nhục để sống kể cả tương lai con cháu sau nầy cũng
vậy chỉ là đầy tớ cho dân Trung cộng
|
|||
Gia đình Nguyễn Tấn Dũng
đang tìm cách tháo chạy ra khỏi nước
Posted on April 12, 2012 by hoangkybactien http://freevietnews.com/fvnpost/9hlt PHÓNG SỰ ÐẶC BIỆT TỪ VIỆT NAM: TIN NỘI BỘ: GIA ÐÌNH NGUYỄN TẤN DŨNG HỐI THÚC VIỆC THÁO CHẠY Hôm nay trong tiết mục phóng sự từ Việt Nam, thông tín viên SB-TN gửi ra bản tin về việc gia đình Nguyễn Tấn Dũng đang tìm cách tháo chạy ra khỏi nước, mời quý vị cùng theo dõi bản tin sau đây… (video insert) Tin mật từ nội bộ Cộng sản Việt Nam phát đi và đang loan nhanh trên các trang mạng, cho biết rằng nội bộ Cộng sản Việt Nam đang rất rối ren, và người cầm đầu nhà cầm quyền là Nguyễn Tấn Dũng có thể đang nghĩ đến việc tháo chạy khỏi hệ thống này, nhưng làm sao mà vẫn giữ được mạng sống và tài sản. Tin có vẻ như thất thiệt, tuy nhiên tiết lộ từ một cuộc họp của tổng cục an ninh 1 phía nam cho biết Hà Nội đang ráo riết chuẩn bị giành lại quyền lực từ Dũng, và Bộ chính trị thì chia năm xẻ bảy với các vấn đề quốc nội và quốc ngoại. Việc tài sản của Dũng càng ngày càng lớn và quyền lực nắm trọn như một nhà độc tài đang làm cho nhiều phe cánh trong Bộ chính trị điên tiết và quyết giành lại, đặc biệt là cánh đang lợi dụng sự hậu thuẫn từ Trung Cộng. Việc đem đứa con trai út tên Nguyễn Minh Triết đang du học từ Anh quốc về Việt Nam làm cán bộ Ðoàn, theo nhiều người nói, là một cách Bộ chính trị Cộng sản Việt Nam muốn buộc Dũng phải đem con trai mình về như một thứ con tin giam lỏng, tránh việc Dũng tuồn tài sản qua Anh thông qua đứa con này. Một c khác, từ một nhân vật thân cận của gia đình Nguyễn Tấn Dũng kể lại trong một cuộc họp mặt gia đình kín đáo, 2 đứa con của Nguyễn Tấn Dũng là Nguyễn Thanh Nghị và Nguyễn Thanh Phượng đã nhắc Dũng chuyện tính đến một nước cờ hạ cánh an toàn khi hết nhiệm kỳ sắp tới, nếu không sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm vì nội bộ thù ghét và chuẩn bị nhiều kế hoạch triệt hạ. Phượng là con gái cưng của Dũng và người được Dũng tin cậy nhất, cũng có ý trách móc rằng Dũng đừng quá tham danh tiếc quyền, phải bỏ bớt để tính chuyện tháo chạy, vì khi Dũng đang tại chức thì có vẻ an toàn, nhưng khi hết thì rất nguy hiểm. Dũng đang mất lòng Hà Nội rất nhiều vì can thiệp vào miếng bánh đã được phân chia. Do áp lực báo chí và dân chúng về vụ Tiên Lãng, Hải Phòng, Dũng đành phải ra lệnh điều tra và xử phạt các quan chức địa phương, một điều tối kỵ cho Dũng vì đây là lãnh địa không thuộc vùng kiểm soát của đương sự, cách làm này đã phá luật chơi ngầm của hệ thống lãnh đạo Cộng sản Việt Nam. Vì vậy phóng lao phải theo lao, Dũng đành sẽ phải xử phạt các quan chức Hải Phòng, đồng thời sẽ kêu án nông dân Ðoàn Văn Vươn ở mức án khoảng 3 năm tù để xoa dịu phe cánh ngoài đó, nhưng không quá nặng để dân chúng không phản ứng. Nông dân Ðoàn Văn Vươn là người đã chống lại công an, quân đội và nhà cầm quyền Hải phòng vì việc xông vào nhà ông cướp đất, phá tài sản. c lan nhanh không biết thực hư thế nào, và cũng khó có được các nguồn kiểm chứng, tuy nhiên qua phân tích thì quả đúng là Nguyễn Tấn dũng đang rơi vào thế khó, vận mệnh của dân tộc Việt Nam đang đứng trước một bối cảnh điêu linh bởi nội bộ đảng Cộng sản Việt Nam đang tranh giành xâu xé lẫn nhau từng ngày vì quyền lợi và tham vọng. (SBTN) www.canhthep.com/ |
|||
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét