Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2012

Tâm Tư Trăn Trở “Thiên Đàng Xã Nghĩa"


Tâm Tư Trăn Trở “Thiên Đàng Xã Nghĩa"
Trần tình cải tạo
Tg:Huỳnh Mai St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
January 06,2012
2:22 PM
    Dù muốn dù không,dưới cái “Thiên Đàng Xã Nghĩa” Cộng Sản này,tôi phải sống và phải chịu đựng!... Vì tôi là một người tù cải tạo trong chiến bại cuộc chiến vừa qua!nên bị người đời ruồng bỏ và lãng quên,trong đó có gia đình,quyến thuộc bà con tôi và láng giềng quanh tôi.Và người ta coi chúng tôi như kẻ thù truyền kiếp dân tộc theo lời truyền thuyết Cộng Sản Đệ Tam Quốc tế HCM.Nếu ai và gia đình nào có người đi cải tạo,thì lý lịch ba đời  cháu-chít không ngóc đầu lên nổi trong cái Xã Hội Chủ Nghĩa Cộng Sản Này.Nế ai chịu dứt bỏ tình thân,nghĩa tộc gia đình và sẵn sàng cống hiến tài sản cho Bác và Đảng là như bắt được” Tấm vé” do Cộng Đảng cấp cho vào cổng “Thiên Đàng Xã Nghĩa”Việt nam.
Ôn Lại Chuyện buồn cho ý hứơng tương lai!
Cuối năm Mão- 2011-cũng là 36 năm qua để tổng kết đời cải tạo từ tù “Trong” lẫn tù ngoài.Đói no đâu sờn lòng chiến sĩ VNCH chiến đấu cho Tự-do hoà bình dân tộc,nhưng  nhục nhả cho Cộng Sản Vô thần,Vô nhân,thất đức. Cộng thêm tình chiến hữu Hoa Kỳ bỏ rơi đồng minh trong cơn hoạn nạn.Và dân chúng vì bắt buộc nên phải vô tình lãng quyên một đạo quân chiến sĩ VNCH đ4 từng chiến đấu cho lý tưởng Tự Do Niềm Nam VNCH.Nhưng “ Anh phải sống” vì tương lai quê hương dân tộc!...Và ôm hận này trên từng mãnh vở quê hương mà đêm ngày canh cánh bên long,chờ ngày quang phục lại tổ quốc thân yêu,non sông liền một mối!!!
  Những đoạn văn ngắn nói lên tâm tư người tù cải tạo,từ chuồng nhỏ chuyển sang chuồng lớn,nhưng chung quy vẫn là tù.một nhà tù cho cả dân tộc cho những ai còn lương tri dân tộc và thao thức với Tự Do;biết đén bao giờ trở lai Việt Nam!? Và cho người tù Cải Tạo hoàn thành trọng trách mà Tổ Quốc-Danh Dự-Trách Nhiệm giao cho chiến sĩ Tự-D0 VNCH.
* Một đoản văn cho "Con Đường Me Ấy,Bây Giờ!..."
         Con Đường Me Ấy...Bây Giờ !
 Huỳnh-Mai St.8872
 Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Thứ ba, 28/12/2010 13:50 Pm
    Viết thay cho lời bình bài truyện ngắn"Người Lính Già Trên Xe Xích Lô".Bác lính già âm thầm ra đi mọt cách lặng lẽ bỏ lại cho đời bao nỗi ngổn ngang còn ray rứt trong lòng trước sự di1n biến cuộc đời không mấy ai hài lòng với cuộc sống.
  Một xích lô,một cái chết và cũng là chiếc xe tang, theo sau không người đưa tiễn,chỉ có lá me già nhỏ lệ khóc thương người lính già tự giải thoát trách nhiệm với chính mình mà mọi người không ai muốn như thế !...
  Củng con đường me ấy !...bây giờ nổi lên những tụ điểm ăn chơi,hẹn hò,lễ cứới rình rang ,thắp đèn kết hoa,nhạc nhúng ca hát suốt thâu đêm của các câu lạc bộ Karaok đèn mờ xanh đỏ trá hình ăn chơi ,bỏ lại tiếng thét thảm thương của lời ca mời vé số của các thương phế binh và cô nhi góa phụ còn chút tàn hơi vừa oằn mình sau cuộc chiến...
   Những ngôi nhà ngói đỏ vôi hồng là dấu ghi qua rồi một thời ăn độn sắn khoai của những thiếu phụ cô đơn sau một thời chinh chiến đã trở thành những mệnh phụ phu nhân trong những ngôi nhà tường cao ngói đỏ,có những chiếc xe nhà bống lộn đậu dưới gốc me già,đã một thời hẹn hò với người tình lính cũ năm xưa.Con cái của họ bây giờ đổ đạt thành tài nhờ công bố !...Họ hát xướng ăn chơi cho bỏ công lao nuôi nấng cực  khổ ngày xưa của mẹ già biết xoay sơ nuôi khôn lớn bây giờ!?...
   Thỉnh thoảng các phu nhân đi lễ chùa cầu siêu tịnh độ,giải oan siêu thoát cho người chồng lính cũ năm xưa :"Bén chút hương lòng...người thương tôi mất !
                Tỏa khói nhang mờ...cho mắt cay cay...!
                Anh ơi...đời là thế,em đâu muốn !!!
                 Thôi anh yên nghỉ... cho em lấy chồng !"
                                                          dalehuynh8872
  Bên ngoài chùa có kẽ ăn xin trên đôi nạng gổ,từng nhịp bước đi theo câu kinh,tiếng mõ...hòa lời ca trầm buồn muôn thưở quê hương của người thương binh bán vé số,bán cả đời mình cho số phận lãng quên...trong chiến bại."Có phải anh về theo hương khói !...Tha thứ cho em...đã lỗi hẹn rồi !!! Biết cho em chỉ chiến thắng sang giàu, nhưng em vẫn là kẽ chiến bại của lòng anh,thương tất cả mọi,cho quê hương,đất nước được bình an !...
   Ngoài cổng chùa,lá me cứ rơi ! theo tiếng kinh cầu,hòa trong điệu buồn lời ca vé số...Bên kia đường me vọng lại tiếng hát Karaok của đám trẻ bây giờ theo nhịp sống mới mà quên đi những gì đi trứớc họ và đang trải mình theo lời ca vé số,tìm lại cho mình một chút hương xưa.!!!
                                                            HuỳnhMai                                                                                           { Me đường thay lá !} 
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
 Huỳnh Mai St8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
16/01/2011 20:14  
   Khi trời rét lạnh cuối đông,mọi sức sống con người thu tàn trong cái bó gối ngồi co ro bên bếp lửa hồng ấm cúng quanh nồi bánh tét bánh chưng ngày tết.
   Anh từ vùng đất hứa kinh tế xa xôi trở về đây,trở về  một thành phố Sài gon xa xưa đầy ấp kỹ niệm thân thương từ thưở ấu thời mag nhiều vết tích  chiến tranh để lại.
   anh trở về đây với tấm thân tàn ma dại của hậu quả "Chất Độc Da Cam"nơi vùng đất hứa cải tạo đời mình của một vùng kinh tế mới sau chiến tranh sau khi Cải Tạo ra về...Gia đình anh bị nhiễm chất độc Da Cam nơi vùng kinh tế mà anh mớii đến làm ba đứa con anh mới sinh sau nầy,cả ba điều có hình dạng dị kỳ,dị tật vì mất chứng bệnh Da Cam,đưa đến chứng thiểu năng trí não như dại như khờ...Anh buồn lắm! cuộc chiến nầy ai thắng lẩ ai thua!?Nhưng riêng anh và cả dân tộc này...luôn luôn là kẽ chiến bại mang nhiều hậu quả thương đau do chiến tranh để lại,trong sư hơn thua,thù hận và sự chà đạp lẩn nhau trong cuộc sống mất hẳn tình người...
   Mùa đông năm nay trời hơi rét lạnh hơn mọi năm,căn bệnh nhiễm độc Da Cam đang hoành hành dử dội trong anh theo sức yếu tuổi già,anh phải ngồi trên chiếc xe lăn phế thải của một ông bạn già tốt bụng vừa mới qua đời...!Ông ta cũng là một "Chinh nhân hành Khất" truyền nối lại gia tài sản nghiệp lại cho anh!
  Có thể nói anh là tất cả hội chứng của chiến tranh để lại từ tinh thần lẩn vật chất cơ thể trên người anh.Cái đói nghèo bệnh tật là gia tài luôn luôn đồng hành với anh trong cuộc phần đời còn lại của anh...!
   Trên chiếc xe lăn giờ đây anh là kẻ ăn mày,xin ăn từng bữa nơi đầu đường xó chợ!nhờ cũa ít lòng nhiều,thương hại của mọi người.Hy vọng những người,những ai,còn có cơ may trong cuộc sống vẫn còn biết nghĩ đến anh và kém may mắn hơn họ...!"Sinh bất phùng thời"nên chịu lắm nỗi gian truân...
   Ngày xưa anh xuất thân từ trường Quốc Gia Âm Nhạc-Nhạc Viện Sài gòn-Vì thời cuộc chiến tranh anh phải phục vụ trong quân đội Sài gon Miền Nam trong ngành Chiến Tranh Tâm Lý,đem tiếng hát câu ca của mình phục vụ các tiền đồn xa xôi...Nay nhờ tình xưa nghĩa cũ qua tiếng đờn câu ca để ăn xin độ nhật qua ngày trong tình trạng chất độc Da Cam phát tác mỗi lúc mỗi nặng thêm..
   Anh trổ hết những ngón nghề xử dụng nhạc cụ rất điêu luyện,độc đáo riêng anh mà nghệ thuật,âm thanh cùng khí cụ đời đã ban tặng cho anhd9e63 trả lại cho đời cái kiếp con tằm phải nhả tơ!.
   Tuy ăn xin và nhờ lòng bố thí nhưng anh rất hãnh diện tự hào của một quân nhân chiến sĩ! nếu mình không làm cho lợi ích dân tộc nước non! thì mình cũng đem được điệu đờn tiếng hát câu ca để an ủi cho đời. Vã lại vì danh dự,trách nhiệm của một người lính không xin cho hay sống bám mọi người như một kẻ hèn.!?
   Biết mìmh không thể trụ lại cuộc đời nầy bao lâu nữa với chất độc phơi nhiễm Dioxin Da Cam nên anh đem sức tàn hơi kiệt của mình cống hiến cho đời,thổi vào cây sáo trúc 11 lổ của mình trên chiếc xe lăn với vài sắp vé số phất phơi trong gió có một thiếu phụ,vơ của anh nhếch nhoách nghèo nàn,phía sau đẩy xe lăn bánh,dưới con đường mke Sài gon đầy lá rụng..Không hiểu lá me bay...bay rụng lá hay vì tiếng sáo trầm bổng,u-buồn nức nở của anh trong bản nhạc "Con Thuyền Không Bến"của Đặng Thế Phong,lấy hơi bằng giọng mũi của anh-Tiếng sáo bằng làn hơi lổ mũi-làm me lá xúc động buồn tình rơi lã-tả...!cảm thương cho một kiếp tài hoa.Tiếng sáo rất tài tình,điêu luyện không kém "Tiếng Sáo Thần" của Nguyễn Đình Nghĩa.
   Trời sắp tết...Anh và chị trở lại thành đô Sài gon,bỏ lại vùng quê đất hứa kinh tế cho 3 đứa con ở lại với bệnh tật dị hình chất độc Da Cam trong những cánh đồng lá chết màu vàng da cam hoang sơ vùng lá thắp...Anh và chị về lại Sài gon với hy vọng đem tiếng sáo bằng giọng mũi của mình đổi lấy bộ đồ tết mới may cho con mặc mừng năm mới...Chúng cũng như bao trẻ con khác cũng thích mặc áo mới trong ngày tết để khoe bạn bè!...nhưng trời vân không thương tình cho áo mới  khoe xóm giềng vì chúng không bình thường với bệnh Da Cam.,phó thác cho trời!
   Tết này,người ta hay mua  vbe1 số cầu may mắn.Ở nơi phồn hoa đô hội này người ta đã sớm đổi đời từ tầng lớp giai cấp nghèo nàn,đó kém,sắn khoai ăn độn hằng ngày,nay đã ăn nên làm ra theo đà phát triển kinh tế giàu ra,bỏ đi những ngày gian khổ cơ cực.vật chất,nên người ta có nhu cầu về tinh thần để xoa dịu phần nào linh hồn đau khổ. trong tranh giành cuộc sống...Và anh chị cũng muốn đổi đời cho con mình bằng những bộ quần áo mới trong ngày tết mợt cách sòng phẳng,không phải, xin cho của cuộc đời mà phải bằng câu ca tếng hát trả ơn đời!cùng với những tấm vé số đem lại may mắn cho mọi người!
   Anh chị cũng biết ngại ngùng và biết tủi thân khi thấy có khách thập phương dừng lại chiếc xe hơi bóng lộn và những thiếu phụ sang trọng ghé lại cho tiền như tỏ chút tình xưa nghĩa cũ mà không cần lấy tấm vé số đổi đời,vì họ đã từng "Lên voi xuống chó"nhiều rồi,trong cuộc đổi thay đời này...!
   Cũng có những vị khách xa lạ hợm hỉnh,ăn mặc diêm dúa,quân short ngắn mang giày đầy lông chân tua tủa,mặt vênh váo theo kiểu phương tây của Việt Kiều "Áo gấm"về làng mà quên thưở te-tua!Họ về đây để hái chùm "Khế Ngọt" và thăm viếng cháu bác Hồ của thành phố Sài gon xưa.chớ nào nhớ lại những gì đã đổi thay cuộc đời vốn có của họ hiện nay.!
   Tiếng sáo của anh dìu dặt trầm bổng,buồn thương cho những ai chung đồng số phận,cùng một cảnh đời...mới khắc ghi được lòng người thổi sáo.Tiếng sáo của anh sao mà khoan thai,trều mến như xoa diệu nỗi lòng khắc khoải còn đang giẩy chết ở lòng đường phố chợ đầy dẩy Sài gòn của những người nghèo cơ nhở lang thang không nhà.Họ là ai!?Sao mây trời vẩn vô tình bay...?trong cái lạnh lùng rét mướt cuối đông mà trời sắp sang xuân,nhưng họ vẫn thiếu vắng vòng tay ấm áp cuộc đòi...Họ ở tận miền xa,khắp nẽo quê hương trở về phố thị thành đô,tìm lại chút ấm tình người chia sẻ cô đơn lạc lỏng không nhà cho cái tết cận kề tới nơi...Tiếng sáo của anh bức bối và thúc giục hơn nữa như tiếng gọi sâu lắng quê hương hồn nước của 3 đứa trẻ đòi cha mẹ trở vê quê cho chúng áo mới trong mùa tết đến!???
       TIẾNG XƯA!!!
Nghe đâu đây gió thoảng gọi hồn về!
Vừa thương vừa nhớ cho sầu tái tê,
Chơi Vơi tiếng sáo ôi buồn tê tái,
Bạc đầu lá đổ, thương hoài tiếng xưa,
Huỳnh-Mai
{Viết cho những bạn bè tôi}

01/01/2011 08:49  |  96 lượt xem

Xin chào...! thân thương và yêu quí nhất đến thân hửu gia đình YuMe.Vn-Happy New Year! lời chào hân hoan và phổ quát nhất tôi dành cho các thành viên thanh niên trong gia đình chúng ta YuMe.Vn...Cái nguôn hy vọng và hạnh phúc là quyền sống của con người được thiên nhiên ân sủng trao tặng cho mọi người trong nhân loại chúng ta,quyền được sống và hạnh phúc đó đang thôi thúc sức tiến thủ  của tầng lớp thanh niên thế hệ chúng ta quyết tâm xây dựng lại một Xã hội ấm no,hạnh phúc cho toàn dân tộc Việt Nam sau cuộc chiến tương tàn,đổ vở và thương tâm nhất trong lịch sử dân tộc...!!!
  Sự hân hoan xây dựng  xây dựng lại cuộc đởi mới,sống mới trong năm mới nầy là lời thôi thúc đầy trách nhiệm thanh niên tuổi trẻ Vệt Nam,là tiếng gọi thiêng liêng cao cả của hồn nước dân tộc trong tuổi ntrẻ chúng ta hảy bắt tay hành động xây dựng lại hòa bình độc lập và thống nhất dân tộc Việt Nam.
  Kính chúc thanh niên tuổi trẻ Việt Nam và các thành viên bạn hữu trong gia đình YuMe.Vn được an khang thịnh vượng hạnh phúc gia đình.Bên cạnh đó chúng ta cùng chia sẻ những khó khăn gặp phải của trang mạng xã hội Facebook làm các thành viên bạn bè chúng ta đầu năm mới  lang thang ngoài đường không vào nhà của mình được...!?Mong rằng chúng ta chia sẻ hạnh phúc của mình có được cho bạn bè Facebook.
Kính chào sức tiến thủ thanh niên là nguồn hạnh phúc dân tộc!!!
Chào thân mến
 Huỳnh Mai
Mai
Binh luận:
"Cái Đẹp Và Trách Nhiệm " Của Người Phụ Nữ việt Nam ,
Cái đẹp luôn gắn liền với bổn phận gia đình và trách nhiệm với xã hội là một nét đặt thù truyền thống dân tộc tốt đẹp nhất,được xã hội cộng đồng việt Nam trân trọng quí mến.
Dù chúng tôi có bất đồng hay khác biệt nhau về khái niệm dân chủ về quan điểm lãnh đạo điều hành đất nước theo mỗi thể chế xã hội khác nhau.Nhưng chúng tôi có cùng quan điểm bảo vệ cái đẹp và nhân phẫn,giá trị của người phụ nữ Vn bị xúc phạm,ảnh hưởng đến danh dự tổ quốc Việt Nam bị người nước ngoài khinh chê ,rẻ rúng nhân vị người con gái Vn như một món đồ giải trí tình dục.Họ công khai gọi gái Việt Nam là đĩ điếm quốc tế và bị trưng bày làm hàng mẫu trong các cửa hàng lộng kính như những con búp bê rẻ tiền mà ai muốn sở hữu cũng được..
chúng ta phải biết bão vệ phụ nữ dân tộc của chúng ta như chính bảo vệ hạnh phúc vợ con gia đình chính mình.Đừng để người ngoại quốc nghĩ lầm là chính phủ Việt Nam tổ chức sản xuất mua bán người ra nước ngoài mua bán tình dục,hành nghề đĩ điếm quốc tế trá hình qua môi giới hôn nhân hạnh phúc có tính nhân đạovà làm một cuộc cách mạng giải phóng tình dục cho phụ nữ Việt Nam...Vã lại chính phủ Việt Nam không có chủ trương và nhu cầu"Cải tạo nòi giốngVn" thành một thế hệ tương lai Vn to con,khỏe mạnh,năng động thông minh hơn như Tây phương và châu âu.Không như Nhật Bản sau khi đầu hàng đồng minh thế chiến thứ hai.Nhật Bản có quốc sách "cải tạo lai căn" nòi giống Nhật.Họ có một hệ thống tổ chức qui mô, đào tạo một đạo quân phụ nữ chuyên ra nước ngoài lai tạo gène giống mới khắp châu âu,nhất là lấy giống"gène" của các nhà bác học đại tài các khoa học gia nổi tiếng thế giới để tạo giống nòi thông minh cho Nhật.
Sau hai mươi năm lai tạo giống nòi,nước Nhật có một thế hệ người Nhật mới thông minh,to con khỏe mạnh và năng động hơn thế hệ cũ.Đó cũng là một điều cần thiết thay đổi giống nòi cho một dân tộc có tính khoa học phục vụ phát triển nhân loại hợp tính đạo đức hơn!.
Không như Việt Nam,phát triển giống nòi một cách bừa bải không có chủ trương và chính sách chỉ đạo chính phủ Việt Nam,nên nó có tính cách tự phát mang tính dục cá nhân không được sự kiểm soát của nhà nước nên nó trở thành phong trào giải phóng tính dục của người phụ nữ Vn quá đà làm mất kiểm soát đạo đức gia phong,truyền thống gia đình VN.Tiếc hạnh khả phong của phụ nữ Vn là hạnh phút,là trách nhiệm hầu hết trong mọi gia đình VN..,
không có cảnh trạng phụ nữ Vn "lấy chồng xứ lạ"là mang lại hạnh phúc gia đình cho tình yêu trai gái không đồng ngôn ngữ và cùng quê hương.Đó là một cuộc trao đổi buôn bán tính dục mà thôi!làm đổ vở không biết bao nhiêu hạnh phúc gia đinh Vn với vấn nạn phong trào"Làm dâu xứ lạ" của những phụ nữ bỏ chổng gần để lấy chồng xa vói lý do"nuôi cha già,mẹ yếu"
Những chiều nhạt nắng trong áng hoàng hôn,người trai xứ Việt nghĩ gì? và buồn gì? trước những kỹ niệm quá khứ trong sự thiếu vắng tình yêu khi họ bỏ chồng đi làm dâu xứ lạ!!!
   
Mai
Lời bình cho một bài thơ
                   Hoa Nắng Vương Thềm,
                           Huỳnh Mai.St.8872
                              Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Tháng Tư Sàigon nắng hoa mùa hạ!
Chút nắng vương thềm, hoa nắng chói chang,
Miền Nam nắng đẹp mùa hè đỏ lửa,
Chỉ có hai mùa,một nắng hay mưa!
Cháy bỏng niềm-tin lửa hè hoa nắng,
Cuối mùa tháng Tư mưa đổ Sàigon...!
Nhạt-nhòa hoa nắng không vương thềm cũ
Tìm về lạc lối,cuối trời Biển Đông!
Bỏ quên thềm cũ rêu xanh vách đá,
Hoa nắng vương thềm lịm tắt đường mưa,
                       ***
Mưa cuối trời tháng Tư,trời bão tố...!
Núi rừng sóng dậy,lắc lư con thuyền !
Phong ba gió bão,cuồng trôi hoa nắng,
Gió núi mây ngàng,hoa nắng về đâu,
Lá gió đưa cành đan xen kín mích,
Đâu còn chút sáng...hoa nắng xuyên cành...!
Rừng núi âm u nắng không xuyên lá,
Cây reo,thác đổ ru đời bằng an,
Thôi ! cứ trôi bên trời...đầy sóng cả !
Cho hoa nắng muộn ! rong thuyền ra khơi,
                          ***
Hoa nắng đâu còn vương bên thềm cũ !?
Chỉ là chút nắng tàn phai nhạt nhòa,
Hoa nắng tàn,thành hoa trăng đồng nội... !?
Đêm dài doi-dỏi trăng soi bóng chàng... !
Ai ngồi bên cửa ...song trăng chờ đợi !
Chỉ là chiếc bóng hoa trăng bên thềm,
Vở vành trăng khóc tan theo lệ ứa,
Theo bóng đèn tàn hiu-hắc bóng đêm,
Thương người thiếu phụ hoa trăng cài tóc,
Đợi chòng viển xứ soi trăng tìm về...!
                     ***
Hoa nắng Sàigon xuyên cành,khe lá,
Đổ chút nắng vàng nhẽ nhại mồ hôi !
Bác xích lô già...lính cũ phu xe!
Dưới gốc cây già đường me trụi lá,
Một thưỡ đợi chờ bóng đổ lá me,
Hoa nắng xuyên cành soi bóng me bay...!
Có người thiếu phụ Việt kiều tắm lá...!
Gợi lại tình xưa...hoa nắng lung linh !
Hoa nắng vương thềm,hoa trăng song cửa...!?
Một thưỡ tình người cần có cho nhau...!!!
                                            Huỳnh - Mai
                                {Hoa nắng hay là hoa trăng !?} 
Cứ mỗi lần đi dưới tàn lá me rợp bóng trên các nẽo đường Sài gon,kỹ niệm con đường xưa "Anh đưa em đi học về" bổng chợt nhớ trong tôi...Mọi kỹ niện còn lưu dấu,khắc ghi từng góc me già,dần dần bị đón bỏ không tiếc thương.Nhưng cái tên Sàigon của nó khó bỏ được trong tôi...Nó là cái tên địa danh thân thương đầy ấp những kỹ niệm lớn lên của Sàigon do ông cha để lại cháu con trong sự nghiệp xây nước và giử nước...
Hồi trẻ nhỏ thư ấu thời,tôi đi học ngang qua trường"Áo Tím"-Gia Long-hay chọc phá nữ sinh đáng chị tôi và hay leo các tường nhà Tây chung quanh nhà thương "Bạc Hà"giờ là bệnh viện Da Liễu Hồ Chí Minh,hái trộm cây trái của nhà Tây và chọc phá bấm chuông cho chó sủa chơi!,Thỉunh thoảng vắng người tôi hay ngồi cùng đám bạn con nít,ỉa và tè dưới góc me có nhiều xe của Tây-Pháp qua lại nên hay bị"phú lít" rượt bắt cho cha mẹ đến lãnh vê...Tôi vẫn giử tên gọi Sàigon cho mãi ận bây giờ không đổi thay theo biến cố lịch sử.Không dám đổi tên Sàigon bằng tên Hồ Chí Minh cho một thành phố tôi hay quậy phá hằng ngày,mà đắc tội với cụ...Không lẽ ngày xưa ỉa bậy trên mặt đường Sàigon,để mãi tận bây giờ mới bị bắt sau 7o năm qua doco6ng an,cảnh sát Hồ Chí Minh bắt giữ về tội mất vệ sinh hay phạm thuần phong mỹ tục và "Công xúcc tu-sĩ"đến bác Hồ Chí Minh.Không lẽ người yêu bé bỏng học trò Sàigon xưa cũng bị truy tố tội dụ dỗ con nít dưới tuổi vị thành niên con cháu Bác Hồ !?.Tôi ngày xưa còn bé hay chọc phá nữ học sinh Sàigon,nếu ngày nay thì đắc tội"Dê" cháu Hồ Chí Minh?!.thì củng bị bắt bò"Xừ" luôn!?.Nếu có bắt,nên bắt những ngưoi dám đem tên Bác ra gian mặt"Chính quyền !!!
Tôi cũng nhớ con đường xưa cây me cũ xanh lá Saigon mỗi lúc cuối hè sang thu,dù đã lớn sắp vào đại học rồi, nhưng vẫn còn con nít ham chơi hơn học, vẫn còn chất nóng trong tôi !.Cứ mỗi cuối thu me chín rụng đầy đường tôi vẫn rủ rê đám con nít học trò theo tôi đi bắn me bằng giàn ná cao su,và đem theo muối ớt,nước mắm đường chấm ăn tại chỗ gốc me,trong cái nắng chang-chang .bỏ cả cơm trưa nên dễ đau bụng- mắc cầu- nếu ngày xưa còn bé thì tôi không mắc tội như bây giò...nên đành bỏ dở cuộc  chơi nữa chừng!....Cái ngon tuyệt vời là canh nấu lá me non với nhữngcon tép bạc còn để râu,rồi chấm ăn với nước nước mắm nhỉ nguyên chất có dầm ớt thật cay xé miệng...thì không gì bằng!?Đời chỉ thế thôi...Để có nồi canh lá me non,tôi phải chạy bộ đua với xe buýt ra chợ Vườn Chuối bàn cờ,mua một 'mớ tép bạc'là hết tiền mua vé xe dành chạy bộ về cho đám con gái nấu canh chua..và bày trò chơi "Nồi cơm nhỏ học trò..."Vui ghê !Trong hương vị chua cay cuả lá me thêm ớt vào và cái ngọt  béo con tép nấu canh,tạo cho tôi nổ thèm ăn...như đói ăn tự bao giờ.Và nghĩ rằng nồi  canh chua lá me non Sàigon này chắc chỉ đủ một mình tôi ăn thôi!mà không đợi  đến khi nó trở thành móm canh Hồ chí Minh bây giờ...
Giờ đây thì cống rảnh đào đường ngổn ngang phố xá.Lô-cốt mọc đầy làm khuất no đường me cây cành trụi lá me.Tôi dừng chiếc xe xích lô kiếm sống hằng ngày bên cạnh một thiếu nữ ra  dáng Việt kiều đang đứng tần ngần bên góc me già vừa  bị quật đổ,lấy đường cho ống cống chạy qua,còn rơi rẩy vài quả me già chín rụng...Tôi leo lên mô đất cao bên cạnh một con mương cống rảnh mà thấy nao lòng như đang đứng trên một chiến lũy hào sâu...và lô-cốt mọc đầy của Sàigon trước tháng Tư/75.Người thiếu phụ chắc cũng nhận ra người lính cũ Sàigon còn nuối tiếc gốc me già ngả đổ,nên nắm lấy tay tôi kéo đi trong niềm thông cảm.và hai chúng tôi rời khỏi giao thông hào cùng lô-cốt giữa  các đại lộ Tp/Hồ Chí Minh ,để dựng lại sự kiện đau lòng lịch sử dân tộc đã 35 năn qua được chôn chặt trong lòng....
Tôi và  người thiếu phụ Việt Kiều cố vượt qua đoạn đường lô-cốt ngổn-ngang cống rảnh bộn bề chấn lối đầy lưu thông xe cộ .cô ta phụ lực cùng tôi kéo chiếc xe xích lô lên hè phố,cùng với một đoàn xe gắn máy 2 bánh leo vỉa hè vựợt giao thông hào và chướng ngại vật lô-cốt chắn đường vượt thoát cho người lẩn xe...Và hãy cho phép chúng tôi làm những "Hoa Nắng Vương Thềm"...leo lên vĩa hè để giải thoát giao thông đang bị ách tắt !!!
   
Thơ,
             Mây Trời Vẫn Bay...!
                       Huỳnh-Mai.St.8872
                         Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Mây vẫn bay qua vùng trời phố thị,
Sáigon còn đó đến tận bây giờ,!
Dáng đứng Sàigon vẫn xinh trong ký ức,
Sàigon hoa lệ hòn ngọc Viễn Đông!
Vẽ đẹp Sàigon em là tất cả ...!
Sao buồn thế...đứng nhìn bóng mây qua!
Mây bay ngang trời mang theo mộng ước,
Hai đứa chúng mình cách biệt xa nhau,
Cùng chung một trời,hai nơi xa cách,
Gởi gió mây ngàng,phố buồn nhớ anh,
                        ***
Từ khi vắng anh,me đường chặt phá,
Mây muốn vương cành chút nắng mong manh!
Gốc me già chổng trơ bên ghế đá,
Anh đi rồi...,nào nắng có che ai !
Công viên biết buồn...bóng anh thiếu vắng!
Me già chín rụng ai nhặt cho em...!,
Mây trời vẫn cao,bay qua tầm với,
Đâu còn gió về vương tóc em bay...!
Xoắn xuýt vai anh...che môi chín mộng!
Nụ hôn đầu đời em tặng cho anh,
                     ***
Em đã cho anh nụ hôn thầm kín,
Mây di hờn...ghét bỏ,đọa đày anh!
Me già trơ gốc cho khuây câm tức,
Nhưng được gì...ngoài nắng quái chói chang...!
Khi đã yêu nhau,không gì ngăn cách!?
Hoa kẽm gai... dù nếu áo vai anh!!,
Trăng sao tìm về gởi hồn qua gió,
Mây phủ nhiều nhưng gió vẫn lên cao!
Trời Sàigon tháng Tư,Mùa nắng hạ..!
Dù có vô tình....mây trời vẫn bay...!!!
                       ***
Mây chuyển mùa thu Saigon tắt nắng..!!!
Chìm vùng ảo ảnh sương trắng mây giăng,
Gió heo may thổi về từ vùng núi !
Buốt lạnh me giá rụng lá...nhìn thu!
Trơ cành lá,me non vừa ló nụ,
Chào đời bằng viễn ảnh cố lãng quên !
Công lao rủ bóng mát che đường phố,
Rải hoa,lót lá đường đời... đi qua!?,
Thân xác me già trơ khô kỹ niệm,
Chỉ còn gốc rể bên đường... trẻ leo !!!
                                   Huỳnh-Mai
                                 {Me già rụng lá!} 
Tổng cộng : lần thực hiện
Mai
Lời bình cho một bài thơ:
Mây Trời Vẫn Bay Cho Lẽ Chiến Thắng và Chiến Bại.
Những bai thơ trên nói lên tâm trạng của một kẽ chiến binh chế độ cũ Sàigon trươc biến cố lịch sử 30-4-1975,hiện đang sống tại Sàigon Miền Nam trong tư cách "Phục Hồi Quyền Công Dân nước CHXHCNVN của kẽ chiến bại do Phía Mỹ bỏ rơi đông minh VNCH
Trước hết tôi cám ơn sự giúp đở của chính phủ và nhà nước CHXHCNVN cho kẽ thất bại tại chiến trường Miền Nam do Mỹ bỏ rơi đồng minh VNCH được sống và hòa nhập cộng đồng dân tộc XHCN tiến lên....Nay vớii sự quan tâm của chính phủ CHDCDT/XHCNVN có chính sách "Hòa Hợp Hòa Giải Dân tộc và nghị quyết số 36 của CHXHCH cho kiều bòa hãi ngoại Vn về nước đâù tư hợp tác làm ăn góp phần xây dựng đất nước,tức cộng đồng người Việt tỵ nạn.ở nớc ngoài,trở về nguồn cội dân tộc,chung một tay,góp sức xây dựng nột Vn theo "Định Hướng Dân Chủ XHCN"trong tình đoàn kết xóa bỏ hận thù và chấm dứt tỵ hiềm trả thù dân tộc ...Diều nầy làm rôi thật sự xúc động vô cùng và đưa tôi đến trạng thái tinh thần phấn khởi hơn bao giờ hết...Và muốn bộc bạch những nỗi niềm làm công dân của một kẽ chiến bại trong một xã hội toàn người chiến thắng!...Xin quý vị lấy tình dân tộc nghĩa đồng bào ra độ lượng đối xử với kẽ chiến bại như chúng tôi trong một xã hội hài hòa dân tộc như ông cha chúng ta ngày xưa dã từng làm,dã từng chống lại giặc Tàu Phương Bắc Trung Hoa,như tha chết cho toát hoan chui ống đòng chạy về Tàu .Khi đuổi xong giặc Tống, Nguyên,Thanh,vua nước ta lảm lễ cống sứ giải hòa vua Tàu Trung Quốc để giữ hòa khí và tình thần dân tộc hiếu hòa biết yêu chuộng hòa bình dân tộc! và hay lập đền thờ,miếu mạo tôn thờ tướng lãnh giăc Tàu-kẽ thù dân tộc-Để thấy được dân tộc Vn mình là dân tộc hiếu hòa hơn là kẽ hiếu chiến!một dân tộc không kiêu căng anh hùng trong chiến thắng,vì chiến tranh là vốn có sẳn trong xã hội loài người hay tranh giành và va chạm sự sống của nhau.Nếu ta thắng hôm nay,ngày mai cũng có kẽ khác thắng thay thế ta...Nên thắng thua là chuyện thường tình trong luật lệ nhà binh quân hay quân Sự không nên ự mãn với chiến thắng của chính mình,nếu mình thắng được tính kiêu căng tật xấu chính mình mới thật sự là chiến thắng vinh quang"Ta thắng ta"mới đem lại hạnh phúc cho mọi người đang trông đợi no8i chúng ta.
Tôi thật buồn cho chúng ta khi nhìn lại lịch sử cuộc nội chiến Hoa Kỳ năm 188,cách đây hơn 110 năm giưa Miền Bắc và miền Nam Hoa Kỳ.Đạo quân Miền Nam của Tướng Lee và đạo quân của Tướng Grank Miền Bắc đã bao vây và tuyệt lộ cắt đứt đường tiếp tế lương thực của quân miền nam.Tướng Lee phải xin đầu hàng .Và được Tướng GranK chấp nhận và cho lệnh đầu hàngKho6nh vẽ kiêu căng vui mừng chiến thắng để tránh cho kẽ chiến bại tâm trạng tủi nhục đau buồn.đó chính là hành động quân tử của kẽ cầm quân ngoài mặt trân,dù thắng hay bại giưa hai Tướng vẩn giữ được chí khí anh hùng, thắng không kiêu bại kớng nhục,đó là khí phách "anh hùng biết tôn trọng anh hùng" giữa hai tướng Miền Nam và miền Bắc.
Tướng Grank Miền Bắc cho làm lể chào cờ tiếp rướ c Tướng Lee như một vị anh hùng trở về từ mật trận trong tiếng quân nhạc hào hùng và cấp lương thực cho quân sĩ chiến bại trở về quê cũ làm ăn sinh sống bình an không có hận thù...Đến ngày hôm nay,ta vẫn thấyomộ phần của các chiến sĩ thất trận Miền Nam có chôn cất chung với những ngôi mộ  chiến sĩ Miền Bắc Tai nghĩa trang quốc gia Whasington DC.Làm tôi cảm động...muốn chết như những anh hùng Niền Nam Hoa Kỳ trong sựbie61t tôn trọng danh dự cho nhau mà không hận thù !!!
Hơn thế nữa chúng ta là anh em trong một nhà ,nên đối xử nhau trong tình ruột thịt ,tuy không nói tiếng thương nhau nhưng hãy vượt qua tất cả hận thù chế độ vì chủ thuyết ngoại lai và bó không bao giờ bền vững với chúng ta mãi mãi bằng tình dân tộc,anh em.Mỗi khi "Một con ngựa đau là cả tàu không ăn cỏ..." kẽ thù nào cũng là kẽ thù chung  của chúng ta,nếu một mai nước mất thì chúng tôi cũng đau lòng đâu kém các anh!?Tôi sẵn sàng hy sinh một lần nữa nối gót theo anh cho quê hương dân tộc chúng mình không bị ai ức hiếp, cướp đất nước Vn của chúng ta.Và hy vọng với tình thương dân tộc  sẽ xóa nhòa vết tích thương của cuộc chiến hận thù trong một giai đoạn tương lai mới của dân tộc Việt Nam sau nầy...Chúng ta hãy dìu dắt nhau đi..cho trọn đường lịch sử khổ đau dân tộc này các anh ạ!!!.
Suốt thời gian trong tù cải tạo lẩn khi ra ngoài...đã 35 năm qua,tôi chưa hề đặt chân lên đất Hà-Nội than thương và yêu dấu của chúng ta,chỉ biết Hà-Nội qua văn chương sách vỡ mà thôi...{xin quí vị đừng cười...vì tôi nói thật lòng đó}.Trước năm 1975 thì mong sao thống nhất được Miền Bắc thì mới hy vọng gặp mặt Hà Nội mến yêu và cho người Hà-Nội xưa trở về quê nhà gặp lại ông bà,viếng thăm mồ mã đã xa cách từ năm 54...Nhưng mộng ước không thành,để rồi ngày nay khi hòa bình đất nước tới nơi,mộng cũng vơ tan tành không được tay bắt mặt mừng chào đón Hà Nội!. Tại sao? tại vì Hà nội là kẽ chiến thắng và đã làm nên lịch sử dân tộc,còn Saigon là kẽ chiến bại không được đòi hỏi và nhìn nhận Hà Nội là thủ đô Tư-Do Dân Chủ như Sài gòn.
Đó là một điều hối tiếc ân hận sâu xa của một người công dân Miền Nam Vn không gặp được Thủ đô Hà Nội 36 phố phường và 4 cửa ngoại ô. đây nét cổ kính triều đình vua chúa ngày xưa Trước khi bị công nghiệp hóa  và hiện đại hóa Hà Nội tân thời theo thời đại .dù có chút mừng nhưng cũng buồn cho tôi khi lúc lìa đời không mông gì gặp được Hà Nội của tôi
Tại Sao vậy?-cũng vì chiến tranh và phân biệt lòng người của kẽ thắng lẩn người thua...Chúng tôi không có tư cách hay sự xứng đáng nào để gặp mặt và viếng thăm Hà Nội .Khi còn trong trại tập trung Cai tạo cộng Sàn,các Sĩ Quan Cải Tạo là những họa Sĩ tài hoa từng đoạt giai hội họa quốc tế nổi tiếng và các nhà điêu khắc gia có huy chương đoạt giải quốc tế muốn họa lại chân dung bác Hồ và tạc tượng chiêm ngưởng nhà hoạt  động chính trị lỗi lạc Hồ Chí Minh,điều bị các quản giáo nhà tù cấm đoán xé bỏ và đập phá tượng Bác Hồ không cho tiếp tục khắc và vẽ nữa.cùng sự miệt thị Sĩ Quan Cai Tọa:"Các anh không xứng đáng và cũng không có tư cách gì để có quyền vẻ chân dung Bác Hồ","Các anh là ngụy tay sai đế quốc Mỹ,các anh là kẽ chiến bại,là kẽ thù của nhân việt Nam,tội đáng chat...!?" và đuu4 thứ trên đời nầy sỉ nhục chúng tôi..."Tôi ra lệnh các anh không được và cũng không xứng đáng với Bác Hồ..."Lời nầy văng vẳng bên tai suốt 35 năm qua và  dã đi sâu vào giấc ngủ không yên của tôi còn trăn trở đến bao giờ mới nguôi ngoai!...Nên tôi vận không hy vọng gặp mặt Hà Nội một lần trước khi nhắm mắt,vì từ bé đến giờ ,tôi chưa biết mặt "Hà Nội mến yêu...của tôi" như bai hát...Chắc nó trái ngược như lời quản trong tù.
Mình là con người lân nhau,cùng chung quê hương tổ quốc,chẵng may chiến tranh gây nên hận thù Bắc Nam cung vì chủ thuyết Cộng Sản ngoại lai và đế quốc Tư Bản nên chia rẻ dân tộc...Thà các anh giết chết tôi đi cho thỏa thù hằn theo ý muốn lạnh đạo các anh...chớ đừng sỉ nhục chúng tôi trước nhân dân ,quần chúng.Các anh là chiến sĩ công an nhân dân,tôi là người lính Cộng Hòa.Cũng vì lý tưởng dân tộc có khác nhau,nên sinh ra đối đầu...Thật ra ai cũng có lòng yêu nước cả theo lý tưởng của riêng mình...Và không nên nghiệt ngã hạ nhục,chửi bới nhau trước toàn thể dân chúng....Như chuyện "Phục hồi quyền công dân"của người cải tạo mới được tha vê.Các anh chính quyền địa phương họp hội đồng phường khóm cả làng đầy đủ bắt chúng tôi phải xin lỗi trước nhân dân để dược sự tha thứ lỗi lẩm,mới cho phục hồi quyền công dân và giao trả chúng tôi trở về gia đình quảnn lý giáo dục con người tôi đã lâm đừng,lạc lối phản bội tổ quốc,do vợ và con tôi phải có trách nhiệm giáo dục lại tôi.Về nhà cửa,sự sản thì vợ đứng tên chủ hộ, truất quyền làm trưởng gia đình như xưa nay vẫn có trách nhiệm làm chồng làm cha của mọi gia đình Việt Nam.Quyền gia trưởng vổ vợ dạy con cho trọn đạo phu thê nay bị đảo ngược vị thế rồi! thì làm sao bảo vợ,dạy con nên người?!Chả trách nào việc bảo vệ luân thường đạo lý...truất quyền làm cha,làm chồng nên xã hội loạn lên.. làm cuộc sống mất đạo đức.Con cháu bây giờ toàn là thanh niên thiếu đạo nghĩa luân thường, không hiếu thuận ông bà cha mẹ và thiếu trách nhiệm vói quê hương tổ quốc...
Các ông đừng sĩ nhục chúng tôi nữa, hãy giết chúng tôi đi cho khỏi chứng kiến những cảnh đau lòng cho một thế hệ cháu con chỉ biết làm giảu,có xe hơi bóng lộn,nhà lâu cao sang,vợ đẹp con xinh...bên cạnh những người nghèo khổ khác không chút đói hoài.Và thiếu trách nhiệm  giữ gìn bảo vệ quê hương tổ quốc,tòn vẹn lãnh thổ VN cho Hoàng Sa và Trường Sa,đưa đến ngày mất nước không xa lắm !?...Trong hiện tại chỉ biết vênh váo với ông bà, cha mẹ vì bị các ông cho phép chúng coi thường và thoát ly ra khỏi gia đình, nên mất quyền kiểm sáo giáo dục đạo đức của gia đinh,của một người cha mà các ông cứ coi là kẽ thù nên không còn ứng đáng dạy cháu con nên người...cho mai sau.Và trách nhiệm xã ội hư hỏng.mất nước chính là ai vậy???là chúng tôi hay cả chúng ta nữa đồng có trách nhiệm với thế hệ con trẻ tương lai đất nước !!!

                 Hoa Nắng Vương Thềm,
                           Huỳnh Mai.St.8872
                              Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Tháng Tư Sàigon nắng hoa mùa hạ!
Chút nắng vương thềm, hoa nắng chói chang,
Miền Nam nắng đẹp mùa hè đỏ lửa,
Chỉ có hai mùa,một nắng hay mưa!
Cháy bỏng niềm-tin lửa hè hoa nắng,
Cuối mùa tháng Tư mưa đổ Sàigon...!
Nhạt-nhòa hoa nắng không vương thềm cũ
Tìm về lạc lối, cuối trời Biển Đông!
Bỏ quên thềm cũ rêu xanh vách đá,
Hoa nắng vương thềm lịm tắt đường mưa,
                       ***
Mưa cuối trời tháng Tư,trời bão tố...!
Núi rừng sóng dậy,lắc lư con thuyền !
Phong ba gió bão,cuồng trôi hoa nắng,

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét