Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

SÀI gÒN TRONG MẮT AI!!!{Bốn Mùa Chinh Chiến}-Phầ II


TẬP THƠ:                      SÀI GÒN TRONG MẮT AI…!!!-Phần II
Bài thơ yêu nước
Huỳnh-Mai St.8872                 {Bốn Mùa Chinh Chiến}                         
Dạ Lệ Huỳnh                                         --- ***---
August, 11-2011
10:02 PM


Thơ,
            Sài gòn Vĩnh biệt mùa Thu!
                                       Huỳnh mai St.8872
                                           Dạ Lệ Huỳnh
Mùa thương nhớ vơi 9a62y Thu diễm lệ,
Sài gòn tình yêu còn đó trong tim,
Trải qua chinh chiến Thu về vĩnh biệt,
Bao mùa Thu vắng bao lòng đổi thay,
                        ***
Sài Gòn buồn Thu trong cơn lá đổ,
Lất phất mưa giăng phủ kín đừng xưa,
Chinh nhân ơi biền biệt sầu cô vắng,
Chiếc lá vàng ngấn lệ bước chân ai!
                        ***
Mưa Thu rủ rượi phố buồn chinh chiến,
Nhớ anh buồn ngồi đếm lệ Thu rơi,
Ghế đá hẹn hò công viên thương nhớ,
Có lá me vàng vương tóc mây bay,
                        ***
Nhạt nhòa trong em hồn Thu đã chết,
Đèn đường soi bóng nhìn lá me rơi,
Có bao chinh phụ chờ chồng cải tạo,
Bấy nhiêu tan vở mộng tình chiến binh,
                         ***
Góp từng chiếc lá đan thành mãnh vở,
Đắp vá quê hương nước mắt đợi chờ,
Thu trong vĩnh biệt ai ơi buồn lắm…!
Hận cố hương chìm Mãi suốt bao Thu,
                         ***
Nhìn những Thu qua bổng thấy lạc loài,
Giữa lòng dân tộc bổng thấy mình tàn Thu,
Mưa Thu ướt lạnh thắm từng góc phố,
Co ro rét mướt chiến binh không nhà,
                        ***
Đêm Thu vắng não lòng tiếng ca vé số,
Đời lính chiến quê hương không là nhà,
Trên đôi nạng gổ tình ca súng gẩy,
Giửa quê hương sao súng phải cong nòng,
                         ***
Tiếng khóc quê hương chìm trong hè phố,
Quan tài phủ bạt đẫm mưa lề đường,
Quê hương ta đó vỉa hè làm chứng,
Vàng phai đá nát sỏi đá thành cơm!
                       ***
Thu đến Thu đi bao mùa lao cải,
Thu giữa Sài Gòn cứ ngở xa xăm,
Bao nhiêu kỹ niệm trở về thương nhớ,
Sài Gòn ơi cho ta ánh mắt đợi chờ!!!
                                      Huỳnh Mai
                               {Vĩnh biệt Mùa Thu}

                                                ***
                                            -&-&-&-

Thơ,
                     Phố vắng buồn Thu!
                                    Huỳnh-Mai.St.8872
                                           Bh Dạ Lệ Huỳnh

Từ khi vắng anh...phố củ buồn Thu,
Đường chiều hút bóng trong cõi sương mù,
Mưa Thu bay...bay cánh chuồn trong gió,
lá thôi đừng đổ... dưới cội me già,
Người xưa vắng bóng me vàng vương tóc,
Lạc xứ quê hương một cõi tìm về,
Xa xôi diệu vợiThu xưa man mát,
Vàng phai trong dáng, Thu nay ngỡ ngàng,
Thu đến Thu đi bao mùa thay lá,
Phố vắng buồn thêmThu đến bao giờ,
                        xox
Hoàng hôn tắt nắng Thu trong vụn vở,
Thu Saigon đã lịm chết trong tôi,
Đường chiều phố vắng đi hoang chân bước,
Đạp lá vàng khô xào-sạt lối về,
Hồn Thu dĩ-vãng heo may lành-lạnh,
Lối về đất mẹ để buồn mắt ai!
Quê hương chinh chiến tàn Thu lá rụng,
Bao hồn chiến sĩ lạc dòng bơ-vơ,
Dấu Thu kỹ-niệm tâm tư chất ngất...
Thổn-thức Saigon cho lá buồn bay...
                       xox
Từ dạo ấy, Saigon im tiếng sung,
Lệ lá...đồ nhiều…lắng vọng tiếng Thu,
Thu xưa tiếng hát học trò thơ mộng,
Thu qua ngày tháng...tiếng rao báng chè...
Em gái thơ ngây...em hay hờn dõi...
Bắt anh lưng cõng hái trộm leo rào,
Đền anh đó...bắt chuồn bay trong gió...
Thu nay lẽ bóng vai cõng gánh chè,
Phải chi quê hương anh không lạc xứ…?
Vai mang lưng cõng gánh chè thay em,
                        xox
Mưa Thu ướt lối đường về...trơn trợt,
Kẽm gai giăng mắc...phố cũ đường xưa...
Anh đi chinh chiến bao Thu… cải tạo,
Trở về phố cũ xác lá ...Thu tàn,
Nữa đời chinh chiến anh buôn vè số,
Nữa kiếp nhà tù...anh lái xe ôm,
Tiếng ca vé số ru đời thức tỉnh,
Xe ôm anh lái...phận đời lãng quên,
Tiếhg-thu vang vọng tình ca mất nước,
Chơi vơi hồn nước...tiếng đêm rao chè,
                      xox
Thu đến chi Thu… thương đau hồn nước…?
Để sầu để nhớ...cho buồn mắt ai…?
Tóc rối Thu bay...trăm cài thẹn vắt,
Bao Thu vẫn đợi...thiên-thu vẫn chờ,
Chinh phu cải tạo...mấy năm biền biệt,
Mai dây vẫn biết...đi chôn xác chông,
Chôn vùi lấp kín vào miền thương nhớ,
Đò xưa bến cũ...lao xao nát lòng,
Gió cuộn sóng gào...biển đông vượt sóng,
Vượt thuyền lước sóng... lá Thu trôi dòng,
                         xox
Trở lại phố xưa đổi mới thành Hồ,
Trời Thu xám xịt hững hờ mây bay,
Đổi đời chỉ có me già...thay lá,
Cánh gió...chuồn bay chìm hút trong mơ...
Thu nay trở gót người xưa vê nước,
Dấu xưa kỹ niệm... Thu xưa phay tàn...
Đó đây quán nước khách chờ me rụng,
Cái thưỡ giành me,té ngả trong mưa,
Ngồi nghe vọng cổ...thương binh vé số,
Cảm thương kiếp phận chinh nhân không nhà,
                           xox
Trở về phố cũ hay chiến trường xưa…?
Lòng buồn biết mấy nói sao cho vừa,
Kín cổng cao tường lập công hưởng Thu
Nguy nga biệt thự ngói đỏ vôi hồng,
Mặc tình sương gió phe ta gánh chịu,
Đầu đường xó chợ sống kiếp lưu đày,
Thu ơi đừng đến...thêm sầu vomg quốc,
Thu đến...Thu đi muôn thưỡ thêm buồn,
Phải nắng vàng Thu...Saigon tuyệt đẹp…?
Vàng phai trong gió...Cờ Vàng tung bay...
                                          Huỳnh-Mai
                                     [Phố cũ vàng phai]
 

                                                ***
                                            -&-&-&-

Thơ,
           SÀI GÒN THƯƠNG ĐAU HỒN NƯỚC!
                                                            Huỳnh mai St.8872
                                                               Dạ Lệ Huỳnh

Tháng Tư buồn lệ tiễn hồn nước Việt!
Giã từ vũ khí mất Mẹ Miền Nam,
Nữa hồn đất nước thương đau Mẹ mất,
Quê hương mẹ phủ kín đỏ màu cờ,
Sài gòn khóc mẹ Sài gòn lịm chết,
Giặc Hồ bức tử Sai Gòn tiếm danh,
                      ***
Pháo hoa vĩnh biệt Viễn Đông hòn ngọc,
Xác xơ phố thị vắng hoang thành Hồ,
Rũ mình cờ đỏ mưa bay giăng mắc,
Nhà nhà đóng kín cửa sổ khép hờ,
Phố phường thưa thớt, người người ra biển,
Lên rừng kinh tế dân vác ngà voi,
Lao tù vùi dập cho người cải tạo,
Một lủ nằm vùng trở mặt làm ngơ,
Cướp tình cướp cũa đạo quân phát xít,
Ngọc vở vàng tan ly tán vợ chồng,
                        ***
Thôi vĩnh biệt Sài Gòn trong thương nhớ,
Hồn nước tan rồi chớ trách chi nhau,
Từ đây cách biệt em theo chồng mới,
Rợ Hồ lủ giặc biết có thương em!?
Diễm lệ yêu kiều Viễn Đông hòn ngọc,
Tiếc thay thằng mán thằng mườn nó leo,
Nín đi em chinh chiến đả tàn rồi,
Tay buông súng trận không tròn ôm em,
Vòng tay mở rộng trọ ôm đất nước,
Sao anh giử nổi Sài Gòn anh thương!!!
                         ***
Thương quá Sài Gòn trời chiều tắt nắng!
Hoàng hôn ngả bóng đường chiều lá bay!
Phố thị lên đèn ánh màu rực rở,
Bay bay tà áo thướt tha phố phường,
Giai nhân tao khách dìu nhau trẩy hội
Tâm tình trăng nước bến sông Sài Gòn,
Sài Gòn dẹp quá lòng them ngơ ngẩn,
Buông lơi tay súng cho hồn đi hoang,
Trăm năm tơ tóc xin đừng ngang trái,
Cáo Hồ hái trộm vườn nho Sài Gòn!!!
                         ***
Sài Gòn mất rồi bơ vơ hồn nước,
Bến sông Sài Gòn lặng lẽ trăng soi,
Chợ Sài Gòn không buôn son bán phấn,
Bo bo khoai sắn điểm tô Sài Gòn,
Nữa đêm tĩnh giất hồn đi cải tạo,
Sau lưng hiu hắc đỏ màu thương đau,
                                    Huỳnh Mai
                        {Hồn nước thương đau}


      ***
-&-&-&-

Thơ,
              SÀI GÒN TIỄN NGƯỜI ĐI!
                             Huỳnh-Mai St.887
                                       Dạ Lệ Huỳnh

Sài Gòn ơi…ta quen từng hơi thở!
Nhịp điệu nào ta dìu bước em đi,
Đi trong lửa đạn giặc thù nội phản,
Máu anh rơi từng góc phố Mậu Thân,
Cho em yên giấc bình minh ló dạng,
Sài gòn rực rở hòn ngọc Viễn Đông,
Chiến sĩ anh đây thôi đành bất lực,
Trói tay bức tử buông súng rả hàng
Sài gòn diễm lệ vui cùng duyên mới,
Theo hồ dâm tặc cưởng bức Sài Gòn,
                           ***
Trưa hè Tháng Tư ve kêu phượng đổ,
Máu đỏ con tim đẩm ướt chiến bào,
Sài Gòn duyên mới em vui cùng lủ giặc,
Trở gót anh về dĩ vãng ngày qua,
Ôm bao kỹ niệm anh vào cải tạo,
Chí trai hùng hun đúc vẫn vì em,
Mai kia phục hận anh về quê cũ,
Nối lại tình xưa cho vẹn nước- non,
Sài gòn ơi đừng phụ tình chiến sĩ,
Nghoảnh mặt làm ngơ khi tiển đưa người!!!
                            ***
Phố thị Sài gòn vui mem chiến thắng,
Ma cô đỉ điếm lên mặt xưa rày,
Nằm vùng trải súng gánh khoai chè đậu,
Xóm giềng chồng vợ một lủ vong tình,
Bo bo khoai sắn lu mờ chung thủy,
Lấy vọ người đãng bác-đãng đào hoa,
Nước mắt đâu còn gì cho tất cả!?
Rợ Hồ cướp sạch phu thê nghĩa tình,
Tôi phải sống hận nhà anh phải trả!?
Thù này non nước mãi vẫn còn ghi!!!
                                    Huỳnh mai
                                 {Tiễn người đi}
                                      
                                            ***                        
                                        -&-&-&-
                       
                   
Thơ,
             NGƯỜI VỀ CHÂN MÂY!
                                     Huỳnh-Mai St.8872
                                         Dạ Lệ Huỳnh

Tiển nhau đi không lấy người đưa tiển!
Giọt buồn nào vương mắt lệ người đi,
Cỏ cây còn biết trách hờn sông núi,
PhẬn người chiến sĩ đâu hờn núi sông,
Chân mây Sài Gòn lưng tròng nước mắt,
Sửng sờ chết lặng buâng khuâng tình người,
Chân mây Sài Gòn khuất tầm nẽo nhớ,
Vùi sâu kỹ niệm thương đau lưu đày,
Đoàn xe chuyển bánh đêm hôm khuya khoắt
Đưa tiển người đi về cõi chân mây!!!
                                                Huỳnh-Mai
                                         {Chân trời cải tạo}

                                        ***
                                    -&-&-&-




Đăng bài thơ" Sài-Gòn Me Thay lá" trên blog YuMe.Vn

Thứ năm, 16/12/2010 17:18

Thơ,

             Sài-Gòn Me thay Lá,

                                  Huỳnh- Mai

                               Bh.Dạ lệ Huỳnh

Dấu xưa kỹ niệm đường me thay lá,

Gót nhỏ xinh xinh áo tím học trò,

Thướt tha tà áo chiều trời gió lộng,

Em đi trong gió theo tóc mây bay,

Ngược dòng gió cuộn hình hài trinh nữ,

Me già đổ lá mơn áo dính thân,

Sao em đứng đó nhìn anh mắc cở,

Ngại ngùng gì trốn học hẹn hò anh,

Nếu em không đến anh về mét má,

Con gái lớn rồi phải biết yêu đương!

                      ***

Me thay lá rồi em không bở ngở!

Can đãm lòng...mình em nói tiếng yêu!

Khi em biết yêu, tình anh cất cánh,

Quá muộn màng cánh bướm phải phong ba,

Anh đi biền biệt phương trời xa vắng,

Bỏ mặc nơi nầy lá đổ me rơi...!

Em vẫn đợi chờ tình anh trở lại,

Trong ngôi nhà hồng, ngói đỏ village,

Cạnh đường me một màu xanh non lá,

Hết rồi... một thưỡ đầy trời me bay!

                        ***

Ai đứng đó như người yêu xa vắng!?

Duới chân cột đèn vàng vọt ánh vàng soi,

Bóng anh tiều tụy trong cơn mưa gió,

Bên cạnh xích lô có phải là nhà...!?

Tàng me thay lá không che em nổi...!

Ngói đỏ nhà tường em tránh gió sương,

Đường me lối cũ Ôi...đầy lô -cốt,

Me non thay lá em lạc lối về!

Sài-gòn me thay lá lá thay me!

Tha thứ không anh lá đổ ngập lòng!!!

                                     Huỳnh Mai

                                {Sài gòn me thay lá!}

                                                ***
                                            -&-&-&-


Đăng bài thơ " Ghế Đá Công Viên" trên Blog YuMe.Vn

Thứ tư, 15/12/2010 14:40

    Thơ,                             
                       Ghế Đá Công Viên,
                                               Huỳnh-Mai.St.8872
                         Bh.Da Lệ Huỳnh
Ghế đá công viên đã lở hẹn rồi,
Mình tôi đếm lá chỉ một mình thôi,
Ghế kia chỉ để người tôi yêu mến!
Thương nầy đứng đợi có mỏi chân tôi,
                     ***
Trời mưa nặng hạt thêm sầu ghế đá,
Ướt cả lòng tôi theo tiếng mưa rơi,
Từng cánh điệp vàng trôi trên ghế đá,
Xác phượng tàn thắm đỏ ướt lối đi,
                      ***
Tôi đứng đợi sao người không trở lại,
Bỏ mặc tình tôi lặng chết dưới mưa,
Xác điệp vàng đang trôi theo dòng nước,
Xác phượng tàn ngập cản lối anh đi,
                   ***
Trong tình yêu anh là kẽ thua cuộc,
Tình trường như xác cánh điệp vàng trôi,
Máu tim anh đổ như hoa phượng đỏ
Còn vương đầy trên ghế đá công viên,
                       ***
Trên đường mưa, buồn giăng đầy khắp lối,
Con đường nào là tình ái riêng anh,
Anh đứng trong mưa lặng nhìn ghế đá,
Công viên hẹn hò,cõi chết riêng anh,
                    ***
Anh đứng đó lặng lòng theo xác lá,
Trở mình rên xiết trong tiếng mưa rơi,
Tiếng lòng rung động theo mưa ướt lá
Nghe mình trở giấc cơn đau buốt lòng,
                      ***
Mưa cứ mưa rơi cho sầu nhân thế,
Ướt cánh chim trời mõi gối cô đơn,
Rơi trên ghế đá công viên ườt lối,
Chiếc lá vàng thoi thóp dưới hạt mưa,
                    ***
Hoàng hôn cuối chiều trời buồn hiu-hắc,
Đèn đường vàng vọt soi bóng lá rơi,
Anh đứng chờ ai chờ đến bao giờ,
Hoàng hôn mõi mệt khuất mờ bóng đêm,
                                          Huỳnh-Mai
                                {Đợi chờ ghế đá công viên}
Lời bình:Mai  
15:34 15-12-10
Trong tỉnh yêu quê hương đất nước dân tộc tôi có thể chia sẻ cùng anh để chúng ta cùng nhau gánh vác khó khăn.Nhưng nếu là tình yêu dù có vô-vàn đau khổ đến nỗi dại khờ!dưới mưa...Nó chính là hạnh phúc của tình yêu chỉ có cho riêng tôi!? khi mình biết yêu và không thể chia sẻ  tình yêu nầy cùng ai,thứ hạnh phúc của khổ đau tình yêu nầy!!!...
                                                  ***                                                   
                                              -&-&-&-
                                                   
Xin Đăng bài thơ &quot-Tiếng Thu Đêm "với sự đồng ý giúp đở của YuMe.Vn.

Thứ bảy, 04/12/2010 22:18

Thơ,
           Tiếng Thu Đêm!

                             Huỳnh-Mai.St.8872

                                Bh.Dạ Lệ Huỳnh

Phố cũ ngày xưa mưa buồn chợt nắng,

Vàng Thu rực rở ngắm lá me bay,

Lá bụi vàng phai vương chân lở bước,

Vào vùng ảo ảnh nhớ bóng ngưới xưa,

Ghế đá công viên buồn trong niệm nhớ,

Thưỡ nào hai đứa mới biết yêu nhau,

Mây Thu dệt mộng một trời mơ ước,

Gió cuộn tóc thề quấn -quít vai anh,

Có lá me vàng điểm hoa trên tóc,

Gởi thương gởi nhớ dáng hình bóng ai,

                        ***

Trong gió heo may me soi bóng đổ,

Lá muôn chiều lơi lã tóc mây bay!

Ghế đá công viên lặng buồn thổn thức,

Khép cánh vai gầy...lành-lạnh ấp-e,

Chiếc bóng đơn côi in hình ghế đá,

Nắng nhạt hồng phai lá đổ ngặp lòng!

Anh đi biền biệt phương trời xa vắng,

Rừng sâu lá đổ, buồn lòng không anh!?

Cùng một trời Thu hai nơi... mỗi khác!

Nơi nầy rực nắng nơi anh mưa buồn,

                          ***

Tiếng Thu khuya khoắc reo chè lảnh lót,

Gỏ nhịp tiếu mì lóc… cóc suốt thu đêm!

Tiếng buồn vang vọng lời ca vé số,

Mời khách ấm lòng lở bước qua đêm,

Đêm hoang đếm bước giữa lòng phố thị,

Lòng đường vang tiếng thì thầm bước chân...

Nghe lòng trĩu nặng người xưa thiếu vắng,

Ai đưa em về...lối cũ đường xưa!?

Trở gót đơn côi thu đêm vắng lạnh,

Nhớ anh xa vắng tiếng thu vọng về...!!!

                                        Huỳnh -Mai

                                  {Tiếng vọng mùa Thu}
Mai   18:21 05-12-10
Bình luận:
Tôi Xin viết và luận về "Hiện Thực của Mùa Thu"
Là hai nét đặc thù của hai kiếp sống dan xen nhau trong một xã hội Việt Nam sau ngày tàn cuộc chiến tranh!.Cứ mỗii lần mùa thu đến là nó mang theo nhiều,biết bao nhiêu hy vọng lẩn muộn phiền củaa những cụ già,trai gái thanh niên mới lớn lên  và biết yêu nhau.Nhưng vì chiến tranh chia cắt nên họ mới nhớ thương nhau,chia sẻ cho nhau những hiễm nguy chiến trường với chồng con người tình qua hình ảnh người lính Bộ Đội Cụ Hồ Miền Bắc vượt Tường-Sơn vào Nam cứu nước.Ở Miềm-Nam có anh lính chiến Cộng-Hòa trấn giử quê hương nơi địa đầu giới tuyến.
Nhưng tất cả chúng ta cũng chỉ là Nạn nhân cuộc chiến vô nghĩa,phi lý bị lợi dụng của các siêu cường quốc tế,còn dân tộc Việt Nam vẫn là kẽ chiến bại!.Không bao giờ có thắng và thua giữa người Việt với nhau có cùng một quê hương,xứ sở...Nên thắng cỉ là thắng dùm cho ngoại bang đế quốc?Tại sao chúng ta phải để sầu để nhớ cho nhau khi tàn rồi chinh chiến mà không có hòa bình trong tâm hồn dân Việt chúng ta.
Hòa bình đâu,sao mỗi lần mùa thu trở lại quê hương,trên khắp phố phường thành thị tỉnh thành đều mang những màu sắc tâm trạng  muộn phiền khác nhau,mổi người một kỹ niệm quá khứ không giống nhau,nhưng quá khứ nào củng xót xa đau đớn buồn nhiều hơn vui...Bỡi vì thế hệ người lớn tuổi ít nhiều liên quan đến quá khứ chiến tranh,nên vẫn bị buồn phiền chi phối...thấy nao nao lòng khi mùa thu đến có lá me vàng rơi cứ ngở là nước mắt người xưa vắng bóng quay về...
Để Quí vị đồng thời "chiến trah"với tôi cãm nghiệm,xúc cãm cho cái buồn mùa thu" núi rừng chinh chiến".Tôixin kể ngắn gọn một một sự thật chiến tranh quá đau lòng dân tộc,mà ngày nay đã đủ thời gian "giải mã"nó ra khỏi tâm tư thức tỉnh của chiến tranh để chia sẻ cùng mọi người cái đau của nhân loại khi còn hận thù chiến tranh:
Trên con đường hành quân lục soát dưới một chân đồi một thung lũng,đầy lau sậy,cỏ tranh,không một góc cây to sen lẩn.Tấc cả đều một màu cỏ tranh vàng rực héo úa cũa những ngày tàn thu núi rừng âm u,ãm đạm,lòng chợt nhớ đến người yêu Sàigon.cũng"Mái tóc vàng gợn sóngtheo gió bay-Có phải em ngồi đang hong tóc gió..."?Nhưng sao trong đám cỏ vàng úa có một lùm bụi cây xanh tươi tốt giữa mùa xuân!? trong trời thu héo úa không gian.Đây là điểm lạ thường trong kinh nghiệm chiến tranh nên cần quan sát tìm hiểu lý do,tiện thể bắt "chí" cho người tôi yêu...đang bám trên mái tóc vàng thu úa!
Tôi đến lưng chừng đôi trọc toàn tranh,vạch ra một bụi cây xanh lá trong đó có hai bộ hài cốt xương khô dưới chân một tảng đá to,một bộ xương năm là nam và bộ xương ngồi là nữ tựa vào tảng đá,đầu đội nón tai bèo quàng chiếc khăn vằng ngang vai,còn lũng lẳng cái túi y-tá bội đội.Bộ xương của cô gái Bộ Đội còn vương tóc xõa xuống bộ xương nằm,đầu còn nón cối và vương vẩy băng lọ cứu thương...Té ra chùm cây xanh lá trái mùa này là do xác thịt của người nằm xuống làm phân bón lá... của một đời người hy sinh cho lý tưởng quê hương của người lính chiến dù cho phía bên nào chiến tuyến dân tộc.Tôi rất căm thù và chán ghét chiến tranh.Và xin trân trọng kính phục người bên kia nằm xuống cho quê hương,tổ quốc của riêng họ.Nhưng tôi vẫn thấy họ là anh em dòng máu dân tộc tôi.Ở tuổi tôi,anh và chị,chúng ta đều có tình yêu,lý tưởng và mơ ước chớ không phải hận thù chiến tranh...
Tuổi trẻ tương lai thế hệ bây giờ là những người có cuộc sống vương lên và có nhiều điều kiện thuận lợi sống do cha mẹ trao lại cho họ không có qua trải nghiện,nên họ  khổ đau sống còn trong cuộc chiến vừa qua nên họ quay lưng lại vòi quá khứ ông bà,chỉ biết kiếm tiền phục vụ cho cuộc sống,có vợ đẹp con ngoan có nhà ngói đỏ vôi hồng,đi xe hơi bóng lộn,thích làm Đại Gia.Dựa hơi con ông cháu cha đi mua bằng cấp để bịp đời mà trống rổng tri tức không có tình ngươi.nhờ các anh bán vé số chạy xe ôm, phu quét rác và kẽ ăn mày...nên biết Đại gia,Tiến Sĩ đầy đường làm mĩa mai thêm cho trí thức,tâm thức dân tộc ngàn năm văn hiến chỉ biết chà đạp dân tộc cho bước địa vi riêng mình...còn bao nghèo khổ là lề trái của Xã Hội tiến lên...
                                            ***
                                       -&-&-&-
,
 Đăng bài thơ Chuồn Bay Trong Gió,

Thứ năm, 02/12/2010 14:37

Thơ,
          Chuồn Bay Trong Gió,

                                     Huỳnh- Mai St.8872

                                       Bh.Dạ Lệ Huỳnh

Nhò ơi người em gái tôi cưng nhất!

Đầu mưa Sài gon cũng lá me bay...!

Từng cơn gió thoãng me già chín rụng,

Hai đứa giành nhau té ngả trong mưa,

Em tôi khóc mặt mày còn dính lá,

Nín đi em... đền lại cánh chuồn bay!

Tít quay trong gió khi trời giông bão,

Mít ướt mà chi thêm khổ cho đời!

Sài gon ơi đừng theo cánh chuồn đó,

Anh bắt bỏ lòng thương nhớ chúng ta,

                      ***

Sà gon vẫn mưa cánh chuồn vẫn bay,

Hai đứa lớn dần theo lá me thay,

Phố cũ đường xưa tắm mưa vắng bóng,

Xác lá rơi đầy chuồn mõi cánh bay

Từ giả học trò anh Xây đời mới,

Muôn vàng lá đổ sầu nầy ai hay,

Me rụng đầy đường không anh giành lấy,

Mắc đền… anh đó cánh chuồn thôi bay!

Thôi em đừng giận anh đền ơn nước,

Để anh bão gió ru em giấc nồng,

                      ***

Anh đi xây lại cuộc đòi đánh mất,

Hoang vắng núi rừng không lá me non.

Tuốt lá me già nấu canh khoai sắn,

Vị đắng quê hương chua chát làm sao,

Nếm trải lao trường,anh đành bỏ mạng,

Hồn hòa sông núi xác vùi góc sao

Đầu mùa mưa đến rừng cây thay lá,

Xác cánh chuồn bay phủ kín mộ phần,

Một thời Xây dựng một thời gian khổ,

Còn lại gì trong gió cánh chuồn bay,

                      ***

Nhỏ ơi ... cô bé trở về quê cũ!

Chỉ có tre già lá rụng đầy sân!,

Đẫm lệ chờ chồng mồ hôi nhỏ giọt,

Nắng tắt lưng đồi mõi cánh chim bay!

Mang theo tin báo người chồng đã chết...!?

Từ giả cuộc chơi một thưỡ dõi hờn,

Buồn, rưng nước mắt thôi đành gạt lệ!

Cuốn đi trong gió theo cánh chuồn bay,

Lá đổ me bay về dòng biển cả,

Vượt sóng trùng dương... tìm bến an-lành!

                         ***

Ba lăm- năm sau trời mưa lại gió...!

Thiếu phụ việt kiều đầu bạc lá me,

Đường chiều ngả bóng me rơi lộp bộp,

Từng cơn gió thoãng tung cánh chuồng bay,

Cứ ngở ngàng người xưa hình bóng cũ !

Mất anh rồi... ai rượt bắt chuồn bay,

Kết lên mái tóc phất phơ theo gió!

Có phải anh về vuốt tóc em bay...!?

Bao thương nhớ buồn trong kỹ miệm,

Sài gon me thay lá...chuồn vẫn bay!

                    ***

Mưa đầu mù Sài gòn chiều lộng gió,

Mưa giăng nhạt nhòa phủ kín đường mây,

Xoay tít trong mưa...muông-chiều lá đổ,

Lá xô cành nghiêng ngả cánh chuồn bay...!

Mưa Sài gon hay lòng tôi bão tố!?

Tan-tác cuộc đời lá gió cành đưa!

Làm sao đếm được cánh chuồn rơi rụng,

Chỉ là xác lá bên thềm gió mưa...!

Có người thiếu phụ việt kiều bên Mỹ,

Sống lại tình xưa trong tiếng Nhỏ Ơi...!!!

                                             Huỳnh-Mai

                                  {Sàigon cánh chuồn bay}
Bình luận:
15:45 03-12-10
Bình luận,
Tình yêu và Quê hương,
Chủ đề tôi muốn đưa lên trang mạng YuMe.Vn và Facebook với hai bài thơ"Chuồn bay trong gió","Sài gòn mưa giăng",không ngoài mục đích ca ngợi và vinh danh:Tình-Yêu và Nhân Vị của người phụ nữ Việt Nam trong thời loạn ly đất nước,mà người con gái Việt Nam được mệnh danh "Cánh Hoa Thời Loạn"trong chiến tranhVn...Một quê hương triền miên "Suốt bốn mùa chiến tranh"dậm dài lịch sử dân tộc!...Với "Ngàn năm đô hộ giặc Tàu,trăm năm nô lệ giặc Tây và ba mươi măm nội chiến hằng ngày"nhưng dân tộc ta vẫn hiên ngang quật cường,bất khuất để giử vững giống nòi,dòng máu dân Việt rất đáng tự hào con cháu Bà Trưng,Bà Triệu...Và không trở thành Tây Tạng thứ hai giống như Tân Cương-Hồi Giáo-hay Nội Mông bị giặc Tàu Đại Hán phương bắc đống hóa...Là vì đâu! và do đâu!?,phảii chăng là sức mạnh Tình-Yêu cao cả của người phụ mữ Việt Nam đã nung chí anh hùng chống giặc ngoại xâm để bão vệ cái đẹp của "Tình-Yêu,Quê HƯơng"cho tổ quốc!.
Người con gái Việt Nam được nổi tiếng là đẹp nhất vùng Đông Nam Á.TBD.Được người nước ngoài biết đến Việt Nam như một "Hòn Ngọc Viễn Đông" nhờ cái đẹp con gái Vn lộng lẩy kiêu sa,trang đài trong dáng vóc đoan trang thùy mị.Có sắc,có tài đầy đũ công, dung,ngôn, hạnh
l,tam tùng,tứ đức là biểu tượng hạnh phúc gia đình và là một miền đam mê cái đẹp cho nhân loại với nét cổ kín Á Đông,không trần truồng lộ liểu,nghèo nàn thiếu vãi mặc như cái đẹp tây phương.
Cái đẹp của con gái Vn là cai đẹp biễu trưng cho hạnh phúc,gắn liền với cái đẹp quê hương muôn đời...Chuồng Bay Trong Gió và Sài gòn Mưa Giănglà hai bài thơ nói lên cái đẹp của người phụ nữ Vn trong tình yêu và quê hương,cái " Tiết hạnh khả phong" trung trinh liệt nữ anh hùng chờ chồng chinh chiến mà không thay dạ đổi lòng,nó đep làm sao...!? một tâm hồn thiếu phụ Nam Sương phải tiều tụy,võ-vàng,đến nỗi "Lệch vòng tóc rối lỏng vòng lưng eo..." chờ chồng chinh chiến chưa về...!Mà họ có biết đâu?
"Túy ngọa sa trường quân mạc vấn,
Cỗ lai chinh chiến kỹ nhân hồi"
Người chinh phu có chết,dù chưa trọn vẹn lời thê non nước mà Tổ Quốc.Danh Dự.Trách Nhiệm giao cho,vẫn thấy được mãn nguyện hy sinh cho "Tình Yêu và Quê Hương" trong tiếng nghẹn-ngào:"NhỎ Ơi!..."
                                                   ***
                                               -&-&-&-


Thơ,
               Sàigon Mưa Giăng...!

                                         Huỳnh-Mai.St.8872

                                             Bh.Dạ Lệ Huỳnh

Thành phố mưa giăng cành đưa lá gió!

Ghế đá công viên chiếc lá trôi dòng!

Xác điệp vàng tả tơi mưa nặng hạt,

Hoa cánh phượng tàn đỏ khắp lối mưa!

Người đi xa-vắng về trong ướt lối...!

Đường xưa ướt áo mắt mờ lệ mưa,

Bóng người nghiêng ngả lưng trời mưa gió!

Nghe lòng nặng hạt...giọt sầu trên môi!

Mưa giăng kín lối nhạt nhòa phố cũ...!

Một kiếp tha hương...một kiếp lưu-đày!

                      -0-

Sàgon mưa giăng cho buồn giăng mắc!

Nhớ thưỡ nào...truồng chạy tắm mưa,

Nhặt cánh chuồn bay trong trời gió lộng!

Giành me chín rụng té ngả trong mưa...

Ai đưa em về...đường mưa ướt lối!

Có lá me vàng ướt phủ tóc mây,

Mưa rơi nặng hạt vai gầy buốt lạnh...

Em khẻ se mình núp bóng áo anh!

Đường chinh chiến anh không còn chỗ núp...!

Còn chút lửa lòng sưởi ấm cho em!

                      -0-

Mưa gió chiều nay anh về phố cũ...!

Tìm lại người xưa đã vắng bóng rồi...!

Chinh chiến tàn người yêu cũng mất!

Ngói đỏ vôi hồng thay thế đường me..

Chắc em hết lạnh ngoài trời...bão tố!?

Có bác phu xưa chở khách phu nhân..!.

Đi...trong lá đổ chuồn bay trong gió!

Mưa ướt ngập lòng...cõi chết riêng ông!

Phố cũ lên đèn mưa bay giăng mắc!

Sống trọn kiếp đời cho nghĩa chiến tranh...!!!

                                           Huỳnh-Mai

                                  {Thành phố mưa giăng}
Bình luận:
23:54 30-11-10
Tôi là người của chiến tranh!.Chính chiếntranh đã để lại trrên đời tôi những vết hằn sau cuộc chiến quê hương đầy máu và nước mắt cho những ai?...cùng thời chinh chiến!và cảm thông được nỗi buồn chinh chiến với bài thơ đăng trê Blog YuMe.Vn là một kỹ niệm buồn nhức nhói tim tôi.Dù thời gian có là thuốc tiên cũng không chửa lành nỗi đau nhân thế!?...
Nếu tôi chết trong chiến tranh chắc nỗi buồn nầy chỉ giăng mắc trong lòng riêng tôi.Nhưng tiếc thay tôi không chết để có "Mưa giăng Sàigon" cho bao trái tim buồn thổn thức khi tàn rồi chinh chiến...!
                                                                                    Dạ Lệ Huỳnh
                                                                                   
                                              ***
                                         -&-&-&-


 Bài Thơ:Sài gòn Những Mùa Thu Qua...!!!

Bởi Mai Nguyễn Huỳnh vào ngày 17 tháng 3 2011 lúc 2:21 chiều

Thơ,

       SAIGON NHỮNG MÙA THU QUA...!!!

                                                          Dạ Lệ Huỳnh 8872
                                                             Huỳnh Mai

Sài gòn vào Thu mưa buồn chợt nắng,

Vàng Thu rực rở ngắm lá me bay!

Tôi đứng lặng nhìn...mùa Thu trở lại,

Tháng năm buồn như xác lá Thu rơi!

                       ***

Lá bụi vàng phai vương chân lơ bước,

Vào vùng ả ảnh cuộc chiến vừa qua!

Ghế đá công viên buồn trong niệm nhớ!

Vạn dặm nước non ởờ hẹn lại về!

                       ***

Trong heo may hàng me soi bóng đổ,

Gió muộn phiền...lơi lã tóc mây bay!

Công viên lắng đọng trơ lòng ghế đá,

Khép vai gầy...trong áo chiến mùa Thu!

                       ***

Chinh nhân ơi…bao Thu mùa thu chinh chiến!?

Xác lá vàng như chiến sĩ rụng rơi...!

Hồn Thu chiến địa...vào Thu ảo khứ!

Thu Saigon giả biệt lá me bay...!!!

                      ***

Trở lại Sai gon công viên vắng bóng!

Dáng ngọc ngà e-ấp bóng chinh nhân,

Tóc mây gió cuộn tung bay tà áo!

Gởi thương gởi nhớ dáng hình bóng ai!!!!

                                   Huỳnh Mai

                               {Sài gon chiều Thu}

                                         ***
                                     -&-&-&-

Thơ,
           NỖI NHỚ TÂY NGHUYÊN
                                  Huỳnh-Mai St.8872
                                              Dạ Lệ Huỳnh

Chiều hoàng hôn
Lạc bước quân hành chiều trời tắt nắng,
Bản Thượng chân đồi ươm khói lam chiều,
Tiếng còong chiêng ngân vang ru hồn núi,
Nương khoai dồi sắn lẫn khuất sương chiều,
Chỉ còn in bóng đàn voi nhơi cỏ,
Dưới chân buông Thượng ủn ỉn heo kêu,
Vổ cánh chim bay tìm về trú ẩn,
Thượng tuần trăng khuyết dõi bóng chinh nhân,
Dừng quân trú đóng dưới chân nhà Thượng,
Ấm lại tình ta –Kinh Thượng –một nhà,
                             ***
Lửa Rừng Đêm
Rừng núi âm u bập bùng ánh lửa,
Gái trai làng nhảy múa lửa rừng đêm,
Âm vang rừng núi nỗi buồn dân tộc,
Lửa rừng rực cháy khát bỏng yêu thương,
Núi rừng là của tây nguyên vong tộc,
Kiếp đời du mục tổ quốc không nhà!
Lửa rừng bùng cháy con tim rừng núi,
Thổn thức bập bùng hận nhớ Đồ Bàn,
Lang thang gềnh thác tìm đâu tổ quốc!
Đền đài tháp cổ cỏ mọc rêu xanh,
Lửa rừng đâu đủ đốt tan thù hận,
Tây nguyên còn đó vọng hồn Champa!!!
Bình Minh trên Đỉnh Cao nguyên
Tây nguyên tuyệt đẹp bình minh ló rạng,
Lờ mờ sương phủ dốc núi mù sương,
Tiếng chim ríu rít kêu nhau thức dậy,
Hát chào bình minh trở lại đỉnh cao,
Khỉ kêu vượn hú rủ nhau hái trái,
Xây lại núi rừng tổ ấm ngàn xua,
Rừng núi tây nguyên xác xơ bom đạn,
Thành Hời{Ra Đê Bana} tháp cổ còn đó Cham pa!
Còn tôi còn anh một nhà Kinh -Thượng, 
Cùng nhau dựng lại mái nhà Việt nam!!!
                                                Huỳnh Mai
                                    {Mùa Bôxit Tây Nguyên}                                            

                                        ***
                                    -&-&-&-

Thơ,
          Thành Phố Mây Bay!
                        Huỳnh Mai St.8872
                                    Dạ Lệ Huỳnh

Thành phố sương mù chìm trong ảo ảnh,
Nắng xuyên cành con phố vẫn mù sương,
Lờ mờ ẩn hiện mây ngàn gió núi,
Pleiku phố nhỏ mê mờ chiến tranh,
                        ***
Thành phố buồn trong mưa bùn nắng bụi,
Lang thang lạc bước chưa mõi bước chân đi,
Vừa mới xa nhau lại gặp nhau rồi!
Quân hành lở bước ta gặp nhau đây,
                           ***
Hàng cây sương phủ nhạt nhòa bóng nắng,
Mây bay ngang đầu lạc phố trong mơ,
Nơi đây sương khói cho miền niêm-viễn,
Cõi mơ hồ lạ khứ chiến tranh qua!
                            ***
Hơi sương lạnh trong ly từng giọt đắng,
Nhỏ giọt buồn cho kiếp sống tây nguyên,
Pleiku phố cụ vào đời chinh chiến,
Lạc bước du hồn lữ khách chinh nhân!!!
                          ***
Hoa rừng sơn nữ hoa thiêng phố núi,
Hương sắc mặn mà hoa núi tây nguyên,
Qua bao chinh chiến hoa đời thắm đẹp,
Theo tuổi đá buồn thành phố trong mây,
                             ***
Mây bay về đâu cuối trời luyến nhớ,
Nơi phương trời ấy bây giờ mây vẫn bay,
Gió có buồn cho tôi xin giả biệt,
Ngàn năm mây bay thương nhớ nhập lòng!!!
                                                Huỳnh Mai
                                          {Mùa chinh chiến}

                                       ***
                                    -&-&-&-

Thơ,
           Pleiku Còn Mãi Trong Tôi!
                                     Huỳnh Mai St.8872
                                                 Dạ Lệ Huỳnh
Thác Ngàng …Sơn Nữ!

Tôi nhớ Pleiku chiều trời nắng tắt,
Nắng vàng tung tóe thác ngàng tây nguyên,
Sơn nữ Pleiku trầm mình tắm suối,
Một tòa vỉ đại núi rừng thiên nhiên,
Tiếng cười hòa lẩn âm vang thác đổ,
Sóng nước đa tình in bóng nhân ngư,
Sương núi mông lung tỏ mờ nhân ảnh,
Lồ lộ hình nhài một chốn thiên thai,
Chinh nhân đứng lặng tạc hình sơn nữ,
Hoa rừng khoe sắc nắng vàng ngừng trôi,
                          ***
Tôi hiện diện tự nhiên như bóng núi,
Lặng im soi bóng nước chảy suôi dòng,
Sợ vở tan bọt bóng bầy cá lội,
Mất húc vĩnh hằng vào cõi hư vô,
Em là hoa núi trời cho em đẹp,
Dã Quỳ thời loạn sắc hoa màu vàng,
Anh đâu dán hái dọc đừng chinh chiến,
Lở bước quân hành lở hẹn tình quê,
Pleiku hây nắng ửng hồng đôi má,
Gió bụi mưa buồn vạn cổ sầu lên,
Biển Hồ Pleiku!
Nước biếc mênh mang nỗi sầu sơn nữ,
Xỏa tóc soi mình dáng liễu buồn thu,
Tiếng đàn đá núi sầu lên vọng cổ,
Hoài niện ngàn năm nước mắt lưng hồ,
Nước mất tây nguyên Biển Hồ chất ngất,
Ngàn thu còn vang vọng tiếng coòng chiêng
Biển Hồ lai láng ôm hình bóng núi,
Ngắm bóng mây bay khuất tất nẽo lòng,
Sóng nước long lanh giọt sầu lên mắt,
Biển Hồ muôn thuở ẩn hồn tây nguyên,
                       ***
Trời vào thu Biển Hồ xanh trong vắt,
Khói sương mờ lãng đãng nước hồ thu,
Con quỳ bên Phật giữa dòng biển khổ,
Nguyện cầu non nước thanh bình quê hương!
                                                Huỳnh Mai
                                          {Niệm nhớ Pleiku}


Bài thơ Dã Quỳ Loài Hoa Chinh Chiến.

Bởi Mai Nguyễn Huỳnh vào ngày 15 tháng 3 2011 lúc 11:25 chiều

Thơ,                     
        Dã Quì Loài Hoa Chinh Chiến!
                                                            Huỳnh Mai St.8872
                                                                Dạ Lệ Huỳnh
             

Dốc núi sương mù hoa vàng rực nở,

Bước quân hành lạc lối giữa rừng hoa,

Đóa Dã Quì một loài hoa chinh chiến,

Cánh hoa sơn nữ núi rừng Pleiku,

                   ***

Loài hoa hoang dã vàng phai cuộc chiến,

Người tình muôn thưỡ chiến chinh xa nhà,

Không hương sắc mặn mà loài hoa quí,

Cuộc chiến tàn phai hoa lá cũng phai tàn,

                    ***

Hàm Rồng gió hú...hoa bên chiến lũy,

Sắc hoa vàng bừng sáng dưới hỏa châu,

Thì thầm rạo rực những đêm thay gác,

Tỉnh hồn chinh chiến...rực vàng bình minh,

                           ***

Hoa treo đầu súng vui khi chiến thắng,

Hoa rũ sầu bên mộ đá vô danh,

Đêm hỏa tuyến Dã Quì say giấc ngủ,

Gối đầu ấp má...chạnh lòng chinh nhân,

                          ***

Chinh nhân ơi! Dã Quì hoa chinh chiến,

Át tiếng bomb rền...rừng hoa sắc vàng,

Núi rừng thắm đẹp loài hoa hoang dã,

Phố núi mù sương rực cánh hoa vàng!!!

                                Huỳnh Mai

                            Bh.Dalehuynh8872                     
                                                                 
Mai Nguyễn Huỳnh Con đường Hoa Quì dưới chân núi Hàm Rồng,lên đồi Gió hú mây bay!!!
 Của thành phố Pleiku mây ngàng bay…!
                                               
                                        ***
                                     -&-&-&-

Ngày 15 tháng 3 lúc 11:36 chiều · Thích
Bài thơ Mai đây Hòa Bình

Bởi Mai Nguyễn Huỳnh vào ngày 13 tháng 3 2011 lúc 5:58 chiều


 Thơ,

          Mai Đầy Hòa Bình!

                                    Huynh-Mai St.8872

                                        Bh.Dalehuynh

Mai đây hòa bình về thăm chốn cũ,

Sương khói mù phủ kín đường xưa,

Đá núi xây thành nơi anh chống giặc,

Chỉ là bia mộ chôn vùi xác anh,

                   ***

Tôi nhớ hoàng hôn núi đồi sắc máu

Hai đứa mình ôm súng ngắm mây bay,

Chia nhau điếu thuốc ngóng canh giặc đến

Lóng nguyện thầm đừng đổ nữa....Máu ơi!!!

                       ***

Súng đạn vô tình làm sao tránh được!?

Mồ hoang xương trắng phủ xác đồi xưa,

Từng lổ châu mai lấp đầy xác giặc,

Hoàng hôn tím tái...tiếng bomb đạn rền

                         ***

Hỏa châu soi sáng trên ngọn đồi máu!!!

"VinKy"biên giới ngả ba Hạ Lào...!

Phân ngả chia ly tất lòng lính trận,

Bạn thù xắc-máu chiến trường ngàyxưa,

                         ***

Bạn tôi gục ngả tay còn điếu thuốc!

Loang tỏa khói mờ...ảo ảnh xa xăm,

Qyay về một cõi trời...đầy thương nhớ

Dâu hận thù...chỉ còn mỗi yêu thương!!!?

                         ***

Mắt anh lạc lỏng phương trời ...vô định,

Ảnh hiện dần lên...bóng ai đợii chờ!

Một thời ước vọng thôi đành lịm tắt,

Bỏ lại bạn bè bao nỗi nhớ thương!!!

                       ***

Chiến trường xưa tặng anh bông hồng máu!

Vinh danh cho đời...sao chống vội quên,

Thôi anh yên nghỉ bên bờ suối văng!!!

Cỏ cây xanh thắm còn nhờ...Xác anh!?

                         ***

Anh nằm xuống có trăng sao đưa tiển,

Bomb đạn rề gào thét...khóc thương anh!

Còn tôi Cải Tạo không người đưa tiển,

Mất anh rồi...ai khóc tiển đưa tôi!???

                          ***

Bao năm Cải Tạo cho đời quên lãng!?

Mà sao vẫn nhớ bạn bè năm xưa,

Muốn chết như anh vì... tôi Gảy súng

Gảy cả tình người...trong cuộc chiến qua!!!

                          ***

Đến thăm lại anh đây là lần cuối...!

Chiến trường xưa mộ đá vẫn rêu xanh,

Nén hương lòng với trời cao khấn nguyện!

Đất nước an-bình...đời có lãng quên!

                        ***

Anh và tôi mỗi người trọn một kiếp,

Bạn về cõi nhớ trong tôi ngập lòng!

Còn tôi ở lại phận đời "Súng gảy"

Chúng mình sống chết thế nhân mặc tình,

                     ***

Hồn nước mêng mang trời chiều bãng lãng,

Chiếc bóng quê hương cô quạnh xế chiều,

Non nước bừng lên ráng chiề rực rở,

Ru hồn súng gẩy giữa dòng quê hương...!!!

                                         Huỳnh Mai

                              {Thăm lại chiến trường xưa}

    Mai Nguyễn Huỳnh Ngày Hòa Bình Tự-Do dân tộc ấy!? Chắc không xa ...cho tôi thõa ước nguyện mong chờ!!!

                                              ***
                                          -&-&-&-

Thơ,
             THĂM ANH LẦN CUỐI!!!
                                       Huỳnh-Mai St.8872
                                             Dâ Lệ Huỳnh

Anh nằm xuống cho đời ươm mần sống,
Cho quê hương này hạnh phúc Tự-Do,
Một nhành mai phủ vàng trên nấm mộ,
Hồn thiêng tử sĩ chung một màu cờ,
                       ***
Trở lại đây thăm anh một lần cuối,
Chiến tranh tàn rồi lối rẻ phân ly,
Anh nằm xuống thở than cho vận nước,
Tôi đọa đầy tù tội chiến tranh qua,
Nghĩa trang buồn ru hồn anh tử sĩ,
Vùi lòng đất mẹ vẹn kiếp chinh nhân,
Dặm dài non nước tôi đi cải tạo,
Mà nghe cay đắng hồn nước thương đau,
Anh chết chi cho đời thêm thương tiếc,
Cho bạn bè đồng đội nhớ đến anh,
                        ***
Cho quê hương phủ them màu tang tóc,
Lá cờ vàng sọc đỏ gói xác anh,
Tôi nhớ rừng chiều chiến trường đổ máu,
Ráng chiều rực đỏ hòa máu anh rơi,
Xác anh gục chết tay không buông súng
Anh hùng chết nhưng không chết chí hùng,
Nếu anh không chết tôi chưa cải tạo,
Cùng nhau chiến đấu chưa mất quê hương
Dân nước Miền nam đâu còn uất hận,
Nghĩa Trang Biên Hòa hồn nước mênh mông,
                        ***
Anh chết mang theo thương đau hồn nước,
Mất anh rồi hồn nước nhớ đến anh,
Nghĩa Đài chiến sĩ bia danh tử sĩ,
Còn tôi lạc xứ quê hương lưu đày,
                                     Huỳnh Mai
                            {Thăm viếng Nghĩa Trang:
                               Quân Đội Biên Hào}
Bình chú:
Ngày 26-1-2009,tưc ngày 01 tết âm lịch kỹ Sữu,tôi đi viếng mộ các chiến sĩ QL/VNCH tại Nghĩa trang quân đội Biên Hòa xưa cũ.Nay đổi thành nghĩa tranh dân sự”Nghĩa trang Bính An” thuộc quyền quảng lý tĩnh Bình Dương.Nghĩa trang Xơ xác,hoang tàn,mồ siêu mả lạc không người thăm viếng,hương khói nhạt nhòa…dưới quyền quản chế của quân đội thuộc quân khu/CSVN.Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa cầ phải bảo vệ giử gìn vì mất dất và phải trùng tu xây dựng khu bảo tang di tích lịh sử chiến tranh,dể không tủi lòng nhười chiến sĩ VNCH trong thế hệ con cháu mai sau!!!

                                              ***
                                          -&-&-&-



Ngày 13 tháng 3 lúc 8:44 chiều · Thích
Thơ,Con Ểnh Ương Trong Cái Nón Sắt!

bởi Mai Nguyễn Huỳnh vào ngày 05 tháng 3 2011 lúc 6:59 chiều

 Thơ,
         CON ỂNH ƯƠNG TRONG CÁI NÓN SẮT!!

                                                                Huỳnh Mai.St.8872

                                                                    Bh.dalehuy2nh

Nhạt nhòa trăng khóc rừng mưa ráo lệ,

Trăng nào rơi rụng trong nón bên đường,

Mây trời bóng sắc...lung linh sóng nước,

Nón sắt nầy gói trọn cả quê hương,

Anh người Chiến Sĩ hôm qua chết trận,

Chiếc nón nầy dấu tích chiến trường xưa,

Hồn anh hóa kiếp Ểnh Ương nón sắt...!

Uềnh Oang...than khóc,núi rừng haong mang!

Khắc khoãi tỉ tê dế mèn hòa tiếng!

Rừng cây trơ gió âm vang xạc-xào,

Lá rừng lác-đác,"Pôn-sô"...lộp bộp...!

Giật mình xao-xác trăng khuya khuyết tà!

Ểnh Ươngg lay động vở vành trăng khóc...!

Lệ trăng sóng nước tràn thành cỏ hoa!

Bạc đầu khối bọt anh ôm ấp lấy,

Ngớt tiếng kêu thương dưới ánh trăng thề!

Nguyện thề non nước thôi đừng chinh chiến,

Cho thôi tiếng khóc...trọn kiếp trai hùng!!!

Mưa cứ rơi cho trăng còn khóc mãi,

Cho ngập hồn tôi ...trong nón sắt nầy!!!

                                    Huỳnh Mai

                             {Mưa rừng trên nón sắt

                              Căn cứ Hỏa Lực 6-ĐắcTô}
                                             
    Mai Nguyễn Huỳnh Hình ảnh minh họa Đồi Máu tên căn cứ Hỏa Lực 6-Đắc Tô- Ben-Hét{Ngã 3 biên giới Hạ Lào}

                                                ***
                                            -&-&-&-


Thơ,
               Vở Vành Trăng Khóc,
                                 Huỳnh Mai St.8872
                                 Dạ Lệ Huỳnh

Gió lên cho đồng hoang cháy nắng,
Thiêu rụi đời một kiếp hồng nhan,
Ai bảo em là người yêu lính!?
Tranh đài lộng lẩy nét kêu sa,
Có chồng đánh trận nay cải tạo,
Núi sông lỗi hẹn kiếp chinh phu,
Dồng hoang cháy cỏ khu kinh tế,
Cô phụ má hồng nắng sạm da,
Trông chồng đứng mãi khô than xác,
Hóa kiếp vọng phu đứng đợi chồng,
Mộ thiếp gò cao cánh đồng chết,
Có gió lao-xao mãnh trăng thề…!
Sao trời lấp lánh cài trên mộ,
Lệ hồn chinh phụ cuộc chiến qua,
Chàng về tan tác hồn non nước,
Vở vành trăng khóc vở riêng tình!!!
                                    Huỳnh Mai
                         {Vùng trăng Kinh Tế Mới}

                                    ***
                                -&-&-&-


Thơ,
             Chợt nhớ Khi Quên…
                                  Huỳnh-Mai St.8872
                                     Dạ Lệ Huỳnh

Mỗi lần muốn quên là ta chợt nhớ!
Tiếng rền đạn pháo vút cao ngang đầu,
Chiến hào bốc lửa xây tành xác giặc,
Trương sơn tây bắc đường 9 Nam Lào,
Khói núi bốc cao biển mây lờ lững,
Thắng bại rồi lai láng vạn Miền đau,
Biển tình dân tộc vờ tan ghềnh đá,
Mây trời gió núi quặn hồn thương đau,
                         ***
Ngồi dây cải tạo nhà tù cộng Sản,
Chiến bại phận người đày ải nhân gian,
Hỏa lò tù ngục luyện rèn khi phách,
Chợt nhớ quy về quên lãng hận thù,
Tình người xác cộng buồn không biết nói,
Khổ lụy hôm nay vết hận đòn thù,
Cố quên không nhớ chiến trường…cải tạo!
Nhớ quên dìu dặt hồn nước thương đau,
                          ***
Trả lại cho đời chiến công lính trận
Cố quên năm tháng chiến trường ngàyxưa,
“Túy ngọa sa trường quâ mạc vấn”
“Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”
Xá gì cải tạo ngày về quyên lãng,
Nỗi nhớ dâng tràn ngập cả lãng quên,
Ta đi cải tạo cho đời quên lãng,
Một kiếp trai hùng chợt nhớ lãng quên,
                         ***
Đêm qua quốc hận tháng tư ngày ấy,
Kỹ niệm quay về chợt nhớ khó quên,
Hồn nước quặng đau màu cờ giặc đỏ,
Nhớ Sài Gòn tím tái ánh hoàng hôn,
Hoa đăng nở rộ mừng ngày chiến thắng,
Như lệ long lanh khóc cho hận thù,
Xa rồi Sài Gòn ai thương ai nhớ!
Dĩ vãng Sài Gòn chợt nhớ chợt quên!!!
                        ***
Lao tù cải tạo cố quên khổ nhục,
Vượt sóng trùng dương để nhớ thương đau,
Đầ gềnh cuối bải quê hương lấp lối,
Trả lại cố hương phố củ dời quên,
“HO>>>” đâu nhớ phận người lính chiền,
Trở lại đồng hoang quên nhớ chính mình!
Thương đau nhục quốc ta đành gánh chịu,
Chợt quên để vui chợt nhớ để buồn,
                                           Huỳnh Mai
                                    {Khi quên chợt nhớ…!}

                                        ***
                                    -&-&-&-


Thơ,
                   CÕI KHÔNG THỜI GIAN!!!
                                                     Huỳnh Mai St.8872
                                                         Bh.Dạ Lệ huỳnh

Giã từ cuộc chiến anh vào quên lãng,
Quá khứ chỉ là ảo ảnh đã qua!
Chưa kịp nói yêu đã vào nhung nhớ,
Ghế đá công viên lở cuộc hẹn hò,
Giờ dây chỉ có trăng treo đầu súng,
Nhớ thương đầ lấp chiến tranh qua,.
                        ***
Tương lai vô định thời gian vô tính,
Nói được gì cuộc chiến sẽ về đâu!?
Phận tơ tẳm ăn dâu phải nhả,
Dệt cho đời vọng khúc hát Tụ-Do,
Ghét thương quên lãng ai đâu biết được,
Không thẹn với lòng chiến sĩ Tự-Do,
                    ***
Bây giò hiện tại tay không tất sắt,
Đấu tranh cho đời đã mất TỰ-Do,
Màu cờ chung một bài ca đất nước,
Thỏa lòng chiến sĩ ước nguyền Tự-Do,
Thực tánh thời gian chỉ là quên lãng,
Quyện hồn vào mộng cảnh không thời gian!
                          ***
Người thân tôi thương bổng nhiên chợt đến,
Trong tôi đâu có chổ đứng không gian!?
Kẻ thù nhiều thời gian đâu nhớ hết!
Nhưng trong tôi vẫn biết được từng tên,
Không gian vô ành thời gian vô thúc!
 Một cõi chân thiền hồn nước Tự-Do!!!
                                      Huỳnh Mai
                                 {Một cõi chân thiền}
 {Xem tiếp phần III}

                                        ***             
                                     -&-&-&-

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét