Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

 Bảy bước Mỹ buộc phải đánh Trung Quốc
Tác giả : Trương-Văn-Vinh
Quân Sử Việt Nam
Bảy bước Mỹ buộc phải đánh Trung Quốc
11-14-2012, 06:34 PM
(Mục đích để đóng góp tài liệu tham khảo, tài liệu lịch sử làm phong phú thêm trí tuệ, làm sáng tỏ sự thật, mà Secret Society/Skull and Bones đã cố tình bưng bít, dấu kín, xuyên tạc lịch sử Việt Nam, giết hàng triệu người dân vô tội "Hiểu một thời đại nghĩa là phải lấy công tâm và con mắt lịch sử, nghiệm qua các thời đại để mà đứng trên nền tảng với điều kiện đó để mà hiểu thời đại đó". Để phục hưng và phục hoạt, phải lấy một con mắt nghiêm ngặt Việt, đứng siêu nhiên trên lập trường Việt, thi thiết bằng những chính sách và kế hoạch siêu nhiên)

Mỹ buộc phải đánh Trung Quốc -1
TRUONG VAN VINH

Nếu thất bại lần nầy tại Cambodia, Hoa Kỳ buộc phải đánh TQ tan ra từng mảnh. Trong thập niên 2010-2020 Mỹ phải đánh Trung Quốc vỡ ra từng mảnh vì bầu trời biển Ðông không thể có hai mặt trời cùng mọc, kết thúc thế chiến lược toàn cầu Eurasian Great Game 1920-2020 - Lịch sử đứng đầu thế giới của Mỹ 100 năm qua theo như chiến lược Eurasian Great Game 1920-2020, là chặng đường đấu tranh tiêu diệt các đối thủ hạng-2 của thế giới, những quốc gia giàu mạnh đứng nhì thế giới mà muốn dành vị trí đứng nhất của Mỹ đều bị Mỹ đánh cho suy yếu vỡ ra từng mảnh. Từ 1880 Mỹ đứng làm chủ cái chia bài (dealer) muốn nước nào hạng-2 phải phục tùng theo quyền lợi Amarican First; Hay nói cách khác Mỹ là Soạn-giả vở bi-hài-kịch Tam Quốc Chí tân thời nhưng có “quyền chọn bạn một thời gian rồi trở nên thù” cho trò chơi chính trị. Biện chứng rõ ràng nhứt thể hiện tại chiến trường Việt Nam, hơn nửa triệu quân Mỹ (thay phiên mỗi một năm đổi lính G.I một lần, cho đủ 3 triệu air passagers (on booked schedule) và một triệu quân VNCH, còn thêm quân Đồng minh mà vẫn thua mới ngộ chớ nhỉ? Mục tiêu đưa Liên Xô hạng-2, qua chiến lược “on the strongman side” đến khi Mỹ bứng hạng-2 của LX cho TQ như hiện nay và bây giờ Mỹ đang muốn đưa Ấn Độ lên hạng-2 thế Trung Quốc như một dư âm hồn ma vì Ấn-Độ chưa đủ điều kiện cần và đủ (criteria) để trở nên Đệ 2 anh hùng trong thiên hạ, vì thế Mỹ muốn chêm thêm phần công lực bằng cách nhập Việt Nam vào trục Ấn Độ để chận cửa ĐNÁ và Đông Á. Đây là chuyến thăm đầu tiên của một tổng tư lệnh quân đội Ấn Ðộ, nước này tới Việt Nam trong suốt 15 năm.- Thời gian gần đây, Việt Nam và Ấn Độ đã có nhiều trao đổi cấp cao về an ninh-quốc phòng.
Hai nước cũng vừa tiến hành đối thoại về chiến lược quốc phòng lần thứ năm tại New Delhi từ 23/06- 25/06 - Truyền thông Ấn Độ nói trong chuyến thăm lần này, Tướng Singh sẽ có tiếp xúc với giới lãnh đạo cao cấp nhất của Việt Nam kể cả về chính phủ và quân đội- Ông sẽ gặp Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh và Tổng tham mưu trưởng Quân đội Nhân dân Việt Nam. Hai bên sẽ bàn thảo việc thúc đẩy quan hệ giữa hai quân đội. Thông cáo của quân đội Ấn Độ cũng nói Tướng Singh sẽ đi thăm TP Saigon và tiếp xúc lãnh đạo một số Quân khu, tăng cường quan-hệ Tháng 11 năm ngoái, Đại tướng Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Quốc phòng Việt Nam, đã tới New Delhi, Bộ trưởng Quốc phòng Ấn Độ AK Anthony thăm Việt Nam năm 2007, mở ra thời kỳ mới trong quan hệ quốc phòng hai nước. Từ đó tới nay, Ấn Độ nổi hiện lên như một đối tác tiềm năng của Việt Nam trong lĩnh vực quốc phòng ở khu vực, nhất là trong bối cảnh Trung Quốc đang củng cố năng lực quốc phòng của mình. Ấn Độ đã cung cấp trang thiết bị hải quân, đồng thời tham gia tập huấn cho nhiều sĩ quan Việt Nam, Delhi cũng có thể tham gia huấn luyện thủy thủ đoàn tàu ngầm cho Việt Nam trong tương lai; Quân đội Ấn Độ có tới 1,130..000 lính, thuộc loại hùng mạnh trên thế giới. Tướng bốn sao VK Singh, 59 tuổi, mới nhậm chức Tổng tư lệnh quân đội hồi đầu năm nay, thay Tướng Deepak Kapoor trong nhiệm kỳ hai năm.

-1) Từ năm 1880, thu nhập quốc gia (GDP) Mỹ vượt qua Anh, và đứng hạng-1 thế giới cho đến năm nay, 2010. Thế là Mỹ giữ ngôi vị đứng nhất đã được 130 năm.
-2) 1918 chiến tranh thế giới thứ-1 nổ ra: tiêu nước Anh đang hạng nhì thế giới.
Mỹ là vua xúi-bẫy, viện trợ và xúi Đức (Đức hạng tư thế giới) và Áo đánh Anh và Pháp, gây nên chiến tranh thế giới thứ-I – Sau chiến tranh thế giới thứ-1, Anh suy yếu, Nước Nga ngoi lên đứng nhì thế giới,
-3) 1939 chiến tranh thế giới thứ-2 nổ ra: tiêu tùng nước Nga đang hạng nhì thế giới.
Mỹ viện trợ xúi Đức đánh Nga, gây nên chiến tranh thế giới thứ-2, sau chiến tranh thế giới thứ-2, Nga suy yếu, nước Trung Hoa ngôi lên đứng nhì thế giới nhờ Mỹ viện trợ cho sự lãnh đạo của Tưởng Giới Thạch đi theo con đường Tư Bản Chủ Nghĩa.
-4) Thập niên 1950 cộng sản hóa Trung Quốc nhờ Mỹ đi ngõ sau với Mao, Mao giúp Mỹ tiếp tục chia 2 Triều Tiên và Việt Nam như vừa chia 2 Đức sau thế chiến-2. Tiêu nước Trung Hoa đang hạng nhì thế giới; Nhờ phản gián móc nối, Mỹ đưa kỹ thuật Bom nguyên tử cho Mao Trạch Đông, giúp Mao cân bằng đối lực với LX, và đánh bại Tưởng Giới Thạch, và phi cơ CAT của CIA lo cưỡng bức chở di tản T.G Thạch và đồng bọn ra đảo Taiwan, đến phiên Miền Nam Việt Nam, Mỹ giúp Hà Nội thôn tính miền nam, cộng sản hóa toàn nước Trung Quốc và Việt Nam cho nghèo đói ăn Bo Bo một thời gian, (decent interval) gây nên 1 Trung Quốc và Việt Nam kiệt quệ về kinh tế rồi sẽ dồn nỗ lực giúp đỡ tái thiết sau, để có cớ kéo lên tiếp nối theo tư bản. Trung Quốc cộng sản suy yếu, Liên Xô gượng dậy sau thế chiến, ngôi lên hạng-2 thế giới; nhờ Mỹ viện trợ 1941-1946 Aid to Russia Plan. Tất cả các nước nhận viện trợ đều bắt buộc phải nhận nguyên vật liệu và khoa học kỹ thuật điện tử từ Mỹ như là điều kiện bắt buộc có nghĩa phải hoàn toàn lệ thuộc Mỹ.
-5) 1991 Mỹ đánh Liên Xô vỡ ra từng mảnh qua New Euarasian Great Game by 2nd Dynasty Skull and Bones, World-Emperor George H W Bush. Tiêu nước Liên Xô đang hạng-2 thế giới: Lần đầu tiên Mỹ diệt 1 quốc gia hạng-2 sừng sỏ nhứt là Liên Xô mà không cần dùng đến hành động quân sự, mà dùng chiến tranh phản tình báo (Intelligence War) LX chỉ bị tiêu hao rỉ máu về kinh tế rồi ngã chết (còn như Tổng Thống Kennedy đạo đức hơn tuyên bố: muốn tiêu-diệt Cộng Sản, không cần tốn 1 viên đạn với chủ nghĩa thực tiễn căn bản về tư bản, nhưng trái lại đối với Triều đại 2 Skull and Bones phải sản xuất vũ khí là phương tiện và nắm cứng ngắt vòi xăng để thống lãnh thế giới) Mỹ dùng chiến tranh kinh tế và khí tượng để phá hoại Liên Xô, Cuba, và Việt Nam (đến nỗi sông ngòi Cửu Long Giang trứng cá cũng bị tiêu diệt, giây trồng khoai lang, hom khoai Mì đều bị khô cháy phải ăn Bo Bo, nhưng Trung Quốc thì lại không dám, vì sợ quăng một cục đá vào ổ kiến lửa, thì thế giới sẽ đại loạn ngay) LX vỡ ra từng mảnh vì giúp các nước đàn em bị mê hoặc thiên đàng Cộng Sản. Nước Trung Quốc ngoi lên hạng-2 thế giới như Nixon đã hứa 1972 hạng-2 thế giới, (nhưng chỉ tạm thời thôi nhé!).
-6) 2010 đến 2020 Mỹ đánh Trung Quốc vỡ ra từng mảnh: Tiêu nước Trung Quốc đang hạng-2 thế giới. Vì Mỹ quan niệm không thể có 2 mặt trời mọc một lượt trên Biển Đông đưa Ấn Ðộ lên cường quốc hạng-2.
Tại sao Mỹ phải đánh Trung Quốc vỡ ra từng mảnh trong 10 năm tới?
Theo chiến lược Eurasian: năm 2020 nếu Trung Quốc vẫn duy trì được đà phát triển như hiện nay, GDP Trung Quốc sẽ vượt qua Mỹ, và đứng nhất thế giới. Nếu Mỹ không đánh gục Trung Quốc trước năm 2020, thì Mỹ sẽ xuống vị trí thứ hai, nhưng người viết nghĩ không thể xảy ra vì Mỹ đã chuẩn bị chu đáo cho tương lai phải hạ bệ TQ sau khi đưa lên một thời gian theo nhịp điệu cung cầu. Làm gì Mỹ sẽ chịu kiếp Quốc Gia hạng hai, như các bạn đã thấy kiếp quốc gia hạng hai như Trung Quốc, Liên Xô… Chẳng nước nào coi trọng, nói chẳng ai nghe, đồng tiền chẳng ai thèm xài, dân nghèo, nước lạc hậu…Vì bị nước hạng nhất (Mỹ) dùng sức mạnh kinh tế, quân sự, chính trị vượt trội để kèm kẹp LX và TQ có thể đưa Ấn Độ lên hạng-2 thời gian thật ngắn để dằn mặt hai nước kia. Dùng sức mạnh đồng USD: chuyển USD vào nhiều thì hình thành bong bóng tài sản, đợi giá thật cao bán sạch, rút USD ra thật nhanh làm bể bong bóng, gây khủng hoảng kinh tế như hiện nay chính ông nội Mỹ là thủ phạm (khủng hoảng kinh tế thế giới 2008 – thị trường chứng khoán Trung Quốc và Nga giảm giá trị 4 lần, 4 đồng còn 1 đồng. Đánh bằng quân sự không vui nên đổi qua kinh tế vui hơn).
August, -2008 Mỹ ra lệnh cho Georgia đánh 2 vùng ly khai, cho Nga tham chiến, để Nga không được Georgia ủng hộ vào WTO, Nga đứng trước tương lai chậm được vào WTO trong nhiều năm nay là Mỹ chơi, làm các nhà đầu tư rút vốn khỏi nước Nga, Stock Nga rớt 4 lần. Nếu Mỹ đánh vỡ được Trung Quốc ra từng mảnh, thì Mỹ sẽ giữ được vì trí quốc gia hạng nhất cả 100 năm nữa, từ 2020-2120. Vì không còn nước nào dành vị trí nhất thế giới với Mỹ, tiếp tục chiến lược toàn cầu lần thứ-2 là “Eurasian-Great Game-2”.
-Trung Quốc bị nội loạn vỡ ra, Tây Tạng Đức Đạt Lai như hồn ma và 1 vài tỉnh tách ra từ các tỉnh theo đạo Hồi, Tân Cương làm cho diện tích Trung Quốc chỉ còn 1/2 của Mỹ, Mỹ sẽ kềm kẹp Trung quốc giống như kềm kẹp kinh tế Nga bây giờ, không cho phát triển. Kết quả, một nước Trung Hoa thay đổi lá cờ theo ý nguyện người dân và Việt Nam cũng rứa. Các bạn hãy kiên nhẫn chờ xem.
-Quốc gia hạng ba là Ấn Độ có dân số gấp 3 lần Mỹ, nhưng có diện tích 1/2 của Mỹ, và là xứ nhiệt đới nóng bức không thuận lợi cho những người sử dụng trí não nhiều, nên sẽ thiếu nhân tài để phát triển quốc gia. Nên cả 100 năm nữa Ấn Độ mới đe dọa vị trí đứng nhất của Mỹ, nhưng Mỹ nâng lên hạng-2 là vui vẻ lắm rồi như đang có kế hoạch nhập với VN, một nước chịu chơi ưa-thích đánh đấm để hù doạ TQ (như vừa qua có chuyện gọi là ngư dân VN bắn chìm tàu Trung Quốc qua bàn tay bí mật CIA vào lúc đang có sự hiện diện của Bà Hillary Clinton).
Tiếp nối âm mưu CIA, đúng vào đợt kỷ niệm 50 năm ngày khởi nghĩa bất thành của người Tây Tạng chống lại Trung Quốc (10/3/1959) các dân biểu Mỹ đưa ra một nghị quyết mang tính không ràng buộc, hối thúc Trung Quốc phải chấm dứt "sự đàn áp" trên vùng mái nhà thế giới. Trong buổi họp báo mới đây, người phát ngôn bộ Ngoại giao Trung Quốc Mã Triều Húc nói: "Chúng tôi yêu cầu các dân biểu Mỹ có liên quan phải tuân theo các chuẩn mực cơ bản trong quan hệ quốc tế và ngừng ngay việc gây sức ép cho dự luật về Tây Tạng". -"Vấn đề Tây Tạng là vấn đề hoàn toàn mang tính nội bộ của Trung Quốc. Chính phủ và nhân dân Trung Quốc luôn phản đối bất cứ quốc gia hay cá nhân nào muốn can thiệp vào công chuyện nội bộ của Trung Quốc dựa trên vấn đề Tây Tạng".
Nhưng Hoa Kỳ đã có dự mưu từ lâu, ngày khởi nghĩa bất thành của Tây Tạng, Đại-Tá USAF, Harry Aderholt chuyên viên nhà nghề về hành quân thâm nhập bí mật vào không phận Trung-Quốc, ông đã bay chiếc C130A không bảng số vào sâu trong không phận Tây-Tạng do Trung-Quốc chiếm đóng để thả dù tiếp-tế cho kháng chiến quân bảo vệ Đức Dalai Lama trong cái thế siêu chiến lược Eurasian sẽ gây xáo trộn tình hình trong nửa thế kỷ tới về các sắc tộc ở quanh vùng nổi loạn tại Trung-Á, đây cũng là cái cớ để lật đổ ngôi hạng-2 của Trung Quốc vào đúng lộ đồ chiến lược toàn cầu trong thế kỷ 21th.

Mỹ Buộc Phải Ðánh Trung-Quốc 2
 (Bạn đọc có lẽ ngạc nhiên tại sao 44 bài "Siêu Chiến Lược Eurasian 1920-2020" rất khó hiểu và phức tạp, nhưng mà quí bạn vẫn chịu khó chiếu cố rất nhiều vì sự kiện nóng bỏng vừa xảy ra, để tìm hiểu đúng vào thời điểm nhiệm kỳ-2 của Obama; Ông phải hấp tấp ra lịnh bộ tham mưu phải qua Úc Châu, còn Obama phải chạy qua ĐNÁ cho kịp đúng điểm mốc thời gian 'decent interval')

Nhưng đánh Trung Quốc bằng cách nào?
Từ ngày làm anh cả thế giới được 130 năm, có bao giờ Mỹ ra tay trước đâu! Toàn bắt đàn em nhảy vào đánh đấm túi-bụi trước cho đến khi đối-thủ mệt đừ rồi mới nhảy vào dứt điểm, như hiện nay tạo ra sự kiện ở vùng Ðông Bắc để lập lại biến cố Vịnh Bắc Bộ 1964 bằng biến cố tàu Cheonan bị Bắc Hàn đánh chìm trước, đồng thời tại vùng biển Ðông Nam là tàu Trung Quốc la hoảng bị tàu lạ tấn công.
Cái gút mắc của nghị-quyết mà Trung Quốc phản đối là do dân biểu đảng Dân chủ, Rush Holt, chủ xướng, vào dưới thời Tổng thống George W Bush, khi phe Cộng hòa còn đang mạnh, Quốc hội Mỹ năm 2007 cũng có cử-chỉ tặng lãnh tụ tinh thần của người Tây Tạng, Đức Đạt Lai Lạt Ma huân-chương Vàng cao quý nhất cho một nhân vật dân sự, khi đó Bắc Kinh đã triệu đại sứ Mỹ đến để phản đới. Lần này nghị quyết cho thấy dù thay đổi cấp lãnh đạo đi nữa, Hoa Kỳ vẫn muốn lên tiếng về Tây Tạng (như tôi đã nói dù chính phủ nào đi nữa cũng phải đi đúng theo lộ đồ chính sách đã vạch sẳn).

Kissinger: Trung Quốc có tham vọng lớn
Henry Kissinger được cho là người đóng góp làm tan băng quan hệ Mỹ-Trung, Cựu Ngoại trưởng Hoa Kỳ Henry Kissinger mô tả Trung Quốc là ‘một đất nước lớn với tham vọng lớn’ và kêu gọi Bắc Kinh và Washington cần tăng cường hiểu biết lẫn nhau ‘vì hòa bình thế giới’. Kissinger đã nói như vậy trong một cuộc phỏng vấn với hãng tin Nhà nước của Trung Quốc Tân Hoa Xã tại New York, hãng tin này cho hay hôm thứ Hai ngày 12/10/12, trong lúc Đại hội thứ 18 của Đảng Cộng sản Trung Quốc đang diễn ra ở Bắc Kinh. Henry Kissinger được Bắc Kinh xem là ‘một người bạn cũ’ và lâu nay vẫn theo dõi những chuyển động của quốc gia đông dân nhất thế giới này. Chính ông là người đã góp phần làm tan băng trong quan hệ giữa hai nước vào lúc cao điểm của Chiến tranh Lạnh.
Chuyến thăm Trung Quốc của Kissinger cách đây hơn 40 năm đã dẫn đến cuộc gặp lịch sử giữa cựu Chủ tịch Trung Quốc Mao Trach Đông và tổng thống Hoa Kỳ khi đó là Richard Nixon với sự ra đời của Thông cáo Thượng Hải vào năm 1972.

Cưỡi được cơn sóng: “Hồi năm 1971 khi lần đầu tiên tôi chứng kiến tận mắt đất nước Trung Quốc, nếu như có ai đó mô tả cho tôi Trung Quốc như thế nào ngày nay hoặc hình dung một số hình ảnh của các tòa nhà hiện nay thì có lẽ tôi đã nói rằng thật là điên rồ, làm gì có chuyện đó,” ông nói.
“Nhưng ngày nay nó đã trở thành sự thực,” ông nói thêm nhờ ai? Nhận xét về Báo cáo chính trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc trong Đại hội 18, ông nói ông ‘ấn tượng với trọng tâm cải cách, sự tin tưởng vào tương lai và giọng điệu đấu dịu trong chính sách đối ngoại’. Kissinger cũng khen ngợi các lãnh đạo Trung Quốc đã ‘cưỡi được cơn sóng và đang đi đúng hướng’ trong cuộc khủng hoảng tài chính ở Mỹ vào năm 2008 và cuộc khủng hoảng nợ công hiện nay của châu Âu sau khi mất một thời gian ngắn tìm hiểu vấn đề và thích nghi.
Cựu Ngoại trưởng Hoa Kỳ đã thăm Trung Quốc nhiều lần, Ông cũng chỉ ra những thử thách đối với Bắc Kinh. Một trong số đó, theo ông, là vấn đề kỹ thuật rất lớn trong việc xây dựng cơ sở hạ tầng, nhà ở và thông tin liên lạc trong bối cảnh nước này đang phát triển theo chiều hướng từ duyên hải vào nội địa và từ thành thị đến nông thôn.
Ông đánh giá rằng các lãnh đạo Trung Quốc đã ‘nhận diện được vấn đề tham nhũng’ và ‘lạc quan’ quốc gia này sẽ giải quyết được vấn nạn này.

Quan hệ song phương
Về mối quan hệ giữa Bắc Kinh và Washington, ông nói hợp tác giữa hai nước là rất ‘cần thiết cho hòa bình thế giới’. Theo Kissinger thì hai nước nên ‘nhìn xa hơn những bực dọc thường nhật’.
“Nế́u hai quốc gia vĩ đại này tương tác với nhau thì chắc chắn họ sẽ thường xuyên dẫm chân nhau,” ông phân tích, “Vấn đề là làm sao kiểm soát được xung đột và quan trọng hơn nữa là làm thế nào để tạo ra triển vọng cho tương lai.” Là một trong số những người hiếm hoi đã từng tiếp xúc với tất cả bốn thế hệ lãnh đạo của Trung Quốc, Kissinger nói ông có ‘kỳ vọng lớn’ vào thế hệ lãnh đạo thứ năm của đất nước này sẽ được ra mắt vào ngày cuối cùng của Đại hội 18.
“Thế hệ lãnh đạo này lên nắm quyền trong một giai đoạn sóng gió,” ông nói, “Họ đã trải qua rất nhiều gian khó giúp họ có thêm sức mạnh khi đối mặt với những thách thức hiện nay.” (ý muốn ám chỉ Tập Cận Bình là người của Mỹ, chớ không phải như HCM không chịu nghe lời Mỹ khuấy động chiến tranh lần-2, 1957 rút 100.000 quân về bắc đó là lý do chánh trục KGB/CIA phải thay thế bằng Lê Đức Thọ)
Lời qua tiếng lại trong động thái được coi là phản ứng mới của chính quyền Obama, Hoa Kỳ đã chê trách cách cư xử của Trung Quốc với sáu triệu người Tây Tạng, nói rằng họ "hết sức quan ngại" về tình trạng nhân quyền Tây Tạng và kêu gọi Bắc Kinh tái tục đối thoại với Đức Đạt Lai Lạt Ma – Người phát ngôn TQ nói Mỹ không nên can thiệp vào chuyện nội bộ của họ. Hôm thứ Ba, ông Robert Wood, quyền phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Mỹ, ra tuyên bố nhân dịp kỷ niệm 50 năm cuộc khởi nghĩa bất thành của người Tây Tạng, nói rằng: "Hoa Kỳ tôn trọng sự toàn vẹn lãnh thổ của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, và coi Tây Tạng là một phần của Trung Quốc. Đồng thời, chúng tôi hết sức quan ngại về tình hình dân quyền tại các vùng dân tộc Tây Tạng" - Ông Wood nói rằng Hoa Kỳ "hối thúc Trung Quốc cân nhắc lại các chính sách tại Tây Tạng, vốn đã tạo ra nhiều căng thẳng do tác động xấu tới tôn giáo, văn hóa và mưu sinh của người Tây Tạng". Trung Quốc đã phản ứng một cách giận dữ trước những chỉ trích của quốc tế về vấn đề Tây Tạng. Họ yêu cầu Hoa Kỳ nên ngừng can thiệp vào chuyện nội bộ của nước khác, và gọi Đức Đạt Lai Lạt Ma là đứa trẻ mèo nheo.
Đúng hôm 10/3, Đức Đạt Lai Lạt Ma đã chỉ trích mạnh Trung Quốc, nói rằng cuộc sống của người dân Tây Tạng dưới sự cai trị của TQ là "địa ngục trần gian", và rằng Trung Quốc đã phạm tội "diệt chủng về văn hóa" tại Tây Tạng. Đáp lại, Tân Hoa xã có bài xã luận nói rằng "Cái gọi là "địa ngục trần gian" thực ra lại chính là "thiên đàng trên hạ giới" đối với người dân Tây Tạng".
Căng thẳng ngoại giao giữa Mỹ/TQ – Trước khi ông Obama lên cầm quyền, nhiều người cho rằng chính quyền mới của Mỹ vì bị khó khăn về kinh tế, nên có thể sẽ ‘nhẹ tay' hơn trong việc xử lý vấn đề nhân quyền của Trung Quốc, lo ngại động chạm đến cường quốc mới nổi lên về kinh tế này, nhưng sự thật dù tổng thống nào lên cũng phải tiếp tục tiến bước theo sách lược đã định trước. Tuy nhiên, trong chuyến công du đầu tiên tới Trung Quốc trong cương vị Ngoại trưởng, bà Hillary Clinton cũng đã đề cập tới tình hình nhân quyền ở Trung Quốc như tôi đã nêu ở trên là theo đúng lộ đồ của sách lược đã thiết kế từ trước. Việc Hoa Kỳ lên tiếng về tình hình nhân quyền Tây Tạng diễn ra sau khi hai nước đã có lời qua tiếng lại về chuyện "gây hấn" tàu hải quân tại khu vực hải phận quốc tế bên ngoài đảo Hải Nam cuối tuần vừa rồi.
Căng thẳng hiện nay diễn ra ngay trước chuyến thăm Hoa Kỳ của Ngoại trưởng Trung Quốc Dương Khiết Trì- Chuyến thăm của ông Dương Khiết Trì tới Mỹ còn là để chuẩn bị cho cuộc gặp cấp cao giữa chủ tịch Hồ Cẩm Đào và Tổng thống Barack Obama bên lề hội nghị thượng đỉnh khối G20 tại London vào tháng tới. Quan hệ giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc lâu nay vốn phức tạp, hai nước hiện còn đang phải lo đối phó với những hậu quả của cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu; Nhưng trên thực tế Trung Quốc đã nhượng bộ bắng cách tăng lên mức giá đồng nhân dân tệ, hơn là để Mỹ chủ động tăng thuế nhập cảnh hàng Trung Quốc. Nhưng cũng vì đã đến điểm mốc thời gian (decent interval) phải giải quyết nên Mỹ phải cần bạo lực để “giựt-nợ”, dù Trung Quốc có đưa ra cây bài 9 nút hay Ba-Tây gì cũng không bằng Ba Chú Sam đứng chần-dần đòi chơi theo luật giang hồ! Cũng như ngang nhiên cho rằng Saddam vì có vũ khí giết người hàng loạt để có lý do gây chiến thì làm gì nhau?
Còn Nga thì diện tích lớn hơn Mỹ một ít mà không hữu dụng, quanh năm tuyết phủ, dân số được phân nửa Mỹ, nên không bao giờ qua mặt Mỹ được – Brazil thì còn thua Ấn Độ nữa mà còn bị Mỹ đì vì lỡ dại chơi với Trung Quốc. Nếu Mỹ đánh vỡ Trung Quốc, Mỹ được ở ngôi vị số một thêm 100 năm vinh quang, hoặc mãi mãi đứng nhất thế giới với điều kiện phải chia năm xẻ bảy TQ, nhưng TQ rất khôn sẽ nhường Mỹ và mềm như con bún để bám được hạng-2 thế giới. Vì thế rất may cho sự khôn ngoan của TQ Mỹ sẽ xét lại và cho TQ quản lý việc khai thác dầu khí vùng phụ cận với giá nhân công rẻ mạt, như tại Biển Đông và đóng thuế cho các nước có chủ quyền trên thềm lục địa do LHQ quyết định, chủ yếu bán sản phẩm bằng dollar Xanh do Mỹ độc quyền quyết định thương trường phân phối sản phẩm.
Những điều trên nầy không thể duy trì như còn đại đế dấu mặt George H W Bush thống lãnh mà phải chia TQ ra nhiều mảnh như LX theo lộ-đồ nguyên thủy của người tiền nhiệm William Averell Harriman cho chiến lược toàn cầu “Eurasian-1” Nếu Mỹ không đánh Trung Quốc, Mỹ chỉ còn 10 năm vinh quang nữa, sau đó như Anh, Pháp bây giờ, phải ôm chân Mỹ cùng hưởng giàu sang. Chống Mỹ thì nghèo đói như Nga, Trung Quốc – Nghĩa là Mỹ phải ôm chân quốc gia đứng nhất là Trung Quốc, Trung Quốc nói gì cũng phải nghe? Vậy chỉ còn con đường duy nhất là Mỹ phải đánh Trung quốc trong thập niên nầy (2010-2020) đúng theo Eurasian Great Game-1 để chuyển qua Eurasian-2, vì vòm trời không bao giờ có hai mặt trời cùng mọc một lượt trên Biển Ðông?
Trước tiên Mỹ đánh Trung Quốc bằng kinh tế phối hợp cùng chính trị (giống như đánh tan Liên Xô năm 1991) như Mỹ kiếm cớ tố Trung Quốc là "nước thao túng tiền tệ" tạo cớ để Mỹ đánh thuế nhập khẩu lên hàng Trung Quốc 30 % chỉ trong 6 tháng. Tất cả các hãng Trung Quốc sẽ phá sản, vì nền sản xuất Trung Quốc tồn tại chính yếu dựa vào thị trường tiêu thụ Mỹ, (đó là cái láo cá của Mỹ khi bắt tay Mao Trạch Đông 1972 và hứa sẽ nâng TQ lên Hạng-2) Không bán được hàng, tất cả các hãng Trung Quốc sẽ phá sản, còn Mỹ mua hàng các nước khác mắc hơn 10 % không sao cả, và chủ mưu như thế. Mỹ sẽ tố Trung Quốc giữ giá trị đồng tiền thấp, để tạo ra phong trào trên toàn cầu áp thuế chống bán phá giá lên hàng Trung Quốc, để hàng Trung Quốc khó tiêu thụ trên toàn thế giới. Trò chơi chiến tranh kinh tế kiểu mới nầy Mỹ đang rất Exciting và muốn thí nghiệm thành công như ước tính.
Áp thuế phá giá 30% lên từng ngành hàng của Trung Quốc thay phiên nhau, gây phá sản lần lượt từng ngành sản xuất của Trung Quốc, sau khi chơi trò Chó Mèo ngộ độc, trẻ con bị đe doạ qua trò chơi mới… Nếu Trung Quốc nghe lời Mỹ tăng giá trị đồng tiền so với USD, thì Mỹ sẽ nâng giá đồng USD vừa đủ cho kinh tế Mỹ phát triển ổn định, còn đồng tiền Trung Quốc tăng giá vượt qua tốc độ tăng của USD sẽ ngăn cản sự tăng trưởng của kinh tế Trung Quốc, kinh tế Trung Quốc sẽ đi xuống, các nhà đầu tư sẽ rút ra khỏi Trung Quốc, Trung Quốc sẽ gặp khủng hoảng (Như khủng hoảng kinh tế Trung Quốc năm 2008, Stock Trung Quốc xuống 4 lần) TQ không bình yên với Mỹ đâu dù có tỏ ra dễ dạy! Còn nếu Trung Quốc hạ giá đồng tiền so với USD, các nhà đầu tư Mỹ sẽ rút đầu tư ra khỏi Trung Quốc, và chuyển qua VN như là “cơ duyên nghiệp quả” mà Mỹ đã dự mưu theo đáp số cho ra từ máy tính điện tử. Vì đầu tư vào nơi có đồng tiền xuống giá sẽ lỗ, gây khủng hoảng kinh tế Trung Quốc triền miên, Mỹ đánh Iran, mượn cớ chiến tranh cản đường vận chuyển dầu đến Trung Quốc trong 6 tháng, nền kinh tế Trung Quốc sẽ phá sản vì không có dầu để sản xuất, lập lại chuyên cô lập dầu hoả cho Nhật trong thế chiến-2, để công nhân không còn phương tiện di chuyển đến sở làm, hãng xưởng sẽ phá sản hàng loạt. Ra lệnh cho các nước có mâu thuẫn biên giới với Trung Quốc, kiếm chuyện cho Trung Quốc tấn công đó là nghề của chàng (giống như Nga ở vị thế kẹt buộc phải tấn công Georgia) Mỹ tố Trung Quốc chiếm nước khác bất hợp pháp, lập lại vụ Geogia nhưng lần nầy Mỹ bạo tàn hơn vào trường hợp nầy, tuyên bố cấm vận Trung Quốc, kinh tế Trung Quốc tan ra tro sau đó. Mỹ rất tự tin tự mãn vì diệt Trung Quốc dễ hơn diệt Liên Xô, như người viết có tầm nhìn: LX là vỏ trái Sầu-Riêng gai gốc cứng ngắt mà đã tét ra rồi… TQ chỉ là múi thịt thơm ngon tại sao không hẫu sực?
Chiến tranh thế giới thứ III : Nếu đánh bằng kinh tế mà Trung Quốc chưa vỡ thì bắt buộc Mỹ phải đánh bằng nước cờ cuối cùng đánh bằng quân sự, Mỹ đánh Irắc để có nguồn cung cấp dầu bảo đảm, trong lúc chiến sự xảy ra giữa Mỹ với Trung Quốc, Mỹ đánh Afghanistan để đưa quân Mỹ sát biên giới Trung Quốc để cùng Ấn Ðộ phò trợ các nước Tây Hồi của TQ nổi dậy xáp nhập thành các nước Cộng Hoà y-chang như 8 nước Cộng Hòa LX mà W.A Harriman cho là chiến lược Trung-Á (“Eurasian”). Mỹ bán và dàn trận các hoả tiễn chống hỏa tiễn SM3 khắp Trung Đông, để bảo vệ các mỏ dầu chống hỏa tiễn Trung Quốc, bảo đảm nguồn cung cấp dầu, bán hỏa tiễn SM3 cho các nước có biên giới giáp Trung Quốc, kể cả Việt Nam sau nầy theo kế hoạch (vì Mỹ không muốn làm khổ VN thêm một lần nữa, là bãi chiến trường tiên khởi nên chưa muốn bán) Nhưng đừng vội mừng khi cần VN sẽ tiên phuông là mũi nhọn cho nỗ lực chính, Mỹ sẽ xúi VN làm mũi dùi xung kích đánh chiếm Căn Cứ chiến lược tàu ngầm ở Hải Nam, tạo nên một huyền thoại Iwo-Jima Memorial cho VN với 100.000 binh sĩ hy sinh cho sự xáp nhập lãnh thổ đảo nầy cùng HS và TS về với VN. Theo sau cùng với đạo quân Ðài Loan, Nam Hàn và Phi Luật Tân do Nhựt yểm trợ bao vùng bằng hoả-yểm. Mỹ thuê căn cứ Manas ở Kyrgyzstan giáp biên giới phía Tây của Trung Quốc. Mỹ đặt căn cứ quân sự trên đảo của Tây Ban Nha gần Venezuela nhằm cản Venezuela vận chuyển dầu cứu Trung Quốc. Mỹ triển khai máy bay 747 cải biến trang bị vũ khí Laser, bắn hạ các hỏa tiễn nguyên tử của Trung Quốc bắn lên. Mỹ sẽ ra lệnh cho các quốc gia đệ tử Mỹ, xung quanh Trung Quốc, khiêu khích cho Trung Quốc ra tay, ví dụ như: Đài Loan bắn chìm 1 chiếc tàu của Trung Quốc. Việt Nam chịu thiệt hại nặng nề tấn chiếm Căn Cứ chiến lược tàu ngầm ở Ðão Hải Nam xác nhập vào thành phần lãnh thổ của mình bằng máu xương gần 100.000 binh sĩ, tấn chiếm lại Hoàng Sa, Trường Sa. Nhật đánh chiếm mỏ dầu ở đảo Ðiếu Ngư của Trung Quốc trong vùng biển tranh chấp. Ấn Độ đánh Trung Quốc hùa với người đạo Hồi trên biên giới Ấn Hoa, tố-cáo Trung Quốc xâm phạm biên giới, Ngụy-tạo điều kiện lập lại Vịnh Bắc Việt (Tonkin Incident 1964) gọi là Bắc Hàn bắn chìm 1 tàu chiến Mỹ, nhưng đoàn viên có phao cứu không ai chết, Mỹ đánh chiếm Bắc Hàn, Trung Quốc tham chiến… thế là un point final.
Mỹ mượn cớ đó cùng với các nước đánh Trung Quốc tứ phía, kể cả đánh bằng nguyên tử: Phía Đông Bắc có Nhật, Nam Triều Tiên - Phía Đông có Đài Loan - Phía Đông Nam có Philipines, Thái lan, (có Việt Nam tham chiến vào giờ chót vì Mỹ muốn vậy để VN không thành bãi chiến trường) vì Việt Nam cần chiếm lại Hoàng Sa, Trường Sa (vào cơ hội nầy VN chấm dứt sách lược đu dây để không thành bãi chiến trường, đó là cái khôn ngoan của VN nhưng qua lời cố vấn CIA xúi bẫy)- Mỹ đang ve vãn Việt Nam và Miến Điện, phía Nam có Ấn Độ, phía Tây có quân đội Mỹ và NATO ở Afghanistan; Trung Quốc bắn vào quân Mỹ ở Afghanistan sẽ trúng quân NATO, Các nước NATO cùng nhau tấn công Trung Quốc .
Kết quả nước Trung Quốc tan hoang, vỡ ra từng mảnh vụn, mỗi nước chiếm 1 miếng, Việt Nam chiếm 1 miếng (xác nhập đảo Hải Nam, HS, TS) Nhật chiếm 1 miếng, (đảo Điếu Ngư) Ấn Độ chiếm 1 miếng, Tây tạng, Tân Cương, Ðài Loan giành độc lập, hình thành nhiều quốc gia Cộng-Hoà theo sau như y-chang LX. được đồng hưởng tối huệ quốc của Mỹ. Sự mâu thuẫn giữa các tôn giáo, các dân tộc thiểu số với Cộng Sản như: quốc gia Hồi Giáo, quốc gia Thiên Chúa Giáo, các quốc gia của các dân tộc thiểu số: Duy Ngô Nhĩ, Quảng Đông, Tiều, Quan Thoại... đều độc lập dưới cái dù LHQ.
Đoạn kết Eurasian-1, Nam Hàn thống nhất nam bắc Hàn trong tình trạng huy hoàng không đau khổ như ở VN, Việt Nam sẽ giống như các nước Đông Âu: Ba-Lan, Rumani sau 1991. Giải phóng Iran, Venezuela, Cuba , Việt Nam , Bắc Hàn, Miến Điện sẽ được bầu cử tự do giống như Iraq, một nước dân chủ là cơ chế mẫu cho các nước Trung Đông, có sự kiểm tra của Liên Hiệp Quốc. Tất cả các quốc gia trên thế giới đều nằm trong lòng bàn tay của Mỹ, Mỹ muốn nước nào sống thì sống, mà muốn chết thì chết. Hy vọng rằng sẽ không có thế chiến thứ III, mà Trung Quốc vẫn vỡ ra, đó là ước mong lớn nhất của những nhà lãnh đạo Mỹ trong Eurasian Great Game-1 trước khi chuyển qua Eurasian-II.
Mỹ Buộc Phải Ðánh Trung-Quốc 3
Tại sao có cuộc chiến tranh Việt Nam? Mỹ muốn chơi trò Tam Quốc Chí tân thời, nhưng Mỹ có quyền chọn ai là bạn ai là thù! Trong cuộc chiến Việt Nam, Mỹ là người chiến thắng, o-bế đưa Liên Xô lên hạng-2 một thời gian coi cho được (decent interval) rồi đưa Trung Quốc lên hạng-2 thế Liên Xô; Vì mục đích của việc Mỹ đổ quân vào Việt Nam là nhằm ngăn cản Trung Quốc chiếm Đông Nam Á sáp nhập vào Trung Quốc, đưa Trung Quốc thành quốc gia đứng nhất thế giới, Trung Quốc sẽ giành chức Đế Quốc của Mỹ (trong nầy quan trọng nhứt là Mỹ âm-mưu xả-rác vũ khí cũ và thí nghiệm vũ khí thời đại trên một vùng an toàn xa nước Mỹ) Sau khi Mỹ âm thầm giao Việt Nam cho Liên Xô trong thế “Bên Kẻ Mạnh” (Việt Nam muốn đánh với Mỹ phải cần vũ khí Liên Xô, nên Việt Nam sẽ dựa hẳn vào Liên Xô qua “Aid to Russia 1941-1946 Plan” do Mỹ dự mưu Liên Xô cà Credit Card ngân hàng Mỹ trả tiền cho nhân công LX, sau thế chiến quá dư thừa) Mỹ an tâm là Trung Quốc không thể chiếm Đông Nam Á sáp nhập vào Trung Quốc. Trung Quốc muốn chiếm Đông Nam Á thì phải chiếm Việt Nam trước đã, phải đánh nhau với Liên Xô, làm như vậy Hoa Kỳ lại áp dụng triết gia Socrat “Khi 2 con chó CS nô đùa với nhau mà ta quăng cục xương Indochina ra thì chúng giành nhau, cắn nhau đến chết, thì Mỹ vỗ tay vui mừng” Trung Quốc đánh với Liên Xô trên chiến trường Việt Nam năm 1979 qua vũ khí hai bên làm ra, cũng do tiền Ðôla Mỹ.

Vì mục tiêu của Mỹ đã đạt nên Mỹ rút đi năm 1973, chức Đế Quốc của Mỹ đứng nhất thế giới vẫn còn giữ được cho đến ngày nay; Người Mỹ vốn thực tế và thẳng thắn nên chính họ là nước lên tiếng trước chúng ta, Việt Nam cần bắt lấy cơ hội này mà đa phương hóa vấn đề tranh chấp biển Đông, (cũng do CIA xúi bẫy) Một số quốc gia khác cũng đang lo ngại Trung Quốc, ít nhất cũng có chung 1 quan điểm với VN là phải giải quyêt tranh chấp bằng các biện pháp hòa bình.

Việt Nam phải dựa vào Mỹ, là nước có quyền lợi kinh tế bị đe dọa ở biển Đông, làm lá chắn cho mình; VN không nhất thiết phải đối đầu quân sự với TQ nhưng bằng ngoại giao và chính trị có thể ràng buộc TQ tuân thủ luật pháp quốc tế nếu không muốn trực tiêp đối đầu với Mỹ (Nên lưu ý có chiến tranh VN sẽ là bãi chiến trường mà CIA tìm mọi cách cố vấn ngầm để không bị ảnh hưởng xúi bậy ở bên ngoài) VN nên mời gọi các công ty Mỹ hợp tác khai thác biển Đông vì Mỹ đã chính thức phản đối việc TQ gây áp lực lên các công ty của họ; Cái ông Đại Tướng Thanh nói là có toan tính của đảng trong đó. Có nhiều người không thích cộng sản, nhưng cộng sản có nhiều cái đúng hoàn toàn, nhờ CIA cố vấn. Đó là chỉ có mình mới tự giải phóng cho mình được (đấu tranh giải phóng dân tộc theo tư tưởng HCM) Độc lập và tự chủ (chiến tranh 1979 với TQ, Liên Xô muốn can thiệp nhưng VN qua Mỹ nói nhỏ chỉ muốn viện trợ vũ khí tạo cơ hội 2 bên thí nghiệm thực tập. Dầu sao TQ nó cũng ở gần bên, có nhiều ràng buộc mà không phải ta bỏ là được, rồi giải pháp hòa bình thông qua quốc tế hóa là vẫn còn nguyên hy vọng. Phản ứng của Mỹ nó như một tín hiệu Mỹ muốn móc nối thôi; Việc đi nhờ quốc gia khác giải quyết vấn đề của mình là không thể; Trong khi Việt Nam cũng không theo chiến lược diều hâu nếu chưa quá nghiêm trọng. Phản ứng ở đây không phải là ai gan dạ hơn, can đảm hơn, cái đầu nóng vào lúc nầy là vô cùng nguy hại, nhưng ứng xử khéo léo sẽ quan trọng khi mình muốn quốc tế hóa nó. Không phải mấy cái đầu nóng hổi là bảo vệ được chủ quyền, nhưng phát triển quan hệ mới với Hoa Kỳ, đó là một lựa chọn đúng đắn cho sự cân bằng, không phải là sự trông cậy, không phải hăm dọa Trung Quốc theo như sự chỉ dẫn ngầm của CIA.

Người viết tin chắc rằng tướng Phùng Quang Thanh biết rất rõ tình hình phải đối đầu (với TQ) khi cần, ngày càng gia tăng tại biển đông, không ai ngoài ông là một trong những người chịu nhiều áp lực nhất trước khi trả lời báo chí về vấn đề vô cùng nhạy cảm này.

Người lãnh đạo tài ba (là nhóm siêu Mafia tư bản Ðỏ do Mỹ giựt dây chớ không phải ÐCS) phải là người biết lèo lái con thuyền đi vòng qua những thác ghềnh, nhất là khi tránh con thác này thì buộc phải đụng con thác khác thì ta mới chọn con thác nào dễ vượt qua nhất. Nên nhớ rằng nếu có chiến tranh dù Mỹ hay TQ gây ra, VN vẫn là bãi chiến địa điêu tàn nhứt. Tuy HK đã nêu quan điểm về biển đông, nhưng mình cũng không nên tin tuyệt đối vào người đồng minh cũ này được vì đã có nhiều hành vi bất tín, không khéo để xảy ra chiến tranh tại biển đông thì chắc chắn dân ta lại rơi vào cảnh lầm than nghèo đói và chết chóc, nhưng rất may CIA không muốn gây cảnh thảm khốc thêm một lần nữa, chỉ khi nào CIA cần thì VN lấy sinh mạng đổi lấy đất đai như HS, TS, và đảo Hải Nam khi làm mũi xung kích tấn công tràn ngập Căn Cứ tàu ngầm tại Hải Nam.

Chúng ta không nên ngồi ở nước ngoài mà ý kiến này nọ, mà hãy nên cùng nắm chặt tay nhau, cùng tạo thành một khối thống nhất, thì kẻ thù nào dù có muốn thôn tính biển đảo của ta cũng phải kiêng dè. Tôi muốn nói hãy xóa bỏ hận thù mà nghĩ đến món nợ thù chung. Vì đụng vấn đề gì cũng thấy người Việt mình chia rẽ quá, chẳng ai chịu ai, ai cũng cho rằng chỉ có mình là đúng, là sáng suốt hơn người khác. Nhất là đang còn một bộ phận không nhỏ "tử thù", chống Cộng (tức cộng sản) đến cùng, nhưng lại không có “thần tượng” Thần tượng như một người tài ba mà nước Mỹ kính nể, thế giới kính nể như Bác học Nguyễn Xuân Vinh mà cũng có người không ra gì chỉ trích cho mình chính mới là thần tượng, thật nhục vì NVHN không có lãnh tụ, phần nhiều “stupid man talk bad things about other people” nhưng lại quá ít “Good man think about goods ideas”. Duy chỉ có điều kiện duy nhứt là 2 triệu người nước ngoài đều là lãnh tụ hết; Nếu chúng ta đoàn kết dân tộc, trên dưới một lòng thì sẽ chẳng có kẻ thù nào dám xâm-lăng. Vì vậy, để bảo vệ Tổ Quốc, không gì tốt hơn là phải có chính sách hoà hợp hoà giải dân tộc thực sự như cố Thủ Tướng Võ Văn Kiệt từng kêu gọi, nhưng còn quá sớm chưa phải lúc nên đành phải hy sinh, trước khi bàn đến các giải pháp khác. Lại ác nghiệt thay CIA chưa muốn vì còn quá sớm, nhứt là còn thành phần “tử-thù” như tôi nêu ở trên, CIA sợ tạo ra cảnh tắm máu không lường trước được như hận thù vừa nói trên. Lúc đó là một đại thảm họa cho VN, lấy oán trả oán nhân lên bao nhiêu!?
Ai đã tìm hiểu về lịch sử Việt Nam thì sẽ hiểu, hợp tác với tất cả các nước trến thế giới là một điều quan trọng, việc này làm cho chúng ta học hỏi được nhiều hơn trên mọi lĩnh vực; Bắt tay với Hoa Kỳ, hay với Trung Quốc đều có lợi cả, nhưng cũng không tránh khỏi việc các nước này lợi dụng trong một số vấn đề. Vì vậy cần phải cân nhắc trong từng trường hợp cụ thể. Hạn chế tối đa việc đối đầu trực diện, vì điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới lợi ích của dân tộc, nhưng mọi giải pháp đàm phán không thành, thì chúng ta hãy cùng nhau hợp sức lại để chống lại bất kỳ sự xâm lược nào của kẻ thù, dù kể thù đó lại ai. Chúng ta hãy cùng đứng lên, không nên phân biệt Tư Bản hay Cộng Sản đã là người Việt Nam thì kẻ thù nào xâm lược đất nước thì đó là kẻ thù chung của toàn dân Việt Nam như vậy mới đúng nghĩa yêu nước, dân tộc. Nhân dân Việt Nam đến lúc đó sẽ tự lựa chọn ra người lãnh đạo của mình, quý vị cùng đừng nên nhìn vấn đề một chiều để đánh giá, hãy tự hỏi bản thân đã làm gì cho đất nước để nâng cáo hình ảnh Dân tộc, phát triển đất nước; Chừng nào hết trí tuệ rồi thì chúng ta mới dùng sức lực! Mà sức lực thì phải dựa vào dân, người viết tự cho mình là đại diện những người dân Việt Nam ủng hộ Việt Nam chống đối mạnh mẽ về việc xác định ranh giới tại Biển Đông! Dù một tấc cũng không cho, mất một tấc nước là một tấc máu của đồng bào và chiến sĩ Việt Nam đã bỏ ra mà độ sâu là vô tận, Việt Nam đã chờ đợi sự lên tiếng của Mỹ. Bây giờ Mỹ đã lên tiếng ủng hộ VN toàn vẹn chủ quyền lãnh thổ rồi, đây là cơ hội chung hợp tác với Mỹ để bảo vệ lãnh hải đảo; Tuy nhiên, cần khéo léo để tránh phật ý TQ. Có như vậy mơi đạt được mục tiêu giữ vững chủ quyền của tổ quôc mình. Việt Nam cần đoàn kết 87 triệu người như một như các thời kỳ kháng chiên trước đây để đương đầu với lũ bành trướng phương bắc là kẻ thù truyền kiếp của đất nước ta.

Vận mệnh Thế-giới nằm trong thế chiến lược tại Việt-Nam.
Như những nhận định nêu trên cùng qua sự gặp gỡ của TT Nixon, Kissinger và Mao, Chu An Lai (1972) Bốn người nầy đều cho rằng Đông-Dương vốn là một điểm chiến lược quan trọng nhất Á- Châu và toàn Thế-giới. Trung-Cộng sẽ có lợi rất nhiều khi lôi cuốn Việt-Nam về với mình và từ đó sẽ làm Bá-chủ Á-Châu và khống chế toàn Thế-giới. Như những năm gần đây, Trung-Cộng đã chứng tỏ cho Thế-giới biết sức mạnh về Kinh-tế của mình và sau đó sẽ khống chế Chính-trị trong tương lai. Khác với hồi còn Mao Chủ-Tịch, Bắc-Kinh và Hà-Nội thường coi nhau như môi hở răng lạnh, sông liền sông, núi liền núi. Còn như những năm tháng sau nầy, Hồ Cẩm-Đào cũng theo gương Giang Trạch-Dân, sau khi kết thúc cuộc viếng thăm Việt-Nam, rất lấy làm tự hào, cứ cho rằng thằng đàn em nầy đừng hòng rời khỏi cái thòng-lọng của Ta. Hồ Cẩm-Đào vào Hội An thăm khu phố Cổ Minh-Hương, nhìn về Biển-Đông hỉ-hả muốn thét lên như át hẳn tiếng sóng biển “Hai nước tắm chung một dòng nước biển-Đông” Trung-Cộng đang chuẩn bị cùng Việt-Nam bàn thảo một hiệp ước cho thuê Cảng Cam-Ranh, chỉ còn vấn đề là 99 năm hay 49 năm. Mục đích chuyến du hành Việt-Nam của Hồ Cẩm-Đào là chủ động sắp xếp thành phần nhân sự cho Bộ Chính-Trị ĐCSVN kỳ 10, cho năm 2.006; Điểm tối quan trọng là ngăn chận không cho Việt-Nam CS được ngã vào vòng tay Hoa-Kỳ. Bắc-Kinh bằng mọi giá nắm chặt Việt-Nam bằng bàn tay sắt, có nghĩa là nắm chặt trọng điểm Chiến-Lược sinh tồn của Bắc-Kinh ở phía Nam. Điều quan trọng là Hoa-Kỳ có chịu để yên cho Trung-Quốc muốn làm gì thì làm hay sao! Con Ó mẹ đã lót ổ nơi nầy, chẳng lẽ chịu để Vịt-Trời hay Le-Le-Con nở ra nơi ổ đó? Dù hơn 58.000 binh sĩ hy sinh tại đây cho chiến dịch “khổ nhực kế” như một món tiền deposit cho vùng có trữ lượng dầu hoả lớn nhứt tại ÐNÁ.
Ngược lại, Nhóm Học Giả hậu-sanh khả quí của Harriman đã biết trước đều đó nên đã và đang tìm cách nắm chặt Việt-Nam qua việc giao lưu văn hoá và truyền bá lối sống tự do dân chủ thực dụng của Mỹ thấm ngấm từ từ vào không những trong máu mà còn luôn cả trong mọi tế bào của tất cả tầng lớp dân chúng Việt. Điều khá đặc biệt là những chính khách Việt trẻ tuổi trong những thế hệ kế tiếp dù rằng họ đã du học và đào luyện rất cẩn thận tại Hoa-Kỳ (13.000 sinh viên) nhưng họ có chịu cảm thông “sự bất tín chính trị” của Hoa-Kỳ khi bỏ rơi Miền-Nam trước đây, không thương tiếc là vì quyền lợi và sự phồn vinh hùng mạnh của nước Mỹ, gài dính liền trong cái thế siêu chiến lược mà họ phải làm và không thể đi chệch ra ngoài quỹ đạo được, trong sách lược đã thiết kế một cách rất tỉ-mỉ và thần thánh? Có nên đặt niềm tin vào Hoa-kỳ một lần nữa hay không!? Qua những sự kiện về tấn thảm kịch đau thương đã qua, những chính trị gia khôn ngoan sau nầy của chúng ta có nên đặt hết niềm tin tuyệt đối nơi Hoa-kỳ hay không? Chúng ta nên suy nghĩ hai lần hay nhiều lần càng tốt; Vì hiện nay, Hai Siêu cường nầy đang cố dụ dỗ, giành giật nhau ôm chặt Việt-Nam của chúng ta; Nhưng bất hạnh thay, dù ta có theo bên nào, thì trên mảnh đất nầy lại một lần nữa là bãi chiến-trường vô cùng tàn khốc, khi quyền lợi của chúng bị đe doạ trầm trọng, đến đỗi chúng phải lấy sự độc ác, tàn sát hủy diệt ra mà giải quyết. Chúng ta không thể tránh né thảm-họa lây nầy? Con cháu chúng ta thừa khôn ngoan áp dụng phương pháp “nhu thắng cang, nhược thắng cường” Tôi vẫn đặt nhiều tin tưởng nơi con cháu của chúng ta, đúng nghĩa với câu “Hậu Sanh Khả Quý” đừng để chiến tranh xảy ra.

Đối với Harriman và nhóm Học-giả, Đông-Dương chỉ là ‘Diện” còn Mông-Cổ mới chính là ‘Điểm’; theo như học-thuyết ‘không Mầy là Tao chớ không có Nó’ Họ [Harriman chiến lược gia] cho rằng chỉ có Liên-Xô và Hoa-Kỳ là siêu cường duy nhất lãnh đạo bảo vệ an toàn cho Thế-giới bằng biểu tượng 2 cây súng AK và M-16 và bằng mọi cách phải hủy diệt mầm mống ‘họa Da Vàng’. Trung-Quốc bị bao vây bốn hướng, Tây có cả một Khối Liên Xô án ngữ, Đông có cả Hạm Đội 7 cùng Nam Triều-Tiên, Nhật và Trung-Hoa Quốc-Gia. Còn phía Bắc và Nam ngày xưa thuộc ảnh hưởng Liên-Xô, ngày nay hoàn toàn dưới sự bảo trợ và ảnh hưởng của Hoa-Kỳ; Ta thử nhìn cuộc chiến Iraq thì biết ngay: “Lính Mông Cổ đã góp phần cùng Hoa-kỳ trong cuộc chiến Iraq”(Mông-Cổ và các Nước Cộng-Hòa tách rời khỏi ảnh hưởng của Liên-Xô đã đều được hưởng “tối-huệ-quốc”(U.S Freedom Support Act) sớm nhất do Hoa-kỳ trân-trọng dưng tặng không ngoài mục đích làm cho Liên-Xô và Trung-Quốc nhìn thấy mức sống của người dân các nước ấy mà thèm chảy nước miếng).

Đặc biệt biên giới phòng thủ nước Mỹ, để ngăn ngừa chiến tranh, Mỹ cần đặt biên giới phòng thủ ở xa, càng xa càng tốt, để lôi cuốn sự chú tâm vào vùng Nóng-bỏng đó mà quên đi những vùng khác. Lịch-sử đã chứng minh trong những năm từ 1960 đến 1975, chiến tranh Việt Nam đã ngăn chận hẳn làn sóng Đỏ Cộng-Sản, dù rằng Harriman đã táo-bạo gạt bỏ ‘thuyết Domino’ của TT Eisenhower qua thuyết ‘bên kẻ mạnh’đưa đến sự an toàn cho thế giới và những nước Đông-Nam Á không những không bị Cộng-Sản nhuộm Đỏ mà càng giàu mạnh thêm. Chiến tranh Việt-Nam là một sách-lược tài tình của Harriman và bộ tham mưu của Ông đã giải thể cuộc chiến tranh lạnh một cách cụ thể và làm cho Hoa-kỳ phồn vinh hơn, với nhiều khoa học tiến bộ, kỹ-thuật, siêu kỹ-thuật, nhiều khái niệm về học thuyết chiến tranh và thế chiến lược quân sự cũng được cập nhật hóa hoàn toàn. Có lẽ bởi những nguyên nhân trên mà nước Mỹ trở nên Siêu-cường số một và không có nước nào trên Thế-giới bắt kịp.

Nếu Liên-Bang Xô-Viết bị giải thể bởi Liên-Xô chủ trương làm chiến tranh bành trướng mà không tính đến hậu quả vì chế độ không thực với hoàn cảnh xã-hội trên Thế-giới; Nếu lãnh đạo Trung-Cộng tiếp tục đường lối bảo thủ khôn ngoan như Mao Trạch-Đông, và Ông đã thành công giữ vững Hoa-Lục từ năm 1949 đến khi ông chết năm 1976, thì làm gì Bắc-Kinh ngày nay phải trong cái thế trực diện với Mỹ và đối đầu với Việt-Nam. Chính sách bảo thủ của Mao, Chu khẳng định vị trí và lập trường của Trung-Cộng một cách khôn ngoan: “Dù cho Trung-Quốc phát triển kinh-tế, muốn nhanh chóng hiện đại hoá các ngành công nghiệp, Trung-Quốc không tự coi mình là một cường-quốc” Đó là chuyện Trung-Quốc hồi đời Mao, còn chuyện Trung-Quốc đời nay có còn giữ lập trường nầy nữa hay không? Để trả lời câu hỏi nầy, xin độc giả xem một đoạn văn trên tờ báo China Daily “Has China the will to become a big Power?” Trong đó có một đoạn văn “xanh-dờn” lý giải như sau: “Để ổn định tình hình bất ổn của Thế-giới, Trung-Quốc phải có quyền quyết định và sẵn sàng đóng vai trò của một Cường-quốc". Nếu không là một siêu cường làm sao Trung-Quốc có thể mang lại hoà bình cho Thế-giới!?

Nên nhớ rằng, cách đây hơn 50 năm, sở dĩ Harriman giải nhiệm Tướng Mc Arthur là vì sợ quăng hòn đá xuống ổ Kiến lửa thì nó sẽ bung ra gây thảm hại cho Thế-giới. Nhưng bây giờ đã có thiết lập nhiều cục than hồng xung quanh miệng ổ Kiến, nếu chòi ra con nào thì chết queo ngay con đó! Ngày nay cũng đã đến lúc Trung-Quốc cần tạo thêm nhiều dịch vụ làm ăn với Tư-bản Mỹ để phát triển còn hơn đương đầu với Mỹ để tự sát? Hoa-kỳ đã mở đường cho Trung-Quốc vào LHQ và hai nước tái lập quan hệ ngoại giao; Điều nầy phía Trung-Quốc đã nêu ra nhận định về phía Mỹ như sau: “Washington không muốn thấy thế lực của Nga bành trướng quá đáng ở Á- Châu, cảm thấy sự uy hiếp của Liên-Xô, lợi ích chung của hai nước tăng lên, nên đã thỏa hiệp với Trung-Quốc” Những câu trên đây sẽ đổi chủ từ khi Trung-Quốc trở nên mối lo ngại cho quyền lợi Hoa-kỳ cũng trong vùng Châu Á nầy. Hoa-Kỳ qua tư-tưởng Harriman vẫn luôn sợ ảnh hưởng bành trướng về Họa Da-Vàng và mong muốn Liên-Xô là Đệ II cường-quốc sau Mỹ (Cứ xem những chuyến viếng thăm nồng thắm giữa gia đình Bushes và Putin ở tại Mỹ cũng như LX thì rõ).

Tuy nhiên, sự suy nghĩ của Bắc-Kinh nếu gây ra cuộc chiến, trước khi khởi chiến thì kẻ gây chiến phải hiểu rằng sẽ có sự lôi cuốn với những tình huống ngoài sự tiên liệu, như chiến tranh có thể leo thang thành chiến tranh nguyên tử với nhiều nước khác nhảy vào, hoặc có thể lan rộng thành đại chiến Thế-giới. Chỉ riêng một vấn đề nếu chiến tranh với Mỹ ở phía Đông, trong khi với Nga có thể tấn công phía Tây-Bắc và Việt-Nam nhân cơ hội tiến chiếm lấy lại quyền sở hữu của chùm đảo Hoàng-Sa, Trường-sa của mình. Bao nhiêu đó cũng đủ làm cho bất cứ chiến lược gia nào của Bắc-Kinh phải điên đầu. Đó là chưa kể đến Hoa-Lục rộng mênh mông thì làm sao điều động nhanh hàng triệu quân vào ngay điểm Nóng! Làm sao phòng thủ hay trải rộng khắp lãnh thổ Biên-giới? Còn như vấn đề chiến tranh nguyên tử với vũ khí hạt nhân, chiến tranh siêu kỹ thuật (high-Tech) Lại còn phải nghĩ đến làm sao tấn công trước để chiếm ưu thế, tấn công thật nhanh, thật bất ngờ? Thêm vào những rối rắm vì vấn đề các Tỉnh Bang rối loạn hay nổi loạn thì phải ứng phó làm sao! Trung-Quốc có rất nhiều sự yếu đuối, nhiều sơ hở, thiếu sót khác nữa; Nhưng phần đông chúng ta bị lịch sử của quá khứ ám ảnh nên nơm nớp sợ Trung-Quốc; Tại sao phải sợ?Trong khi Hoa-Kỳ đã phát họa gần 100 năm trước (từ 1917) Việt Nam là con Ó Con sừng sỏ nhất ở Á-Châu và nhiều lần nhắc nhở Trung-Quốc đừng hòng đụng đến Nó, nhưng Trung-Quốc sẽ đụng vì quyền lợi sống còn, để rồi Thế-chiến sẽ bùng nổ tại Vùng Chiến Lược Thái Bình Dương?

Mao Trạch Đông hiểu rằng Trung-Quốc chỉ có thể giữ vững “thế-thủ” với sự toàn vẹn lãnh thổ và không bao giờ nên bung ra ngoài với chiến tranh xâm lăng để bành trướng Đế-quốc. Mao chỉ răn-đe dọa-nạt thôi, chứ không bao giờ làm thật; Vì Mao hiễu rằng, Ông phải củng-cố và nắm vững nội bộ, vì chính nội bộ Hoa-Lục mới nguy hiểm cho chính bản thân Ông và chế độ. Mao cũng hiểu rằng không nên tấn công Đài-Loan vì nếu gây chiến tranh là Trung-Quốc bị cấu xé tan tành phân chia ra nhiều tiểu quốc ngay. Cho đến ngày hôm nay, Bắc-Kinh cũng hiểu như vậy, Đài-Loan chính là cái mồi lửa dễ cháy thành chiến tranh ngoài cục bộ địa phương, Bắc-Kinh không dại gì châm mồi lửa Đài-Loan; Nhưng Biển-Đông Việt-Nam [South China Sea] mới sẽ là ngòi nổ chiến tranh của Trung-Quốc cùng với các nước đàn em của Mỹ và sẽ trở nên Đại chiến Thế-giới. Hoa-Kỳ sẽ là nước tham chiến sau cùng. Theo quy luật tất yếu phải có chiến tranh vì quyền lợi dầu khí ở thềm Lục-địa; Trung-Quốc không thể tồn tại được vì nhu cầu phát-triển kỹ-nghệ không thể thiếu được; Chiến tranh là một sự có tính toán hay là phương tiện chọn lựa sau cùng hoặc đôi khi là một chuyện bất đắc dĩ ở vào cái thế chẳng đặng đừng hay thế thời phải thế! Có lẽ đôi khi Hoa-kỳ làm bộ chủ hoà, không muốn chiến tranh, mà nước Mỹ thường phải ra tay sau khi bị khiêu-khích trước. Có phải Hoa-Kỳ luôn luôn chủ động một cách tuyệt đối khi lừa các nước nhỏ vào cái thế lâm trận trước!? Chúng ta nên nghiên cứu về Tu Chính Án Cooper-Church 1970, đây là cái bẫy do Mỹ đặt ra để giăng lưới cho Trung-Cộng vướng vào mà Nhóm học giả cho rằng “Di tản Chiến lược” bỏ South China Sea về Honolulu thành lập PACOM (From 1970, Manage the defeat to roll-back at 2010).

Tưởng nên nhắc lại một câu chuyện nhỏ thời Đệ II Thế-Chiến, năm 1938-1939, Hitler hung-hăng xé Hiệp-ước, xua quân đi xâm lăng các nơi tại Âu-Châu, ông Bộ-Trưởng Ngoại-Giao Hoa-Kỳ đòi phải tuyên chiến với Hitler ngay tức khắc, thì Tổng-Thống Roosevelt (sau lưng là Harriman) ôn tồn chậm rãi trả lời theo hiến pháp Hoa-kỳ nhưng qua sự chủ đạo của Lãnh-tụ Skull and Bones: “Hãy khoan, đừng vội, vì Ông không phải là Bộ-Trưởng-Quốc Phòng, không phải là Hội-Đồng An- Ninh Quốc-Gia, cũng không phải là Tổng Tư-Lệnh Quân-đội, cũng không phải là Quốc-Hội Hoa-Kỳ” Nhưng sự thật bên trong, Ông Harriman, vị Đại-đế giấu mặt đã có một kế hoạch can thiệp bằng một cuộc “chiến tình-báo” nhập trận sau cùng để bớt đổ máu cho quân đội Mỹ, trong khi Ba nước Đồng-Minh: Pháp, Anh và Liên-Xô dấn thân vào cuộc chiến đẫm máu trước, lãnh nhiều thiệt hại trước, rồi quân Mỹ mới tà-tà tham chiến sau cùng, Có lẽ dựa vào lý do vì ở xa nên Hoa-kỳ can thiệp có chậm? (Harriman thay mặt Siêu-Chánh-Phủ (Permanent- Government) chỉ ngầm ra dấu thì Quốc-Hội Hoa-kỳ O.Kay ngay, như Hai cuộc chiến Iraq và Việt-Nam với số phiếu thuận giống nhau là 98/100 Thượng Nghị-Sĩ bỏ phiếu thuận; Cuộc chiến thường kéo dài tùy theo sự thiết kế của Bộ máy Tư-bản chiến tranh (WIB) rồi lại tạo dựng ra cuộc biểu tình phản chiến, phối hợp nhịp nhàng với truyền thông văn hóa phát động để dễ bề tạo thêm uy quyền cho Quốc-Hội phải chấp thuận rút quân về vì lòng dân ta thán và cứ phương thức như vậy mà tiếp nối cuộc chiến kế tiếp. Như hồi chiến tranh Việt-Nam, phải trang điểm phấn son cấp tốc cho Trung-úy John Kerry (Harriman và Bushes tuyển chọn Kerry vì định-kiến tốt nghiệp Đại-học Yale?) trong vòng vài tháng có tuyên dương nhiều huy chương Lèo, trong đó có Ba chiến thương nhưng băng bó bằng băng keo First-Aid, (Thượng Nghị Sĩ Bob Dole tuyên bố) không có vết sẹo, không có nằm nhà thương dù là 1 phút, rồi lôi về Mỹ làm Tài-tử chính trong cuốn phim “kích-động-phản-chiến” mục đích xuất hiện trên truyền hình thế giới để Hà-Nội tin tưởng hầu rút mấy thằng Cu Mỹ về theo như định-kiến-3 của Harriman và Nhóm học giả của Ông đã giải nghĩa trước nơi khuôn-viên Đại-học từ 1960 trước khi quân Mỹ vào VN (The US could not have won the war under any circumstances) Bất cứ tình huống nào, Hoa-kỳ cũng không thể thắng nổi cuộc chiến!

Nhưng trong tư tưởng hiếu hòa đó của Mao, không che dấu, ngầm ý có ngày phải bung ra vươn mình để trở thành một Siêu-cường số Một của Thế-giới. Đó là quy luật tất yếu của lịch-sử loài người theo vận hành thế thiên hạ đại loạn. Và rằng thế kỷ thứ 19 là thế kỷ của Âu-Châu, thế kỷ thứ 20 là thế kỷ của Mỹ và thế kỷ thứ 21 là của Trung-Quốc. Lịch-sử đã chứng minh những Đại-Đế khi lên cao đến tuyệt đỉnh rồi cũng phải tụt xuống theo định lý toán học. Như Đại-Đế La- Mã, Nã-Phá-Luân, Thành-Cát Tư-Hản, Đức-Quốc-Xã, Quân phiệt Nhựt, Đại-Đế CS Liên-Xô, và Đế quốc Mỹ…

Nhưng có một điều kỳ lạ là chính sách Bắc-Kinh dựa trên 2 điều căn bản: khôn ngoan trong “thương trường” và giải quyết thế thượng phong về “nhân mãn.” Sách-lược của Bắc-Kinh lại phát khởi do nạn nhân mãn hay nói nôm-na là chính sách cho dân Tàu sinh đẻ tự do không cần kiểm soát trong kế hoạch 10 năm từ 1962 đến 1972 của Mao, với kết quả dân số trội lên quá mức khoảng 350 triệu người! Mao Trạch Đông chỉ cần O.K “mặc-kệ” cho họ tha hồ đẻ; Rồi hoảng hốt, có một trường phái đề nghị nên bắt dân Tàu ngừa-thai kiểm soát sanh đẻ tối đa, để phòng ngừa nạn nhân mãn. Mao phán không cần phải lo “dân Tàu đẻ nhiều là nằm trong chủ trương có dự mưu” Khi lợi dụng sự khôn khéo về mậu dịch với tất cả các nước trên Thế-giới, kể cả hối lộ, lo lót hay cần tặng biếu không cũng được, miễn sao đưa người Tàu vào nước họ càng nhiều càng tốt, chú trọng nhứt là Phi Châu và phía nam lục địa Mỹ, riêng các nước khác chỉ cần đạt được trung bình 3% dân số người Hoa trong nước họ là được rồi. Lúc đó Ta sẽ năn-nỉ bất cứ siêu cường nào cùng ta nên giao chiến nguyên tử, người Tàu sẽ không chết hết và sẽ còn một số lớn tồn tại; Thế là theo vận hành của Thiên-Cơ Trung-Quốc thống lãnh Thế-giới! Bắc-Kinh không cần biết là Nga hay Mỹ suy nghĩ gì, và họ có liên minh với nhau để chống Bắc-Kinh hay không? Bề nào thì con đường duy nhất mà Bắc-Kinh phải đeo cũng vẫn là đánh đổ cả Mỹ lẫn Nga, và tiêu diệt luôn cả các Giáo-hội lớn như Hồi-giáo, Thiên-Chúa-giáo, và tiến tới bá chủ Thế-giới – Lúc nầy một nước Tàu biết nói tiếng Anh trên lục địa Mỹ với nguồn nước Ngũ-đại-hồ vô tận trong khi thế giới đang hạn-hán và mặt bằng của đất rất hiếm (sụp đổ chày xuống đại dương)

 Mỹ Buộc Phải Ðánh Trung-Quốc 4
Vì những lý do mộng bá quyền trên đây nên Mỹ bằng mọi giá phải triệt tiêu Trung Quốc trước năm 2030, khi đó TQ có đủ khoa học kỹ thuật để khoan dầu dưới độ sâu thềm lục địa có đá cứng như quần đảo Ðiếu-ngư và Hoàng Sa, làm sao Mỹ chịu nhục cho TQ dẫn đầu thế giới? Ðó là lý do 10 năm sau cùng của chiến lược Eurasian 1920-2020, Mỹ phải hoàn tất chia TQ ra nhiều tiểu quốc bằng mọi giá!
Cũng như trong tài liệu mật đã khẳng định rằng: Mỹ rút khỏi Việt Nam là theo sự yêu cầu của Trung-Quốc qua Mao- Trạch-Đông? (Tôi nghĩ đây là do Đỉnh-cao trí-tuệ vẽ vời). Như trong tác phẩm nầy đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần nhu cầu cần thiết phải có chiến tranh cho Tư-bản phát triển kỹ nghệ, xong công trình là tới giai đoạn họ cần nghĩ’ để tu chỉnh lại cho kỳ phát động chiến tranh tới; Vì thế đã đến giai đoạn họ cần rút, chỉ đơn giản là thế, chớ không phải là theo sự yêu cầu của Trung-Quốc (Chúng ta đừng tin vào tài liệu mật về câu nầy vì Tôi đã có những dẫn chứng khá rõ rệt vì sao cần có CIP trong chiến tranh VN) Thế nên mặc dù Liên-Xô muốn cho Hoa-kỳ phải sa-lầy ở Việt-Nam, áp-lực không cho Hà-Nội ký hoà đàm Paris. Nhưng một khi Mỹ đã quyết định rồi thì họ lợi dụng ngay ưu thế mà họ đã cố ý ngụy-tạo dựng lên trước đó: “Vụ Vịnh Bắc-Việt” (Tonkin Gulf Incident) để giành thế thượng phong là: B.52 thả ngay Hà-Nội qua chiến dịch ‘Linebacker 2’ trong 11 ngày đêm là buộc Hà-Nội phải ngồi vào bàn Hội- Nghị ngay, Hà Nội không còn một trái Hoả-tiễn SAM nào để chống trả? Còn như Trung-Quốc thì Họ dùng kế “Rung cây nhát khỉ” (shake the tree to scare monkeys). Ngày xa xưa lắm, khi mà mối tình nồng cháy giữa anh em hai nước lớn Cộng-Sản; Mao có lời thúc giục Liên-Xô nên thừa lúc trên chưn Hoa-kỳ về khoa học không gian mà tiêu diệt địch thủ lợi hại nhất Thế-giới, vì Mỹ là con Cọp Giấy nhưng Liên-Xô đáp lời: “Tuy là con Cọp giấy đấy, nhưng nó có nanh-vuốt nguyên tử!” Khi Hoa-kỳ đưa qua chiến trường Việt-Nam với quân số lên đến 543.500 (1969) quân thì Trung-Quốc muốn tè trong quần, nghĩ hối hận vì trước đó mình lỡ dại xúi Liên-Xô nên bây giờ nó đem quân qua chơi mình một mách! Mao-Trạch-Đông bèn nói một câu bâng-quơ: “Người không đụng đến Ta thì Ta không đụng đến ngươi!”
Nhưng những đòn phép của Harriman là “như vậy nhưng không phải vậy,” đem qua nhiều quân như vậy là để “Hù-dọa” rồi rút quân về; Cũng như khi Harriman khuyên TT Truman đem Hạm- Đội 7 vào eo biển Đài-Loan nên Trung-Quốc không dám đụng tới Đài-Loan mà rút về thế thủ, và Hoa-Kỳ không những không muốn dùng lực lượng cực mạnh về nguyên tử để tiêu diệt Trung-Quốc mà còn cách chức Tư-Lệnh Chiến trường của Tướng Mc Arthur vì Arthur hiếu chiến và hiểu lầm ý nghĩ của Harriman, cũng như trong cuộc tháo chạy ở Việt-Nam, Đại-sứ Martin đã hiểu lầm ý nghĩ của Kissinger là thi hành những điều khoản của Hiệp định Paris. Chính-trị nó lắc-léo khó hiểu là vậy, cho nên trong tài liệu giải mật, nên suy nghĩ nhiều lần: “Hoa-Kỳ rút khỏi Việt-Nam là do sự yêu cầu của Trung-Quốc?” Có phải thật như vậy không!? Hay như Tôi đã nêu trên là: Đã đến lúc tới giai đoạn “Trồi lên để thở”.
Mao và Chu lại hiểu theo cách khác khi gặp Kissiger và Nixon (1972). Chu-Ân-Lai có lời khen TT Eisenhower là có hành động sáng suốt và can đảm khi đưa ra quyết định chấm dứt chiến tranh Triều-Tiên. Chu cũng bày tỏ quan điểm của Trung-Quốc thời bấy giờ, là sở dĩ Trung-Quốc phải đưa quân vào Triều-Tiên là kẹt vào thế bị ép buộc do TT Truman gây ra, vì ông ta đưa Hạm-Đội 7 đến phòng thủ Đài-Loan nên Trung-Quốc thời đó không thể thu hồi lại hòn đảo nầy được. Quân Mỹ lại tiến gần đến bờ sông Áp-Lục (Yalu-River) trong khi Trung-Quốc đã ra tuyên bố nếu quân Mỹ mà tiến đến Sông Áp-Lục thì Trung-Quốc sẽ không ngồi yên cho dù Trung-Hoa lục địa mới được giải phóng. Vì thế khi TT Truman đưa quân đến Sông Áp-Lục, cho dù Trung- Quốc không chắc thắng và Liên-Xô nhất định không gởi quân qua tham chiến, Trung-Quốc không còn chọn lựa nào khác phải nghênh chiến thôi.
Nhưng trong thế Siêu-Chiến-Lược và phát triển kỹ nghệ quốc phòng như để lại tại Triều-Tiên 50.000 quân và NSC-68 đã chấp thuận tăng ngân quỹ quốc phòng trong cuộc hợp ngày 28/11/1950 với danh ngôn: “US Objectives and Programs for National Security” xong mục tiêu đi đến thời kỳ phải ngưng chiến để kiểm kê kế-toán (inventory) theo cung cách làm ăn của Tư-Bản Mỹ là đều lập đi lập lại như vậy. Chúng ta đã từng chứng kiến nhiều lần trong quá khứ của lịch-sử, từ thế-chiến-1, rồi-2, Triều tiên, Việt Nam, Afghanistan, Iraq… mà cái lò thuốc súng đó đã xây dựng năm 1918 khi Prescott Bush được những thành viên Skull and Bones bầu làm Chủ tịch WIB (War Industries Board).

Thế-Giới khó tránh khỏi thế chiến thứ Ba giữa Hoa-Kỳ và Trung-Quốc?
Dường như thế Siêu-Chiến-Lược do Kiến trúc sư Harriman phát hoạ từ 21/9/1960, lúc nầy có xuất hiện phụ họa thêm Prescott Bush cùng đức con ‘Vua-Tình-báo’ là George H.W.Bush qua Hội-đồng NSC đã từ từ lộ ra dưới con mắt của chiến lược gia Trung-Quốc? Chuyến công du Á-Châu của TT Bush-Con vào cuối năm 2005 cho thấy Trung-Quốc không phải là mục tiêu chính của cuộc viếng thăm, với chỉ có tính cách xã giao, mà Mông-Cổ mới là trọng điểm, một pháo đài mới của Mỹ ở Trung-Á. (Tới giờ nầy mới hiểu được thế siêu chiến lược của Harriman “không Mầy là Tao chớ không phải Nó” thì ông đã xuống chín tầng Hỏa-ngục ngày 26/July/1986). Thế chiến lược mới của Hoa-kỳ đã thấy rõ; Từ vòng vây vô hình càng ngày càng hiện rõ là vòng vây hữu hình bao chặt xung quanh Trung-Quốc; Nhưng những sự kiện nầy không thể tránh khỏi viễn kiến sâu xa của Mao Trạch-Đông, khi Ông cùng Chu-Ân-Lai từ tốn tuyên bố (1972): “Dù cho Trung- Quốc có phát triển kinh tế, muốn nhanh chóng hiện đại hóa các nghành công nghiệp nặng, Trung-Quốc không tự coi mình là một Cường-Quốc! Không ngoài mục đích để cho Hoa-Kỳ bớt chú tâm đến Trung-Quốc, và câu gợi ý về âm mưu của Liên-Xô cùng đồng lỏa với Mỹ vây chặt vòng tròn Trung-Quốc không khác gì những cục than hồng nóng bỏng bao vây trên miệng ổ Kiến lửa! Chu-Ân-Lai xác định lại lập trường mà Trung-Quốc cho là tối quan trọng, không những cho việc thiết lập quan hệ ngoại giao giữa hai nước mà còn cho tương lai của Thế-giới. Một khi hai bên đã thỏa thuận không có tham vọng chiếm đất đai, cũng không có tham vọng xâm lăng lẫn nhau, mà muốn giảm sự căng thẳng trên toàn Thế-giới, thì điều trước tiên là làm sao giảm tình trạng căng thẳng tại vùng Viễn-Đông, mà vấn đề Đông-Dương là vấn đề tối quan trọng! Nhưng sự thật bên trong Mao chỉ thị trong 10 năm phải tăng nhân số thêm 350 triệu và kế hoạch phân tán di dân giống như ổ Kiến làm đường hầm ra thật xa khỏi miệng tổ để tránh những cục than hồng bao chung quanh phía trên ổ Kiến, bung ra khắp cả trên Thế-giới, nước nào cũng có người Trung-Hoa tập trung thành khu phố, nhất là trên lục địa Mỹ-Châu, để chuẩn bị một cuộc chiến tranh nguyên-tử không thể nào tránh khỏi, đánh lạc hướng thế bao vây của Mỹ và Liên-Xô. Thành lập một nước Trung-Hoa nói tiếng Anh ngoài lục-địa Trung-Quốc để thống lãnh Thế-giới, sau cuộc chiến tranh nguyên tử thứ Ba sẽ phải xảy ra, dù phải hy sinh 1, tỉ 4 dân Tàu trong một nước Trung Hoa cũ tại Á-châu!
Lịch-sử Thế-giới thường được xác định bởi quan hệ giữa các nước lớn, và lịch-sử của thế kỷ hiện tại cũng vậy; Hai Quốc-gia xác định hình thù của thế kỷ 21 là Hoa-kỳ, đương kim cường quốc và Trung-Quốc một sức mạnh đang vươn lên “long trời lở đất” mà bị một nước khác cố tình dìm xuống thì việc gì sẽ xảy ra? Trước Đại-tướng Chi-Hao Tian là Đại-Tướng Zhu Chenghu, Giải-Phóng quân Trung-Quốc, nhân vật đầy quyền lực. Tổng quân ủy ĐCSTQ tuyên bố một câu động trời: “người Mỹ sẽ phải chuẩn bị hàng trăm thành phố sẽ bị tàn phá bởi người Trung- Quốc (nguyên văn). Lẽ tất nhiên Chu Đại-tướng đưa ra lời động trời như trên không phải do Ông bốc đồng cao hứng. Tướng lãnh dưới chế độ CS không được phép nói năng lạng quạng như vậy.
Sau đó, bài nói chuyện dầy 10 trang, của Tướng Chi HaoTian mang tựa đề “chiến tranh sẽ xảy ra cho chúng ta không còn xa nữa”(The war is not far from us!) Bằng mọi giá khi Trung- Quốc bị Hoa-kỳ chèn-ép dồn vào sự khan hiếm năng lượng dầu hỏa như Quân Phiệt Nhật hồi năm 1941, thì phải bất thần khởi xuất phát động chiến tranh chớp nhoáng. Nếu Trung-Quốc không đánh Mỹ thì Mỹ cũng sẽ đánh Trung-Quốc do Trung-Quốc đụng vào cái huyệt-đạo của Nam Tây Bán Cầu, nơi mà từ xưa đến nay trong vòng ảnh hưởng sân sau an-toàn của Mỹ.
Trung-Quốc bất thần tấn công Mỹ theo chiến thuật, “tấn công là cách phòng thủ tốt nhất” Trung- Quốc sẽ làm chủ con Đường Xa-lộ Trường-Sơn Tây của Việt-Nam, phối hợp song song với Xa-lộ từ Côn-Minh qua Miến-Điện xuống tận Ấn-Độ-Dương mở đường xuống Đông-Nam-Á và làm chủ biển Đông. Ðồng thời từ căn-cứ Tàu ngầm nguyên tử từ Ðảo Hải-Nam, điểm xuất phát đường tiến sát qua Hoàng-Sa, Trường-Sa, các Lộ, Quân-đoàn xung kích gồm các Sư-đoàn Dù và TQLC thẳng tiến xuống eo biển Malacca, đánh phủ đầu tấn công xuống tận Úc-Châu và Tân-Tây-Lan. Các hỏa-tiễn liên lục địa (tầm ngắn) từ các chiến hạm, cũng như từ tiềm thủy đĩnh thừa lúc hộ tống các tàu dầu khi băng ngang Kinh-đào Suez, cùng một lúc trên đất liền và phi thuyền không gian sẽ quét sạch vào Ngũ-Giác-Đài, vì Mỹ là kẻ thù cần tiêu diệt trước hết. Đồng thời để bảo toàn lực lượng chiến đấu, Trung-Quốc điều động 1 triệu quân thẳng xuống Việt-Nam án ngữ để giữ làm con tin, chiếm ngay hải cảng Đà-Nẵng và Qui-Nhơn, rồi tràn xuống Úc-Châu, và tránh hỏa-tiễn Hoa-kỳ trả đũa; 1 triệu quân sẽ tiến vào Mông-Cổ để thống lãnh Âu-Châu và nửa triệu quân sẽ tiến vào Tây-Tạng để thống lãnh Trung-Đông. Sau đó, chỉ vài giờ tất cả các nước còn lại sẽ cúi đầu vâng lệnh Trung-Quốc; Như Đại- Tướng Trì Hạo Điền (Chi Hao Tian) cựu Bộ-trưởng Quốc-phòng Trung-Quốc công khai nói với dân Trung-Quốc: “Quả thật là tàn nhẫn khi phải giết một hai trăm triệu người Mỹ, nhưng đó là con đường duy nhứt bảo đảm cho chúng ta mở ra một thế-kỷ của người Trung Hoa, một thế kỷ trong đó Ðảng Cộng Sản Trung Quốc lãnh đạo thế giới!” (toàn văn từ bản dịch Hoa ngữ) Chúng ta cũng nên hiểu rằng, lời phát ngôn của Tướng Chi Hao Tian không phải là tự ý Ông nổi hứng nói lên, mà đó là câu nói của Bộ Chính Trị, ĐCSTQ, theo như cách làm việc của họ. Dĩ nhiên sau đó Chi Hao Tian bị cách chức để xoa dịu dư luận Thế-giới.
Trong một bài báo nói tràng giang đại hải trên internet cho biết chủ trương của Đảng CSTQ là “dùng phương tiện đặc biệt để quét sạch Hoa-Kỳ” hầu lập một nước Trung-Hoa trên đất Mỹ… ngay sau khi tiêu diệt Hoa-kỳ… Tướng Chi Hao Tian tiếp: “…thì các nước Tây phương ở Âu-Châu sẽ cúi đầu trước chúng ta, không kể Đài-Loan, Nhật-Bản và những nước nhỏ khác. Vì vậy, giải quyết vấn đề Hoa-kỳ là sứ mệnh lịch-sử chỉ định cho các đảng viên CSTQ Chủ trương của Đảng CSTQ là tập trung các loại võ khí nguyên tử để quét sạch Hoa-kỳ một cách bất ngờ trong nháy mắt…Giải quyết vấn đề Hoa-kỳ là chuyện căn bản để giải quyết tất cả những vấn đề khác; Đã đến kỷ nguyên, thời điểm Trung-Quốc thống lãnh Thế-giới!” Trung-Quốc thừa khôn ngoan, họ sẽ không bao giờ tấn công Đài-Loan để tiêu diệt chủng-tộc Hán mà Hoa-kỳ mới là mục tiêu tối thượng; “Nên nhớ rằng người Trung-Hoa sẽ không bao giờ tiêu diệt chủng-tộc Hán”.
Dùng phương tiện đặc biệt để quét sạch Hoa-kỳ là gì!? Có lẽ Họ sẽ dùng các loại hỏa-tiễn tầm trung MRBM, bắn xa từ 1,000 đến 3,000 miles, có gắn đầu đạn nguyên tử chuyên chở bởi các tàu lặn nguyên tử, theo hộ tống các tàu Dầu của Trung-Quốc qua kinh đào Panama, và bỗng chốc trong nháy mắt tấn công vào bộ đầu não Pentagon của Hoa Kỳ, từ các vùng biển cận Nam- Mỹ? Ðồng loạt các phi thuyền không gian sẽ phóng xuống vô số hỏa-tiễn trực thẳng vào nước Mỹ hoà nhịp với các chiến hạm trên Thái-Bình-Dương.
Một điều mà Hoa-kỳ đang lo ngại là từ xưa tới nay sân sau Hoa-kỳ không ai động đến Nhưng đổi lại, ngày nay Trung-Quốc lại chơi cái trò ‘triều cống’ và ‘điếu-đóm’ qua kế hoạch ‘vết dầu loang’ đến các nước Nam-Mỹ như Ba-Tây (Brasil) Argentina, Peru, Chile, Venezuela…
Địa vị Trung-Quốc càng ngày càng lớn và lan rộng ở sân sau Hoa-kỳ, có sự ủng hộ nhiệt tình của Cuba, Venezuela trở thành tiền đồn bành trướng của Trung-Quốc ở Tây-Bán-Cầu, Vancouver biến thành một Thượng-Hải ở Miền-Tây Canada, còn Toronto trở thành một Hồng-Kông ở trung tâm Canada. Hoa-kỳ đang bị thương trường của Trung-Quốc lấn ngay tại huyệt đạo ở Nam-Mỹ, đẩy lùi, hoá giải thế bao vây vô hình cũng như hữu hình của Harriman và Nhóm học-giả Dân sự; Nói trắng ra Trung-Quốc dùng “Thương trường” đánh gục Mỹ thay vì trên “Chiến trường”. Cho đến một ngày nào đó, sau hàng loạt con người mang Bom tự sát, rồi các Toán, các Nhóm tự sát để sau cùng cả một nước tự sát, thì lúc nầy mới thật sự là một nước “Trung-Hoa Mới” ngoài nước Trung-Hoa là duy nhất một “Siêu-cường” độc đáo của nhân loại. Biết đâu lúc nầy Dân-tộc Bách Việt sẽ trở lại địa vị của mình thống lãnh Á-Châu như từ thời thủy tổ cách đây 7.000 năm do sự khôn ngoan của hậu sanh khả úy?
Ngày xưa, TT Theodor Roosevelt bị khiêu khích bởi những nhóm loạn quân ở Trung Nam- Mỹ thì ông chủ trương là nước Mỹ nên cầm trong tay một cây gậy thật to trong khi ăn nói mềm dẽo (speak softly and carry a big stick) nghĩa là tiên lễ hậu binh. Hoa-Kỳ sẽ sẳn-sàng ra tay hành động nếu thuyết phục không xong. Chiến thuật nầy được gọi là “Gun-boat diplomacy”, mỗi khi có chuyện lộn xộn ở Trung Nam Mỹ là TT Mỹ ra lệnh cho Thủy-Quân Lục-Chiến đổ bộ và can thiệp mau lẹ để dẹp loạn như ở Dominican Republic, Grenada, Panama, Guatemala…Điều bất lợi là chính sách nầy sẽ khiến cho một số nước lo ngại là quân đội Mỹ sẽ trở thành một thứ cảnh sát Quốc-Tế, đơn phương hành động trên thế giới theo kiểu đàn-áp thô bạo để bảo vệ quyền lợi ích kỷ của nước Mỹ bị đe doạ dù là thiệt hay giả. Nhưng ngày hôm nay thì thấy Mỹ đã bị yếu thế ngay tại sân sau nhà của mình, mà anh chàng Trung-Quốc đã ngang nhiên xé rào chường mặt tới.
Ngay trong cuộc Hội-Nghị Thượng Đỉnh các nước Tây Bán Cầu, thì Hugo Chavez rời hội nghị đến vận động trường khích động và dẫn đầu cuộc biễu tình đầy sát khí. Chavez trở thành anh hùng, được hoan hô cuồng nhiệt như ông thánh sống cứu tinh của những nước Nam-Mỹ; với lời hứa hẹn sẽ chôn vùi chủ-nghĩa Tư-bản kiểu Mỹ trên khắp Châu-Mỹ La-Tinh. Chavez cho rằng: “Tự do mậu dịch là một loại Ðế-quốc kinh tế mà Hoa-kỳ trùm lên đầu các nước nghèo, để thống trị theo kiễu đế quốc kinh tế Mỹ!” Venezuela giàu có nhờ dầu hỏa, nhờ vậy, với 26, 5 triệu dân, tổng sản lượng Quốc-gia GDP lên đến 110 tỷ đô-la, lợi tức đầu người là 4,140 đô-la; Cho nên Chavez không sợ Mỹ: dọa cúp sản xuất dầu qua Mỹ và giành ưu tiên độc nhất cho Trung-Quốc nhập cảng dầu của Venezuela. Cho nên khó khăn không phải là nhỏ cho Hoa-kỳ giữa một Chavez càng ngày càng hung-hăng đe-dọa, ông ta thề đánh gục Đế-quốc kinh tế Mỹ ở tại Tây Bán Cầu.
Chiến lược của Mao-Trạch-Đông là: dựng một nước Tàu vĩ đại ngoài nước Tàu để không những chống lại thế bao vây Trung-Quốc của Mỹ mà còn áp đặt Mỹ phải trở về thế phòng thủ và co cụm (có phải vì thế mà hiện nổi lên nhân vật Dick.Cheney và Nhóm học-giả mới để thay đổi thế siêu chiến lược quá lỗi thời của Harriman? Chúng ta trông ngóng để chào mừng kết quả của các chiến lược gia Hoa-kỳ, thiên tài tái thế của thế hệ trẻ ra đời! Nhưng theo cá nhân tôi nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra với cái Nhóm Dầu-Hỏa đầy vị-kỷ của Dich Cheney và Bushes cùng Tham mưu Donald Rumsfeld và Lewis Libby).

Để đối phó với tình hình đã đến hồi gay cấn quyết liệt, Hoa- Kỳ với bất cứ giá nào cũng phải giành lại quyền khống chế kinh-đào Panama
Ngày 31/December/ 1999, Hoa Kỳ đã chuyển quyền sở hữu kinh đào cho chính quyền Panama. Sáu năm sau, ngày 8/November/2005, TT George Bush trở lại thăm kinh đào, sau khi dự Hội nghị Thượng đỉnh Mỹ-châu, ở Argentina, TT Bush cùng TT Panama, Martin Torrijo dạo trên cầu tàu dọc theo kinh đào ở cầu Miraflores. Hoa Kỳ sẽ yểm trợ ngân khoản 10 tỷ để canh tân kinh đào, TT Bush nhấn mạnh, đây là kinh đào Quốc-tế, mọi nước đều có quyền xử dụng như nhau, gọi là “equal access”.
Mưu-sự nhẹ nhàng trước mắt là tại sân nhà Trung-Quốc phải làm chủ biển Đông, sự lắc-léo, hay là cái bẫy mà ngày 19/Janvier/1974, Kissinger ởm-ờ làm bộ “bật đèn Xanh” qua tin nơi hành lang, giao miếng mồi béo-bở mà Trung-Quốc thèm đến chảy nước miếng về sự chiếm lĩnh chùm đảo chiến-lược Hoàng Sa của Việt Nam, gây ra sự hư hại của 4 chiến hạm VNCH, thiệt mạng 18 binh sĩ, bị thương 43 và bị bắt 48. Trung Cộng chiếm lĩnh Hoàng-Sa, kiểm soát đường giao thông quốc tế Đông-Tây, và sẽ đánh bật Hoa-kỳ ra khỏi ĐNÁ và TBD! Hay buộc phải va-chạm với Mỹ và các nước đàn em của Mỹ trong đó Việt-Nam và Phi luật tân sẽ là mũi nhọn phối hợp hải chiến … rồi Trung Quốc lâm vào cảnh tự sát? Trước đó cả thập niên, khi Đế-quốc Liên-Xô tự giải thể, tan rã, vỡ ra thành từng mãnh; Tại sao Bắc-Kinh không làm nhanh, làm mạnh, làm ẩu đúng lúc ngay khi Khối Liên-Xô tan rã với tình trạng nội bộ hỗn loạn, hoang mang vô trật tự, thì Họ có thể tràn lên chiếm Tây-Bá-Lợi-Á! Và 5 tiểu bang phía Nam của Nga với dân tộc gốc người Tàu từ Trung-Hoa tràn sang vào thế kỷ thứ 13 cùng với đại quân Mông-Cổ? Vấn đề quan trọng là Bắc-Kinh không biết tổ chức chiến dịch hành quân, không có khả năng dùng đường lối hành động sắc bén, thần tốc, cũng như không biết lợi dụng tình thế chiến lược vô cùng thuận lợi cho Bắc-Kinh. Chứng tỏ Bắc-kinh, từ Đặng Tiểu Bình xuống đến chính quyền Bắc-Kinh hiện nay, hoàn toàn không có chiến lược gia nào thuộc loại tài ba, xuất chúng; Tài động binh hạng chót-bẹt như vậy mà đòi đánh gục Hoa-kỳ để làm bá chủ toàn cầu.
Nói được mà làm có được không! Thế giới và nhất là Mỹ có chịu ngồi khoanh tay chờ Trung-Quốc tấn công bằng nguyên tử trước rồi mới phản ứng sau… như vậy thì quá trễ vào kỷ nguyên nầy? Thật sự Trung-Quốc đã thành một Siêu cường, Hồ Cẩm Đào đã tuyên bố từ Hà-Nội: Tự đề cao Trung-Quốc là đang lên đến đỉnh cao phát triển “long trời lỡ đất” Các báo chí trên thế giới khuyên Hoa-kỳ nên xem Trung-Quốc là một cơ hội chớ đừng coi là mối đe dọa; Nhưng lại đi đến kết luận rằng nếu ta nghiên cứu vào lịch-sử thì thấy rằng đại cường mà Mỹ có một ngày phải đụng độ lại là đại cường Trung-Quốc đang vươn lên.
Lịch-sử đã chứng minh không chỉ một thời gian ngắn mà Mỹ ngoi lên đỉnh cao siêu cường của Thế-giới; Sự hùng mạnh đó là một tiến trình trải qua hàng trăm năm, khi hạm đội Hoa-kỳ trở thành sức mạnh ở Địa Trung-Hải, đánh tan lũ hải tặc hoành-hành trong vùng mà thường là lũ hải tặc là bọn người Hồi-giáo. Sau khi bình định con đường biển huyết mạch, rồi cứ như diều gặp gió, Hoa-kỳ cùng Anh tìm ra dầu lửa ở Iran, Iraq rồi Saudi-Arabia….Lấy đà vào đầu thế kỷ 20 Hoa-kỳ đã bành trướng tới khắp biển Thái-Bình-Dương (có lẽ người xưa đã nghi ngờ nơi đây sẽ là ngòi nỗ xảy ra “tận thế” cho nên đặt cho cái tên là biển ‘Thái-Bình’ trái ngược chăng?) từ Hawai đến Wake,Guam, Samoa…. Còn Trung-Quốc ngày nay phát triển nhanh quá như đôi hia ngàn dậm, bắt đầu tranh lấn trên “thương trường” khắp Thế-giới bằng cách làm ăn theo phương cách cạnh-tranh với giá rẻ mạt. Kết quả, kinh-tế các nước trên Thế-giới đã bắt đầu rên xiết vì người dân nước họ thích chữ mua đồ Sale hay mua đồ tiêu-dùng rẻ tiền mà Trung-Quốc đang phát triển rất hấp dẫn đối với họ.

Tuy nhiên, Con-Rồng Đỏ đang chới với, vì uống dầu, hít khí đốt, ăn than, như Voi ăn lá Tre thì biết bao nhiêu cho đủ. Sau Mỹ, Trung-Quốc là nước thứ Hai tiêu thụ nhiên liệu nhiều nhất trên Thế-giới cho nên dưới thềm lục địa từ đảo Điếu Ngư dài xuống Hoàng-Sa, Trường-Sa chạy tận xuống chùm đảo Indonesia là miếng mồi gần nhất và béo bở nhất, mà Trung-Quốc cần tử tế, lịch sự mời Mỹ rời khỏi nơi đó để Trung-Quốc không buộc phải dùng võ lực tiêu diệt từ gốc rễ, qua lời hù dọa thách thức của các Tướng Tàu như đã nêu trên. Trung-Quốc đang lửng-lờ dùng từ tiên-lễ hậu-binh. Đổi lại, phản ứng của Hoa-kỳ: “Chúng tôi đã ở đây từ cuối thế kỷ 19, chúng tôi vẫn tiếp tục ở đây, hôm nay, ngày mai và mãi-mãi. Còn đối với những nước ở vùng Thái-Bình-Dương nầy, chúng tôi bày tỏ sự cam kết vững chắc keo sơn của Hoa-kỳ đối với họ dưới sức mạnh và quyền lực tuyệt đối của chúng tôi!" Trung-Quốc nghe hiểu câu nầy nên tạm thời co mình chùng lại.
Sau các chuyến bay gián điệp từ Tây-Tạng dọc biên giới Miến-Điện của Đại-Tá Harry- Aderholt từ đầu năm 1960 cho đến nay làm một vòng rào cản ở phía Nam và Tây-Nam của Trung-Quốc, bằng cách tiếp tế cho các kháng chiến quân ủng hộ Đức Đạt Lai, và ngày nay đang hâm nóng lại làm Bắc-Kinh đau đầu! còn phía Đông thì có đồng minh son sắt của Mỹ, nên mới đây, Hoa-Kỳ cần nghĩ đến hướng Bắc của Trung-Quốc qua sự viếng thăm nước Mông-Cổ lần đầu tiên của một vị Tổng-thống Mỹ (Bush Con) Nước Mỹ thường thích chữ “danh chính ngôn thuận” nên đặt cho cái tên cuộc viếng thăm nầy là: “cám-ơn” Mông-Cổ đã gửi 160 quân qua Iraq chiến đấu bên cạnh quân đội Mỹ. Lẽ dĩ nhiên cuộc viếng thăm của TT Bush làm cho Bắc-Kinh vô cùng khó chịu nếu không muốn nói đến rất hoảng-hốt cho tương lai nước Tàu sẽ bị chia năm xẻ bẩy đúng theo kế hoạch của Nhóm Học Giả Harriman hồi 1950’ “Rồi đây!...sẽ không có nước nào dân số trên 200 triệu dân, ngoại trừ Mỹ!” với chiêu bài “Dân-quyền, Dân-chủ” rộng khắp Thế-giới, bắt nguồn dùng chiến tranh Việt-Nam làm thí điểm mô-hình kiểu mẫu sẽ lan dần ra khắp Thế-giới như vết dầu loang, để cho Thế-giới sẽ chiêm ngưỡng nước Mỹ như một ngọn hải đăng cần thiết trong đêm tối mờ mịch, hàm ý buộc Miến điện và Bắc Hàn nên noi gương Việt Nam để được tồn tại trong thịnh vượng..
Mỹ Buộc Phải Ðánh Trung-Quốc 5
Vì Liên-Xô là Đế-quốc Cộng-Sản sừng-sỏ nhứt, theo thế chiến lược Eurasian, Hoa-kỳ phải đặt ưu tiên chia nó trước hết, cũng không khác gì khi ăn Trái ‘Sầu-Riêng’ phải tét vỏ là điều khó nhất mà Hoa-kỳ đã làm xong 1991, qua sách-lược “Bênh Kẻ Mạnh” cùng sự ngụy tạo chiến lược là ‘Tháo-Chạy’ tại Việt-Nam. Nhưng thật ra các kỹ nghệ Tư-bản thuộc bộ máy chiến tranh cần nghĩ qua một chu-kỳ khá dài gọi là Inventory, sau khi thu-nhập quá nhiều lợi nhuận; Nếu như muốn thắng cuộc chiến tại VN, Hoa Kỳ cứ rút bình thường (1973) nhưng giao đầu nổ (warhead) cho KQ Miền Nam thả loại Bom CBU.55 và dùng EC.130B bắn đạn 106 ly tầm nhiệt tiêu diệt chiến xa (xe máy nổ) thì không còn con người và chiến cụ nào chạy vào tới Miền Nam; nhưng đó là không được rồi, vì đi ngược lại với thế siêu chiến lược của Harrimam và Nhóm Học Giả của ông George Kennan. Nhưng, ngạc nhiên thay! 1995 khi thiết lập bang giao với Hà-Nội, phái đoàn Mỹ qua Việt Nam tưng bốc vì VN đã giúp họ thành công trên trục lộ đồ chiến lược toàn cầu, hàm ý gọi là “thán phục cuộc chiến đấu ngoan cường, thần thánh của người Việt!” (Ý muốn tôn vinh Cụ HCM là người quốc gia thực tâm muốn thống nhứt đất nước nhưng bị Mỹ (Permanent Government) phản bội vì cần khuấy động lại chiến tranh để thủ lợi nên buộc phải cách ly trở ngại chính là HCM. Trục ma-quỷ CIA và KGB phối hợp đưa siêu Mafia bằng công-cụ Lê Ðức Thọ, Mai Chí Thọ, và Lê Duẩn, tam đầu chế nầy nắm chặt guồng máy “Mafia-trị” chuyên chế bằng lớp sơn bên ngoài với danh nghĩa Cộng Sản trị: “The Hanoi leadership was like an Asian version of Skull and Bones (U.S) secretive and select. While US Permanent Government was not exactly in the club, she was generally trusted by its members”.

Sau Việt-Nam, hay sau một chu-kỳ nghỉ ngơi kết toán sổ sách (inventory) mà thế-giới cứ nghĩ rằng Hoa-Kỳ đang yếu thế co cụm. Nhóm Tư-bản của bộ máy chiến tranh tìm cách phát triển lại kỹ nghệ chiến tranh qua chủ đề khác‘Siêu Kỹ-thuật’ trong thập niên 80 mươi, hay nói theo kiểu khác, họ cho rằng: “Tại sao phải chạy đua vũ trang?” Chạy đua thì có lúc người nầy qua mặt người kia hay ngược lại. Tập đoàn tài phiệt Đại Tư-bản do Đại-đế-II giấu mặt George H.W Bush trị vì [dù ở ngôi vị Phó tổng thống] đã đồng lòng đầu tư hết vốn liếng vào cuộc thí nghiệm vũ khí siêu kỹ thuật (hi-tech) mục đích bỏ xa Liên-Xô gần vài thập niên. Trên Thế-giới sẽ không còn nghe lải-nhải danh từ “chạy đua vũ trang” nữa, Họ cũng rất sợ sự hung-ác của Cộng-Sản khi nắm vận mệnh thế-giới, vì “Đất nước còn, còn tất cả, đất nước mất, mất tất cả!” nên Tư-bản Mỹ đành phải trút hết hầu-bao ra cho mục tiêu phát triển vũ khí tối-tân bỏ xa đối thủ rồi từ từ hốt lại dollar sau đó. Ðồng Ðôla có chạy lẩn quẩn đâu đó cũng trở về hầu bao của đại cồ tư bản Mỹ.

Năm 1983, sau khi phóng thành công phi thuyền con thoi (Space Shuttle) TT Ronald Reagan tuyên bố: “người Cộng-Sản đang dỡ những trang sử kinh-thánh nhựt tụng cuối cùng của họ” nhưng có ai biết đâu nhờ vào tài-ba của người Phó TT (George H W Bush). Lùi lại năm 1968, sau khi dùng chiến tranh khí tượng (weather-weaponry) phá hoại nông nghiệp chuyên trồng Mía làm đường và hoa màu của Cuba, để cho một nước Cộng-Sản của Tây Bán Cầu phải nghèo xơ nghèo xác, hầu dằn mặt các nước theo Cộng-Sản. Rồi tới phiên Liên-Xô, một mặt buộc Nga-Cộng phải leo thang thi đua với Hoa-kỳ trong trò chơi chiến tranh NLF nêu trên, càng tăng thêm việc chế tạo những vũ khí về chiến tranh làm người dân Nga đói khổ và dồn bọn Cộng-Sản Nga buộc phải rời bỏ chính quyền. Nhưng chủ tâm trong bụng dạ của Harriman cũng chỉ muốn, Nga là nước siêu cường hạng-2 nhưng phải dưới cơ của Mỹ, và bị ràng buộc cũng như lệ thuộc vào lúa mì của Mỹ và Canada. Còn Trung-Quốc là kẻ thù tiềm tàng, vì địa lý giống Mỹ mà dân số gấp 6 lần, khó áp đảo và rất nguy hiểm cho ngôi vị thống lãnh toàn cầu của Mỹ. Đặc biệt Hoa-kỳ không dám dùng chiến tranh khí tượng đối với Trung-Quốc, ví không ai dại gì lấy cây tâm xỉa răng soi vào ổ Kiến-Lửa.
Trong ba mùa liên tiếp (1968-1970) dùng chiến tranh khí tượng (weather weaponry) Liên-Xô thường xuyên mất mùa, thiếu lương thực trầm trọng và triền miên vào những năm nầy qua năm khác, phải nhập cảng hằng mấy chục triệu tấn lương thực mễ cốc từ Mỹ và Canada; Mùa Đông ở Liên-Xô khởi đầu từ cuối tháng October, trời bắt đầu trở lạnh, nhưng hạt lúa mì vẫn tăng trưởng cho đến khi chín hẳn vào tháng December; Khi mùa Đông đến, tuyết phủ trắng cả cánh đồng và các bông lúa được mặc một lớp áo tuyết xốp không bao giờ lạnh dưới 0 độ C; Trong lớp áo tuyết bông lúa vẫn tăng trưởng rồi chín cho kịp mùa gặt vào tháng December, để kịp thời thu hoạch nuôi sống người dân Nga. Nhưng mùa Đông năm 1970, hoàn toàn giá lạnh và không có tuyết, độ lạnh mau chóng sụt xuống dưới -5 độ hay -10 độ âm (độ C) khiến hạt lúa băng giá rồi đông lạnh (frozen) tê liệt chết cóng không tăng trưởng. Khi thời tiết vụt thay đổi hay tuyết rơi, hoặc khí hậu ấm hẳn lên thì bông lúa tan đá và úng-thối. Thành thử người nông dân Nga chỉ cần nhìn tuyết rơi, nếu không có tuyết trắng cánh đồng, thì cầm chắc là mất mùa và chịu đói rét. Cũng vào năm ấy 1970, nước Nga thiếu 20 triệu tấn lúa mì và 20 triệu tấn khoai tây và yêu cầu Mỹ và Canada cấp cứu khẩn cấp. Chính nạn thiếu lương thực nầy đã làm cho người Nga tỉnh mộng “Cộng-Sản hóa toàn cầu bằng chiến tranh giải phóng (NLF) quả thật đã thất bại”. Cũng cái mốc từ năm 1970 trở đi, người Nga bắt đầu nhìn thấy một thực tế chiến lược khá phũ phàng. Bọn CS Quốc-tế ở các nước chỉ là một lũ ngu dốt bịp-bợm, khoác lác, dối trá, ăn hại và chỉ bám vào sức mạnh chiến tranh của Liên-Xô để hống hách, dọa nạt và xâm lăng toàn Thế-giới.

Muốn giải quyết chiến tranh mà không cần tàn phá hay đổ máu, bằng cách nào và bằng cái gì từ vệ tinh bay cùng tốc độ với trái dất (stationed spy satellite project) hay phi thuyền bắn tỏa xuống hàn-âm-khí để làm cho mùa Đông giá lạnh ở Liên-Xô hoàn toàn khô ráo, không ẩm ướt nghĩa là không có tuyết có nước… đây có thể là một trong nhiều bí mật chiến tranh siêu vũ khí của Mỹ (hi-tech) mà không tài nào phát hiện nổi! Vì do vấn đề thiếu lương thực trầm trọng, người Nga hiểu rằng nếu đánh nhau với Mỹ thì thua và chết hết. Trung-Cộng sẽ tràn lên tiến chiếm Tây-Bá-Lợi-Á phì nhiêu đầy tài nguyên thiên nhiên chưa từng được khai thác, Harriman cũng hiểu rằng nếu đánh nhau với Liên-Xô thì hầu như cả Thế-giới sẽ chết hết, chỉ còn người Tàu làm bá chủ Thế-giới. Nga Mỹ tính toán chiến lược thế nào thì vẫn nhìn thấy Trung-Quốc là kẻ thù chung của cả Nga lẫn Mỹ, Nó nằm chình ình ra đó trước mắt. Vậy tốt nhất là áp dụng biện pháp Tam-Quốc-Chí tân thời của Tàu, là Nga và Mỹ cùng bắt tay hợp tác, cùng tiêu diệt Trung-Quốc để trừ hậu hoạn, đó là lý do chiến lược gia có tầm cỡ quốc-tế như W.A.Harriman phải viết cho ra hai tác-phẩm: Liên Xô và Hoa kỳ xiết tay nắm giữ an toàn cho vận-mệnh thế giới (Cuốn “Peace with Russia 1959” và “America and Russia in a Changing world 1971”, nếu độc giả nào xem bài tóm gọn nầy mà nghĩ “Biết được là chết liền” thì nên mua trên Internet 2 cuốn sách nêu trên và chêm thêm một cuốn “The Wise-Men” Six friends and the world they made, do đồng 2 tác giả: Walter Isaacson và Evan Thomas phải để trong tủ sắt đợi ngày Harriman xuống 9 tầng hoả ngục mới cho phát hành 1986).

Khi cần phải giải thể chế độ CS, Đế-quốc Liên-Xô để cứu nước Nga thì người dân Nga làm một cái rụp, và chỉ cần qua một đêm là thế giới thoát khỏi chiến tranh lạnh và hiểm họa chiến tranh nguyên tử. Còn CS Trung-Quốc thì mãi đến năm 2003 mới chịu công khai giải thể Cộng-Sản nhưng chỉ còn chế độ Tư-Bản Đỏ với chủ trương “Đế-quốc bành trướng công an trị” mà Mỹ cho là siêu Mafia rất nguy hiểm cho sự bình an của thế giới.

Để bảo đảm vững chắc, lâu dài vị thế bá chủ của mình trong viễn cảnh siêu chiến lược toàn cầu, kể từ khi Liên-Xô hoàn toàn lui về vị thế thủ và chấm dứt chiến tranh lạnh, Hoa-kỳ đang trên đà phát triển “Dân chủ hóa” và “Kinh tế thị trường”. Những đời Tổng-thống vừa qua cũng phải đi theo con đường mà Siêu-Chánh-Phủ (Nhóm Đại Tư-Bản) đã vạch sẵn, và ‘siêu-chiến-lược’ nầy được xem như phương cách duy nhất để bảo đảm bền vững và lâu dài chính sách của Hoa-kỳ (1920-2020).

Đặc biệt với Trung-Quốc, đứng trên quan điểm chính thức của Hoa-kỳ là hoan nghênh sự phát triển thịnh vượng của một nước Trung-Quốc hiếu hòa để trở thành một nhân tố tích cực vì lợi ích trong cộng đồng thế-giới; Thực ra trong thâm tâm, Trung-Quốc rất thèm khát như vậy, cho nên trong chiến tranh chống khủng bố mà Hoa-kỳ phát động từ ngày 11/Sept/2,001, Trung-Quốc đã có một vài đóng góp tích cực để làm hài lòng Hoa-kỳ. Tuy nhiên kể từ khi Hoa-kỳ tung ra chiến lược ‘đánh phủ đầu’ và tấn công Iraq thì Trung-Quốc bắt đầu lo sợ nguy hại đến quyền lợi của mình (mà thật đúng như vậy, vì ngôi vị hạng-2 đã đến thời điểm (decent interval) phải bị chính Mỹ hạ bệ). Thêm vào đó Trung-Quốc cũng tự cảm nhận rằng, mặc dù ngày nay hai nước liên hệ chặt chẽ với nhau về mặt kinh tế nhưng chưa bao giờ Hoa-kỳ ngỏ lời với Trung-Quốc như một đối tác chính trị để cùng gìn-giữ hoà bình thế-giới; cũng như VN về mặt ngoại giao Hoa Kỳ lờ lửng để cho các lãnh tụ VN phải len-lén đi vào ngã sau, thay vì Mỹ có thể làm rào cản 500 thước là lãnh tụ VN có thể vào ngã trước, cho chúng ta thấy rõ một nước VNCH đang lần lần hiện rõ ra trước 2023 để phục hồi danh dự cho VNCH và rửa mặt 58.000 binh sĩ đã hy sinh cho dân quyền dân chủ VN.

Hiện rõ từ ngày Hoa-kỳ thành lập “Bộ Tư-Lệnh Thái-Bình-Dương”PACOM (có sĩ quan Việt Nam tu nghiệp phối hợp quân-sự tại Hawai) đã khiến cho những nhà lãnh đạo Trung-Quốc giật mình và đoán chắc trong suy nghĩ kiên định: là Quốc-gia họ đang bị bao vây và có nguy cơ bị tấn công bất cứ lúc nào bởi một đối thủ đã từng thất tín với đồng minh, mà lại có tiềm năng nguyên tử mạnh nhất thế-giới và những phản ứng cực kỳ nguy hiểm trong nháy mắt có thể hủy diệt thế-giới mà chắc chắn Trung-Quốc không kịp đối phó để ngăn chận.

Sau chiến tranh lạnh, thế chiến lược quân sự của Hoa-kỳ tại Thái-Bình-Dương và trên thế giới đã hoàn toàn thay đổi, hệ thống quân sự đó là Bộ Chỉ-Huy Thái-Bình-Dương PACOM được dựng lên để đương đầu với những chuyển biến chính trị và quân sự bất thần xảy ra, có thể làm tổn hại đến thế quân bình lực lượng trong vùng. Và đây là trọng tâm chiến lược của Hoa-Kỳ trên toàn thế giới; Nó đặt trụ sở tại Honolulu, nơi mà nhiều năm nay, các Sĩ-quan Việt Nam (CSVN) do kế hoạch chiến lược của kiến trúc sư Harriman đã thiết kế ‘CIP-1960’bằng định kiến-1 (để CS chiếm Miền-Nam rồi Việt-Nam sẽ được vĩnh viễn miễn nhiễm Cộng-Sản, như là mũi thuốc tiêm ngừa, Communist-Vaccinati on for immunization” hay nói trắng ra là Việt-Nam sẽ là một nước VNCH nguyên vẹn lớn hơn cho quyền lợi Mỹ. Nhưng việc nầy còn quá sớm chưa xảy ra (Mỹ và Trung-Quốc chưa đụng độ phải đợi 10 năm cuối cùng của 1920-2020 là từ 2010-2020) nên cuốn sách “The New Legion” nầy đã không chứng minh đi đúng thời cuộc mà lại quá sớm theo như sự diễn tiến hòa bình từ từ nhưng khá phức tạp của Hoa-Kỳ, và theo sau đó là “Món nợ Hội-Chứng Việt-Nam vẫn còn đó chưa giải quyết được” Nhưng sẽ giải quyết được khi Hoa Kỳ ăn-mừng 50 năm chiến tranh Việt Nam vào 2.023 (1973-2023) lúc nầy đối với Việt Nam phải mang ơn Hoa kỳ có công xây dựng thống nhứt thành Một VNCH trong khi Trung Cộng và Liên Xô đã đồng ý chia đôi qua Hiệp định Genève 1954 chỉ riêng có một mình Mỹ không có chữ ký, nhưng Mỹ chỉ có duy nhứt nhìn nhận Miền Nam có hai quần đảo Hoàng-Sa và Trường-Sa đã thành văn trong nội-quy Hiệp định Genève-54.

Sĩ-quan VN Mới nầy cũng được gởi sang để thụ huấn binh pháp và chiến lược của Hoa-kỳ để sau nầy khi cần phải phối hợp hành quân liên minh với PACOM hầu thu-hồi lại Đảo Hoàng-Sa và Trường Sa. PACOM là Bộ Chỉ Huy quan trọng nhất trong các Bộ chỉ huy quân sự Hoa-Kỳ. Nó có nguồn gốc từ chiến tranh Phi Luật-Tân (1899-1902) là lúc mà quân đội Hoa-kỳ có những đơn vị hùng hậu chiếm đóng tại vùng biển nầy. Ngày nay vùng kiểm soát của PACOM trải dài từ bờ biển miền Đông Phi-Châu đến vòng-đai Thái-Bình-Dương, bao trùm nửa diện tích địa cầu và kiểm soát hơn nửa tiềm năng kinh tế của Thế-giới; Gần như toàn bộ Hải-lực và những Binh-đoàn thiện chiến nhất của Hoa-kỳ đều đang tập trung tại vùng do PACOM kiểm soát điều hành.

Nhưng có một điều quan ngại là hai lực lượng mạnh nhất đang tập trung tại vùng do PACOM trách nhiệm. Đó là hai lực-lượng của Hoa-kỳ và lực lượng của Trung-Quốc, cả hai đang thi đua hiện đại hóa quân sự về mọi mặt. Vì không thể ngồi khoanh tay chờ đối phương tiêu diệt bằng chiến tranh nguyên tử nên Trung-Quốc đưa ra vài Tướng lãnh ‘cò-mồi’ tuyên bố hù-dọa bành trướng lấn-áp ngôi vị bá chủ của Hoa-kỳ. Như năm 1972, Mao đã cho Nixon và Kissinger biết vài thập niên sau Thái-Bình-Dương là ngòi nổ của thế chiến, Mao Trạch-Đông cũng thừa bản lãnh để lấy chiếc lá Tre che con ngươi màu xanh của Đế-quốc Mỹ để không còn thấy được ngọn núi Thái-Sơn ở trước mặt. Có nghĩa chúng ta sẽ dùng mưu chước mà chỉ cần một chiếc lá Tre để che lấp ngọn núi Thái Sơn. “Sau đại chiến thứ 3… chấp nhận hủy diệt hoàn toàn một nước Tàu Cũ trong nước để chiếm lĩnh bằng một nước Tàu trên lục địa Mỹ-Châu!” với kế hoạch chiến lược về sanh sản trong 10 năm có được thêm 350 triệu dân (1962-1972) và độn thổ hay biến hóa thành lập một nước Tàu ngoài nước Tàu cho mục tiêu chiến lược sau nầy qua kinh nghiệm thương trường thay chiến trường.

Nhìn thấy sự lớn mạnh của PACOM và trước những phản ứng khó lường được qua cuộc tấn công Iraq, Trung-Quốc phải có một số phản ứng được coi là cần thiết cho vấn đề an-ninh của mình; Như phối trí hỏa-tiễn tầm xa của Trung-Quốc. Loại hỏa-tiễn nầy không chỉ nhắm vào Đài-Loan mà còn hướng tới những mục tiêu tại nhiều Quốc-gia khác; Tự xem mình là một Cường- quốc, Trung-Quốc ký một thỏa hiệp an ninh với Pakistan và một thỏa hiệp về quốc phòng với Phi-Luật-Tân. Đặc biệt Bộ-Quốc-Phòng Hoa-Kỳ cũng theo dõi và chú ý đến sự góp mặt của Trung-Quốc trong “Tổ chức cộng đồng Đông Á” gồm các quốc gia từ Ấn-Độ đến Nhật-Bản để âm mưu hất chân Hoa-kỳ và Úc ra khỏi quỹ-đạo Thái-Bình-Dương mà chỉ có Da Vàng mình chơi với nhau. Những chỉ dấu nầy khiến dư luận tại Hoa-kỳ cho rằng Trung-Quốc đang có những quyết định táo-bạo có thể làm thay đổi cục diện chính trị và quân sự tại vùng Đông-Á, cho nên chiến tranh Thái-Bình-Dương là điều khó tránh. Nhưng đối với Mao thì chiến tranh tại Thái-Bình-Dương chỉ là ‘Diện’ còn ngay tại Tây Bán-Cầu mới là ‘Điểm’ “chịu hy sinh hủy diệt một nước Trung-Hoa Cũ để thành lập một nước Trung-Hoa mới tại Mỹ” trong một cuộc chiến siêu kỹ thuật chớp nhoáng sau nầy mà chỉ có cơ chế độc đảng CS mới bí mật chớp nhoáng hành-động, trước khi nhân loại tỉnh giấc bàng hoàng thì chuyện đã rồi.

Trong khi các nghiên cứu gia Mỹ chủ quan cứ cho rằng Trung-Quốc chưa bao giờ có một đại chiến lược theo như nghĩa mà người ta hiểu. Thêm vào đó về mặt địa dư chính trị Trung-Quốc thường xuyên phải chịu áp lực từ tứ phía bởi các Cường-quốc cỡ lớn như Nga phía Bắc, Nhật Bản phía Đông, Ấn-Độ phía Tây và Việt-Nam phía Nam. Trong thời gian hiện tại Trung-Quốc có nhiều triển vọng phải đối phó với những quốc gia nầy hơn là phải đối phó với Hoa-kỳ, cách xa Trung-Quốc bằng cả một đại dương rộng lớn; Đây cũng là trong tầm nhìn bén nhậy của Harrimans và Bushes trên phương diện địa lý chiến lược.

Những điều suy diễn trên đều đúng, nhưng có một ngày gần tận thế nào đó Trung-Quốc không cần chạm trán với những nước ‘Cò-con’ như chiến lược gia Mỹ ước tính bao quanh TQ mà chỉ có mục tiêu duy nhất là giáng xuống toàn khối nguyên tử trong ‘nháy mắt’ vào nước Mỹ mà thôi để rồi vài giờ sau các nước ‘Cò-con’ sẽ cúi đầu quỳ-lụy. Trung-Quốc không còn con đường nào khác chỉ vì nạn nhân-mãn phải lợi dụng ưu thế nầy cùng lợi điểm thương-mãi ranh mãnh mà tóm thâu toàn cầu sau khi đã hủy diệt vài tỷ người.

Dù bất cứ thế đứng nào, Việt-Nam cần tìm một thế tựa chiến lược của Hoa-kỳ ở Đông-Nam-Á và Thái-Bình-Dương. Nghĩa là Việt-Nam cần phải hợp tác và quan hệ chặt-chẽ với Hoa-kỳ. Nhưng sẽ sai lầm, có thể coi là trọng tội với Tổ-quốc, đối với tiền đồ Dân tộc nếu Việt-Nam lạc vào quỹ đạo của bất cứ đại cường nào để đối đầu với Trung-Quốc, vì dù gì đi nữa khi chiến tranh xảy ra, “Việt-Nam vẫn là bãi-chiến địa khởi điểm”. Các con cháu ta sẽ thừa khôn ngoan để tránh thảm cảnh cho Dân-tộc mình qua thế “đu-dây” chờ thời coi Mèo nào thắng miểu nào! Trong cái thế ngư-ông đắc lợi vẫn khôn ngoan hơn.
Mỹ Buộc Phải Ðánh Trung-Quốc 6
Những nhà Tư Bản Mỹ phải nên kềm chế tham vọng về lợi nhuận của mình!

Ðể bình luận về cách đối phó với đà lớn mạnh của Trung-Quốc, tôi có cảm-nghĩ: “Hoa-Kỳ chỉ cần kềm chế tham vọng của mình thì chắc chắn nguy cơ đe doạ của Trung-Quốc sẽ phải giảm theo” Nhưng dù thế nào đi nữa, các chính khách đứng sau hậu trường của Hoa-Kỳ cũng ít nhiều thắc mắc về chính sách đối ngoại, lo xa cho rằng: Trung-Quốc sẽ trở thành một lực lượng đối đầu với Hoa-kỳ không cách gì tránh khỏi. Vấn đề là chừng nào!? Do đó các chính khách (Secret Society) nầy chủ trương Hoa-kỳ cần áp dụng một chính sách đối ngoại nhầm chận sự phát triển của Trung-Quốc lên hàng ‘một Cường-quốc’ có nghĩa phải truất phế ngôi vị hạng-2, như kiến trúc sư Cold-War, Averell Harriman và thiết kế gia George Kennan.

Để trả lời cho sự thắc-mắc của các chính khách nầy, đây không phải là một chính sách dễ thực hiện vì sự lớn mạnh hay trì trệ của một Quốc-gia tùy thuộc vào dân số, hệ thống giáo dục, tài nguyên, văn hoá, chính sách kinh tế, sự ổn định chính trị và chính sách đối ngoại của Quốc-gia đó. Cho nên chưa chắc Hoa-kỳ có khả năng ngăn chận sự lớn mạnh của Trung-Quốc ngay cả khi Hoa-kỳ ao ước. Đó là tôi chưa bàn đến chính sách nguy hiểm. Vì điều dễ hiểu, nếu Trung-Quốc nhận thấy Hoa-kỳ chơi cha, tìm cách làm yếu mình, Trung-Quốc sẽ trả đũa bằng một chính sách gây thiệt hại trầm trọng cho quyền lợi của Hoa-Kỳ trên Thế-giới. Trung-Quốc thừa khả năng để làm điều đó. Các chính khách nầy cũng cho rằng quan tâm chính yếu là làm sao giữ được thế đàn anh lâu dài trên toàn thế-giới. Tình trạng nầy có thể kéo dài nếu Hoa-kỳ đóng chốt được một cách trường cửu trên lục địa Âu-Á theo thế chiến lược Eurasian và đặc biệt là tại nút chận Đông-Á, Biển Đông.

Lịch-sử loài người đã biểu diễn cho Hoa-Kỳ cũng như chúng ta thấy rõ những lực lượng khuynh đảo của Thế-giới thường chỉ xuất phát tại hai lục địa lớn nầy. Do đó Hoa-kỳ phải tìm mọi biện pháp để cách nào không cho một lực-lượng quân sự khuynh đảo nào xuất hiện tại đây. Ðó là lý do Hoa Kỳ phải triệt tiêu ngôi vị khống-chế của TQ tại Biển Ðông, bằng cách củng-cố 60% tiềm lực xung kích phản ứng nhanh (rapid deployment force) tại Tây Thái Bình Dương.

Muốn được như vậy, Hoa-kỳ cần cấp bách làm sao tạo được thế quân bình tương-quan lực lượng bền vững thông qua giữa hai bán cầu, lục địa Âu-Á và Tây Bán-Cầu mà còn tương-quan giữa các nước lớn nhỏ với nhau, qua học thuyết “Quân bình Lực-lượng”. Điều nầy vay mượn từ chiến lược gia người Đức Otto Von Bismark, được Hoa-kỳ áp dụng từ sau Đệ II thế chiến tại Âu-Châu và Đông-Á đã đưa đến kết quả là hai vùng nầy được hưởng dưới cái dù che của Hoa-kỳ lâu dài để phát triển trong hòa bình và thịnh vượng nhưng khốn nạn thay trong đó không có Việt-Nam, như chúng ta đã nhận thấy tình trạng đau thương trong quá khứ, theo thế chiến lược vì Việt Nam là mảnh đất tế thần (surrogate war) và ngày nay Hoa Kỳ sẽ tìm mọi cách đưa Việt Nam lên cho kịp đà văn minh với những nước láng giềng và bằng cách nầy hay cách khác giao cho VN trọng trách quan trọng là lực lượng xung kích giữ hoà bình trong LHQ, theo như mưu đồ của Mỹ là VN luôn luôn có vũ khí trội hơn TQ về phẩm lượng hiệu quả cũng như VN sẽ là nơi sản xuất phi cơ không người lái, các spare parts satellite, hoả tiễn tầm ngắn 200 hải lý...

Điều quan trọng là Hoa-kỳ phải tự kềm hãm tham vọng của bất cứ một Cường-quốc bá chủ nào, như đã vấp ngã tại các nước ở Tây Bán-Cầu trong hội nghị kinh tế vừa qua mà Vị T.Thống Venezuela đã cùng các nước chống đối quyết liệt. Vì vấn đề quân bình lực lượng tại vùng Đông-Á đòi hỏi một sự chia sẻ trách nhiệm giữa Hoa-kỳ, Trung-Quốc và cả Nhật-Bản nữa.

Hoa-Kỳ phải chứng minh cho Trung-Quốc thấy là cho dù có thể nhanh chóng trở thành một Cường-quốc khu vực với đà phát triển hiện nay, Trung-Quốc cũng không thể một sớm một chiều trở thành một đại cường cũng như Hoa-kỳ đã phải trải qua bao chông gai mới trở nên siêu cường. Và cho Trung-Quốc biết đà phát triển kinh tế không thễ nào liên tục mãi. Ngoài ra chi phí quốc phòng gia tăng ngân sách một cách quá bình thường như vậy, thường sẽ kéo theo cuộc chạy đua vũ trang, vừa nguy hiểm vừa có hại cho sức phát triễn đang lên.

Trước hết, Hoa-kỳ có thể cùng với Nhật-Bản, Ấn-Độ và các nước khác tay trong tay vận dụng một chính sách đối ngoại thích hợp để giúp Trung-Quốc hội nhập vào cộng đồng thế-giới xứng đáng vai trò một Cường-quốc như ai. Vì rằng Trung-Quốc và Hoa-kỳ đều có nhu cầu, trách nhiệm tránh đụng độ lẫn nhau; Vì tương lai của thế kỷ 21 phụ thuộc vào câu hỏi liệu Hoa-kỳ và Trung-Quốc có thành công trong việc nương nhau để cùng tồn tại hay không! Hoa-kỳ cũng cần giải thích cho Trung-Quốc biết rằng: Đài-Loan không phải là vấn đề hoàn toàn có tính cách nội bộ của Hoa-lục. Xử dụng võ lực để thống nhất Đài-Loan sẽ dẫn đến nhiều hậu quả nguy hại và một trong những sự nguy hiểm đó là sự rút ra của các nhà đầu tư Quốc-tế khỏi lục địa Trung-Hoa là một sự thiệt thòi đáng kể.

Vì Trung quốc ngoan-cố ương ngạnh nên Hoa kỳ dần dần rút đầu tư ra khỏi nước để chuyển qua chỗ con Ó Con đang lớn mạnh là Việt Nam Cộng Hoà như đóa hoa đang nở nhụy. Bằng như, một sự gia tăng ảnh hưởng chính trị của Trung-Quốc trong vùng sẽ không hại gì cho sách lược đối ngoại của Hoa-kỳ. Cụ thể như việc Trung-Quốc yểm trợ Pakistan là một việc tốt vì làm như vậy sẽ loại bỏ những tham vọng của Ấn-Độ nhầm thu phục nước nầy. Sự lớn mạnh của Trung-Quốc thật ra rất cần thiết cho quyền lợi của Hoa-kỳ vì cả hai nước có khá nhiều chương trình để cần tới nhau, tôi nghĩ Hoa-kỳ nên xây dựng Trung-Quốc thành một đồng minh chiến lược giống hệt như vai trò của các nước Tây-Âu trong thời kỳ cuộc chiến tranh lạnh.

Nhìn về Nhật-Bản, từ lâu Hoa-kỳ đã để cho họ hiểu rằng: một nước Nhật-Bản dân chủ và thịnh vượng luôn luôn là một đồng minh cần thiết của Hoa-kỳ trong việc chia sẻ trách nhiệm quản lý những công việc chung của thế-giới.

Đứng trên một góc nhìn thực tế, chúng ta nên chủ trương rằng: “trong bối cảnh Thế-giới ngày nay, nếu có những trung tâm sức mạnh khác cùng tồn tại, thì một số vấn đề nan giải của Thế-giới sẽ dễ được giải quyết hơn như sự lan tràn vũ khí nguyên tử, siêu kỹ thuật, từng người ôm bom tự sát, từng Toán ôm mìn tự sát, rồi có ngày nguyên một nước tự nguyện tự sát, rồi vấn đề chống khủng-bố, nhân mãn, thiếu thức ăn, bệnh truyền nhiễm ghê gớm hủy diệt loài người, nạn ma túy và theo dỏi, kiểm soát sự nóng dần của bầu khí quyển và môi trường sống …" Thử hỏi biết bao vấn đề đặt ra cho nhân loại, cho nên Trung-Quốc không dại gì mà gây chiến với Hoa-kỳ vào lúc nầy. Còn nghĩ về chuyện tương lai thì Trung-Quốc cũng không nên quên rằng nhân loại đã bỏ lại phía sau sự chém giết tràn ngập xác người của thời Trung-Cổ và đang cố tìm cách sống chung hòa bình để phát triển tự tồn. Lịch-sử của nhân loại đang sang trang. Thế kỷ 21 là thế kỷ của hợp tác tích cực để phát triển chứ không còn là thời kỳ của các ý thức hệ đối đầu ngu-xuẩn vô nghĩa lý; qua đó, viễn ảnh của chiến tranh trên điểm nóng Biển Đông Thái-Bình-Dương như Mao Trạch Ðông đã tiên đoán chỉ có thể coi như một huyền thoại không thể có vì quá xa rời thực tế… theo như tôi nghĩ?

Vậy nên vấn đề cần đặt ra không phải là lo Trung-Quốc lớn mạnh mà nên hỏi Trung-Quốc sẽ dùng sức mạnh của mình như thế nào…? Kết luận, đều cốt lõi là chính sách đối ngoại nào làm cho sức mạnh của Trung-Quốc biến thành một sức mạnh phục vụ hoà bình thế-giới là một chính sách đối ngoại tuyệt hảo của chính khách Hoa-kỳ, nhưng chắc chắn không phải là chính khách George H.W.Bush, và Dick Cheney. Vì các ông nầy chỉ biết đến quyền lợi cá biệt Phe-nhóm về dầu hỏa và buôn súng, không nghĩ gì đến quyền lợi chung của Tập đoàn Tư Bản Lớn cũng như Nhỏ; thế nên đã xảy ra vụ tai-tiếng Burlington, về tiết lộ danh tính điệp-viên Valerie Plame, do cựu phát ngôn viên chính phủ, Ông Ari-Fleischer khai trước toà rằng chính ông chánh văn phòng Libby của ông Phó TT Cheney tiết lộ tên tuổi điệp viên nầy cho ông ngày 7 tháng 7, 2.003. Coi như sự nghiệp chính trị của Nhóm Skull and Bones nầy sẽ bị nhiều rối rắm sau nầy và vĩnh viễn lùi vào bóng tối. Và dữ kiện trên như một bằng chứng ngày tàn của Skull and Bones sau sự ngụy tạo 9/11 của TT Bush-Con để đánh Iraq cũng như Golf of Tonkin 1964 để đánh Hà Nội hầu nắm chắc vòi xăng. Đến khi các nơi nầy không còn trữ lượng nữa thì Hoa Kỳ sẽ nhân dịp nầy khống chế kinh tế qua giá xăng dầu khác biệt giữa Mỹ bằng cách tự túc sẽ không thèm nhập cảng và dầu Cát Canada sẽ là một kho tàng cho sự phồn thịnh của 2 nước Bắc Mỹ.

Tôi mãnh liệt tin tưởng rằng: “Nước Mỹ sẽ xuất hiện những nhân tài kiệt xuất phát minh ra những tài nguyên bất tận thay thế xăng dầu bằng nguồn Nước, sức Gió thiên nhiên, Mặt trời ánh sáng của Thượng đế và Khí methanol!” Rồi đây các nước tồn trữ vũ khí nguyên tử là cái gai khó ưa của nhân loại.

Trung Quôc đã chính thức lên tiêng phản đối kế hoạch tập trận chung Hàn Mỹ vừa qua. Người phát ngôn cho Bộ Ngoại giao Trung Quốc, ông Tân Cương, nói "các bên cần bình tĩnh, kiềm chế, không gây căng thẳng, không làm tổn hại đến lợi ích an ninh của các quốc gia trong khu vực". Trong khi đó, tờ Quang Minh Nhật báo của Trung Quốc đăng bài của tác giả Tôn Nhất Sơn phân tích về những việc nước này cần làm khi Hoa Kỳ mang hàng không mẫu hạm tham gia tập trận ở Hoàng Hải. Bài báo viêt thông qua cuộc tập trận này, Mỹ chứng tỏ nhiều dụng ý. Đầu tiên là gây áp lực lên Trung Quôc; Thứ hai là ngăn chặn sự phát triển lớn mạnh của Trung Quôc, Mỹ tin rằng nếu có chiến tranh với Trung Quôc lúc này thì Mỹ sẽ thắng; Thứ ba, nêu xảy ra chiến tranh giữa hai bên, thì Mỹ sẽ không phải trả nợ Trung Quốc nữa, có nghĩa chơi theo kiểu Cow Boy tây tiến (WWW) để giựt nợ. Nhưng Thứ tư, Mỹ cho rằng Trung Quôc sẽ chẳng ḍại gì mà gây chiên với Mỹ vì khoản nợ khổng lồ của Mỹ với Trung Quôc giống như "gót chân Achilles" của Trung Quốc vậy. (chưa chắc đâu, đừng chủ quan)

Tác giả Tôn Nhất Sơn phân tích rằng trong tình hình khủng hoảng tài chính hiện tại, Hoa Kỳ đang rất cần nước ngoài gánh nợ và do vậy, đang gây áp lực lên các nước nhất là Trung Quốc để nước này "mua" các khoản nợ khổng lồ của chính phủ Mỹ. Cuộc tập trận sắp tới cũng là một dạng áp lực quân sự đối với TQ; Bài báo cũng viết rằng Hoa Kỳ tin tưởng sẽ thắng nếu có chiến tranh với Trung Quốc vì công nghệ tin học của Mỹ phát triển nhất thế giới và Mỹ có thể vô hiệu hóa hệ thống chỉ huy điện tử của Trung Quôc trong vòng một tiêng đồng hồ. Thêm nữa, quân đội Trung Quôc còn yếu tính chiến đấu, mà quân đội VN là lực lượng tổng trừ bị cho Lực lượng Phản ứng nhanh của Mỹ nếu Mỹ muốn, Mỹ cho rằng bây giờ là thời điểm lý tưởng để gây chiến với Trung Quốc.

Ông Tôn Nhất Sơn cho rằng vì những lý do như vậy mà Hoa Kỳ quyết định tập trận tại Hoàng Hải nhưng đó là một quyết định sai lầm? Người viết không cho là sai lầm mà là ngòi nổ đầu tiên kích hoả trong một kho đạn khổng lồ biến thành xác pháo đã có thiết kế tỉ-mỉ, nếu TQ không cúi đầu nhượng bộ về tình hình Biển Đông như dấu hiệu nhiệm kỳ-2, TT Obama phải hấp tấp chạy qua vùng ĐNÁ, nơi mà Mỹ đang để con mắt vào sự trổi dậy nền kinh tế Mỹ là sự bắt buộc Miến Điện và Việt Nam sẽ phải đổi thể chế từ Mafia Đỏ qua một nước VNCH dân chủ pháp trị cùng với sự cởi bỏ lịnh bán vũ khí sát thương theo đúng trên trục lộ đồ Eurasian.

Mỹ hoàn toàn chủ động: Bài trên Quang Minh Nhật báo viết cần phải hiểu rằng gần như toàn bộ các vấn đề mà Trung Quôc đang phải giải quyết đều nảy sinh từ trò chơi xấu của Mỹ (đúng vậy, vì Mỹ đã có mưu đồ từ lâu). Các vấn đề như Đài Loan, Tây Tạng, Tân Cương, Ân Độ, Việt Nam, Biển Đông, Trung Á và Pháp Luân Công, bộ tộc Tây Hồi… dĩ nhiên ai cũng biết trò chơi xấu là truyền thống đặc thù của Mỹ mà lị; Vì thế, đương đầu với Mỹ cũng là giải quyết tận gốc các vấn đề trên. Tôi nghĩ, Trung Quốc trước hết cần tự hoàn thiện, sau đó quay sang trấn áp ảnh hưởng của Hoa Kỳ. Cách thức nhanh chóng và đơn giản nhất là tấn công trực diện. "Trong quá khứ nếu ai nói thế này thì chắc bị coi là điên rồ. Nhưng ngày nay, đây là điều hoàn toàn thực tế" vì TQ chỉ cần 3 người quyền lực là có thế tấn công chớp nhoáng và bí mật vô cùng, trong khi Hoa Kỳ cần phải có lệnh họp hành của Quốc Hội – Trong khi Hoa Kỳ trỗi dậy nhờ một loạt họp hành thiết kế tỉ mỉ, như các cuộc chiến tranh, từ chiến tranh với Tây Ban Nha, tới Thế chiến I, rôi Thế chiến II, tất cả đêu có liên quan trực tiếp tới sự lớn mạnh của nước Mỹ. Thế nhưng tác giả Tôn cho rằng cũng có những cuộc chiến tranh khiến Mỹ "thân bại danh liệt" như chiến tranh Triều Tiên, cuộc chiến Việt Nam, Iraq và Afganistan, Tôi cho rằng tác giả Tôn không biết gì cả: Cuộc chiến Triều Tiên, Việt Nam, và trước đó là Ðức trong ống kính của chiến lược gia George Kennan, chia 2 quốc gia để kéo dài chiến tranh bằng mục tiêu để thủ lợi giữa ba thằng cường quốc Mỹ, LX, và TQ, nhưng Mỹ vẫn là chủ cái chia bài rất điếm đàng và sẽ thâu gọn lợi nhuận và hai tên kia trở nên subordinates cho Mỹ qua Credit Card. Còn cuộc chiến VN và Iraq giống nhau ở cái chỗ “Tàn phá để xây dựng” theo học thuyết kinh tế gia người Anh Malthus.

Họ cho rằng xung đột vũ trang với Trung Quốc ở Hoàng Hải hay Biển Đông sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất của nước Mỹ? Tôi không nghĩ như vậy, kể từ sau Chiến tranh thế giới lần thứ hai, chỉ có cuộc chiến vùng Vịnh lần thứ nhất năm 1991 là mang lại lợi ích cho Hoa Kỳ? Lợi ích như thế nào!? Theo tôi nghĩ thì lợi ích có khác theo ý nghĩ của tác giả Tôn. Tôi giải nghĩa: nếu quân đội Mỹ đánh thẳng vào Baghdad sẽ không hoàn thành được học thuyết Malthus, vì không có sự thanh toán căm thù giữa người Shite và Sunny có nghĩa không có sự tàn phá vào cuộc chiến Iraq sau cùng, nó cũng giống như chiến dịch Phượng Hoàng tại VN để kéo dài căm thù giữa ngưới quốc gia và MTGPMN, cho nên không thể hàn gắn nếu như miền nam và MTGP vào mật khu chống lại quân BV sau 1975 thì chưa biết việc gì sẽ xảy ra, nhưng lại làm bể kế hoạch chiến lược của Mỹ là để thống nhứt Việt Nam trong lăng kính của Secret of the Tomb.

Trong khi đó, cuộc khủng hoảng kinh tế tài chính ở nươc Mỹ này tuy đã khá hơn nhưng chưa phải đã chấm dứt. Có ý kiến cho rằng ngành ô tô có phục hồi đôi chút là vì "chơi bẩn" với tập đoàn Toyota của Nhật Bản và những rắc-rối gần đây với tập đoàn BP của Anh cũng là để giúp các tập đoàn dầu khí Mỹ; Thế cho nên, Mỹ sẽ không dám chiến tranh với Trung Quốc vì ngay cả trong trường hợp chiến thắng, Mỹ sẽ "mất máu nặng" (Hãy chờ xem…đây là nằm trong dự mưu của Mỹ). Bài trên Quang Minh Nhật báo nói nếu thực muốn đánh nhau với Trung Quốc, thì cuộc chiến này sẽ là dấu chấm hết cho quyền lực của Hoa Kỳ (Tác giả nói ngược rồi) "Xung đột vũ trang với Trung Quốc ở Hoàng Hải hay Biển Đông sẽ là cơn ác mộng khủng khiêp nhất của nước Mỹ". Đừng quên rằng Mỹ muốn lập lại cuộc chiến với Nhựt trong mục tiêu tàn phá để xây dựng!

(Vụ đắm tàu Cheonan và tàu lạ tấn công tàu TQ là nằm trong dự mưu của CIA) Nếu như Mỹ đụng độ với Trung Quôc, thì đồng Mỹ kim sẽ mất vị thế thống lĩnh trong thanh toán thương mại quôc tế vì nhiều quốc gia sẽ cho rằng Mỹ sẽ phá sản nếu thua trận (làm sao thua được vì đây là trong mưu đồ của Mỹ đã thiết kế một cách tỉ mĩ). Nhưng nếu Mỹ thắng thì sao? Tác giả Tôn phải hiểu rằng làm sao Mỹ thua TQ "Đối thủ của Mỹ là Trung Quôc, chứ không phải một quôc gia nào khác, Mỹ đã không thể đối phó với Iraq và Afghanistan, thì cơ hội với Trung Quốc là bao nhiêu" Hơn nữa Mỹ như có cố tật, luôn luôn bắt mấy thằng em đánh trước túi bụi rồi Mỹ mới tà tà tham chiến bằng cú dứt, lặp lại đệ nhị thế chiến.

Báo nầy lại lầm to nữa? "Ban lãnh đạo của Hoa Kỳ đang hành xử như những kẻ điên dại, nhưng chúng ta không sợ những kẻ điên dại đó". Không điên đâu, đây là kế hoạch thiết kế cho 100 năm Eurasian 1920-2020 có từ lâu nên phải hy sinh cách chức tướng Mac Arthur, Westmoreland, ám sát Kennedy, không cho Johnson tái ứng cử kỳ-2, lấy cái ghế quyền lực của TT Nixon bằng Watergate, ám sát hụt dằn mặt bằng súng nhỏ TT Regean vì không chịu bán lúa Mì cho partner Liên Xô (nếu như TT Regean chết, thì ông phó lên mới đúng là thủ lãnh Skull and Bones đích thân điều hành công việc làm sụp đổ Liên Xô qua kế hoạch tình báo, bằng thằng bé 17 tuổi Matthew đáp xuống công trường Đỏ, nhân cơ hội nầy Gorbachev thay đổi nhân sự để theo Mỹ qua cuộc họp thượng đỉnh với TT Regean tại WashingtonDC sẽ xoá bỏ chế độ CS).

Bài báo đặt câu hỏi: "Khi mà Mỹ có trong tay bom hạt nhân và Trung Quôc không có, chúng ta đã chẳng sợ gì Mỹ, tại sao bây giờ chúng ta lại phải sợ?" Tôi nghĩ tác-giả Tôn nầy điên chớ không phải Mỹ. Hoa Kỳ muốn TQ vào LHQ để chấp hành luật pháp thế giới, chấm dứt xài luật rừng, bây giờ vào LHQ rồi mà xài luật rừng là tự sát cho đáng kiếp cái mộng bá quyền, vì ngày đó tuy Hoa Kỳ độc quyền nguyên tử Averell Harriman, thủ lãnh Skull and Bones muốn tiêu diệt TQ thì quá dễ nhưng mang tiếng với lịch sử thế giới, nên đành phải lột chức Tư Lịnh TBD của tướng tài Mc Arthur sau khi gắn lon 5 sao, và giờ nầy đúng vào thời điểm ecent interval, TQ có ngon thì chống lịnh LHQ về COC rồi biết liền?

Ai sẽ tiêu diệt Trung Quốc? Các nước cò-con theo lịnh của LHQ = USA!!!!!

Mỹ Buộc Phải Ðánh Trung-Quổc 7
Nhận xét người viết: “Theo lời của linh mục Nguyễn Văn Lý trên Diễn Đàn Chính Trị Tranh Luận Dân Chủ, thuộc hệ thống http://www.paltalk. com, các linh mục miền Bắc ở các tỉnh như Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tỉnh đã đồng loạt cho chiếu DVD Sự Thật Về HCM do linh mục Nguyễn Hữu Lễ xuất bản, (theo tôi nghĩ cuốn phim nầy cũng tượng tự như cuốn phim “Chúng Tôi Muốn Sống” do CIA tài trợ, hay nói trắng ra là “Bỏ phiếu bằng chân = Commando Vaught) Hàng ngàn đồng bào đã đến tham dự trong khuôn viên nhà thờ một cách công khai, có cả nhiều cán bộ, công an, viên chức nhà nước tham dự Ðây là một hiện tượng đột biến mới lạ khó tin trong chế độ CS khiến chúng ta phải suy gẫm có sự thay đổi nào trong chuyến viếng thăm của Bà Bộ Trưởng ngoại giao Mỹ Hillary Clinton? [Decent Interval 2010, thời gian hữu lý] Hay là đã tới điểm mốc cho cuộc diễn tiến hoà bình trong phần mềm hậu chiến?

Sau khi xem xong DVD trên, nhiều người đã hiểu ra bản chất những trò bịp bợm của ÐCS từ 1959 đến nay, sự thật là tập đoàn Mafia của Lê Ðức Thọ, do CIA cho là công-cụ “gián-tiếp” mà bấy lâu nay của Siêu chính phủ Mỹ dựng lên (Permanent Government) từ bao nhiêu năm qua, nên họ đã đồng lòng "lộng kiếng" hình HCM, ngay cả các cán bộ, công an, viên chức nhà nước cũng đồng lòng xóa bỏ tất cả những gì gọi là "thần tượng HCM", có nghĩa chấm dứt chế độ Mafia-trị do trục ma quỷ KGB/CIA dựng lên từ tháng 4/1959, và quay qua ủng hộ tinh thần đấu tranh yêu nước của linh mục Nguyễn Văn Lý. Họ nhận định việc bắt linh mục Lý là điều sai lầm, và hứa hẹn trong tương lai sẽ ra sức bảo vệ cho linh mục Lý; Tình trạng sức khỏe của linh mục Lý tạm ổn định, nhưng không khả quan mấy.

Ðã đến thời điểm (decent interval 2010) ÐCS núp dưới bức tường thép HCM để vinh thân phì da, quái-quắt không còn nữa, theo mưu đồ của trục ma quỷ đã đến lúc phải đập-đổ xuống trả lại tính trung thực cho lịch sử VN. Bây giờ hiện nguyên hình là bức tường bằng Bùn trộn với Rơm-rác, có nghĩa ÐCS hết còn chỗ dựa cho kỳ Ðại hội đảng tới, cũng đúng vào lúc một người Mỹ gốc Việt làm Tổng Lãnh Sự và người con của Tướng Nguyễn Chí Thanh đang quay về với cội nguồn dân tộc, lộ nguyên hình là người của Mỹ dựng lên, đúng vào lúc vị Ðại-sứ thứ 4 của Hoa Kỳ nhậm chức (Phản tình báo Hoa Kỳ đã thần thánh nắm chắc nội tình TQ và VN trong nhiệm kỳ ba ông đại-sứ vừa qua, những năm qua bằng bàn tay sắt bọc nhung: Vì người đại-sứ đầu tiên là một cựu tù binh chỉ cần mỗi ngày chở vợ Việt đi ăn phở là đủ. Vị thứ 2, thứ 3 và riêng vị Tổng Lãnh Sự tại Saigon tương lai, là người Mỹ gốc Việt đã am-tường nhân sự về hệ thống tình báo của TQ sau một thời gian miệt mài nghiên cứu phản gián trong nội địa nước Tàu để sẵn sàng tương lai qua VN, họ sẽ nhúng tay nối tiếp vào việc có nhiều hiệu lực tình báo hơn.

Giờ đã đến lúc viên Ðại Sứ Mỹ (thứ 4) mới phải phối hợp hành động vì lợi ích (America First) của nước Mỹ cho giai đoạn lật đổ ngôi vị hạng-2 của TQ (2010-2020) Dưới đây người viết nhắc sơ qua cuộc biến cải đảng hội Mafia VN do sự cấu kết của KGB và CIA về mặt chìm nhưng mặt nổi vẫn là ÐCS chuyên chính để có mục tiêu cho thiên hạ chửi bới đi chệch con đường hỏa mù của chúng. Công bình mà nói đảng viên CS chân chính cũng bị thanh trừng như cái mền có nghĩa trong chế độ Cộng Sản mà không CS, để rồi sẽ diễn biến thay đổi thể chế mà không có một tiếng súng nổ. Đó là cái xuất sắc của Secret Society.

Ngay sau khi biến dạng từ OSS qua CIA 1947, CIA đã tài tình móc nối được Ðặng Tiểu Bình và Lê Dức Thọ làm công cụ cho Mỹ. Trước hết, hãy nhắc lại vài nét về "triều đại Lê Đức Thọ, ông Thọ nắm toàn quyền thực sự trong đảng CSVN từ đại hội 3 năm 1960 với sự áp đặt cùng đồng tình của Quyền tổng bí thư Lê Duẩn, nhưng thực ra vào cuộc họp bí mật thứ 15 của Bộ Chính Trị vào tháng 4/1959 và khẩn cấp thành lập ngay cứ sau 2 tháng cho ra một Ðoàn để chuyển tiếp vận và người vào Nam: Tháng 5 thành lập Ðoàn 559 (chuyển người qua đường mòn HCM) tháng 7 thành lập Ðoàn 759 (chuyển tiếp liệu quân dụng vào Nam bằng đường Biển, Port-Sihanook Ville, Cambodia) tháng 9 thành lập Ðoàn 959 (lực lượng Pathet Lào bảo vệ nam Lào trên trục đường mòn HCM).

Trục ma quỷ sắp sếp xong mọi việc, 2 điệp viên Lucius Conein vùng Bắc VN và Russell Flynn Miller vùng Nam VN, cả 2 đồng báo cáo về Mỹ để phát động sách lược “Commando Vaught” cho đến khi hoàn thành ‘định-kiến-1’ (30/4/1975) Ngày 21/9/1960. HÐAN (NSC) họp trong nghị trình có đoạn cho ra “Chiến dịch Bội tinh” về chiến tranh VN cho lính Mỹ sẽ tham chiến (theo lộ-trình bắt đầu 1965, 2 TÐ US Marine đổ bộ Ðà nẳng). Liền sau đó phía Hà nội cho thành lập MTGPMN cuối 1960 (để chắc ăn CIA bảo-đảm nhắc lại ngày xưa CIA đã giúp VN đánh cho ‘Pháp cút Lính Lê Dương nhào’ và kỳ tới đánh cho ‘Mỹ cút Ngụy nhào’ và đừng lo dù chúng tôi có đem hơn nửa triệu quân thì cũng chỉ để huấn luyện chiến trường thôi và không đụng đến đường mòn HCM để cho các ông tự do di chuyển vật cụ. (Harriman đã nghiêm chỉnh bảo đảm bí mật riêng với Lê Đức Thọ vào một nơi ngoại ô Paris 1968).

Thế nên trong đảng CS không ai có thể ngờ vực bạo-quyền tuyệt đối của ông Thọ được gọi một cách kinh sợ là “Sáu Búa”= kiểu Skull and Bones VN – Theo hồi ký "Viết cho Mẹ và Quốc Hội" của ông Nguyễn Văn Trấn (xuất bản năm 1993) quyền hành của ông Thọ lớn đến nỗi ông có thể cấm cả Cụ HCM phát biểu trong một hội nghị mà Cụ HCM cũng đành chịu, chưa kể ám hại vợ con Cụ, bắt buộc Cụ phải độc-thân để xứng đáng là cha già dân tộc mà thật ra là như bức tường thép, chỗ dựa vững chắc cho bọn Tam đầu chế Mafia nầy (Ðức Thọ, Chí Thọ, và Lê Duẩn) dựa-dẫm, riêng Chí Thọ luôn luôn theo dõi chăm sóc Cụ hằng ngày tưới cây Dấu Sữa miền nam - Được ông Trấn hỏi về ông Lê Đức Thọ, ông Tôn Đức Thắng, Chủ tịch nước, thú nhận một cách mộc mạc: "Đ.M, tao cũng sợ nó!”.

Lúc nầy Mỹ đang có 2 công cụ trung thành là Thọ và Ðặng Tiểu Bình mà Mỹ hướng dẫn áp dụng hệ thống “Mafia-Trị” trên hai nước gọi là CS nhưng trong ống kính là “Skull and Bones trị” giống y chang như Mỹ, nhưng mà so với Mỹ còn nhẹ tay hơn nhiều. Thí dụ như trong thời kỳ chiến tranh VN, Skull and Bones ám-sát lãnh tụ “The king of World -Peace Kennedy” rồi Bộ trưởng tư pháp Robert Kennedy, cấm không cho TT Johnson tái ứng cử kỳ 2, vì ngoan cố tiếp tục đường lối của người tiền nhiệm, cấu kết chặt chẽ với Bộ trưởng tư pháp Robert Kennedy quyết tâm theo đuổi đưa gia đình Bushes và Harrimans ra tòa để tịch thu tài sản vì mua bán làm ăn với kẻ thù vi phạm hiến quyền Trading with Enemy Act 1941, tạo ra một hiện tượng đặc thù kỳ quái của guồng máy hiến quyền Mỹ, kế tiếp tạo ra vụ “Watergate” hất cái ghế quyền-lực TT của Nixon để hoá giải những bức thư riêng tư với TT Thiệu, trong khi theo hiến-quyền Nixon có quyền tự ân xá cho chính mình… khác với Thái tử Bush-Con lại có quyền ân xá trong khi nặng tội hơn là lừa dối dân Mỹ và Quốc hội gây chiến với Iraq với sự ba-xạo nói Saddam Hussein có võ khí nguyên tử.

Những điều trên đây các sử gia Hoa Kỳ hậu cận đại sẽ phải viết ra sự thật cho lịch sử Mỹ và lịch sử chiến tranh VN sau khi bọn Skull and Bones lùi vào bóng tối, như 2003, đúng 50 năm chiến tranh Triều Tiên, tiết lộ W.A.Harriman ra lệnh TT Truman lột chức Tư Lệnh TBD của Mac Arthur (hình giải mật trang 41 Vol-1, Vietnam War) vừa rồi TT Obama phục hồi danh dự cho Tướng John Daniel Lavelle cách đây 40 năm bị lột xuống còn 2 sao bây giờ phục hồi lại 4 sao như trước, cách đây 40 năm Obama còn nhỏ xíu biết gì đâu mà bây giờ có lệnh một thế lực Permanent Government/Skull and Bones thì thi hành thôi (trong Volume-2 có nói rõ lý do tại sao Tướng Lavelle bị lột lon chỉ vì là con cờ thí của Permanent Government). Ðến 2023 sử gia sẽ bạch hóa sự việc để đem lại tính trung thực cho lịch sử, đánh dấu 50 năm người Lính Mỹ rời VN sẽ được phục hồi danh dự hơn 58.000 lính Mỹ hy sinh cho một nước VNCH thống nhứt, có được dân quyền dân chủ và cường thịnh như hiện đang có…

Theo nhiều nhân chứng, ông Thọ từng xác quyết nhiều lần: "Đảng là tao!" Ông Thọ không chính thức là nhân vật số 1 trong đảng (cũng như Harriman ở số 3 trong bộ ngoại giao thời Kennedy và George H W Bush là ở vị Phó TT, thời Reagan). Trong danh sách Bộ Chính Trị ông L.Ð.Thọ chỉ đứng hàng thứ năm, sau các ông Lê Duẩn, Trường Chinh, Phạm Hùng, Phạm Văn Đồng. Nhưng ông nắm bộ máy đảng và là nhân vật quyền lực nhất, sau lưng ông có KGB và CIA. Ông có thể bắt giam những cộng sự viên của các nhân vật này mà không ai dám chống lại, Ông cũng đích thân chỉ huy những công tác quan trọng nhất của chế độ khi cần giám sát Hội Nghị Paris và trực tiếp thương thuyết riêng với WA Harriman; Thọ chỉ huy cuộc tổng tấn công dứt điểm Miền Nam năm 1975 với vai trò chính ủy sau khi Kissinger trỏ ngón cái lên trời, O.kay! là Thọ cho thi hành ngay. Theo lệnh Kissinger, việc đầu tiên phải làm khi vào Saigon là đuổi ngay Ðại sứ Pháp về nước gấp để tránh lôi thôi về trung gian thương lượng trung lập hóa miền nam là sẽ bể kế hoặch thống nhứt… cứ bỏ trống miền Bắc đừng sợ Trung Quốc đem quân vào với cái cớ giữ an ninh cho miền Bắc, Kissinger bảo đảm và Ðặng Tiểu Bình okay ngay vì Mỹ sẽ giúp TQ trở nên cường quốc hạng-2 thế Liên Xô, cho nên TQ không dại gì làm bậy… nhưng muốn chắc ăn 100%, Bush-Cha ngồi ngay tại Bắc Kinh trong tháng Tư Đen và dĩ nhiên Đặng Tiểu Bình không dám đem quân tàu vào Hà Nội để giữ dùm hậu phương.

Lê Đức Thọ có thể thay đổi đường lối của đảng theo ý mình qua chủ đạo của phản tình báo CIA. Cho tới 1968 ông chủ trương thân Trung Quốc và tiêu diệt khuynh hướng thân Liên Xô trong đảng theo mưu đồ của phản gián CIA để đánh lận con đen trong sách lược khổ nhục kế (mà ông buộc tội là "bọn xét lại chống đảng") Bất thần CIA xúi bẩy từ 1968 trở đi ông quay sang thân Liên Xô gấp, chống Trung Quốc, lập lại sau nầy đứa con nuôi Nguyễn Chí Vịnh cũng làm y chang như Thọ, lúc pro-Tàu, lúc pro-LX.

Rồi sau khi Gorbachev lên cầm quyền ông quay lại với Trung Quốc theo lệnh CIA vì LX sắp sụp đổ tan rã. Nói chung, Lê Đức Thọ muốn làm gì thì làm, muốn hướng đảng và chế độ CSVN theo hướng nào tùy ý. Ông có toàn quyền. Và chính quyền lực của Lê Đức Thọ đã giúp cho đảng CSVN thắng lợi mặc dù những sai lầm khủng khiếp: Cải cách ruộng đất; Phát động cuộc chiến với Miền Nam; Tổng công kích Tết Mậu Thân 1968; Chiến dịch mùa hè đỏ lửa 1972. Tất cả những sai lầm đó gây thiệt hại ghê gớm cho đảng và chế độ, đồng thời cũng là những thảm kịch đối với Việt Nam, nhưng mà trong lộ đồ của CIA muốn như vậy; nhưng cái độc đáo nhứt là trút mọi trách nhiệm lên đầu Cụ HCM đang được tôn vinh là thần tượng như chiếc ghế để trống dành riêng chỉ cho HCM, Chủ tịch Ðảng mà thôi.

Một đảng cầm quyền bình thường có thể sụp đổ chỉ vì một trong những sai lầm như thế, nhưng đảng CSVN vẫn trụ được và sau cùng giành được thắng lợi nhờ có Lê Đức Thọ nghe lời CIA linh động thay đổi nguyên tắc lãnh đạo, đồng thời CIA muốn bảo vệ chế độ vững chắc cho mục đích chiến lược lâu dài cũa Mỹ, khác hẳn VNCH luôn luôn bị xáo trộn để rồi dứt điểm theo định-kiến-1. Một chứng cớ rõ rệt: cũng như theo nguyên tắc, cương-lĩnh ÐCS, khi đã phân loại 10.000 tù chính trị đem ra bắc là có nợ máu và phải giết hết qua lao động khổ sai, kèm theo bỏ đói, nhưng thình lình phản gián CIA bảo phải đem họ vào nam để đi Mỹ theo lộ trình tiếp nối ODP rồi đến HO, thì Thọ vâng lời ngay. Thế là tù ngoài bắc được lần lượt đưa vào nam để thả rồi đi Mỹ. (nhưng CIA không muốn cho đi nhiều, cố vấn Thọ về “sàng-lọc” (screening) ở chỗ để cho tù chính trị VNCH tự xác định vị trí của mình là chắc trúng nhứt, nên đại tá đi tù 6 tháng, còn thiếu úy đi tù 4 năm, kết quả thiếu úy đi Mỹ, đại tá “thích hợp chế độ” nên phải ở lại).

Bí quyết thành công của Lê Đức Thọ là vâng lời cùng phối họp nhịp nhàng giữa CIA và KGB, họ điều khiển Thọ như người máy robot biết nói và hành động ăn khớp với trục ma quỷ nầy cũng như phía Mỹ là Robot Kissinger, Thọ đã tạo ra một điều mà anh Nguyễn Gia Kiểng, trong nhiều bài viết, gọi là "một đảng cầm quyền trong đảng" (như Mỹ một thành viên Skull and Bones ảnh hưởng bao trùm trong Quốc hội là Presscott Bush trong ngành lập pháp quyền lực qua chức Thượng Nghị Sĩ) một thứ ban trật tự trong đảng (ở Mỹ, thành viên NSC, trong ngành hành pháp như Kissinger) khống chế đảng nhưng giữ được kỷ luật trong đảng và dùng đảng để khống chế phần còn lại của xã hội. Cũng phải nói là Lê Đức Thọ đã rất may – và đất nước Việt Nam đã rất khốn-nạn – là trước mặt đảng cộng sản không có một chính đảng đúng nghĩa theo bản chất của nó, mà chỉ vì nó là hệ thống Mafia-Trị, nếu Việt Nam Cộng Hòa có được một đảng cầm quyền đúng nghĩa thì lịch sử cận đại Việt Nam đã rất khác nhưng Mỹ muốn giải thể VNCH như định kiến-1. Thực tế là Lê Đức Thọ đã cầm quyền trong suốt thời gian từ giữa 1957 trở đi cho đến khi ông chết; Ở một khía cạnh nào đó, theo tôi nghĩ là Mỹ cần sự ổn định chính trị vĩnh cửu cho thế chiến lược lâu dài, qua tổ chức cai trị kiểu Mafia, nắm quyền lực như ông còn kéo dài sau khi ông đã chết (người mới lên vẫn tiếp tục theo lộ-đồ CIA đã hướng dẫn). Trước khi chết Lê Đức Thọ đưa Nguyễn Văn Linh ra làm Tổng bí thư sau đại hội 6 để buộc qua cái gọi là cách mạng thị trường (từ 12-1986 tái thiết hạ từng cơ sở… Mỹ sẽ ào ạt bỏ vốn đầu tư khi hất chiếc ghế hạng-2 của TQ, 2010-2020) để thực hiện những biện pháp đổi mới bắt buộc. Khi Nguyễn Văn Linh đã làm xong nhiệm vụ, ông trao quyền cho những người kế thừa mà ông đã chọn qua cố vấn KGB/CIA: Đỗ Mười và Lê Đức Anh.

Cũng nhờ có nền tảng đảng Mafia Lê Đức Thọ để lại, lần này do hai ông Đỗ Mười và Lê Đức Anh cùng lãnh đạo, mà đảng CSVN đã trụ được sau những sai lầm khủng khiếp – chính sách hạ nhục tập thể và bỏ tù cả nước đối với miền Nam sau 1975, cuộc chiếm đóng Campuchia, chính sách đánh tư sản – và sau khi chủ nghĩa cộng sản và khối cộng sản sụp đổ. Liên minh Mười–Anh, mà nhiều người có ác cảm gọi là "đảng Ăn Cướp", vẫn còn cầm quyền cho tới nay. Hai ông thái thượng hoàng Đỗ Mười và Lê Đức Anh vẫn trị vì sau hậu trường do CIA/KGB chủ đạo; Nông Đức Mạnh chỉ là một con cờ; Cả hai ông Đỗ Mười và Lê Đức Anh đều là những người có bản lãnh nhưng thời cuộc đã biến chuyển quá nhanh chóng và mãnh liệt đối với họ; Sự phát triển dồn dập của các phương tiện giao thông và truyền thông hiện đại, phong trào toàn cầu hóa, sự sụp đổ của ý thức hệ Mác–Lênin và sự tăng cường hợp tác giữa các quốc gia, v.v., đều là những vấn đề vượt tầm hiểu biết ngu-dốt của họ. Họ đã chỉ biết lúng túng chống đỡ và noi theo Bắc Kinh như chỉ thị tạm thời của CIA. Vì không làm chủ được hoàn cảnh mới, họ đã không tìm ra được những con người phù hợp để bàn giao quyền hành như ông Lê Đức Thọ đã bàn giao cho họ; Kết quả là cả hai đã ngoài 90 tuổi mà vẫn không có người kế thừa; cái "đảng cầm quyền trong đảng" dần dần mất thực chất đồng nhịp với sức khỏe mỗi ngày suy yếu thêm của hai ông; Trong tình huống đó, Nguyễn Tấn Dũng đã được chọn như một người kế thừa tự nhiên dù không phải là người kế thừa hợp lý, qua KGB và CIA thân LX chọn, vả lại đảng cộng sản cũng không có một nhân vật nào đủ tầm vóc để lãnh đạo đất nước trong bối cảnh mới.

Có phải chăng thời thế tạo anh hùng nên người con của Tướng Nguyễn Chí Thanh có thể làm cuộc cách mạng như Nguyễn Cao Kỳ của Miền nam cách đây nửa thế kỷ nhờ nội ứng của CIA? (Tướng Nguyễn Chí Vịnh từng giữ chức Tổng cục trưởng Tổng cục 2, Bộ Quôc phòng, phụ trách tình báo quân đội (như một Phạm Xuân Ẩn, điệp-viên của TQ nhưng âm thầm làm việc mật thiết với phản gián CIA, Ông bắt đầu giữ chức Thứ trưởng Quốc phòng từ tháng 02/2009) Gần đây, Thứ trưởng Vịnh xuất hiện nhiều trong các tiếp xúc với công chúng, thế nên người viết mới nghi ngờ về một vai trò lớn hơn cho ông trong tương lai, vào giờ chót, ông sẽ trở cờ như Tướng Tôn Thất Ðính 1/11/63, nhưng Tướng Vịnh trở về với dân tộc, còn Tướng Ðính là phản loạn vì háo danh.

“Bắt đầu từ vị Ðại sứ Mỹ thứ Năm sẽ bắn một phát súng hiệu lệnh… Chờ xem”
  • 09-11-2013, 06:44 AM
lethucthang
Chắc chăn. TQ biết được điều nầy Nếu tôi Là TQ tôi thà nghe lời Mỹ để đúng thứ hai Biết đâu ? Ba Ông lớn ngâm với nhau rồi : T. Q thì hù, nhát, quậy ở. Biển Đông V. N thì Nâng cấp quân sự đôi phó Bằng Cách mua vũ khí để đối phó Bao nhiêu tiềm lực kinh tế đổ vào QP ( Anh bán thì có tiền , người đi mua thì được tiền Huê hồng ( vài phần trăm chia nhau ) mua càng nhiều thì Huê hồng càng nhiều , nếu mua đồ cũ càng hay , khi có hàng về Lập thi đua thành tích Phát Huy sáng kiến , cải tiến kỷ thuật , xin bổ sung kinh Phi , rồi. Chi Phi Trang , thiết bị , máy móc , rồi xin tiên xét duyệt khen thưởng Các vị đu thứ lợi Lộc Nga thì bán tau ngâm ( đời cổ lổ sĩ , rồi tăng ,pháo Tôi đọc báo tin tức nghe nói. V. N bây giờ quân sự rất mạnh ( tôi hỏi một số người Đã có ai thấy mây thứ ấy chưa ? Dô ai biết ? ) Thế La. Nga : có lợi , V. N có lợi : còn Anh. Cả Mỹ. Có gì ? TQ. Mừng vi. V. N sắp. Kiệt quệ Sau khi mua hàng và đang họp Đồng. TQ hết reo hò ở. Biển Đông. V. N ta cứ lo sữa chủa , bảo trì vũ khí , tàu ngâm thì lo Đào tạo , lương chuyên gia phải trả , chưa kể lo nâng cấp vị trí , hệ thông phòng thủ Cảng , bên , bãi , kho tàng ... Rất nhiêu việc o đếm xuể. ... Kinh tế lụi tàn ... Dân chúng thì. Sưu cao , thuế nặng Đất v n thì bán gần hết rồi , tôi thấy bi đát quá ( thông kê tong năm 2012-2013-/tháng 9 có 600 ngàn doanh nghiệp nhỏ và vừa trả giấy phép o Hoat Động ) Cho tới giờ nấy Biển. Đông Đã êm sóng TQ đánh một ngón. Dòn Gió ( hư chiêu ) que La Cac bên đều có lợi. Chỉ tội nghiệp Dân đen ( có tôi ) Phải thè lưới ra để thở ! ( tầng lớp c b tư bản đỏ thì không sao cả ) có người thì muốn t q đánh càng sớm càng tốt đe xem quân đội ta Anh hùng như thế nào ! Và Trắc nghiêm lòng yêu nước của kẻ già , người trẻ thời đai mới từ trong nuớc ra đến Hải ngoại !
  • 09-14-2013, 11:20 PM
vinhtruong
Trả lời chiến hữu lethucthang
Sách lược “10 năm trù dập TQ” là không thể đảo ngược được để nâng Ấn Dộ lên ngôi của TQ qua hình thức yễm trợ hết mình của Mỹ trong những năm gần đây cho đến khi Ấn Độ hạ thủy chiếc HKMH tự chế và nghe lời khuyến nghị đem Hạm đội qua Biển-Đông cùng hợp lực với Việt Nam để giữ an ninh cho mũi Malacca bảo đảm tuyến đường hàng hải thật an ninh cho Thương-trường TPP
Thế thì, giữa TQ và Liên Xô, Hoa Kỳ phải làm thịt ai trước? Dĩ nhiên là Liên Xô là ưu tiên thanh toán trước. Thế là Hoa Kỳ đã hoàn thành trong thập niên 1980-1990 mà không tốn một viên đạn nhờ thế “Bênh Kẻ Mạnh” (Side of ‘Strongman’) “Thua trước thắng sau” Thế bây giờ tới phiên TQ thì thế gì? “Cô lập TQ” vì hành động gây hấn côn đồ ở Biển Đông” 2010-2020 bằng “roll-back” trở lại TBD trong thế mạnh và cam kết sống chết với đồng minh với một giàn vũ khí siêu vượt bực

Mỹ vẫn lặng lẽ “xoay trục” (roll-back) và bao vây Trung Quốc?
Trả lời AFP nhân chuyến thăm Châu Á mới đây, đô đốc Jonathan Greenert, tư lệnh tác chiến hải quân Mỹ cho biết cho dù bị sức ép cắt giảm chi tiêu quân sự, Mỹ vẫn tiếp tục theo đuổi chiến lược xoay trục sang Châu Á.
Viên tướng Mỹ 4 sao cho biết trong số 283 tàu chiến trong biên chế của hải quân Mỹ, có 101 chiếc đang được triển khai, với 52 chiếc được bố trí tại Thái Bình dương trong kế hoạch sẽ nâng lên 62 chiếc hoạt động tại vùng biển này vào năm 2020. Năm nầy Ấn Độ sẽ cùng các nước Asean, nhứt là Việt Nam thống lảnh vùng biển từ eo Malacca đến Hoàng Sa do hạm đội có HKMH của Ấn Độ chế tạo áp đảo khoa học kỹ thuật của TQ không làm được một chiếc HKMH tự chế mà phải mua lại của Nga, chiếm ngôi vị hạng 2 của TQ do Mỹ yểm trợ. Hoa Kỳ sẽ an tâm không sợ ai đe doạ nước mình trong 100 năm Eurasia-II
“Kế hoạch mở rộng sự có mặt của hải quân Mỹ tại Thái Bình Dương với những tàu chiến và khí tài kĩ thuật cao sẽ tiếp tục bất kể việc cắt giảm ngân sáchđô đốc Greenert cho biết.
“Trong số 52 tàu chiến tuần tra thường xuyên tại Thái Bình Dương, có 42 chiếc đang đồn trú tại các cảng trong khu vực”, Greenert giải thích. Ông nói thêm: "Tính toán của chúng tôi đầu tiên là xây dựng khả năng chiến đấu và giành chiến thắng hôm nay trong khi vẫn tiếp tục phát triển năng lực chiến đấu để giành thắng lợi trong tương lai… Hải quân Mỹ vẫn sẽ duy trì ưu thế áp đảo trên biển và ở khu vực Thái Bình Dương.

Các căn cứ quân sự của Mỹ xung quanh Trung Quốc tại Thái Bình Dương.
Gần đây, Mỹ đã có các cuộc thảo luận với Philippines, nước có tranh chấp với Trung Quốc về lợi ích tại Biển Đông, để được phép đồn trú lâu dài hơn tại các cơ sở quân sự của Philippines, đặc biệt là tại cảng chiến lược Subic.
Trong khi đó, theo tạp chí Foreign Policy, Quân đội Mỹ đang “bao vây” Trung Quốc với một chuỗi các căn cứ không quân và cảng quân sự tại Thái Bình Dương.
Một bài báo trên tạp chí này cho biết: Không quân Mỹ đang có kế hoạch thuê 33 ha đất trên đảo Saipan – một hòn đảo nhỏ ở tây Thái Bình Dương thuộc quần đảo Mariana vốn là một căn cứ không quân cũ thời Chiến tranh Thế giới II - trong 50 năm để xây dựng một "sân bay trung chuyển".
Saipan có lẽ được sử dụng cho các máy bay phản lực của Mỹ trong trường hợp “quá cảnh” đến các siêu căn cứ quân sự của Mỹ tại đảo Guam "hay trong trong trường hợp việc tiếp cận căn cứ quân sự tại đảo Guam hoặc các căn cứ không quân khác tại Tây Thái Bình Dương "bị hạn chế hay bị ngăn cản", bài báo giải thích. Cụ thể, Không quân Mỹ muốn mở rộng sân bay tại Saipan để chứa hàng hóa, máy bay chiến đấu và máy bay tiếp dầu, các thiết bị quân sự cùng với lực lượng hỗ trợ lên đến 700 người phục vụ cho "đồn trú, tập trận chung, hỗ trợ nhân đạo và cứu trợ thiên tai".
Kế hoạch thuê và mở rộng sân bay cũ này là một phần trong chiến lược mới với quy mô lớn của Lầu Năm Góc trong thế kỷ 21, được gọi là chiến lược Air - Sea Battle (tác chiến Không – Biển), một khái niệm mà trên danh nghĩa là sự kết hợp giữa lực lượng hải quân và không quân để chọc thủng hệ thống phòng thủ ngày càng kiên cố của các quốc gia như Trung Quốc hay Iran.
Nghe có vẻ như một chiến lược vô hình - và thực tế, chiến lược này vẫn còn trong giai đoạn ý tưởng, nhưng một phần rất cụ thể của khái niệm này đang được triển khai ở khu vực Thái Bình Dương. Một phần quan trọng của chiến lược này là tác chiến tại những căn cứ nhỏ, có vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng tại Thái Bình Dương và có thể phân tán lực lượng trong trường hợp các căn cứ chính bị tấn công bởi tên lửa đạn đạo của đối thủ.
Ngoài Saipan, Không quân Mỹ cũng có kế hoạch đưa tàu sân bay triển khai thường xuyên tại các căn cứ khác nhau, từ Australia đến Ấn Độ như một phần của việc tăng cường hiện diện quân sự tại Thái Bình Dương.
Các kế hoạch này bao gồm việc đồn trú luân phiên tại căn cứ quân sự Darwin và Tindal của Australia, căn cứ không quân Đông Changi tại Singapore, căn cứ không quân Korat ở Thái Lan, Trivandrum ở Ấn Độ, và có thể sắp tới là Cubi Point và Puerto Princesa của Philippines cũng như các sân bay ở Indonesia và Malaysia, theo một viên tướng không quân cấp cao Mỹ tiết lộ mới đây.
Tướng Herbert "Hawk" Carlisle, Tư lệnh Không quân Mỹ khu vực Thái Bình Dương nói rằng nước này đang có kế hoạch triển khai tàu chở dầu, máy bay chiến đấu, máy bay ném bom từ các căn cứ ở Nam Thái Bình Dương và Tây Nam Á đến các căn cứ như Tinian và Saipan. "Chúng ta sẽ không xây dựng thêm căn cứ mới ở Thái Bình Dương để tăng cường hỗ trợ sự hiện diện của không quân Mỹ ở đó, chỉ cần mở rộng sân bay hiện có và nâng cấp các sân bay bị bỏ rơi như Saipan và Tinian”, tướng Carlisle nói.
Trung Quốc hiện đang có tranh chấp chủ quyền biển đảo với một số đồng minh của Mỹ tại Châu Á - Thái Bình Dương, bao gồm Philippines ở Biển Đông và Nhật Bản ở biển Hoa Đông, Foreign Policy cho hay.
Dù Mỹ luôn khẳng định chiến lược xoay trục sang Châu Á của mình không nhằm vào Trung Quốc, nhưng giới quan sát cho rằng việc gia tăng hiện diện quân sự của Mỹ chính là nhằm ngăn chặn bất kỳ sự bành trướng nào của Trung Quốc tại Thái Bình Dương.
Do lực lượng Mỹ đã hiện diện ở đây, chắc chắn Bắc Kinh sẽ càng phải cẩn trọng ở khu vực này, ông Anthony Cordesman, một nhà phân tích thuộc Trung tâm Nghiên cứu chiến lược và quốc tế (Mỹ) nhận định.
Trung Quốc vẫn cho rằng chiến lược xoay trục sang Châu Á của Mỹ là nhằm đối phó với sự gia tăng ảnh hưởng của Trung Quốc trên toàn cầu. Phát biểu trong cuộc phỏng vấn tại Washington sau khi tổng kết chuyến thăm 4 ngày tới Mỹ của Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc Thường Vạn Toàn mới đây, ông Guan Youfei - Giám đốc Văn phòng Đối ngoại thuộc Bộ Quốc phòng Trung Quốc – đã không giấu sự bực mình trước hoạt động của Mỹ tại các vùng biển xung quanh Trung Quốc khi tuyên bố: "Các hoạt động giám sát hàng hải của Mỹ thường xuyên là chủ đề gây khó xử giữa hai nước. Nếu Washington tiếp tục hành động cứng đầu, khả năng xảy ra xung đột giữa lực lượng tàu thuyền và máy bay của quân đội hai nước sẽ ngày càng gia tăng".

-Tổng thống Obama có nhắc đến Hiệp ước ANZUS (Australia – New Zeland – USA) ký năm 1951 tại San Francisco liên kết 3 nước Úc, Tân Tây Lan và Hoa Kỳ trong một hiệp ước phòng thủ chung để hàm ý đây không phải là một cái gì mới và do đó không có tính de doạ ai. Và điểm nhấn tế nhị này cũng đã được Úc thông báo cho Thứ trưởng Bộ quốc phòng Trung quốc biết trước đó. Nhưng năm 1984 khi Tân Tây Lan từ chối không cho chiến hạm nguyên tử của Hoa Kỳ cập bến thì xem như Tân Tây Lan rút ra khỏi ANZUS và sau đó hiệp ước ANZUS cũng không được nhắc nhỡ tới nhiều vì không có nhu cầu.
Lần này liên minh quân sự giữ Hoa Kỳ và Úc châu là một quyết định có tính chiến lược do tình hình mới đòi hỏi.
Thập niên 1970, vì tu chính án “Cooper-Church” khi Hoa Kỳ ra khỏi tây Thái Bình Dương Hoa Kỳ nghĩ rằng sự hiện diện của Hạm đội 7 trên Thái Bình Dương là đủ duy trì thế lực và bảo vệ quyền lợi của Hoa Kỳ trong vùng. Điều này đúng lúc đó, khi Trung quốc còn lúng túng với “bước nhảy vọt” và với cuộc “cách mạng văn hóa” và là một lực lượng kinh tế và quân sự không đáng kể, hơn nữa lại là một đồng minh lỏng lẻo với Hoa Kỳ trong một mục tiêu chung là chận sự bành trướng của Liên bang Xô viết xuống nam Thái Bình Dương. Nhưng từ thập niên 1970 sau khi ông Đặng Tiểu Bình trở lại chính quyền, Trung quốc đã tiến vượt bực về cả hai mặt kinh tế và quân sự với quyết tâm trở thành siêu cường thế giới, và Trung quốc trở thành một mối đe dọa cho quyền lợi của Hoa Kỳ vùng tây Thái Bình Dương.
Hoa Kỳ không thể ngồi yên nhìn tư thế cường quốc của mình lu mờ dần trong vùng trời đó nên trong nhiều năm qua, với sự ủy thác của tổng thống Obama ông bộ trưởng quốc phòng Robert Gates đã để thì giờ và tâm trí, và qua nhiều chuyến đi Á châu, nhắc nhở các quốc gia Đông Nam Á rằng Hoa Kỳ không bỏ quên vùng tây Thái Bình Dương. Ông Robert Gates thực hiện công tác này trong những điều kiện không thuận lợi khi Hoa Kỳ còn đang bận tay (thì giờ, quân lính, tiền bạc) với Trung đông nên ảnh hưởng tâm lý đối với các nước Đông Á, nhất là các nước trong khối Asean rất hạn chế. Các quốc gia này chờ đợi một chính sách mạnh mẽ hơn của Hoa Kỳ .
Và cái gì tới sẽ phải tới. Trung quốc càng lúc càng xây dựng và củng cố tư thế của mình trong vùng tây Thái Bình Dương như công bố chủ quyền trên Biển Đông (kho dầu hỏa tương lai và là con đường lưu thông trên biển từ Ấn Độ Dương vào), thiết lập căn cứ tàu ngầm tại đảo Hải Nam, tạo khó khăn cho các công ty ký giao kèo khai thác dầu hỏa với Việt Nam, ngang nhiên bắt nạt Việt Nam, Phi luật tân bằng cách thỉnh thoảng ra lệnh cấm ngư dân Việt Nam đánh cá trên Biển Đông trong vùng Việt Nam có đặc quyền kinh tế, bắt giữ ngư dân và tịch thu thuyền bè, và nhất là ngang nhiên chận tàu chiến của Hải quân Hoa Kỳ đang hoạt động thăm dò đáy biển trong hải phận quốc tế.
Mặt khác Hoa Kỳ bắt đầu rảnh tay tại Trung đông (rảnh tay một chút nhưng chưa hết chuyện nhức đầu với tình hình Pakistan, tương lai của Afghanistan và Iran sắp có bom nguyên tử) và với cuộc chạy đua vào Bạch ốc năm tới, tổng thống Obama có nhu cầu công bố một chính sách mạnh để làm yên tâm dân chúng Hoa Kỳ.
Trong bối cảnh đó sự cam kết mới của Hoa Kỳ tại Á châu ra đời.
Đọc diễn văn trước Quốc hội Úc, tổng thống Obama đưa ra những lời lẽ khá mạnh mẽ để cảnh báo Trung quốc về quyết tâm của Hoa Kỳ, là dù có khó khăn cũng sẽ làm tròn nhiệm vụ bảo vệ quyền lợi của Hoa Kỳ và đồng minh tại Á châu. Tổng thống Obama nói: “Hoa Kỳ là một thế lực Thái Bình Dương, và chúng tôi sẽ duy trì tư thế đó” (nguyên văn: The United States is a Pacific power, and we are here to stay). Bằng lời lẽ không úp mở tổng thống Obama tuyên bố: “sau một thập niên bận rộn với hai cuộc chiến đẫm máu hao tiền tốn của, lúc này Hoa Kỳ sẽ quan tâm đến Á châu, một địa lý có nhiều tiềm năng” (nguyên văn : After a decade in which we fought two wars that cost us dearly in blood and treasure, the United States is turning our attention to the vast potential of the Asia Pacific). Không dấu diếm quan điểm rằng Á châu sẽ xác định hòa bình hay chiến tranh trong thế kỷ này, tổng thống Obama nói: “Với vũ khí nguyên tử và một nửa nhân loại, người ta tự hỏi trong thế kỷ này Á châu sẽ là nơi tranh chấp mang đến thống khổ hay hợp tác đem lại tiến bộ cho thế giới”(nguyên văn: With most of the world’s nuclear power and some half of humanity, Asia will largely define whether the century ahead will be marked by conflict or cooperation, needless suffering or human progress).
Với những ai nghĩ rằng Hoa Kỳ đang gặp khó khăn tài chánh và trong tương lai sẽ phải cắt giảm ngân sách quốc phòng, tổng thống Hoa Kỳ trấn an rằng “Sự cắt giảm ngân sách quốc phòng để giải quyết sự thiếu hụt ngân sách sẽ không – tôi lặp lại, sẽ không, làm giảm cam kết của Hoa Kỳ tại Á châu” (nguyên văn: cut in US defense spending to help rein in huge budget deficit will not – I repeat, will not – come to the expense of the Asia-Pacific). Trước đó một ngày, trong cuộc họp báo với bà thủ tướng Úc tổng thống Obama cảnh cáo Trung quốc rằng Hoa Kỳ không lo sợ vì Trung quốc đang lớn mạnh, nhưng Trung quốc phải chơi theo luật quốc tế và “chừng nào Trung quốc chơi theo luật chơi chung, chừng nào Trung quốc biết vị trí của mình, chừng đó chúng ta cùng có lợi”. Còn nếu Trung quốc chơi luật giang hồ, “chúng ta sẽ cho Trung quốc biết rằng không chơi theo luật quốc tế thì Trung quốc không xứng đáng là một siêu cường” (nguyên văn: So where China is playing by these rules, recognizing its new role, I think this is a win-win situation”, if not “we will send a clear message … that they need to be on track in terms of accepting the rules and responsabilities that come with being a world power).

Đưa quân đến đóng tại nước ngoài luôn là một vấn đề tế nhị, đối với một số thành phần nhân dân của nước sở tại và các thế lực mà cuộc chuyển quân nhắm tới – trong trường hợp này là Trung quốc- nên Hoa Kỳ đã cân nhắc thận trọng đưa ra một con số rất khiêm nhường là 2500 quân, và số quân này cũng chỉ được đưa vào một cách tiệm tiến, mỗi năm một đại đội từ 200 đến 250 quân, và đại đội đầu tiên sẽ đến căn cứ Darwin vào năm 2012. Một chương trình chuyển quân như vậy sẽ không làm thay đổi cán cân quân sự nên có thể xem như một nước bài để rộng cửa còn thương thuyết với nhau.
Vì cuộc điều quân đến Úc châu có tính hình thức, nên thành phần tả khuynh tại Úc châu không ồn ào lên tiếng phản đối, ngoại trừ ông Hugh White một cựu viên chức quốc phòng Úc nay là giáo sư đại học Úc châu (Australian National University) cảnh giác rằng chính sách “bắp thịt” của Hoa Kỳ trước sự lớn mạnh của Trung quốc có thể tạo một cái khung tranh chấp hơn là tương nhượng (*). Trong khi đó Trung quốc phản ứng một cách rất ngoại giao. Trong ngày 17/11, sau bài diễn văn của tổng thống Obama ở Canberra, một phát ngôn nhân bộ Ngoại giao Trung quốc lên tiếng bằng cách đặt câu hỏi: “Trong tình hình kinh tế khó khăn trên thế giới, Hoa Kỳ đưa ra những chính sách quân sự mạnh mẽ như vậy không biết có lợi ích gì không?
Phản ứng này có thể xem là nhẹ nhàng trước những lời tuyên bố mạnh mẽ đối với Trung quốc của tổng thống Obama như khi yêu cầu Trung quốc vào khuôn phép quốc tế. Nhưng khi nói tới kinh tế khó khăn, Trung quốc không khỏi hàm ý nhắc Hoa Kỳ còn nợ nần Trung quốc nhiều và Trung quốc có nhiều cách để tạo khó khăn cho Hoa Kỳ .
Ngoài việc đồn trú quân tại Darwin, Úc còn đồng ý để Hoa Kỳ dùng các căn cứ Không quân trong vùng bắc Úc châu và Không quân hai nước sẽ cùng tham dự các chương trình huấn luyện, thao dượt và hành quân chung.
Mục tiêu trước mắt của Hoa Kỳ là tạo điều kiện để thực hiện chính sách bảo vệ sự lưu thông trên Biển Đông. Năm trước ngoại trưởng Hillary Clinton đã tuyên bố đó là quyền lợi thiết yếu của Hoa Kỳ. Thiết yếu chẳng phải chỉ là nguyên tắc của Luật Biển mà còn là một thực tế vì mỗi năm số lượng hàng hóa mậu dịch giữa Hoa Kỳ và các nước tây Á châu đi qua Biển Đông lên đến 1.200 tỉ (một ngàn hai trăm tỉ) mỹ kim.
Đứng từ Darwin, trong tầm nhìn chiến lược, trước mắt là 3 cứ điểm quan trọng liên quan đến sự lưu thông trong vùng tây Thái Bình Dương. Hai eo biển Malacca, và Sunda từ Ấn Độ Duươg vào tây Thái Bình Dương và quần đảo Trường Sa. Cả 3 đều nằm trong khoảng cách kềm chế được từ căn cứ Darwin. Darwin- Malacca 3500 km, Darwin – Sunda 2600 km và Darwin Trường Sa 4500 km. Căn cứ Darwin là nơi tốt nhất xuất phát các cuộc hành quân trong trường hợp cần bảo vệ 3 cứ điểm trên.
Đó là việc trước mắt. Xa hơn là con đường lấn chiếm của Trung quốc ra biển rộng Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương. Hiện Hoa Kỳ có 28.500 quân đồn trú tại Nam Hàn, hơn 40.000 đồn trú tại Nhật, gần 13.000 trên các chiến hạm ngoài khơi Thái Bình Dương, nhưng phía Nam còn trống. Những gì Hoa Kỳ và Úc vừa thỏa thuận với nhau là bịt kín lỗ hổng phía nam.
Có thể vì Spratlys nằm trong tầm nhìn của thỏa thuận Darwin nên Việt Nam đã phấn khởi và ngầm ý khuyến khích. Khoảng 10 ngày trước, một đoạn phim ngắn cho thấy tàu cảnh sát biển Việt Nam rượt tàu hải giám Trung quốc ngoài khơi. Nhiều nghi vấn đưa ra về nguồn gốc đoạn phim và mục đích của nó. Nay người ta có thể nghĩ sự tiết lộ đoạn phim trên có liên quan đến chính sách mới của Hoa Kỳ. Sự thật (theo mạng BBC) những ai theo sát tin tức ngoài biển Việt Nam trong năm qua đều biết rằng những cuộc rượt đuổi căng thẳng như vậy thường diễn ra khi tàu Trung quốc bắt nạt và hành hung ngư dân Việt Nam. Nhưng cả hai, Trung quốc cũng như Việt Nam đều ém nhẹm vì mỗi bên đều tính toán rằng làm vậy có lợi hơn.
Còn đối với các nước Đông Nam Á khác, một phần ngán đòn phép kinh tế của Trung quốc, phần khác chưa hoàn toàn tin vào sự nhập cuộc của Hoa Kỳ nên chọn thái độ thượng sách là chờ đợi. Nhưng tuy giữ thái độ im lặng, các nước Đông Á và khối Asean không khỏi phấn khỏi trước động thái mới của Hoa Kỳ.
Câu hỏi căn bản đối với người Việt trong và ngoài nước là: Chính quyền Việt Nam phải hành xử như thế nào trước tình hình mới? Phấn khởi cũng không có gì sai trái. Tuy nhiên trong bối cảnh tế nhị hiện nay thái độ tốt nhất của Việt Nam là bình tĩnh và dè dặt quan sát.
Tôi không tin đảng Mafia X đã chọn con đường đầu hàng Trung quốc cho yên thân và cứu đảng. Nhưng nếu chọn con đường ngả hẳn vào Hoa Kỳ để bảo vệ chủ quyền quốc gia và quyền lợi của đảng cũng chưa phải là cách an toàn nhất.
Cần khai thác yếu tố quốc tế. Cần biết cân nhắc lợi hại và trên hết phải khai thác cho được nội lực của toàn dân bằng một chương trình tiệm tiến dân chủ hóa đất nước thì đó mới là sách lược cứu quốc hữu hiệu nhất lúc này cũng như bất cứ lúc nào khác. Bài học cứu quốc của tiền nhân còn đó; Và đó cũng là con đường mà Secret Society đã chọn sẳn cho VN lót ổ trong giai đoạn 10 năm trù dập TQ không bằng quân sự thì cũng buộc phải dùng biện pháp “cách ly kinh tế TPP”

KQ: TRƯƠNG VĂN VINH
Nguồn: http://www.quansuvn.info/D_1-2_2-64_4-5244_15-2/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét