TẬP THƠ: SÀI GÒN
TRONG MẮT AI…!!!-Phần III
Bài thơ yêu nước
Huỳnh-Mai St.8872 {Bốn Mùa Chinh Chiến}
Dạ Lệ Huỳnh --- ***---
August, 11-2011
- 10:02 PM
Ngày 05 tháng 3 lúc 7:08 chiều · Thích
Bài thơ"VỀ Đi ANH...!"Bởi Mai Nguyễn
Huỳnh-dalehuynh 8872
Bởi Mai Nguyễn Huỳnh vào ngày 26 tháng 1 2011 lúc 5:36 chiều
Thơ,
VỀ Đi ANH...!
Huỳnh-Mai St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Bây giờ chắc hẳn trời Tây lạnh lắm!
Về đi anh Saigon sắp vào
xuân,
Xuân nầy có anh trời thêm bớt lạnh...!
Tình người...non nước cũng cần có nhau!
Đưa anh thăm lại đường xưa kỹ niệm,
Hai đứa mình chuồn chạy tắm mưa!
Nhặt cánh chuồn...chuồn tung bay trong gió,
Giữa trời Tháng Tư đổ lá me bay...!
Bây giờ mùa xuân me non xanh lá!
Chín rụng đầy đường xác trái me khô
***
Đưa anh thăm lại đường me" Lô-Cốt ",
Đào đường lấp đất như thuở chiến tranh,
Hào sâu lắp cống me già trơ gốc,
Bít cả giao thông...lắp cả lối vào...!
Một thưỡ nào đường me hình bóng cũ,
Hai đứa mình giương ná bắn chim sâu...
Chim bay hốt hoảng cũng vì mưa đạn,
Gảy cánh đại bàng rớt cạnh biển khơi...!
Đường me Lô Cốt chúng mình găp lại,
Sao đầy hầm hố...chắn ngang ngặp lòng!
***
Cũng đường me xưa...đầy lũy chiến hào?!
Những cánh xe lăn vé số không nhà!
Suốt năm gác trọ trên xe chở khách,
Xích lô ba gát làm nhà đón xuân!?
Cuối năm rước ông bà bên cống rảnh!?
Vang lên tiếng hát chơi vơi não lòng,
Của anh vé số thương binh còn sống!
Đem lại cho đời mãnh vở tang thương...!
Đêm giao thừa! ta còn thừa nước mắt!
Đem chút tiền thừa Ân nghĩa với tình xưa!
***
Đưa anh thăm lại bạn bè xưa cũ!
Đứa còn đứa mất nói sao cho vừa!
Một thời lửa đạn nay không còn nữa!?
Mà sao đứa đứng...đứa ngồi thế gian!
Đứa đứng lăng -xăng...như người chạy giặc,
Áo ấm về làng...thù trả ước mơ!?
Đứa ngồi một chỗ xe lăn vé số,
Chịu cả cuộc đời trong lẽ thắng thua!?
Anh về ăn khế...khen chùm khế ngọt...!
Tôi ở nơi nầy trống vắng với trăng sao!?
***
Tôi sẽ đưa anh đi vòng phố chợ!
Đủ hạng người buôn gánh...bán bưng!?
Của người thiếu phụ Nam Sương năm Ấy...!
Tảo tần khăn gói cho chông...mù khơi!
La xao tiếp đón Việt Kiều về nước!
Bánh tết bánh chưng còn nhớ ông bà...!
Đờn ca vé số chúc người viên xứ!
Một chút ấm lòng...trong vẽ tỉnh bơ!?
Phố cũ ngày xưa...tình người xứ lạ!?
Còn lại gì hơn một chút tình buồn!!!
***
Anh về thăm lại tình xưa khuất nẻo
Tận đáy tim lòng anh vẫn nờ hoa!
Hoa Mai hoa Cúc...đường hoa Nguyễn Huệ,!
Đua nhau nở rộ chào đón anh về...!
Anh biết hoa Mai...quốc Hồn Quốc Túy...!?
Vàng hoa rực nở...đượm vẽ ưu buồn!
Dù có phôi -pha...phận đời cũng biết!?
Cánh lá rơi...rơi trong nắng chiều tà!!!
Đẹp nhất đời Mai vương thềm cánh gió!
Trải bước cho đời trọn vẹn ngày xuân...!
Huỳnh-Mai
{Hoa cánh Mùa
xuân}
Nam Truong bác Mai
làm thơ thật khéo, hoài niệm và hiện tại như đan xen vào nhau.... Chúc bác năm
mới khoẻ mạnh và làm được nhiều bài thơ như ý,
Ngày 27 tháng 1 lúc 5:44 chiều · Thích
Mai Nguyễn Huỳnh Cám ơn cháu Nam Trương nhiều lắm! cuồi năm
bác thấy nhiều người khổ mà bác không thể nào cầm lòng đặng nên làm bài thơ
chia sẻ khó khăn...chắc cháu có cùng ý nghĩ như bác mỗi lần xuân về!!!
Ngày 01 tháng 2 lúc 2:43 chiều · Thích
***
-&-&-&-
Đăng bài thơ "Hoa Nắng Vương Thêm"trên blog
YuMe.Vn
Bởi Mai Nguyễn Huỳnh vào ngày 31 tháng 12 2010 lúc 11:30
chiều
Thơ,
Hoa Nắng Vương Thềm,
Huỳnh Mai.St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Tháng Tư Sàigon nắng hoa mùa hạ!
Chút nắng vương thềm,
hoa nắng chói chang,
Miền Nam
nắng đẹp mùa hè đỏ lửa,
Chỉ có hai mùa một nắng hay mưa!
Cháy bỏng niềm-tin lửa hè hoa nắng,
Cuối mùa tháng Tư mưa đổ Sàigon!
Nhạt-nhòa hoa nắng không vương thềm cũ
Tìm về lạc lối cuối trời Biển Đông!
Bỏ quên thềm cũ rêu xanh vách đá,
Hoa nắng vương thềm lịm tắt đường mưa,
***
Mưa cuối trời tháng Tư trời bão tố!
Núi rừng sóng dậy lắc lư con thuyền!
Phong ba gió bão cuồng trôi hoa nắng,
Gió núi mây ngàng hoa nắng về đâu,
Lá gió đưa cành đan xen kín mích,
Đâu còn chút sáng...hoa nắng xuyên cành!
Rừng núi âm u nắng không xuyên lá,
Cây reo thác đổ ru đời bằng an,
Thôi cứ trôi bên trời...đầy sóng cả!
Cho hoa nắng muộn rong thuyền ra khơi!
***
Hoa nắng đâu còn vương bên thềm cũ!?
Chỉ là chút nắng tàn phai nhạt nhòa,
Hoa nắng tàn thành hoa trăng đồng nội!
Đêm dài doi-dỏi trăng soi bóng chàng!
Ai ngồi bên cửa ...song trăng chờ đợi!
Chỉ là chiếc bóng hoa trăng bên thềm,
Vở vành trăng khóc tan theo lệ ứa,
Theo bóng đèn tàn hiu-hắc bóng đêm,
Thương người thiếu phụ hoa trăng cài tóc,
Đợi chòng viển xứ soi trăng tìm về...!
***
Hoa nắng Sàigon xuyên cành khe lá,
Đổ chút nắng vàng nhẽ nhại mồ hôi!
Bác xích lô già...lính cũ phu xe!
Dưới gốc cây già đường me trụi lá,
Một thưỡ đợi chờ bóng đổ lá me,
Hoa nắng xuyên cành soi bóng me bay!
Có người thiếu phụ Việt kiều tắm lá,
Gợi lại tình xưa...hoa nắng lung linh,
Hoa nắng vương thềm hoa trăng song cửa!?
Một thưỡ tình người cần có cho nhau!!!
Huỳnh - Mai
{Hoa nắng hay là Hoa -Trăng!?}
Lời bình cho một bài thơ “Hoa Nắng Vương Thềm",
Cứ mỗi lần đi dưới tàn lá me rợp bóng trên các nẽo đường Sài
gon,kỹ niệm con đường xưa "Anh đưa em đi học về" bổng chợt nhớ trong
tôi...Mọi kỹ niện còn lưu dấu,khắc ghi từng góc me già,dần dần bị đón bỏ không
tiếc thương.Nhưng cái tên Sàigon của nó khó bỏ được trong tôi...Nó là cái tên
địa danh thân thương đầy ấp những kỹ niệm lớn lên của Sàigon do ông cha để lại
cháu con trong sự nghiệp xây nước và giử nước...
Hồi trẻ nhỏ thưỡ ấu thời,tôi đi học ngang qua trường"Áo
Tím"-Gia Long-hay chọc phá nữ sinh đáng chị tôi và hay leo các tường nhà
Tây chung quanh nhà thương "Bạc Hà"giờ là bệnh viện Da Liễu Hồ Chí
Minh,hái trộm cây trái của nhà Tây và chọc phá bấm chuông cho chó sủa chơi!,Thĩnh
thoãng vắng người tôi hay ngồi cùng đám bạn con nít,ỉa và tè dưới góc me có
nhiều xe của Tây-Pháp qua lại nên hay bị"phú lít" rượt bắt cho cha mẹ
đến lãnh vê...Tôi vẫn giử tên gọi Sàigon cho mãi ận bây giờ không đổi thay theo
biến cố lịch sử.Không dám đổi tên Sàigon bằng tên Hồ Chí Minh cho một thành phố
tôi hay quậy phá hằng ngày,mà đắc tội với cụ...Không lẽ ngày xưa ỉa bậy trên
mặt đường Sàigon,để mãi tận bây giờ mới bị bắt sau 7o năm qua doco6ng an,cảnh
sát Hồ Chí Minh bắt giử về tội mất vệ sinh hay phạm thuần phong mỹ tục và
"Công xúcc tu-sĩ"đến bác Hồ Chí Minh.Không lẽ người yêu bé bỏng học
trò Sàigon xưa cũng bị truy tố tội dụ dỗ con nít dưới tuổi vị thành niên coin
cháu Bác Hồ !?.Tôi ngày xưa còn bé hay chọc phá nữ học sinh Sàigon nếu ngày nay
thì đắc tội"Dê" cháu Hồ Chí Minh?!,thì củng bị bắt bò"Xừ"
luôn!?.Nếu có bắt nên bắt những ngưoi dám đem tên Bác ra giởn mặt"Chính
quyền!!!
Tôi cũng nhớ con đường xưa cây me cũ xanh lá SÀigon mỗi lúc
cuối hè sang thu,dù đã lớn sắp vào đại học rồi, nhưng vẫn còn con nít ham chơi
hơn học, vẫn còn chất nóng trong tôi !.Cứ mỗi cuối thu me chín rụng đầy đường
tôi vẫn rủ rê đám con nít học trò theo tôi đi bắn me bằng giàn ná cao su,và đem
theo muối ớt,nươc mắm đường chấm ăn tại chổ góc me,trong cái nắng chang-chang
.bỏ cả cơm trưa nên dễ đau bụng- mắc cầu- nếu ngày xưa còn bé thì tôi không mắc
tội như bây giò...nên đành bỏ dở cuộ chơi nữa chừng!....Cái ngon tuyệt vời là
canh nấu lá me non với nhữngcon tép bạc còn để râu,rồi chấm ăn với nước nước
mắm nhỉ nguyên chất có dầm ớt thật cay xé miệng...thì không gì bằng!?Đời chỉ
thế thôi...Để có nồi canh lá me non,tôi phải chạy bộ đua với xe buýt ra chợ
Vườn Chuối bàn cờ,mua một 'mớ tép bạc'là hết tiền mua vé xe dành chạy bộ về cho
đám con gái nấu canh chua..và bày trò chơi "Nồi cơm nhỏ học trò..."Vui
ghê!.Trong hương vị chua caycuả lá me thêm ớt vào và cái ngọt béo con tép nấu
canh tạo cho tôi nổ thèm ăn...như đói ăn tự bao giờ.Và nghĩ rằng nồi canh chua lá me non Sàigon này chắc chỉ đủ
một mình tôi ăn thôi!mà không đợi đến
khi nó trở thành móm canh Hồ chí Minh bây giờ...
Giờ đây thì cống rảnh đào đường ngổn ngang phố xá.Lô-cốt mọc
đầy làm khuất nẽo đường me cây cành trụi lá me.Tôi dừng chiếc xe xích lô kiếm
sống hằng ngày bên cạnh một thiếu nữ ra
dáng Việt kiều đang dứng tần ngần bên góc me già vừa bị quật đổ,lấy đường cho ống cống chạy
qua,còn rơi rẩy vài quả me già chín rụng...Tôi leo lên mô đất cao bên cạnh một
con mương cống rảnh mà thấy nao lòng như đang đứng trên một chiến lũy hào
sâu...và lô-cốt mọc đầy của Sàigon trước tháng Tư/75.Người thiếu phụ chắc cũng
nhận ra người lính cũ Sàigon còn nuối tiếc gốc me già ngả đổ,nên nắm lấy tay
tôi kéo đi trong niềm thông cảm.và hai chúng tôi rời khỏi giao thông hào cùng
lô-cốt giưa các đại lộ Tp/Hồ Chí Minh
,để dựng lại sự kiện đau lòng lịch sử dân tộc đã 35 năn qua được chôn chặt
trong lòng....
Tôi và người thiếu
phụ Việt Kiều cố vượt qua đoạn đường lô-cốt ngổn-ngang cống rảnh bộn bề chấn
lối dầy lưu thông xe cộ .cô ta phụ lực cùng tôi kéo chiếc xe xích lô lên hè
phố,cùng với một đoàn xe gắn máy 2 bánh leo vĩa hè vuợt giao thông hào và
chướng ngại vật lô-cốt chắn đường vượt thoát cho người lẩn xe...Và hãy cho phép
chúng tôi làm những "Hoa Nắng Vương Thềm"...leo lên vĩa hè để giải
thoát giao thông đang bị ách tắt !!!
***
-&-&-&-
Thơ,
Phố
Vắng...Buồn Thu,
Huỳnh-Mai.St.8872
Bh. Dạ Lệ Huỳnh
Từ khi vắng anh...phố củ buồn Thu,
Đường chiều hút bóng
trong cõi sương mù,
Mưa Thu bay...bay
cánh chuồn trong gió,
Lá thôi đừng đổ...
dưới cội me già,
Người xưa vắng
bóng... me vàng vương tóc,
Lạc xứ quê hương một
cõi tìm về,
Xa xôi diệu vợi...Thu
xưa man mát,
Vàng phai trong dáng,
Thu nay ngỡ ngàng,
Thu đến ...Thu đi bao
mùa thay lá,
Phố vắng buồn
thêm...Thu đến bao giờ,
xox
Hoàng hôn tắt nắng...
Thu trong vụn vở,
Thu Saigon đã lịm
chết... trong tôi,
Đường chiều phố
vắng...đi hoang chân bước,
Đạp lá vàng khô xào-sạt
lối về!
Hồn Thu dĩ-vãng heo
may lành-lạnh,
Lối về đất mẹ... để
buồn mắt ai!
Quê hương chinh chiến
tàn Thu lá rụng,
Bao hồn chiến sĩ lạc
dòng bơ-vơ,
Dấu Thu kỹ-niệm tâm
tư chất ngất,
Thổn-thức Saigon...cho lá buồn bay,
xox
Từ dạo ấy Saigon im tiếng súng,
Lệ lá...đồ nhiều lắng
vọng tiếng Thu,
Thu xưa tiếng hát học
trò thơ mộng,
Thu qua ngày
tháng...tiếng rao báng chè,
Em gái thơ ngây...em
hay hờn dõi,
Bắt anh lưng cõng hái
trộm leo rào,
Đền anh đó...bắt
chuồn bay trong gió,
Thu nay lẽ bóng...
vai cõng gánh chè...
Phải chi quê
hương...anh không lạc xứ!?
Vai mang lưng
cõng...gánh chè thay em,
xox
Mưa Thu ướt lối đường
về...trơn trợt,
Kẽm gai giăng
mắc...phố cũ đường xưa,
Anh đi chinh chiến
bao Thu cải tạo,
Trở về phố cũ xác lá
...Thu tàn,
Nữa đời chinh
chiến...anh buôn vè số,
Nữa kiếp nhà tù...anh
lái xe ôm,
Tiếng ca vé số ru đời
thức tỉnh!
Xe ôm anh lái...phận
đời lãng quên,
Tiếhg Thu vang vọng
tình ca mất nước,
Chơi vơi hồn
nước...tiếng đêm rao chè,
xox
Thu đến chi thu thương
đau hồn nước!
Để sầu để nhớ...cho
buồn mắt ai!
Tóc rối Thu
bay...trăm cài thẹn vắt,
Bao Thu vẫn đợi thiên
Thu vẫn chờ,
Chinh phu cải
tạo...mấy năm biền biệt,
Mai dây vẫn biết...đi
chôn xác chông,
Chôn vùi lấp kín vào
miền thương nhớ,
Đò xưa bến cũ .lao
xao nát lòng,
Gió cuộn sóng
gào...biển đông vượt sóng,
Vượt thuyền lước
sóng... lá Thu trôi dòng,
xox
Trở lại phố xưa đổi
mới thành Hồ;
Trời Thu xám xịt hững
hờ mây bay,
Đổi đời chỉ có me già
thay lá,
Cánh gió...chuồn bay
chìm hút trong mơ,
Thu nay trở gót người
xưa...vê nước,
Dấu xưa kỹ niệm.Thu
xưa phay tàn,
Đó đây quán
nước.khách chờ me rụng,
Cái thưỡ giành
me...té ngả trong mưa,
Ngồi nghe vọng cổ
thương binh vé số,
Cảm thương kiếp phận
chinh nhân không nhà,
xox
Trở về phố cũ hay
chiến trường xưa!
Lòng buồn biết mấy nói
sao cho vừa,
Kín cổng cao tường
lập công hưởng thụ!
Nguy nga biệt thự ngói
đỏ vôi hồng,
Mặc tình sương gió
phe ta gánh chịu,
Đầu đường xó
chợ...sống kiếp lưu đày!?
Thu ...đừng
đến...thêm sầu vomg quốc,
Thu đến...Thu đi muôn
thưỡ thêm buồn,
Phải nắng vàng Thu...Saigon tuyệt đẹp!?
Vàng phai trong
gió...Cờ Vàng tung bay!!!
Huỳnh-Mai
[Phố cũ vàng
phai]
***
-&-&-&-
Thơ,
Mùa Đông còn Đó…!!!
Huỳnh Mai St.8872
Dạ Lệ Huỳnh
Bao nỗi xót xa lá vẫn trơ cành!
Buồn như chiếc lá sống kiếp mong manh,
Sương lạnh chiều đông trắng màu mái tóc,
Lở lòng chiếc lá úa màu chiến tranh…
Mùa đông quê tôi hãy còn lạnh lắm!
Bếp lửa lòng đâu đủ ấm quê hương!?
Tiếng kêu lạc lòi sương đông giá lạnh,
Cũng không hà vá vở tan sơn hà,
Người…người ủ lòng đêm đông buốt lạnh,
Đợi sáng mùa đông sưởi ấm mặt trời,
***
Bến cũ thuyền xưa không cò bến đậu!
Non nước tình người còn lắm đổi thay,
Chim Thiên Di mùa đông loài di trú,
Gẩy cánh “Non sông” rớt lại giữa dòng,
Trăng lạnh mờ sương trên đôi cánh gẩy,
Trở lại bến xưa đã đổi thay rồi,
Sông Đông êm đềm neo thuyền bến đợi,
Con thuyền giá buốt chở đầy cô đơn,
Khua động mái chèo lao xao sóng dậy,
Thuyền rời xa bến khuất nẽo mênh mông,
***
Trở lại phố thành tìm hơi ấm cũ,
Mùa đông rét mướt thấy lòng lạnh thêm,
Sương trắng biên thùy sao về phố thị!?
Phủ sầu vô vọng ánh đèn sương đêm,
Sắc trắng pha hồng bờ môi căm lặng,
Cùng nghe rỉ chảy se lòng con tim,
Chiếc lá cuối cùng sầu đông xót lại,
Nặng trĩu sương đông củng phải lìa cành,
Làm thân chiếc lá cho người ta bước,
Qua nỗi miền đau trong vạn tất lòng,
***
Trong sương lạnh ta thấy lòng rét buốt,
Nỗi đau nhân thế cũng chính là ta,
Súng gẩy cong nồng chưa đền nợ nước,
Niềm đau nồi tiếp quê hương đọa đày,
Ai nở vô tình non sông nước Việt,
Vìu trong chủ nghĩa thiên đàng vô tâm,
Để cho non nước mùa đông vô tận,
Đói rét bơ vơ cám cảnh cô hồn,
Mái ấm gia đình chiều đông khói tỏa,
Anh về kẽo kịp còn đó mùa đông!!!
Huỳnh
Mai
[Mùa đông
chiến Sĩ}
***
-&-&-&-
Thơ,
HỒN THU CHIỀN SĨ…
Huỳnh Mai WSt.8872
Dạ Lệ huỳnh
Anh vì nước nên hồn thu chiến sĩ!
Xác lá thu tàn trước gió thu bay,
Trải thân xác lá anh vào chiến trận,
Máu đào ướt đẫm dưới giọt mưa thu,
Bom cày đạn xới chôn vùi thân xác,
Bỏ lại cho đời chưa trọn ước mơ,
***
Gió heo may mưa phùng mùa tháng bảy,
Lạnh lòng dốc núi mù tỏa sương thu,
Ai đêm chinh chiến cho đời them khổ,
Phương Bắc non sông chưa được thỏa lòng!?
Vạn nẻo quê hương dặm đừờng thương nhớ,
Chia ly cô phụ ngóng chồng chiến binh,
***
Anh nằm xuống cho thu buồn thiếu vắng
Như chàng chiến sĩ trong mắt buồn thu!
Trơ cành thu buồn
câychưa thay lá,
Súng trong tay chân đạp lá vàng khô,
Mõi mắt đi tìm Tự-Do dất nước!
Xạc-xào lai láng khúc nhạc rừng thu,
***
Hồn thu mien man phai tàn sắc lá
Lửa đạn tơi bời phơi xác chiến binh,
Thu ơi đến cho buồn vơi trong mắt,
Cho Mây trời in bóng nước hồ thu,
Hồn thu chất ngất nỗi buồn muôm thuở,
Cho ta lịm ngất nỗi sầu nước non!!!
Huỳnh
Mai
{Hồn thu chiến sĩ}
***
-&-&-&-
Thơ,
SIÊU HỒN CHIẾN SĨ!
{Nhớ
Bạn Mùa Tháng Bảy}
Huỳh Mai
St.8872
Dạ
Lệ Huỳnh
Lất phất mưa thu cho dài giọt nhớ!
Bạn bè đồng ngủ những tháng năm qua,
Lênh đênh ghềnh thác băng mình sương gió,
Đồi tranh vàng úa dáng tóc nàng bay!
***
Tiệt rượu nào say mèm men chiến thắng,
Cây rừng đá núi ngở ngàng mỹ nhân,
Cào-cào châu-chấu anh thay mồi nhậu,
Hết giặc rồi ta ngủ giấc cơn say,
***
Gối đầu tay súng nằm nghe đạn pháo,
Cõi xa mờ mù mịch nẽo tương lai,
Hỏa châu giăng mắc ngang trời lệ ứa,
Đôi mắt buồn dõi bóng chinh nhân,
***
Anh chết đi sỏi đá tiếc thương buồn!
Cây rừng xanh lá nhờ xác thân anh!?
Còn tôi cải tạo lao tù vắng lạnh,
Giữ lòng phản bội chiến sĩ sau lưng,
***
Anh nằm xuống cỏ cây vang tiếng khóc,
Sỏi đá u buồn thầm lặng tiển đưa,
Cây rừng đá núi réo hồn non nước
Cho vẹn lời thề khuất bóng chinh nhân,
***
Nay ngồi nhìn lá thu rơi mà buồn!
Vạn nẽo quê hương vạn nẽo sầu,
Anh hùng tử sĩ chung tình non nước,
Nỗi căm hờn còn mãi nợ quê hương…!
Huỳnh Mai
{Vu Lan Mùa nhớ bạn
***
-&-&-&-
Thơ,
Thương Quá
Tự-Do!
Huýnh-Mai.St.8872
Bh Dạ lệ Huýnh
Thương Tự-Do...vì tôi ghét Cộng-Sản,
Ghét Tự-Do...vì Cộng
Sản tôi thua,
Tự-Do cô gái trời ban
hạnh phúc,
Muôn thưỡ người tình
chiến sĩ Tự-Do,
Thầm thương trộm nhớ
Tự-Do hồn nước,
Mưa dầm nắng trải
chiến trận tìm em,
Đạp xác quân thù
giành em tay giặc,
Máu anh loang thắm
chiến trường năm xưa,
Thương em là cả bầu
trời dân tộc!!!
Có em rồi...non nước
có Tự-Do,
xox
Sao em kiêu hảnh sao
em làm chảnh!?
Máu xương này... là
tất cả yêu em...
Sao em vội nở...lầm
tay Hồ-Cộng...
"Thiên đàng Cộng
Sản"ảo ảnh Tự-Do,
Thiên thần Tự-Do Viễn
Đông Hòn Ngọc,
Rơi vào Hồ Cộng tượng
nát ngọc tan,
Muốn cứu Tự-Do...thôi
ánh gẩy súng!
Dân chúng già Hồ
cưởng bức tên em,
Thành Hồ khốn
khổ-Saigon tươi đẹp,
Mất em rồi...anh sống
kiếp tha hương!!!
xox
Anh biết em
chảnh...trời cho em đẹp!
Anh là lính chiến mang
chí trai hùng...
Biểu tượng Tự-Do-Giai
nhân chiến sĩ,
Một đời non nước cũng
cần có nhau,
Sao nở lòng nào đâm
lưng chiến sĩ,
Chết ngở ngàng Từ-Hải
đứng trơ...trơ!?
Người dân phản chiến
quẩng vào cảii tạo...
Bác Hồ áp trại...
rứớt dâu Saigon...
Pháo hoa chiến
thắng...Tự-Do chiến bại...
Long lanh đẫm lệ muôn
màu trời đêm,
xox
Tự-Do em thích theo
ông"Xã Nghĩa,"?
Vở mãnh trăng thề lổi
dạo nước non,
Cho cây súng gầy bên
mồ xanh cỏ?!
Chiếc mũ sắt
này...làm tổ ểnh-ươn,
Đêm mưa vọng tiếng thêmbuồn...tổ
quốc,
Réo bạn tình chung
sao mãi bội tình,
Cây xanh lá nhờ thân
anh...bón xác!?
Cho quê hương
này...chồi lá xanh tươi,
Tự-Do Việt Nam là
tên em đó,
Ghét em nhiều...nhưng
đâu ghét Tự-Do!?
. xox
Sầu lên cây cỏ...lòng
buồn hận quốc...
Hồn nước miên man sâu
lắng chiều tà,
Tiếng khóc ểnh-ương
vọng hồn chiến sĩ,
Trong lòng mũ
sắt...ngủ giất quê hương,
Có ai thức giấc đêm
dài thao tức!
Gió lạnh song tù ...tiếng
dế nỉ non,
Kể chuyện đời mình...
đời anh lính chiến!
Vai mang hồn nước
đoạn trường chiến binh,
Đu dây tử thần...ôm
mang tổ quốc!?
Thần chết thua
chào...đến bến Tự-Do,
Huỳnh-Mai
"Hận Quốc -Tự-Do".
***
-&-&-&-
Thơ,
Sài
Gòn Nhớ Xuân Xưa!
Huỳnh
Mai St.8872
Dạ Lệ Huỳnh
Tiếng pháo nhà ai lạc long giao thừa!
Gợi nhớ quay về những lúc xuân xưa,
Đêm nằn gác giặc hỏa châu soi sáng,
Rừng Mai suối vắng ăn tết cho đời,
***
Sài Gòn xuân xưa giao thừa pháo nổ,
Mai vàng rực nở ước hẹn xuân về,
Trong khói lửa chiến chinh xen tiếng pháo
Tự-Do cho đời còn khuất chiến tranh,
***
Đầu xuân nắng ấm tan màng sương phủ,
Ước vọng thanh bình cuộc chiến qua mau,
Cho anh lính chiến
trở về sum hợp,
Bắc nam chung một màu cờ Tự-Do,
***
Rồi xuân đến mõi mòn trong tuyệt vọng,
Mấy mươi năm rồi không pháo đón xuân,
Người đi cải tạo người tìm vượt biển,
Xuân về lạc nẽo lối xưa Sài Gòn!!!
***
Sài gòn đón tết trong xuân cải tạo,
Ông bà về sợ phải bom mìn Mậu Thân,
Mùa xuân chiến thắng[75] Người dân ciến bại,
Xuân về tan tác dân tình thãm thương,
***
Xuân “Giải phóng” bắp ngô làm chuẩn,
Sắp giàn chào khoai sắn rước ông bà,
Thiên đàng Cộng Sản đâu nghèo khoai sắn!?
Hù dọa ông bà đạn nổ Mậu thân[68],
***
Cái tết chia nhau cũ mì như trái nổ,
Nấu luộc tưng bừng ngở bánh chưng xanh,
Cùng nhau ngậm đắng bồ hòn làm ngọt,
Gởi chồng cải tạo để giành vượt biên,
***
Xuân trong hy vọng chứa nhiều thất vọng,
Tìm dường Tự-Do bỏ lại Sài Gòn,
Xuân Sài Gòn mơ hồ như sương khói,
Mang nặng tình buồn dạo khúc biệt ly,
***
Mai vàng trước ngỏ tả tơi rơi rụng,
Nước mắt chồng về cải tạo …vượt biên,
Hoa kẽm gai rào tù không biết khóc,
Mà sao Sài gòn dẫm lệ biệt ly!!!
Huỳnh Mai
{Xuân xưa có khác bây giờ}
***
-&-&-&-
Thơ,
Mộ
Chiều Xuân,
Huỳnh-Mai St.8872
Bh.Dạ
Lệ Huỳnh
Tôi đến thăm anh chiều xuân tắt nắng!
Xuân nầy tảo mộ chiến trường năm xưa,
Dưới cội mai già bên dòng thác vắng!
Mộ đá rêu xanh vang tiếng thác buồn,
Một thưở hào hùng hai ta đánh trận!
Rừng Mai nầy rơi mắt lệ hỏa châu!
Tôi châm điếu thuốc mời anh lần cuối,
Mắt mờ lệ khói ảo ảnh quê hương!
Anh nằm xuống có tôi thương khóc,
Mai này nếu chết ai khóc tôi đây!?
***
Xuân nầy chẳn lẽ bốn mươi năm qua!
Ảo ảnh tràn về như chẵng bao xa…!
Mùa xuân năm ấy anh không về phép,
Hồn hòa khói thuốc bổng bay xa!
Tắt lịm tàn hơi xuân… trên chiến địa,
Xác thân anh chon lấp rặng Mai già…!
Gọp đá chất cao còn ghi dấu tích,
Mũ sắt ngày nào …làm tổ Ểnh-Ương!
Vẫn còn đọng lại…Mây trời Xuân Tím,
Vở cả trời mây trong cái chao mình…!
***
Ngủ đi anh xuân đời không hạnh-phúc!
Bạn bè chiến hửu còn lắm cơ cầu…!
Đứa đi biền biệt tha hương cầu thực!?
Đứa ở quê nhà…”bán số”kiếm cơm,
Các bà góa phụ hang rong một gánh!
Sống kiếp con tằm trả nợ thắng thua…!
Nuôi lủ “ăn-mày “cô-nhi tử-sĩ…!
Sống đời lang-bạt của kiếp không nhà,
Sống như tôi chăng thấy mùa xuân!
Thà chết như anh…chắc mùa xuân vĩnh cửu!!!?
Huỳnh-Mai
{Xuân nhớ bạn}
***
-&-&-&-
Thơ,
NGƯỜI VỀ TRONG QUÊN LÃNG…!
Huỳnh- Mai St.8872
Dạ
Lệ Huỳnh
Từ Quên lãng ta về trong thương nhớ,
Bóng chinh nhân sương khói bụi thời gian,
Lãng quên vùi lấp phận người quên lãng,
Cuộc chiến tàn rồi thương nhớ mấy ai!?
Mộ ngục tù chôn vùi hồn non nước,
Vở cả quê hương vì mất Tự-Do!
Về trong quên lãng chôn vùi quá khứ,
Quê hương trăn-trở réo gọi hồn đau!
Trở về trong nổi xác xơ quốc hận
Tay không tất sắt nhưng cả
tất lòng,
Dựng hồn tranh đấu Tự Do Dân tộc,
Cõi về niêm viển phận người chiến tranh,
***
Lặng lòng chìm lắng dòng đòi quên lãng!
Hàng cây lòng phố phôi-pha tháng ngày,
Xưa kia bóng dáng ai gầy đứng đợi!
Trời đổ mưa anh cũng đón em về!
Trong cơn lạnh thấy lòng minh ấm lại
Mong mãi đường dài hun húc gió mưa…!
Anh và em trong mưa cùng sánh bước,
Thầm nguyện với lòng mặc có gió mưa!?
Dĩ vãng lần về hàng cây phố cũ!
Khuất tầm quên lãng che mờ dáng xưa,
Ảo ảnh hiện dần đường hoa em bước,
Mặc tình mưa gió xóa nhòa lãng quên!!!
Huỳnh Mai
{Về trong quên lãng}
Thơ,
XUÂN
VỀ DĨ -VÃNG
Hùynh-Mai
St.8872
Dạ
lệ huỳnh
Những tháng ngày qua dĩ vãng xa vời,
Vết đòn thù hằn, đậm nét trong tôi,
Hoa kẽm gai lạnh lùng trong nắng ấm,
Vương vấn chi xuân áo lính nhà tù,
***
Nhớ xuân nào chiến địa vùng hỏa tuyến,
Đêm hỏa châu thắp sang cánh hoa dù,
Mắt em long lanh vào xuân đất nước,
Cũng pháo hoa cũng ti61ng bom đạn rền,
***
Dưới ánh châu hồng tìm xuân hạnh phúc,
Cho quê hương mình thoát nỗi chiến tranh
Nơi hậu phương giao thừa giời đón tết,
Còn nơi này bom đạn vẫ rền vang
***
Tiếng vọng u hồn kêu than hồn nước,
Bao giờ cho đến bao giờ nước non,
Sương lạnh rừng khuya chinh nhân gác giặc,
Rừng Mai Xao xác trở giấc cô đơn,
***
Rồi mùa xuân đến và từng xuân đến,
Chỉ lá vàng vươn xác bờ kẽm gai,
Trời non nước im lìm trong tiếng súng,
Mà nghe tan tác sấm nổ trong lòng!
***
Nghe cháy bỏng trong hồn xuân chinh chiến,
Rừng thiêng vang bóng hổ nhớ rừng xưa,
Cày lên sỏi đá ta gieo mần sống,
Cho quê hương này gang thép nở hoa,
***
Dĩ vãng xuân về trong mộng lối xưa,
Lòng thầm tiếc nuối biết mây cho vừa,
Phố buồn thiếu vắng người l1nh chiến,
Sài Gòn xuân đến thôi đành bơ vơ,
***
Cải tạo chồng về vở tan pháo nổ,
Công viên ghế đá lở cuộc hẹn hò,
Ai dìu em trong bóng hoa đêm hội,
Cánh hoa đời rực ngát giữa rừng hoa,
***
Sài gòn xuân đến trong nỗi bơ vơ,
Người xưa phố cũ có ai đợi chờ,
Người đi cải tạo người về biển cả,
Tìm mãi tự-Do xuân d8e61n bao giờ,
***
Hồn nước mênh mông xuân về lạc lối,
Khuất nẽo đừơng về lạc ngỏ hồn tôi,
Bao nhiêu xuân mộng thôi thôi đành quên lãng,
Đất nước con người xuân cũng lãng quên,
Huỳnh-Mai
{Xuân lạc nẽo về}
***
-&-&-&
Thơ,
XUÂN ĐẾN BAO GIỜ…!
Huỳnh Mai St.8872
Dạ
lệ Huỳnh
Nếu Mai không nở bên rào kẽ thép,
Làm sao biết được xuân đến bao giờ!
Gió cuối đông thấy lòng se sắc lạnh,
Song tù mai nở Xuân đến tự bao giờ,
***
Gió xuân lành lạnh qua miền lao cải,
Không pháo rượu nồng như thuở chiến tranh,
Pháo nổ chiến trường say men chiến thắng,
Gác giặc an lòng xuân dến hậu phương,
***
Rừng Mai khép cánh còn say giấc ngủ,
Gối đầu thép súng hỏa châu lạc loài,
Bomb đạn rền đâu đây như pháo nổ,
Trời xuân đây đó ấm lòng quê hương,
***
Rồi lại mùa xuân và bao xuân nữa,
Dù xuân có đến chẵng biết tụ bao giờ!
Không pháo nổ xuân thầm lặng lẽ đến,
Bên bờ rào song sắt hoa kẽm gai!
***
Giật mình chợt tỉnh thấy mình hoang dại,
Một đời oanh liệt như hổ nhớ rừng,
Gió đông phương Bắc trở trời oan trái,
Trơ cành trụi lá cánh Mai rả rời!
***
Tình dân nghĩa nước người đi chinh chiến,
Đem mùa xuân về khắp nẽo quê hương,
Vai mang nợ nước Thời còn chưa đến,
Đời lãng quên cho thân phận tú dày,
***
Miền Nam
xuân ấm cả trời phương Bắc,
Xuân trong thời loạn có nhớ bao giờ,
Ai gieo chinh chiến cho đời dân khổ,
Chôn xác nhà tù khỏa lấp Tự-Do!
***
Náng cháy lưng tù rào hoa kẽm thép,
Cứ ngở mai vàng rơi rụng thép gai,
Ai cũng vì ai…ngoan cường chiến đấu!?
Để lại đời nước mắt đọng kẽ gai,
***
Giọt mắt nào tôi khóc đời quên lãng!
Vinh quang cho đời lệ ứa tù chung,
Mai đây chim trời thôi đầy mõi cánh,
Rớt vào mãnh vở quê hương lưu đày,
***
Cho tôi hẹn lại mùa
xuân non nước,
Ngày ấy chắc còn nhớ đến người không!
Người đi chinh chiến về trong cải tạo,
Bỏ lại cho đời tình khúc lãng quên!!!
Huỳnh Mai
{Mãnh vở quê hương}
***
-&-&-&-
Thơ,
MAI BÊN THỀM CŨ!
Huỳnh Mai St.8872
Dạ lệ huỳnh
Gió đổi chiều đông xuân phương Bắc ấy!
Vận nước Miền Nam nghịch lý điêu tàn,
Gió Bắc vào Nam
ngàn mai rụng cánh,
Mùa xuân tan hợp xác mai bên thềm,
***
Nắng ấm miền nam chen chi gió lạnh,
Lả chả lìa cành rơi rụng Tự-Do!
Cánh mai thời loạn hồn vương thềm cũ,
Xác hoa tàn hóa kiếp mắt kẽm gai,
***
Lối xưa thềm cũ nhà ai mai nở,
Ngập cả hồn tôi đất nước xuân về,
Rồi từ phương Bắc gió đông thổi đến,
Đường xưa lối cũ ngập xác mai vàng,
***
Hồn nước miên man vào
xuân ảo vọng,
Tháng ngày qua dĩ vãng hiện lần về,
Đất nước bao xuân đi không trở lại,
Nước mắt kẽm gai khóc kiếp mai vàng,
***
Gió xuân hây lạnh lòng thêm giá buốt,
Gảy gánh giang sơn dưới cội mai già,
Đường xưa vạn dặm dõi hờn non nước,
Độc gánh chinh nhân biết có ai chờ,
***
Xuân non nước đường về còn cách trở,
Vạn dặm quê hương lắm ải nhân gian,
Gió đông phương Bắc ru hồn dân tộc,
Mai vàng rộ nở đâu biết xuân sang,
***
Mai Nam
Đào Bắc vẫn còn cách biệt,
Một bên nắng ấm bên kia lạnh buồn,
Cùng mùa xuân hai phương trời ấm lạnh,
Của riêng mình cộng lại mất Tự-Do,
***
Vẫn biết thế mai vàng cứ rộ nở,
Te tua cành lá vàng sắc không phai,
Ngời lên ánh mắt vàng không sợ lửa,
Mai vàng muôn thuở thống truyền Tư-Do,
Huỳnh Mai
{Xuân buồn}
***
-&-&-&-
Thơ,
MÙA XUÂN BIẾT CÓ BAO GIỜ!!!
Huỳnh
mai St.8872
Dạ lệ huỳnh
Nghĩa Dũng Đài tứ bề lộng gió xuân!
Lòng đài gió rít chạnh nhớ buâng khuâng,
Bao mươi năm mùa xuân không biết có,
Chí hùng nghĩa dũng bao giờ biết xuân,
***
Gió gào thét trận xông pha cứu nước,
Văng vẵng bên tai nghĩa dũng lòng đài,
Xác lá cuộn bay…kẻ thù gục ngả,
Hòa trong hương khói lụi tàn chiến tranh,
***
Gió cuộn hương lòng tôi thăm chiến hữu,
Nghĩa trang buồn Nghĩa dũng bốc lên cao,
Chí cả anh hùng sạch lòng yêu nước,
Trơ gan tuế nguyệt dòng đời lãng quên,
***
Gom xác lá chất cao lòng Nghĩa Dũng,
Gió xuân đời dập tắt lửa non sông,
Xuân quên lãng cho nao lòng chiến sĩ,
Vào xuân đất nước xác chết vô hồn,
***
Anh nằm xuống phận đời bị quên lãng,
Tôi ở lại buồn gánh nỗi chiến tranh,
Tự-Do mất tiếc chi đời chiến sĩ,
Đêm làm ngày cho lẽ sống dầ qua,
***
Hồn chinh chiến dật-dờ theo vận nước,
Kẻ sống chết vẫn hiện diện nơi nầy,
Không nuối tiếc những gì cho đất nước,
Chỉ buồn lòng chưa trả nợ nước non,
***
Hồn chiến sĩ chưa tàn còn hận quốc,
Cải tạo nhà tù khuất
tất Tự-Do,
Non nước một mãnh sơn hà
tan vở,
Mùa xuân chiến sĩ biết có bao giờ!!!
***
Nghĩa trang chiến sĩ người tù lao cải!
Hai miền sống chết gặp gở nhau đây,
Dương gian âm cảnh nối cầu cuộc sống,
Hồn thiêng sông núi đất Việt thanh bình!!!
Huỳnh Mai
{Cõi
buồn mùa Xuân}
***
-&-&-&-
Thơ,
Mừng Chúa Trong Tù!
Huỳnh
Mai St.8872
Dạ lệ Huỳnh
Lạy Chúa!!!...
Con là lính trận nơi vùng hỏa tuyến,
Ngăn bước quân thù đuổi Chúa vào Nam,
Chuyến tàu vỉ tuyến triệu người theo Chúa,
Vượt trường sơn truy Chúa quân rợ Hồ,
***
Tuyến lửa địa đầu quân Hồ cố vượt,
Hoàng hôn vỉ tuyến tím cả chiều hoang,
Xác thù đỏ lửa cổ thành Quản Trị,
Trường sơn ngập lửa đường 9 Nam Lào,
Xác Cộng hồn Hồ them đau lòng Chúa,
Tình thương không tắt nổi lửa vô hồn,
Linh hồn quỷ đỏ đâu còn có Chúa,
Vào Nam
đuổi Chúa chiếm bỏ Tự-do,
Bắt giam con Chúa vào tù cải tạo,
Nhốt Chúa vào tù cho khỏi vượt biên,
***
Đêm tù sao sang Nóel trời gió lạnh,
“Giáo trường” nhà tù vắng tiếng thánh ca,
Chúa sinh hang đá tù nhân đắp vội,
Máng heo không cỏ lạnh lẻo Chúa ơi!
Thiên Thần nón cối A.K canh gát,
Bay lượm quanh trời hang núi Chua1` sinh,
Canh Chừng Chúa trốn theo tù cải tạo,
Thân Chúa hài đồng bao cát che thân,
Đức Mẹ bơ-vơ …tù gặp quản- giáo
Bỏ Chúa Hài Đồng trước súng A.K.!!!
***
Quản giáo quắc nhìn con chiên của Chúa,
Aon gia ngỏ hẹp ta lại gặp nhau,
Trên trời có Chúa nơi này có Bác,
Thắng bại thành hư nay đã rỏ rồi,
Thiên thần có súng vệ binh có cánh,
Giai nhân ác quỷ đó ai rạch ròi,
Thực tế Bác đây chính là cuộc sống,
Tình thương của Chúa chỉ đói nhăng răng,
Bỏ Chúa theo Hồ phu thê xum hợp
Đàn chiên của Chúa bác đây chăn giùm,
***
Góc tù ảnh tượng Chúa quăng long lóc,
Đá hang Đức Mẹ chúa con lộn nhào,
Tháng ngày giam biệt trong thùng Cô-Nét*,
Mừng kính Chúa con gặp Chúa trong tù,
*Thùng
chứa hàng Mỹ {Container}
Huỳnh
Mai
{Thiên
Thần nón cối}
***
-&-&-&-
Thơ,
SÀI GÒN NHỚ XUÂN XƯA!
Hùynh
Mai St.8872
Dạ
Lệ Huỳnh
Tiếng pháo nhà ai lạc lỏng giao thừa,
Gợi nhớ quay về những lúc xuân xưa,
Đêm nằm gác giặc hỏa châu soi sáng,
Rừng mai suối vắng ăn tết với đời,
***
Sài gòn xuân xưa giao thừa pháo nổ,
Mai vàng rực nở ước hẹn xuân về,
Trong khói lửa chiến chinh xen tiếng pháo,
Tư Do cho đời còn khuất chiến tranh,
***
Đầu xuân nắng ấm tan màng sương phủ,
Ước vọng thanh bình cuộc chiến qua mau,
Cho anh lính chiến trở về sum hợp,
Bắc Nam
chung một màu cờ Tự do,
***
Rồi xuân đến mõi mòn trong tuyệt vọng,
Mấy muơi năm rồi không pháo đón xuân,
Người đi cải tạo người tìm vượt biển,
Xuân về lạc nẽo lối xưa Sài Gòn,
Sài gòn đón tết trong xuân cải tạo,
Ông bà sợ hải bom mìn Mậu Thân,
Mừng xuân chiến thắng {75} người dân chiến bại,
Xuân về tan tác dân tình thảm thương,
***
“Xuân giải phóng” bắp ngô xếp hàng chuẩn,
Sắp hàng chào khoai sắn rước ông bà,
Thiên đàng Cộng sản đâu nghèo khoai sắn,
Hù dọa ông bà đạn nổ Mậu Thân,
***
Cái tết chia nhau cũ mì như trái nổ,
Nấu luộc tưng bừng ngở bánh chưng xanh,
Cùng nhau ngậm đắng bò hòn làm ngọt,
Gởi chồng cải tạo để giành vượt biên,
***
Xuân trong hy vọng chứa nhiều thất vọng,
Tìm đường Tự-Do bỏ lại sài gòn,
Xuân Sài gòn mơ hồ như sương khói,
Mang nặng tình buồn dạo khúc biệt ly,
***
Mai vàng trước ngỏ tả tơi rơi rụng,
Nước mắt chồng về cải tạo vượt biên,
Hoa kẽm gai rào tù đâu biết khóc,
Mà sao Sài Gòn đẫm lệ biệt ly!!!
HuỳnhMai
{Xuân
xưa có khác bây giờ}
***
-&-&-&-
Thơ,
Cánh Mai Thời Loạn
Hỳnh Mai St.8872
Dạ
lệ Huỳnh
Đêm tàn xuân đến hoa khai tiếng súng,
Mậu Thân thời loạn với chiến tranh qua,
Tổ tiên ngày tết người vô tổ quốc!
Vô gia cư không tình nghĩa ông bà,
Hồn Mai xác pháo tả tơi lửa đạn,
Mai vàng rụng cánh rực tươi màu vàng,
***
Chung tình chi hởi cánh mai thời loạn!?
Khép mình e thẹn bên rào kẽm gai,
Đua sắc khoe tài cùng hoa thép kẽm,
Lao tù cải tạo đẹp nét quê hương,
Màu cờ sắc lá vẹn tình non nước,
Mai vàng vẫn nở quê hương lưu đày,
***
Bao mùa mai nở bên mồ chiến sĩ,
Dậm dài đất nước cánh đồng mộ hoang,
Xuân ly loạn mai đẹp màu chung thủy,
Thà chết cho quê hương một màu cờ,
Như người lính chiến tay không buông súng,
Hoa mai thời loạn xuân tình cải tạo!!!
Huỳnh Mai
{Cái
tết Mậu Thân}
***
-&-&-&-
Thơ,
SÀI GÒN
XUÂN NGẮM MAI RƠI!
Huỳnh mai St.8872
Dạ Lệ Huỳnh
Sài gòn xuân sớm hay Mai tết sớm!
Xuân về lạc nẽo mai nở trái mùa,
Đâu có xuân về chi thêm bở ngỡ,
Xuân non nước cuộc chiến tàn dần theo
***
Mai chỉ nở trên đường hoa phố hội,
Cho kẻ vô thần cái chết MậuThân,
Mai nở xuân mùa Miền Nam mãnh vở,
Vở mộng rồi lịm chết theo quê hương,
***
Mai chỉ đẹp run mình trong gió lạnh,
Rực rở vàng lên khói lửa chiến tranh,
Mai Nam
Đào Bắc nở không trọ vẹn,
Trái mùa Mai nở Đào tết vào Nam,
***
Gió xuân hanh lạnh chỉ hoa đào nở,
Nắng ấm miền nam chỉ có Mai rơi!
Tàn rồi cuộc chiến Mai không rộ nở,
Bên rào cải tạo thấy xác mai tàn,
***
Xuân Sài gòn đẹp nắng mai rơi rụng,
Gió cuộn hoa rơi cho tóc vàng lên,
Cố nhân tóc trắng ôi, người trở lại,
Chút tình niệm nhớ muộn phiền xuân qua!
***
Từ khi vắng anh Sài Gòn tràn gió lộng,
Mai vàng xơ xác rả cánh rụng rơi,
Đời chỉ đẹp khi biết mình trải xác,
Nát cánh mai vàng nào có tiếc thương,
***
Xuân muôn thưở Sài gòn xuân vẫn đẹp,
Đứng nhìn hoa nở…chỉ ngắm hoa rơi!
Cánh vàng bay lả chiều xuân gió lộng,
Rơi rụng bên đường giẩy chết Tự-Do,
***
Gió cuộn hoa rơi mai vàng ngập lối,
Xác hoa tàn trải lối khắp vàng hoa,
Hồn xuân chơi vơi lìa cành rụng cánh,
Chết đẹp cho đời sâu lắng lãnh quên!!!
Huỳnh Mai
{Đời vẫn đẹp như:
Mai vàng rơi rụng!}
***
-&-&-&-
Thơ,
Hoa Hồng Lồng Hoa Thép!
Huỳnh
Mai St.8872
Dạ Lệ Huỳnh
Hoa hồng chiến sĩ tượng hồn non nước,
Rả cánh hồng lả tả thép kẽm gai,
Cây súng gẩy còn vươn mùi thuốc súng,
Áo chiến bào còn nhuộm đỏ sắc hoa hồng,
***
Hoa tàn, hồn nước đi vào cải tạo,
Sắc máu quê hương xác phủ bờ rào,
Tô điễm cho đời chút hồng vụt tắt,
Ân tình nợ nước chìm vào lãng quên!
***
Bảo tố chiến trường Poncho gói xác,
Mưa buồn cải tạo lạnh lòng chiến binh,
Nhục nước nhả dân thôi đành thua cuộc,
Bỏ lại cuộc chơi dân chủ trò lừa,
***
Trách chi oán giận người trong sương gió!
Sao không hỏi lại nắng Mưa tại người!?
Súng gẩy chiến bào phơi trên hoa thép,
Bao năm cải tạo trò đời lãng quên!!!
***
Chạnh lòng chiến sĩ đem thân giúp nước,
Mãnh vở quê hương thấy cũng thẹn lòng,
Ai đưa non nước vào cơn nguy biến,
Tự mình sập bẩy do mình giương ra!?
***
Lênh đênh phận bạc kiếp đời ô nhục,
Sống giữa thân tình hồn vẫn xa xăm,
Bao nhiêu thương nhớ bổng thành xa lạ,
Lạc loài dân tộc ngút trời thương đau,
***
Xa vắng Sài Gòn trời chiều vụn vở,
Xác phượng tàn bóng điệp vàng rơi,
Tiếng chuông chùa ngân vang hồn nước,
Ráng chiều đỏ thắm soi bóng vàng phay!!!
Huỳnh
Mai
{Quê hương lạc loài}
***
-&-&-&-
Thơ,
QUÊ HƯƠNG CỐ MỘ
Huỳnh
Mai St.8872
Dạ Lệ
Huỳnh
Mây trắng ngang đầu phủ sầ cố mộ,
Bao mùa sương trắng lạnh lòng quê hương,
Heo mây gió bấc chuyển mùa non nước,
Phương Nam
lạnh buốt Bắc phương gió lồng,
***
Núi rừng còn biết khóc than trách hận,
Tiếng bom rền rên xiết nỗi chiến tranh,
Anh-tôi nằm xuống làm phân bón lá,
Xóa hận thù cho mầm sống xanh tươi,
***
Đồng bào ơi đứng lên lời sông núi,
Cho máu xương nầy thệ vẹn non sông,
Thà chết cũng vì Tự-Do đã mất,
Sống đời đáng sống khi đời Tụ-Do,
***
Đồng bào ơi đứng lên ngăn máu đổ,
Cho quê hương này tắt nỗi thương đau,
Cho phương Bắc trời thôi lộng gió,
Nhà Nam
đất Việt một đời Tự-Do!!!
Huỳnh Mai
{Quê hương gió Bắc
Thổi-lòn}
***
-&-&-&-
Thơ,
HÀNH
TRÌNH TỰ-DO!!!
Huỳnh-Mai
St.8872
Dạ
Lệ Huỳnh
Bao năm tháng tôi đi trong lửa đạn,
Với hình hài vết tích của chiến tranh,
Bạn thù ngả xuống vì Tự-Do ấy!
Hành trình máu lệ cũng Tự-Do này!
Hoàng hôn cánh chim bay về tổ ấm,
Vì Tự-Do,tôi mãi miết hành trình,
Bao giờ chiến trường lặng im tiếng súng,
Hành trình Tự-Do dẫn đến nhà tù!
Tôi ươm mầm sống trong tù cải tạo,
Bàn tay này sòi đá cũng thành cơm,
***
Tự-do là lẻ sống còn dân tộc,
Việt Nam
ơi…tôi chết cũng Tự-do nầy,
Giặc thù không giết vì thương nhau quá!
Chiến trường vô tri giác có tha ai!?
Vì nghĩa sống đồng bào tôi tha giăc,
Ngày nay cải tạo có tha ai bao giờ!
Từng cũ sắn mì không tha kẻ đói,
Kẻ đã trồng không phép được cái ăn!?
Heo may rét lạnh không cho áo mặc!
Tự-Do ân oán trơ mắt kẻm gai,
***
Hành trình Tự-Do đường dài thăm thẵm,
Ngả bóng đường chiều cô bóng chinh nhân,
Bóng ai sầu muộn bên hàng mộ vắng,
In hình dấu vết hình hài chiến tranh,
Trong chiếc mũ sắt Ểnh –Ương năm khóc!
Vở tan mây nước trong cái chao mình.
Tự-Do đổ vở theo anh nằm xuống,
Bãng lãng trời chiều trong nắng hoàng hôn,
Phủ sắc mây hồng trên cây súng gảy,
Cho đời Tự-do cất bước hành trình,
***
Bước độc hành buồn trên cây súng gảy,
Khoát áo tù đày thay áo chinh nhân,
Tìm mãi Tự-Do,tìm hoài không thấy,
Chỉ thấy thờ ơ xao xuyến lòng người,
Tự Do trốn tìm trong cơn đói rét,
Cơm áo gạo tiền bỏ nhỏ Tự-Do,
Tự-Do ca hát gọi mời vé số,
Khách sạn ngàn sao ăn ở vệ đường,
Cuộc sống Tự-Do đầu dương xó chợ,
Tự-Do nào bằng thế giới Cộng nô!?
***
Hành trình Tự-do chỉ
là tâm thức,
Chìm lắng trong mơ của kẻ đọa đày,
Tìm lại Tự Do khi về quá khứ,
Hỏa châu soi sáng trong tiếng bom rền,
Mộng mơ tỉnh giấc hòa bình chợt đến,
Nào ngờ chỉ thấy thương đau ngập lòng,
Nước mắt lưng tròng trong đên pháo hội,
Ăn mừng chiến thắng long lanh lệ nhòa,
Tìm mãi Tự-Do lòng người quên lãng,
Quán gió bên đường một kiếp chinh nhân,
Huỳnh
Mai
{Quán gió bên đường}
***
-&-&-&-
Thơ,
Thương Đau Vùng Đất Việt!
Huỳnh mai St.8872
Dạ Lệ Huỳnh
Ngày ấy bây giờ thương đau hiển hiện,
Tháng Tư buồn bóng dáng lá me bay,
Phố cựu bây giờ buồn lên khóe mắt,
Hồn nước lung linh dưới lệ nhat nhòa!
***
Bóng đỏ sao vàng rủ mình trong lủ,
Dòng thác dân oan khiếu kiện đông người,
Đất đai gia sản ông bà mồ mã,
Bao đời xương máu lập ấp khai hoang,
Mãnh ruộng nương khoai Miền Nam nước Việt,
Một nắng hai sương ươm mần lúa vàng,
Thắm đượm màu cờ ba dòng máu đỏ,
Một dãi giang sơn đồng lúa chín vàng,
***
Ai nờ phủi công sân golt cỏ mọc,
Xanh ngắt chân trời xanh tái mặt dân,
Ốm đói lê la việc làm thất nghiệp,
Lang thang một kiếp lưu đày quê hương,
Đời Do Thái trong lòng người mất nước,
Lang thang thành thị ở phố không tên,
Ở nhà không số khu nhà ổ chuột,
Sống kiếp nô tỳ công nhân chủ ngoại,
Bát cơm chưa nuốt việc trể tay quây,
Sân Golt bát ngát lúa đồng hư vô,
***
Phố thị lên đèn một màu vàng vọt,
Gái trai củn cởn động lắc thi tài,
Xập xình tiếng nhạc theo chân nhảy lắc,
Lắc mãi nghiêng nhà đổ nước còn chi!?
Thế hệ tương lai thôi đành mai một,
Một mai phục quốc biết đến bao giờ,
Trăm dâu đầu tằm làm sao quản nổi,
Thân già nợ nước gánh nặng oằn vai,
***
Vô ơn vốn dĩ con người xã hội,
Được nước phất cờ chủ nghĩa chạy theo,
Vô ơn bạc nghĩa tình dân phận nước,
Phản bội lời thề tổ quốc vong ân,
Gái trai chung một vòng ôm thác loạn,
Ly khai tổ quốc rời bỏ gia đình,
Xung phong nghĩa vụ tạo đời cách mạng,
Nghoănh mặt tương lai chủ nghĩa Tự Do,
***
Mỗi độ tháng Tư về lòng quặng thắt
Giả từ vũ khí chợt mất quê hương,
Dậm dài đất nước nhà tù cải tạo,
Đồng hoang kinh tế tù không kẽm rào,
Nghĩa trang chiến sĩ tù trong ngục địa,
Vùng 5 chiến thuật quê hương nấm mồ,
Một mai trở về trong lòng cát bụi,
Cờ vàng ấp ủ ấm tình quê hương,
***
Tháng Tư Sài Gòn màu hoa phượng đổ,
Vàng trong sắc điệp một màu nhớ thương,
Sân trường rộn- rả tiếng ve não nuột,
Đường đời vạn nẽo nước non đâu tìm!!!
Huỳnh Mai
{Mùa Quốc hận 2011}
***
-&-&-&-
Thơ,
Hận Buồn Vong Quốc…!!!
Huỳnh Mai St.8872
Dạ Lệ Huỳnh
Cơn giông tố bão lòng cuối tháng Tư!
Mây mù phương Bắc giăng mắc không hư,
Miền nam nước Việt mưa tràn ngập lối,
Nữa hồn mất nước đâu phải thiên thư,
Thành phố Saigon chơi vơi
lửa đạn,
Trong tiếng cười ánh mắt của đổi thay,
Vô tình nữa mắt…Xác người chiến hữu,
Gió cuốn mây bay cho sắc vàng phai,
Màu cờ sắc áo không hai hồn nước,
Mà sao dân tộc đổi thay rỏ ràng!!!
***
Ta chiến đấu vì người thân chiến đấu,
Tất lòng non nước tiếng gọi ru hồn,
Ta đã thấy những gì ta phải thấy,
Vì ai chinh chiến nên phải trong tù!?
Mắc thép kẽm gai đếm hoài buồn mõi,
Mai tàn rơi rụng bao mùa kẽm gai,
Giờ chỉ mình ta vì ai chiến đấu!
Chiến trường xưa thân phận hổ nhớ rừng!
Chiến đấu ngục tù vi ta chiến đấu,
Đâu còn dân còn nước chiến tranh qua!!!
***
Trời sài gòn tháng Tư buồn rả rượi,
Mây trời xám xịt giăng mắc ngang đầu,
Thấy lòng hoang vắng rừng người phố thị,
Người xưa đã chết niệm nhớ phai tàn,
Lòng Sài Gòn rợp bóng hàng cao ốc,
Che khuất tầm nhìn bóng dáng Viễn đông,
Cao tầng chỉ có choc ho nhà cờ đỏ,
Vĩa hè phố cũ nheo nhóc ăn xin,
Chạnh lòng tôi thấy chính mình lưu lạc,
Cô đơn buồn hận quê hương lưu đày,
***
Làm gì đây trong tay không tất sắt!
Nói ai nghe không vũ lực làm tin,
Mọi người ai nấy kiếm tiền cơm áo,
Phũ phàng dân tộc mất cả niềm tin,
Lổi lầm chủ nghĩa phải theo cho trót,
Liệt kháng sinh tồn vạn đại cộng nô,
Tự ái dân tộc không là phản quốc!
Nhu cầu dân chủ đâu bỏ áo cơm,
Tổ quốc lưu vong mất hồ dân tộc,
Bao giờ nhập thể quốc hồn Việt nam!!!
Huỳnh
mai
{Vọng Quốc tháng Tư}
***
-&-&-&-
Thơ,
Anh Linh
Chiến Sĩ Việt Nam
Cộng Hòa! Huỳnh-Mai St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Lời hiệu triệu…hỡi hồn thiêng sông núi,Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Anh linh chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa,
Hồn oan tử sĩ núi rừng chết trận,
Khí thiêng sông núi dùi lấp ngục tù,
Chí khí kiêu hùng vốn dòng hào kiệt,
Thức dậy đi nào;...hỡi hồn nước tôi,
Quốc hận thét gào;...đồng bào chiến trận,
Súng gươm chính nghĩa tôi trao các người,
Xông lên ...đập đổ nhà tù Cộng Sản,
Anh linh chiến sĩ giải hồn Tự-Do,
xox
Anh linh chiến sĩ linh hồn bất tử,
Núi sông đất Việt hun đúc chí hùng,
Ta dù chết,nhưng chí hùng bất khuất,
Chiến sĩ Cộng Hòa sống chết Tự-Do,
Tự-Do nếu chết... Cộng hoà cũng chết,
Anh linh chiến sĩ vĩnh hằng tự-do,
Vận nước tôi...lòng người thui chột,
vì tham mất nước,vì giàu mất dân;
Anh linh chiến hửu vùng lên xông trận,
Bỏ mặc tình đời...cho kẻ áo cơm?,
xox
Mặc dù súng gẫy còn tình chiến hữu,
Xoa diệu thương lòng ...đau nhói sau lưng,
Ta ôm xác bạn đem chôn khe núi,
Quay lại nhà tù cải tạo mòn hơi,
Xác thân rả rời mang hồn chiến hửu,
Còn chút tàn hơi chiến đấu cho đời,
Ai có nghe...chiều hoàng hôn gió lộng
Thồi qua miềm niêm -viễn...mất Tự-Do,
Cũng Tự-Do;?tôi, anh đồng sống chết!?
Anh linh chiến sĩ nợ nước ơn nhà…á;
xox
Tỉnh thức đi nào...dân ta còn say ngủ!?
Vùi trong cơm áo...giàu- sang mộng hầu,
Xã Nghĩa thiên đàng ước mơ cuộc sống!?
Phản chiến cho đời… thiếu vắng Tự-Do,
Biết bao nấm mồ hoang đầy cỏ dại,
Bo-bo..Khoai sắn đói rét đầy đường,
Dậy mà đi;... hỏi bạn tù chiến sĩ!?
Nước non nầy sống chết…cũng là ta!
Nếu ta không chết...ai đây chết thế!
Cho Tự-Do non nước sớm bình an,
xox
Hỡi..Anh- hồn…linh thiêng người chiến sĩ,
Hỡi...đồng bào chiến nạn chết lưu-vong,
trên biển cả đại dương thuyền vượt biển,
Hỡi người chiến sĩ cải tạo lao tù,
Về đây hỡi...những linh-hồn ngục tối,
Hãy vùng lên theo tiếng thét câm hờn,
Trả lại Tự-Do ;...những gì đã mất!?
Mất cả thân tỉnh lẽ sống toàn dân,
Do bọn áo cơm lợi quyền theo Cộng,
Mồ hoang vô chủ Việt Nam Cộng Hòa!!!
Huỳnh-Mai
[Hiệu triệu anh lính chiến sĩ VNCH]
Xin có đôi lời thông báo:
vừa mới nhân được điện thư-Email-từ Ban Quản Trị trang mạng xã Hội YuMe.Vn 19-9-2011 có liên quan mật thiết đến các bài viết trong tập thơ:SÀI GÒN TRONG MẮT AI!!![Bốn Mùa Chinh chiến]để chia sẻ cùng bạn đọc.Vì có tố chất" CHÍNH TRỊ" nên Ban Quản Trị YuMe Vn xóa bài viết...!Điện thư dược gởi như sau:
Thông báo vi phạm từ YuMe.vn
Chào bạn
dalehuynh8872, Rất vui được chào đón bạn tham gia vào thế giới sôi động của YuMe.vn Tuy nhiên, chúng tôi rất tiếc phải gửi đến bạn email nhắc nhở này vì bạn đã vi phạm thỏa thuận sử dụng khi đăng tải Blog với nội dung không phù hợp. Chi tiết vi phạm: 7 bài viết đăng ngày 26, 30/12/2010 & 03, 24/01/2011 có nội dung chính trị không phù hợp Chúng tôi sẽ xóa các vi phạm nêu trên đồng thời mong bạn chú ý hơn trong các nội dung đăng tải lần sau. Nếu bạn tiếp tục tái phạm, chúng tôi buộc phải khóa tài khoản của bạn trên YuMe.vn. Chúc bạn luôn có những phút thư giãn vui vẻ với YuMe. Admin |
||
Chân Thành Cảm Ơn,
Lời chân thành cảm ơn xin gởi đến tất cả mọi người dân nước
tôi.Miềm Nam Việt Nam còn sống dưới chế độ độc tài Đãng trị Cộng Sản BắcViệt và
người Dân Oan Miền Bắc mất đất đai biển đảo...Dân tộc Việt Nam ta đang lâm nguy
mất nước.Xin tất cả hãy vì Độc Lập-Hòa Bình cho Tự-Do Dân Tộc cùng nhau chung
sức-chung lòng và đồng tâm hiệp lực “Đứng Lên” xây dựng lại nhà Việt Nam cho
kịp văn minh,hòa bình thế giới!!!
Xin tạ ơn Hồn
Thiêng Sông Núi,Tổ Tiên Giồng Giống Lạc Hồng-Quốc Gia Việt Tộc-hãy hun đúc tinh
thần dân tộc Người Việt Quốc Gia trên bước đường tranh đấu,được chân cứng đá
mềm trên cuộc Hành Trình TỰ-DO!!!
Xin trân trọng nhớ ơn Anh Linh chiến Sĩ VNCH được Tổ
Quốc Tri Ơn,
Huỳnh
Mai
Bh Dạ Lệ Huỳnh
·
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét