Thứ Năm, 1 tháng 9, 2011

TẬP SƯU KHẢO: NỖI BUỒN CHINH CHIẾN-PHẦN III

1-BIỂU TÌNH HÀ NỘI - BIỂU TÌNH SÀIGON. 

    Qua 8 lần biểu tình trong 2 tháng 7-8 vùa qua tại 2 thành phố lớn nhất nước Hà Nội và Sài gòn.Nhưng đa số thành công biểu lộ lòng yêu nước, chống lại Trung Quốc xâm lược một cách ôn hòa {Bất bạo động}ở Hà Nội vẫn hơn Sài Gòn,chỉ có 2 lần:5/7 và 12/7 là thành công còn 6 lần thất bại… dưới sự đàn áp thô bạo của công an mật vụ Tp/HCMbắt bớ giam cầm người biểu tình yêu nước.
HÀ-NỘI,
Hà Nội,người dân yêu nước đi biểu tình có phần dể dàng,dể thở hơn nhờ có những nhà cánh mạnh lão thành,nhân sĩ trì thức,bộ đôi phục viên và tươ`ng lãnh hồi hưu tham gia biểu tình cùng sinh viên,đồng bào yêu nước biến cuộc biểu tỉnh của dân Hà Nội có gốc gát chánh thống cách mạng nên được sự cả nể của chính quyền và Công an Hà Nội không dám mạnh bạo đàn áp.Vì vậy người dân Bắc có chút thoải mái biểu tình theo văn hóa ngàn năm văn hiến,văn minh dân tộc cũng có những biểu ngữ tờ hịch kêu gọi chống Tầu cứu quốc cũng có những buổi trình diển hòa nhạc công chúng của những nghệ sĩ nhiệt lòng yêu nước hay cũa những cô gái đẹp thi hoa hậu áo dài thòi trang đi biểu tình{cô Kim Tiến thách thức thù cha bị công an Hà Nội đánh chết 5 tháng qua} hay con gái tứớng lãnh hồi hưu khoe lưng trần cho nghệ thuật xâm mình rất đẹp 4 chữ “Thù nhà-Nợ nước” kêu loa chống Tầu Cộng xâm lược.Tất cả biến thành một bức tranh yêu nước vô cùng cảm động!? nhưng bên trong cuc diện biểu tỉnh còn ân tàng,khuất tất lòng yêu nước của nhóm người nhân sĩ trí thức và các nhà cách mạng lão thành các tướng lãnh hồi hưu xuất thân từ chế độ CNXH,nên họ không dễ gì từ bỏ con đường làm cách mạng mà suốt đời họ cống hiến phục vụ.Họ chỉ muốn chỉnh đốn nội bộ và kiện toàn bộ máy chính quyền Cộng SảnVN dủ sức đương đầu Tầu Cộng để đòi hỏi cái quyền Tự Trị của một Tây Tạng thứ 2 cho Việt Nam chư hầu Mất Nước sau khi chiến tranh VN chấm theo số phận Hoàng Sa về tay Tầu Cộng.Vì thế công an của chính quyề Hà nội không thể làm đưoc gì họ,nên gọi là cuộc tụ tập nhóm người làm lể Mết Tinh ủng hộ CSVN,làm lực lượng huậu thuẩn thương lượng chủ quyền với Trung Quốc và công an Hà Nội dể yên biểu tình-không khuyến khích vàcũng không cho phép-

   Các nhân , trí thức và cựu cán bộ cao cấp ở Nội lại bị Bộ Ngoại Giao không tiếp và bị gạt gẫm 2 lần…

Posted on by hoangtran204
Một chính quyền mà chỉ chuyên gạt gẩm và lừa dối, tìm đủ thứ các mánh khóe nhỏ nhặt nhất để dối gạt. Lần nầy, họ lừa đảo ngay cả những công dân có trách nhiệm, muốn biết sự thật về chuyện gì đã xẩy ra trong cuộc đàm phán giữa TQ và  VN liên quan tới chủ quyền của quần đảo  Hoàng Sa và Trường  Sa
Loạt bài và tin tức dưới đây gồm 5 bài, diễn ra từ ngày 2-7 đến 13 tháng 7, cho ta thấy rõ sự trí trá của những người tự xưng là chính quyền!  Tóm tắt, loạt bài nầy có nội dung như sau;.
_18 người viết đơn yêu cầu bộ Ngoại Giao cung cấp tin tức về cuộc gặp gỡ đàm phán hôm 25-6-2011 giữa ông Thứ  Trưởng Hồ Xuân Sơn và phía  TQ liên quan về chủ quyền của các đảo Hoàng  Sa và Trường  Sa …
_Bộ Ngoại  Giao nhận đơn và hứa hẹn bằng điện thoại rằng họ sẽ liên lạc và đồng ý tiếp nhóm 18 người ở văn phòng Bộ Ngoại  Giao vào ngày 8-7…Nhưng đến hẹn, thì họ thay đổi ngày hẹn, và hẹn tới tuần sau là ngày 13-7…Suốt thời gian nầy, được hỏi tại sao không gởi thư mời cho có tính chính danh, bộ trả lời là: vì cấp bách, gởi thư e không đủ thời gian! Về sau, nhóm người nầy còn phát hiện là Bộ Ngoại  Giao chỉ gọi phone mời 4 người, chứ không mời cả nhóm 18 người như đã hứa…trong điện thoại.
_Đến kỳ hẹn, Bộ Ngoại  Giao thực hiện các điều tráo trở khác. Trong khi 8 trong nhóm 18 người tưởng là Bộ Ngoại Giao giữ đúng lời hứa, nên họ đã ngồi chờ mỏi mòn ngoài quán cafe  (ngay trước cổng bộ ngoại giao) từ lúc 7- 8:30 sáng, để hy vọng được vào gặp ông  thứ trưởng  Hồ Xuân  Sơn như bộ ngoại giao đã hứa hẹn. Tuy nhiên, vào buổi sáng 13-8, Bộ Ngoại  Giao  cho biết người giải đáp các yêu cầu trong bản Kiến nghị lại là một Phó ban Biên giới, ông Trần Duy Hải,  chứ không phải ông Thứ trưởng Hồ Xuân Sơn. Và nhân viên Bộ Ngoại Giao cũng không bước qua đường mời nhóm 8 người đang ngồi chờ trong quán cafe ngay trước cổng B.N.G.
Rút cuộc, cuộc hẹn đã không xảy ra, các nhân rời khỏi quán cafe ra về…
Đối với các nhân , trí thức, cựu cố vấn của Thủ Tướng, cựu đại sứ, và các cán bộ cấp tướng, cấp tá đã về hưu, có tuổi đời từ 60-90, mà chính quyền   Nội còn tìm cách gạt gẫm, hứa hẹn, rồi lật lọng 2-3 lần; đến ngày hẹn, lại tìm cách thay người khác ra tiếp, và còn hạ nhục cả nhóm người nầy bằng cách không cho một nhân viên thư ký sang quán cafe mời cả nhóm 8 người vào gặp, thì ai mà dám vào, với cách làm đó, B.N.G. đã coi khinh cả nhóm 18 người nầy như những đứa con nít, thì chắc chắn chính quyền nầy coi dân chúng của họ cũng chẳng ra gì.
Kết luận: Nên đổi tên Bộ Ngoại Giao thành Bộ Giảo Hoạt mới xứng. Ngẫm nghĩ lại, lời nói nổi tiếng nhất của cựu TT Ng. Văn  Thiệu cách đây hơn 40 năm vẫn luôn luôn đúng.
Chi tiết như sau:
—-

Chúng tôi đi gặp Bộ Ngoại giao

Nguyễn Huệ Chi
Sau khi bản Kiến nghị yêu cầu Bộ Ngoại giao cung cấp thông tin liên quan đến quan hệ với Trung Quốc đề ngày 2-7-2011 do 18 người ký tên được LS Trần Vũ Hải trực tiếp đưa đến Bộ Ngoại giao ngày 4-7-2011 và nhận được chữ ký của người tiếp nhận là ông Nguyễn Văn Vượng, Phó phòng tiếp nhận công văn hành chính của Bộ, hết thảy những người đã ký vào Kiến nghị đều trong tâm trạng chờ đợi, hy vọng một sự đáp ứng chân thành, nghiêm túc của Bộ Ngoại giao Việt Nam.
Tối ngày 12-7-2011 tôi đang làm việc thì nhận được một cú điện thoại từ Bộ Ngoại giao gọi đến, xưng danh đầu dây bên kia là một phụ nữ tên Loan trao đổi với tôi. Chị Loan cho biết Bộ có lời mời tôi, một trong những người ký tên vào Kiến nghị đúng 9 giờ sáng mai, 13-7-2011 đến Bộ để được nghe giải đáp về những gì bản Kiến nghị đề xuất. Tôi hỏi lại : “ Tại sao Bộ không gửi giấy mời đến từng người mà dùng hình thức gọi điện ? ” Trả lời : “ Thời gian eo hẹp không gửi giấy kịp khắp tất cả, cho nên đành phải gọi điện cho nhanh ”. Hỏi tiếp : “ Người tiếp chúng tôi trong cuôc họp sẽ là ai ? ”. Trả lời : “ Theo cháu biết thì có một lãnh đạo Bộ ra tiếp và trả lời các bác ”. “ Cũng được ” – tôi nghĩ vậy và cám ơn người gọi rồi ngưng máy.
Xong cuộc gọi điện ấy khoảng 15 phút tôi lại nhận được cú điện thứ hai của một thành viên trong số người ký tên là LS Trần Vũ Hải. Anh báo tin : anh em muốn rằng sáng mai, chúng ta có mặt tại 36 Điện biên Phủ lúc 7 giờ 30 sáng để trao đổi xem ta nên đề nghị vị lãnh đạo Bộ cho ta biết những gì, cốt hướng người giải đáp vào mục tiêu cần hỏi của chúng ta, làm cho cuộc gặp thêm phần hiệu quả.
Lời anh Hải quả hợp ý tôi. Tôi bèn lướt vội các trang mạng Trung Quốc để tìm thêm một số tin mà các trang mạng chính thống Trung Quốc đã đưa về cuộc họp giữa ông Hồ Xuân Sơn với các đồng nhiệm Trung Quốc trong ngày 25-6-2011. Hóa ra tìm được nhiều vô số, trang nào cũng nói những ý tương tự như văn bản tiếng Anh cúa Tân Hoa xã mà Kiến nghị đã lược trích. Rõ ràng là bên họ có sự “ chúng khẩu đồng từ ”, còn bên ta thì lời lẽ xem ra … tránh né và lúng túng. Tìm xong, tôi in sẵn một loạt đề mục chính làm bằng cứ rồi mới yên tâm lên giường nằm ngủ, bấy giờ đã 1 giờ sáng.
Đúng 6 giờ, còn chưa tỉnh giấc thì đã có một cú điện dựng dậy : điện thoại của nhà cách mạng lão thành Nguyễn Trọng Vĩnh. Cụ cho biết tối hôm qua cụ cũng nhận được điện từ Bộ Ngoại giao. Bộ còn có nhã ý đưa xe đến đón cụ, ưu tiên người cựu lãnh đạo cao niên của bộ. Cũng vì thế, cụ đổi ý là sẽ lên xe đi thẳng đến Bộ luôn cho tiện, còn anh em chờ nhau tại Café Trung Nguyên thì cứ có mặt ở đấy, đến giờ tất cả cùng vào. Nghe điện cụ xong, không ngủ nán được nữa, tôi trở dậy chuẩn bị làm vệ sinh cá nhân và uống tạm một cốc sữa đậu nành rồi lên đường lúc 7 giờ.
Đến 36 Điện Biên Phủ rất mừng là anh chị em có mặt đã khá đông. Gặp lại các anh Phạm Duy Hiển, Nguyễn Quang A, Phạm Xuân Nguyên, Trần Nhương, Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn quang Thạch, và em Nguyễn Văn Phương, người đọc bản tuyên cáo tại Nhà Hát Lớn trong ngày biểu tình hôm 3-7-2011… Ai nấy đều rất vui. Cảm động nhất là sự hiện diện của GS Hoàng Tụy, người đang có những nỗi buồn riêng trong gia đình thế mà vẫn đến rất đúng giờ.
hca
Từ trái sang : Nguyễn Huệ Chi, Phạm Xuân Nguyên, Nguyễn Quang A, Trần Nhương, Nguyễn Văn Phương, người đứng là Trần Vũ Hải
Chuyện trò một lúc chúng tôi xoay vào yêu cầu chính mà bản Kiến nghị đã đề xuất : Rất cần bộ Ngoại giao cho biết nội dung bản thỏa thuận giữa lãnh đạo cấp cao Việt Nam và Trung Quốc gồm những điểm gì ; ngoại trừ những vấn đề thuộc phạm vi bí mật Nhà nước ra còn thì cần được bạch hóa tất cả mọi điều khoản đã ký kết, và càng cần được bạch hoá bản ký kết cuối cùng, ít nhất cũng là trích yếu các điều khoản đó.
Vì đây là vấn đề thiêng liêng thuộc phạm vi lãnh thổ lãnh hải muôn đời của Tổ quốc, Chính phủ muốn ký kết bất cứ nội dung gì đều phải trưng cầu ý dân, ký xong phải thông báo cho dân được rõ. Đây cũng là dịp tìm hiểu xem người đóng vai “ đặc sứ ” của ta (cách gọi ông Hồ Xuân Sơn trong các bản tin Trung Quốc) có rút kinh nghiệm đối phó với con cáo già phương Bắc hay không hay là vẫn cứ dẫm phải vết chân người đi trước, hớ hênh này tiếp theo hớ hênh nọ, mắc mưu người mà cứ tưởng mình “ ăn ” được người (“ Dại rồi còn biết khôn làm sao đây ”).
Ngoài ra, có một đề tài vẫn luôn luôn được Trung Quốc vin vào để biện hộ cho hành vi lấn chiếm biển đảo, trắng trợn bắn giết bộ đội và ngư dân chúng ta trong hàng mấy chục năm nay, đó là bức Công hàm gửi ông Chu Ân Lại của cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng; Bộ Ngoại giao cần cho biết quan điểm chính thức của Nhà nước ta đối với bức công hàm này cũng như những luận cứ Nhà nước đã dùng để trả lời Trung Quốc về bức công hàm này – điều đáng nói là tại sao cho đến nay Nhà nước vẫn chưa công khai hóa quan điểm của Nhà nước về bức công hàm không có giá trị pháp lý đó trước toàn dân ? v.v…
hvb
GS Hoàng Tụy ngồi giữa, bên trái là GS Phạm Duy Hiển, bên phải là tác giả, đang trao đổi về những vấn đề sẽ nêu lên trong cuộc gặp gỡ sắp diễn ra với vị Thứ trưởng
Tuy vậy, khi hỏi nhau rằng ai nhận được điện của Bộ Ngoại giao vào tối hôm qua thì mới biết, chỉ có 4 người : Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nhà văn Nguyên Ngọc, GS Phạm Duy Hiển và GS Nguyễn Huệ Chi.
Sao lại như vậy chứ? 4 người trên con số 18 nói lên điều gì? 4 người có đại diện được cho cả 18 người cùng ký vào Kiến nghị không? Vì lẽ gì đến một công dân đáng kính như Giáo sư Hoàng Tụy cũng không nhận được điện mời của Bộ ? Chúng tôi loay hoay mãi mà không tìm ra lời giải cho mấy câu hỏi đầy băn khoăn ám ảnh đó. Ai cũng cảm thấy buổi gặp mặt do Bộ Ngoại giao bố trí có điều gì hơi bất thường, nếu không thì cũng là quá vội vàng, cốt làm cho xong, thiếu một sự chuẩn bị kỹ lưỡng.
Anh Phạm Duy Hiển cho biết nhà văn Nguyên Ngọc cũng đã gọi điện báo tin anh sẵn sàng từ Đà Nẵng bay ra ngay Nội để dự cuộc gặp sáng hôm nay nếu như trong tay anh có một mảnh giấy của Bộ Ngoại giao đến đúng lúc… Những tín hiệu trước cuộc “ hội ngộ ” như thế quả thực gợi lên nhiều nan đề khó mà tự giải đáp với nhau.
Cuối cùng, đành tìm ra một phương án tạm thời như sau : mọi người hãy ngồi lại để LS Trần Vũ Hải và TS Nguyễn Quang A sang trước xem xét tình hình và đề đạt một thỉnh cầu đầy thiện chí : Bộ Ngoại giao đã muốn gặp cả 18 người ký Kiến nghị thì mời Bộ cử một phái viên sang quán café Trung Nguyên nói một lời mời chính thức để anh chị em yên tâm cùng nhau sang, nếu không, người được mời và người không được mời đều rất khó xử. Hai người tức tốc ra đi.
Một chốc sau anh Nguyễn Quang A trở về cho biết, trước cổng bộ Ngoại giao là cô Loan cùng với hai cán bộ nữa đang đợi chúng ta. Nhưng cô Loan từ chối sang quán café nói lời mời với đoàn, vì theo cô, nơi đấy là một tụ điểm ăn sáng, sang mời không tiện (Hay nhỉ, gửi giấy mời cho tất cả không tiện, gọi điện cho tất cả không tiện, khi anh chị em đến đông đủ, cần một lời mời chính thức cũng không tiện nốt, thế thì phải thế nào mới tiện đây?).
Anh Nguyễn Quang A còn cho biết thêm, xe đón Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh đã đến, Thiếu tướng đang có ý chờ anh em mình. LS Trần Vũ Hải đã vào theo cụ. Tuy nhiên người giải đáp các yêu cầu trong bản Kiến nghị lại là một Phó ban Biên giới, ông Trần Duy Hải,  chứ không phải ông Thứ trưởng Hồ Xuân Sơn.
Tất cả đều ồ lên một tiếng như một tiếng đáp đồng thanh : Thế thì còn nói gì nữa. Người ta mong là mong nghe những điều đang làm lòng dân xôn xao và nóng hết mọi cái đầu yêu nước, xoay quanh những bản thông cáo báo chí chèo nhau giữa ta và Trung Quốc hơn mười ngày qua, chứ vấn đề biên giới thì các vị đã ký từ đời tám hoánh nào rồi, đâu phải là nhu cầu bức thiết phải giải đáp vào lúc này.
Không cần chờ đợi lâu, đã có ngay một quyết định dứt khoát, dù không ai bàn với ai : TS Nguyễn Xuân Diện thay mặt mọi người sang trả lời với quý Bộ rằng cả 17 người sẽ không sang nếu Bộ không có một lời mời chính thức, vì chúng tôi không cầu mong đến nghe thông tin của Bộ Ngoại giao về biên giới mà theo luật, Bộ Ngoại giao có nhiệm vụ trả lời nghiêm chỉnh Kiến nghị của công dân.
Mặt khác, nội dung bản Kiến nghị liên quan đến những vấn đề hệ trọng vượt ra ngoài quyền hạn một Phó ban Biên giới của Bộ, vì thế nếu không có ông Hồ Xuân Sơn đứng ra giải đáp các thắc mắc của nhân trí thức nhằm làm sáng tỏ những điều vẫn được đồn đại trong dân chúng về việc “ đi đêm ” giữa ta và Trung Quốc quanh chủ quyền biển đảo, thì cuộc gặp gỡ này hoàn toàn không cần thiết.
Anh Diện nhận lời đóng vai “ ngoại giao ” cho đoàn và chỉ mười phút sau anh trở lại thông báo nhiệm vụ đã được hoàn thành xuất sắc : anh đã nói lên điều cần thiết có tính chính danh là một lời mời của Bộ, còn không thì đoàn Kiến nghị trước sau cũng có cách để lấy được bản thỏa ước giữa lãnh đạo cấp cao hai nước, đó là quyền lợi chính đáng của cả dân tộc chứ không phải là một trái núi Făng-si-păng để bày ra thách đố, trong khi, hiện không ít báo chí nước ngoài đang chờ đợi cuộc gặp để hỏi ý kiến về kết quả cũng như tinh thần trao đổi của Đoàn.
Nghe anh Diện nói xong, lần lượt GS Hoàng Tụy, GS Phạm Duy Hiển rồi Trần Nhương, Phạm Xuân Nguyên… mọi người đứng lên, nhìn nhau cười một cái -  nụ cười trầm ngâm nhiều ý nghĩa – và nhẹ nhàng chia tay.
Còn câu chuyện ở trong Bộ Ngoại giao, theo lời cụ Nguyễn Trọng Vĩnh kể lại thì diễn ra theo kịch bản sau : cụ và Trần Vũ Hải đi vào, phòng họp đã có đại diện các ban phòng vụ viện đủ cả. Ông Trần Duy Hải Phó ban Biên giới nói rằng sở dĩ ông được giao đứng ra tiếp đoàn vì ông ta đích thân đi theo Thứ trưởng Hồ Xuân Sơn nên nắm được đầy đủ diễn biến các cuộc gặp gỡ giữa ta và Trung Quốc. Ông cũng cho hay Bộ Ngoại giao đã quyết định mở cổng chính để mời Đoàn sang, nhưng cử một người đi sang đó mời thì không thể làm được. Cụ Nguyễn Trọng Vĩnh đáp lời ông : “ Bên ấy hiện có những trí thức nổi tiếng, là chuyên gia hàng đầu trong nhiều ngành nhiều lĩnh vực, các Giáo sư thứ thiệt chứ không phải loại dỏm, cho nên sự tự trọng đối với họ là biểu hiện nhân cách, không có một lời mời thì họ sang sao được ”. LS Trần Vũ Hải tiếp lời cụ Vĩnh : “ Nếu các ông quyết định không sang mời các vị nhân trí thức thì hay là ông làm văn bản trả lời chúng tôi có được không ? ” Ông Phó ban Biên giới lắc đầu : “ Có cụ Nguyễn Trọng Vĩnh đây là người biết rõ, trong nguyên tắc ngoại giao, nhiều điều nói được mà viết ra không được. Hay là thôi, cụ Vĩnh đã có mặt đây rồi, coi như cụ là Trưởng đoàn, tôi cứ xin báo cáo, cụ đại diện cho cả Đoàn nghe vậy ”. Cụ Vĩnh xua tay ngay : “ Không được đâu. Nếu anh coi tôi là người cũ của Bộ, dẫn tôi sang một phòng riêng, kể cho tôi nghe tình hình cuộc gặp gỡ giữa ta và Trung Quốc thì nghe cũng chẳng sao, nhưng còn ngồi ở đây để anh báo cáo thì đâu có được, vì tôi chỉ là một cá nhân ký vào Kiến nghị, tôi làm sao mà thay mặt được cho cả Đoàn, tôi cũng có thì giờ đâu đi báo cáo lại với từng người một. Xin nói lại, những bậc trí thức không sang vì không nhận được lời mời chứng tỏ họ là người coi sự tự trọng là một phẩm chất. Vậy thôi, cuộc họp không thành, xin dừng lại ở đây ”. Thế là cụ và LS Trần Vũ Hải bắt tay quý vị trong bộ Ngoại giao và lên xe ra về.Đây là bộ nhớ cache http://hoangtran204.wordpress.com/2011/07/13/cac-nhan-si-tri-th%E1%BB%A9c-va-c%E1%BB%B1u-can-b%E1%BB%99-cao-c%E1%BA%A5p-%E1%BB%9F-ha-n%E1%BB%99i-l%E1%BA%A1i-b%E1%BB%8B-b%E1%BB%99-ngo%E1%BA%A1i-giao-g%E1%BA%A1t-g%E1%BA%ABm/ của Google. Đây là ảnh chụp nhanh
 
 
 
SS
 SÀIGON,
Sàigon cũng biểu tình nhưng gặp nhiều trở ngại không được thông suốt và bị áp lực tàn bạo từ phía chính quyền và công an tp/HCM cấm triệt để biểu tình,vì sợ thanh niên,sinh viên Miền Nam  đi đến quá khích bạo loạn của người dân yêu nước Miền Nam bị Cộng sản trị suốt 36 năm qua kể từ 30-4-1975 miền Nam bị Cộng Sản Bắc Việt chiếm đóng.
  Người dân Sài gòn lần dầu tiên rất khí thế biểu tình bày tỏ lòng yêu nước chống tầu cộng xâm lăng là thứ yếu,có tính cách hình thức che  đậy lòng căm phẩn bùng phát, xuống đường đạp đổ chế độ độc tài Đảng Trị CSVN và làm nên một cuộc Cách Mạng Hoa Lài Bắc Phi-Trung Đông,khởi động tại Miền Nam/VN.
   Thanh niên tuổi trẻ Sàigon muốn đứng lên từ nơi té ngả của cha ông họ là chiến sĩ bảo vệ Tự Do Dân chủ Miền Nam giành lại quyền làm chủ và quyền Tự Quyết Dân Tộc đề chiến đấu chống lại giăc Tầu Xâm lược trước sự ương hèn bán nước của Đãng thái Thú CSVN.
Rất tiếc,cuộc xuống đường lần đầu tiên ngày 5-6-2011 của gần 10.000 thanh niên,sinh viên trí thức Sàigon đa phần là tầng lớp thanh niên,nhân dân lao động: xe ôm vé số ba gác,xích lô,phu khuân vác v.v…buôn chui, bán nhủi,vĩa hè phố chợ.Là con-em của nạn nhân của chế độ phân biệt Cộng Sản với dân quân Miền Nam.Tất cả ăn mặc sạch sẻ tạo dáng trí thức tiến sĩ phó TS giaó sư đại học v.v…như lãnh đạo Cộng sản thường làm…Đầy rẩy trong xã hội toàn là tiến sĩ,phó TS giáo  xuống đường đi biểu tình tại Sàigon.Tất cả dều bị hốt đem về đồn công an tp/HCM thẫm tra bang giả bằng thật,trường đại học nào dạy,hiệu trưởng nào xúi dục biểu tình và đuổi học…Cuối cùng là thế lực phản động nào chống lưng,xúi giục biểu tình lật đổ chính quyền CSVN???.Vì là công dân hàng 2 không có gốc gác cách mạng phục vụ chế độ Cs/ Miền Bắc,nên biển tình Saigon trong Nam cùng các tỉnh thành:Huế-Đà Nẵng-Nha Trang-Vủng Tàu- cần Thơ v.v… từ vĩ tuyến 17 trở vào bị nhà nước Cộng SảnVN cấm biểu tình và thẳng tay đàn áp tàn bạ.Có cả công an Mật vụ Tầu Cộng tăng cường chỉ đạo bắt giam người dân trong Nam biểu tình chống lại Tầu Cộng là mẫu quốc của họ.Và cho rằng trong Nam,.tức Niềm NamVN mới là thực sự kẻ thù của họ,vì Trung Quốc chiếm quần đảo Hoàng Sa của Miền Nam VNCH-19-1-1974.Còn Hà Nội vẫn là Cộng Sản Miền Bắc anh em,tình đồng chí 16 chũ vàng và 4 tốt lâu dài bền vững.Hà nội biểu tình ôn hòa ,văn minh lịch sự có văn hóa ngàn năm văn hiến theo phong cách Trung Hoa mẫu quốc đại Hán tộc.Còn miền Nam biểu tình là mục đích lật đổ chình quyền Cộng Sản anh em của bọn người phản động theo đế quốc Mỹ vời phong cách súng đạn của”Cowboy” Texa Miền Tây Hoa Kỳ!?.
     Công an mật vụ Tp/HCM có  tăng cường mật vụ công an Tầu Cộng trong việc bắt giử,giam cầm biểu tình tại Sàigon những cuộc biểu tình qua.họ dùng chiêu thức thú vật rừng xanh bằng màn trình diển vũ  điệu Lambada của châu phi để đối phó biểu tình phản động của dân mênh danh “Cao Bồi” MiềmNAM VN.
 
 Mật Vụ Trung Quốc chỉ đạo đàn áp biểu tình.
 
  
Công an mật vụ CSVN đạp mặt người biêu tình,tức đạp vào mặt Tổ quốc Việt-Nam!?
 
Vì tương lai đứa bé biểu tình!...Thấy thương không!?

   Vì sao biểu tình tại Hà Nội thành công hơn Sài Gòn?

BKL (27/07/2011) – Mặc dù bị trấn áp dữ dội trong hai lần biểu tình trước, nhưng đợt biểu tình lần thứ 8 vào ngày 24/7 vừa rồi tại thủ đô Hà Nội vẫn diễn ra khá thành công với hàng trăm người tham gia xuống đường.
AFP PHOTO-Người dân biểu tình chống Trung Quốc tại Hà Nội hôm 24-07-2011.
Trong khi đó tại Sài Gòn, những người yêu nước đã không thể tập hợp và thực hiện được một cuộc biểu tình để phản đối Trung Quốc như người dân ở thủ đô. Nguyên nhân tại sao lại có sự khác biệt này? Đâu rồi khí thế hừng hực của người dân Sài Gòn trong đợt biểu tình đầu tiên với con số tham gia lên đến hàng ngàn người?
Khánh An tìm hiểu ý kiến của những người trong cuộc và tường trình.

Chăm sóc Sài Gòn kỹ hơn?

Những ngày này, trong khi Hà Nội liên tục cập nhật những diễn tiến sôi động của các ngày chủ nhật xuống đường thì tại Sài Gòn, lác đác vài nhóm bạn trẻ vẫn kiên trì tập trung ở khu vực trung tâm thành phố vào mỗi sang chủ nhật để chờ một dấu hiệu để xuống đường, cho dù kết quả cuối cùng có thể chỉ là “biểu tình ngồi”, ngồi chờ hết giờ rồi ra về. Đã nhiều tuần liền, những thanh niên yêu nước ở Sài Gòn không có lấy một cơ hội để có được một buổi tập trung “cho ra hồn” .
Trong này đa số là các bạn trẻ sinh viên, gốc gác không nhiều. Ngoài Hà Nội đa số là gốc gác không, lại được sự hỗ trợ của tầng lớp trí thức và cựu cán bộ.
Một bạn trẻ ở SG
Không giống như Hà Nội chỉ bị đàn áp, bắt bớ chủ yếu trong hai tuần lễ 10 và 17/7, ở Sài Gòn hầu như tuần nào cũng có một vài thanh niên bị bắt bớ, đánh đập, hoặc chí ít cũng được “mời uống trà” ở đồn công an hay được “chăm sóc” tận tình tại nhà. Ngọn lửa hừng hực khí thế của lần xuống đường đầu tiên vào ngày 5/6 vì thế cũng dần dần nguội lạnh. Đến hôm chủ nhật 24/7 thì Sài Gòn đã gần như im ắng trong khi những người cùng chí hướng tại Hà Nội có được một buổi xuống đường tuần hành thành công hơn mong đợi.
Nói về lý do Hà Nội thành công hơn Sài Gòn trong những lần tổ chức biểu tình gần đây, một bạn trẻ đã nhiều lần tham gia biểu tình ở Sài Gòn cho rằng:
“Hà Nội người ta được cái giới nhân sĩ mạnh, với lại cái gốc ngoài Hà Nội, theo mình nghĩ, từ trước tới giờ khác ở trong này. Trong này đa số là các bạn trẻ sinh viên, gốc gác không nhiều. Ngoài Hà Nội đa số là gốc gác không, lại được sự hỗ trợ của tầng lớp trí thức và cựu cán bộ, chiến sĩ nhiều.”

Thiếu vắng những gương mặt lớn

Tại sao Sài Gòn lại thiếu vắng hẳn những gương mặt nhân sĩ trí thức trong những lần biểu tình sau? Là một trong những nhân sĩ trí thức tham gia xuống đường lần đầu tiên ở Sài Gòn hôm 5/6, nhà văn Nguyễn Viện cho biết lý do vắng mặt của mình trong các lần xuống đường gần đây:
“Chủ nhật vừa rồi cũng như các chủ nhật trước, tôi đều được các ông công an “chăm sóc” kỹ ở nhà. Điều đó có nghĩa là tôi không được, không có khả năng đi ra được tới Sài Gòn cho nên cũng không tận mắt chứng kiến tình hình như thế nào. Nhưng theo những thông tin tôi biết được, trong Sài Gòn, việc trấn áp của lực lượng an ninh đối với người biểu tình có vẻ mạnh mẽ hơn ngoài Hà Nội. Cũng như tình trạng của những người có thể đi biểu tình được như một số người đại khái “được nhà nước quan tâm” thì gần như không có điều kiện để đi ra Sài Gòn. Các bạn trẻ, theo tôi biết, họ cũng tập trung ở ngoài đó khá đông và họ cũng chờ đợi một diễn tiến nào đó để có thể biểu tình được nhưng có lẽ sự có mặt của các lực lượng an ninh còn đông hơn, thành ra những cuộc biểu tình ở Sài Gòn đã không xảy ra được.”
Sự thiếu vắng những gương mặt cột trụ lớn như Lê Hiếu Đằng, Huỳnh Tấn Mẫm, Nguyễn Đình Đầu, Nguyễn Viện… đã khiến cho những thanh niên kiên trì xuống đường vào những chủ nhật sau đó không khỏi cảm thấy bơ vơ, nhất là khi so sánh với Hà Nội có hẳn một danh sách các trí thức tên tuổi liên tục lên tiếng kêu gọi và cùng xuống đường với người dân thủ đô.

000_Hkg5136889-250.jpg
Người dân biểu tình chống Trung Quốc tại Hà Nội hôm 03-07-2011. AFP PHOTO.
“Đúng là bơ vơ. Hơi đáng tiếc. Nói chung (phong trào) cũng bị yếu đi, cũng mong muốn có được sự hỗ trợ tinh thần như vậy nhưng không có được, rất đáng tiếc. Ở trong này có những nhân sĩ nhưng có lẽ là bị siết chặt quá. Chứ trong này nếu có một vài nhân sĩ đứng ra thì cũng có thể thành công.”

Nhà văn Nguyễn Viện cũng thừa nhận sự vắng mặt của đội ngũ nhân sĩ trí thức chính là một trong những yếu tố khiến cho phong trào biểu tình chống Trung Quốc ở Sài Gòn không thành công.
“Yếu tố này tôi cho cũng là một yếu tố quan trọng đóng góp vào sự thành công của các cuộc biểu tình ngoài Hà Nội mà Sài Gòn không có được. Ở Sài Gòn trong những người biểu tình lần đầu tiên vào ngày 5/6 cũng như ngày sau đó thì hầu như đều có mặt của những người có uy tín trong xã hội. Nói chung sự có mặt đó đã làm chỗ dựa cho những anh em trẻ, nhưng tiếc là sau đó không biết vì lý do gì mà họ đã không có mặt. Tôi không biết là họ có bị bên ngành an ninh chăm sóc hay không, điều đó tôi không dám khẳng định, nhưng tôi thấy sự thiếu vắng của họ trong các cuộc biểu tình sau thì có lẽ đó là một trong những lý do mà những cuộc biểu tình trong Sài Gòn không thành công.”

Chỉ muốn bày tỏ lòng yêu nước

Trong khi đó, Luật sư Lê Hiếu Đằng, nguyên Phó chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, cũng là người đã tham gia tuần hành trong lần đầu tiên cho rằng lý do phong trào biểu tình ở Hà Nội mạnh hơn tại Sài Gòn là vì Hà Nội có những điều kiện mà Sài Gòn không có được như đội ngũ nhân sĩ trí thức đông hơn và hoàn cảnh dễ tập hợp hơn so với Sài Gòn. Ông giải thích tiếp:
Ở trong này có những nhân sĩ nhưng có lẽ là bị siết chặt quá. Chứ trong này nếu có một vài nhân sĩ đứng ra thì cũng có thể thành công.
Nhà văn Nguyễn Viện
“Ở Sài Gòn hoàn cảnh có khác, khác ở chỗ tụi tôi quan niệm rằng đã tổ chức thì phải tổ chức cho thật quy mô và phải dự kiến những tình huống xảy ra. Thành ra tụi tôi cũng rất thận trọng trong việc này. Với lại tụi tôi cũng quan niệm rằng lâu lâu có một sự kiện gì lớn thì trong này mới lên tiếng. Còn tất nhiên thủ đô Hà Nội thì điều kiện các anh ấy thuận lợi hơn.”
Một lý do khác mà nhiều người tham gia tuần hành cho là yếu tố khiến cho phong trào biểu tình ở Sài Gòn không được sôi nổi như ở Hà Nội là vì chính quyền có phần đàn áp mạnh tay và liên tục hơn đối với người Sài Gòn vì lo sợ những diễn tiến phức tạp ngoài tầm kiểm soát có thể xảy ra trong các cuộc biểu tình tại Sài Gòn. Bạn trẻ tham gia tuần hành ở trên cũng thừa nhận điều này:
“Cái đó cũng có thể, tại vì Sài Gòn đúng là phức tạp hơn. Nếu tình hình không siết chặt thì dễ dẫn đến nhiều vấn đề vì lịch sử cũng đã như vậy rồi.”
Tuy nhiên, theo nhà văn Nguyễn Viện, nếu yếu tố trên thực sự tồn tại thì đây là một sự e ngại hoàn toàn phi lý:
“Theo tôi, sự nghi ngại đó của chính quyền đối với người Sài Gòn là vô căn cứ, vì tất cả những người biểu tình hiện nay đều chỉ có một mục đích duy nhất là chống lại sự xâm lăng của Trung Quốc, chống lại sự gây hấn của Trung Quốc. Tôi nghĩ là không ai có một ý đồ nào khác ngoài việc biểu tỏ lòng yêu nước đối với sự gây hấn của Trung Quốc.”
Nói tóm lại, có thể còn nhiều nguyên nhân khác tồn tại đằng sau những thể hiện bên ngoài của chính quyền đối với các cuộc tuần hành của những người yêu nước ở cả hai đầu đất nước. Nhưng theo LS. Lê Hiếu Đằng, biểu tình là một trong những quyền công dân mà nhà nước Việt Nam nên chấp nhận và tạo điều kiện thuận lợi để người dân thực hiện quyền này. Thậm chí theo ông, ở vào thời điểm hiện tại, khi mà người láng giềng tham lam Trung Quốc liên tục có những hành động xâm lấn trên Biển Đông, thì việc người dân xuống đường tuần hành ôn hòa còn là một thế mạnh mà một chính quyền khôn ngoan cần phải biết tận dụng.
F- CÁCH MẠNG HƯƠNG HOA LÀI BỊ DẬP TẮT THEO CHỈ THỊ TẦU CỘNG???
-  Các nhân sỉ trì thức và các nhà cách mạng lão thành Hà Nội ,họ được nuôi dưởng,đào tạo trong môi trường cách mạng Xã Nghĩa Cộng Sản nên lý tưởng Cộng Sản đã ăn sâu vào tiềm thức không thể nào cải hóa được họ.Vì còn chút lương tâm dân tộc nên họ phản ứng đi biểu tình để cảnh báo,sửa đổi cải thiện và hoàn chỉnh lại vai trò lãnh đạo CSVN cho thich hợp vai trò nhiệm vụ mới của Đảng Thái Thú CSVN vẫn được tồn tại trong quyền “Tự Trị” biển đảo Việt Nam để bang giao với thế giới bên ngoài,hầu tránh tiếng Tây Tạng thứ 2 không có quyền tự-trị xin cho của Trung Cộng.Và họ đã xách động biểu tình Hà Nội dể làm lực lượng quần chúng ủng hộ cho Đãng thái Thú CSVN làm áp lực phía Tầu Cộng phải nhân nhượng Viêt Nam Chút qyuền Tự Tri tại biển đông trong cái bán nước bằng công hàm Phạm Văn Đồng ký năm 58 công nhận chủ quyềnTrung Cộng tại đảo Hoàng Sa của VN.Hơn nữa họ làm kháng thư đòi hỏi sự xác nhận của đặc phái viên cao cấp bộ ngoại giao VN Hồ Xuân Sơn đã đồng thuận ký với Quốc Vụ viện Trung Quốc Đới Bĩnh Quốc để dân chúng Việt Nam biết và hợp thức hóa chấp nhận tình trạng số phận mất nước của mình mà an phân vui sống theo dân Tây Tạng một đời mất nước!.Khỏi phải lo tranh đấuTự do –dân chủ và quyền phải sống cho con cháu mai sau của mình trong an phận “Thiên Đàng Xã Nghĩa Đại Hán”.Các trí thức nhân sĩ chỉ nhận được cái trả lời im lặng tránh né của cầm qyền CSVN theo chỉ thị định hướng,trấn áp dư luận quần chúng chống Tầu Cộng.
   Nhân sĩ trí thức,cán bộ chiến sĩ,tướng lãnh hồi hưu Cộng Sản Hà Nội chỉ muốn tiếp tay với nhà nước cầm quyền CSHN để tuyên bố rỏ ràng tình trạng Việt nam thực sự trở về mẫu quốc Tầu Cộng với 16 chữ vàng và 4 tốt khi Đặc Sứ đặc Mệnh Toàn Quyền Hồ Xuân Sơn VN sang Bắc Kinh nhận chiếu chỉ vua Tầu-Quốc Vụ Viện Trung Quốc Đới Bỉnh Quốc ngày 25-6-2011.Thành phần ưu tú,rườn cột đất nước,sĩ khí xứ Bắc Hà, thôi đành mai một cho thời mất nước!?.
  -Saigon trí thức,nhân sĩ Miền Nam là thành phần Phản Chiến ,”Ăn cơm Quốc Gia thờ ma Cộng Sản” sống trên xương máu của chiến sĩ đồng bào,nằm vùng tiếp tay Cộng Sản phá hoại Tự-Do,Dân Chủ Miền Nam.Xúi giục sinh viên,học sinh và các tôn giáo biểu tình chống lại chính quyền VNCH để rồi đưa cả dân quân Miền Nam vào thãm trạng tang thương mất nước như ngày nay!?
   Hôm nay người dân miền Nam đã vượt nỗi sợ hải Cộng sản và quyết tâm đứng lên từ nơi té ngả của lớp người đi trước.đứng lên biểu tình đòi lại Tự Do Dân Chủ và những gì đã mất trong tay Cộng Sản Miền Bắc.Nhưng khốn thay! vận thời cách mạng Hoa lài chưa thể khởi động tại miền Nam Nước Việt vì các nhân sĩ trí thức phản chiến Miền Nam.Những khuôn mặt cũ Sàigon năm xưa-Trước năm75-lãnh đạo phong trào biểu tình sinh viên Saigon .Nay muốn đứng ra,tiếp tục chỉ đạo cuộc biểu tình ngày chủ nhật 5-6-2011 và lèo lái định hướng biểu tình chống Trung Quốc Xâm phạm chủ Quyền VN mà quên đi mục đích,ý hướng biểu tình chống lại Tập Đoàn Đãng Trị độc tài CSVN,lật đổ chế độ Cộng Sản nô tài bán nước Vn,giành lại quyền làm chủ nhân dân chống lại Tầu Cộng xâm lược Việt Nam.Nhân sĩ trí thức nổi tiếng Sàigon tham gia biểu tình ngày chủ nhật 5-6-2011: GS Tương Lai,nhà nghiên cứu Nguyễn Đình Đầu,nhà thơ Đỗ Trung Quân,nhà thơ Nguyễn Duy,ông André Hồ Cương Quyết-Người Pháp dã từng treo cờ Mật Trận Giải Phóng truớc Hạ Viện Saigon.Đặc biệt có sự hiện diện nhà báo kỳ cựu,từng là tổng biên tập,phó tổng biên tập một số báo lớn TP/HCM.
   Các khuôn mặt quen thuộc của phong trào sinh viên đấu tranh trước đây như các ông Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Công Giàu, Lê Hiếu Đằng, Cao Lập cũng đóng góp khá tích cực trong cuộc biểu dương lòng ái quốc trước âm mưu xâm lấn Biển Đông của Trung Quốc.
Ông Lê Hiếu Đằng, nguyên Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tại Thành phố Hồ Chí Minh đã vui lòng trả lời chúng tôi qua điện thoại viễn liên, sau khi cuộc biểu tình chấm dứt.[Nguồn Người Việt Yêu Nước]
 
   Sau tuần lễ thứ 2/12-6-2011,sinh viên,trí thức Sàigon vắng bóng biểu tình vì bị công an Mật vụ Tp/HCM đàn áp thô bạo và các đoàn viên thanh niênThành đoàn Cộng Sản HCM trà trộn phá rối biểu tình và là chỉ điểm viên cho công an bắt bớ đánh đập người yêu nước biểu tình. Họ chỉ biểu tình ngôi rải rác khắp nơi khu vực nội thành Sàigon để nghe ngóng tình hình diển biến thuận lợi…và không muốn bị các tổ chức của thành phần nhân sĩ trí thức:”Rởm Đời”-Thân Cộng biến biểu tình thành lực lượng quần chúng ủng hộ chính quyền,nhà nước Cộng Sản VN,làm áp lực Trung Cộng xin-cho chút quyền tự trị biển Đông của một Tây Tạng 2 tại Việt Nam.Họ biểu tình tự phát và chờ thời cơ có một Minh Quân chân chánh,thật lòng yêu nước ,đứng lên làm một cuộc cánh mạng đảo chánh lật đổ chính quyền CSVN cùng họ xuống đường kết hợp với đồng bào cả nước làm cuộc tổng nổi dậy toàn dân giành lại quyền tự chủ,tự quyết ,thống nhất dân tộc dân tộc.Sau đó mới tính chuyện chống lại Tầu Cộng giành lại chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ quốc gia…”Thà Một Phút Huy Hoàng Rồi Chợt Tắt,Còn Hơn Le Lói Suốt Năm Canh…!”dù phải bị đàn áp,tội tù CSVN.
   Các nhân sĩ trí thức Cộng Sản Miền Nam thấy không còn thanh niên,lao động,dân oan và các giáo phái ủng hộ biểu tình như xưa-trước năm 75 phản chiến chống “Mỹ Ngụy”-Xuống Đừng cản lối TựDo.Để thu hút kêu gọi biều tình của “ Quân dân Miền Nam” và phục hồi lại nhân cách Tự-Do Dân Chủ Miền Nam VN.Nên ông lê Hiếu Đằng của MTTQVN hiện nay,mà xưa kia là MTGPMN đứng ra tổ chúc vinh danh 64 chiến sĩ VNCH trong trận hãi chiến Hoàng Sa 19-1-1974 cho mãi đến hôm nay quá muộn màn.Nhưng thà muộn còn hơn mang tiếng phản quốc và phản Tự-Do dân tộcVN!!!.Nếu có còn chút lương tri và lòng tự trọng dân tộc,hãy quay về cội nguồn yêu nước dân tộc và nhận lãnh trách nhiệm lỗi lầm gây ra đau thương mất nước,mất dân chủ tự do dân tộc hãy cùng đồng bào nổi dậy tổng khởi nghĩa toàn dân giành lại quyền Tự-Do Dộc lập mà các ông đã hứa trước khi rướt Công Sản vào “Giải Phóng Miền Nam/75 và bị CS Bắc Việt giải tán MTGPMN các ông theo số phận bán đứng VNCH của Mỹ.
   Chúng tôi,nguời dân quân Miền Nam cảm thấy nô lệ,nhục nhả bị Cộng Sản VN trị,vì trót theo lời xui dại của các ông đỉnh cao trí tuệ, trí thức,nhân sĩ,giáo sĩ, tu sĩ miền Nam,nên từ bỏ TỰ Do-Dân Chủ Miền NamVN theo các ông vào Thiên Đàn Chủ Nghĩa Cộng Sản,
nào thấy gì đâu?,chỉ toàn bo-bo,khoai sắn độn thay cơm hằng ngày?… không bằng địa ngục TƯ –Do chúng tôi đã sống qua…! Tại Miền Nam trước kia.
Trong phần “Hòa hợp hòa giải dân tộc” Không thể nào thực hiện với Đãng Cầm quyền bán nước Việt Nam-Đây là kinh nghiệm xương máu Tự-Do- Nên chúng ta,quân dân Sàgon/75 không thể “Hòa hợp”với nhân sĩ trí thức trong MTTQVN/CS là tổ chức ngoại vi,là cánh tay nối dài của Đãng CSVN là cơ sở nằm vùng MTGPMN bị CSMB giải thể1976,của phong trào phản chiến của Huỳnh Tấn Mẫm và Lê Hiếu Đằng V.v…] . Mà chỉ có thể “Hòa Giải” vì cùng cảnh ngộ thất thế bị Mỹ bỏ rơi,kẻ bị vắt chanh bỏ vỏ của CSBV.nếu cả hai người này thấy được lợi ich trách nhiệm với tổ quốc dân tộc trước nạn xâm lăng Tầu Cộng.Các ông hãy làm một cuộc Chỉnh lý Cách Mạng trong lòng Xã Nghĩa/Cs hiện thời còn ảnh hưởng đang theo để người dân tin tưởng nương dựa khì thế đó và cùng nhau xuống đường Tổng Nổi Dậy theo chiều hướng Cách Mạng Hoa Lài,giành lại quyền làm chủ nhân dân,truất bỏ chế độ đãng trị dộc tài CSVN.

7/30/2011

Phản ứng về Lễ tưởng niệm anh hùng tử sỹ Hoàng Sa 1974 & Trường Sa 1988

6:34 PM  CoVang  No Responses
HQ VNCH trên đảo Trường Sa (Photo from thân hữu HLTL)

Người nhái HQVNCH  chỉ có "SÁT CỘNG" thôi! (Photo from HT VHS)

Video của nước ngoài chiếu lại sự thật về cuộc tàn sát dã man của "người bạn 4 tốt". Không hề có trận hải chiến vào ngày 14-3-1988, xem phút 2:50' những người lính VN đứng dàn hàng và bị tàu chiến China bắn ngã xuống biển từng người một. Xong China quay qua bắn chìm luôn chiếc tàu vận chuyển của Việt Nam. Tàu chìm xuống biển. Tất cả 64 người Việt Nam bị tàn sát. Ghi chú đài nước ngoài gọi đây là cuộc tàn sát của China (China's massacre) đối với 64 người Việt Nam vô tội (innocents).

Buổi tưởng niệm mới đây được tổ chức vào lúc 9 giờ sáng thứ Tư tại 43 Nguyễn Thông, quận 3, Sài Gòn. Buổi lễ đã gây nên sự chú ý vì do một số nhân sĩ, trí thức phối hợp với Câu lạc bộ Phaolô Nguyễn văn Bình đã tổ chức. Những người có mặt bao gồm Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc, Nhà nghiên cứu Nguyễn Đình Đầu, ông Lê Hiếu Đằng, BS Huỳnh Tấn Mẫm, Nhà thơ Nguyễn Duy, Nhà thơ Đỗ Trung Quân, GS Tương Lai, cùng rất nhiều nhân sĩ, trí thức, trong đó có GS-PTS Nguyễn Phương Tùng, là con gái của cố Ngoại trưởng csVN Nguyễn Duy Trinh.


...phản ứng từ khắp nơi gọi đây là sự "nhập nhằng đánh lận con đen" và "xúc phạm tử sỹ VNCH hy sinh bảo vệ HS"

**'thiếu tôn trọng và thật lòng'
- Tại sao chọn ngày Thương binh Liệt sỹ 27-7 của csVN? Đây là ngày để tưởng nhớ những người đã chết cho lý tưởng Cộng Sản hay bị CS gạt mà sai lầm đi theo rồi chết. Ngày này vô nghĩa đối với Tử sỹ VNCH cho nên việc BTC chọn ngày này đã cho thấy không có sự cân nhắc đến uy tín và thanh danh của Tử sỹ VNCH. Điều này cho thấy sự tổ chức được dựa trên sự thiếu tôn trọng và thật lòng. (E.M.)

**'tượng Hồ Chí Minh, cờ của csVN'
- Nếu không để Cờ Vàng đại diện cho các Anh Hùng VNCH được vì điều kiện tế nhị thì cũng đừng để tượng HCM và cờ CS vào.Tại sao có tượng Hồ Chí Minh là một người tay sai cho Tàu và ra lệnh cho Phạm văn Đồng ký Công hàm Bán nước 1958? Tại sao có lá cờ của csVN trong khi các Anh hùng Tử sỹ VNCH đã hy sinh vì bảo vệ quốc gia dưới lá Cờ Vàng thiêng liêng của họ? Đây là một sự xúc phạm trắng trợn và vô liêm sỹ đối với người đã khuất.  (E.M.)

**'chuyện nào ra chuyện đó'
"Xem video trên Internet thấy năm 1988 thì Tàu khựa bắn lính csVN như sung rụng ở Trường Sa, chứ lính csVN chẳng đánh đấm gì cả. Cho nên không thể nhập nhằng chuyện lính của csVN bị giết tại Trường Sa năm 1988 chung với việc Tưởng Niệm các Anh Hùng của Hải Quân VNCH anh dũng hy sinh tại Hoàng Sa ngày 19-1-1974 khi trực diện đối đầu với bọn Trung Cộng để bảo vệ lãnh hải và lãnh thổ cuả VN, bởi chuyện nào ra chuyện đó, chuyện lính csVN chết ở Trường Sa 1988 không thể ghép chung với chuyện các Tử Sĩ VNCH bất khuất hy sinh ở Hoàng Sa 1974." (E.M.)

**'bức tượng trớ trêu'
Bài phóng sự này có hai điểm nổi bật làm mình suy nghĩ nhiều lắm: 1/Nhìn bức tượng to tướng của người đàn ông tại buổi lể tưởng niệm làm cho tôi nhớ đến công hàm của Phạm văn Đồng năm 1958. Có phải bức tượng này lúc 1958 đang là chủ tịch của nước Bắc VN và Phạm văn Đồng lúc đó là thủ tướng thừa lệnh không? Trớ trêu một chuyện là phải có bức tượng của người đàn ông này tại buổi lể ý nghĩa như thế này. 2/Còn về Trận hải chiến HS 19-1-1974 thì việc vinh danh tất cả Anh hùng Tử Sỹ Hoàng Sa vì đã tham dự trận chiến 19-1-1974 để bảo vệ Hoàng Sa thì đúng. Còn năm 1988 KHÔNG hề có trận chiến nào xảy ra, những người lính đã chết vì bị Trung cộng tàn sát tại Trường Sa năm 1988. Chỉ đơn giản là họ bị Tàu cộng tàn sát và họ không có chiến hạm đánh lại (không được lệnh cho đánh lại Trung cộng). Cách họ chết giống như ngư dân bị Tàu khựa bắn chết. Nên họ là nạn nhận thì đúng hơn và trong ý nghĩa này dùng từ thương tiếc thì đúng hơn là vinh danh. Khi người lính trận này chưa có được cơ hội để đánh trả lại kẻ thù của dân tộc. Chúng ta thương tiếc họ. (BloggerVN, ABS)

**'nếu còn lương tri...'
Những chiến sĩ QLVNCH hy sinh ngoài Hoàng Sa không cần bọn Nguyễn Đình Đầu, Lê Hiếu Đằng, Huỳnh Tấn Mẫn v.v. nhỏ mấy giọt nước mắt cá sấu thương tiếc họ. Bọn này nếu còn lương tri và có lòng tốt thì trước khi làm việc tưởng niệm cần phải tự hỏi xem những người lính hải quân VNCH họ chết trong tư thế nào: chết cho ai, và chết vì mục đích gì. Vì thế khi làm lễ tưởng niệm, bọn này ít nữa phải đặt trên bàn thờ lá cờ vàng 3 sọc đỏ mà họ đã hy sinh xương máu để bảo vệ. Như vậy mới tỏ ra là có lòng thành. Có như thế các tử sĩ QLVNCH này mới khỏi mủi lòng. (3G, E.M.)

  Và chỉ nhờ sự vạch trần của Khối 8406 cho biết mà thôi:
Khối 8406 Tuyên bố về hiện tình Đất nước.


Kính gửi:
Toàn thể đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước.
Các chính phủ dân chủ, các tổ chức nhân quyền và cộng đồng thế giới tự do.
Ngày 25-06-2011, Thứ trưởng ngoại giao Cộng sản Việt Nam (CSVN) Hồ Xuân Sơn sang Trung Quốc (TQ) không những để gặp người tương nhiệm là Thứ trưởng ngoại giao Trương Chí Quân, mà còn để gặp Đới Bỉnh Quốc, Trưởng ban Đối ngoại đảng Cộng sản TQ, nhân vật có quyền lực cao nhất trong ngành ngoại giao của Bắc Kinh. Tân Hoa Xã sau đó cho biết nội dung “đàm phán song phương” ấy gồm các điểm: a- Đồng thỏa thuận về những nguyên tắc cơ bản giữa VN và TQ để giải quyết những tranh chấp trên Biển giữa hai quốc gia, không cho nước ngoài can thiệp; b- Đồng tuyên bố Hoàng Sa-Trường Sa và các vùng biển vây quanh thuộc chủ quyền TQ, như TQ đã luôn khẳng định và Công hàm 1958 của VN từng thừa nhận; c- Đồng hướng dẫn công luận và ngăn ngừa những lời bình phẩm hoặc hành động làm tổn hại tới tình hữu nghị và sự tin cậy giữa nhân dân hai nước.
Sự kiện ngoại giao này đã gây nhiều phản ứng mạnh mẽ từ phía Đồng bào quốc nội lẫn hải ngoại và đã kéo theo nhiều động thái tiêu cực từ phía đảng và nhà cầm quyền CSVN. Khối 8406 chúng tôi xin trình bày các phản ứng lẫn động thái ấy với những nhận định như sau:
1- Ngày 02-07-2011, một số nhà trí thức trong nước đã yêu cầu bộ Ngoại giao (a) cho biết thông tin do Tân Hoa Xã có đúng sự thật không, (b) quan điểm của VN về bức công hàm của Phạm Văn Đồng như thế nào và (c) thông báo toàn văn thỏa thuận đã đạt được giữa đại diện VN và TQ trong cuộc “đàm phán” đó. Thế nhưng Bộ Ngoại giao đã cố ý làm cho cuộc gặp gỡ với nhóm trí thức ấy vào sáng ngày 13-07-2011 bất thành để khỏi giải thích. Đây là thái độ khinh thường trí thức và nhân dân, che giấu một hành vi ám muội và tùy tiện, tránh né những vấn đề quan trọng liên hệ đến Tổ quốc và Dân tộc. Đặc biệt nhất, nhà cầm quyền vẫn tiếp tục im lặng (hay cho tay chân giải thích thiếu thuyết phục) về công hàm Phạm Văn Đồng, là văn kiện luôn được TQ dùng để bắt bí VN, dù nó hết sức phi pháp và phi lý.
2- Các chủ nhật tiếp đó (26-06, 03-07, 10-07, 17-07, 24-07-2011), nhân dân ở hai thành phố lớn là Hà Nội và Sài Gòn đã xuống đường biểu tình, trực tiếp phản đối TQ gây hấn, xâm lược, và gián tiếp tố cáo nhà cầm quyền VN hèn yếu, nhu nhược, thậm chí đồng lõa với ngoại thù. Hành động yêu nước này đã bị ngăn chận hay đàn áp một cách thô bạo bởi công an, dân quân, thanh niên tự quản, đoàn thanh niên Hồ Chí Minh, vốn là những công cụ tàn ác và tay sai mù quáng của đảng để chống lại “kẻ thù” là nhân dân. Hành vi đạp mặt người yêu nước, đánh đập kẻ ái quốc càng chứng tỏ đảng CSVN là phường phản quốc bán nước như nhiều công dân đã ra bản cáo trạng (Đơn tố cáo & yêu cầu truy tố Bộ Chính trị và Trung ương đảng ngày 21 tháng 12 năm 2010).
3- Tân Quốc hội khóa 13 thoát thai từ cuộc “đảng cử dân bầu” đã bắt đầu họp trong những ngày tháng sôi sục ấy (từ 21-07-2011) và nhiều người đã hy vọng các thành viên sẽ mạnh dạn tỏ ra là “cơ quan quyền lực cao nhất”, “đại diện trung thực tâm ý của đồng bào”. Thế nhưng, qua 8 cuộc biểu tình, chưa bao giờ thấy một thành viên Quốc hội nào xuống đường bày tỏ tấm lòng yêu nước chống giặc với nhân dân cả. Cuộc bầu chọn 3 chức vụ quan trọng nhất của Quốc gia: thủ tướng, chủ tịch nước, chủ tịch Quốc hội vẫn chỉ là trò hề bầu cử, thể hiện ý muốn của đảng CSVN (và đằng sau là của đảng CSTQ), đưa lên những con người vô tài bất tướng và thần phục Trung cộng. Lời đề nghị Quốc hội ra nghị quyết về Biển Đông chưa tỏ ra có dấu hiệu gì để nhân dân hy vọng.
4- Đang khi đó, các nhà đấu tranh dân chủ, đặc biệt những vị từng lên tiếng cảnh báo về hiểm họa TQ xâm lấn, đòi hỏi chủ quyền đất nước trên các quần đảo Hoàng Trường Sa mà đang chịu tù đày thì vẫn tiếp tục bị trừng phạt: ký giả Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày) tiếp tục bị giam giữ sau khi đã mãn án và nay thì biệt vô âm tín (có tin bị tàn hại thân thể); linh mục Nguyễn Văn Lý, sau thời gian được tại ngoại chữa bệnh, đã bị đưa vào tù trở lại dù sức khỏe chưa hồi phục; luật gia Cù Huy Hà Vũ sẽ bị phúc thẩm ngày 02-08 tới với không chút hy vọng được hoàn trả công lý; giáo sư Phạm Minh Hoàng sẽ ra tòa ngày 10-08 tới với tội danh mơ hồ và áp đặt “có âm mưu lật đổ chính quyền”!?! Tất cả những vị vừa kể trên (và còn nhiều vị khác) đều là những con người có tâm và có tầm, vừa yêu nước vừa đầy tài năng, thế nhưng đã bị đảng CSVN -đầy tớ của đảng CSTQ- coi như kẻ thù nguy hiểm cần phải triệt hạ và trừng trị.
5- Tất cả những động thái trên của đảng và nhà cầm quyền CSVN đều nằm trong chủ trương đường lối phục vụ TQ. Kẻ thù truyền kiếp của Đất nước đang tiếp tục đẩy nguy cơ diệt vong của Dân tộc đến gần qua vô số hành động ngang ngược khắp VN: (a) khai thác bauxite ở Tây Nguyên gây nguy hiểm cho an ninh quốc phòng, văn hóa sắc tộc thiểu số, sinh mệnh dân chúng đồng bằng Nam bộ; (b) xây dựng nhiều làng mạc, phố thị, bãi biển TQ từ Nam chí Bắc, tạo ra những tô giới, lãnh địa, khu ém quân bất khả xâm phạm giữa lòng đất Việt; (c) thắng thầu 90 % các dự án trọng điểm quốc gia, thao túng lũng đoạn nền kinh tế và công kỹ nghệ của Đất nước, chiếm đoạt công ăn việc làm của nhân dân lao động; (d) tung vào thị trường VN vô số sản phẩm văn hóa, ẩm thực, gia dụng giả dổm và độc hại, giết chết bao ngành sản xuất của Dân chúng và hủy hoại dần sinh khí lẫn tinh thần của Dân tộc; (e) sách nhiễu hành hung dân lành, thậm chí lường gạt cưỡng hiếp thiếu nữ VN sống gần các khu vực của các công nhân hay công dân TQ (ở Ninh Bình, Thanh Hóa chẳng hạn…); (f) thuê được hàng trăm ngàn hecta rừng đầu nguồn hay rừng quốc phòng với giá rẻ mạt trong nửa thế kỷ, đe dọa an ninh đất nước và an sinh quốc dân; (g) tự tiện vạch đường lưỡi bò ở Biển Đông, cho đủ loại tàu quân sự trá hình ngang dọc để chiếm cứ nguồn khoáng sản và hải sản đất nước, khiến sinh kế và sinh mạng ngư dân lâm nguy, nguồn dinh dưỡng và nguồn nguyên liệu của đất nước cạn kiệt.
Đang khi các nước lân bang phản ứng mạnh mẽ trước cuộc xâm lăng nhiều mặt của TQ như thế, thì đảng và nhà cầm quyền CSVN vẫn mù quáng ôm lấy “16 chữ vàng”, “4 chữ tốt”, phản ứng một cách chiếu lệ, bạc nhược, khước từ những lời cảnh báo của nhân dân.
6- Do đó, các cuộc biểu tình của người dân VN vẫn còn phải tiếp tục cách thường xuyên, rộng rãi và mạnh mẽ hơn nữa. Khối 8406 chúng tôi xin đề nghị toàn thể Đồng bào khi biểu tình (a) hãy trực tiếp phản kháng sự hèn nhát trước giặc, thậm chí đồng lõa với giặc của nhà cầm quyền CSVN, kẻ đã rước giặc từ thời đảng CSVN bắt đầu cai trị đất nước; (b) đừng mang theo cờ đỏ và hình Hồ Chí Minh, vì hai biểu tượng này liên hệ chặt chẽ với Trung Cộng (cờ đỏ là cờ tỉnh Phúc Kiến bên Tàu; còn HCM là kẻ đã đưa VN vào vòng nô lệ Tàu Cộng từ hơn 80 năm nay), kẻo bị đảng CSVN lợi dụng lừa gạt thêm một lần nữa; (c) hãy chuyển từ việc phản đối TQ lấn biên giới, chiếm hải phận, xâm nhập lãnh thổ, lũng đoạn kinh tế, văn hóa, chính trị quốc gia sang việc đòi hỏi đảng và nhà cầm quyền CSVN trả lại các nhân quyền, dân quyền và quyền tự quyết của Dân tộc. Vì chỉ khi quyền lực thực sự vào tay nhân dân thì đất nước mới đánh đuổi được thù trong giặc ngoài, mới giải quyết được tận căn các vấn đề xã hội và đất nước.
Làm tại VN ngày 30 tháng 07 năm 2011
Ban Đại diện lâm thời Khối 8406.
1. Kỹ sư Đỗ Nam Hải – 441 Nguyễn Kiệm, P. 9, Q. Phú Nhuận, Sài Gòn, VN.
2. Linh mục Phan Văn Lợi – 16/46 Trần Phú, Thành phố Huế, VN.
4. Giáo sư Nguyễn Chính Kết – Đại diện Khối 8406 tại hải ngoại.
Trong sự hiệp thông với Linh mục Nguyễn Văn Lý, cựu quân nhân Trần Anh Kim, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa và nhiều tù nhân chính trị, tôn giáo khác đang ở trong lao tù cộng sản.
Khối 8406
Tuyên ngôn Tự do Dân chủ cho Việt Nam 2006
Web: http://khoi8406vn.blogspot.com/
Email: vanphong8406@gmail.com
Đăng trong Khối 8406 {theo nguồn: Diển đàn Thế Giới Người việt}

G-TRANH CẢI VÀ GIẢI THÍCH CÔNG HÀM BÁN NƯỚC 1958 CỦA PHẠM VĂN ĐỒNG.
Phản bác Trung Quốc, thừa nhận Việt Nam Cộng Hòa
PDF
Print
E-mail

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét