Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

SÀI GÒN TRONG MẮT AI!! {Bốn Mùa Chinh Chiến}-Phần I

TẬP THƠ:                      SÀI GÒN TRONG MẮT AI…!!!-Phần I
Bài thơ yêu nước
Huỳnh-Mai St.8872                 {Bốn Mùa Chinh Chiến}                         
Dạ Lệ Huỳnh                                         --- ***---
August, 11-2011
10:02 PM

                                   TIẾNG VỌNG NGÀY XƯA

                                             Huỳnh Mai St8872

                                              Bh.Dạ Lệ Huỳnh

   Khi trời rét lạnh cuối đông mọi sức sống con người thu-tàng trong cái bó gối ngồi co ro bên bếp lửa hồng ấm cúng quanh nồi bánh tét bánh chưng ngày tết.

   Anh từ vùng đất hứa kinh tế xa xôi trở về đây trở về một thành phố Sài gon xa xưa đầy ấp kỹ niệm thân thương từ thưở ấu thời mag nhiều vết tích chiến tranh để lại,

   anh trở về đây với tấm thân tàn ma dại của hậu quả "Chất Độc Da Cam"nơi vùng đất hứa cải tạo đời mình của một vùng kinh tế mới sau chiến tranh sau khi Cải Tạo ra về...Gia đình anh bị nhiễm chất độc Da Cam nơi vùng kinh tế mà anh mớii đến làm ba đứa con anh mới sinh sau nầy,cả ba điều có hình dạng dị kỳ,dị tật vì mất chứng bệnh Da Cam,đưa đến chứng thiểu năng trí não như dại như khờ...Anh buồn lắm!cuộc chiến nầy ai thắng lẩ ai thua!?Nhưng riêng anh và cả dân tộc này...luôn luôn là kẽ chiến bại mang nhiều hậu quả thương đau do chiến tranh để lại,trong sư hơn thua,thù hận và sự chà đạp lẩn nhau trong cuộc sống mất hẳn tình người...

   Mùa đông năm nay trời hơi rét lạnh hơn mọi năm căn bệnh nhiễm độc Da Cam đang hoành hành dử dội trong anh theo sức yếu tuổi già anh phải ngồi trên chiếc xe lăn phế thải của một ông bạn già tốt bụng vừa mới qua đời...! Ông ta cũng là một "Chinh nhân hành Khất" truyền nối lại gia tài sản nghiệp lại cho anh!

  Có thể nói anh là tất cả hội chứng của chiến tranh để lại từ tinh thần lẩn vật chất cơ thể trên người anh.Cái đói nghèo bệnh tật là gia tài luôn luôn đồng hành với anh trong cuộc phần đời còn lại của anh...!

   Trên chiếc xe lăn giờ đây anh là kẻ ăn mày xin ăn từng bữa nơi đầu đường xó chợ nhờ cũa ít lòng nhiều thương hại của mọi người.Hy vọng những người những ai còn có cơ may trong cuộc sống vẫn còn biết nghĩ đến anh và kém may mắn hơn họ...!"Sinh bất phùng thời"nên chịu lắm nỗi gian truân...

   Ngày xưa anh xuất thân từ trường Quốc Gia Âm Nhạc-Nhạc Viện Sài gòn-Vì thời cuộc chiến tranh anh phải phục vụ trong quân đội Sài gon Miền Nam trong ngành Chiến Tranh Tâm Lý đem tiếng hát câu ca của mình phục vụ các tiền đồn xa xôi...Nay nhờ tình xưa nghĩa cũ qua tiếng đờn câu ca để ăn xin độ nhật qua ngày trong tình trạng chất độc Da Cam phát tác mỗi lúc mỗi nặng thêm..

   Anh trổ hết những ngón nghề xử dụng nhạc cụ rất điêu luyện,độc đáo riêng anh mà nghệ thuật,âm thanh cùng khí cụ đời đã ban tặng cho anhd9e63 trả lại cho đời cái kiếp con tằm phải nhả tơ!.

   Tuy ăn-xin và nhờ lòng bố thí nhưng anh rất hãnh diện tự hào của một quân nhân chiến sĩ!, nếu mình không làm cho lợi ích dân tộc nước non! thì mình cũng đem được điệu đờn, tiếng hát câu ca để an ủi cho đời. Vã lại vì danh dự trách nhiệm của một người lính không xin-cho hay sống bám mọi người như một kẻ hèn!?

   Biết mìmh không thể trụ lại cuộc đời nầy bao lâu nữa với chất độc phơi nhiễm Dioxin Da Cam nên anh đem sức tàn hơi kiệt của mình cống hiến cho đời thổi vào cây sáo trúc 11 lổ của mình trên chiếc xe lăn với vài sắp vé số phất phơi trong gió có một thiếu phụ -vợ của anh-nhếch nhoách nghèo nàn phía sau đẩy xe lăn bánh dưới con đường mke Sài gon đầy lá rụng..Không hiểu lá me bay...bay rụng lá hay vì tiếng sáo trầm bổng u-buồn nức nở của anh trong bản nhạc "Con Thuyền Không Bến"của Đặng Thế Phong lấy hơi bằng giọng mũi của anh-Tiếng sáo bằng làn hơi lổ mũi-làm me lá xúc động buồn tình rơi lã-tả...!cảm thương cho một kiếp tài hoa.Tiếng sáo rất tài tình,điêu luyện không kém "Tiếng Sáo Thần" của Nguyễn Đình Nghĩa.

   Trời sắp tết...Anh và chị trở lại thành đô Sàii gon,bỏ lại vùng quê đất hứa kinh tế cho 3 đứa con ở lại với bệnh tật dị hình chất độc Da Cam trong những cánh đồng lá chết màu vàng da cam hoang sơ vùng lá thắp...Anh và chị về lại Sài gon vớii hy vọng đem tiếng sáo bằng giọng mũi của mình đổi lấy bộ đồ tết mới may cho con mặc mừng năm mới...Chúng cũng như bao trẻ con khác cũng thích mặc áo mới trong ngày tết để khoe bạn bè!...nhưng trời vân không thương tình cho áo mới  khoe xóm giềng vì chúng không bình thường với bệnh Da Cam.,phó tháccho trời!

   Tết này người ta hay mua vé số cầu may mắn.Ở nơi phồn hoa đô hội này người ta đã sớm đổi đời từ tầng lớp giai cấp nghèo nàn đó kém sắn khoai ăn độn hằng ngày nay đã ăn nên làm ra theo đà phát triển kinh tế giàu ra,bỏ đi những ngày gian khổ cơ cực.vật chất,nên người ta có nhu cầu về tinh thần để xoa dịu phần nào linh hồn đau khổ. trong tranh giành cuộc sống...Và anh chị cũng muốn đổi đời cho con mình bằng những bộ quần áo mới trong ngày tết mợt cách sòng phẳng,không phải, xin cho của cuộc đời mà phải bằng câu ca tếng hát trả ơn đời!cùng với những tấm vé số đem lại may mắn cho mọi người!

   Anh chị cũng biết ngại ngùng và biết tủi thân khi thấy có khách thập phương dừng lại chiếc xe hơi bóng lộn và những thiếu phụ sang trọng ghé lại cho tiền như tỏ chút tình xưa nghĩa cũ mà không cần lấy tấm vé số đổi đời vì họ đã từng "Lên voi xuống chó"nhiều rồi trong cuộc đổi thay đời này...!

   Cũng có những vị khách xa lạ hợm hỉnh ăn mặc diêm dúa quân short ngắn mang giày đầy lông chân tua tủa mặt vênh váo theo kiểu phương tây của Việt Kiều "Áo gấm"về làng mà quên thưở te-tua! Họ về đây để hái chùm "Khế Ngọt" và thăm viếng cháu bác Hồ của thành phố Sài gon xưa.chớ nào nhớ lại những gì đã đổi thay cuộc đời vốn có của họ hiện nay!

   Tiếng sáo của anh dìu dặt trầm bổng buồn thương cho những ai chung đồng số phận cùng một cảnh đời...mới khắc ghi được lòng người thổi sáo.Tiếng sáo của anh sao mà khoan thai trều mến như xoa diệu nỗi lòng khắc khoải còn đang giẩy chết ở lòng đường phố chợ đầy dẩy Sài gòn của những người nghèo cơ nhở lang thang không nhà.Họ là ai!?Sao mây trời vẩn vô tình bay...?trong cái lạnh lùng rét mướt cuối đông mà trời sắp sang xuân,nhưng họ vẫn thiếu vắng vòng tay ấm áp cuộc đòi...Họ ở tận miền xa,khắp nẽo quê hương trở về phố thị thành đô,tìm lại chút ấm tình người chia sẻ cô đơn lạc lỏng không nhà cho cái tết cận kề tới nơi...Tiếng sáo của anh bức bối và thúc giục hơn nữa như tiếng gọi sâu lắng quê hương hồn nước của 3 đứa trẻ đòi cha mẹ trở vê quê cho chúng áo mới trong mùa tết đến!???


 Thơ,         
              TIẾNG XƯA!
                         Huỳnh Mai St.8872
                                Dạ Lệ Huỳnh

Nghe đâu đây gió thoảng gọi hồn về!

Vừa thương vừa nhớ cho sầu tái tê,

Chơi Vơi tiếng sáo ôi buồn tê tái,

Bạc đầu lá đổ thương hoài tiếng xưa,

Nhị bước quân hành xưa kia tấu khúc,

Ngày nay dìu dặt vút cao cung buồn,

Tiếng sầu sáo lổ vùi sâu than phận,

Trang trải lòng mình theo tiếng sáo đưa!!!

                                        Huỳnh-Mai

                                 {Viết cho bạn bè tôi}



Thơ,
           Sàigon Bao Giờ Trở Lại!!!
                                Huỳnh-Mai St.8872
                                       Dạ Lệ Huỳnh

Saigon ơi...thương nhớ tháng ngày lao-cải!
Vạn cách lòng có thấu nỗi nhớ mong,
Bao mùa Thu qua bao mùa rụng lá!
Lá úa sàigòn biết có thay chưa…!?
Tìm mãi tên em giữa lòng phố thị,
Đèn đường hiu hắc soi bóng đêm mưa,
Mơ hồ chí đến bình minh [HCM] không có!?
Lá me vàng rơi rụng bước chân hoang,
Vắng bóng Saigon bao giờ trơ lại!?
Lao cải trở về thiếu vắng tri âm,
                      ***
Nhớ mênh mông chập chập chùng ảo khứ!
Mất Saigon rồi… kiếp sống tha hương!
Bóng xưa lệ thắm ướt dòng trang sử…!
Áo trận cài hoa thăm đỏ máu hồng,
Mưa Saigon buồn lên cây súng gẩy,
Lũy chiến hào giăng mắc thép kẽm gai,
Gió thét căm hờn tung bay áo chiến,
Trả lại cho đời giây phút bình yên!
Đón giặc về pháo hao như trẩy hội,
Dân tình Hồ hởi Chí tận bình Minh [HCM],
                          ***
Từ dạo đó Saigon ra đi biền biệt!
Khỏi lòng người không tiển cũng không đưa,
Đi cùng lính trận vào tù lao-cải,
Vương cánh hoa đời cải tạo chung tình,
Màu hoa trinh nữ chân rào kẽm thép,
Thua gì hoa thép phủ kín đầu gai!?
Mưa rơi hoa thép hoa cười nắng nở,
Ngày tháng trôi qua lệ ứa mắt mờ,
Cho tôi cho anh còn gì tất cả!?
Ảo ảnh Saigon vút tận cao bay!!!
                     ***
Saigon xa xưa hồn nhiên diễm lệ!
Dáng đẹp yêu kiều uốn lượn dòng sông,
Đài trang nét ngọc Viễn Đông một thưở!
Ai nở hoa Lài cấm bải cứt trâu!?
Thành Hồ Chí tận bình Minh đốt trọn [HCM],
Cũng không miểm cười Bao Tự vu qui,
Chí tận bình Minh thành Hồ ngả bóng [HCM],
Trả lại Saigòn phố cựu lên đèn,
Sáng rực bừng lên hàng me nghiêng ngả!
Ru lại tình người vạn nỗi chờ mong!!!
                                         Huỳnh Mai
                                    [Trả lại tên Saigon]

                                     ***
                                  -&-&-&-


Đăng bài thơ &quot Dưới Cội Mai Già" trên blog YuMe.Vn

Thứ sáu, 07/01/2011 16:39
  
    Thơ,

               Dưới Cội Mai Già,

                              Huỳnh Mai St.8872

                                 Bh.Dạ Lệ Hùynh

Dưới cội Mai già một đời mưa nắng...!

Bên thềm xưa cũ, một lão Mai già,

Cuối đông rét lạnh một thời thử thách,

Đơm nụ tầm xuân hoa nở cho đời,

                      ***

Đông tàn sương lạnh ủ mình khe lá!

Khép cánh hoa đời... vạn gió phong sương!

Trời đất giao hòa bình minh ló dạng,

Một thưở bẻ bàng hương ngát loài hoa!

                          ***

Bình minh phảng phất cánh Mai nở vội,

Chưa kịp trao mình... hé lộ mùi hương!

Hoa Mai trương cánh trong sương đẫm ướt,

Sắc vàng rực rở báo mùa xuân sang!

                         ***

Xuân đến muôn nơi hoa vàng ngập lối!

Hòa trong tiếng pháo rộn ràng trẻ thơ,

Hoa Mai trong nắng vàng thêm sắc thắm!

Đem lại nụ đời... sức sống bình minh!

                        ***

Xuân nắng lên cao chói chang rực nở!

Ươm nắng cho đời nồng thắm thương nhau,

Dưới cội Mai già vang lên chúc tụng...!

Rượu nồng pháo nổ đối liễng tung câu,

                         ***

Chiều xuân lãng đãng bóng xế chiều tà!

Xuyên cành hoa nắng nở hoa chen hoa,

Gió lá đưa cành... vàng Mai Vở rụng,

Rơi trong gió...có nắng vàng tiển đưa!

                         ***

Nhẹ bước sân thềm lối đi trải thảm,

Từng cơn gió cuộn xao động cánh vàng,

Xô vào tường đá cánh hoa tan tác,

Kết thành một khối... ngủ yên chân tường!

                         ***

Gió hiu buồn...rơi rụng cánh hoa sau,

Thời hoa gió loạn còn say giấc ngủ,

Rơi trên rượu thịt dưa hành bánh tết,

Phủ xác hoa tàn đỏ máu con tim!!!

,                       ***

Tất cả say sưa vùi trong chúc tụng...!

Mặc cho tiệc tùng hoang phế cội Mai,

Thức tỉnh mình tôi, chân tường bó gối,

Ngẩn mặt nhìn trời... rơi rụng cánh Mai,

                       ***

Mai chỉ đẹp khi ngắm Mai rơi rụng,

Hoàng hôn lộng gió... hoa cánh bay bay!!!

Vàng lên hoa nắng tất lòng thương tiếc,

Xác cánh hoa vàng... vương vấn hồn xuân,

                          ***

Đẹp nhất đời Mai...cho đời hương sắc,

Buồn nhất đời Mai...loạn gió chiều xuân,

Dù Mai có chết mùa xuân cũng chết,

Hãnh diện cho đời...dưới cội Mai già!!!

                                     Huỳnh-Mai

                            {Mùa xuân thương nhớ}
Lời binh:
         Dưới cội Mai Già nhiều xác hoa rơi rụng trải lối cho người đi.Hoa mai không chỉ đẹp khi đươm nụ cho đời xuân mới mà đẹp hơn! lúc hoa tàn rụng cánh.Đẹp nhất đời Mai khi hoa tàn rơi cách trong trời lộng gió chiều xuân!cánh gió bay bay như hoa nắng ngũ yên trước sân thềm;trải thãm nâng gót người đi! Một đời sương tuyết phôi-pha đem lại cho đời mần sống và khi tàn hoa rụng cánh cũng còn buâng khuâng nuối tiếc cho người!!!
                                  
                                            ***
                                        -&-&-&-

   

Đăng bài thơ" Mây Trời Vẫn Bay &quot trên blog YuMe.Vn

Thứ tư, 22/12/2010 16:32

Thơ,

             Mây Trời Vẫn Bay...!

                                            Huỳnh-Mai.St.8872

                                               Bh.Dạ Lệ Huỳnh

Mây vẫn bay qua vùng trời phố thị,

Sáigon còn đó đến tận bây giờ!

Dáng đứng Sàigon vẫn xinh trong ký ức,

Sàigon hoa lệ hòn ngọc Viễn Đông!

Vẽ đẹp Sàigon em là tất cả...!

Sao buồn thế...đứng nhìn bóng mây qua!

Mây bay ngang trời mang theo mộng ước,

Hai đứa chúng mình cách biệt xa nhau,

Cùng chung một trời hai nơi xa cách,

Gởi gió mây ngàng phố buồn nhớ anh,

                        ***

Từ khi vắng anh me đường chặt phá,

Mây muốn vương cành chút nắng mong manh!

Gốc me già chổng trơ bên ghế đá,

Anh đi rồi...nào nắng có che ai!

Công viên biết buồn...bóng anh thiếu vắng!

Me già chín rụng ai nhặt cho em!

Mây trời vẫn ca bay qua tầm với,

Đâu còn gió về vương tóc em bay!

Xoắn xuýt vai anh...che môi chin mộng!

Nụ hôn đầu đời em tặng cho anh,

                     ***

Em đã cho anh nụ hôn thầm kín,

Mây dỏi hờn...ghét bỏ đọa đày anh!

Me già trơ gốc cho khuây câm tức,

Nhưng được gì...ngoài nắng quái chói chang!

Khi đã yêu nhau không gì ngăn cách!?

Hoa kẽm gai... dù nếu áo vai anh!

Trăng sao tìm về gởi hồn qua gió,

Mây phủ nhiều nhưng gió vẫn lên cao!

Trời Sàigon tháng Tư Mùa nắng hạ!

Dù có vô tình....mây trời vẫn bay!!!

                       ***

Mây chuyển mùa Thu SÀigon tắt nắng!

Chìm vùng ảo ảnh sương trắng mây giăng,

Gió heo may thổi về từ vùng núi!

Buốt lạnh me giá rụng lá...nhìn Thu!

Trơ cành lá me non vừa ló nụ,

Chào đời bằng viễn ảnh cố lãng quên!

Công lao rủ bóng mát che đường phố,

Rải hoa lót lá đường đời... đi qua!?

Thân xác me già trơ khô kỹ niệm,

Chỉ còn gốc rể bên đường... trẻ leo!!!

                                     Huỳnh-Mai

                                 {Me Già rụng lá!}
Bình luận:
·         Mình là con người lẫn nhau,cùng chung quê hương tổ quốc,chẵng may chiến tranh gây nên hận thù Bắc Nam cung vì chủ thuyết Cộng Sản ngoại lai và đế quốc Tư Bản nên chia rẻ dân tộc...Thà các anh giết chết tôi đi cho thõa thù hăn theo ý muốn lạnh đạo các anh...chớ đừng sỉ nhục chúng tôi trước nhân dân ,quần chúng.Các anh là chiến sĩ công an nhân dân,tôi là người lính Cộng Hòa.Cũng vì lý tưởng dân tộc có khác nhau,nên sinh ra đối đầu...Thật ra ai cũng có lòng yêu nước cả theo lý tưởng của riêng mình...Và không nên nghiệt ngã hạ nhục,chửi bới nhau trước toàn thể dân chúng....Như chuyện "Pục hồi quyền công dân"của người cải tạo mới được tha vê.Các anh chính quyền địa phương họp hội đồng phường khóm cả làng đầy đủ bắt chúng tôi phải xin lỗi trước nhân dân để dược sự tha thứ lỗi lẩm,mới cho phục hồi quyền công dân và giao trả chúng tôi trở về gia đình quảnn lý giáo dục con người tôi đã lâm đừng,lạc lối phản bội tổ quốc,do vợ và con tôi phải có trách nhiệm giáo dục lại tôi.Về nhà cửa,sự sản thì vợ đứng tên chủ hộ, truất quyền làm trưởng gia đình như xưa nay vẫn có trách nhiệm làm chồng làm cha của mọi gia đình Việt Nam.Quyền gia trưởng vổ vợ dạy con cho trọn đạo phu thê nay bị đảo ngược vị thế rồi! thì làm sao bảo vợ,dạy con nên người?!Chả trách nào việc bảo vệ luân thường đạo lý...truất quyền làm cha,làm chồng nên xã hội loạn lên..làm cuộc sống mất đạo đức.Con cháu bây giờ toàn là thanh niên thếu đạo nghĩa luân thường, không hiếu thuận ông bà cha mẹ và thiếu trách nhiệm vói quê hương tổ quốc...
Các ông đừng sĩ nhục chúng tôi nữa hãy giết chúng tôi đi cho khỏi chứng kiến những cảnh đau lòng cho một thế hệ cháu con chỉ biết làm giảu,có xe hơi bóng lộn,nhà lâu cao sang,vợ đêp con xinh...bên cạnh những người nghèoo khổ khác không chút đói hoài.Và thiếu trách nhiệm  giử gìn bảo vệ quê hương tổ quốc,tòn vẹn lãnh thổ VN cho Hoàng Sa và Trường Sa,đưa đến ngày mất nước không xa lắm !?...Trong hiện tại chỉ biết vênh váo với ông bà cha mẹ vì bị các ông cho phép chúng coi thường và thoát ly ra khỏi gia đình nên mất quền kiểm sáo giáo dục đạo đức của gia đinh,của một người cha mà các ông cứ coi là kẽ thù nên không còn ứng đáng dạy cháu con nên người...cho mai sau.Và trách nhiệm xã ội hư hỏng.mất nước chính là ai vậy???là chúng tôi hay cả chúng ta nữa đồng có trách nhiệm với thế hệ con trẻ tương lai đất nươc !!!
                                     ***
                                 -&-&-&-
     

Đăng bài thơ " Sàigon Buồn Tàn Thu " trên blog YuMe.Vn

Thứ sáu, 17/12/2010 14:59

Thơ,         Sàigon Buồn Tàn Thu...!

                                        Huỳnh-Mai St.8872

                                          Bh .Dạ Lệ Huỳnh

Thành phố mù sương Sàigon ảo ảnh,

Nắng xuyên cành con phố vẫn nằm yên,

Hàng cây sương phủ soi mờ bóng nắng,

Không ấm lòng lữ khách lở dừng chân,

Sương Thu lành lạnh rơi từng giọt đắng,

Bên tách cà phê mang chút ấm lòng,

Sương khuya rơi động ngủ yên phiến lá,

Bình minh khẻ thức lệ lá chưa khô,

Thu đến đâu đây trời chưa ráo lệ,

Mắt lá còn buồn động ướt sương khuya,

                         ***

Ngày anh xa vắng trời Thu căm nín,

Tiển anh đi em chết cả mùa Thu,

Trong trái Tim em mùa Thu thật chết,

Như cánh điệp vàng rơi rớt tànThu,

Như máu con Tim hoa tàn nắng hạ,

Nghe hồn chất ngất vạn nỗi niềm đau,

Ngày anh đi vắng Thu tung tóc rối,

Lưng eo, em lỏng theo dáng thu gầy,

Anh cứ đi, cho trời Thu thương nhớ,

Em cũng biết Sàigon buồn tàn Thu,

                        ***

Mỗi bước em đi chân nghe xào xạc

Xác lá bên đường rên xiết chân em,

Em cứ đi cho trọn đường tình sử,

Anh là xác lá trải bước em đi,

Em cứ bước thân anh là xác lá,

Thu nào lá xác cũng phải phai tàn,

Cho anh đau khổ để em hạnh phúc,

Khổ đau càng nhiều hạnh phúc bấy nhiêu,

Anh vẫn biết đời anh là thế đó,

Cho nhắn gởi Sàigon buồn tàn Thu...!!!

                                         Huỳnh- Mai

                                      {Chiếc lá thu rơi}

                                                    ***
                                                -&-&-&-


Đăng bài thơ Nắng Hạ Chiều Hoàng Hôn với sự đồng ý giúp đở của YuMe.Vn

Thứ ba, 07/12/2010 16:27

Thơ,

          Nắng Hạ chiều hoàng Hôn,

                                                 Huỳnh Mai.St.8872

                                                    Bh.Dạ Lệ Huỳnh

Chiều hôm bừng sáng một trời nắng hạ,

Hạ buồn bao nỗi muộn phiên chứa-chan,

Ráng chiều nắng muộn nao lòng lữ khách,

Chiếc cầu ngủ sắc bắt ngang xóm làng,

Quê tôi hoàng hôn cuối chiều nắng hạ,

Chiều tà, hạ trắng đắm say cõi hồn,

Cây rừng thác đổ bừng lên sức sống,

Cơn mưa chiều rực sáng áng hoàng hôn,

Bắt ngang lưng trời cầu vòng ngủ sắc,

Gối đầu ngọn núi ngủ yên giấc nồng,

                      ***

Tỏa ánh hoàng hôn chiều mưa ráng nắng,

Ánh diệu hòa rở sáng ngất ngây hồn,

Không gian văng vẵng rì rào thác đổ,

Loang tỏa một vùng mộ đá rêu xanh,

Bên dòng suối vắng chìm trong giấc ngủ,

Thác ca suối hát ru nồng quê hương,

Hởi người lữ khàch để lại cái nón,

Ểnh Ương làm tổ cạnh mộ đá buồn,

Kêu lên tiếng khóc cho người thương tiếc,

Anh là ai sao mây trời vẫn bay,

Trôi về cuối trời,riêng anh cỏi chết,

Ngấn lệ buồn xin nhớ đến tên anh,

                   ***

Chiều hạ buồn trăng non soi bóng xế,

Chiếc cầu ngủ sắc bắt ngang lưng đồi,

Lời ru suối vắng thêm buồn mộ đá,

Thác ngàng than thở khóc thầm biệt ly

Hồn anh nương bóng núi non hùng vĩ,

Lặng về một cõi niêm viễn chiêm bao,

Không nghe tiếng còn dõi hờn sông suối,

Bỏ lại núi rừng một kiếp trăng sao,

Anh về cõi nhớ, Ểnh Ương réo gọi,

Ềnh oang buồn thãm chiều mưa nắng hạ,

                                        Huỳnh Mai

                              {Mưa buồn chiều nắng hạ}
Bình luận:
19:03 08-12-10
Binh luận:
"Cái đẹp và trách nhiệm" của người phụ nữ việt Nam ,
Cái đẹp luôn gắn liền với bổn phận gia đình và trách nhiệm với xã hội, là một nét đặt thù truyền thống dân tộc tốt đẹp nhất,được xã hội cộng đồng việt Nam trân trọng quí mến.
Dù chúng tôi có bất đồng hay khác biệt nhau về khái niệm dân chủ về quan điểm lãnh đạo điều hành đất nước theo mỗi thể chế xã hội khác nhau.Nhưng chúng tôi có cùng quan điểm bảo vệ cái đẹp và nhân phẫn,giá trị của người phụ nữ Vn bị xúc phạm,ảnh hưởng đến danh dự tổ quốc Việt Nam bị người nước ngoài khinh chê ,rẻ rúng nhân vị người con gái Vn như một món đồ giải trí tình dục.Họ công khai gọi gái Việt Nam là đĩ điếm quốc tế và bị trưng bày làm hàng mẫu trong các cửa hàng lộng kính như những con búp bê rẻ tiền mà ai muốn sở hữu cũng được..
chúng ta phải biết bão vệ phụ nữ dân tộc của chúng ta như chính bảo vệ hạnh phúc vợ con gia đình chính mình.Đừng để người ngoại quốc nghĩ lầm là chính phủ Việt Nam tổ chức sản xuất mua bán người ra nước ngoài mua bán tình dục,hành nghề đĩ điếm quốc tế trá hình qua môi giới hôn nhân hạnh phúc có tính nhân đạovà làm một cuộc cách mạng giải phóng tình dục cho phụ nữ Việt Nam...Vã lại chính phủ Việt Nam không có chủ trương và nhu cầu"Cải tạo nòi giốngVn" thành một thế hệ tương lai Vn to con,khỏe mạnh,năng động thông minh hơn như Tây phương và châu âu.Không như Nhật Bản sau khi đầu hàng đồng minh thế chiến thứ hai.Nhật Bản có quốc sách "cải tạo lai căn" nòi giống Nhật.Họ có một hệ thống tổ chức qui mô, đào tạo một đạo quân phụ nữ chuyên ra nước ngoài lai tạo gène giống mới khắp châu âu,nhất là lấy giống"gène" của các nhà bác học đại tài các khoa học gia nổi tiếng thế giới để tạo giống nòi thông minh cho Nhật.
Sau hai mươi năm lai tạo giống nòi,nước Nhật có một thế hệ người Nhật mới thông minh,to con khỏe mạnh và năng động hơn thế hệ cũ.Đó cũng là một điều cần thiết thay đổi giống nòi cho một dân tộc có tính khoa học phục vụ phát triển nhân loại hợp tính đạo đức hơn!.
Không như Việt Nam,phát triển giống nòi một cách bừa bải không có chủ trương và chính sách chỉ đạo chính phủ Việt Nam,nên nó có tính cách tự phát mang tính dục cá nhân không được sự kiểm soát của nhà nước nên nó trở thành phong trào giải phóng tính dục của người phụ nữ Vn quá đà làm mất kiểm soát đạo đức gia phong,truyền thống gia đình VN.Tiếc hạnh khả phong của phụ nữ Vn là hạnh phút,là trách nhiệm hầu hết trong mọi gia đình VN..,
không có cảnh trạng phụ nữ Vn "lấy chồng xứ lạ"là mang lại hạnh phúc gia đình cho tình yêu trai gái không đồng ngôn ngữ và cùng quê hương.Đó là một cuộc trao đổi buôn bán tính dục mà thôi!làm đổ vở không biết bao nhiêu hạnh phúc gia đinh Vn với vấn nạn phong trào"Làm dâu xứ lạ" của những phụ nữ bỏ chổng gần để lấy chồng xa vói lý do"nuôi cha già,mẹ yếu"
Những chiều nhạt nắng trong áng hoàng hôn người trai xứ Việt nghĩ gì và buồn gì?trước những kỹ niệm quá khứ trong sự thiếu vắng tình yêu khi họ bỏ chồng đi làm dâu xứ lạ!!!
                                                  ***
                                               -&-&-&-

     

Thơ,
            Sài gòn Ngắm lá Me Bay!
                                Huỳnh-Mai St.8872
                                       Dạ Lệ Huỳnh

Sài Gòn vào Thu mưa buồn chợt nắng!
Vàng Thu rực rở ngắm lá me bay,
Lá bụi vàng phai vương chân lở bước,
Vào vùng ảo ảnh nhớ chiến tranh qua!
Ghế đá công viên buồn trong niệm nhớ,
Vạn dậm nước no lở hẹn lại về…!
Bằng chứng yêu em đây là chiếc lá,
Trơ lá cành chiếc lá vẫn bay cao,
Sông hồ góc núi qua vùng Cải tạo,
Mỗi độ Thu về lá úa vàng bay!!!
                    ***
Trong heo may hàng me soi lá đổ,
Gió muôn chiều lơ lả tóc mây bay…!
Ghế đá công viên lặng lòng thổn thức,
Khép vai gầy trong áo trận mùa Thu,
Tiếng Thu trở gót “Tiếu Mì” gỏ nhịp,
Canh Thu vắng ngân vang tiếng rao chè,
Đêm hoang đếm bước giữa lòng phố thị,
Trở giấc nồng xa vắng tiếng bom rền,
Mai đi chiến trận ta về cuộc chiến!
Niện nhớ Sài gòn những mùa Thu qua!
                    ***
Thu Sài Gòn những năm mùa “Giải phóng”
Gió Thu buồn lay động ngọn cờ Sao,
Mưa hiu hắc sầ lên ngọn cờ đỏ,
Máu ứa con tim chinh phụ mất chồng,
Phố đèn vàng vọt hàng me im phất,
Lặng tiển người đi lao cải cuối trời,
Buồn Thu lê bước phương trời”Kinh tế”
Gió Thu xô đẩy con thuyền ra khơi,
Tàn Thu Sài Gòn âm vang rừng rú,
Cột đèn trơ đứng giữ bày thú hoang,
                        ***
Trở lại Sài Gòn mùa Thu tiếp nối,
Tháng ngày lần lửa kiếp sống Thu tàn,.
Hoa d8a8ng lấp lánh bầu trời nước mắt,
Ghế đá công viên đĩ điếm Sài Gòn,
Lành lạnh heo may không cần áo mặc,
Bỏ mặc Sài Gòn gió lạnh mù sương,
Thu đêm khuya- khoắc rao chè tắt tiếng,
Má năm nằm vũng nay lên má mì,
Gánh chè súng đạn đổi thay son phấn,
Thế hệ…tàn Thu bởi tiếng rao chè…!!!
                                      Huỳnh Mai
                                  {Mùa súng gẩy}
Bình luận:Mai  
21:28 16-12-10
Cứ mỗi lần trời mưa chợt đến! đâu đây lá me Sàigon vung-vẩy khắp lối đi...là mỗi lần miền đau chợt đến.Kỹ niệm Sàigon một đời trong tôi không nhạt nhòa thương nhớ người xưa.Càng nhớ thương càng gò mình trên chiếc xích lô chở miền đau thương nầy vê nghĩa trang buồn trong thăm thẵm của hồn tôi.Nơi đó có những cội me già thay lá,có những người  đã nằm xuống vĩnh viễn ra đi cho quê hương bất diệt!và cho một tình yêu muôn thỡ không phai nhòa...!!!
  
       {Nghe nói cây me 700 tuổi…!?}            
Thơ,
              Sài-Gòn Me thay Lá,
                                     Huỳnh- Mai St.8872
                                        Bh.Dạ lệ Huỳnh
Dấu xưa kỹ niệm đường me thay lá,
Gót nhỏ xinh xinh áo tím học trò,
Thướt tha tà áo chiều trời gió lộng,
Em đi trong gió theo tóc mây bay,
Ngược dòng gió cuộn hình hài trinh nữ,
Me già đổ lá mơn áo dính thân,
Sao em đứng đó nhìn anh mắc cở,
Ngại ngùng gì trốn học hẹn hò anh,
Nếu em không đến anh về mét má,
Con gái lớn rồi phải biết yêu đương!
                      ***
Me thay lá rồi em không bở ngở!
Can đãm lòng...mình em nói tiếng yêu!
Khi em biết yêu, tình anh cất cánh,
Quá muộn màng cánh bướm phải phong ba,
Anh đi biền biệt phương trời xa vắng,
Bỏ mặc nơi nầy lá đổ me rơi...!
Em vẫn đợi chờ tình anh trở lại,
Trong ngôi nhà hồng, ngói đỏ village,
Cạnh đường me một màu xanh non lá,
Hết rồi một thưỡ đầy trời me bay…!
                        ***
Ai đứng đó như người yêu xa vắng!?
Duới chân cột đèn vàng vọt ánh vàng soi,
Bóng anh tiều tụy trong cơn mưa gió,
Bên cạnh xích lô có phải là nhà...!?
Tàng me thay lá không che em nổi...!
Ngói đỏ nhà tường em tránh gió sương,
Đường me lối cũ Ôi...đầy lô -cốt,
Me non thay lá em lạc lối về!
Sài-gòn me thay lá,lá thay me!?
Tha thứ không anh lá đổ ngập lòng!!!
                                     Huỳnh Mai
                                {Sài gòn me thay lá!}
Binh luận:
  Viết thay cho lời bình bài truyện ngắn"Người Lính Già Trên Xe Xích Lô".Bác lính già âm thầm ra đi mọt cách lặng lẽ bỏ lại cho đời bao nỗi ngổn ngang còn ray rứt trong lòng trước sự diển biến cuộc đời không mấy ai hài lòng với cuộc sống.
  Một xich lô một cái chết và cũng là chiếc xe tang, theo sau không người đưa tiển,chỉ có lá me già nhỏ lệ khóc thương ngườ linh già tự giải thoát trách nhiệm với chính mình mà mọii người không ai muốn như thế !...
  Củng con đường me ấy!...bây giờ nổi lên những tụ điểm ăn chơi hẹn hò,lễ cứi rình rang ,thắp đèn kết hoa,nhạc nhúng ca hát suốt thâu đêm của các câu lạc bộ Karaok đèn mờ xanh đỏ trá hình ăn chơi ,bỏ lại tiếng thét thảm thương của lời ca mời vé số của các thương phế binh và cô nhi góa phụ còn chút tàn hơi vứa oằn mình sau cuộc chiến...
   Những ngôi nhà ngói đỏ vôi hồng là dấu ghi qua rồi mợt thời ăn độn sắn khoai của những thiếu phụ cô đơn sau một thời chinh chiến đã trở thành những mệnh phụ phu nhân trong những ngôi nhà tường cao ngói đỏ,có những chiếc xe nhà bống lộn đậu dưới gốc me già,đã một thời hẹn hò với người tình lính cũ năm xưa.Con cái của họ bây giờ đổ đạt thành tài nhờ công bố !...Họ hát xướng ăn chơi cho bỏ công lao nuôi nấng cực  khổ ngày xưa của mẹ già biết xoay sơ nuôi khôn lớn bây giờ!?...
   Thỉnh thoãng các phu nhân đi lễ chùa cầu siêu tịnh độ giải oan siêu thoát cho người chồng lính cũ năm xưa :"Bén chút hương lòng...người thương tôi mất !
                Tỏa khói nhang mờ...cho mắt cay cay...!
                Anh ơi...đời là thế em đâu muốn!!!
                 Thôi anh yên nghỉ cho em lấy chồng…!"
                                                          dalehuynh8872
  Bên ngoài chùa có kẽ ăn xin trên đôi nạng gổ từng nhịp bước đi theo câu kinh tiếng mõ...hòa lời ca trầm buồn muôn thườ quê hương của người thương binh bán vé số bán cả đờii mình cho số phận lãng quên...trong chiến bại."Có phải anh về theo hương khói!Tha thứ cho em...đã lỗi hẹn rồi !!! Biết cho em chỉ chiến thắng sang giàu, nhưng em vẫn là kẽ chiến bại của lòng anh thương tất cả mọi cho quê hương đất nước được bình an!...
   Ngoài cổng chùa lá me cứ rơi!theo tiếng kinh cầu,hòa trong điệu buồn lời ca vé số...Bên kia đường me vọng lại tiếng hát Karaok của đám trẻ bây giờ theo nhịp sống mới mà quên đi những gì đi trức họ và đang trải mình theo lời ca vé số,tìm lại cho mình một chút hương xưa.!!!
                                                                                       Huỳnh-Mai
Bình luậ:                                                                 {Me đường thay lá!}
 Tổng cộng : lần thực hiệnMai  
21:28 16-12-10
Cứ mỗi lần trời mưa chợt đến! đâu đây lá me Sàigon vung-vẩy khắp lối đi...là mỗi lần miền đau chợt đến.Kỹ niệm Sàigon một đời trong tôi không nhạt nhòa thương nhớ người xưa.Càng nhớ thương càng gò mình trên chiếc xích lô chở miền đau thương nầy vê nghĩa trang buồn trong thăm thẵm của hồn tôi.Nơi đó có những cội me già thay lá,có những người  đã nằm xuống vĩnh viễn ra đi cho quê hương bất diệt!và cho một tình yêu muôn thỡ không phai nhòa...!!!
                           ***
                                    -&-&-&-


Thơ,
            Lời Nguyền Cây Súng Gẩy!
                                 Huỳnh Mai St.8872
                                         Dạ Lệ Huỳnh

Lời nguyền chí thành con xin khấn nguyện,
Máu con thắm đỏ chiến trường năm xưa,
Cho con đổi lấy hòa bình dân tộc,
Bom ngừng rơi máu ngừng đổ quê này!
Chỉ mình con chết thay cho trần thế!
Trẻ thơ thôi đừng tiếng khóc đòi cha,
Vui vẽ tung tăng mái trường nắng ấm,
Cho các cụ già Nam Bắc thăm nhau,
Cánh đồng xanh nặng trĩu mùa lúa chin,
Hội mùa dân tộc ngập tiếng hò ru,
Đất nước tôi an bình trong cuộc sống,
Dù cho súng gẩy thỏa nguyền Tự-Do,
                       ***
Ba mươi lăm năm ước nguyền chờ đợi,
Bẻ súng cong nòng chưa thấy Tự-Do,
Tiếng kêu than khóc còn hơn súng đạn,
Chiến trường gẩy súng cũng vì vọng danh,
Ai đem vô sản không còn đất sống,
Giọt lệ anh hùng khóc nước biệt ly,
Tạ tội núi sông…con xin khấn nguyện.
Ơn trên gia hộ sức sống dân tôi,
Bùng Khởi vùng lên tự do tìm kiếm,
Công bằng dân chủ cái giá Tự-Do!
Trên cao xanh thẵm con thuyền bến đợi,
Thuyền về mau chống kẽo trời mưa giông,
Giải nguyền dân tộc yên lòng “Súng gẩy”,
Tình anh Gẩy Súng chang hòa nước-non!!!
                         ***
Hồn thiêng sông núi quê hương đấtViệt,
Quật khởi vùng lên ánh sang Tự-Do,
Cho dân Việt bừng lên cơn tỉnh thức,
Dân chủ quyện hòa hồn nước Tự-Do,
Trở lại chiến trường thăm đồng đội cũ,
 Mộ đá đơn côi thác đổ thì thầm,
Lắng nghe ước nguyện thỏa nguyền dân tộc,
Ru anh vào cõi thiên-thu vĩnh hằng,
Cây súng gẩy rượu mời thôi tiển biệt,
Đưa anh vào cõi nhớ với mênh mông,
“Túy ngọa sa trường quân mạc vấn”
 “Cổ lai chinh chiến Kỹ nhân hồi”
                                   Huỳnh Mai
                                {Mùa nổi dậy}
                       
                                    ***
                                 -&-&-&-

Thơ,
          Thu Buồn Trong Cải Tạo…!
                                        Huỳnh-Mai St.8872
                                              Dạ Lệ Huỳnh

Lá úa Thu bay vươn trên rào thép,
Giọt lệ Thu rơi thay lá bao mùa,
Gió heo may hắc hiu miền cô quạnh,
Nhà tù lao cải phận đời lãng quên,
                       ***
Nắng Thu vàng xưa kia trên chiến trận!
Rực ánh màu cờ rạng rở chiến công,
Sao nay sương Thu bao trùm đồi núi,
Bắp ngô khoai sắn nước non sương mù,
                         ***
Tiếng Thu lê gót qua miền cải tạo,
Nghe lòng chất ngất vạn nỗi buồn Thu,
Mây Thu xám xịt ngang trời lao cải,
Gởi lại thành đô thương nhớ cuối trời,
                          ***
Mưa Thu Sài gòn đèn đường hiu-hắc,
In bóng lạc loài cho bước chân hoang,
Bóng ai song cữa hắc hiu cô phụ,
Chờ chồng cải tạo hãy còn mù sương,
                           ***
Vàng Thu kín phủ màu lá me bay,
Công viên ghế đá niệm nhớ tàn phai,
Người xưa bóng cũ chiều hoang đô thị,
Ai đón em về qua cửa trần ai!???
                          ***
Nơi gió cát mây trời cùng núi thẵm,
Hồn Thu se- sắc gió Thu lạnh hờn,
Nữa mãnh giang sơn nhà ta không có!
Biển rộng sông dài tìm mãi không ta!!!
                         ***
Núi thẵm rừng sâu nhà tù ta đó!
Rẩy sắn nương khoai đá sỏi thành cơm,
Ngày xưa sông núi tự-do bảo vệ,
Đời ta nhốt kín hởi núi sông này!!!
                         ***
Tàn Thu lá chết hồn Thu đâu chết,
Rừng thay lá chiến sĩ lá đâu thay…!
Làm phân bón…núi sông thêm sức sống,
Cho quê hương quên lãng bóng trăng sao!!!
                                           Huỳnh Mai
                                       {Mùa Thu chết}

Thơ,
                 Thu Đến Bao Giờ!
                           Huỳnh Mai St.8872
                                     Dạ Lệ Huỳnh

Thu đến boa giờ vàng phai sắc lá!
Bạc mái đầu vương vấn sắt mây thu,
Mây khói xây thành như vôi bạc trắng,
Khuất nẽo đường về đất mẹ mù sương,
Cây súng gẩy bên mồ thu lá đổ,
Mũ sắt nghiêng nằm bóng nước mây soi,
Ểnh ương chao động trời thu nghiêng ngả,
Hồn nước lao xao rền rả kêu buồn,
Về đâu lá vàng tả tơi trong gió,
Hồn thu hồn nước gió thu bay vèo!!!
                        ***
Tôi đứng đợi lặng nhìn thu trở lại,
Tháng năm buồn như thác lá thu rơi,
Hồn đi chinh chiến vào thu ảo Khứ
Thu Sài Gòn giả biệt lá me bay.
Chinh nhân ơi bao thu mùa thu chinh chiến!
Xác lá vàng xác chiến sĩ rụng rơi
Trải lối quê hương mùa thu vinh cửu
Mùa thu muôn thưở có lá thu bay!
Chơi vơi hồn nước thu đi cải tạo,
Chiến bào xác lá thu vào lãng quên
                        ***
Ai,có phải hồn thu  người chiến sĩ,
Cạnh bờ rào giăng mắc thép kẽm gai,
Lặng buồn thờ thẩn như cây súng gẩy
Cây trơ cành không l lá đổ mùa thu
Bến vắng con đò sang sông không khách,
Sông thu bến đợi lá úa trôi dòng,
Con thuyền dĩ vãng trôi về bến đổ,
Vắng bóng chinh nhân ai Khách gọi đò!?
Vùng trời thương nhớ trời thu ước niệm,
Khu động mái chèo sóng vở tàn thu!!!
                                                Huỳnh Mai
                                             {Buồn vào thu}
                                   
                                            ***
                                         -&-&-&-

Thơ,  
               Thu Trong Mắt Ai !?
                                 Huỳnh-Mai St.8872
                                       Dạ Lệ Huỳnh
            
               Hồ Thu trong vắt chìm trong ánh mắt,
               Một thoáng quê hương vương chút lệ mờ,
               Chiến trận ngày xưa bao lần không chết,
               Để có ngày nay khóc ngất quê hương,
               Cuộc chiến tàn rồi thương đau hồn nước,
               Chiến lũy hào sâu súng gẩy cong nòng,
               Áo trận chiến binh phơi mành kẽm thép,
               Hồn lính trận tan vở mãnh quê hương,
               Thu úa lá vàng màu cờ Thu úa...
               Ngập hồn ai …để buồn lên mắt ai!
                                      xox
               Heo may gió lạnh qua miền lao-cải,
               Chiến bào tơi tả sương Thu phủ mờ,
               Rừng Thu héo úa cánh đồng cải tạo,
               Trơ gốc ngô khoai đói rả trong lòng,
               Mưa buồn, nắng cháy đất cày sỏi đá
               Vắt đá sỏi cải tạo phải thành cơm,
               Đá phải lên bong…ươm mầm nhựa sống,
               Mắt thép kẽm gai củng nở hoa đời
               Trăng Thu soi bóng lao tù Xã Nghĩa
                Nữa mãnh trăng thề thiếu vắng Tư-Do...
                                          xox
                Ghế đá công viên chiều Thu niệm nhớ,
                Mênh mông nuối tiếc...dưới cội me già!
                Phố cũ lên đèn bóng vàng hiu hắc,
                Lắng nghe kỷ niện hòa tiếng lá rơi!
                Thầm thương chinh phụ chờ chồng biền biệt,
                Xưa nay cài tạo ít có ai về!
                Mắt ai mờ lệ pháo hoa chiến thắng
                Long lanh nước mắt ngập cả cờ sao,
                Thu đến Thu đi bao mùa rụng lá,
                Quyên lãng cho đời chưa thấy đổi thay!?
                                   xox
                 Bến vắng chiều Thu neo thuyền bến đợi…
                 Sương Thu điểm trắng bạc phơi mái đầu,
                 Trăng Thu soi bóng con thuyền lẽ bến,
                 Sóng vổ nạm thuyền trăng nước vở tan,
                 Sông Thu lạc bến thuyền không neo đậu,
                 Khua động mái chèo hồn nước thương đau,
                 Sông trăng bến lặng thuyền về bến đổ
                 Gió Thu đưa thoảng tiếng hát câu hò,
                 Trăng nước thanh bình ấm lòng lữ khách,
                 Xa cánh quê hương...thấy thật là nhà!!!
                                                        Huỳnh-Mai
                                                   [Mùa trăng cải tạo] 

  Lời trân tình:
    Cuộc chiến tàn rồi chưa tan khói súng,mắt lệ mờ tôi khóc mình tôi!Bên bờ chiến hào súng  đạn vắt ngổn ngang…áo trận cởi phanh vắt ngang bờ kẽm thép.Còn ai đâu dể mà chiến đấu!?Tất cả quay lưng đón quân giặc về bỏ lại lũy hào sâu thấm đỏ máu quê hương, tôi không trách vì tôi là kẻ thua cuộc nhưng rất buồn tất cả đều mất quê hương và chung đồng cảnh sống người chiến bại!!!         
                                         ***
                                     -&-&-&-


    Đăng bài thơ " Sàigon Buồn Tàn Thu " trên blog YuMe.Vn

Thứ sáu, 17/12/2010 14:59

Thơ,

         Sàigon Buồn Tàn Thu...!

                                             Huỳnh-Mai St.8872

                                                 Bh Dạ Lệ Huỳnh

Thành phố mù sương Sàigon ảo ảnh,

Nắng xuyên cành con phố vẫn nằm yên,

Hàng cây sương phủ soi mờ bóng nắng,

Không ấm lòng lữ khách lở dừng chân,

Sương Thu lành lạnh rơi từng giọt đắng,

Bên tách cà phê mang chút ấm lòng,

Sương khuya rơi động ngủ yên phiến lá,

Bình minh khẻ thức lệ lá chưa khô,

Thu đến đâu đây trời chưa ráo lệ,

Mắt lá còn buồn động ướt sương khuya,

                         ***

Ngày anh xa vắng trời thu căm nín,

Tiển anh đi em chết cả mùa thu,

Trong trái tim em mùa thu thật chết,

Như cánh điệp vàng rơi rớt tàn Thu,

Như máu con tim hoa tàn nắng hạ,

Nghe hồn chất ngất vạn nỗi niềm đau,

Ngày anh đi vắng thu tung tóc rối,

Lưng eo em lỏng theo dáng thu gầy,

Anh cứ đi, cho trời Thu thương nhớ,

Em cũng biết Sàigon buồn tàn Thu,

                        ***

Mỗi bước em đi chân nghe xào xạc

Xác lá bên đường rên xiết chân em,

Em cứ đi cho trọn đường tình sử,

Anh là xác lá trải bước em đi,

Em cứ bước thân anh là xác lá,

Thu nào lá xác cũng phải phai tàn,

Cho anh đau khổ để em hạnh phúc,

Khổ đau càng nhiều hạnh phúc bấy nhiêu,

Anh vẫn biết đời anh là thế đó,

Cho nhắn gởi Sàigon buồn tàn Thu...!!!

                                         Huỳnh- Mai

                                      {Chiếc lá thu rơi}
Bình luận:
18:23 17-12-10
Thu Sàigon mùa thu đẹp lắm!.Mỗi lúc thu về đừng đầyxác lá me.những cánh chuồn-sao dầu-tung gió bay bay...!trong chiều trời chuyển mưa. Vội vã tránh mưa những áo trắng học trò:"Áo em trắng quá...mờ nhân ảnh Đừng chiều hút bóng cho mắt anh say...!"
Còn đâu bóng đó tàn thu Sàigon,xác lá rơi đầy lô cốt ngổn ngang,đường xe nghẹt cứng....Me thì thay lá, chuồn thôi bay!Đầy đường đầu đội"Nồi cơm điện"nên đâu biết, đâu hay Sàigon đã tàn thu tự bao giờ!?..Ngườ nghèo...như xác lá muà thu rơi đầy ngập cống rảnh làm ô nhiễm văn hóa ,văn minh xả hội toàn một màu hồng "tiến sĩ" nên họ không biết cảm nhận mùa thu Saigon xa xưa dã mất rồi..!,giờ đây chỉ là xác lá ven đường,mà cả Sàigon cũng biết mình" buồn tàn thu"!?...
                                                    ***
                                                -&-&-&-

Thơ,
            Thu Chết Trong Tôi!
                          Huỳnh Mai St.8872
                                    Dạ Lệ Huỳnh

              Gió heo may lạnh buồn cây súng gẩy,
              Giọt lệ Thu rơi sao chảy ngập lòng!?
              Lá đổ me rơi điệp vàng ngập lối,
              Trải thãm cho đời vào cuộc lãng quên,
              Nước mắt mùa Thu tình đời tôi khóc,
              Thay cho chinh phụ bên song đợi chồng,
              Tiếng khóc đòi cha võng đưa kẽo-kẹt,
              Mẹ già chong đèn mờ mắy Thu đêm,
                                        xox
              Tiếng Thu lóc-cóc vang trong phố vắng
              Gỏ nhịp"tiếu mì"hồn nước mênh mông,
              Canh Thu khuya-khoắc im lìm tiếng súng,
              Giật mình tỉnh giất bomb nổ trong lòng,
              Tháng ngày cải tạo những đêm không ngủ,
              Cho hồn đi hoang…lối cũ tìm về,
              Bước chân kỹ niệm chỉ là tan vở,
              Đèn đường vàng-vọt đếm giọt Thu rơi,
              Góp bao phiền muộn chất đầy thương nhớ,
              Ảo ảnh phai tàn mờ phù sương Thu,
                                        xox
              Thu Saigon man-mác miền cổ kính,
              Dáng Thu yểu điệu giai nhân thẹn thùng,
              Thu nay thành Hồ chợt mưa chợt nắng,
              Chợt nam chợt nữ ghế đá công viên,
              Ai biết gì đây... dưới cội me già!
              Thẹn thùng lá úa lá phải ngừng bay,
              Thu xưa tao nhã Thu nay sở thú!?
              Thành Hồ chiếm đoạt nho xanh Saigon,
              Cáo cầy loạn đả gà nhà mất nước,
              Thu về Saigon mang cả rừng xanh,
                                   xox
              Buồn Thu tiếp nối kiếp đời cải tạo,
              Thu Saigon buồn lắm...có gì vui!?
              Sấm nổ ngang trời chợt mưa khi nắng,
              Mong manh hy vọng lại buồn trắng tay,
              Ánh sáng cuối hầm không ngờ hố thẵm…!?
              Hồn thu tan tác như lá me bay...!
              Đòi Thu chết...trên ngàn cây nội cỏ,
              Đời tôi chết...trên mãnh vở qyê hương...!
              Đến không quê hương…về không tổ quốc!?
              Tôi là"vô sản"quê hương mất rồi!?...
                                                   Huỳnh-Mai
                                                 {Mùa Thu chết}
Lời trần tình:
    Thu trong mắt ai!?qua thời chinh chiến!.Cuộc chiến tàn rồi hồn nước thương đau.Áo chiến sa trường vương rào kẽm thép.Cong nồng súng gẩy vở mãnh quê hương.
   Thu trong mắt ai!?qua thời cải tạo!.Mấy ai thương tiếc mãnh đời lính trận.Sương Thu điểm trắng bạc phơ mái đầu.Ôi quê hương trong vắt chìm trong ánh mắt hồ thu!
                            
                                ***                               {Xem tiếp phần II}
                             -&-&-&-          




Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét